Chương : 30
An Na gặp gỡ đoàn giao lưu nước Pháp cùng với lãnh đạo thành phố, tham gia còn có cả phóng viên báo đài truyền hình đến để quay và đưa tin. Cô dẫn đoàn đi thăm vườn thực vật, nông trường tổng hợp và xí nghiệp quốc hữu cơ giới nổi danh trong nước ở thành phố, chân mỏi như muốn gãy đến nơi, tận chín giờ tối mới quay lại nhà khách, tắm xong một cái là ngủ say như chết. Sáng hôm sau lại tiếp tục hoạt động theo kế hoạch đã lên sẵn, buổi chiều cả đoàn họp ở phòng họp chính quyền thành phố, bước đầu đã trao đổi xong hướng hợp tác, buổi tối lãnh đạo thành phố tổ chức buổi yến tiệc chiêu đãi, hoạt động hai ngày cũng kết thúc.
Chuyến công tác này của An Na đã hoàn thành xuất sắc: Hình tượng khỏi cần phải nói, toàn bộ quá trình luôn mỉm cười đúng mực, đúng tiêu chuẩn phát ngôn viên của thành phố C, hình dung đầy đủ là: phiên dịch lưu loát, cử chỉ khéo léo, trong toàn bộ quá trình còn giới thiệu cuộc sống sinh hoạt và phong tục của người Pháp cho lãnh đạo thành phố đi theo đoàn nữa. Hai ngày đó, bất luận là người Pháp hay là lãnh đạo thành phố đều rất hài lòng đối với biểu hiện của An Na. Tối đó khi buổi tiệc kết thúc, một vị thị trưởng tham dự đã hỏi Phó huyện trưởng Uông tên của An Na, khen ông ta có con mắt nhìn người, có thể nhận ra Phó huyện trưởng Uông hết sức phấn khởi, buổi tối khi đưa An Na quay về nhà khách huyện còn luôn khen ngợi động viên cô.
Sáng hôm sau chỉ cần tiễn khách là An Na hoàn thành công việc. Trở lại nhà khách, cả người nhẹ nhõm, cô định tắm xong thì đi ngủ luôn, ai ngờ đang tắm thì chân nóng lên, phát hiện “dì ghẻ” đến thăm trước thời hạn rồi.
Vào thời đại này công ty trong nước sản xuất băng vệ sinh cũng mới xuất hiện, băng vệ sinh vẫn chưa được sử dụng phổ biến, đại đa số phụ nữ vẫn còn chưa dùng băng vệ sinh. Lúc An Na mới tới, quầy hàng của cô Lý Hồng không bán thứ này, sau đó theo đề nghị của An Na, cô Lý Hồng mới tìm nơi nhập hàng, cuối cùng mới bắt đầu bán.
An Na ra ngoài gấp gáp, không ngờ tháng này kinh nguyệt lại tới sớm, dĩ nhiên là không mang theo băng vệ sinh. Cũng may điều kiện của nhà khách thành phố cũng khá, trong nhà vệ sinh có giấy vệ sinh khá mềm, tắm xong đành phải dùng tạm để đệm, sau đó ra ngoài hỏi nhân viên phục vụ có băng vệ sinh không. Nhân viên phục vụ lắc đầu, cô đành phải ra ngoài để mua.
Ở đây dù là trung tâm thành phố nhưng đã hơn tám giờ tối, cách nhà khách nơi An Na nghỉ không xa có một tiệm tạp hóa, sợ là muộn chút nữa sẽ đóng cửa, tóc cũng không kịp sấy, cô khoác vội chiếc áo, cầm theo chút tiền lẻ rồi đi ra ngoài. Đến tiệm tạp hóa kia dù vẫn mở nhưng lại không có thứ cô cần mua.
Bất luận thế nào tối nay cũng phải mua được thứ đó. Ban ngày An Na đã thấy cách nhà khách chừng năm sáu trăm mét có một cửa hàng bách hóa khá lớn, vội vàng chạy đến đó, may mắn cô chạy tới kịp trước khi cửa hàng đóng cửa, mua được băng vệ sinh trong cái lườm rách mắt của nhân viên bán hàng, lúc đi ra mới thở phào nhẹ nhõm.
Giờ này không phải là quá khuya, khu vực này thuộc trung tâm thành phố, nhưng bởi thời tiết rất lạnh, người đi đường không nhiều, đường phố rất vắng vẻ. An Na ôm lấy mình vội vã đi về nhà khách, lúc đi qua một vũ trường lóe ra nhiều ánh đèn nê ông, có ba bốn người đàn ông từ trong đó đi ra, khoác vai nhau, miệng thì rên rỉ hát “Biển sóng, dạt dào…”, dáng đi loạng choạng, rõ ràng là say rượu.
An Na đi sát vào vệ đường, cúi đầu bước đi nhanh hơn, muốn tránh khỏi mấy người này. Ánh đèn đường vừa lúc soi xuống nửa gò má cùng mái tóc xoăn dài xõa xuống của cô, mấy gã đàn ông nhìn thấy, đánh mắt cho nhau, vây quanh cô.
An Na sợ hãi, cuống chân lên chạy, có điều vì đang bị hành kinh nên bụng lẩm nhẩm đau, có lúc rất đau nên chạy không được nhanh, mấy gã lưu manh đuổi đằng sau rất nhanh đã đuổi kịp ngăn cô dưới cây đèn cao áp, một gã trong đó cười khình khịch, đi tới gần, tặc lưỡi:
– Các đồng chí xem này, cô nàng này rất được, xinh hơn cả Chân Do Mỹ nhé.
Chân Do Mỹ là nữ nhân vật chính trong phim “Đuổi bắt” nổi tiếng khắp cả nước trong thời kỳ đó, sau khi bộ phim được công chiếu, một thời gian rất dài Chân Do Mỹ trở thành hình tượng người tình trong mộng của rất nhiều thanh niên trong nước lúc bấy giờ.
Mấy gã còn lại bu đến, cười đểu giả, nói lao nhao:
– Đồng chí tên gì? Làm quen chút nhé, đừng xấu hổ. Nào, anh dẫn cô em đi hát đi khiêu vũ nhé.
– Cứu tôi với….
An Na hoảng hốt, kêu cứu. Mấy gã lưu manh cười to hơn, một gã đưa tay muốn ép An Na đi theo mình, tay vừa đụng phải cánh tay An Na thì uỵch một tiếng, một cú đấm rơi vào, gã lưu mạnh ôm mặt ngã xuống.
Mấy gã còn lại sững ra, nhìn nhìn, phát hiện sau lưng có một người. Người đàn ông này vóc dáng cao lớn, mặc áo khoác da, ánh đèn hắt xuống mặt anh, ánh mắt anh vô cùng âm trầm.
– Lục Trung Quân!
An Na kêu lên, chạy đến sau lưng anh.
– Mày từ đâu ra, cút đi, chớ có xen vào chuyện người khác. – Một gã tóc húi cua, – Có biết tao là ai không? Bố tao là…
– Ôi mẹ ơi…
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, gã tóc húi cua chưa nói xong đã bị Lục Trung Quân đá cho một cước bay ra ngoài, ôm bụng đứng lên, mắt trợn ngược nhìn Lục Trung Quân, biểu hiện không thể tin nổi.
– Các anh em, lên cho tao. Đánh chết nó cho tao! – Gã húi cua hung hãn nói.
Mấy gã lưu manh lập lức lao đến, bao vây Lục Trung Quân.
– Anh cẩn thận đấy.
An Na sợ hãi, nhìn dáo dác xem có người đi đường nào nhờ giúp không, nhưng không may chung quanh không có bóng người, cách đó xa xa có mấy người đang đạp xe tới thấy cảnh tượng đó đều dừng lại không dám đến gần.
– Cô tránh xa ra cho tôi.
Trong mắt Lục Trung Quân lóe lên tia sắc lạnh, gắt một câu với An Na.
An Na biết mình ở lại cũng không giúp được gì, không chừng còn vướng tay vướng chân thêm, thế là nhấc chân chạy về hướng có người, vừa chạy vừa kêu cứu.
Một gã lưu manh giơ dao đâm vào Lục Trung Quân. Lục Trung Quân nhảy lên đá trúng cổ tay gã, con dao bay ra ngoài. Một gã khác tiếp tục đâm anh, cơ hồ ngay lúc đó tay gã bị bắt lấy vặn một cái, khớp xương kêu rắc rắc, gã lưu manh kêu lên đau đớn, cả cánh tay đã bị tháo khớp, năm ngón tay buông thõng, con dao bị rơi xuống.
– Mày có cửa gì với tao hả.
Lục Trung Quân dùng đầu gối đè gáy gã lưu manh xuống, tháo khớp tay gã y như làm với cánh tay kia.
– Lúc ông đây giết người, không biết mày còn đang chơi bi ở đâu ấy.
Gã lưu manh ngã xuống đất, hai cánh tay bị vặn với góc độ kỳ quái, tiếng kêu thảm thiết biến thành tiếng khóc gào.
Hai gã lưu manh còn lại không ngờ tình hình lại trở nên như thế, mặt mày sợ hãi, thấy Lục Trung Quân đứng lên thì vội lui ra sau mấy bước rồi chợt quay người bỏ chạy. Gã đầu húi cua đang lồm cồm dưới đất, thấy Lục Trung Quân đi đến chỗ mình thì hoảng loạn lục quần áo, cuối cùng móc ra một khẩu súng.
– Mày đừng tới đây. – Gã giơ súng nhắm vào Lục Trung Quân, giọng run rẩy, – Tao nói cho mày biết, nếu mày đánh tao, bố tao sẽ…
Gã còn chưa nói xong, Lục Trung Quân đã tới gần, chân đá bay khẩu súng trong tay gã rồi nhặt lên, thuần thục tháo đạn ra, sáu viên đạn rơi vào lòng bàn tay, rồi thuần thục lắp đạn vào.
– Bố mày có quyền đúng không? Đồ chơi này cũng là của ông ta chứ gì?
Lục Trung Quân bước tới gần, ngồi xuống đập khẩu súng vào đầu gã, trên khẩu súng lập tức dính máu.
Gã đầu húi cua ôm đầu kêu thảm thiết.
– Ông mày thích đánh mày đấy. Ai bảo mày trọc ghẹo người qua đường hả.
Trong mắt Lục Trung Quân tóe tia lửa hung hãn, tiếp tục đập vào đầu gã.
– Lục Trung Quân, anh định đánh chết người à.
An Na thấy tình hình không ổn thì lật đật chạy lại, đoạt khẩu súng trong tay anh.
Mặt gã đầu húi cua đầy máu, khóc lóc.
Lục Trung Quân đứng lên, nói với những người đi đường bắt đầu vây xem:
– Còn xem cái gì? Đi báo án đi, có người mang theo vũ khí hạng nặng công khai.
Một người đàn ông trung niên đáp một câu.
– Gần đây có trạm trị an, để tôi đi báo.
Nói xong vội đạp xe đi ngay, lát sau có hai cảnh sát đạp xe đạp tới.
– Có chuyện gì có chuyện gì? – Một người tách đám đông đi vào.
Lục Trung Quân lấy giấy chứng nhận ra, hai cảnh sát lập tức tỏ thái độ nhiệt tình. Anh cũng đưa khẩu súng ra, hai cảnh sát đầy vẻ nghiêm trọng, nghe anh kể lại tình hình xong, chỉ vào gã tóc húi cua vẫn còn nằm dưới đất:
– Chết chưa? Chưa chết thì đứng lên theo chúng tôi về đồn. Gan cũng lớn nhỉ, còn dám dở trò lưu manh trên đường nữa. Người ở đâu?
Gã đầu húi cua hoảng sợ nhìn Lục Trung Quân, miệng há ra nhưng không dám nói câu nào.
– Gã nói mình có bố làm ở viện tòa án, chắc là làm lãnh đạo. – Lục Trung Quân nói.
Hai cảnh sát dường như rất ngạc nhiên, thái độ chần chừ hẳn.
– Người là tôi đánh, giấy chứng nhận của tôi các anh cứ cầm, có việc gì cứ tìm tôi.
Lục Trung Quân đưa giấy chứng nhận ra, liếc An Na.
– Cô gái này đang bị hoảng sợ, không cần phải đi theo các anh để lấy lời khai, tình hình cụ thể tôi đã nói hết rồi. Tôi đưa cô ấy đi trước.
Hai cảnh sát thấy Lục Trung Quân gánh hết trách nhiệm thì yên tâm, nói:
– Được, đồng chí Lục, vậy chúng tôi đưa người này về trước, có gì sẽ liên lạc với anh sau.
Lục Trung Quân gật đầu, bắt lấy cánh tay An Na, tách cô ra khỏi đám đông hóng chuyện.
An Na chân vẫn mềm nhũn, bước chân của anh dài, cô đi theo không kịp, bị anh kéo đi một đoạn, đến đoạn vắng người, cô kêu lên:
– Lục Trung Quân, cám ơn anh…
– Cô không sao chứ? – Lục Trung Quân dừng bước, hỏi một câu, giọng nói rất nặng nề.
– Tôi không sao. Thế anh có bị thương không?
– Chỗ này lạ lẫm, mẹ nó cô còn chạy ra ngoài vào buổi tối làm gì hả?
An Na còn chưa nói hết câu cám ơn anh thì đã bị anh nghiêm nghị trách móc rồi.
Cô sững ra, ngơ ngác nhìn anh.
– Nhìn tôi cái gì? Tôi mắng cô là sai à? Tháng trước ở thành phố có một cô gái nửa đêm bị người ta kéo vào trong ngõ hiếp giết đấy cô có biết không hả?
An Na cắn môi, lý nhí:
– Tôi…ra ngoài mua đồ….
– Có gì cần mà phải đêm hôm ra mua hả, mai mua không được à?
– Tôi…cần mua…Mai không được…
An Na bị mắng cho choáng váng, chỉ biết lắp bắp đáp.
– Cái gì? – Lục Trung Quân sẵng lên.
An Na vội lấy thứ trong túi ra cho anh xem.
– Là cái này….Gần nhà khách không có bán….Anh đừng có mắng tôi được không? Tôi nào biết sẽ như thế….Anh như này tôi sợ lắm…
Lục Trung Quân quét mắt nhìn góc túi, người hơi đờ ra.
– Đi thôi, tôi đưa em về!
Chuyến công tác này của An Na đã hoàn thành xuất sắc: Hình tượng khỏi cần phải nói, toàn bộ quá trình luôn mỉm cười đúng mực, đúng tiêu chuẩn phát ngôn viên của thành phố C, hình dung đầy đủ là: phiên dịch lưu loát, cử chỉ khéo léo, trong toàn bộ quá trình còn giới thiệu cuộc sống sinh hoạt và phong tục của người Pháp cho lãnh đạo thành phố đi theo đoàn nữa. Hai ngày đó, bất luận là người Pháp hay là lãnh đạo thành phố đều rất hài lòng đối với biểu hiện của An Na. Tối đó khi buổi tiệc kết thúc, một vị thị trưởng tham dự đã hỏi Phó huyện trưởng Uông tên của An Na, khen ông ta có con mắt nhìn người, có thể nhận ra Phó huyện trưởng Uông hết sức phấn khởi, buổi tối khi đưa An Na quay về nhà khách huyện còn luôn khen ngợi động viên cô.
Sáng hôm sau chỉ cần tiễn khách là An Na hoàn thành công việc. Trở lại nhà khách, cả người nhẹ nhõm, cô định tắm xong thì đi ngủ luôn, ai ngờ đang tắm thì chân nóng lên, phát hiện “dì ghẻ” đến thăm trước thời hạn rồi.
Vào thời đại này công ty trong nước sản xuất băng vệ sinh cũng mới xuất hiện, băng vệ sinh vẫn chưa được sử dụng phổ biến, đại đa số phụ nữ vẫn còn chưa dùng băng vệ sinh. Lúc An Na mới tới, quầy hàng của cô Lý Hồng không bán thứ này, sau đó theo đề nghị của An Na, cô Lý Hồng mới tìm nơi nhập hàng, cuối cùng mới bắt đầu bán.
An Na ra ngoài gấp gáp, không ngờ tháng này kinh nguyệt lại tới sớm, dĩ nhiên là không mang theo băng vệ sinh. Cũng may điều kiện của nhà khách thành phố cũng khá, trong nhà vệ sinh có giấy vệ sinh khá mềm, tắm xong đành phải dùng tạm để đệm, sau đó ra ngoài hỏi nhân viên phục vụ có băng vệ sinh không. Nhân viên phục vụ lắc đầu, cô đành phải ra ngoài để mua.
Ở đây dù là trung tâm thành phố nhưng đã hơn tám giờ tối, cách nhà khách nơi An Na nghỉ không xa có một tiệm tạp hóa, sợ là muộn chút nữa sẽ đóng cửa, tóc cũng không kịp sấy, cô khoác vội chiếc áo, cầm theo chút tiền lẻ rồi đi ra ngoài. Đến tiệm tạp hóa kia dù vẫn mở nhưng lại không có thứ cô cần mua.
Bất luận thế nào tối nay cũng phải mua được thứ đó. Ban ngày An Na đã thấy cách nhà khách chừng năm sáu trăm mét có một cửa hàng bách hóa khá lớn, vội vàng chạy đến đó, may mắn cô chạy tới kịp trước khi cửa hàng đóng cửa, mua được băng vệ sinh trong cái lườm rách mắt của nhân viên bán hàng, lúc đi ra mới thở phào nhẹ nhõm.
Giờ này không phải là quá khuya, khu vực này thuộc trung tâm thành phố, nhưng bởi thời tiết rất lạnh, người đi đường không nhiều, đường phố rất vắng vẻ. An Na ôm lấy mình vội vã đi về nhà khách, lúc đi qua một vũ trường lóe ra nhiều ánh đèn nê ông, có ba bốn người đàn ông từ trong đó đi ra, khoác vai nhau, miệng thì rên rỉ hát “Biển sóng, dạt dào…”, dáng đi loạng choạng, rõ ràng là say rượu.
An Na đi sát vào vệ đường, cúi đầu bước đi nhanh hơn, muốn tránh khỏi mấy người này. Ánh đèn đường vừa lúc soi xuống nửa gò má cùng mái tóc xoăn dài xõa xuống của cô, mấy gã đàn ông nhìn thấy, đánh mắt cho nhau, vây quanh cô.
An Na sợ hãi, cuống chân lên chạy, có điều vì đang bị hành kinh nên bụng lẩm nhẩm đau, có lúc rất đau nên chạy không được nhanh, mấy gã lưu manh đuổi đằng sau rất nhanh đã đuổi kịp ngăn cô dưới cây đèn cao áp, một gã trong đó cười khình khịch, đi tới gần, tặc lưỡi:
– Các đồng chí xem này, cô nàng này rất được, xinh hơn cả Chân Do Mỹ nhé.
Chân Do Mỹ là nữ nhân vật chính trong phim “Đuổi bắt” nổi tiếng khắp cả nước trong thời kỳ đó, sau khi bộ phim được công chiếu, một thời gian rất dài Chân Do Mỹ trở thành hình tượng người tình trong mộng của rất nhiều thanh niên trong nước lúc bấy giờ.
Mấy gã còn lại bu đến, cười đểu giả, nói lao nhao:
– Đồng chí tên gì? Làm quen chút nhé, đừng xấu hổ. Nào, anh dẫn cô em đi hát đi khiêu vũ nhé.
– Cứu tôi với….
An Na hoảng hốt, kêu cứu. Mấy gã lưu manh cười to hơn, một gã đưa tay muốn ép An Na đi theo mình, tay vừa đụng phải cánh tay An Na thì uỵch một tiếng, một cú đấm rơi vào, gã lưu mạnh ôm mặt ngã xuống.
Mấy gã còn lại sững ra, nhìn nhìn, phát hiện sau lưng có một người. Người đàn ông này vóc dáng cao lớn, mặc áo khoác da, ánh đèn hắt xuống mặt anh, ánh mắt anh vô cùng âm trầm.
– Lục Trung Quân!
An Na kêu lên, chạy đến sau lưng anh.
– Mày từ đâu ra, cút đi, chớ có xen vào chuyện người khác. – Một gã tóc húi cua, – Có biết tao là ai không? Bố tao là…
– Ôi mẹ ơi…
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, gã tóc húi cua chưa nói xong đã bị Lục Trung Quân đá cho một cước bay ra ngoài, ôm bụng đứng lên, mắt trợn ngược nhìn Lục Trung Quân, biểu hiện không thể tin nổi.
– Các anh em, lên cho tao. Đánh chết nó cho tao! – Gã húi cua hung hãn nói.
Mấy gã lưu manh lập lức lao đến, bao vây Lục Trung Quân.
– Anh cẩn thận đấy.
An Na sợ hãi, nhìn dáo dác xem có người đi đường nào nhờ giúp không, nhưng không may chung quanh không có bóng người, cách đó xa xa có mấy người đang đạp xe tới thấy cảnh tượng đó đều dừng lại không dám đến gần.
– Cô tránh xa ra cho tôi.
Trong mắt Lục Trung Quân lóe lên tia sắc lạnh, gắt một câu với An Na.
An Na biết mình ở lại cũng không giúp được gì, không chừng còn vướng tay vướng chân thêm, thế là nhấc chân chạy về hướng có người, vừa chạy vừa kêu cứu.
Một gã lưu manh giơ dao đâm vào Lục Trung Quân. Lục Trung Quân nhảy lên đá trúng cổ tay gã, con dao bay ra ngoài. Một gã khác tiếp tục đâm anh, cơ hồ ngay lúc đó tay gã bị bắt lấy vặn một cái, khớp xương kêu rắc rắc, gã lưu manh kêu lên đau đớn, cả cánh tay đã bị tháo khớp, năm ngón tay buông thõng, con dao bị rơi xuống.
– Mày có cửa gì với tao hả.
Lục Trung Quân dùng đầu gối đè gáy gã lưu manh xuống, tháo khớp tay gã y như làm với cánh tay kia.
– Lúc ông đây giết người, không biết mày còn đang chơi bi ở đâu ấy.
Gã lưu manh ngã xuống đất, hai cánh tay bị vặn với góc độ kỳ quái, tiếng kêu thảm thiết biến thành tiếng khóc gào.
Hai gã lưu manh còn lại không ngờ tình hình lại trở nên như thế, mặt mày sợ hãi, thấy Lục Trung Quân đứng lên thì vội lui ra sau mấy bước rồi chợt quay người bỏ chạy. Gã đầu húi cua đang lồm cồm dưới đất, thấy Lục Trung Quân đi đến chỗ mình thì hoảng loạn lục quần áo, cuối cùng móc ra một khẩu súng.
– Mày đừng tới đây. – Gã giơ súng nhắm vào Lục Trung Quân, giọng run rẩy, – Tao nói cho mày biết, nếu mày đánh tao, bố tao sẽ…
Gã còn chưa nói xong, Lục Trung Quân đã tới gần, chân đá bay khẩu súng trong tay gã rồi nhặt lên, thuần thục tháo đạn ra, sáu viên đạn rơi vào lòng bàn tay, rồi thuần thục lắp đạn vào.
– Bố mày có quyền đúng không? Đồ chơi này cũng là của ông ta chứ gì?
Lục Trung Quân bước tới gần, ngồi xuống đập khẩu súng vào đầu gã, trên khẩu súng lập tức dính máu.
Gã đầu húi cua ôm đầu kêu thảm thiết.
– Ông mày thích đánh mày đấy. Ai bảo mày trọc ghẹo người qua đường hả.
Trong mắt Lục Trung Quân tóe tia lửa hung hãn, tiếp tục đập vào đầu gã.
– Lục Trung Quân, anh định đánh chết người à.
An Na thấy tình hình không ổn thì lật đật chạy lại, đoạt khẩu súng trong tay anh.
Mặt gã đầu húi cua đầy máu, khóc lóc.
Lục Trung Quân đứng lên, nói với những người đi đường bắt đầu vây xem:
– Còn xem cái gì? Đi báo án đi, có người mang theo vũ khí hạng nặng công khai.
Một người đàn ông trung niên đáp một câu.
– Gần đây có trạm trị an, để tôi đi báo.
Nói xong vội đạp xe đi ngay, lát sau có hai cảnh sát đạp xe đạp tới.
– Có chuyện gì có chuyện gì? – Một người tách đám đông đi vào.
Lục Trung Quân lấy giấy chứng nhận ra, hai cảnh sát lập tức tỏ thái độ nhiệt tình. Anh cũng đưa khẩu súng ra, hai cảnh sát đầy vẻ nghiêm trọng, nghe anh kể lại tình hình xong, chỉ vào gã tóc húi cua vẫn còn nằm dưới đất:
– Chết chưa? Chưa chết thì đứng lên theo chúng tôi về đồn. Gan cũng lớn nhỉ, còn dám dở trò lưu manh trên đường nữa. Người ở đâu?
Gã đầu húi cua hoảng sợ nhìn Lục Trung Quân, miệng há ra nhưng không dám nói câu nào.
– Gã nói mình có bố làm ở viện tòa án, chắc là làm lãnh đạo. – Lục Trung Quân nói.
Hai cảnh sát dường như rất ngạc nhiên, thái độ chần chừ hẳn.
– Người là tôi đánh, giấy chứng nhận của tôi các anh cứ cầm, có việc gì cứ tìm tôi.
Lục Trung Quân đưa giấy chứng nhận ra, liếc An Na.
– Cô gái này đang bị hoảng sợ, không cần phải đi theo các anh để lấy lời khai, tình hình cụ thể tôi đã nói hết rồi. Tôi đưa cô ấy đi trước.
Hai cảnh sát thấy Lục Trung Quân gánh hết trách nhiệm thì yên tâm, nói:
– Được, đồng chí Lục, vậy chúng tôi đưa người này về trước, có gì sẽ liên lạc với anh sau.
Lục Trung Quân gật đầu, bắt lấy cánh tay An Na, tách cô ra khỏi đám đông hóng chuyện.
An Na chân vẫn mềm nhũn, bước chân của anh dài, cô đi theo không kịp, bị anh kéo đi một đoạn, đến đoạn vắng người, cô kêu lên:
– Lục Trung Quân, cám ơn anh…
– Cô không sao chứ? – Lục Trung Quân dừng bước, hỏi một câu, giọng nói rất nặng nề.
– Tôi không sao. Thế anh có bị thương không?
– Chỗ này lạ lẫm, mẹ nó cô còn chạy ra ngoài vào buổi tối làm gì hả?
An Na còn chưa nói hết câu cám ơn anh thì đã bị anh nghiêm nghị trách móc rồi.
Cô sững ra, ngơ ngác nhìn anh.
– Nhìn tôi cái gì? Tôi mắng cô là sai à? Tháng trước ở thành phố có một cô gái nửa đêm bị người ta kéo vào trong ngõ hiếp giết đấy cô có biết không hả?
An Na cắn môi, lý nhí:
– Tôi…ra ngoài mua đồ….
– Có gì cần mà phải đêm hôm ra mua hả, mai mua không được à?
– Tôi…cần mua…Mai không được…
An Na bị mắng cho choáng váng, chỉ biết lắp bắp đáp.
– Cái gì? – Lục Trung Quân sẵng lên.
An Na vội lấy thứ trong túi ra cho anh xem.
– Là cái này….Gần nhà khách không có bán….Anh đừng có mắng tôi được không? Tôi nào biết sẽ như thế….Anh như này tôi sợ lắm…
Lục Trung Quân quét mắt nhìn góc túi, người hơi đờ ra.
– Đi thôi, tôi đưa em về!