Chương 33
... Đợi... đợi đã nào!
Vừa mới chuyển nhà xong, đang ăn cơm ở nhà, vậy là anh không đi hẹn hò ư?!
Không biết sao mà Hoài Hâm vừa buồn cười lại phải cố nín lại, nhưng cũng chỉ gồng được vài giây cô đã chịu thua, che miệng bật cười thành tiếng.
Đáng ghét thật, người đẹp rõ ràng đã dặn đi dặn lại bảo anh đừng thất hẹn rồi cơ mà. Sao lại không đi kia chứ, đúng là.
Hoài Hâm hắng giọng, gọi sang cho anh.
Chuông vừa đổ hai tiếng đã có người bắt máy.
Cô vội "đánh phủ đầu", cười không ngớt, "Hiếm lắm mới nghe anh nói nhớ em đấy."
"Nào có." Chất giọng trầm khàn của người đàn ông tựa như đang thoảng bên tai, "Vừa nghỉ ngơi là tìm bé ngay, đến cơm tôi còn chẳng kịp ăn đây."
"Thế cơ cà?" Hoài Hâm che miệng, trách yêu, "Anh khéo nịnh quá."
"Tôi nói thật đấy." Anh thả chậm ngữ điệu.
Cô không nói gì chỉ cười khẽ, vừa nghe Úc Thừa lấy chén dĩa nhựa vừa hỏi bâng quơ, "Sao anh lại chuyển nhà thế?"
"Vì lí do công việc." Úc Thừa chỉ cung cấp lượng thông tin vừa đủ.
Tán tỉnh chơi chơi thì được, nhưng muốn xâm nhập lãnh địa cá nhân thì không. Từ trước đến nay anh vẫn luôn phân rõ giới hạn.
Hoài Hâm rủ mi mắt, lại thấy buồn cười.
Tâm trạng cô hôm nay khá tốt, không thèm so đo với anh, thong dong trò chuyện câu được câu chăng, thỉnh thoảng lại im lặng một lúc, để anh tập trung ăn cơm.
- - Chuyển nhà từ Hong Kong đến Bắc Kinh là một "hạng mục" khá lớn, cô biết anh hẳn là rất mệt.
Không biết vì sao, có lẽ là "giác quan thứ sáu" của phụ nữ trong truyền thuyết nên Hoài Hâm cảm thấy Úc Thừa thật ra không vui như anh biểu hiện. Anh muốn có người bầu bạn bên cạnh.
Thế là sau khi anh ăn xong, cô hỏi, "Cùng xem phim nhé."
"Được." Úc Thừa khẽ cười.
"Anh muốn xem gì?"
"Không muốn xem mấy bộ nặng nề, em cứ chọn đi."
Cô hiểu ý anh, "Được."
Cuối cùng cô chọn một bộ phim Đức tên là Cô bé Heidi, câu chuyện kể về cuộc sống của cô bé ngây thơ hoạt bát cùng với ông nội là người chăn cừu ở trên thảo nguyên vùng núi Alps, với khung cảnh trời xanh mây trắng, những cánh đồng cỏ xanh bát ngát, một câu chuyện nhẹ nhàng, như một bản dạ khúc đầy dịu êm.
Khi những dòng credit cuối phim chầm chậm hiện lên màn hình, hai người im lặng trong chốc lát. Hoài Hâm nhìn ra ngoài cửa sổ, bóng đêm tựa như mặt hồ tĩnh lặng.
Bầu không khí hiện giờ quá tốt, cô không nỡ phá hư, nhưng trong lòng lại đang canh cánh một suy nghĩ không thể nào xua tan được, nó khiến cô phải thốt thành lời, "Sao thế? Có thể tâm sự với em không?"
Hoài Hâm không nói rõ, thậm chí còn có hơi mơ hồ, nhưng cô biết Úc Thừa hiểu ý mình.
Điện thoại rơi vào im lặng một lúc lâu, sau đó là tiếng thở dài khe khẽ.
"Có đôi khi tôi lại hy vọng em đừng nhìn thấu mọi việc như thế." Anh hạ giọng, lời nói ẩn ý sâu xa, ngữ điệu lại cực kỳ dịu dang, "Nhưng khi nghe bé hỏi, thú thật trong lòng tôi lại thấy rất vui."
Hoài Hâm biết mình đã đánh giá sai về anh -- cô cảm thấy anh giống một quyển sách có trang bìa hoàn hảo, bên trong là tập thơ với những câu từ lãng mạn được đánh dấu bằng sợi ruy băng đỏ. Chỉ cần mở ra chắc hẳn sẽ cảm nhận quãng thời gian tươi đẹp và rực rỡ nhất.
Đáng tiếc, anh không phải.
Qua một thời gian tiếp xúc, anh mang đến cảm giác anh tựa như một câu đố thấm đẫm mùi mực, tuy chỉ có một câu ngắn gọn, được chắp vá bằng vài từ đơn giản, nhưng dù thế nào cũng đoán không ra, nhìn chẳng thấu.
Cô chưa bao giờ thật sự đến gần anh, dù có chạm đến cũng chỉ cảm thấy mấy đầu ngón tay chạm vào hư không, cô thực sự biết về anh rất ít.
Anh giấu mình vào một hạt đào, lúc mới nếm thử thì thấy có vị ngọt ấm, nhưng ai biết khi cắn vào thì liệu có gãy răng hay không.
Hạt đào có nhiều rãnh nhỏ, nhưng bên trong liệu có rỗng hay không? Hoài Hâm không biết, càng không dám tùy tiện thử.
"Thế... là vì..."
Cô cũng chỉ là một cô bé vừa qua hai mươi, những chuyện bày tỏ lòng mình thế này vẫn còn khá vụng về, mà cô cũng chẳng biết phải nói lảng sang chuyện khác thế nào. Tài ăn nói bình thường như bị bỏ quên ở đâu mất rồi.
Nhưng hình như Úc Thừa cũng chẳng để ý đến chuyện này, anh hỏi, "Tôi đã nói với em tôi lớn lên ở đâu chưa?"
"Chưa ạ." Hoài Hâm nín thở, "Anh chưa từng kể."
"Em từng thấy mấy con ngõ ở vùng Giang - Chiết bao giờ chưa?"
"...Ừm."
"Từ nhỏ tôi đã sống ở cuối con ngõ, sáng sáng mẹ sẽ làm bánh bao cuộn hoa và cháo cho tôi, sau đó tôi phải đi bộ qua vài căn nhà trong xóm để đến trường."
Úc Thừa khẽ cười, giọng nói không sao đoán được suy nghĩ của anh, "Không biết bà ấy làm thế nào mà tôi luôn cảm thấy cháo bà nấu rất ngon."
Chẳng qua cũng chỉ là cháo trắng bình thường mà thôi, anh nói. Ngay cả cải xoăn cũng chẳng có, nhưng sau này dù đã nếm qua biết bao món ngon, anh lại phát hiện mình không thể tìm được hương vị ngày xưa.
Mấy đầu ngón tay Hoài Hâm chợt khựng lại, thoáng siết chặt.
Cô thật sự không ngờ tuổi thơ anh lại là tình huống như thế.
Cô biết cuộc sống sau khi sang nước ngoài từ cấp ba của anh, nhưng lại không ngờ đến quãng thời gian trước đó lại hoàn toàn không hề khớp với nhau, tựa như một bản nhạc đang diễn đến một đoạn nào đó, bỗng nhiên tạch một tiếng rồi thình lình tách ra thành hai đoạn chẳng hề liên quan đến nhau.
"Anh... nhớ nhà hả?" Cô dè dặt hỏi.
"Nếu chỉ nhớ nhà thôi thì tốt rồi." Úc Thừa cười, nghe giọng anh cô không tài nào đoán được tâm trạng của anh hiện tại thế nào.
Suy cho cùng bọn họ chỉ là bạn trên mạng cùng nhau xem vài bộ phim, chẳng qua là tức cảnh sinh tình, cảm thấy bầu không khí hiện tại phù hợp nên anh mới trải lòng một tí, nhưng với giao tình của bọn họ lại không đủ để anh tiếp tục đi sâu vào câu chuyện của mình.
Tối nay khi kết thúc cuộc gọi, hiếm khi có chuyện không ai đưa đẩy dây dưa, Úc Thừa chỉ điềm đạm nói rằng, cám ơn em tối nay đã kiên nhẫn ở bên cạnh tôi.
It means something.
Good night.
...
Thoắt cái đã đến đêm giao thừa, Hoài Diệu Khánh làm việc đến ngày cuối cùng mới được nghỉ, sáng nay Triệu Viện Thanh và dì giúp việc đã bắt đầu dọn dẹp, dán câu đối xuân, quét bụi, cúng ông Táo, gọi hai đứa nhỏ trong nhà phụ một tay.
Bữa tối hôm ấy vô cùng phong phú, Hoài Hâm chụp một tấm gửi QQ cho Úc Thừa, rồi lại nhắn tin chúc mừng năm mới qua Wechat cho anh.
Cô nhắn thêm một đoạn văn dài phía sau bày tỏ thành ý của mình.
Lúc điện thoại rung lên cũng là lúc Úc Thừa vừa bước vào biệt thự nhà họ Phan, ngoài cổng vô cùng vắng vẻ, ngoại trừ một đôi sư tử đá oai phong được thỉnh về để tránh tà mấy năm trước thì chỉ có lác đác vài chậu hoa, vài chiếc lồng đèn đỏ được treo sơ sài, vẻn vẹn một câu đối xuân "Thuận buồm xuôi gió, điềm lành đến; Vạn sự như ý, phúc đến nhà", vừa nhìn đã biết chỉ làm cho có lệ.
Anh vừa bước lên bậc thang cuối cùng liền nghe thấy tiếng bình bịch bên trong.
Úc Thừa bình tĩnh đẩy cửa bước vào, lấy một đôi dép bông dành cho khách mang vào, cởi áo khoác, thong thả đi vào phòng khách.
Cô em gái sắp lên tám tên Phan Diệu đang quỳ dưới đất khóc lóc, Phan Tấn Nhạc nghiêm mặt ngồi ngay ngắn trên ghế chủ tọa hút thuốc, chú út Phan Tấn Sùng ngồi bên cạnh nhỏ nhẹ an ủi, Hứa Tông lạnh mặt, anh cả Phan Tuyển ngồi xem kịch hay như thể chuyện chẳng liên quan đến mình, những người còn lại vẫn dửng dưng dùng cơm, chỉ có dì giúp việc đưa hai đứa trẻ đến dỗ con bé.
Tình huống trước mắt cực kỳ mới mẻ, người lo lắng nhất hoá ra lại là quản gia và hai người hầu.
Cả nhà thấy Úc Thừa về nhà cũng chẳng có phản ứng gì, chỉ có dì giúp việc gật đầu chào anh, hỏi thăm, "A Thừa về rồi à."
Hỏi ra mới biết, em gái một hai đòi đốt pháo hoa ở biệt thự sườn núi, song Hong Kong lại nghiêm cấm bắn pháo hoa, dạo gần đây vài quỹ dưới tay Phan Tấn Nhạc xảy ra vấn đề nên ông bực bội trong người, không rảnh quan tâm đến những chuyện khác.
Con bé vừa quậy vài câu ông đã nổi cơn tam bành, ném vỡ chén đĩa.
Chén sứ vỡ vụn từng mảnh rơi xuống sàn nhà cẩm thạch bóng loáng, người hầu cúi đầu tìm nhặt mảnh vỡ, bầu không khí trong phòng chợt lạnh xuống.
Úc Thừa điềm nhiên như không có chuyện gì ngồi xuống ghế, mỉm cười chào hỏi vài người.
"Con chào ba mẹ, chào chú út, chào anh cả..."
Phan Tấn Nhạc nhìn anh một cái, sắc mặt cũng dịu lại.
Úc Thừa không nghĩ vì anh xuất hiện nên ông mới thế, anh lại thấy ông ấy càng thiên về kiểu không muốn làm xấu mặt trước mặt người ngoài nên mới nén cơn giận xuống.
Phan Tấn Sùng cũng tỏ vẻ hiền hòa hỏi han vài câu. Trái lại ánh mắt của Phan Tuyển thỉnh thoảng lại lia về phía Úc Thừa, muốn nói lại thôi, không ừ hử gì.
Bữa cơm đầy ngột ngạt kết thúc, đám con cháu giỏi nhìn sắc mặt người khác, ai nấy đều tìm cớ rời đi.
Ăn xong, Phan Tấn Nhạc lên lầu, gọi cả Úc Thừa đi theo.
Lâu rồi anh không về nhà, hai cha con ngồi trong thư phòng hỏi thăm câu được câu không.
Sắp sang ngưỡng sáu mươi, Phan Tấn Nhạc đã bắt đầu tìm người nối nghiệp từ sớm. Gia đại nghiệp đại, trừ Phan Tuyển và Úc Thừa là hai đứa con trai danh chính ngôn thuận thì ông ta vẫn còn vài người con riêng bên ngoài. Ông ta là thương nhân, sẽ không thiên vị vì quan hệ huyết thống ruột thịt, chỉ xem trọng năng lực.
Có đôi khí quá tham vọng cũng chẳng phải là chuyện tốt, nhưng hoàn toàn không có dục vọng lại càng khiến người ta phản cảm. Úc Thừa là loại người thuộc vế sau, anh tình nguyện tự mình lập nghiệp chứ không muốn dính dáng gì đến gia tộc, thế nên mấy năm nay anh đã dần dần bị Phan Tấn Nhạc gạt ra khỏi đường đua.
Ông thừa nhận Úc Thừa làm việc rất có thủ đoạn, nhưng xưa nay ông không thiếu con trai có năng lực.
Úc Thừa xuống lầu, bước ra ngoài đình hóng mát, bỗng nhìn thấy hai bóng người một lớn một nhỏ đang ngồi trên xích đu nói chuyện.
Phan Diệu dụi mắt trông có vẻ vẫn còn ấm ức lắm, còn Phan Tuyển xoa đầu cô bé thờ ơ dỗ dành.
Nghe thấy tiếng bước chân đến gần, người nọ ngẩng đầu, nhướng mày nhìn anh, "Cuối cùng cũng chịu về nhà rồi à?"
Phan Tuyển là con trai của Phan Tấn Nhạc và vợ trước, không lớn hơn anh là bao. Khi Úc Thừa mười bốn tuổi trở lại nhà họ Phan, khi ấy Phan Tấn Nhạc và vợ đang trong quá trình ly hôn, và anh chính là quả cân nặng ký của Hứa Tông.
Khi anh bước vào cửa, ánh mắt Phan Tuyển nhìn mình cực kỳ buồn nôn -- đó là một thằng con riêng, mặt dày giúp người mẹ kỹ nữ lên ngôi "hậu" tranh gia tài.
Hiển nhiên Phan Tuyển không hề biết Hứa Tông vốn chẳng nuôi Úc Thừa được ngày nào, ngày xưa vứt bỏ thẳng tay, sau này thấy anh có ích thì lại tìm về. Con trai trong thời kỳ phản nghịch lại rất đơn giản, trong lòng Phan Tuyển chỉ toàn là hận thù, mỗi lần nhìn anh tựa như đang nhìn một cây đinh chướng mắt.
Tiếng còi vang lên bên ngoài biệt thự, nắng trưa vàng rượm phủ khắp, chàng thiếu niên quần áo gọn gàng đeo chiếc ba lô đơn giản bước vào cửa. Phan Tuyển nhìn anh trong vầng sáng và bóng râm hòa vào nhau trong đình nghỉ mát, thầm nghĩ thằng đó dựa vào đâu lại dám tỏ vẻ thẳng thắng không nhiễm bụi trần như thế, và tối hôm đó anh ta đã tặng chàng trai ấy một món quà lớn.
Một xấp ảnh dày cộm.
- - Hình ảnh Hứa Tông năm xưa ôm bụng bầu quỳ xuống níu ống quần người ta cầu xin, Phan Tấn Nhạc và bà Phan khi ấy chỉ lạnh lùng lướt qua người bà ta mà không thèm nhìn một cái.
Để anh cảm nhận xuất thân của bản thân hạ tiện thế nào.
Phan Tấn Nhạc đưa Úc Thừa đến trường quý tộc Hong Kong - nơi Phan Tuyển đang học để hoàn thành chương trình cấp ba còn đang dở dang.
Đột ngột tiếp xúc với hệ thống giáo dục ở đây khiến Úc Thừa không tránh khỏi việc đuối sức, nhưng anh lại chẳng có ai giúp đỡ -- Phan Tuyển cho bạn bè cô lập anh, ngoại trừ mấy công tử tiểu thư nhà giàu ra thì chẳng ai dám nói chuyện với anh. Nhưng bọn họ cũng khinh thường thân phận của anh.
Khi chơi polo, mấy thớt ngựa xông thẳng tới quần lấy nhau, Úc Thừa chật vật ngã xuống vẫn chưa đủ, bọn họ còn thay móng ngựa, cho ngựa phóng qua giẫm lên người anh.
Hại anh gãy tay.
Đám con nhà giàu kiêu căng vung gậy, hả hê cất tiếng cười giòn giã dưới cơn nắng gắt.
Ngày hôm ấy, Hứa Tông hồn vía lên mây khi gặp anh trong bệnh viện, bà không ngờ anh lại ra nông nỗi này. Hiện giờ bà chính là phu nhân nhà họ Phan danh chính ngôn thuận, làm sao lại để con trai phải chịu nhục nhã thế này.
Hứa Tông trách Úc Thừa vô dụng, làm mất thể diện mà bà gầy công khổ dựng bao lâu nay. Sau đó lại rơi vài giọt nước mắt giả tạo để trình diễn tiết mục mẹ con tình thâm -- Bà vẫn còn phải dựa vào thằng bé này để làm vui lòng Phan Tấn Nhạc.
Nhưng tất cả đã quá muộn.
Dù Phan Tấn Nhạc có cảm thấy Úc Thừa có tiềm năng thì cũng không muốn nhìn thấy con cháu trong nhà làm ầm ĩ, bị người ngoài chê cười.
Úc Thừa chưa kịp tháo băng thì đã bị ông ta đưa thẳng sang Mỹ. Trước khi đi, Phan Tấn Nhạc chỉ lạnh nhạt dặn dò, ráng học cho giỏi. Còn Hứa Tông nhìn anh bằng ánh mắt đầy phức tạp, tựa như đang nhìn một đứa con vô dụng.
Bà đứng cách anh vài bước, hờ hững nói, "Cuối cùng vẫn phải dựa vào bản thân tôi."
Úc Thừa như một chú chim non rời khỏi lồng son, bị người ta hắt hủi ném sang Mỹ, một nơi vô cùng xa lạ với anh.
Có lẽ cuộc đời anh đã quá bấp bênh, thế nên Úc Thừa thích ứng rất nhanh, không hề có chuyện "chói nước", trái lại dựa vào sự cố gắng của bản thân mà dần dần làm quen với hoàn cảnh, không chỉ đạt được thành tích ưu tú của khoa, mà tính cách cũng trở nên chín chắn và cởi mở hơn.
Khi nghe trợ lý báo cáo lại, Phan Tấn Nhạc cũng phải bất ngờ vì sự trưởng thành của anh. Phan Tuyển ở bên cạnh cười khẩy, "Đúng là dân đen dễ nuôi."
Ban đầu Phan Tấn Nhạc cũng mắt nhắm mắt mở bỏ qua mấy lời thế này, nhưng khi ở trước mặt Hứa Tông, ông thẳng tay cho Phan Tuyển một bạt tay.
Trong lòng lại bắt đầu có suy nghĩ, không biết có nên rước người trở về dạy dỗ đàng hoàng hay không.
Nhưng ý nghĩ này cũng chỉ lướt qua rồi thôi.
- - Úc Thừa không thân với ông, loại người này nếu bồi dưỡng thành công có khi lại trở thành một tai họa ngầm, còn không bằng nuôi một con chó trung thành.
Đến khi tốt nghiệp đại học Úc Thừa mới trở về, song anh lại không dựa vào bất kỳ ai, thậm chí còn không liên lạc với Phan Tấn Nhạc, âm thầm xin vào một ngân hàng đầu tư nước ngoài, khiến Phan Tấn Nhạc lại bắt đầu cân nhắc đến suy nghĩ từng xuất hiện trước đây.
Ngân hàng đầu tư có thể xem là một điểm xuất phát khá ổn trong sự nghiệp. Sau khi Phan Tuyển tốt nghiệp thạc sĩ chuyên ngành tài chính cũng được sắp xếp đến một ngân hàng nào đó, tích lũy kinh nghiệm vài năm rồi mới quản lý quỹ của gia tộc.
Sau ba năm làm việc tại MGS, Phan Tấn Nhạc từng khéo léo nhắc nhở Úc Thừa có rất nhiều lựa chọn dành cho anh, nhưng Úc Thừa lại thờ ơ.
Và anh chọn ra nước ngoài học MBA.
Chung quy thì nó cũng đã không theo hướng mình, Phan Tấn Nhạc hơi thất vọng.
Lại không ngờ Úc Thừa ở nước ngoài lại rất biết chơi, anh hợp tác với bạn mở một công ty, được nửa đường thì rút lui, kiếm được vài trăm triệu.
Phan Tuyển là đứa có tư chất bình thường, lại thiếu quyết đoán, mấy đứa con riêng bên ngoài lại có máu tham vọng, dễ dàng thoát khỏi khống chế của ông, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có Úc Thừa là ứng cử viên sáng giá nhất, thế nhưng, anh lại tiếp tục phụ sự kỳ vọng của Phan Tấn Nhạc.
Úc Thừa quay trở lại MGS làm việc.
Người khác chỉ lấy ngân hàng đầu tư làm bàn đạp, còn anh thì biến nó thành công việc chính thức của mình, giúp xí nghiệp đầu tư, đưa lên sàn chứng khoán, cực kỳ nhiệt tình với sự nghiệp của bản thân.
Phan Tấn Nhạc không thể lên án với con đường vốn chẳng có sai lầm nào của Úc Thừa, ông chỉ không còn đưa anh vào phạm vi suy lo nghĩ của mình nữa.
Bao năm nay Úc Thừa rất ít khi về nhà, quả thật cảm thấy có hơi xa lạ với nơi này.
Anh hờ hững nhìn sang Phan Tuyển, mỉm cười, "Anh cả, lâu rồi không gặp."
Trong sân có trồng một loại hoa màu vàng nhạt không biết tên gọi là gì, nhưng lại thoang thoảng mùi hoa lài. Cô nhóc ngồi trên xích đu, bầu không khí ấm áp hơn hẳn những lúc hai người bọn họ đối đầu nhau.
Đã bao năm trôi qua, bọn họ không còn là những chàng thiếu niên khi xưa.
Cái nhìn của Phan Tuyển về Úc Thừa cũng chẳng phải bất biến.
Đầu tiên là ba nuôi Úc Thừa chạy đến Phan gia nhờ giúp đỡ, nói người bạn già của mình đổ bệnh, tuy nhiên Hứa Tông lại lạnh lùng đóng cửa không chịu gặp, lúc ấy anh ta mới vỡ lẽ về thân thế long đong của người em trai này. Song anh ta vẫn căm thù thân phận con riêng.
Buồn cười ở chỗ là sau này mới nhận ra rằng, ngoài Úc Thừa ra, ba anh ta không chỉ có mỗi một đứa con trai là mình. Suốt một quãng thời gian dài anh ta lại chỉ xem Úc Thừa như cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt, còn mấy tên kia thì chưa bao giờ đối đầu trực diện với anh ta.
Úc Thừa vẫn giữ thái độ bình tĩnh khoan dung, tốt tính đến mức người ta phải cứng lưỡi, tựa như dù người ta có làm gì thì anh cũng sẽ không tức giận.
Trước khi lên đại học, Úc Thừa từng trở về nước một chuyến, Phan Tấn Nhạc và Hứa Tông đưa anh và Phan Tuyển đến chùa thắp nhang lạy Phật, Duyên Giác phương trượng xoa đầu Úc Thừa rồi nói, "Tuệ căn có từ sớm, có tài nhưng thành công muộn", còn Phan Tuyển lại là, "Mắt cao hơn đầu, không ai bì nổi."
Phan Tuyển giận run người, trộm nghĩ tên đầu trọc này thì biết cái gì, có khi là do mẹ kế anh ta mua chuộc. Nhân lúc không ai để ý, anh ta hất đổ giá nến dâng cúng của sư thầy, đậu phộng và mận rơi đầy đất.
Đảo mắt trông thấy Úc Thừa rủ mi đứng yên một bên, vẫn là cái dáng đứa con ngoan ngoãn như xưa.
"Này." Phan Tuyển cười khẩy, "Mới khen có vài câu mà mày đã hất mặt lên trời rồi? Mày tin mấy cái nhảm nhí này à?"
Úc Thừa ngẩng đầu nhìn anh ta.
Ánh nắng xuyên qua hàng cột trên bảo điện, rơi xuống vòng kinh luân, soi sáng xá lợi tử được đặt trên đài cao, tiếng chuông ngân dài, trên cổ tay của chàng thiếu niên tuấn tú đeo một vòng chuỗi bằng gỗ Tử đàn, gương mặt ánh lên vẻ thương hại.
"Lòng có đức tin, mới nói đúng mực, cư xử khôn khéo."
Anh cũng không quỳ, dáng người thẳng như tùng, giống như cái ngày sau khi bó bột xong trở về từ bệnh viện, sống lưng thẳng tắp. Nhưng vào khoảnh khắc này, Phan Tuyển cảm giác như mình bị thứ gì đó đánh thẳng vào đầu, bỗng chốc trở nên mê mang.
Lần gặp sau đó cũng đã qua bốn năm.
Thời gian gột rửa, hai người bọn họ đã không giống như ngày xưa.
Nơi chóp mũi thoang thoảng hương hoa nhài dìu dịu, Phan Tuyển đón lấy ánh mắt của Úc Thừa, nhìn chăm chú vài giây rồi trả Phan Diệu cho anh, "Em gái mình thì tự mình dỗ đi."
Úc Thừa không nói gì, gật đầu bước tới chỗ bọn họ.
Lúc đi ngang qua, Phan Tuyển cất giọng không rõ cảm xúc, "Cậu đúng là không thay đổi gì."
Thật ư? Không thay đổi sao.
Úc Thừa ngồi xuống cạnh Phan Diệu, thờ ơ nhìn màn đêm xanh thẫm.
"Chẳng phải em nói lâu rồi không gặp nên nhớ anh lắm sao?" Anh dịu dàng xoa mái tóc rối xù của cô bé, đưa tay khẽ xoa nơi khóe mắt ửng đỏ, "Giờ anh về rồi nè, đừng khóc nữa nhé."
Phan Diệu mở đôi mắt tròn xoe như hai quả nho nhìn anh chăm chú, tiếng khóc dần dần nhỏ lại.
Một lúc sau.
Cô bé mới ấm ức thút thít dựa vào anh, nắm lấy tay áo Úc Thừa, "... Anh ơi."
"Lúc nãy ba quát em, còn quăng đĩa nữa, hu hu hu..."
Lại bắt đầu nhõng nhẽo, Úc Thừa kiên nhẫn ôm cô bé dỗ dành, "Rồi, anh biết rồi, Tiểu Diệu nhà mình ấm ức rồi."
Cô bé được cưng nên nhõng nhẽo, khóc nhè một hồi trong vòng tay của anh trai, mãi sau mới chịu nín.
Trong đình viện thâm sâu chỉ nhìn thấy bầu trời trên đỉnh đầu, bọn họ như rút vào nhau, yên lặng không ai lên tiếng.
Một thoáng sau, điện thoại khẽ rung lên, Úc Thừa rủ mi mắt nhìn cô nhóc đang buồn ngủ díp cả mắt, mở khóa màn hình.
Trong thông báo hiện lên hơn 99 tin nhắn chưa đọc, ảnh đại diện chú mèo con vàng cực kỳ nổi bật.
Hoài Hâm, [Anh Thừa có xem gala Mừng xuân không? Có một tiểu phẩm khá hay đó. *cười ngây ngô*]
Viện cớ vòng vo, nhưng lại đang thầm lên án anh không chịu trả lời tin nhắn, tầm mắt Úc Thừa lướt lên phía trên, trông thấy một tin nhắn khá dài.
Hoài Hâm, [Chúc anh Thừa năm mới vui vẻ, bình an hạnh phúc, không buồn không lo, sức khỏe dồi dào, năm nào cũng vui vẻ, năm nào cũng thành công.]
Phía sau còn kèm theo icon mặt cười thiệt to.
Úc Thừa rủ mi mắt xem một lúc, cất điện thoại vào, cõng Phan Diệu về phòng để cho con bé ngủ.
Không khí trong phòng khách hơi chùng xuống, một bàn người đang ngồi đánh mạt chược. Úc Thừa không xuống lầu, bước vào phòng dành cho khách bỏ trống ở tầng hai, rồi ra ban công hóng gió.
- - Biệt thự nằm ở lưng chừng núi, đứng từ nơi này sẽ có tầm nhìn thoáng đãng nhất.
Anh gọi cho Hoài Hâm.
Đầu bên kia nhanh chóng bắt máy, giọng cô nhóc vừa ngọt ngào lại vừa gấp gáp, "Anh Thừa đợi tí nhé, trong nhà ồn quá, để em ra ngoài ạ."
Úc Thừa không gấp, bình tĩnh đợi cô tìm chỗ yên tĩnh, trong điện thoại vang lên tiếng bước chân bình bịch, sau đó cô cất giọng, "Em xong rồi!"
Úc Thừa cúi đầu, khóe môi khe khẽ cong lên.
Anh chống khuỷu tay lên lan can, trông về bóng đêm phía xa. Cất giọng nhàn nhạt nhưng không giấu được ý cười, "Em copy lời chúc ở đâu thế?"
Ban đầu Hoài Hâm nghĩ giờ này anh hẳn sẽ tìm Lisa, nên bây giờ cô hơi bất ngờ, không ngờ mối quan tâm của anh lại nằm đây.
Đúng là cô tham khảo rồi chắp vá mỗi chỗ một ít, thế nên chỉ biết nhỏ giọng phản bác, "Em copy hồi nào, em đã dồn hết tình cảm để viết đấy..."
"Tự viết?" Nghe như anh có vẻ hứng thú.
Hoài Hâm gật đầu, "... Ừm."
"Văn chương tuyệt vời."
Úc Thừa bật cười, lúc sau mới hạ giọng nói, "Năm mới vui vẻ nhé cô bạn nhỏ tiểu thuyết gia."
***
Jeongie: Hi hi, 4600 chữ, em ổns't
Vừa mới chuyển nhà xong, đang ăn cơm ở nhà, vậy là anh không đi hẹn hò ư?!
Không biết sao mà Hoài Hâm vừa buồn cười lại phải cố nín lại, nhưng cũng chỉ gồng được vài giây cô đã chịu thua, che miệng bật cười thành tiếng.
Đáng ghét thật, người đẹp rõ ràng đã dặn đi dặn lại bảo anh đừng thất hẹn rồi cơ mà. Sao lại không đi kia chứ, đúng là.
Hoài Hâm hắng giọng, gọi sang cho anh.
Chuông vừa đổ hai tiếng đã có người bắt máy.
Cô vội "đánh phủ đầu", cười không ngớt, "Hiếm lắm mới nghe anh nói nhớ em đấy."
"Nào có." Chất giọng trầm khàn của người đàn ông tựa như đang thoảng bên tai, "Vừa nghỉ ngơi là tìm bé ngay, đến cơm tôi còn chẳng kịp ăn đây."
"Thế cơ cà?" Hoài Hâm che miệng, trách yêu, "Anh khéo nịnh quá."
"Tôi nói thật đấy." Anh thả chậm ngữ điệu.
Cô không nói gì chỉ cười khẽ, vừa nghe Úc Thừa lấy chén dĩa nhựa vừa hỏi bâng quơ, "Sao anh lại chuyển nhà thế?"
"Vì lí do công việc." Úc Thừa chỉ cung cấp lượng thông tin vừa đủ.
Tán tỉnh chơi chơi thì được, nhưng muốn xâm nhập lãnh địa cá nhân thì không. Từ trước đến nay anh vẫn luôn phân rõ giới hạn.
Hoài Hâm rủ mi mắt, lại thấy buồn cười.
Tâm trạng cô hôm nay khá tốt, không thèm so đo với anh, thong dong trò chuyện câu được câu chăng, thỉnh thoảng lại im lặng một lúc, để anh tập trung ăn cơm.
- - Chuyển nhà từ Hong Kong đến Bắc Kinh là một "hạng mục" khá lớn, cô biết anh hẳn là rất mệt.
Không biết vì sao, có lẽ là "giác quan thứ sáu" của phụ nữ trong truyền thuyết nên Hoài Hâm cảm thấy Úc Thừa thật ra không vui như anh biểu hiện. Anh muốn có người bầu bạn bên cạnh.
Thế là sau khi anh ăn xong, cô hỏi, "Cùng xem phim nhé."
"Được." Úc Thừa khẽ cười.
"Anh muốn xem gì?"
"Không muốn xem mấy bộ nặng nề, em cứ chọn đi."
Cô hiểu ý anh, "Được."
Cuối cùng cô chọn một bộ phim Đức tên là Cô bé Heidi, câu chuyện kể về cuộc sống của cô bé ngây thơ hoạt bát cùng với ông nội là người chăn cừu ở trên thảo nguyên vùng núi Alps, với khung cảnh trời xanh mây trắng, những cánh đồng cỏ xanh bát ngát, một câu chuyện nhẹ nhàng, như một bản dạ khúc đầy dịu êm.
Khi những dòng credit cuối phim chầm chậm hiện lên màn hình, hai người im lặng trong chốc lát. Hoài Hâm nhìn ra ngoài cửa sổ, bóng đêm tựa như mặt hồ tĩnh lặng.
Bầu không khí hiện giờ quá tốt, cô không nỡ phá hư, nhưng trong lòng lại đang canh cánh một suy nghĩ không thể nào xua tan được, nó khiến cô phải thốt thành lời, "Sao thế? Có thể tâm sự với em không?"
Hoài Hâm không nói rõ, thậm chí còn có hơi mơ hồ, nhưng cô biết Úc Thừa hiểu ý mình.
Điện thoại rơi vào im lặng một lúc lâu, sau đó là tiếng thở dài khe khẽ.
"Có đôi khi tôi lại hy vọng em đừng nhìn thấu mọi việc như thế." Anh hạ giọng, lời nói ẩn ý sâu xa, ngữ điệu lại cực kỳ dịu dang, "Nhưng khi nghe bé hỏi, thú thật trong lòng tôi lại thấy rất vui."
Hoài Hâm biết mình đã đánh giá sai về anh -- cô cảm thấy anh giống một quyển sách có trang bìa hoàn hảo, bên trong là tập thơ với những câu từ lãng mạn được đánh dấu bằng sợi ruy băng đỏ. Chỉ cần mở ra chắc hẳn sẽ cảm nhận quãng thời gian tươi đẹp và rực rỡ nhất.
Đáng tiếc, anh không phải.
Qua một thời gian tiếp xúc, anh mang đến cảm giác anh tựa như một câu đố thấm đẫm mùi mực, tuy chỉ có một câu ngắn gọn, được chắp vá bằng vài từ đơn giản, nhưng dù thế nào cũng đoán không ra, nhìn chẳng thấu.
Cô chưa bao giờ thật sự đến gần anh, dù có chạm đến cũng chỉ cảm thấy mấy đầu ngón tay chạm vào hư không, cô thực sự biết về anh rất ít.
Anh giấu mình vào một hạt đào, lúc mới nếm thử thì thấy có vị ngọt ấm, nhưng ai biết khi cắn vào thì liệu có gãy răng hay không.
Hạt đào có nhiều rãnh nhỏ, nhưng bên trong liệu có rỗng hay không? Hoài Hâm không biết, càng không dám tùy tiện thử.
"Thế... là vì..."
Cô cũng chỉ là một cô bé vừa qua hai mươi, những chuyện bày tỏ lòng mình thế này vẫn còn khá vụng về, mà cô cũng chẳng biết phải nói lảng sang chuyện khác thế nào. Tài ăn nói bình thường như bị bỏ quên ở đâu mất rồi.
Nhưng hình như Úc Thừa cũng chẳng để ý đến chuyện này, anh hỏi, "Tôi đã nói với em tôi lớn lên ở đâu chưa?"
"Chưa ạ." Hoài Hâm nín thở, "Anh chưa từng kể."
"Em từng thấy mấy con ngõ ở vùng Giang - Chiết bao giờ chưa?"
"...Ừm."
"Từ nhỏ tôi đã sống ở cuối con ngõ, sáng sáng mẹ sẽ làm bánh bao cuộn hoa và cháo cho tôi, sau đó tôi phải đi bộ qua vài căn nhà trong xóm để đến trường."
Úc Thừa khẽ cười, giọng nói không sao đoán được suy nghĩ của anh, "Không biết bà ấy làm thế nào mà tôi luôn cảm thấy cháo bà nấu rất ngon."
Chẳng qua cũng chỉ là cháo trắng bình thường mà thôi, anh nói. Ngay cả cải xoăn cũng chẳng có, nhưng sau này dù đã nếm qua biết bao món ngon, anh lại phát hiện mình không thể tìm được hương vị ngày xưa.
Mấy đầu ngón tay Hoài Hâm chợt khựng lại, thoáng siết chặt.
Cô thật sự không ngờ tuổi thơ anh lại là tình huống như thế.
Cô biết cuộc sống sau khi sang nước ngoài từ cấp ba của anh, nhưng lại không ngờ đến quãng thời gian trước đó lại hoàn toàn không hề khớp với nhau, tựa như một bản nhạc đang diễn đến một đoạn nào đó, bỗng nhiên tạch một tiếng rồi thình lình tách ra thành hai đoạn chẳng hề liên quan đến nhau.
"Anh... nhớ nhà hả?" Cô dè dặt hỏi.
"Nếu chỉ nhớ nhà thôi thì tốt rồi." Úc Thừa cười, nghe giọng anh cô không tài nào đoán được tâm trạng của anh hiện tại thế nào.
Suy cho cùng bọn họ chỉ là bạn trên mạng cùng nhau xem vài bộ phim, chẳng qua là tức cảnh sinh tình, cảm thấy bầu không khí hiện tại phù hợp nên anh mới trải lòng một tí, nhưng với giao tình của bọn họ lại không đủ để anh tiếp tục đi sâu vào câu chuyện của mình.
Tối nay khi kết thúc cuộc gọi, hiếm khi có chuyện không ai đưa đẩy dây dưa, Úc Thừa chỉ điềm đạm nói rằng, cám ơn em tối nay đã kiên nhẫn ở bên cạnh tôi.
It means something.
Good night.
...
Thoắt cái đã đến đêm giao thừa, Hoài Diệu Khánh làm việc đến ngày cuối cùng mới được nghỉ, sáng nay Triệu Viện Thanh và dì giúp việc đã bắt đầu dọn dẹp, dán câu đối xuân, quét bụi, cúng ông Táo, gọi hai đứa nhỏ trong nhà phụ một tay.
Bữa tối hôm ấy vô cùng phong phú, Hoài Hâm chụp một tấm gửi QQ cho Úc Thừa, rồi lại nhắn tin chúc mừng năm mới qua Wechat cho anh.
Cô nhắn thêm một đoạn văn dài phía sau bày tỏ thành ý của mình.
Lúc điện thoại rung lên cũng là lúc Úc Thừa vừa bước vào biệt thự nhà họ Phan, ngoài cổng vô cùng vắng vẻ, ngoại trừ một đôi sư tử đá oai phong được thỉnh về để tránh tà mấy năm trước thì chỉ có lác đác vài chậu hoa, vài chiếc lồng đèn đỏ được treo sơ sài, vẻn vẹn một câu đối xuân "Thuận buồm xuôi gió, điềm lành đến; Vạn sự như ý, phúc đến nhà", vừa nhìn đã biết chỉ làm cho có lệ.
Anh vừa bước lên bậc thang cuối cùng liền nghe thấy tiếng bình bịch bên trong.
Úc Thừa bình tĩnh đẩy cửa bước vào, lấy một đôi dép bông dành cho khách mang vào, cởi áo khoác, thong thả đi vào phòng khách.
Cô em gái sắp lên tám tên Phan Diệu đang quỳ dưới đất khóc lóc, Phan Tấn Nhạc nghiêm mặt ngồi ngay ngắn trên ghế chủ tọa hút thuốc, chú út Phan Tấn Sùng ngồi bên cạnh nhỏ nhẹ an ủi, Hứa Tông lạnh mặt, anh cả Phan Tuyển ngồi xem kịch hay như thể chuyện chẳng liên quan đến mình, những người còn lại vẫn dửng dưng dùng cơm, chỉ có dì giúp việc đưa hai đứa trẻ đến dỗ con bé.
Tình huống trước mắt cực kỳ mới mẻ, người lo lắng nhất hoá ra lại là quản gia và hai người hầu.
Cả nhà thấy Úc Thừa về nhà cũng chẳng có phản ứng gì, chỉ có dì giúp việc gật đầu chào anh, hỏi thăm, "A Thừa về rồi à."
Hỏi ra mới biết, em gái một hai đòi đốt pháo hoa ở biệt thự sườn núi, song Hong Kong lại nghiêm cấm bắn pháo hoa, dạo gần đây vài quỹ dưới tay Phan Tấn Nhạc xảy ra vấn đề nên ông bực bội trong người, không rảnh quan tâm đến những chuyện khác.
Con bé vừa quậy vài câu ông đã nổi cơn tam bành, ném vỡ chén đĩa.
Chén sứ vỡ vụn từng mảnh rơi xuống sàn nhà cẩm thạch bóng loáng, người hầu cúi đầu tìm nhặt mảnh vỡ, bầu không khí trong phòng chợt lạnh xuống.
Úc Thừa điềm nhiên như không có chuyện gì ngồi xuống ghế, mỉm cười chào hỏi vài người.
"Con chào ba mẹ, chào chú út, chào anh cả..."
Phan Tấn Nhạc nhìn anh một cái, sắc mặt cũng dịu lại.
Úc Thừa không nghĩ vì anh xuất hiện nên ông mới thế, anh lại thấy ông ấy càng thiên về kiểu không muốn làm xấu mặt trước mặt người ngoài nên mới nén cơn giận xuống.
Phan Tấn Sùng cũng tỏ vẻ hiền hòa hỏi han vài câu. Trái lại ánh mắt của Phan Tuyển thỉnh thoảng lại lia về phía Úc Thừa, muốn nói lại thôi, không ừ hử gì.
Bữa cơm đầy ngột ngạt kết thúc, đám con cháu giỏi nhìn sắc mặt người khác, ai nấy đều tìm cớ rời đi.
Ăn xong, Phan Tấn Nhạc lên lầu, gọi cả Úc Thừa đi theo.
Lâu rồi anh không về nhà, hai cha con ngồi trong thư phòng hỏi thăm câu được câu không.
Sắp sang ngưỡng sáu mươi, Phan Tấn Nhạc đã bắt đầu tìm người nối nghiệp từ sớm. Gia đại nghiệp đại, trừ Phan Tuyển và Úc Thừa là hai đứa con trai danh chính ngôn thuận thì ông ta vẫn còn vài người con riêng bên ngoài. Ông ta là thương nhân, sẽ không thiên vị vì quan hệ huyết thống ruột thịt, chỉ xem trọng năng lực.
Có đôi khí quá tham vọng cũng chẳng phải là chuyện tốt, nhưng hoàn toàn không có dục vọng lại càng khiến người ta phản cảm. Úc Thừa là loại người thuộc vế sau, anh tình nguyện tự mình lập nghiệp chứ không muốn dính dáng gì đến gia tộc, thế nên mấy năm nay anh đã dần dần bị Phan Tấn Nhạc gạt ra khỏi đường đua.
Ông thừa nhận Úc Thừa làm việc rất có thủ đoạn, nhưng xưa nay ông không thiếu con trai có năng lực.
Úc Thừa xuống lầu, bước ra ngoài đình hóng mát, bỗng nhìn thấy hai bóng người một lớn một nhỏ đang ngồi trên xích đu nói chuyện.
Phan Diệu dụi mắt trông có vẻ vẫn còn ấm ức lắm, còn Phan Tuyển xoa đầu cô bé thờ ơ dỗ dành.
Nghe thấy tiếng bước chân đến gần, người nọ ngẩng đầu, nhướng mày nhìn anh, "Cuối cùng cũng chịu về nhà rồi à?"
Phan Tuyển là con trai của Phan Tấn Nhạc và vợ trước, không lớn hơn anh là bao. Khi Úc Thừa mười bốn tuổi trở lại nhà họ Phan, khi ấy Phan Tấn Nhạc và vợ đang trong quá trình ly hôn, và anh chính là quả cân nặng ký của Hứa Tông.
Khi anh bước vào cửa, ánh mắt Phan Tuyển nhìn mình cực kỳ buồn nôn -- đó là một thằng con riêng, mặt dày giúp người mẹ kỹ nữ lên ngôi "hậu" tranh gia tài.
Hiển nhiên Phan Tuyển không hề biết Hứa Tông vốn chẳng nuôi Úc Thừa được ngày nào, ngày xưa vứt bỏ thẳng tay, sau này thấy anh có ích thì lại tìm về. Con trai trong thời kỳ phản nghịch lại rất đơn giản, trong lòng Phan Tuyển chỉ toàn là hận thù, mỗi lần nhìn anh tựa như đang nhìn một cây đinh chướng mắt.
Tiếng còi vang lên bên ngoài biệt thự, nắng trưa vàng rượm phủ khắp, chàng thiếu niên quần áo gọn gàng đeo chiếc ba lô đơn giản bước vào cửa. Phan Tuyển nhìn anh trong vầng sáng và bóng râm hòa vào nhau trong đình nghỉ mát, thầm nghĩ thằng đó dựa vào đâu lại dám tỏ vẻ thẳng thắng không nhiễm bụi trần như thế, và tối hôm đó anh ta đã tặng chàng trai ấy một món quà lớn.
Một xấp ảnh dày cộm.
- - Hình ảnh Hứa Tông năm xưa ôm bụng bầu quỳ xuống níu ống quần người ta cầu xin, Phan Tấn Nhạc và bà Phan khi ấy chỉ lạnh lùng lướt qua người bà ta mà không thèm nhìn một cái.
Để anh cảm nhận xuất thân của bản thân hạ tiện thế nào.
Phan Tấn Nhạc đưa Úc Thừa đến trường quý tộc Hong Kong - nơi Phan Tuyển đang học để hoàn thành chương trình cấp ba còn đang dở dang.
Đột ngột tiếp xúc với hệ thống giáo dục ở đây khiến Úc Thừa không tránh khỏi việc đuối sức, nhưng anh lại chẳng có ai giúp đỡ -- Phan Tuyển cho bạn bè cô lập anh, ngoại trừ mấy công tử tiểu thư nhà giàu ra thì chẳng ai dám nói chuyện với anh. Nhưng bọn họ cũng khinh thường thân phận của anh.
Khi chơi polo, mấy thớt ngựa xông thẳng tới quần lấy nhau, Úc Thừa chật vật ngã xuống vẫn chưa đủ, bọn họ còn thay móng ngựa, cho ngựa phóng qua giẫm lên người anh.
Hại anh gãy tay.
Đám con nhà giàu kiêu căng vung gậy, hả hê cất tiếng cười giòn giã dưới cơn nắng gắt.
Ngày hôm ấy, Hứa Tông hồn vía lên mây khi gặp anh trong bệnh viện, bà không ngờ anh lại ra nông nỗi này. Hiện giờ bà chính là phu nhân nhà họ Phan danh chính ngôn thuận, làm sao lại để con trai phải chịu nhục nhã thế này.
Hứa Tông trách Úc Thừa vô dụng, làm mất thể diện mà bà gầy công khổ dựng bao lâu nay. Sau đó lại rơi vài giọt nước mắt giả tạo để trình diễn tiết mục mẹ con tình thâm -- Bà vẫn còn phải dựa vào thằng bé này để làm vui lòng Phan Tấn Nhạc.
Nhưng tất cả đã quá muộn.
Dù Phan Tấn Nhạc có cảm thấy Úc Thừa có tiềm năng thì cũng không muốn nhìn thấy con cháu trong nhà làm ầm ĩ, bị người ngoài chê cười.
Úc Thừa chưa kịp tháo băng thì đã bị ông ta đưa thẳng sang Mỹ. Trước khi đi, Phan Tấn Nhạc chỉ lạnh nhạt dặn dò, ráng học cho giỏi. Còn Hứa Tông nhìn anh bằng ánh mắt đầy phức tạp, tựa như đang nhìn một đứa con vô dụng.
Bà đứng cách anh vài bước, hờ hững nói, "Cuối cùng vẫn phải dựa vào bản thân tôi."
Úc Thừa như một chú chim non rời khỏi lồng son, bị người ta hắt hủi ném sang Mỹ, một nơi vô cùng xa lạ với anh.
Có lẽ cuộc đời anh đã quá bấp bênh, thế nên Úc Thừa thích ứng rất nhanh, không hề có chuyện "chói nước", trái lại dựa vào sự cố gắng của bản thân mà dần dần làm quen với hoàn cảnh, không chỉ đạt được thành tích ưu tú của khoa, mà tính cách cũng trở nên chín chắn và cởi mở hơn.
Khi nghe trợ lý báo cáo lại, Phan Tấn Nhạc cũng phải bất ngờ vì sự trưởng thành của anh. Phan Tuyển ở bên cạnh cười khẩy, "Đúng là dân đen dễ nuôi."
Ban đầu Phan Tấn Nhạc cũng mắt nhắm mắt mở bỏ qua mấy lời thế này, nhưng khi ở trước mặt Hứa Tông, ông thẳng tay cho Phan Tuyển một bạt tay.
Trong lòng lại bắt đầu có suy nghĩ, không biết có nên rước người trở về dạy dỗ đàng hoàng hay không.
Nhưng ý nghĩ này cũng chỉ lướt qua rồi thôi.
- - Úc Thừa không thân với ông, loại người này nếu bồi dưỡng thành công có khi lại trở thành một tai họa ngầm, còn không bằng nuôi một con chó trung thành.
Đến khi tốt nghiệp đại học Úc Thừa mới trở về, song anh lại không dựa vào bất kỳ ai, thậm chí còn không liên lạc với Phan Tấn Nhạc, âm thầm xin vào một ngân hàng đầu tư nước ngoài, khiến Phan Tấn Nhạc lại bắt đầu cân nhắc đến suy nghĩ từng xuất hiện trước đây.
Ngân hàng đầu tư có thể xem là một điểm xuất phát khá ổn trong sự nghiệp. Sau khi Phan Tuyển tốt nghiệp thạc sĩ chuyên ngành tài chính cũng được sắp xếp đến một ngân hàng nào đó, tích lũy kinh nghiệm vài năm rồi mới quản lý quỹ của gia tộc.
Sau ba năm làm việc tại MGS, Phan Tấn Nhạc từng khéo léo nhắc nhở Úc Thừa có rất nhiều lựa chọn dành cho anh, nhưng Úc Thừa lại thờ ơ.
Và anh chọn ra nước ngoài học MBA.
Chung quy thì nó cũng đã không theo hướng mình, Phan Tấn Nhạc hơi thất vọng.
Lại không ngờ Úc Thừa ở nước ngoài lại rất biết chơi, anh hợp tác với bạn mở một công ty, được nửa đường thì rút lui, kiếm được vài trăm triệu.
Phan Tuyển là đứa có tư chất bình thường, lại thiếu quyết đoán, mấy đứa con riêng bên ngoài lại có máu tham vọng, dễ dàng thoát khỏi khống chế của ông, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có Úc Thừa là ứng cử viên sáng giá nhất, thế nhưng, anh lại tiếp tục phụ sự kỳ vọng của Phan Tấn Nhạc.
Úc Thừa quay trở lại MGS làm việc.
Người khác chỉ lấy ngân hàng đầu tư làm bàn đạp, còn anh thì biến nó thành công việc chính thức của mình, giúp xí nghiệp đầu tư, đưa lên sàn chứng khoán, cực kỳ nhiệt tình với sự nghiệp của bản thân.
Phan Tấn Nhạc không thể lên án với con đường vốn chẳng có sai lầm nào của Úc Thừa, ông chỉ không còn đưa anh vào phạm vi suy lo nghĩ của mình nữa.
Bao năm nay Úc Thừa rất ít khi về nhà, quả thật cảm thấy có hơi xa lạ với nơi này.
Anh hờ hững nhìn sang Phan Tuyển, mỉm cười, "Anh cả, lâu rồi không gặp."
Trong sân có trồng một loại hoa màu vàng nhạt không biết tên gọi là gì, nhưng lại thoang thoảng mùi hoa lài. Cô nhóc ngồi trên xích đu, bầu không khí ấm áp hơn hẳn những lúc hai người bọn họ đối đầu nhau.
Đã bao năm trôi qua, bọn họ không còn là những chàng thiếu niên khi xưa.
Cái nhìn của Phan Tuyển về Úc Thừa cũng chẳng phải bất biến.
Đầu tiên là ba nuôi Úc Thừa chạy đến Phan gia nhờ giúp đỡ, nói người bạn già của mình đổ bệnh, tuy nhiên Hứa Tông lại lạnh lùng đóng cửa không chịu gặp, lúc ấy anh ta mới vỡ lẽ về thân thế long đong của người em trai này. Song anh ta vẫn căm thù thân phận con riêng.
Buồn cười ở chỗ là sau này mới nhận ra rằng, ngoài Úc Thừa ra, ba anh ta không chỉ có mỗi một đứa con trai là mình. Suốt một quãng thời gian dài anh ta lại chỉ xem Úc Thừa như cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt, còn mấy tên kia thì chưa bao giờ đối đầu trực diện với anh ta.
Úc Thừa vẫn giữ thái độ bình tĩnh khoan dung, tốt tính đến mức người ta phải cứng lưỡi, tựa như dù người ta có làm gì thì anh cũng sẽ không tức giận.
Trước khi lên đại học, Úc Thừa từng trở về nước một chuyến, Phan Tấn Nhạc và Hứa Tông đưa anh và Phan Tuyển đến chùa thắp nhang lạy Phật, Duyên Giác phương trượng xoa đầu Úc Thừa rồi nói, "Tuệ căn có từ sớm, có tài nhưng thành công muộn", còn Phan Tuyển lại là, "Mắt cao hơn đầu, không ai bì nổi."
Phan Tuyển giận run người, trộm nghĩ tên đầu trọc này thì biết cái gì, có khi là do mẹ kế anh ta mua chuộc. Nhân lúc không ai để ý, anh ta hất đổ giá nến dâng cúng của sư thầy, đậu phộng và mận rơi đầy đất.
Đảo mắt trông thấy Úc Thừa rủ mi đứng yên một bên, vẫn là cái dáng đứa con ngoan ngoãn như xưa.
"Này." Phan Tuyển cười khẩy, "Mới khen có vài câu mà mày đã hất mặt lên trời rồi? Mày tin mấy cái nhảm nhí này à?"
Úc Thừa ngẩng đầu nhìn anh ta.
Ánh nắng xuyên qua hàng cột trên bảo điện, rơi xuống vòng kinh luân, soi sáng xá lợi tử được đặt trên đài cao, tiếng chuông ngân dài, trên cổ tay của chàng thiếu niên tuấn tú đeo một vòng chuỗi bằng gỗ Tử đàn, gương mặt ánh lên vẻ thương hại.
"Lòng có đức tin, mới nói đúng mực, cư xử khôn khéo."
Anh cũng không quỳ, dáng người thẳng như tùng, giống như cái ngày sau khi bó bột xong trở về từ bệnh viện, sống lưng thẳng tắp. Nhưng vào khoảnh khắc này, Phan Tuyển cảm giác như mình bị thứ gì đó đánh thẳng vào đầu, bỗng chốc trở nên mê mang.
Lần gặp sau đó cũng đã qua bốn năm.
Thời gian gột rửa, hai người bọn họ đã không giống như ngày xưa.
Nơi chóp mũi thoang thoảng hương hoa nhài dìu dịu, Phan Tuyển đón lấy ánh mắt của Úc Thừa, nhìn chăm chú vài giây rồi trả Phan Diệu cho anh, "Em gái mình thì tự mình dỗ đi."
Úc Thừa không nói gì, gật đầu bước tới chỗ bọn họ.
Lúc đi ngang qua, Phan Tuyển cất giọng không rõ cảm xúc, "Cậu đúng là không thay đổi gì."
Thật ư? Không thay đổi sao.
Úc Thừa ngồi xuống cạnh Phan Diệu, thờ ơ nhìn màn đêm xanh thẫm.
"Chẳng phải em nói lâu rồi không gặp nên nhớ anh lắm sao?" Anh dịu dàng xoa mái tóc rối xù của cô bé, đưa tay khẽ xoa nơi khóe mắt ửng đỏ, "Giờ anh về rồi nè, đừng khóc nữa nhé."
Phan Diệu mở đôi mắt tròn xoe như hai quả nho nhìn anh chăm chú, tiếng khóc dần dần nhỏ lại.
Một lúc sau.
Cô bé mới ấm ức thút thít dựa vào anh, nắm lấy tay áo Úc Thừa, "... Anh ơi."
"Lúc nãy ba quát em, còn quăng đĩa nữa, hu hu hu..."
Lại bắt đầu nhõng nhẽo, Úc Thừa kiên nhẫn ôm cô bé dỗ dành, "Rồi, anh biết rồi, Tiểu Diệu nhà mình ấm ức rồi."
Cô bé được cưng nên nhõng nhẽo, khóc nhè một hồi trong vòng tay của anh trai, mãi sau mới chịu nín.
Trong đình viện thâm sâu chỉ nhìn thấy bầu trời trên đỉnh đầu, bọn họ như rút vào nhau, yên lặng không ai lên tiếng.
Một thoáng sau, điện thoại khẽ rung lên, Úc Thừa rủ mi mắt nhìn cô nhóc đang buồn ngủ díp cả mắt, mở khóa màn hình.
Trong thông báo hiện lên hơn 99 tin nhắn chưa đọc, ảnh đại diện chú mèo con vàng cực kỳ nổi bật.
Hoài Hâm, [Anh Thừa có xem gala Mừng xuân không? Có một tiểu phẩm khá hay đó. *cười ngây ngô*]
Viện cớ vòng vo, nhưng lại đang thầm lên án anh không chịu trả lời tin nhắn, tầm mắt Úc Thừa lướt lên phía trên, trông thấy một tin nhắn khá dài.
Hoài Hâm, [Chúc anh Thừa năm mới vui vẻ, bình an hạnh phúc, không buồn không lo, sức khỏe dồi dào, năm nào cũng vui vẻ, năm nào cũng thành công.]
Phía sau còn kèm theo icon mặt cười thiệt to.
Úc Thừa rủ mi mắt xem một lúc, cất điện thoại vào, cõng Phan Diệu về phòng để cho con bé ngủ.
Không khí trong phòng khách hơi chùng xuống, một bàn người đang ngồi đánh mạt chược. Úc Thừa không xuống lầu, bước vào phòng dành cho khách bỏ trống ở tầng hai, rồi ra ban công hóng gió.
- - Biệt thự nằm ở lưng chừng núi, đứng từ nơi này sẽ có tầm nhìn thoáng đãng nhất.
Anh gọi cho Hoài Hâm.
Đầu bên kia nhanh chóng bắt máy, giọng cô nhóc vừa ngọt ngào lại vừa gấp gáp, "Anh Thừa đợi tí nhé, trong nhà ồn quá, để em ra ngoài ạ."
Úc Thừa không gấp, bình tĩnh đợi cô tìm chỗ yên tĩnh, trong điện thoại vang lên tiếng bước chân bình bịch, sau đó cô cất giọng, "Em xong rồi!"
Úc Thừa cúi đầu, khóe môi khe khẽ cong lên.
Anh chống khuỷu tay lên lan can, trông về bóng đêm phía xa. Cất giọng nhàn nhạt nhưng không giấu được ý cười, "Em copy lời chúc ở đâu thế?"
Ban đầu Hoài Hâm nghĩ giờ này anh hẳn sẽ tìm Lisa, nên bây giờ cô hơi bất ngờ, không ngờ mối quan tâm của anh lại nằm đây.
Đúng là cô tham khảo rồi chắp vá mỗi chỗ một ít, thế nên chỉ biết nhỏ giọng phản bác, "Em copy hồi nào, em đã dồn hết tình cảm để viết đấy..."
"Tự viết?" Nghe như anh có vẻ hứng thú.
Hoài Hâm gật đầu, "... Ừm."
"Văn chương tuyệt vời."
Úc Thừa bật cười, lúc sau mới hạ giọng nói, "Năm mới vui vẻ nhé cô bạn nhỏ tiểu thuyết gia."
***
Jeongie: Hi hi, 4600 chữ, em ổns't