Chương 51: Vẫn Còn Đau Đến Thế
Đêm hôm đó. Trời sắp vào đông nên thời tiết cũng không còn mát mẻ, thay vào đó là những cơn gió lạnh cắt da cắt thịt. Mã Dao vừa trở về nước đã nhận được tin bà nội của Trình Tranh qua đời, đến cuối cùng cô cũng không thể về kịp lúc. Phong Diệp đón cô ở sân bay, vì chỉ định về đây vài ngày nên cô không đem theo nhiều quần áo mà đi thẳng đến Trình gia tham dự tang lễ.Từ xa đã thấy hai bên đường đều là những chiếc xe hơi hạng sang, cổng nhà Trình gia phủ đầy hoa hồng trắng cùng đoàn người đi vào dự tang lễ. Họ đa phần đều là các mối làm ăn của Trình Tranh, các thương gia nổi tiếng của anh từ Trung Quốc đến London. Nhiều lúc cô cũng từ hỏi, bằng cách nào mà chỉ trong vòng vài tháng, một người đàn ông như anh lại tạo ra được sức ảnh hưởng phi thường đến như vậy.Đến thời khắc này ông Trình Thiên Tự vẫn không xuất hiện, Trình Tranh cũng xem như mình không có người cha này. Mẹ anh từ sau khi hay tin chồng ngoại tình đã xuống sắc, bây giờ bà nội mất rồi bà còn tiều tụy gầy gò hơn. Bà đứng dựa vào người của Hải Đình và Hà Dữ mà nước mắt lưng tròng. Trình Tranh là con trai độc nhất nên phải bận rộn với việc tiếp đón khách liên tục mang hoa đến viếng.“Trình tổng! Xin chia buồn cùng anh và gia đình!”“Cảm ơn Giám đốc Lưu!”“Chia buồn cùng cậu và bác gái!”“Cảm ơn cậu. Hà Dữ!”Ngoài cổng lớn có người đi vào, tiếng giày cao gót làm mọi người chú ý đến. Các nhân viên có mặt trong tang lễ xì xầm với nhau.“Đó không phải là Mã Dao, trợ lý cũ của Trình tổng sao? Cô ấy mất tích mấy tháng nay rồi còn gì?”“Tôi nghe nói trước đây hai người họ yêu nhau, nhưng dường như đã đường ai nấy đi rồi.”Trình Tranh quay đầu, còn nghĩ là mình vì tiếp khách nhiều quá dẫn đến hoa mắt. Mã Dao vẫn luôn biết cách thu hút sự chú ý của người khác, luôn biến mình thành trung tâm. Cô mặc chiếc sườn xám được thiết kế tinh tế, tôn lên dáng vóc mảnh mai ngọc ngà, trên tay cầm bó hoa hồng trắng đi trên thảm đen dẫn đến di ảnh của bà nội. Cô biết anh đang nhìn cô, còn thừ người ra giống như hoá đá nhưng cô vẫn xem như không thấy gì mà đi lướt qua.Đặt hoa xuống rồi đi đến chỗ của bà Trình, cô cầm tay bà nhẹ nhàng nói.“Con xin lỗi! Con không thể về kịp để gặp mặt bà lần cuối.”Bà Trình cười hiền từ, nhưng trên mặt thoáng lộ ra nét mệt mỏi.“Sao bác có thể trách con được chứ? Con hiện giờ ở đâu, sống có tốt không?”Hải Đình và Hà Dữ lẳng lặng quan sát thái độ của Trình Tranh, anh nhìn thấy người đi bên cạnh Mã Dao là Phong Diệp, sắc mặt tối sầm, lại giống như đang kinh ngạc, đang đau đớn. Hàng loạt cảm xúc đang vật lộn nội tâm khiến anh không biết nên có biểu cảm gì trên khuôn mặt. Là mỉa mai sao? Hay nên cay độc với cô như trước đây anh đã từng? Anh cảm thấy những thứ đó đều không còn quan trọng. Ngay lúc này anh thật sự muốn cho cô biết mình đã khổ tâm thế nào khi muốn đẩy cô đi, đã đau đớn ra sao. Nhưng lại thật nực cười, trong khi vài tháng trước đây anh trơ mắt đứng nhìn cô khóc không thành tiếng, giờ lại muốn là kẻ nhận mình đáng thương.Mã Dao sau khi nói lời tạm biệt bà Trình, cô định quay người rời khỏi thì Trình Tranh lên tiếng.“Đã lâu như vậy không gặp, em không có gì muốn nói với tôi sao?”Hỏi xong câu này, anh còn thấy mình hỏi quá thừa thãi. Lẽ ra anh nên hiểu rõ tính cách của Mã Dao, cô sẽ không đời nào muốn nhìn mặt người đã làm tổn thương mình.“Ừ nhỉ. Tôi vẫn nên chào Trình tổng một tiếng.”Cô bước đến đứng đối diện với anh, trên môi nở một nụ cười, đầy lạnh lùng và xa cách. Không ai thấy được hai bàn tay của Trình Tranh đặt phía sau vạt áo đang run rẩy đến mức nào, dường như sắp không thể chịu nổi. Người chối bỏ tất cả là anh, người tàn nhẫn vô tình là anh, người không muốn gặp cô cũng là anh, nhưng người đau lòng cũng vẫn là anh. Đáy mắt của anh một màu đen yên tĩnh, nhìn về phía Mã Dao, đôi mắt của cô vẫn vô cùng sắc sảo, vẫn lung linh khi cần, nhưng hình bóng của anh đã không còn đọng lại nơi ấy. Mã Dao nói thêm.“Xin chia buồn cùng anh và gia đình.”Trình Tranh nhìn cô, sự im lặng này của anh bỗng nhiên khiến cô lộ ra điểm yếu. Cô sợ mình lại mềm lòng, sợ mình không đủ dũng khí để buông bỏ nên vội vàng cụp mắt, thu lại ý cười. Anh nhếch môi.“Em rõ ràng vẫn như vậy, không hề thay đổi.”Mã Dao như bị chột dạ mà ngước lên nhìn anh rất nhanh.“Anh nói vậy là có ý gì? Tôi không hiểu?”Trình Tranh cho hai tay của mình vào túi quần rồi từ từ bước đến, anh bước một bước thì cô lùi một bước, anh vừa dừng lại thì cô đã liền giữ khoảng cách ra xa.“Em nói em ghét người khác nói dối em, vậy mà em lại nói dối chính bản thân mình. Nhưng em biết không, mắt của em không hề như vậy, nó vẫn đang nhìn tôi, nhìn bằng cả sự luyến tiếc và tuyệt vọng.”Mã Dao cong môi, cô nhìn anh đầy sự mỉa mai.“Anh thôi cái suy nghĩ tự cho mình là đúng đó đi! Tôi trở về lần này là để dự tang lễ của bà, không phải để gặp anh.”Cô không muốn mình day dưa thêm nữa, ban đầu còn định ở lại đây vài ngày, nhưng có lẽ bây giờ vẫn nên trở lại London ngay. Quay người đi đến chỗ của Phong Diệp, Mã Dao vô tình nghe thấy âm thanh ở trên đỉnh đầu của anh ấy. Cô hoảng hồn nhận ra, đèn chùm đang lung lay, dường như nó sắp rơi xuống rồi.“Phong Diệp! Tránh ra!”Mã Dao dù đang mang giày cao gót nhưng vẫn chạy nhanh đến chỗ của Phong Diệp muốn đẩy anh ấy ra, còn Trình Tranh cũng thế, anh cũng không muốn thấy cô gặp nguy hiểm nên đã bất chấp mà lao vào. Một vài bóng đèn nhỏ rơi xuống đất vỡ nát, còn trọng tâm lại nằm ở trên lưng của Trình Tranh. Mã Dao còn nghĩ mình sẽ bị nó đè chết rồi, vậy mà người này lại dùng lưng của mình chắn nó thay cô. Hải Đình lớn giọng ra lệnh.“Người đâu! Gọi cứu thương ngay!”Cô mở mắt ra sau khi đã hoàng hồn, nhìn thấy Trình Tranh đang nằm ở trên thì cảm xúc trong lòng liền bấn loạn đến không thể tả nổi. Tim cô như bị bóp nghẹn, rõ ràng đã nói sẽ buông tay, nhưng khi thấy anh dùng thân mình cứu cô thoát khỏi nguy hiểm, cô vẫn trăm đau ngàn đau.“Anh mất trí sao? Tự tôi có thể tránh được, anh lao vào làm gì?”Lưng của Trình Tranh giống như sắp gãy, dù đau nhưng vẫn ôm lấy Mã Dao trong lòng mình. Anh cúi mặt nhìn cô, nhìn ra được cô rõ ràng đang rất lo sợ. Anh mở miệng ra nói chuyện, nhưng được một vài chữ thì máu trong miệng đã trào ra.“Tôi từng nói mạng của tôi có thể cho em, lời đã nói ra rồi nhất định phải có giá trị.”