Chương 100: Thục nữ x Thầy giáo nghi lễ (12)
Editor: Hardys - 18 chủi, cô gái nhỏ vừa ngây thơ vừa có nội hàm.
Sau khi hai người vào cửa, Giản Mặc Thư lập tức đè Du Hoa trêи cửa, cúi đầu cắn thắt lưng trêи eo cô, lại tiếp tục cởi bộ lễ phục mà hai người vừa mới mặc lại không lâu.
Đôi môi của anh thuận thế hôn lên vùng tam giác của thiếu nữ, ɭϊếʍ từ bộ lông thưa thớt chầm chậm di chuyển đến bụng dưới, rồi lại đi một đường lên phía trêи, cuối cùng ngậm chặt bộ ngực sữa mềm mại đang vểnh cao, dùng đầu lưỡi chơi đùa nhũ hoa mẫn cảm, biến nó thành một màu đỏ xinh đẹp. Mãi cho tới lúc cả người thiếu nữ run rẩy, anh mới buông bộ ngực mềm mại ra, rồi bắt đầu ʍút̼ xương quai xanh có chi chít dấu hôn của thiếu nữ.
Du Họa không nhịn được mà ngẩng đầu lên, ôm đầu người đàn ông đang làm loạn trước ngực mình. Cơ thể thiếu nữ nóng bỏng như lửa, ngay cả cửa gỗ sau lưng cũng bị nhiệt độ thân thể ảnh hưởng.
"Thầy..."
"Hửm?" Người đàn ông tìm được môi cô, cắn nhẹ vài cái lên miệng nhỏ của Du Họa, đang muốn lè lưỡi tiến để gần gũi thêm một chút nữa thì bị Du Họa cúi đầu trốn tránh.
"Sao vậy bé cưng?"
Hai tay Du Họa ôm chặt má, nhìn về phía anh với ánh mắt đầy vẻ tố cáo và uất ức: "Má bị mỏi."
Vừa rồi ngậm côn th*t ở trêи xe lâu như vậy, quai hàm chưa từng khép lại, hiện tại chỉ cần cô hơi há miệng lớn một chút thì hai má đã bắt đầu mỏi nhừ rồi.
Giản Mặc Thư hiểu ra, khẽ cười rồi xoa xoa cánh môi của cô: "Bé cưng ăn gậy th*t bằng miệng nhỏ này chắc chắn sẽ cảm thấy mệt mỏi rồi."
Bàn tay người đàn ông đụng đến nơi ẩm ướt giữa hai chân của cô, hai ngón tay khép lại rồi đâm vào cửa huyệt của cô một cái: "Phải dùng nơi này ăn mới thoải mái."
Gương mặt Du Họa lập tức đỏ lên, cô nhìn Giản Mặc Thư cởi đồ tây, lộ ra thân hình cường trắng và gậy th*t thô to dưới háng, để mặc anh đá văng quần áo rải rác trêи mặt đất ra chỗ khác, cô âm thầm tách hai chân ra với vẻ ngượng ngùng, chờ người đàn ông mạnh mẽ tiến vào, thế nhưng lại bị ôm eo và bế lên.
Rắc rắc ---
Cửa phòng ngủ mở ra.
"Thầy! Chúng ta phải đi đâu?" Du Họa hốt hoảng mà ôm chặt cổ người đàn ông, hai cái đùi cố gắng quấn trêи eo của anh.
Cô giương mắt nhìn lên, thấy đèn của trang viên đã tắt không ít, chỉ còn lại mấy cốc đèn tường duy trì và chiếu sáng vừa đủ, thân thể trắng tươi của thiếu nữ tựa như phát sáng dưới ánh đèn mờ.
"Đến hoa viên."
Giản Mặc Thư ôm Du Họa đi xuống lầu, đồ vật trêи người hai người cộng lại cũng chỉ có mỗi đôi giày da trêи chân kia, điều này nghĩa là hai người họ di chuyển giữa phòng khách to như thế mà không mảnh vải che thân.
Tuy hầu gái nói những người khác đều đã nghỉ ngơi nhưng lỡ có người thấy được thì sao giờ?
Nghĩ tới đây, Du Họa không dám tạo ra động tĩnh quá lớn, chỉ có thể giãy giụa trong lòng anh với biên độ cực nhỏ: "Không, không phải đi tắm sao? Nước sẽ lạnh..."
Bước chân người đàn ông không hề loạn chút nào, giữa chặt ʍôиɠ nhỏ của thiếu nữ rồi đẩy hông mình về phía giữa đôi chân đang mở rộng ra: "Bé cưng thật sự muốn tắm rồi mới làm?"
Du Họa không nói, ngược lại cô vùi mặt vào hõm vai Giản Mặc Thư, lỗ tai đỏ bừng.
Lúc này ánh trăng đã lên cao, ánh sáng bạc rải trêи khắp các cành cây ngọn cỏ, miễn cưỡng có thể nhìn thấy cảnh tượng xung quanh hoa viên.
Người đàn ông lập tức ôm Du Họa đến chỗ nghỉ ngơi duy nhất trong đình viện - cái bàn có lắp đặt ô dù che nắng, ngày thường cô sẽ ngồi ở chỗ đó uống trà chiều hoặc vẽ hoa lá. Người đàn ông kéo ghế dựa ra rồi đặt cô lên trêи.
"Chúng ta chơi trò chơi đi bé cưng." Bàn tay to của người đàn ông nhẹ nhàng phủ lên mắt Di Họa.
"Anh sẽ trốn ở một nơi nào đấy trong hoa viên này, sau khi đếm thầm mười giây thì em đi tìm anh, tìm được sẽ thưởng cho bé cưng ăn gậy th*t."
Lông mi thiếu nữ run rẩy: "Nếu không tìm thấy thì sao?"
Đối với đáp án này, Giản Mặc Thư chỉ có thể cười nhẹ rồi xoa hoa châu đỏ tươi của cô, mãi cho tới khi cô gần tới cao trào mới dừng tay lại: "Làm sao bé cưng có thể không tìm thấy được?"
"..."
... Ba, hai, một.
Du Họa mở to mắt ngắm nhìn bốn phía, một không gian yên tĩnh, chỉ có tiếng kêu nho nhỏ của côn trùng thường xuyên vang lên, tung tích của người đàn ông lại không thể tìm thấy.
"Thầy ơi...?"
Cô kêu một tiếng, không ngoài dự đoán, người kia không đáp lại.
Du Họa ngây ngốc mà nhìn đình viện tối đen, tự dưng cảm thấy ở nơi xa trong hoa viên có một con mãnh thú đang ngủ đông, chỉ còn chờ cô chủ đông đưa tới cửa là sẽ lập tức ăn sạch cô.
Gió nhẹ thổi qua, Du Họa run run, vừa cúi đầu đã nhìn thấy cơ thể mình phủ đầy dấu hôn và tϊиɦ ɖϊƈh͙, cùng với hoa huy*t đang chầm chậm chảy mật dịch.
Nếu mà có một người đột nhiên xông tới từ góc nào đó, chẳng phải họ sẽ thấy toàn bộ dáng vẻ ɖâʍ đãng của cô sao?
Không, không thể, cô chỉ thuộc về một mình thầy thôi...
Cảm giác ngứa ngáy cùng thẹn thùng càng lúc càng dâng lên trong cơ thể thúc đẩy thiếu nữ đè nén sự sợ hãi đối với bóng đêm, cô hơi cong người lại như một tên trộm rồi bước dọc vào con đường đá nhỏ trong đình viện và đi vào sâu trong hoa viên.
Suýt chút nữa cô đã tiến bước gần đến bụi hoa quen thuộc kia, trong khoảnh khắc đó một đôi mắt sáng như lửa rơi vào người cô. Ánh nhìn nóng bỏng đến mức khóa chặt cả thân thể nhưng lại khiến cho cô an tâm hơn, cô đã quá quen với ánh mắt này rồi.
Là người kia?
Thiếu nữ đứng hình ngay tại chỗ, trong hoa viên chỉ có mỗi cô và thầy, bọn người hầu cũng không có ở đây, theo lý mà nói thì không có người khác.
Lúc này Du Hoa mới giật mình nhớ tới ánh mắt xuất hiện suốt nửa tháng này đã biến mất một khoảng thời gian, sao bây giờ đột nhiên lại...?
Cô cố gắng tỉnh táo lại: Lần cuối cùng cảm nhận bị người ta rình là khi nào? Một ngày trước khi thầy tới?
... Không đúng, đó không phải là lần cuối.
Du Họa hốt hoảng một phen, trí nhớ trong đầu lại trở nên hết sức rõ ràng -- lần đầu tiên thầy đến giảng bài, ngay lúc cô chuẩn bị khom lưng học theo nghi thức chào hỏi, cô cảm nhận rõ ràng sau lưng có một ánh mắt giống y hệt như đôi mắt nhìn lén mình ở hoa viên.
Mà lúc ấy, người đứng sau lưng cô, chỉ có thầy...
Bước chân Du Họa không thể khống chế mà tăng tốc độ, đi thẳng đến góc mà cô từng bị hầu gái cắt ngang sự tò mò.
Khoảng cách càng ngày càng gần, cảm giác của cô càng lúc càng rõ ràng, trái tim cũng đập nhanh hơn, hồi hộp như vạch trần được sự thật nào đó.
Hắn ta ở chỗ này...
Giống như sự tuần hoàn của số mệnh, ma xui quỷ khiến Du Họa dừng bước chân lại, cũng cùng một vị trí cũ, cô nửa thăm dò, nửa còn lại là mong chờ mà hỏi:
"Thầy... Là thầy sao?"
Sau khi hỏi câu đó, chung quanh dường như trở nên tĩnh lặng hơn, ngay cả tiếng côn trùng kêu cũng ngừng lại.
Sự xao động phía dưới thân càng thêm mạnh mẽ, âm thanh Du Họa cũng vô thức mà có thêm chút nũng nịu: "Thầy, có phải là thầy không?"
"...Ưm." Một cười cười khẽ phá vỡ sự yên tĩnh.
Người đàn ông từ trong bóng tối đi tới, thân thể trần trụi có đầy cơ bắp săn chắc, chúng đong đưa theo tứ chi hình thành nên một đường cong hoang dã. Giản Mặc Thư luôn có hình tượng lạnh lùng bây giờ cả người mang theo vẻ lưu manh, vật dưới háng đã thẳng đứng từ sớm đang chĩa thẳng về phía cô, phối hợp với gương mặt đẹp trai của anh. Hình ảnh đó tựa như một thợ săn tao nhãn muốn từ từ tách xương cốt của con mồi mình nhìn trúng ra, rồi nuốt tất cả vào bụng từng chút từng chút một.
Thiếu nữ nhìn ánh mắt nguy hiểm lại tràn ngập ɖu͙ƈ vọng của anh, vách thịt không kìm được mà lại bắt đầu co rút, hoa huy*t vốn đã bị gợi lên ɖu͙ƈ vọng nay lại càng ẩm ướt vô cùng.
Những động tác tiếp theo dường như bị chậm lại, cô trơ mắt nhìn người đàn ông từng bước từng bước đi về phía mình, ôm lấy bờ ʍôиɠ nhỏ của cô rồi đặt gậy th*t to lớn ở giữa hai chân cô. Quy đầu chen vào giữa bắp đùi của Du Họa, nó tách hai mảnh thịt ra, tìm được hoa huy*t một cách chính xác, cuối cùng anh dùng sức đẩy hông một cái, côn th*t "phập" một tiếng, đâm thẳng vào trong, ɖâʍ dịch tràn ra trong nháy mắt.
"Em tìm thấy anh rồi."
- ----
Giản Mặc Thư (từ chối cách gọi hành vi của mình là rình coi bằng những lời lẽ nghe vô lý nhưng lại rất hợp lý): Tôi chỉ muốn quan sát xem Du gia nuôi vợ tôi có tốt hay không mà thôi.
Sau khi hai người vào cửa, Giản Mặc Thư lập tức đè Du Hoa trêи cửa, cúi đầu cắn thắt lưng trêи eo cô, lại tiếp tục cởi bộ lễ phục mà hai người vừa mới mặc lại không lâu.
Đôi môi của anh thuận thế hôn lên vùng tam giác của thiếu nữ, ɭϊếʍ từ bộ lông thưa thớt chầm chậm di chuyển đến bụng dưới, rồi lại đi một đường lên phía trêи, cuối cùng ngậm chặt bộ ngực sữa mềm mại đang vểnh cao, dùng đầu lưỡi chơi đùa nhũ hoa mẫn cảm, biến nó thành một màu đỏ xinh đẹp. Mãi cho tới lúc cả người thiếu nữ run rẩy, anh mới buông bộ ngực mềm mại ra, rồi bắt đầu ʍút̼ xương quai xanh có chi chít dấu hôn của thiếu nữ.
Du Họa không nhịn được mà ngẩng đầu lên, ôm đầu người đàn ông đang làm loạn trước ngực mình. Cơ thể thiếu nữ nóng bỏng như lửa, ngay cả cửa gỗ sau lưng cũng bị nhiệt độ thân thể ảnh hưởng.
"Thầy..."
"Hửm?" Người đàn ông tìm được môi cô, cắn nhẹ vài cái lên miệng nhỏ của Du Họa, đang muốn lè lưỡi tiến để gần gũi thêm một chút nữa thì bị Du Họa cúi đầu trốn tránh.
"Sao vậy bé cưng?"
Hai tay Du Họa ôm chặt má, nhìn về phía anh với ánh mắt đầy vẻ tố cáo và uất ức: "Má bị mỏi."
Vừa rồi ngậm côn th*t ở trêи xe lâu như vậy, quai hàm chưa từng khép lại, hiện tại chỉ cần cô hơi há miệng lớn một chút thì hai má đã bắt đầu mỏi nhừ rồi.
Giản Mặc Thư hiểu ra, khẽ cười rồi xoa xoa cánh môi của cô: "Bé cưng ăn gậy th*t bằng miệng nhỏ này chắc chắn sẽ cảm thấy mệt mỏi rồi."
Bàn tay người đàn ông đụng đến nơi ẩm ướt giữa hai chân của cô, hai ngón tay khép lại rồi đâm vào cửa huyệt của cô một cái: "Phải dùng nơi này ăn mới thoải mái."
Gương mặt Du Họa lập tức đỏ lên, cô nhìn Giản Mặc Thư cởi đồ tây, lộ ra thân hình cường trắng và gậy th*t thô to dưới háng, để mặc anh đá văng quần áo rải rác trêи mặt đất ra chỗ khác, cô âm thầm tách hai chân ra với vẻ ngượng ngùng, chờ người đàn ông mạnh mẽ tiến vào, thế nhưng lại bị ôm eo và bế lên.
Rắc rắc ---
Cửa phòng ngủ mở ra.
"Thầy! Chúng ta phải đi đâu?" Du Họa hốt hoảng mà ôm chặt cổ người đàn ông, hai cái đùi cố gắng quấn trêи eo của anh.
Cô giương mắt nhìn lên, thấy đèn của trang viên đã tắt không ít, chỉ còn lại mấy cốc đèn tường duy trì và chiếu sáng vừa đủ, thân thể trắng tươi của thiếu nữ tựa như phát sáng dưới ánh đèn mờ.
"Đến hoa viên."
Giản Mặc Thư ôm Du Họa đi xuống lầu, đồ vật trêи người hai người cộng lại cũng chỉ có mỗi đôi giày da trêи chân kia, điều này nghĩa là hai người họ di chuyển giữa phòng khách to như thế mà không mảnh vải che thân.
Tuy hầu gái nói những người khác đều đã nghỉ ngơi nhưng lỡ có người thấy được thì sao giờ?
Nghĩ tới đây, Du Họa không dám tạo ra động tĩnh quá lớn, chỉ có thể giãy giụa trong lòng anh với biên độ cực nhỏ: "Không, không phải đi tắm sao? Nước sẽ lạnh..."
Bước chân người đàn ông không hề loạn chút nào, giữa chặt ʍôиɠ nhỏ của thiếu nữ rồi đẩy hông mình về phía giữa đôi chân đang mở rộng ra: "Bé cưng thật sự muốn tắm rồi mới làm?"
Du Họa không nói, ngược lại cô vùi mặt vào hõm vai Giản Mặc Thư, lỗ tai đỏ bừng.
Lúc này ánh trăng đã lên cao, ánh sáng bạc rải trêи khắp các cành cây ngọn cỏ, miễn cưỡng có thể nhìn thấy cảnh tượng xung quanh hoa viên.
Người đàn ông lập tức ôm Du Họa đến chỗ nghỉ ngơi duy nhất trong đình viện - cái bàn có lắp đặt ô dù che nắng, ngày thường cô sẽ ngồi ở chỗ đó uống trà chiều hoặc vẽ hoa lá. Người đàn ông kéo ghế dựa ra rồi đặt cô lên trêи.
"Chúng ta chơi trò chơi đi bé cưng." Bàn tay to của người đàn ông nhẹ nhàng phủ lên mắt Di Họa.
"Anh sẽ trốn ở một nơi nào đấy trong hoa viên này, sau khi đếm thầm mười giây thì em đi tìm anh, tìm được sẽ thưởng cho bé cưng ăn gậy th*t."
Lông mi thiếu nữ run rẩy: "Nếu không tìm thấy thì sao?"
Đối với đáp án này, Giản Mặc Thư chỉ có thể cười nhẹ rồi xoa hoa châu đỏ tươi của cô, mãi cho tới khi cô gần tới cao trào mới dừng tay lại: "Làm sao bé cưng có thể không tìm thấy được?"
"..."
... Ba, hai, một.
Du Họa mở to mắt ngắm nhìn bốn phía, một không gian yên tĩnh, chỉ có tiếng kêu nho nhỏ của côn trùng thường xuyên vang lên, tung tích của người đàn ông lại không thể tìm thấy.
"Thầy ơi...?"
Cô kêu một tiếng, không ngoài dự đoán, người kia không đáp lại.
Du Họa ngây ngốc mà nhìn đình viện tối đen, tự dưng cảm thấy ở nơi xa trong hoa viên có một con mãnh thú đang ngủ đông, chỉ còn chờ cô chủ đông đưa tới cửa là sẽ lập tức ăn sạch cô.
Gió nhẹ thổi qua, Du Họa run run, vừa cúi đầu đã nhìn thấy cơ thể mình phủ đầy dấu hôn và tϊиɦ ɖϊƈh͙, cùng với hoa huy*t đang chầm chậm chảy mật dịch.
Nếu mà có một người đột nhiên xông tới từ góc nào đó, chẳng phải họ sẽ thấy toàn bộ dáng vẻ ɖâʍ đãng của cô sao?
Không, không thể, cô chỉ thuộc về một mình thầy thôi...
Cảm giác ngứa ngáy cùng thẹn thùng càng lúc càng dâng lên trong cơ thể thúc đẩy thiếu nữ đè nén sự sợ hãi đối với bóng đêm, cô hơi cong người lại như một tên trộm rồi bước dọc vào con đường đá nhỏ trong đình viện và đi vào sâu trong hoa viên.
Suýt chút nữa cô đã tiến bước gần đến bụi hoa quen thuộc kia, trong khoảnh khắc đó một đôi mắt sáng như lửa rơi vào người cô. Ánh nhìn nóng bỏng đến mức khóa chặt cả thân thể nhưng lại khiến cho cô an tâm hơn, cô đã quá quen với ánh mắt này rồi.
Là người kia?
Thiếu nữ đứng hình ngay tại chỗ, trong hoa viên chỉ có mỗi cô và thầy, bọn người hầu cũng không có ở đây, theo lý mà nói thì không có người khác.
Lúc này Du Hoa mới giật mình nhớ tới ánh mắt xuất hiện suốt nửa tháng này đã biến mất một khoảng thời gian, sao bây giờ đột nhiên lại...?
Cô cố gắng tỉnh táo lại: Lần cuối cùng cảm nhận bị người ta rình là khi nào? Một ngày trước khi thầy tới?
... Không đúng, đó không phải là lần cuối.
Du Họa hốt hoảng một phen, trí nhớ trong đầu lại trở nên hết sức rõ ràng -- lần đầu tiên thầy đến giảng bài, ngay lúc cô chuẩn bị khom lưng học theo nghi thức chào hỏi, cô cảm nhận rõ ràng sau lưng có một ánh mắt giống y hệt như đôi mắt nhìn lén mình ở hoa viên.
Mà lúc ấy, người đứng sau lưng cô, chỉ có thầy...
Bước chân Du Họa không thể khống chế mà tăng tốc độ, đi thẳng đến góc mà cô từng bị hầu gái cắt ngang sự tò mò.
Khoảng cách càng ngày càng gần, cảm giác của cô càng lúc càng rõ ràng, trái tim cũng đập nhanh hơn, hồi hộp như vạch trần được sự thật nào đó.
Hắn ta ở chỗ này...
Giống như sự tuần hoàn của số mệnh, ma xui quỷ khiến Du Họa dừng bước chân lại, cũng cùng một vị trí cũ, cô nửa thăm dò, nửa còn lại là mong chờ mà hỏi:
"Thầy... Là thầy sao?"
Sau khi hỏi câu đó, chung quanh dường như trở nên tĩnh lặng hơn, ngay cả tiếng côn trùng kêu cũng ngừng lại.
Sự xao động phía dưới thân càng thêm mạnh mẽ, âm thanh Du Họa cũng vô thức mà có thêm chút nũng nịu: "Thầy, có phải là thầy không?"
"...Ưm." Một cười cười khẽ phá vỡ sự yên tĩnh.
Người đàn ông từ trong bóng tối đi tới, thân thể trần trụi có đầy cơ bắp săn chắc, chúng đong đưa theo tứ chi hình thành nên một đường cong hoang dã. Giản Mặc Thư luôn có hình tượng lạnh lùng bây giờ cả người mang theo vẻ lưu manh, vật dưới háng đã thẳng đứng từ sớm đang chĩa thẳng về phía cô, phối hợp với gương mặt đẹp trai của anh. Hình ảnh đó tựa như một thợ săn tao nhãn muốn từ từ tách xương cốt của con mồi mình nhìn trúng ra, rồi nuốt tất cả vào bụng từng chút từng chút một.
Thiếu nữ nhìn ánh mắt nguy hiểm lại tràn ngập ɖu͙ƈ vọng của anh, vách thịt không kìm được mà lại bắt đầu co rút, hoa huy*t vốn đã bị gợi lên ɖu͙ƈ vọng nay lại càng ẩm ướt vô cùng.
Những động tác tiếp theo dường như bị chậm lại, cô trơ mắt nhìn người đàn ông từng bước từng bước đi về phía mình, ôm lấy bờ ʍôиɠ nhỏ của cô rồi đặt gậy th*t to lớn ở giữa hai chân cô. Quy đầu chen vào giữa bắp đùi của Du Họa, nó tách hai mảnh thịt ra, tìm được hoa huy*t một cách chính xác, cuối cùng anh dùng sức đẩy hông một cái, côn th*t "phập" một tiếng, đâm thẳng vào trong, ɖâʍ dịch tràn ra trong nháy mắt.
"Em tìm thấy anh rồi."
- ----
Giản Mặc Thư (từ chối cách gọi hành vi của mình là rình coi bằng những lời lẽ nghe vô lý nhưng lại rất hợp lý): Tôi chỉ muốn quan sát xem Du gia nuôi vợ tôi có tốt hay không mà thôi.