Chương 42: Linh châu
"Ta... Ta..." Hàn Mộc Linh ấp úng, lắp bắp không nói nên lời.
Sư phụ nãy giờ vốn đang lặng im không nói đột nhiên lạnh lùng cất tiếng:
"Lợi mình hại người thì chính là hoạ."
Giọng nói không cao không thấp nhưng lại khiến người nghe giật mình buốt sương.
Sống bây nhiêu năm ở đời, ta chợt nhân ra một chân lý...
Người càng có đạo hạnh, tu vi càng cao thì càng kiệm lời.
Đã không nói thì thôi, chứ mỗi lần nói ra, trong câu nói đều mang hàm ý nhất định.
Dường như cũng nhận ra được ẩn ý đằng sau câu nói ấy, nữ chính nguyên tác mặt tái xanh xao, bàn tay bấu víu vào tà áo, dường như không dám tin vào những gì mình vừa nghe thấy.
Nếu như mọi người đã nói đến đây rồi thì ta không thể không nói thêm:
"Ta hỏi thật một câu."
Nữ chính nguyên tác hướng mắt nhìn về phía ta, trong mắt nàng dường như ẩn chứa cả một trận cuồng phong, xem ra nội tâm đang rất hỗn loạn. Nàng ta nhịn không được mà lắp bắp hỏi lại:
"Chuyện... Chuyện gì?"
"Khi lên núi trở về, ngoại trừ đào hái nhân sâm. Cô có lấy trộm thêm thứ gì khác nữa không?"
Nghe ta nói đến đây, cả cơ thể Hàn Mộc Linh đột ngôt rung liên. Thế nhưng tâm tình thất thố của nàng ta rất nhanh được áp lại, nàng nở một nụ cười gượng gạo rồi hỏi lại:
"Trộm... Trộm gì chứ?"
"Linh châu..."
"Linh châu của ma thú!" Ta bắt chước phong thái thường ngày của sư phụ khi người thẩm người khác, ánh mắt kiên định, trực diện nhìn vào mắt đối phương.
Hàn Mộc Linh hai mắt mở to, dường như không dám tin vào những gì nàng ta chính tai nghe được:
"Làm sao mà ngươi biết?!"
Hơ hơ... Chưa gì mà đã lộ tẩy rồi.
Ta nheo nheo hẹp đôi mắt, nhếch môi nở một nụ cười có hơi gian tà:
"Ta không những biết cô trộm linh châu của ma thú, còn biết được linh châu đang được cô giấu trong tay nải kia kìa."
Hàn Mộc Linh mười phần xúc động, một tay giữ chặt tay nải, một tay chỉ thẳng vào mặt ta:
"Ngươi... Ngươi không phải Tri Túc Thường Lạc?!."
"Nói đi, ngươi là ai?"
Kỳ quái...
Sao nàng ta lại biết tên thật của ta?
Không những thế, qua cách nói của Hàn Mộc Linh, dường như đối phương có vẻ rất hiểu ta thì phải?
"Ta là ai không quan trọng. Quan trọng là cô hãy mau giao linh châu ra đây!"
Ta di chuyển tầm mắt, lén lút nhìn về phía sư phụ. Xem ra người cũng không để tâm là mấy.
Hàn Mộc Linh lùi lại phía sau mấy bước, tức giận hét lớn:
"Không được, nó chính là của ta."
"Được hay không được, không tới lược ngươi nói chuyện."
Nói vừa dứt lời, Tư Vũ liền điểm huyết nữ chính nguyên tác, trực tiếp giành lấy tay nải từ trên người nàng.
Thay vì chậm chầm mở ra như lẽ thường, Tư Hy dùng kiếm chém đứt vài đường.
Một viên linh châu lớn bằng một lòng bàn tay, có màu đỏ trong suốt đột nhiên hiện ra trước mắt bốn người bọn ta.
Sư phụ kể từ lúc nhìn thấy viên linh châu thì thần sắc đột nhiên trở nên nghiêm trọng.
"Đây không phải là linh châu." Y thẳng thừng nói.
Hết chương 42
Lời của tác giả: Còn thêm 2 chương nữa ?
Cầu bình chọn, cầu bình chọn...
Sư phụ nãy giờ vốn đang lặng im không nói đột nhiên lạnh lùng cất tiếng:
"Lợi mình hại người thì chính là hoạ."
Giọng nói không cao không thấp nhưng lại khiến người nghe giật mình buốt sương.
Sống bây nhiêu năm ở đời, ta chợt nhân ra một chân lý...
Người càng có đạo hạnh, tu vi càng cao thì càng kiệm lời.
Đã không nói thì thôi, chứ mỗi lần nói ra, trong câu nói đều mang hàm ý nhất định.
Dường như cũng nhận ra được ẩn ý đằng sau câu nói ấy, nữ chính nguyên tác mặt tái xanh xao, bàn tay bấu víu vào tà áo, dường như không dám tin vào những gì mình vừa nghe thấy.
Nếu như mọi người đã nói đến đây rồi thì ta không thể không nói thêm:
"Ta hỏi thật một câu."
Nữ chính nguyên tác hướng mắt nhìn về phía ta, trong mắt nàng dường như ẩn chứa cả một trận cuồng phong, xem ra nội tâm đang rất hỗn loạn. Nàng ta nhịn không được mà lắp bắp hỏi lại:
"Chuyện... Chuyện gì?"
"Khi lên núi trở về, ngoại trừ đào hái nhân sâm. Cô có lấy trộm thêm thứ gì khác nữa không?"
Nghe ta nói đến đây, cả cơ thể Hàn Mộc Linh đột ngôt rung liên. Thế nhưng tâm tình thất thố của nàng ta rất nhanh được áp lại, nàng nở một nụ cười gượng gạo rồi hỏi lại:
"Trộm... Trộm gì chứ?"
"Linh châu..."
"Linh châu của ma thú!" Ta bắt chước phong thái thường ngày của sư phụ khi người thẩm người khác, ánh mắt kiên định, trực diện nhìn vào mắt đối phương.
Hàn Mộc Linh hai mắt mở to, dường như không dám tin vào những gì nàng ta chính tai nghe được:
"Làm sao mà ngươi biết?!"
Hơ hơ... Chưa gì mà đã lộ tẩy rồi.
Ta nheo nheo hẹp đôi mắt, nhếch môi nở một nụ cười có hơi gian tà:
"Ta không những biết cô trộm linh châu của ma thú, còn biết được linh châu đang được cô giấu trong tay nải kia kìa."
Hàn Mộc Linh mười phần xúc động, một tay giữ chặt tay nải, một tay chỉ thẳng vào mặt ta:
"Ngươi... Ngươi không phải Tri Túc Thường Lạc?!."
"Nói đi, ngươi là ai?"
Kỳ quái...
Sao nàng ta lại biết tên thật của ta?
Không những thế, qua cách nói của Hàn Mộc Linh, dường như đối phương có vẻ rất hiểu ta thì phải?
"Ta là ai không quan trọng. Quan trọng là cô hãy mau giao linh châu ra đây!"
Ta di chuyển tầm mắt, lén lút nhìn về phía sư phụ. Xem ra người cũng không để tâm là mấy.
Hàn Mộc Linh lùi lại phía sau mấy bước, tức giận hét lớn:
"Không được, nó chính là của ta."
"Được hay không được, không tới lược ngươi nói chuyện."
Nói vừa dứt lời, Tư Vũ liền điểm huyết nữ chính nguyên tác, trực tiếp giành lấy tay nải từ trên người nàng.
Thay vì chậm chầm mở ra như lẽ thường, Tư Hy dùng kiếm chém đứt vài đường.
Một viên linh châu lớn bằng một lòng bàn tay, có màu đỏ trong suốt đột nhiên hiện ra trước mắt bốn người bọn ta.
Sư phụ kể từ lúc nhìn thấy viên linh châu thì thần sắc đột nhiên trở nên nghiêm trọng.
"Đây không phải là linh châu." Y thẳng thừng nói.
Hết chương 42
Lời của tác giả: Còn thêm 2 chương nữa ?
Cầu bình chọn, cầu bình chọn...