Chương 29: Cấm địa Phượng tộc
"Không cố ý cái gì?!" Một thanh âm lạnh như băng, bất ngờ từ phía ngoài truyền vào.
Ta khẽ quay đầu nhìn sang, chợt phát hiện Tư Vũ điềm nhiên bước vào, theo sau còn có Tư Hy và Thương Lan.
"M* kiếp, thời tiết quái quỷ gì lạnh thế này!" Tư Vũ xoa buốt toàn thân, bất lực than vãn.
Mọi người bước vào bên trong thì chợt sững người...
Tư Hy: "Thường Lạc?!"
Tư Vũ: "Muội... muội thế mà?!"
Ta còn chưa kịp giải thích, Thường Lan đã tiến đến rồi đẩy ta ra khỏi giường.
Rầm
Thường Lan: "Thường Lạc, ngươi đang tính làm gì vậy?!"
"Ta..."
Thấy ta té giữa sàn, Tư Hy liền nhanh chóng tiến lại đỡ ta dậy: "Không sao chứ?"
Ta lắc lắc đầu, cố gượng cười đáp: "Không sao."
Đại sư huynh rũ lông mi dài, hướng mắt nhìn xuống đôi chân bầm dập vết thương đang tê cứng vì lạnh của ta.
Trực tiếp không nói gì mà bế ta đến cái ghê ở cạnh gần đó.
"Sư... Sư huynh?!"
"Đừng manh động!"
Nếu bây giờ có người cẩn thận chú ý, thì sẽ phát hiện nam nhân đang nằm bất động trên giường đột nhiên có chuyển biến. Trán y nổi gân xanh, bàn tay cuộn chặt thành nắm đấm...
"Sư phụ sao lại bị thương nặng thế này?" Thường Lan hốt hoảng kêu lên, trong ánh mắt nàng ta đều mang vẻ đau lòng tột độ.
Nàng trừng mắt về phía ta, quát lớn:
"Là do ngươi đúng không?"
Sao cái gì cũng là do ta thế nhỉ?
Ta lắc lắc đầu: "Tỷ nghe ta giải thích."
Thế là ta liền bắt đầu kể lại mọi chuyện.
Tất nhiên, có cho mười cái gan ta cũng sẽ không dám kể chuyện sư phụ đêm hôm khuya khoắc đứng dưới trời tuyết đợi ta được!
Nếu kể ra thật sự không biết Thường Lan sẽ xử ta thế nào.
Thật sự không dám, thật sự không dám!
...
"Chuyện là vậy đó!"
Tư Vũ một bên gật gù: "Ra là vậy."
"Nhưng vết thương này từ đâu mà có nhỉ?"
Mọi người đều hướng mắt nhìn về phía Tư Hy, mong chờ huynh ấy sẽ biết được chuyện gì đó.
Tư Hy tiến lại gần sư phụ, tỉ mỉ quan sát vết thương:
"Phượng tộc? Vết thương của sư phụ hẳn do linh thú trấn giữ phượng hoàng gây ra."
"Phượng tộc không phải ở Thần giới sao? Sư phụ đến Thần giới để làm gì?" Thường Lan hoài nghi nói.
Tư Hy phút chốc suy tư: "Cũng chưa hẳn người đã đến Thần giới. Ở Tu Chân giới của chúng ta, có một cấm địa do phượng hoàng trấn giữ. Tương truyền, trong cấm địa đó có một pháp khí thượng cổ của Phượng tộc ở Thần giới."
"Ý huynh là, sư phụ vì thượng cổ pháp khí nên mới bị thương thành vậy?"
Tư Hy gật gù: "Khả năng cao là vậy."
Thình thịch, thình thịch...
Trái tim ta lúc này cứ như có vạn mã chạy qua, có nhiều chuyện quá mức trùng hợp khiến ta không thể không nghi ngờ.
Chẳng hạn như cấm địa do phượng hoàng trấn giữ.
Chẳng hạn như... Bảo khiếm có khắc ấn ký phượng hoàng người vừa mới tặng ta...
Không biết thật giả thế nào, thế nhưng trong lòng ta đột nhiên dâng lên một cảm giác áy náy khó tả.
Ngước nhìn nam tử đang cố chịu đau ở trên giường, lòng ta cứ cảm thấy khó chịu không thôi.
Tại sao chứ?
Ánh mắt ta đột nhiên thoáng qua tia đau lòng.
Đại sư huynh thấy vậy cũng chẳng nghĩ gì nhiều, liền cất tiếng an ủi: "Chỉ là vết thương ngoài da, sư phụ rất nhanh sẽ khoẻ."
Thật sự chỉ là vết thương ngoài da ư?
Y là đệ nhất chiến thần, tôn giả cao cao tại thượng, nếu như chỉ là vết thương ngoài da, tại sao lại có thể bất tỉnh ra nông nỗi này?
"Đúng đấy, muội cứ yên tâm trở về. Đêm nay có ta và sư huynh bên cạnh người túc trực. Muội cũng đang bị thương, nhanh về nghỉ ngơi đi." Tư Vũ lên tiếng khuyên nhủ.
Biết ta thế nào cũng không chịu đi, thế là Tư Hy liền trực tiếp búng tay một cái, dịch chuyển ta từ Thanh Dạ viện về luôn Thường Lạc viện.
Ta: "..."
"Nghỉ ngơi cho tốt, ta đã dựng kết giới rồi. Muội vào không được." Một dòng chữ vàng chợt loé sang giữa không trung.
Ta chỉ đành bất lực lên giường nằm nghỉ trong trạng thái phiền não.
...
Thanh Dạ viện...
Sau khi Thường Lạc đi không được bao lâu, ba vị đồ đệ túc trực vây quanh, tìm cách chữa thương cho Tiêu Thanh Dạ.
Lúc này, nam nhân trên giường bất ngờ mở mắt. Ngước nhìn xung quanh với ánh mắt lạnh giá, dường như đang tìm kiếm bóng dáng của ai đó.
"Trở về đi."
"Nhưng... Sư phụ..."
Thường Lan chưa nói dứt lời, liền bị Tiêu Thanh Dạ phất tay một cái.
Cả ba người bọn họ bị đưa khỏi Thanh Dạ viện. Thường Lan không cẩn thận, còn bị trượt ngã mội cái.
"Úi..."
Tẩm viện của bạch y nam nhân bỗng hiện lên kết giới, cả ba người ngơ ngác nhìn nhau.
"Không phải sư phụ trọng thương bất tỉnh sao?"
"Trọng thương thế này còn vận được linh lực được à?"
"Kết giới ban nãy không phải tự biến mất mà là do người cố tình mở?"
Tư Hy ngước nhìn tẩm viện với ánh mắt sâu xa rồi lên tiếng nhắc nhở: "Được rồi, không có chuyện gì nữa. Chúng ta nhanh chóng trở về thôi."
Bóng dáng ba người bọn họ dần biến mất khỏi đó,
Tiêu Thanh Dạ lông mi rũ dài, ánh mắt một mực hướng về cơ bụng tám múi của mình, sờ lại những nơi Thường Lạc vừa mới chạm qua, nhàn nhạt mỉm cười:
"Chiêu này xem ra cũng thật hữu dụng."
Hết chương 29
(Đọc chương mới sớm nhất tại page Khi Lạc Viết)
Ta khẽ quay đầu nhìn sang, chợt phát hiện Tư Vũ điềm nhiên bước vào, theo sau còn có Tư Hy và Thương Lan.
"M* kiếp, thời tiết quái quỷ gì lạnh thế này!" Tư Vũ xoa buốt toàn thân, bất lực than vãn.
Mọi người bước vào bên trong thì chợt sững người...
Tư Hy: "Thường Lạc?!"
Tư Vũ: "Muội... muội thế mà?!"
Ta còn chưa kịp giải thích, Thường Lan đã tiến đến rồi đẩy ta ra khỏi giường.
Rầm
Thường Lan: "Thường Lạc, ngươi đang tính làm gì vậy?!"
"Ta..."
Thấy ta té giữa sàn, Tư Hy liền nhanh chóng tiến lại đỡ ta dậy: "Không sao chứ?"
Ta lắc lắc đầu, cố gượng cười đáp: "Không sao."
Đại sư huynh rũ lông mi dài, hướng mắt nhìn xuống đôi chân bầm dập vết thương đang tê cứng vì lạnh của ta.
Trực tiếp không nói gì mà bế ta đến cái ghê ở cạnh gần đó.
"Sư... Sư huynh?!"
"Đừng manh động!"
Nếu bây giờ có người cẩn thận chú ý, thì sẽ phát hiện nam nhân đang nằm bất động trên giường đột nhiên có chuyển biến. Trán y nổi gân xanh, bàn tay cuộn chặt thành nắm đấm...
"Sư phụ sao lại bị thương nặng thế này?" Thường Lan hốt hoảng kêu lên, trong ánh mắt nàng ta đều mang vẻ đau lòng tột độ.
Nàng trừng mắt về phía ta, quát lớn:
"Là do ngươi đúng không?"
Sao cái gì cũng là do ta thế nhỉ?
Ta lắc lắc đầu: "Tỷ nghe ta giải thích."
Thế là ta liền bắt đầu kể lại mọi chuyện.
Tất nhiên, có cho mười cái gan ta cũng sẽ không dám kể chuyện sư phụ đêm hôm khuya khoắc đứng dưới trời tuyết đợi ta được!
Nếu kể ra thật sự không biết Thường Lan sẽ xử ta thế nào.
Thật sự không dám, thật sự không dám!
...
"Chuyện là vậy đó!"
Tư Vũ một bên gật gù: "Ra là vậy."
"Nhưng vết thương này từ đâu mà có nhỉ?"
Mọi người đều hướng mắt nhìn về phía Tư Hy, mong chờ huynh ấy sẽ biết được chuyện gì đó.
Tư Hy tiến lại gần sư phụ, tỉ mỉ quan sát vết thương:
"Phượng tộc? Vết thương của sư phụ hẳn do linh thú trấn giữ phượng hoàng gây ra."
"Phượng tộc không phải ở Thần giới sao? Sư phụ đến Thần giới để làm gì?" Thường Lan hoài nghi nói.
Tư Hy phút chốc suy tư: "Cũng chưa hẳn người đã đến Thần giới. Ở Tu Chân giới của chúng ta, có một cấm địa do phượng hoàng trấn giữ. Tương truyền, trong cấm địa đó có một pháp khí thượng cổ của Phượng tộc ở Thần giới."
"Ý huynh là, sư phụ vì thượng cổ pháp khí nên mới bị thương thành vậy?"
Tư Hy gật gù: "Khả năng cao là vậy."
Thình thịch, thình thịch...
Trái tim ta lúc này cứ như có vạn mã chạy qua, có nhiều chuyện quá mức trùng hợp khiến ta không thể không nghi ngờ.
Chẳng hạn như cấm địa do phượng hoàng trấn giữ.
Chẳng hạn như... Bảo khiếm có khắc ấn ký phượng hoàng người vừa mới tặng ta...
Không biết thật giả thế nào, thế nhưng trong lòng ta đột nhiên dâng lên một cảm giác áy náy khó tả.
Ngước nhìn nam tử đang cố chịu đau ở trên giường, lòng ta cứ cảm thấy khó chịu không thôi.
Tại sao chứ?
Ánh mắt ta đột nhiên thoáng qua tia đau lòng.
Đại sư huynh thấy vậy cũng chẳng nghĩ gì nhiều, liền cất tiếng an ủi: "Chỉ là vết thương ngoài da, sư phụ rất nhanh sẽ khoẻ."
Thật sự chỉ là vết thương ngoài da ư?
Y là đệ nhất chiến thần, tôn giả cao cao tại thượng, nếu như chỉ là vết thương ngoài da, tại sao lại có thể bất tỉnh ra nông nỗi này?
"Đúng đấy, muội cứ yên tâm trở về. Đêm nay có ta và sư huynh bên cạnh người túc trực. Muội cũng đang bị thương, nhanh về nghỉ ngơi đi." Tư Vũ lên tiếng khuyên nhủ.
Biết ta thế nào cũng không chịu đi, thế là Tư Hy liền trực tiếp búng tay một cái, dịch chuyển ta từ Thanh Dạ viện về luôn Thường Lạc viện.
Ta: "..."
"Nghỉ ngơi cho tốt, ta đã dựng kết giới rồi. Muội vào không được." Một dòng chữ vàng chợt loé sang giữa không trung.
Ta chỉ đành bất lực lên giường nằm nghỉ trong trạng thái phiền não.
...
Thanh Dạ viện...
Sau khi Thường Lạc đi không được bao lâu, ba vị đồ đệ túc trực vây quanh, tìm cách chữa thương cho Tiêu Thanh Dạ.
Lúc này, nam nhân trên giường bất ngờ mở mắt. Ngước nhìn xung quanh với ánh mắt lạnh giá, dường như đang tìm kiếm bóng dáng của ai đó.
"Trở về đi."
"Nhưng... Sư phụ..."
Thường Lan chưa nói dứt lời, liền bị Tiêu Thanh Dạ phất tay một cái.
Cả ba người bọn họ bị đưa khỏi Thanh Dạ viện. Thường Lan không cẩn thận, còn bị trượt ngã mội cái.
"Úi..."
Tẩm viện của bạch y nam nhân bỗng hiện lên kết giới, cả ba người ngơ ngác nhìn nhau.
"Không phải sư phụ trọng thương bất tỉnh sao?"
"Trọng thương thế này còn vận được linh lực được à?"
"Kết giới ban nãy không phải tự biến mất mà là do người cố tình mở?"
Tư Hy ngước nhìn tẩm viện với ánh mắt sâu xa rồi lên tiếng nhắc nhở: "Được rồi, không có chuyện gì nữa. Chúng ta nhanh chóng trở về thôi."
Bóng dáng ba người bọn họ dần biến mất khỏi đó,
Tiêu Thanh Dạ lông mi rũ dài, ánh mắt một mực hướng về cơ bụng tám múi của mình, sờ lại những nơi Thường Lạc vừa mới chạm qua, nhàn nhạt mỉm cười:
"Chiêu này xem ra cũng thật hữu dụng."
Hết chương 29
(Đọc chương mới sớm nhất tại page Khi Lạc Viết)