Chương 56
Editor: Chichoo làm tớ quắn quéo
từ
Ngày: 14/06/2020
*****************************************
Nữ sinh kia bị Tống Nhiễm một chân đá quỳ xuống mặt đất, tất cả người ở đó đều ngây ngốc.
Trố mắt vài giây, mới hồi phục tinh thần.
"Cô làm gì thế?! Sao cô lại đánh người!" Hai nữ sinh xông lên, nâng nữ sinh bị đá quỳ xuống đất, cảnh giác lui vài bước, cắn chặt răng, oán hận trừng mắt Tống Nhiễm.
Tống Nhiễm so với mấy người bọn họ còn cao hơn, hai tay cô khoanh ngực, từ trên cao nhìn xuống mà liếc mấy nữ sinh, nói: "Là ai không biết tự lượng sức mình động thủ trước?"
Cả người Tống Nhiễm tản ra khí tràng, hơn nữa vừa mới một chân đá người lợi hại nhất trong nhóm bọn họ ngã lăn trên mặt đất, mặc dù lúc này trong lòng vài người tràn đầy phẫn nộ, cũng không dám nói, chỉ thật oán hận mà trừng mắt cô.
Ánh mắt Tống Nhiễm lãnh đạm mà đảo qua mỗi người ở đây, cuối cùng tầm mắt dừng trên người Tạ Thanh Trúc, nói: "Tôi biết cô thích Lục ca ca nhà tôi, nhưng làm cái loại chuyện phá hỏng thanh danh người khác, cũng không khỏi quá thiếu đạo đức? Cô mới bao nhiêu tuổi? Liền bắt đầu nghĩ cách hại người sao?"
"Tôi không biết cô đang nói gì!" Tống Nhiễm vừa dứt lời, Tạ Thanh Trúc như bị dẫm phải đuôi, đột nhiên thét chói tai.
Hai mắt Tống Nhiễm hơi hơi híp lại, không nói một lời mà nhìn cô ta.
Tạ Thanh Trúc gắt gao nắm chặt nắm tay, ánh mắt hung hăng trừng Tống Nhiễm, cắn răng phủ nhận: "Tôi không biết cô đang nói gì, bài đăng trên mạng cùng chúng tôi không liên quan! Cô đừng có ở đây phát điên càn quấy!"
Nói xong, lại đột nhiên đi lên trước đi rồi vài bước, đi đến cửa phía sau, duỗi tay mở cửa nhà vệ sinh ra.
Lại không nghĩ đến, vừa mở ra một chút, người còn chưa kịp đi ra ngoài, bỗng nhiên Tống Nhiễm xoay người một cái, một chân đá thật mạnh lên cửa, cửa nhà vệ sinh phát ra "phanh" một tiếng to, một lần nữa bị đóng lại.
Tạ Thanh Trúc ngẩng đầu: "Cô có gì đó không ổn đấy à!"
Tống Nhiễm liếc cô ta, nhàn nhạt nói lạ lần nữa: "Đăng bài làm sáng tỏ, xin lỗi, làm ngay."
"Đồ điên!" Tạ Thanh Trúc hận mắng một câu, duỗi tay muốn mở cửa. Hiện tại cô ta chỉ hận không thể nhanh nhanh rời đi khỏi chỗ này.
Tống Nhiễm thấy cô ta không hề có hối cải chi ý, có chút không kiên nhẫn, đột nhiên đè tay cô ta đang chuẩn bị mở cửa.
"Mẹ nó cô có bệnh à!" Tạ thanh trúc đột nhiên nổi giận, cô ta vừa quay đầu lại, dương tay muốn tát lên mặt Tống Nhiễm.
Tống Nhiễm theo bản năng mà lùi lại, ngay sau đó lại giữ chặt tay Tạ Thanh Trúc, sau đó giơ tay phải lên, cổ tay dùng sức, lạnh mặt, trực tiếp quăng cho cô ta một cái tát.
Mấy người đứng đó đều bị cái tát bất thình lình làm sợ đến nỗi ngực run lên, bả vai không tự giác mà run lên một chút, nhìn ánh mắt Tống Nhiễm, sợ hãi hơn vài phần.
Tạ Thanh Trúc che má phải bị tát, mặt đầy khiếp sợ nhìn Tống Nhiễm.
Rõ ràng vừa nãy cô ta muốn đánh Tống Nhiễm, nhưng cô ta căn bản không thấy rõ nàng cô làm thế nào, đột nhiên mình bị một cái tát trên mặt.
Nếu không phải đau đớn trên mặt truyền đến, gần như cô ta sẽ cho rằng mình đang nằm mơ.
Cô như thế nào... Lợi hại như vậy...
Tất cả mọi người không dám hé răng, mỗi người đều cảnh giác lại sợ hãi nhìn Tống Nhiễm.
"Tôi không nghĩ động thủ với cô, nhưng các cô cũng đừng chọc đến tôi. Tôi nói lại một lần cuối cùng, làm hai yêu cầu, làm rõ, xin lỗi." Tống Nhiễm đã không còn kiên nhẫn chơi đùa cùng mấy người này, chỉ cần nhanh nhanh kết thúc chuyện này.
Cô đứng trước cửa, dáng vẻ không giải quyết, ai cũng đừng nghĩ đi ra ngoài.
Mấy nữ sinh đã bị Tống Nhiễm vừa nãy dọa sợ, lại không dám cứng rắn, sợ thật sự chọc giận Tống Nhiễm, sẽ bị giáo huấn.
Mấy người tập trung lại bàn bạc.
Tạ Thanh Trúc cưỡng chế thống hận trong lòng, nói với Tống Nhiễm: "Chuyện sau đó chúng tôi không chụp." (1)
Nguyên văn là "Dư lại lại ảnh chụp chúng ta không chụp."
Tống Nhiễm nhướng mày: "Cô chắc chắn chứ?"
Mặt cô không có biểu cảm, nhưng ngữ khí lại toàn là uy hiếp.
Tạ Thanh Trúc vừa ăn một cái tát, không dám ngoan cố với cô, cắn răng nói: "Nhưng tôi quay video lại."
"Cho tôi xem." Tống Nhiễm vươn tay.
Tạ Thanh Trúc đưa điện thoại cho cô.
Tống Nhiễm mở video ra xem, là lúc Đường Tấn cho cô tiền, cô hất rượu lên mặt hắn, cuối cùng cùng đánh nhau với vài người bên đối phương.
Tống Nhiễm xem xong, đưa cho cô ta: "Đăng bài Tieba lần nữa, giải thích rõ ràng, liền tha cho mấy người đi ra ngoài."
"..."
Mấy nữ sinh liền ngồi xổm trên mặt đất, ôm điện thoại soạn bài đăng lần nữa.
_________________________________
Mười phút sau, Tạ Thanh Trúc đưa bài đăng đã soạn cho Tống Nhiễm kiểm tra.
Tống Nhiễm cầm, cúi đầu xem.
Tiêu đề bài đăng --【 vì Tống Nhiễm làm rõ, cùng với cho cô ấy một lời xin lỗi. 】
Mắt Tống Nhiễm nhìn tiêu đề, ngước mắt nhìn về phía Tạ Thanh Trúc.
Cô ta hơi rũ đầu, mặt đỏ lên, môi cũng gắt gao cắn, rõ ràng là dáng vẻ không phục.
Tống Nhiễm châm biếm cười một tiếng, tiếp tục lướt xuống xem.
Người đăng là Tạ Thanh Trúc lớp 3 khối 11 (2), XXX, XX, XXX viết để xin lỗi Tống Nhiễm lớp 3 khối 12.
(2) Nguyên văn là"cao nhị tam ban" nên tớ để thế còn về phần Tống Nhiễm thì trong bản convert là"cao tam nhất ban" nhưng trong link Trung tớ dịch từ Google thì là "lớp thứ ba và thứ ba" nên tớ để giống trong link trung nhé.
Sau đó giải thích bài đăng ngày đó là do các cô đăng, nhưng mà mấy người này lại ngắt đầu bỏ đuôi mấy từ chửi bới, tình huống thật như sau:
Sau liền đăng đoạn video kia lên.
Nếu mở to hai mắt có thể sẽ biết sự tình chân tướng như thế nào. Tống Nhiễm tiếp tục lướt xuống, phát hiện không có vấn đề gì, liền trực tiếp ấn đăng bài.
Sau đó, ném điện thoại trả Tạ Thanh Trúc, nói với cô ta: "Em gái nhỏ à, làm người thì nên thiện lương một chút, ông trời có mắt, làm chuyện xấu, sẽ có báo ứng."
Nói xong, nhìn cô ta một cái, xoay người, mở cửa ra, đi ra ngoài trước.
Từ nhà vệ sinh đi ra, Lưu Linh kích động kéo tay Tống Nhiễm: "Ông trời của tôi ơi, Nhiễm Nhiễm, vừa nãy cậu thật rất đẹp trai!"
Tống Nhiễm nở nụ cười, nói: "Nếu là tớ của mấy ngày hôm trước, thật sự sẽ phẫn nộ đến nổ tung, chỉ nghĩ, chờ tớ bắt được cái người bịa đặt thị phi kia, dù thế nào cũng phải tẩn bọn nó đến nỗi bố mẹ không nhận ra."
"Vậy sao vừa rồi cậu không tẩn?"
Tống Nhiễm chớp chớp mắt, nửa đùa nửa nghiêm túc nói: "Không phải lúc trước tớ đồng ý với Lục ca ca là sau này sẽ không đánh nhau nữa sao, tớ sợ tớ thật sự múa máy tay chân, không chừng lại có một vé ngồi trong cục cảnh sát lần nữa.Chuyện ở quán bar lần trước, lúc Lục ca ca vào cục cảnh sát đón tớ, đã bị chú cảnh sát mắng cho một trận, không ngừng khom lưng nhận sai với người ta, nếu đến một lần, không phải anh ấy sẽ bị mắng thảm hại hơn sao?"
Nói xong, lại thở dài: "Tớ luyến tiếc Lục ca ca bị mắng nha."
Lần trước Lục Mộ Trầm đi cục cảnh sát đón Tống Nhiễm, vẫn là bạn của bố Lục làm ở cục cảnh sát chào hỏi. Dù vậy, lúc Lục Mộ Trầm đi đón Tống Nhiễm, vẫn như cũ bị hung hăng giáo huấn một trận.
Lưu Linh cười ha ha: "Lục ca ca nhà cậu có nàng dâu như cậu cũng đủ xui xẻo."
"Nói cái gì thế!" Tống Nhiễm trừng mắt, cười vặn tay Lưu Linh: "Cậu cô gái nhỏ này có thể nói chuyện được không, rõ ràng là phúc khí của anh ấy!"
Hai người hi hi ha ha mà chạy về phòng học.
Nhóm Tạ Thanh Trúc từ nhà vệ sinh đi ra.
Hai mắt Tạ Thanh Trúc hồng hồng, không nhịn được khóc: "Cô ta là cái thá gì! Dựa vào cái gì đánh tớ!"
Vài người khuyên cô ta: "Thôi bỏ đi A Trúc, chuyện này chúng ta cũng sai."
Tạ Thanh Trúc cắn răng không nói lời nào.
Cô ta cũng biết mình có sai, nhưng cô ta lớn như vậy, từ trước đến nay chưa từng bị người ta đánh, vừa nãy bị một cái tát của Tống Nhiễm, đến bây giờ mặt vẫn còn đau.
Cô ta vừa tức giận vừa ủy khuất lại phẫn nộ, nước mắt ào ào mà chảy xuống.
"Đi thôi, A Trúc." Mấy nữ sinh vừa khuyên cô ta, vừa kéo cô ta đi về hướng phòng học.
Mấy khoa văn khối 11 cũng ở tầng một, gần mấy lớp khoa văn khối 12.
Lúc mấy người về phòng học, đi qua cầu thang,đúng lúc gặp Lục Mộ Trầm với mấy người Từ Hạo từ dưới tầng đi lên.
Tạ Thanh Trúc vừa thấy Lục Mộ Trầm,vô thức tiến lên: "Lục Mộ Trầm!"
Lục Mộ Trầm hơi hơi nâng mắt, biểu tình lạnh nhạt.
Tạ Thanh Trúc mặt đầy ủy khuất, chỉ vào má phải của mình vừa mới bị Tống Nhiễm tát một cái, nước mắt lưng tròng nhìn Lục Mộ Trầm, cáo trạng: "Lục Mộ Trầm, anh có biết bạn gái anh rất xấu xa, em không chọc chị ấy, không hiểu sao chị ấy cho em một cái tát!"
Lục Mộ Trầm hơi nhướng mày, ánh mắt nhàn nhạt nhìn cô ta.
Tạ Thanh Trúc sợ anh không thấy rõ, còn cố ý đưa mặt lại gần vài phần: "Anh xem đi, mặt sưng lên rồi."
"Nhiễm Nhiễm chưa bao giờ vô duyên vô cớ mà khi dễ người khác." Sau khi Lục Mộ Trầm nhìn cô ta một lúc lâu, rốt cuộc cũng mở miệng, ngữ khí lại lạnh như băng.
Tạ Thanh Trúc sửng sốt, ngơ ngẩn nhìn chằm chằm anh.
Hai tay Lục Mộ Trầm đút vào túi quần, từ bậc thang đi lên.
Anh hơi rũ mắt, từ trên cao nhìn xuống mà liếc Tạ Thanh Trúc.
Tầm mắt dừng ở má phải sưng đỏ của cô ta, bỗng nhiên ấn đường nhăn lại, quay đầu lại nói với Từ Hạo: "Cậu có thuốc mỡ tiêu sưng không?"
Tạ Thanh Trúc nghe thấy lời này, bỗng dưng hai mắt sáng lên, trong nháy mắt trên mặt lộ ra nụ cười, trong lòng vừa mừng vừa sợ. Kỳ thật cô ta chỉ là tức quá, đúng lúc gặp Lục Mộ Trầm, liền không nhịn được muốn nói bậy về Tống Nhiễm.
Cô ta nghĩ nam sinh chắc là đều sẽ không thích nữ sinh đánh nhau khi dễ người khác.
Lúc Lục Mộ Trầm che chở Tống Nhiễm, tâm cô ta nát như tương.
Nhưng mà, bây giờ bỗng nhiên anh nhắc đến thuốc mỡ tiêu sưng, lập tức vui mừng khôn xiết, mắt chờ mong mà nhìn anh.
Đừng nói là Tạ Thanh Trúc kinh ngạc, ngay cả Từ Hạo cùng mấy nam sinh khác cũng kinh ngạc.
Từ Hạo ngơ ngẩn hỏi: "Có thì có, nhưng mà... Cậu cần thuốc mỡ làm gì?"
Sẽ không phải là bôi cho nữ sinh kia chứ? Hôm nay là ngày cá tháng tư à?
Tiếng Lục Mộ Trầm nhàn nhạt, nói: "Cái tát này nặng như vậy, tớ sợ Nhiễm Nhiễm của tớ đau tay."
Mấy nam sinh sửng sốt, vài giây sau, tất cả đều không phúc hậu mà cười phá lên.
Tạ Thanh Trúc ngây người đứng tại chỗ, sắc mặt khi đỏ lúc trắng, hết trắng lại hồng, cuối cùng dậm chân một cái, khóc lóc chạy đi.
Từ Hạo cười ha ha, đi lên, dựng thẳng ngón cái với Lục Mộ Trầm: "Lục ca, lời này của cậu, thật tàn nhẫn a!"
Lục Mộ Trầm rũ mắt liếc mắt nhìn cậu một cái, nghiêm trang mà nói: "Tớ thật sự sợ Nhiễm Nhiễm đau tay, tí nữa đưa thuốc mỡ cho tớ."
Từ Hạo: "..."
_________________________________
Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay phân lục ca, đại gia cảm thụ hạ ha ha ha ha ha ha ~~~~
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Tớ chỉ là lỡ tay đăng nhầm thôi. Vẫn như cũ nhé, 200 sao đăng chương mới
từ
Ngày: 14/06/2020
*****************************************
Nữ sinh kia bị Tống Nhiễm một chân đá quỳ xuống mặt đất, tất cả người ở đó đều ngây ngốc.
Trố mắt vài giây, mới hồi phục tinh thần.
"Cô làm gì thế?! Sao cô lại đánh người!" Hai nữ sinh xông lên, nâng nữ sinh bị đá quỳ xuống đất, cảnh giác lui vài bước, cắn chặt răng, oán hận trừng mắt Tống Nhiễm.
Tống Nhiễm so với mấy người bọn họ còn cao hơn, hai tay cô khoanh ngực, từ trên cao nhìn xuống mà liếc mấy nữ sinh, nói: "Là ai không biết tự lượng sức mình động thủ trước?"
Cả người Tống Nhiễm tản ra khí tràng, hơn nữa vừa mới một chân đá người lợi hại nhất trong nhóm bọn họ ngã lăn trên mặt đất, mặc dù lúc này trong lòng vài người tràn đầy phẫn nộ, cũng không dám nói, chỉ thật oán hận mà trừng mắt cô.
Ánh mắt Tống Nhiễm lãnh đạm mà đảo qua mỗi người ở đây, cuối cùng tầm mắt dừng trên người Tạ Thanh Trúc, nói: "Tôi biết cô thích Lục ca ca nhà tôi, nhưng làm cái loại chuyện phá hỏng thanh danh người khác, cũng không khỏi quá thiếu đạo đức? Cô mới bao nhiêu tuổi? Liền bắt đầu nghĩ cách hại người sao?"
"Tôi không biết cô đang nói gì!" Tống Nhiễm vừa dứt lời, Tạ Thanh Trúc như bị dẫm phải đuôi, đột nhiên thét chói tai.
Hai mắt Tống Nhiễm hơi hơi híp lại, không nói một lời mà nhìn cô ta.
Tạ Thanh Trúc gắt gao nắm chặt nắm tay, ánh mắt hung hăng trừng Tống Nhiễm, cắn răng phủ nhận: "Tôi không biết cô đang nói gì, bài đăng trên mạng cùng chúng tôi không liên quan! Cô đừng có ở đây phát điên càn quấy!"
Nói xong, lại đột nhiên đi lên trước đi rồi vài bước, đi đến cửa phía sau, duỗi tay mở cửa nhà vệ sinh ra.
Lại không nghĩ đến, vừa mở ra một chút, người còn chưa kịp đi ra ngoài, bỗng nhiên Tống Nhiễm xoay người một cái, một chân đá thật mạnh lên cửa, cửa nhà vệ sinh phát ra "phanh" một tiếng to, một lần nữa bị đóng lại.
Tạ Thanh Trúc ngẩng đầu: "Cô có gì đó không ổn đấy à!"
Tống Nhiễm liếc cô ta, nhàn nhạt nói lạ lần nữa: "Đăng bài làm sáng tỏ, xin lỗi, làm ngay."
"Đồ điên!" Tạ Thanh Trúc hận mắng một câu, duỗi tay muốn mở cửa. Hiện tại cô ta chỉ hận không thể nhanh nhanh rời đi khỏi chỗ này.
Tống Nhiễm thấy cô ta không hề có hối cải chi ý, có chút không kiên nhẫn, đột nhiên đè tay cô ta đang chuẩn bị mở cửa.
"Mẹ nó cô có bệnh à!" Tạ thanh trúc đột nhiên nổi giận, cô ta vừa quay đầu lại, dương tay muốn tát lên mặt Tống Nhiễm.
Tống Nhiễm theo bản năng mà lùi lại, ngay sau đó lại giữ chặt tay Tạ Thanh Trúc, sau đó giơ tay phải lên, cổ tay dùng sức, lạnh mặt, trực tiếp quăng cho cô ta một cái tát.
Mấy người đứng đó đều bị cái tát bất thình lình làm sợ đến nỗi ngực run lên, bả vai không tự giác mà run lên một chút, nhìn ánh mắt Tống Nhiễm, sợ hãi hơn vài phần.
Tạ Thanh Trúc che má phải bị tát, mặt đầy khiếp sợ nhìn Tống Nhiễm.
Rõ ràng vừa nãy cô ta muốn đánh Tống Nhiễm, nhưng cô ta căn bản không thấy rõ nàng cô làm thế nào, đột nhiên mình bị một cái tát trên mặt.
Nếu không phải đau đớn trên mặt truyền đến, gần như cô ta sẽ cho rằng mình đang nằm mơ.
Cô như thế nào... Lợi hại như vậy...
Tất cả mọi người không dám hé răng, mỗi người đều cảnh giác lại sợ hãi nhìn Tống Nhiễm.
"Tôi không nghĩ động thủ với cô, nhưng các cô cũng đừng chọc đến tôi. Tôi nói lại một lần cuối cùng, làm hai yêu cầu, làm rõ, xin lỗi." Tống Nhiễm đã không còn kiên nhẫn chơi đùa cùng mấy người này, chỉ cần nhanh nhanh kết thúc chuyện này.
Cô đứng trước cửa, dáng vẻ không giải quyết, ai cũng đừng nghĩ đi ra ngoài.
Mấy nữ sinh đã bị Tống Nhiễm vừa nãy dọa sợ, lại không dám cứng rắn, sợ thật sự chọc giận Tống Nhiễm, sẽ bị giáo huấn.
Mấy người tập trung lại bàn bạc.
Tạ Thanh Trúc cưỡng chế thống hận trong lòng, nói với Tống Nhiễm: "Chuyện sau đó chúng tôi không chụp." (1)
Nguyên văn là "Dư lại lại ảnh chụp chúng ta không chụp."
Tống Nhiễm nhướng mày: "Cô chắc chắn chứ?"
Mặt cô không có biểu cảm, nhưng ngữ khí lại toàn là uy hiếp.
Tạ Thanh Trúc vừa ăn một cái tát, không dám ngoan cố với cô, cắn răng nói: "Nhưng tôi quay video lại."
"Cho tôi xem." Tống Nhiễm vươn tay.
Tạ Thanh Trúc đưa điện thoại cho cô.
Tống Nhiễm mở video ra xem, là lúc Đường Tấn cho cô tiền, cô hất rượu lên mặt hắn, cuối cùng cùng đánh nhau với vài người bên đối phương.
Tống Nhiễm xem xong, đưa cho cô ta: "Đăng bài Tieba lần nữa, giải thích rõ ràng, liền tha cho mấy người đi ra ngoài."
"..."
Mấy nữ sinh liền ngồi xổm trên mặt đất, ôm điện thoại soạn bài đăng lần nữa.
_________________________________
Mười phút sau, Tạ Thanh Trúc đưa bài đăng đã soạn cho Tống Nhiễm kiểm tra.
Tống Nhiễm cầm, cúi đầu xem.
Tiêu đề bài đăng --【 vì Tống Nhiễm làm rõ, cùng với cho cô ấy một lời xin lỗi. 】
Mắt Tống Nhiễm nhìn tiêu đề, ngước mắt nhìn về phía Tạ Thanh Trúc.
Cô ta hơi rũ đầu, mặt đỏ lên, môi cũng gắt gao cắn, rõ ràng là dáng vẻ không phục.
Tống Nhiễm châm biếm cười một tiếng, tiếp tục lướt xuống xem.
Người đăng là Tạ Thanh Trúc lớp 3 khối 11 (2), XXX, XX, XXX viết để xin lỗi Tống Nhiễm lớp 3 khối 12.
(2) Nguyên văn là"cao nhị tam ban" nên tớ để thế còn về phần Tống Nhiễm thì trong bản convert là"cao tam nhất ban" nhưng trong link Trung tớ dịch từ Google thì là "lớp thứ ba và thứ ba" nên tớ để giống trong link trung nhé.
Sau đó giải thích bài đăng ngày đó là do các cô đăng, nhưng mà mấy người này lại ngắt đầu bỏ đuôi mấy từ chửi bới, tình huống thật như sau:
Sau liền đăng đoạn video kia lên.
Nếu mở to hai mắt có thể sẽ biết sự tình chân tướng như thế nào. Tống Nhiễm tiếp tục lướt xuống, phát hiện không có vấn đề gì, liền trực tiếp ấn đăng bài.
Sau đó, ném điện thoại trả Tạ Thanh Trúc, nói với cô ta: "Em gái nhỏ à, làm người thì nên thiện lương một chút, ông trời có mắt, làm chuyện xấu, sẽ có báo ứng."
Nói xong, nhìn cô ta một cái, xoay người, mở cửa ra, đi ra ngoài trước.
Từ nhà vệ sinh đi ra, Lưu Linh kích động kéo tay Tống Nhiễm: "Ông trời của tôi ơi, Nhiễm Nhiễm, vừa nãy cậu thật rất đẹp trai!"
Tống Nhiễm nở nụ cười, nói: "Nếu là tớ của mấy ngày hôm trước, thật sự sẽ phẫn nộ đến nổ tung, chỉ nghĩ, chờ tớ bắt được cái người bịa đặt thị phi kia, dù thế nào cũng phải tẩn bọn nó đến nỗi bố mẹ không nhận ra."
"Vậy sao vừa rồi cậu không tẩn?"
Tống Nhiễm chớp chớp mắt, nửa đùa nửa nghiêm túc nói: "Không phải lúc trước tớ đồng ý với Lục ca ca là sau này sẽ không đánh nhau nữa sao, tớ sợ tớ thật sự múa máy tay chân, không chừng lại có một vé ngồi trong cục cảnh sát lần nữa.Chuyện ở quán bar lần trước, lúc Lục ca ca vào cục cảnh sát đón tớ, đã bị chú cảnh sát mắng cho một trận, không ngừng khom lưng nhận sai với người ta, nếu đến một lần, không phải anh ấy sẽ bị mắng thảm hại hơn sao?"
Nói xong, lại thở dài: "Tớ luyến tiếc Lục ca ca bị mắng nha."
Lần trước Lục Mộ Trầm đi cục cảnh sát đón Tống Nhiễm, vẫn là bạn của bố Lục làm ở cục cảnh sát chào hỏi. Dù vậy, lúc Lục Mộ Trầm đi đón Tống Nhiễm, vẫn như cũ bị hung hăng giáo huấn một trận.
Lưu Linh cười ha ha: "Lục ca ca nhà cậu có nàng dâu như cậu cũng đủ xui xẻo."
"Nói cái gì thế!" Tống Nhiễm trừng mắt, cười vặn tay Lưu Linh: "Cậu cô gái nhỏ này có thể nói chuyện được không, rõ ràng là phúc khí của anh ấy!"
Hai người hi hi ha ha mà chạy về phòng học.
Nhóm Tạ Thanh Trúc từ nhà vệ sinh đi ra.
Hai mắt Tạ Thanh Trúc hồng hồng, không nhịn được khóc: "Cô ta là cái thá gì! Dựa vào cái gì đánh tớ!"
Vài người khuyên cô ta: "Thôi bỏ đi A Trúc, chuyện này chúng ta cũng sai."
Tạ Thanh Trúc cắn răng không nói lời nào.
Cô ta cũng biết mình có sai, nhưng cô ta lớn như vậy, từ trước đến nay chưa từng bị người ta đánh, vừa nãy bị một cái tát của Tống Nhiễm, đến bây giờ mặt vẫn còn đau.
Cô ta vừa tức giận vừa ủy khuất lại phẫn nộ, nước mắt ào ào mà chảy xuống.
"Đi thôi, A Trúc." Mấy nữ sinh vừa khuyên cô ta, vừa kéo cô ta đi về hướng phòng học.
Mấy khoa văn khối 11 cũng ở tầng một, gần mấy lớp khoa văn khối 12.
Lúc mấy người về phòng học, đi qua cầu thang,đúng lúc gặp Lục Mộ Trầm với mấy người Từ Hạo từ dưới tầng đi lên.
Tạ Thanh Trúc vừa thấy Lục Mộ Trầm,vô thức tiến lên: "Lục Mộ Trầm!"
Lục Mộ Trầm hơi hơi nâng mắt, biểu tình lạnh nhạt.
Tạ Thanh Trúc mặt đầy ủy khuất, chỉ vào má phải của mình vừa mới bị Tống Nhiễm tát một cái, nước mắt lưng tròng nhìn Lục Mộ Trầm, cáo trạng: "Lục Mộ Trầm, anh có biết bạn gái anh rất xấu xa, em không chọc chị ấy, không hiểu sao chị ấy cho em một cái tát!"
Lục Mộ Trầm hơi nhướng mày, ánh mắt nhàn nhạt nhìn cô ta.
Tạ Thanh Trúc sợ anh không thấy rõ, còn cố ý đưa mặt lại gần vài phần: "Anh xem đi, mặt sưng lên rồi."
"Nhiễm Nhiễm chưa bao giờ vô duyên vô cớ mà khi dễ người khác." Sau khi Lục Mộ Trầm nhìn cô ta một lúc lâu, rốt cuộc cũng mở miệng, ngữ khí lại lạnh như băng.
Tạ Thanh Trúc sửng sốt, ngơ ngẩn nhìn chằm chằm anh.
Hai tay Lục Mộ Trầm đút vào túi quần, từ bậc thang đi lên.
Anh hơi rũ mắt, từ trên cao nhìn xuống mà liếc Tạ Thanh Trúc.
Tầm mắt dừng ở má phải sưng đỏ của cô ta, bỗng nhiên ấn đường nhăn lại, quay đầu lại nói với Từ Hạo: "Cậu có thuốc mỡ tiêu sưng không?"
Tạ Thanh Trúc nghe thấy lời này, bỗng dưng hai mắt sáng lên, trong nháy mắt trên mặt lộ ra nụ cười, trong lòng vừa mừng vừa sợ. Kỳ thật cô ta chỉ là tức quá, đúng lúc gặp Lục Mộ Trầm, liền không nhịn được muốn nói bậy về Tống Nhiễm.
Cô ta nghĩ nam sinh chắc là đều sẽ không thích nữ sinh đánh nhau khi dễ người khác.
Lúc Lục Mộ Trầm che chở Tống Nhiễm, tâm cô ta nát như tương.
Nhưng mà, bây giờ bỗng nhiên anh nhắc đến thuốc mỡ tiêu sưng, lập tức vui mừng khôn xiết, mắt chờ mong mà nhìn anh.
Đừng nói là Tạ Thanh Trúc kinh ngạc, ngay cả Từ Hạo cùng mấy nam sinh khác cũng kinh ngạc.
Từ Hạo ngơ ngẩn hỏi: "Có thì có, nhưng mà... Cậu cần thuốc mỡ làm gì?"
Sẽ không phải là bôi cho nữ sinh kia chứ? Hôm nay là ngày cá tháng tư à?
Tiếng Lục Mộ Trầm nhàn nhạt, nói: "Cái tát này nặng như vậy, tớ sợ Nhiễm Nhiễm của tớ đau tay."
Mấy nam sinh sửng sốt, vài giây sau, tất cả đều không phúc hậu mà cười phá lên.
Tạ Thanh Trúc ngây người đứng tại chỗ, sắc mặt khi đỏ lúc trắng, hết trắng lại hồng, cuối cùng dậm chân một cái, khóc lóc chạy đi.
Từ Hạo cười ha ha, đi lên, dựng thẳng ngón cái với Lục Mộ Trầm: "Lục ca, lời này của cậu, thật tàn nhẫn a!"
Lục Mộ Trầm rũ mắt liếc mắt nhìn cậu một cái, nghiêm trang mà nói: "Tớ thật sự sợ Nhiễm Nhiễm đau tay, tí nữa đưa thuốc mỡ cho tớ."
Từ Hạo: "..."
_________________________________
Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay phân lục ca, đại gia cảm thụ hạ ha ha ha ha ha ha ~~~~
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Tớ chỉ là lỡ tay đăng nhầm thôi. Vẫn như cũ nhé, 200 sao đăng chương mới