Chương 24
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edior: Kẹo Mạch Nha
Sau đó Lục Mộ Trầm về phòng, mẹ Lục cũng vội vàng tắt TV, đi lên tầng.
Trong phòng, đèn sáng, bố Lục dựa vào đầu giường xem văn kiện.
Mẹ Lục chạy đến bên giường, đặt mông ngồi xuống, kéo tay chồng, kích động nói: "Ông đoán xem vừa nãy A Mộ nói gì với tôi?"
Bố Lục đầu cũng không nâng, thuận miệng hỏi: "Nói cái gì?"
Mẹ Lục nở nụ cười: "Lúc trước tôi còn lo lắng tiểu tử kia không thích con gái đấy, từ nhỏ liền chưa thấy con chơi đùa với con gái, hắc, hiện tại khen ngược, thế nhưng còn quen bạn gái."
Bố Lục vừa nghe, lập tức ngẩng đầu lên.
Nhưng mà, khác với mẹ Lục, bố Lục ba không mấy vui vẻ, ấn đường nhăn lại, nói: "Đứa nhỏ này mới lớn bao nhiêu, quen bạn gái cái gì?"
Sau đó liền nói: "Không được đâu, em quay lại nói với nó, bảo nó chia tay."
Nói xong, lại cúi đầu xem văn kiện, trong miệng lẩm bẩm:"Không học hành cho tốt, làm bậy cái gì chứ."
Mẹ Lục vừa nghe mấy lời này của bố Lục, sắc mặt liền khó coi, hừ một tiếng: "Cái này kêu là chỉ cho quan phóng hỏa, không cho dân đốt đèn (1), năm đó ông theo đuổi tôi như thế nào, đã quên rồi sao?"
(1) Chỉ cho quan phóng hỏa, không cho dân đốt đèn: Dung túng cho quan lại làm gì cũng được, còn dân thường đến sinh hoạt bình thường, hoạt động chính đáng cũng bị hạn chế. Nay còn để chỉ mình muốn làm gì thì làm, không đếm xỉa đến quyền lợi chính đáng của người khác
Mẹ Lục lớn lên rất xinh đẹp, lúc còn trẻ càng đẹp hơn.
Tính cách tốt, học tập cũng tốt. Thời điểm năm đó mới lên cao trung, lấy thành tích tốt nhất trường thi được tam trung.
Khi đó, Lục Minh Tu đã học năm hai cao trung. Ở cao trung là hotboy kiêm lão đại, học tập đặc biệt không tốt, chỉ bằng khuôn mặt, nữ sinh thích ông cũng không ít, nhưng Lục Minh Tu một người cũng không thích, mắt không thèm nhìn.
Có một ngày, thời điểm chơi bóng rổ ở sân thể dục, trong lúc vô tình thấy Lâm Van Xu đang học thể dục.
Cái đó gọi là kinh vi thiên nhân (2).
(2) Kinh vi thiên nhân: Nhìn thấy thì vô cùng ngạc nhiên, cho rằng chỉ có thần tiên mới đạt đến trạng thái hay trình độ đó.
Tóc dài bay bay, làn da trắng nõn, nụ cười sáng lạn lại ấm áp.
Chỉ liếc mắt một cái, liền đem linh hồn nhỏ bé của ông lúc đấy câu đi rồi.
Thời điểm Lục Minh Tu còn trẻ đặc biệt lưu manh, da mặt cũng dày, cùng tính tình của Lục Mộ Trầm hoàn toàn không giống nhau.
Ông liếc mắt một cái coi trọng Lâm Vân Xu, tìm mọi cách theo đuổi các loại.
Ban đầu Lâm Vân Xu không thích ông, cảm thấy ông trừ bỏ dáng người tốt cùng với khuôn mặt đẹp, thật là chẳng còn chỗ nào tốt nữa cả.
Nhưng mà không chịu nổi Lục Minh Tu đối tốt với bà. Vốn dĩ không phải người tính tình tốt, nhưng ở trước mặt bà, tính tình đều có thể thu liễm lại, ôn nhu đến mức kỳ cục. Bà nói cái gì, ông đều nghe.
Bảo ông đọc sách cho tốt, ông phải ngồi đọc sách.
Bảo ông cai thuốc, ông không nói hai lời, lập tức liền cai.
Không thích nam sinh đi uống rượu, từ nay về sau, ông không bao giờ đi, rượu cũng không uống.
Chỉ cần là bà nói, tất cả ông đều làm theo.
Duy nhất có lần bà nói, thời điểm bà bảo ông không đến tìm bà nữa, ông nhíu nhíu mày, không cho cự tuyệt mà nói: "Cái này không được, trừ bỏ cái này này, cái gì cũng có thể."
Nữ sinh đều theo cảm tính, nếu có một người thích bạn thích rất nhiều, nguyện ý vì bạn thay đổi bất cứ cái gì, là một người chỉ đối với bạn ôn nhu như nước, lúc nào trong lòng trong mắt đều chỉ có một người là bạn, liền cũng sẽ đầu hàng.
Huống chi người này, còn lớn lên rất đẹp trai.
Thời điểm Lâm Vân Xu cùng Lục Minh Tu ở bên nhau, vừa mới tròn mười sáu tuổi.
Thời điểm mới hẹn hò, căn bản không nghĩ tới cuối cùng mình thật sự sẽ gả cho ông.
Từ yêu đương đến kết hôn, đến bây giờ, hai mươi mấy năm, hai người cũng không phải không có mâu thuẫn, nhưng sẽ không cãi nhau, trong tình huống bình thường, chỉ cần Lâm Vân Xu vừa giận, Lục Minh Tu lập tức liền sợ, không ngừng nhận sai.
Dù sao một câu, vợ nói cái gì cũng đúng.
Khả năng bởi vì mình thời học sinh gặp được người đàn ông tốt như vậy, cho nên ngược lại Lâm Vân Xu cảm thấy tình yêu ngây ngô trong trường học là tốt đẹp nhất.
Đương nhiên, cũng muốn gặp được đúng người.
Tuổi này, tình bắt đầu cũng rất bình thường, bà không phản đối.
Bà muốn làm, chính là phải giáo dục tốt con trai của mình, dạy con là một người đàn ông nên có đảm đương cùng trách nhiệm, cũng dạy con tôn trọng phụ nữ như thế nào.
Chỉ cần hai người ở bên nhau, không ảnh hưởng đến việc học tập của đối phương, có chính kiến, biết việc gì nên làm, việc gì không nên làm, bà nghĩ không ra, có cái lý do gì để phản đối?
Không thể vì chia rẽ mà đi chia rẽ không phải? ( Tớ không hiểu, bạn nào biết thì chỉ tớ)
Tất cả duyên phận, đều là số phận định sẵn.
Giống như bà cùng Lục Minh Tu, nếu lúc trước không đồng ý với ông, có lẽ đời này cũng không thể hạnh phúc như vậy.
Thấy chồng phản đối, Lâm Vân Xu cười như không cười mà duỗi tay chọc ngực ông một chút: "Người này hai mươi năm sống càng ngày càng cổ hủ, sao tư tưởng cũ kĩ như vậy?"
Lục Minh Tu thuận thế cầm tay bà, nói: "Tôi là sợ ảnh hưởng đến việc học tập của A Mộ. Tôi khi đó không giống nhau, dù sao tôi học tập cũng không tốt, cho nên..."
"Ồ, ông học tập không tốt, vậy ông không sợ ảnh hưởng đến việc học tập của tôi sao?" Mắt Lâm Vân Xu nheo lại, giả vờ tức giận trừng mắt với ông.
"Không không không, tôi không có ý này!" Mắt thấy mình lại nói sai lời, Lục Minh Tu khẩn trương, vội vàng giải thích.
Lâm Vân Xu hừ một tiếng, thuận thế đẩy tay ông, nói: "Dù sao chuyện này ông đừng có mà động vào, tính cách con trai như thế nào tôi rõ nhất, đứ con gái nó thích khẳng định sẽ không kém. Cuối tuần A Mộ mang đứa bé kia đến nhà chơi, ông phải chú ý đến thái độ của ông đấy."
"Được được được." Lục Minh Tu bất đắc dĩ gật đầu: "Nghe bà, đều nghe bà."
Lâm Vân Xu lúc này mới cao hứng, vỗ vỗ vai ông: "Đi ngủ sớm một chút."
Lục Minh Tu "ừ" một tiếng: "Tôi xem phần văn kiện này một chút, bà ngủ trước đi."
Lâm Vân Xu gật gật đầu, liền chui vào trong chăn nằm.
Lục Minh Tu duỗi tay giúp bà chỉnh lại cái chăn, cúi đầu nhìn bà, trên mặt đều thập phần ôn nhu.
__________________________________________
Từ ngày đó, sau khi Lục Mộ Trầm nói với Tống Nhiễm cuối tuần muốn mang cô về nhà, mấy ngày liền, Tống Nhiễm cảm thấy trong lòng không yên, luôn có chút sợ.
Hôm nay buổi trưa ở phòng học, cô không nhịn được đem chuyện này nói với Lưu Linh, Lưu Linh nghe xong, cũng rất kinh ngạc: "Trời ơi, nhà Lục Mộ Trầm cũng quá hiện đại đi?"
Tống Nhiễm phát sầu, nói: "Thật ra tớ không nghĩ tới, hiện tại tớ cảm thấy khẩn trương muốn chết."
Lưu Linh an ủi cô nói: "Cậu cũng đừng quá khẩn trương, nếu Lục Mộ Trầm dám mang cậu về nhà, khẳng định bố mẹ cậu ấy cũng dễ ở chung, cậu đừng lo lắng."
"Nhưng nói thế nào thì nói, nhưng tớ còn sợ là..." Tống Nhiễm cau mày, rất phiền não.
Lưu Linh hỏi: "Sợ cái gì?"
Tống Nhiễm cắn cắn môi, trầm mặc trong chốc lát, mới nói: "Sợ... Vạn nhất bố mẹ anh ấy không thích tớ... Điều kiện nhà bọn họ điều kiện khá tốt, có lẽ..."
"Nhiễm Nhiễm!" Lưu Linh đột nhiên ngắt lời cô, nắm chặt tay cô, rất nghiêm túc nhìn vào mắt cô, nói: "Nhiễm Nhiễm, tự tin ngày thường của cậu đi nơi nào rồi? Cậu lớn lên xinh đẹp như vậy, tính cách lại tốt như vậy, còn hiếu thảo như vậy, kiên cường dũng cảm như thế, sao lại có người không thích cậu chứ? Thật sự, cậu đã cho tớ thấy người con gái tốt nhất, không phải tớ nịnh cậu, là tớ thật sự cảm thấy, Lục Mộ Trầm có thể tìm được cậu, là phúc khí của cậu ấy, cậu một chút cũng không không xứng với cậu ấy."
Lưu Linh nói những, Tống Nhiễm nghe được lòng tràn đầy cảm động, trong lòng cũng yên ổn một ít, có một tia bất an mà nhìn cô, hỏi: "Thật sao?"
Lưu Linh gật gật đầu: "Thật sự!"
Cô nói, vỗ vỗ vai Tống Nhiễm, mười phần nhiệt tình cổ vũ cô: "Tóm lại, đem lòng tự tin ngày thường của cậu ra! Tin tưởng chính mình, không cần sợ!"
Rốt cuộc Tống Nhiễm cũng bị Lưu Linh chọc cười, kéo cánh tay cô, đầu oai dựa trên vai cô, cảm khái nói: "Lưu Linh cậu thật tốt, có người bạn thân như cậu, là tớ đã tu luyện phúc khí ba đời."
Lưu Linh nở nụ cười, nói đùa nói: "Vậy cậu phải đối với tớ thật tốt nha."
"Được, nhất định sẽ!" Tống Nhiễm nghiêm túc gật đầu.
________________________________________
Bởi vì muốn đi gặp trưởng bối, Tống Nhiễm cân nhắc ép thẳng tóc mình lại.
Lúc trước uốn tóc, là bởi vì hát ở quán bar, muốn trang điểm trông thành thục một chút.
Nhưng là hiện tại muốn đi gặp bố mẹ Lục Mộ Trầm, vẫn là làm mình nhìn giống bộ dáng của học sinh.
Vì thế buổi chiều thứ bảy, sau khi thời gian làm thêm ở quán trà sữa của Tống Nhiễm kết thúc, liền bảo Lưu Linh đi cùng cô ép tóc.
Ngồi ở tiệm cắt tóc hơn một giờ, đầu tiên phải làm nóng tóc, liền biến thành tóc thẳng dài ngang lưng, nhưng cũng không phải cái kiểu thẳng xơ xác, chính là kiểu rất tự nhiên rất mềm mại, tóc cô trời sinh có chút nâu, dưới ánh đèn, có chút ôn nhu.
Trên trán cắt một lớp tóc mái hơi mỏng.
Kiểu tóc thay đổi, nhưng bất biến ở chỗ, vẫn xinh đẹp như cũ.
Làn da trắng nõn, đôi mắt to tròn, chiếc mũi nhỏ nhắn, môi xinh đẹp màu hồng nhạt.
So với tóc xoăn lúc trước trông càng nhỏ tuổi hơn, càng thanh thuần hơn một chút.
Lưu Linh đi xung quanh cô một vòng, đột nhiên cười ha ha.
Tống Nhiễm ngồi ở trên ghế, có chút khẩn trương nhìn Lưu Linh hỏi: "Thế nào? Đẹp không?"
Lưu Linh cười nói: "Đẹp, lúc trước giống tiểu yêu tinh, bây giờ giống tiểu yêu tinh thanh thuần."
Tống Nhiễm biết cô nói đùa, cười đánh cô một cái: "Cậu thật đáng ghét."
Thanh toán tiền, từ tiệm cắt tóc đi ra.
Tống Nhiễm đối với kiểu tóc mới của mình vẫn rất vừa lòng.
Sau khi về nhà, cầm điện thoại chụp vài tấm, chọn một tấm trông đẹp nhất sau đó gửi cho Lục Mộ Trầm xem, thấp thỏm hỏi: "Đẹp không?"
Đầu bên kia, Lục Mộ Trầm đang ăn cơm chiều, điên thoại kêu một tiếng, cầm điện thoại lên mở màn hình.
Đột nhiên nhìn thấy Tống Nhiễm thay đổi kiểu tóc, không nhịn không được, yết hầu sặc một cái.
Anh sặc một cái, mẹ Lục ngồi đối diện vội đưa cho anh cốc nước, hỏi: "Con làm sao vậy?"
Lục Mộ Trầm cầm cốc nước, uống một ngụm, sau đó liền ngẩng đầu, trong mắt không dấu được ý cười, nói với mẹ: "Mẹ, cho mẹ xem tấm ảnh."
Nói xong, liền đưa điện thoại cho bà.
Mẹ Lục cầm điện thoại, cúi đầu liền thấy, đôi mắt lập tức sáng lên, vừa mừng vừa sợ: "Con bé này là?"
Lục Mộ Trầm cong cong môi, vẻ mặt kiêu ngạo: "Con dâu tương lai của người."
Mẹ Lục cực kỳ kinh hỉ: "Trời ơi, con bé này lớn lên cũng thật xinh đẹp."
Lục Mộ Trầm cười, mặt giống như cùng chung vinh dự, nói: "Tất nhiên, người thật so với ảnh chụp còn đẹp hơn."
______________________________________
Tác giả có lời muốn nói:A a a vừa mới viết một nửa phế bỏ chương, càng chậm, sờ sờ đại gia, cầu tha thứ nha ~~~
Ngày mai buổi sáng 8 điểm tái kiến nha (*^__^*)
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Tớ định tặng các cậu nhân ngày sinh nhật Chi Chu ( tức là hôm qua) nhưng tại mẹ tịch thu máy tính nên thôi. Cho các cậu xem ảnh này, tớ cảm thấy Chi Chu có cặp má bánh bao giống Jennie rồi, chúc mọi người ngủ ngon, cầu các ngôi sao ^_^
Còn đây là một vài tấm mới nhất
Edior: Kẹo Mạch Nha
Sau đó Lục Mộ Trầm về phòng, mẹ Lục cũng vội vàng tắt TV, đi lên tầng.
Trong phòng, đèn sáng, bố Lục dựa vào đầu giường xem văn kiện.
Mẹ Lục chạy đến bên giường, đặt mông ngồi xuống, kéo tay chồng, kích động nói: "Ông đoán xem vừa nãy A Mộ nói gì với tôi?"
Bố Lục đầu cũng không nâng, thuận miệng hỏi: "Nói cái gì?"
Mẹ Lục nở nụ cười: "Lúc trước tôi còn lo lắng tiểu tử kia không thích con gái đấy, từ nhỏ liền chưa thấy con chơi đùa với con gái, hắc, hiện tại khen ngược, thế nhưng còn quen bạn gái."
Bố Lục vừa nghe, lập tức ngẩng đầu lên.
Nhưng mà, khác với mẹ Lục, bố Lục ba không mấy vui vẻ, ấn đường nhăn lại, nói: "Đứa nhỏ này mới lớn bao nhiêu, quen bạn gái cái gì?"
Sau đó liền nói: "Không được đâu, em quay lại nói với nó, bảo nó chia tay."
Nói xong, lại cúi đầu xem văn kiện, trong miệng lẩm bẩm:"Không học hành cho tốt, làm bậy cái gì chứ."
Mẹ Lục vừa nghe mấy lời này của bố Lục, sắc mặt liền khó coi, hừ một tiếng: "Cái này kêu là chỉ cho quan phóng hỏa, không cho dân đốt đèn (1), năm đó ông theo đuổi tôi như thế nào, đã quên rồi sao?"
(1) Chỉ cho quan phóng hỏa, không cho dân đốt đèn: Dung túng cho quan lại làm gì cũng được, còn dân thường đến sinh hoạt bình thường, hoạt động chính đáng cũng bị hạn chế. Nay còn để chỉ mình muốn làm gì thì làm, không đếm xỉa đến quyền lợi chính đáng của người khác
Mẹ Lục lớn lên rất xinh đẹp, lúc còn trẻ càng đẹp hơn.
Tính cách tốt, học tập cũng tốt. Thời điểm năm đó mới lên cao trung, lấy thành tích tốt nhất trường thi được tam trung.
Khi đó, Lục Minh Tu đã học năm hai cao trung. Ở cao trung là hotboy kiêm lão đại, học tập đặc biệt không tốt, chỉ bằng khuôn mặt, nữ sinh thích ông cũng không ít, nhưng Lục Minh Tu một người cũng không thích, mắt không thèm nhìn.
Có một ngày, thời điểm chơi bóng rổ ở sân thể dục, trong lúc vô tình thấy Lâm Van Xu đang học thể dục.
Cái đó gọi là kinh vi thiên nhân (2).
(2) Kinh vi thiên nhân: Nhìn thấy thì vô cùng ngạc nhiên, cho rằng chỉ có thần tiên mới đạt đến trạng thái hay trình độ đó.
Tóc dài bay bay, làn da trắng nõn, nụ cười sáng lạn lại ấm áp.
Chỉ liếc mắt một cái, liền đem linh hồn nhỏ bé của ông lúc đấy câu đi rồi.
Thời điểm Lục Minh Tu còn trẻ đặc biệt lưu manh, da mặt cũng dày, cùng tính tình của Lục Mộ Trầm hoàn toàn không giống nhau.
Ông liếc mắt một cái coi trọng Lâm Vân Xu, tìm mọi cách theo đuổi các loại.
Ban đầu Lâm Vân Xu không thích ông, cảm thấy ông trừ bỏ dáng người tốt cùng với khuôn mặt đẹp, thật là chẳng còn chỗ nào tốt nữa cả.
Nhưng mà không chịu nổi Lục Minh Tu đối tốt với bà. Vốn dĩ không phải người tính tình tốt, nhưng ở trước mặt bà, tính tình đều có thể thu liễm lại, ôn nhu đến mức kỳ cục. Bà nói cái gì, ông đều nghe.
Bảo ông đọc sách cho tốt, ông phải ngồi đọc sách.
Bảo ông cai thuốc, ông không nói hai lời, lập tức liền cai.
Không thích nam sinh đi uống rượu, từ nay về sau, ông không bao giờ đi, rượu cũng không uống.
Chỉ cần là bà nói, tất cả ông đều làm theo.
Duy nhất có lần bà nói, thời điểm bà bảo ông không đến tìm bà nữa, ông nhíu nhíu mày, không cho cự tuyệt mà nói: "Cái này không được, trừ bỏ cái này này, cái gì cũng có thể."
Nữ sinh đều theo cảm tính, nếu có một người thích bạn thích rất nhiều, nguyện ý vì bạn thay đổi bất cứ cái gì, là một người chỉ đối với bạn ôn nhu như nước, lúc nào trong lòng trong mắt đều chỉ có một người là bạn, liền cũng sẽ đầu hàng.
Huống chi người này, còn lớn lên rất đẹp trai.
Thời điểm Lâm Vân Xu cùng Lục Minh Tu ở bên nhau, vừa mới tròn mười sáu tuổi.
Thời điểm mới hẹn hò, căn bản không nghĩ tới cuối cùng mình thật sự sẽ gả cho ông.
Từ yêu đương đến kết hôn, đến bây giờ, hai mươi mấy năm, hai người cũng không phải không có mâu thuẫn, nhưng sẽ không cãi nhau, trong tình huống bình thường, chỉ cần Lâm Vân Xu vừa giận, Lục Minh Tu lập tức liền sợ, không ngừng nhận sai.
Dù sao một câu, vợ nói cái gì cũng đúng.
Khả năng bởi vì mình thời học sinh gặp được người đàn ông tốt như vậy, cho nên ngược lại Lâm Vân Xu cảm thấy tình yêu ngây ngô trong trường học là tốt đẹp nhất.
Đương nhiên, cũng muốn gặp được đúng người.
Tuổi này, tình bắt đầu cũng rất bình thường, bà không phản đối.
Bà muốn làm, chính là phải giáo dục tốt con trai của mình, dạy con là một người đàn ông nên có đảm đương cùng trách nhiệm, cũng dạy con tôn trọng phụ nữ như thế nào.
Chỉ cần hai người ở bên nhau, không ảnh hưởng đến việc học tập của đối phương, có chính kiến, biết việc gì nên làm, việc gì không nên làm, bà nghĩ không ra, có cái lý do gì để phản đối?
Không thể vì chia rẽ mà đi chia rẽ không phải? ( Tớ không hiểu, bạn nào biết thì chỉ tớ)
Tất cả duyên phận, đều là số phận định sẵn.
Giống như bà cùng Lục Minh Tu, nếu lúc trước không đồng ý với ông, có lẽ đời này cũng không thể hạnh phúc như vậy.
Thấy chồng phản đối, Lâm Vân Xu cười như không cười mà duỗi tay chọc ngực ông một chút: "Người này hai mươi năm sống càng ngày càng cổ hủ, sao tư tưởng cũ kĩ như vậy?"
Lục Minh Tu thuận thế cầm tay bà, nói: "Tôi là sợ ảnh hưởng đến việc học tập của A Mộ. Tôi khi đó không giống nhau, dù sao tôi học tập cũng không tốt, cho nên..."
"Ồ, ông học tập không tốt, vậy ông không sợ ảnh hưởng đến việc học tập của tôi sao?" Mắt Lâm Vân Xu nheo lại, giả vờ tức giận trừng mắt với ông.
"Không không không, tôi không có ý này!" Mắt thấy mình lại nói sai lời, Lục Minh Tu khẩn trương, vội vàng giải thích.
Lâm Vân Xu hừ một tiếng, thuận thế đẩy tay ông, nói: "Dù sao chuyện này ông đừng có mà động vào, tính cách con trai như thế nào tôi rõ nhất, đứ con gái nó thích khẳng định sẽ không kém. Cuối tuần A Mộ mang đứa bé kia đến nhà chơi, ông phải chú ý đến thái độ của ông đấy."
"Được được được." Lục Minh Tu bất đắc dĩ gật đầu: "Nghe bà, đều nghe bà."
Lâm Vân Xu lúc này mới cao hứng, vỗ vỗ vai ông: "Đi ngủ sớm một chút."
Lục Minh Tu "ừ" một tiếng: "Tôi xem phần văn kiện này một chút, bà ngủ trước đi."
Lâm Vân Xu gật gật đầu, liền chui vào trong chăn nằm.
Lục Minh Tu duỗi tay giúp bà chỉnh lại cái chăn, cúi đầu nhìn bà, trên mặt đều thập phần ôn nhu.
__________________________________________
Từ ngày đó, sau khi Lục Mộ Trầm nói với Tống Nhiễm cuối tuần muốn mang cô về nhà, mấy ngày liền, Tống Nhiễm cảm thấy trong lòng không yên, luôn có chút sợ.
Hôm nay buổi trưa ở phòng học, cô không nhịn được đem chuyện này nói với Lưu Linh, Lưu Linh nghe xong, cũng rất kinh ngạc: "Trời ơi, nhà Lục Mộ Trầm cũng quá hiện đại đi?"
Tống Nhiễm phát sầu, nói: "Thật ra tớ không nghĩ tới, hiện tại tớ cảm thấy khẩn trương muốn chết."
Lưu Linh an ủi cô nói: "Cậu cũng đừng quá khẩn trương, nếu Lục Mộ Trầm dám mang cậu về nhà, khẳng định bố mẹ cậu ấy cũng dễ ở chung, cậu đừng lo lắng."
"Nhưng nói thế nào thì nói, nhưng tớ còn sợ là..." Tống Nhiễm cau mày, rất phiền não.
Lưu Linh hỏi: "Sợ cái gì?"
Tống Nhiễm cắn cắn môi, trầm mặc trong chốc lát, mới nói: "Sợ... Vạn nhất bố mẹ anh ấy không thích tớ... Điều kiện nhà bọn họ điều kiện khá tốt, có lẽ..."
"Nhiễm Nhiễm!" Lưu Linh đột nhiên ngắt lời cô, nắm chặt tay cô, rất nghiêm túc nhìn vào mắt cô, nói: "Nhiễm Nhiễm, tự tin ngày thường của cậu đi nơi nào rồi? Cậu lớn lên xinh đẹp như vậy, tính cách lại tốt như vậy, còn hiếu thảo như vậy, kiên cường dũng cảm như thế, sao lại có người không thích cậu chứ? Thật sự, cậu đã cho tớ thấy người con gái tốt nhất, không phải tớ nịnh cậu, là tớ thật sự cảm thấy, Lục Mộ Trầm có thể tìm được cậu, là phúc khí của cậu ấy, cậu một chút cũng không không xứng với cậu ấy."
Lưu Linh nói những, Tống Nhiễm nghe được lòng tràn đầy cảm động, trong lòng cũng yên ổn một ít, có một tia bất an mà nhìn cô, hỏi: "Thật sao?"
Lưu Linh gật gật đầu: "Thật sự!"
Cô nói, vỗ vỗ vai Tống Nhiễm, mười phần nhiệt tình cổ vũ cô: "Tóm lại, đem lòng tự tin ngày thường của cậu ra! Tin tưởng chính mình, không cần sợ!"
Rốt cuộc Tống Nhiễm cũng bị Lưu Linh chọc cười, kéo cánh tay cô, đầu oai dựa trên vai cô, cảm khái nói: "Lưu Linh cậu thật tốt, có người bạn thân như cậu, là tớ đã tu luyện phúc khí ba đời."
Lưu Linh nở nụ cười, nói đùa nói: "Vậy cậu phải đối với tớ thật tốt nha."
"Được, nhất định sẽ!" Tống Nhiễm nghiêm túc gật đầu.
________________________________________
Bởi vì muốn đi gặp trưởng bối, Tống Nhiễm cân nhắc ép thẳng tóc mình lại.
Lúc trước uốn tóc, là bởi vì hát ở quán bar, muốn trang điểm trông thành thục một chút.
Nhưng là hiện tại muốn đi gặp bố mẹ Lục Mộ Trầm, vẫn là làm mình nhìn giống bộ dáng của học sinh.
Vì thế buổi chiều thứ bảy, sau khi thời gian làm thêm ở quán trà sữa của Tống Nhiễm kết thúc, liền bảo Lưu Linh đi cùng cô ép tóc.
Ngồi ở tiệm cắt tóc hơn một giờ, đầu tiên phải làm nóng tóc, liền biến thành tóc thẳng dài ngang lưng, nhưng cũng không phải cái kiểu thẳng xơ xác, chính là kiểu rất tự nhiên rất mềm mại, tóc cô trời sinh có chút nâu, dưới ánh đèn, có chút ôn nhu.
Trên trán cắt một lớp tóc mái hơi mỏng.
Kiểu tóc thay đổi, nhưng bất biến ở chỗ, vẫn xinh đẹp như cũ.
Làn da trắng nõn, đôi mắt to tròn, chiếc mũi nhỏ nhắn, môi xinh đẹp màu hồng nhạt.
So với tóc xoăn lúc trước trông càng nhỏ tuổi hơn, càng thanh thuần hơn một chút.
Lưu Linh đi xung quanh cô một vòng, đột nhiên cười ha ha.
Tống Nhiễm ngồi ở trên ghế, có chút khẩn trương nhìn Lưu Linh hỏi: "Thế nào? Đẹp không?"
Lưu Linh cười nói: "Đẹp, lúc trước giống tiểu yêu tinh, bây giờ giống tiểu yêu tinh thanh thuần."
Tống Nhiễm biết cô nói đùa, cười đánh cô một cái: "Cậu thật đáng ghét."
Thanh toán tiền, từ tiệm cắt tóc đi ra.
Tống Nhiễm đối với kiểu tóc mới của mình vẫn rất vừa lòng.
Sau khi về nhà, cầm điện thoại chụp vài tấm, chọn một tấm trông đẹp nhất sau đó gửi cho Lục Mộ Trầm xem, thấp thỏm hỏi: "Đẹp không?"
Đầu bên kia, Lục Mộ Trầm đang ăn cơm chiều, điên thoại kêu một tiếng, cầm điện thoại lên mở màn hình.
Đột nhiên nhìn thấy Tống Nhiễm thay đổi kiểu tóc, không nhịn không được, yết hầu sặc một cái.
Anh sặc một cái, mẹ Lục ngồi đối diện vội đưa cho anh cốc nước, hỏi: "Con làm sao vậy?"
Lục Mộ Trầm cầm cốc nước, uống một ngụm, sau đó liền ngẩng đầu, trong mắt không dấu được ý cười, nói với mẹ: "Mẹ, cho mẹ xem tấm ảnh."
Nói xong, liền đưa điện thoại cho bà.
Mẹ Lục cầm điện thoại, cúi đầu liền thấy, đôi mắt lập tức sáng lên, vừa mừng vừa sợ: "Con bé này là?"
Lục Mộ Trầm cong cong môi, vẻ mặt kiêu ngạo: "Con dâu tương lai của người."
Mẹ Lục cực kỳ kinh hỉ: "Trời ơi, con bé này lớn lên cũng thật xinh đẹp."
Lục Mộ Trầm cười, mặt giống như cùng chung vinh dự, nói: "Tất nhiên, người thật so với ảnh chụp còn đẹp hơn."
______________________________________
Tác giả có lời muốn nói:A a a vừa mới viết một nửa phế bỏ chương, càng chậm, sờ sờ đại gia, cầu tha thứ nha ~~~
Ngày mai buổi sáng 8 điểm tái kiến nha (*^__^*)
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Tớ định tặng các cậu nhân ngày sinh nhật Chi Chu ( tức là hôm qua) nhưng tại mẹ tịch thu máy tính nên thôi. Cho các cậu xem ảnh này, tớ cảm thấy Chi Chu có cặp má bánh bao giống Jennie rồi, chúc mọi người ngủ ngon, cầu các ngôi sao ^_^
Còn đây là một vài tấm mới nhất