Chương 1
Edit: Viên Kẹo Nhỏ
"Tống Nhiễm! Không nghe giảng bài liền cút ra ngoài cho tôi!"
Tống Nhiễm vừa mới nằm sấp trên mặt bàn ngủ gật, Một viên phấn từ trên bục giảng trúng vào gáy cô, cùng với tiếng mắng của cô giáo dạy tiếng Anh đang nổi giận đùng đùng.
Tống Nhiễm vốn ngủ không sâu, lập tức liền tỉnh.
Bị viên phấn đập trúng trán, lông mày xinh đẹp khẽ nhăn lại, từ trên bàn ngẩng đầu lên.
Tống Nhiễm trong lớp cô giáo dạy tiếng Anh, cũng là giáo viên chủ nhiệm tên là Trương Xuân Lệ, ở trường có tiếng là nghiêm khắc, mọi người đặt biệt danh là Diệt Tuyệt sư thái.
Cô nói, muốn mỗi người phải nghe giảng, không được dùng đi động, không được phép nói chuyện, cũng không được phép ngủ.
Tóm lại, trong mắt không chứa được nửa hạt cát.
Tống Nhiễm trước mặt Trương Xuân Lệ cũng coi là ngoan ngoãn, có thể tối hôm qua cô đi làm thêm đến rất khuya mới về nhà.
Trương Xuân Lệ vừa mới quay lưng lại viết bài trên bảng, cô nhất thời không nhịn được nằm sấp trên bàn.
Cho dù bị mắng một lát liền tỉnh, nhưng đầu óc vẫn còn chút mơ màng.
Trương Xuân Lệ gặp Tống Nhiễm không nói câu nào, tức giận đến xanh mặt, tay chỉ về phía cô: "Không nghe giảng bài liền cút ra ngoài cho tôi! Đừng ở chỗ này làm ảnh hưởng bầu không khí lớp học!"
Tống Nhiễm ngày thường không được nhóm thầy cô thích.
Vừa đến, thứ nhất là học không giỏi, thứ hai là không tuân thủ nội quy.
Trương Xuân Lệ ánh mắt nhìn xuống tóc dài được uốn nhuộm của tống Nhiễm, lông mày hung hăng vặn lên: "Em xem lại một chút đầu tóc của em, còn có nửa điểm bộ dáng của học sinh hay không?"
Trong trường học có quy định, nữ sinh không được uốn tóc nhuộm tóc, thông lệ mỗi tuần một lần kiểm tra, Tống Nhiễm là đối tượng bị thông báo trước toàn trường.
Bị bắt điển hình mấy lần, nhưng như thế nào cô cũng không chịu ép tóc thẳng, nhiều nhất chỉ đem tóc buộc lên.
Tống Nhiễm tính tình bướng bỉnh, Trương Xuân Lệ không quản được cô, mấy ngày hôm trước ở trong cuộc họp còn bị hiệu trưởng phê bình, nói cô vô phương giáo dục.
Con sâu làm rầu nồi canh (thực ra là câu khác nhưng mk thấy câu này hay hơn), Trương Xuân Lệ đối với Tống Nhiễm càng ngày càng bất mãn, sắc mặt xanh mét trừng mắt cô: "Ra ngoài! Lập tức ra ngoài cho tôi! Bao giờ đem tóc trở lại bình thường, khi nào xong liền trở về lớp học!"
Tống Nhiễm bị mắng một trận, tâm tình cũng khó chịu.
Cô đứng lên, tỏ vẻ không sao bĩu bĩu môi, "Ra ngoài liền ra ngoài thôi."
Nói xong, liền một cước đá văng băng ghế ra, xoay người, đầu cũng không ngoảnh lại đi ra khỏi phòng học.
Trong phòng học, học sinh đồng loạt quay đầu lại, nhìn chằm chằm bóng lưng Tống Nhiễm khi đi ra ngoài.
Có người cảm thán một câu: "Hôm nay, Nhiễm Nhiễm cực soái!"
"Tần Phàm, cậu cũng cút ra ngoài cho tôi!"
Tần Phàm bị điểm tên: "...???"
___________________
Tống Nhiễm từ trong phòng học đi ra, sải bước đến phía cầu thang.
Vừa đi vừa lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại: "Quản lý, là tôi Tống Nhiễm, chỗ đó một lát nữa còn chỗ làm sao...Được được, tôi có rảnh...Vậy được, tôi lập tức tới ngay!"
Buổi sáng còn dư lại hai tiết học, tất cả đều là của Trương Xuân Lệ.
Trương Xuân Lệ không muốn nhìn thấy cô, cô cũng không có hi vọng được học tiết này đâu!
Có thời gian này, không bằng kiếm tiền nhiều một chút.
Tống Nhiễm vội vã đi làm thêm, nên đi đường rất nhanh.
Lúc đi đến chỗ ngoặt cầu thang, nhất thời không có để ý, đúng lúc người lầu dưới đi lên, nên đụng phải.
"Chao ôi!"
Mặt của Tống Nhiễm đụng phải ngực của đối phương, ngực của đối phương cứng rắn như tường vậy, đâu đến nửa bên mặt, nhất là mũi đau rát.
"Trời ơi, không có mắt a!"
Tống Nhiễm đau khổ bịt mũi, nhíu mi lại ngẩng đầu lên.
Nhưng mà, vừa ngẩng đầu lên trong nháy mắt, cả người đứng tại đó ngơ ngác.
Trước mắt có bốn năm nam sinh. trong đó còn có một người trong tay ôm bóng rổ, chắc là mới từ tiết thể dục trở về lớp.
Tống Nhiễm thất thần, là do nam sinh có vóc người cao nhất.
Đồng dạng là đồng phục, áo sơ mi trắng, quần đen. Nhưng áo sơ mi của cậu ấy so với áo sơ mi của nam sinh xung quanh trắng hơn vài phần, khó gặp được nam sinh sạch sẽ như vậy
Quan trọng, nhất là tướng mạo rất tuấn tú.
Khí chất đứng đầu, vóc người cường tráng, lông mày anh dũng, hốc mắt rất sâu, đôi mắt đen kịt, thâm trầm như nước trong miệng giếng. Sống mũi thẳng mà cao ngất, môi mỏng khẽ mím, gợi cảm không nói lên lời, thu hút người khác được ngay.
Áo sơ mi bỏ hai nút áo, tay áo tùy ý cuốn lên trên, lộ ra một đoạn cánh tay rắn chắc, hai tay lười biếng đút vào túi quần.
Lúc cô ngẩng đầu, anh cũng đưa mắt lên nhìn.
Không có bất kì vẻ mặt gì, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng hỏi một câu: "Không có sao chứ?"
Giọng nói trầm thấp, hết sức động lòng người.
Tống Nhiễm cả người đều ngây ngốc.
Con mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm anh.
Trong đầu chỉ có một ý nghĩ: F*ck, đại soái ca này từ nơi nào xuất hiện? Sao trước đây chưa từng thấy qua??
Lục Mộ Trầm chỉ thấy đối phương ngốc nghếch nhìn chằm chằm mình, không nói câu gì. Nghĩ đến cũng không đụng phải cô.
Lông mày chau lại một cái, lập tức bước qua cô đi lên tầng.
Từ đầu đến cuối, vẻ mặt đều lạnh lùng.
Tống Nhiễm say đắm trong sắc đẹp, đến khi phục hồi tinh thần, trước mắt làm gì có người nào?
Cô gấp rút quay đầu lại, nhìn về phía trên tầng.
Trên hành lang sạch sẽ, đã không nhìn thấy đại soái ca vừa nãy.
Tống Nhiễm tức giận vỗ trán một cái.
Trời ơi! Sai Lầm a!!
Thế nhưng không nhìn thấy học lớp nào!
_________________
Tống Nhiễm chạy tới phố mặc trang phục chú hề phát tờ rơi hai giờ,. Giữa ngày hè, trên đầu mang cái đầu của chú hề, phát tờ rơi xong, toàn thân đều ướt đẫm.
Cô chạy đến chỗ quản lý lĩnh tiền, đổi thành đồng phục, áo sơ mi trắng, váy dài đến đầu gối.
Thuận tiện buộc tóc ướt đẫm về phía sau gáy, lộ ra cái trán đẹp. Tóc được uốn rối lười biếng. trán cao vẻ hoạt bát rất có tinh thần.
Tóc nhuộm màu nâu dưới ánh nắng trông rất đẹp. Kỳ thật màu này cũng chưa được coi là chói mắt. Nhưng trong trường học, cũng coi như khác biệt.
Từ khu thương mại đi ra, Tống Nhiễm chạy chậm đến đường cái đối diện ngồi xe bus về trường học.
Buổi chiều còn hai tiết số học. Tống Nhiễm tuy rằng học không giỏi, nhưng không có nghĩa là cô không muốn học.Vừa nãy, nếu không phải hung thần ác sát Trương Xuân Lệ không ngừng kêu cô cút ra ngoài, cô cũng không thật sự tranh thủ thời gian lên lớp để đi làm thêm.
Nửa giờ sau, xe bus dừng ở trước cửa trường học.
Còn có năm phút là vào học, Tống Nhiễm nhảy từ trên xe xuống, điên cuồng chạy trở về lớp học.
Thời điểm cô chạy vào lớp học, đúng lúc chuông vào học vang lên, Nhâm lão sư cũng không có ở đây.
Lưu Linh vừa ngẩng đầu thấy Tống Nhiễm liền lớn tiếng kêu cô, "Nhiễm Nhiễm! Cậu chạy đi đâu thế?!"
Chỗ của Tống Nhiễm ở hàng cuối cùng, kề bên cửa sổ.
Bước một bước, liền đá ghế ra ngồi xuống.
"Có khăn ướt không?" Tống Nhiễm hỏi.
"Có a." Lưu Linh vội vàng lấy một bọc khăn ướt từ trong túi xách ra.
Tống Nhiễm lấy một cái lau sạch sẽ mồ hôi trên trán.
"Nhiễm Nhiễm, cậu chạy đi đâu vậy? Gọi điện thoại cũng không nhận, ăn cơm chưa?" Lưu Linh lo lắng cho Tống Nhiễm không ngừng hỏi cô.
Tống Nhiễm cười tủm tỉm, lấy ra từ trong balo một trăm bốn mươi tệ, đây là số tiền quản lý đưa cho cô.
Cô cầm tiền lắc lắc trước mặt Lưu Linh một cái, kiêu ngạo nói: "Đi kiếm tiền thôi, như thế nào, chị đây lợi hại không?"
Lưu Linh nhìn cô, ánh mắt rơi xuống chỗ quầng thâm dưới mắt của cô, lại nhìn đầu tóc ướt nhẹp vì mồ hôi, trong lòng có chút khó chịu: "Cậu lại đi mặc đồ chú hề phát tờ rơi. Thời tiết như thế này, cậu cẩn thận bị cảm nắng a."
Tông Nhiễm cùng Lưu Linh là bạn học từ sơ trung, cũng là người bạn duy nhất của Tống Nhiễm.
Tình huống trong nhà Tống Nhiễm, chỉ Lưu Linh là người duy nhất rõ ràng.
Mặc dù cô thương yêu Tống Nhiễm, nhưng chính mình cũng là học sinh không thể giúp được cái gì.
May mắn, Tống Nhiễm trời sinh hoạt bát lại có tinh thần lạc quan.
Cô cười ha ha, vỗ ngực nói: "Tớ là ai a? Tớ là kim cương bất hoại Tống Nhiễm! Bị cảm nắng? Không tồn tại."
Lưu Linh thấy bộ dáng không sao cả của cô, không khỏi bĩu môi: "Cậu cứ làm đi, chờ cậu thật sự bị bệnh xem có ai chăm sóc cậu."
Lời nói này của Lưu Linh, trong nháy mắt đâm trúng chỗ đau của Tống Nhiễm, không kịp chuẩn bị đầu liền đau một cái.
Đúng vậy, nếu cô bị bệnh, thật sự không có người chăm sóc cô đâu.
Ai có thể chăm sóc cô đây?
Đôi mắt không bị khống chế muốn khóc. Cô rũ mắt xuống, cố làm ra vẻ trấn định lấy sách từ trong ngăn kéo ra.
Lưu Linh thấy Tống Nhiễm đột nhiên im lặng, tự biết mình lỡ lời, gấp rút lên trước thân mật kéo cánh tay cô: "Trời ơi, tớ đùa với cậu thôi, nếu cậu thật sự bị bệnh thì tớ sẽ chiếu cố cậu nha.".
Lưu Linh vừa nói dứt câu, Tống Nhiễm đã không nhịn được bật cười, "Cậu đùa đủ chưa? Cậu đến chính mình cũng chưa chăm sóc tốt đâu, còn chăm sóc tớ."
Lưu Linh ai da một tiếng, "Chủ yếu là tấm lòng, tâm lòng cậu hiểu hay không a! Nha đầu chết tiệt không có lương tâm kia!"
Tống Nhiễm cười hì hì, "Hiểu, biết rõ cậu tốt với tớ."
Thầy giáo còn chưa có đến.
Tống Nhiễm lấy vở cùng với sách luyện tập ra từ trong ngăn kéo, hai khuỷu tay để trên bàn, bàn tay nhàm chán chống cằm.
Đột nhiên nhớ tới buổi sáng đụng phải nam sinh kia ở cầu thang.
Vóc dáng rất cao gầy, nhưng không loại gầy mà yếu đuối, người rất có tinh thần, giống như nam sinh thích vận động.
Còn có hai cúc áo bị bung ra...
Đồng phục áo sơ mi trắng, thế nhưng tại sao cậu ấy lại mang cho cô cảm giác cấm dục.
Cái quỷ gì a?
Nhưng quan trọng là gương mặt đó nha.
Thật sự là...cực kì đẹp trai!
Nghĩ đi nghĩ lại, Tống Nhiễm liếm liếm môi dưới, đôi mắt nhìn qua trần nhà: "Cậu nói, tớ tìm cho mình một người bạn trai thì như thế nào?"
Lưu Linh đang cầm bút kí tên, thuận miệng nói một câu: "Nếu tình cảm tốt, thì tìm bạn trai chăm sóc cậu, lão nhân gia như tớ cũng yên lòng."
Tống Nhiễm nghe Lưu Linh nói, đột nhiên ngồi ngay ngắn lại, ánh mắt vô cùng nghiêm túc: "Lưu Linh, tớ nói thật mà."
"Tớ biết..."
Hai chữ "Được nha." còn chưa ra khỏi miệng, Lưu Linh đột nhiên phục hồi lại tinh thần, kinh ngạc trợn to hai mắt: "Cậu nói thật? Không phải chứ, cậu để ý ai?"
Tống Nhiễm cong cong mắt cười: "Kỳ thật tớ lúc trước cũng chưa nhìn thấy cậu ấy, chắc là học sinh vừa mới chuyển trường đến đây?" Lúc Tống Nhiễm nói chuyện cùng Lưu Linh đôi mắt đều phát sáng, Tống Nhiễm kích động cầm tay Lưu Linh nói: "Lưu Linh, cậu không thấy nha! Nam sinh kia, thật sự...Lớn lên cực kì đẹp trai, con mẹ nó cực đẹp trai!"
Lưu Linh trước giờ chưa từng nhìn thấy bộ dáng háo sắc như bây giờ của Tống Nhiễm, không khỏi sợ hết hồn: "Có...Có nam sinh đẹp trai như vậy sao?"
Lại nhỏ tiếng hỏi: "So với Tần Phàm đẹp trai hơn sao?"
Tống Nhiễm không nhịn được liếc mắt: "Hoàn toàn không thể so với Tần Phàm sao? Người ta so với Tần Phàm đẹp trai hơn nhiều!"
So với Tần Phàm còn đẹp trai hơn?
Lưu Linh không khỏi cảm thấy kì lạ. Nghĩ một lát, đôi mắt đột nhiên sáng ngời: "Trời ơi! Cậu không phải nói học sinh mới chuyển đến lớp bốn đó chứ?"
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Tác giả có lời muốn nói: Lại gặp mặt. Bởi vì rất nhiều bảo bảo ở blog nhắn tin riêng cho ta càng ưa thích chuyện xưa của Nhiễm Nhiễm và Lục ca ca, vì không muốn cô phụ sự chờ đợi của mọi người nên ta thận trọng suy tính qua, cuối cùng vẫn là quyết định mang Nhiễm Nhiễm cùng Lục ca ca đến để mọi người cùng gặp mặt.
Vẫn như cũ, truyện rất ngọt và sủng, hi vọng tất cả mọi người có thể thích.
Tân ba vị trí đầu thiên, mỗi ngày có hồng bao không định giờ, mọi người tấp nập nhắn lại a.
Yêu mọi người vui vui ( *^__^*)
"Tống Nhiễm! Không nghe giảng bài liền cút ra ngoài cho tôi!"
Tống Nhiễm vừa mới nằm sấp trên mặt bàn ngủ gật, Một viên phấn từ trên bục giảng trúng vào gáy cô, cùng với tiếng mắng của cô giáo dạy tiếng Anh đang nổi giận đùng đùng.
Tống Nhiễm vốn ngủ không sâu, lập tức liền tỉnh.
Bị viên phấn đập trúng trán, lông mày xinh đẹp khẽ nhăn lại, từ trên bàn ngẩng đầu lên.
Tống Nhiễm trong lớp cô giáo dạy tiếng Anh, cũng là giáo viên chủ nhiệm tên là Trương Xuân Lệ, ở trường có tiếng là nghiêm khắc, mọi người đặt biệt danh là Diệt Tuyệt sư thái.
Cô nói, muốn mỗi người phải nghe giảng, không được dùng đi động, không được phép nói chuyện, cũng không được phép ngủ.
Tóm lại, trong mắt không chứa được nửa hạt cát.
Tống Nhiễm trước mặt Trương Xuân Lệ cũng coi là ngoan ngoãn, có thể tối hôm qua cô đi làm thêm đến rất khuya mới về nhà.
Trương Xuân Lệ vừa mới quay lưng lại viết bài trên bảng, cô nhất thời không nhịn được nằm sấp trên bàn.
Cho dù bị mắng một lát liền tỉnh, nhưng đầu óc vẫn còn chút mơ màng.
Trương Xuân Lệ gặp Tống Nhiễm không nói câu nào, tức giận đến xanh mặt, tay chỉ về phía cô: "Không nghe giảng bài liền cút ra ngoài cho tôi! Đừng ở chỗ này làm ảnh hưởng bầu không khí lớp học!"
Tống Nhiễm ngày thường không được nhóm thầy cô thích.
Vừa đến, thứ nhất là học không giỏi, thứ hai là không tuân thủ nội quy.
Trương Xuân Lệ ánh mắt nhìn xuống tóc dài được uốn nhuộm của tống Nhiễm, lông mày hung hăng vặn lên: "Em xem lại một chút đầu tóc của em, còn có nửa điểm bộ dáng của học sinh hay không?"
Trong trường học có quy định, nữ sinh không được uốn tóc nhuộm tóc, thông lệ mỗi tuần một lần kiểm tra, Tống Nhiễm là đối tượng bị thông báo trước toàn trường.
Bị bắt điển hình mấy lần, nhưng như thế nào cô cũng không chịu ép tóc thẳng, nhiều nhất chỉ đem tóc buộc lên.
Tống Nhiễm tính tình bướng bỉnh, Trương Xuân Lệ không quản được cô, mấy ngày hôm trước ở trong cuộc họp còn bị hiệu trưởng phê bình, nói cô vô phương giáo dục.
Con sâu làm rầu nồi canh (thực ra là câu khác nhưng mk thấy câu này hay hơn), Trương Xuân Lệ đối với Tống Nhiễm càng ngày càng bất mãn, sắc mặt xanh mét trừng mắt cô: "Ra ngoài! Lập tức ra ngoài cho tôi! Bao giờ đem tóc trở lại bình thường, khi nào xong liền trở về lớp học!"
Tống Nhiễm bị mắng một trận, tâm tình cũng khó chịu.
Cô đứng lên, tỏ vẻ không sao bĩu bĩu môi, "Ra ngoài liền ra ngoài thôi."
Nói xong, liền một cước đá văng băng ghế ra, xoay người, đầu cũng không ngoảnh lại đi ra khỏi phòng học.
Trong phòng học, học sinh đồng loạt quay đầu lại, nhìn chằm chằm bóng lưng Tống Nhiễm khi đi ra ngoài.
Có người cảm thán một câu: "Hôm nay, Nhiễm Nhiễm cực soái!"
"Tần Phàm, cậu cũng cút ra ngoài cho tôi!"
Tần Phàm bị điểm tên: "...???"
___________________
Tống Nhiễm từ trong phòng học đi ra, sải bước đến phía cầu thang.
Vừa đi vừa lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại: "Quản lý, là tôi Tống Nhiễm, chỗ đó một lát nữa còn chỗ làm sao...Được được, tôi có rảnh...Vậy được, tôi lập tức tới ngay!"
Buổi sáng còn dư lại hai tiết học, tất cả đều là của Trương Xuân Lệ.
Trương Xuân Lệ không muốn nhìn thấy cô, cô cũng không có hi vọng được học tiết này đâu!
Có thời gian này, không bằng kiếm tiền nhiều một chút.
Tống Nhiễm vội vã đi làm thêm, nên đi đường rất nhanh.
Lúc đi đến chỗ ngoặt cầu thang, nhất thời không có để ý, đúng lúc người lầu dưới đi lên, nên đụng phải.
"Chao ôi!"
Mặt của Tống Nhiễm đụng phải ngực của đối phương, ngực của đối phương cứng rắn như tường vậy, đâu đến nửa bên mặt, nhất là mũi đau rát.
"Trời ơi, không có mắt a!"
Tống Nhiễm đau khổ bịt mũi, nhíu mi lại ngẩng đầu lên.
Nhưng mà, vừa ngẩng đầu lên trong nháy mắt, cả người đứng tại đó ngơ ngác.
Trước mắt có bốn năm nam sinh. trong đó còn có một người trong tay ôm bóng rổ, chắc là mới từ tiết thể dục trở về lớp.
Tống Nhiễm thất thần, là do nam sinh có vóc người cao nhất.
Đồng dạng là đồng phục, áo sơ mi trắng, quần đen. Nhưng áo sơ mi của cậu ấy so với áo sơ mi của nam sinh xung quanh trắng hơn vài phần, khó gặp được nam sinh sạch sẽ như vậy
Quan trọng, nhất là tướng mạo rất tuấn tú.
Khí chất đứng đầu, vóc người cường tráng, lông mày anh dũng, hốc mắt rất sâu, đôi mắt đen kịt, thâm trầm như nước trong miệng giếng. Sống mũi thẳng mà cao ngất, môi mỏng khẽ mím, gợi cảm không nói lên lời, thu hút người khác được ngay.
Áo sơ mi bỏ hai nút áo, tay áo tùy ý cuốn lên trên, lộ ra một đoạn cánh tay rắn chắc, hai tay lười biếng đút vào túi quần.
Lúc cô ngẩng đầu, anh cũng đưa mắt lên nhìn.
Không có bất kì vẻ mặt gì, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng hỏi một câu: "Không có sao chứ?"
Giọng nói trầm thấp, hết sức động lòng người.
Tống Nhiễm cả người đều ngây ngốc.
Con mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm anh.
Trong đầu chỉ có một ý nghĩ: F*ck, đại soái ca này từ nơi nào xuất hiện? Sao trước đây chưa từng thấy qua??
Lục Mộ Trầm chỉ thấy đối phương ngốc nghếch nhìn chằm chằm mình, không nói câu gì. Nghĩ đến cũng không đụng phải cô.
Lông mày chau lại một cái, lập tức bước qua cô đi lên tầng.
Từ đầu đến cuối, vẻ mặt đều lạnh lùng.
Tống Nhiễm say đắm trong sắc đẹp, đến khi phục hồi tinh thần, trước mắt làm gì có người nào?
Cô gấp rút quay đầu lại, nhìn về phía trên tầng.
Trên hành lang sạch sẽ, đã không nhìn thấy đại soái ca vừa nãy.
Tống Nhiễm tức giận vỗ trán một cái.
Trời ơi! Sai Lầm a!!
Thế nhưng không nhìn thấy học lớp nào!
_________________
Tống Nhiễm chạy tới phố mặc trang phục chú hề phát tờ rơi hai giờ,. Giữa ngày hè, trên đầu mang cái đầu của chú hề, phát tờ rơi xong, toàn thân đều ướt đẫm.
Cô chạy đến chỗ quản lý lĩnh tiền, đổi thành đồng phục, áo sơ mi trắng, váy dài đến đầu gối.
Thuận tiện buộc tóc ướt đẫm về phía sau gáy, lộ ra cái trán đẹp. Tóc được uốn rối lười biếng. trán cao vẻ hoạt bát rất có tinh thần.
Tóc nhuộm màu nâu dưới ánh nắng trông rất đẹp. Kỳ thật màu này cũng chưa được coi là chói mắt. Nhưng trong trường học, cũng coi như khác biệt.
Từ khu thương mại đi ra, Tống Nhiễm chạy chậm đến đường cái đối diện ngồi xe bus về trường học.
Buổi chiều còn hai tiết số học. Tống Nhiễm tuy rằng học không giỏi, nhưng không có nghĩa là cô không muốn học.Vừa nãy, nếu không phải hung thần ác sát Trương Xuân Lệ không ngừng kêu cô cút ra ngoài, cô cũng không thật sự tranh thủ thời gian lên lớp để đi làm thêm.
Nửa giờ sau, xe bus dừng ở trước cửa trường học.
Còn có năm phút là vào học, Tống Nhiễm nhảy từ trên xe xuống, điên cuồng chạy trở về lớp học.
Thời điểm cô chạy vào lớp học, đúng lúc chuông vào học vang lên, Nhâm lão sư cũng không có ở đây.
Lưu Linh vừa ngẩng đầu thấy Tống Nhiễm liền lớn tiếng kêu cô, "Nhiễm Nhiễm! Cậu chạy đi đâu thế?!"
Chỗ của Tống Nhiễm ở hàng cuối cùng, kề bên cửa sổ.
Bước một bước, liền đá ghế ra ngồi xuống.
"Có khăn ướt không?" Tống Nhiễm hỏi.
"Có a." Lưu Linh vội vàng lấy một bọc khăn ướt từ trong túi xách ra.
Tống Nhiễm lấy một cái lau sạch sẽ mồ hôi trên trán.
"Nhiễm Nhiễm, cậu chạy đi đâu vậy? Gọi điện thoại cũng không nhận, ăn cơm chưa?" Lưu Linh lo lắng cho Tống Nhiễm không ngừng hỏi cô.
Tống Nhiễm cười tủm tỉm, lấy ra từ trong balo một trăm bốn mươi tệ, đây là số tiền quản lý đưa cho cô.
Cô cầm tiền lắc lắc trước mặt Lưu Linh một cái, kiêu ngạo nói: "Đi kiếm tiền thôi, như thế nào, chị đây lợi hại không?"
Lưu Linh nhìn cô, ánh mắt rơi xuống chỗ quầng thâm dưới mắt của cô, lại nhìn đầu tóc ướt nhẹp vì mồ hôi, trong lòng có chút khó chịu: "Cậu lại đi mặc đồ chú hề phát tờ rơi. Thời tiết như thế này, cậu cẩn thận bị cảm nắng a."
Tông Nhiễm cùng Lưu Linh là bạn học từ sơ trung, cũng là người bạn duy nhất của Tống Nhiễm.
Tình huống trong nhà Tống Nhiễm, chỉ Lưu Linh là người duy nhất rõ ràng.
Mặc dù cô thương yêu Tống Nhiễm, nhưng chính mình cũng là học sinh không thể giúp được cái gì.
May mắn, Tống Nhiễm trời sinh hoạt bát lại có tinh thần lạc quan.
Cô cười ha ha, vỗ ngực nói: "Tớ là ai a? Tớ là kim cương bất hoại Tống Nhiễm! Bị cảm nắng? Không tồn tại."
Lưu Linh thấy bộ dáng không sao cả của cô, không khỏi bĩu môi: "Cậu cứ làm đi, chờ cậu thật sự bị bệnh xem có ai chăm sóc cậu."
Lời nói này của Lưu Linh, trong nháy mắt đâm trúng chỗ đau của Tống Nhiễm, không kịp chuẩn bị đầu liền đau một cái.
Đúng vậy, nếu cô bị bệnh, thật sự không có người chăm sóc cô đâu.
Ai có thể chăm sóc cô đây?
Đôi mắt không bị khống chế muốn khóc. Cô rũ mắt xuống, cố làm ra vẻ trấn định lấy sách từ trong ngăn kéo ra.
Lưu Linh thấy Tống Nhiễm đột nhiên im lặng, tự biết mình lỡ lời, gấp rút lên trước thân mật kéo cánh tay cô: "Trời ơi, tớ đùa với cậu thôi, nếu cậu thật sự bị bệnh thì tớ sẽ chiếu cố cậu nha.".
Lưu Linh vừa nói dứt câu, Tống Nhiễm đã không nhịn được bật cười, "Cậu đùa đủ chưa? Cậu đến chính mình cũng chưa chăm sóc tốt đâu, còn chăm sóc tớ."
Lưu Linh ai da một tiếng, "Chủ yếu là tấm lòng, tâm lòng cậu hiểu hay không a! Nha đầu chết tiệt không có lương tâm kia!"
Tống Nhiễm cười hì hì, "Hiểu, biết rõ cậu tốt với tớ."
Thầy giáo còn chưa có đến.
Tống Nhiễm lấy vở cùng với sách luyện tập ra từ trong ngăn kéo, hai khuỷu tay để trên bàn, bàn tay nhàm chán chống cằm.
Đột nhiên nhớ tới buổi sáng đụng phải nam sinh kia ở cầu thang.
Vóc dáng rất cao gầy, nhưng không loại gầy mà yếu đuối, người rất có tinh thần, giống như nam sinh thích vận động.
Còn có hai cúc áo bị bung ra...
Đồng phục áo sơ mi trắng, thế nhưng tại sao cậu ấy lại mang cho cô cảm giác cấm dục.
Cái quỷ gì a?
Nhưng quan trọng là gương mặt đó nha.
Thật sự là...cực kì đẹp trai!
Nghĩ đi nghĩ lại, Tống Nhiễm liếm liếm môi dưới, đôi mắt nhìn qua trần nhà: "Cậu nói, tớ tìm cho mình một người bạn trai thì như thế nào?"
Lưu Linh đang cầm bút kí tên, thuận miệng nói một câu: "Nếu tình cảm tốt, thì tìm bạn trai chăm sóc cậu, lão nhân gia như tớ cũng yên lòng."
Tống Nhiễm nghe Lưu Linh nói, đột nhiên ngồi ngay ngắn lại, ánh mắt vô cùng nghiêm túc: "Lưu Linh, tớ nói thật mà."
"Tớ biết..."
Hai chữ "Được nha." còn chưa ra khỏi miệng, Lưu Linh đột nhiên phục hồi lại tinh thần, kinh ngạc trợn to hai mắt: "Cậu nói thật? Không phải chứ, cậu để ý ai?"
Tống Nhiễm cong cong mắt cười: "Kỳ thật tớ lúc trước cũng chưa nhìn thấy cậu ấy, chắc là học sinh vừa mới chuyển trường đến đây?" Lúc Tống Nhiễm nói chuyện cùng Lưu Linh đôi mắt đều phát sáng, Tống Nhiễm kích động cầm tay Lưu Linh nói: "Lưu Linh, cậu không thấy nha! Nam sinh kia, thật sự...Lớn lên cực kì đẹp trai, con mẹ nó cực đẹp trai!"
Lưu Linh trước giờ chưa từng nhìn thấy bộ dáng háo sắc như bây giờ của Tống Nhiễm, không khỏi sợ hết hồn: "Có...Có nam sinh đẹp trai như vậy sao?"
Lại nhỏ tiếng hỏi: "So với Tần Phàm đẹp trai hơn sao?"
Tống Nhiễm không nhịn được liếc mắt: "Hoàn toàn không thể so với Tần Phàm sao? Người ta so với Tần Phàm đẹp trai hơn nhiều!"
So với Tần Phàm còn đẹp trai hơn?
Lưu Linh không khỏi cảm thấy kì lạ. Nghĩ một lát, đôi mắt đột nhiên sáng ngời: "Trời ơi! Cậu không phải nói học sinh mới chuyển đến lớp bốn đó chứ?"
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Tác giả có lời muốn nói: Lại gặp mặt. Bởi vì rất nhiều bảo bảo ở blog nhắn tin riêng cho ta càng ưa thích chuyện xưa của Nhiễm Nhiễm và Lục ca ca, vì không muốn cô phụ sự chờ đợi của mọi người nên ta thận trọng suy tính qua, cuối cùng vẫn là quyết định mang Nhiễm Nhiễm cùng Lục ca ca đến để mọi người cùng gặp mặt.
Vẫn như cũ, truyện rất ngọt và sủng, hi vọng tất cả mọi người có thể thích.
Tân ba vị trí đầu thiên, mỗi ngày có hồng bao không định giờ, mọi người tấp nập nhắn lại a.
Yêu mọi người vui vui ( *^__^*)