Chương 74: Ngoại truyện 22: Phó Văn Sâm x Giang Lăng (1)
Editor: automne
Beta-er: Kỳ Giản Niệm
Tết năm nay Giang Lăng đưa Đồng Đồng về nhà họ Giang, năm mới thoáng cái đã qua đi, mùng bảy Giang Lăng phải đi làm.
Buổi tối mùng năm, cô thu dọn đồ đạc trong phòng ngủ, chuẩn bị cho chuyến bay quay lại Trường Hoàn vào ngày mai.
Bà ngoại không nỡ rời xa Đồng Đồng nên cô để con ở lại thêm hai ngày với ông bà, lần đi này một mình cô đi trước.
Bà Giang mang cho cô một cốc sữa bò: “Buổi tối con ngủ không ngon giấc, uống chút sữa bò đi, mẹ vừa mới đun ấm cho con đấy.”
Giang Lăng đứng dậy nhận lấy, cô tựa người vào tủ quần áo bên cạnh uống hai hớp: “Đồng Đồng đâu mẹ?”
“Thằng bé đi theo ba con rồi.” Bà Giang nhìn sang vali của cô, chủ động giúp cô sửa soạn quần áo, “Lúc trước đồng ý bảo con mở công ty ở An Cầm, có Giang Triệt ở đó, hai đứa có thể giúp đỡ lẫn nhau, con lại không vui, muốn tự mình đến Trường Hoàn mở công ty. Bây giờ thì hay rồi, năm mới vừa mới qua được mấy ngày đã phải đi, quanh năm suốt tháng không gặp mặt được mấy lần.”
Giang Lăng cầm lấy sữa bò nhướng mày cười nhẹ: “Chưa gì đã không nỡ xa con rồi sao?”
Bà Giang hừ một tiếng: “Ai mà thèm nhớ con, mẹ không nỡ xa cháu ngoại thôi.”
“Con đã đồng ý để thằng bé lại với ba mẹ thêm hai ngày rồi mà, mấy ngày nữa con có lịch chụp ảnh, đến lúc đầy con nhờ đồng nghiệp đưa thằng bé về.”
Bà Giang lấy quần áo trong tủ ra gấp gọn gàng lại, chợt nói: “Hay là chiều mai hẵng đi, ngày mai là sinh nhật của bà Liễu, mẹ đưa con qua đó nhé, con trai nhà họ Liễu trạc tuổi con, vẫn chưa kết hôn, người nhà họ Liễu cũng rất vừa ý về con.”
Giang Lăng không biết nói gì: “Mẹ, con đã từng ly hôn, còn mang theo một đứa trẻ bên cạnh, con có gì để họ vừa ý đâu? Nhà họ không phải vừa ý con mà vừa ý nhà họ Giang thì có.”
“Đừng quan tâm họ có vừa ý hay không, ít nhất họ cũng nể mặt nhà họ Giang, không dám bắt nạt Đồng Đồng.”
“Vậy nhà họ sẽ nghĩ con thế nào? Thiếu đàn ông chắc? Không có đàn ông thì con vẫn sống tốt mà, cần gì phải lấy hạnh phúc của mình để giúp họ có được lợi ích chứ?”
“Nói cả vạn lời ngàn ý, chỉ là con không quên được Phó Văn Sâm mà thôi. Con sinh con cho cậu ấy, một mình chịu khổ chịu cực, ngược lại cậu ấy thì sao, mấy năm nay chẳng biết đang sung sướng ở chỗ nào.”
Giang Lăng nắm chặt cốc nước, ngón tay cô trắng bệch: “Lúc ấy con không biết mình mang thai, ban đầu chỉ nghĩ là dạ dày không thoải mái, lúc ly hôn rồi mới đến bệnh viện kiểm tra, sao anh ấy có thể biết được chứ? Hơn nữa, là ba mẹ tự đến nhà họ Phó đòi ly hôn mà, chuyện đã qua lâu vậy rồi, mẹ còn nhắc lại làm gì?”
Bà Giang liếc nhìn cô một cái: “Bây giờ mẹ lại cảm thấy hối hận, liệu có phải lúc đấy để hai đứa ly hôn là sai rồi không? Thế nhưng năm đó con và Phó Văn Sâm cũng không phản đối chuyện ly hôn, bây giờ con lại nhớ mãi không quên được cậu ấy, còn mẹ thì giống một người độc ác vậy. Con cho mẹ một câu trả lời chắc chắn đi, đời này của con, ngoại trừ Phó Văn Sâm ra thì không cần ai khác đúng không?”
Giang Lăng giật mình, im lặng một lúc: “Con và anh ấy…”
“Mẹ ơi, mẹ và bà ngoại đang làm gì vậy ạ?” Đồng Đồng đột nhiên chạy vào ôm Giang Lăng, cậu nhóc ngáp một cái, “Con buồn ngủ quá, đêm nay con muốn ngủ với mẹ ạ.”
Mọi hôm Đồng Đồng toàn ngủ một mình, có lẽ cậu nhóc biết ngày mai Giang Lăng đi nên bắt đầu bện hơi đây mà.
Bà Giang đêm chỗ đồ còn lại xếp vào vali, kéo khóa lên, kết thúc chủ đề đang dang dở: “Cũng muộn rồi, con mau cho thằng bé ngủ đi.”
Sau khi bà Giang đi, Giang Lăng đưa Đồng Đồng đi rửa mặt.
Trong toilet, Giang Lăng cầm khăn lau mặt cho con, Đồng Đồng bỗng nhiên nói: “Mẹ ơi, lúc nãy con nghe thấy mẹ và bà ngoại nhắc tới ba.” Động tác của Giang Lăng dừng lại, cô cười dịu dàng: “Nói ba thế nào?”
Đồng Đồng gãi tai: “Con không nghe rõ.”
“Vậy là con nghe nhầm rồi.” Giang Lăng cất khăn mặt, dắt tay con, “Được rồi, chúng ta đi ngủ thôi.”
Hai mẹ con lên giường, tắt đèn, Giang Lăng nói: “Ngày mai mẹ phải về trước đi làm, mấy ngày nữa dì Thư đến đây công tác, nếu như có thời gian rảnh thì dì sẽ tới đón con về nhà, được không?”
Đồng Đồng ngoan ngoãn gật đầu: “Con sẽ ở lại đây chơi với ông bà ngoại.”
Đồng Đồng đi ngủ không cần người dỗ, cậu nhóc nhắm mắt lại, không đến một phút đã ngủ mất.
Giang Lăng đắp chăn giúp con, vẫn chưa ngủ được, cô đứng dậy uống một viên melatonin, rồi lại nằm xuống.
Có lẽ do lúc này cô và mẹ nhắc đến chuyện trước đây nên lúc này đêm khuya vắng lặng, cô chợt nhớ tới Phó Văn Sâm.
Giang Lăng và Phó Văn Sâm được người nhà sắp xếp xem mặt, không lâu sau đã đăng ký kết hôn.
Lúc vừa gả cho Phó Văn Sâm, Giang Lăng mới tốt nghiệp đại học, vẫn còn trẻ và chưa hiểu biết nhiều.
Bởi vì hai quyển sổ màu đỏ, hai con người từ không có chút tình cảm nào bắt đầu xông vào cuộc sống của nhau.
Giang Lăng còn nhớ, buổi tối sau khi đăng ký kết hôn, cô chuyển đến nhà anh, vì hơi khẩn trương nên cô đã đề nghị uống chút rượu.
Bất tri bất giác, Giang Lăng uống hơi nhiều.
Nhìn gương mặt ửng hồng vì say của cô, Phó Văn Sâm giằng ly rượu trong tay cô lại: “Không còn sớm nữa, em đi ngủ đi.”
Có lẽ do tác dụng của cồn, Giang Lăng to gan hơn, bắt đầu chủ động nói chuyện phiếm với anh.
Cô ngồi trên giường, hai tay chống ra sau, hơi ngẩng đầu nhìn Phó Văn Sâm: “Tôi nghe nói anh đồng ý kết hôn là vì nếu không cưới tôi, người nhà anh sẽ không cho anh làm luật sư tiếp nữa. Nếu nói vậy thì tôi đã cứu vớt ước mơ của anh đấy, có phải sau này anh nên coi tôi như ân nhân không?”
Phó Văn Sâm bỏ ly rượu xuống, rót cho cô ít nước.
Giang Lăng không cầm lấy, anh tự nhiên thu tay về, hờ hững lắc lắc cốc nước: “Không phải cô tự nguyện gả cho tôi à?”
Giang Lăng quơ chân: “Tôi cũng không thích anh, chỉ là không muốn ngày nào ở nhà cũng bị mẹ quản lý nên mới kết hôn, vậy thì có thể danh chính ngôn thuận rời xa mấy lời cằn nhằn của mẹ rồi.”
Phó Văn Sâm nhìn cô gái kiêu căng ngồi trên giường, khẽ cười: “Vậy chúng ta đều có mục đích riêng cả, cả hai cùng cứu vớt nhau, hai ta không nợ nần gì nhau hết.”
“Anh dựa vào đâu mà nói không nợ nần tôi?” Giang Lăng không vui, “Tôi đã cứu ước mơ của anh đấy, là ước mơ đấy!”
Phó Văn Sâm nhếch miệng: “Còn tôi thì cứu vớt sự tự do của cô đấy, ý của cô là, so với ước mơ của tôi, tự do của cô không có giá trị gì à?”
Giang Lăng bị câu hỏi của anh làm cho nghẹn: “Nhà tôi có tiền hơn nhà, hai chúng ta kết hôn, anh phải nghe theo tôi hết.”
“Nhà cô có tiền chứ cô đâu có tiền, về phương diện tự kiếm tiền thì tôi kiếm nhiều hơn cô đấy. Cho nên giá trị con người tôi cao hơn cô nhiều.”
“…”
Đó là lần đầu tiên Giang Lăng chứng kiến cái miệng lợi hại của luật sư, không hề khoan nhượng chút nào.
Trước đây ở nhà, Giang Lăng được ba mẹ cưng như báu vật, chưa bị người ta chế giễu bao giờ.
Mặc dù cô khơi mào trước, nhưng đêm đó, cô bị câu nói của Phó Văn Sâm làm tức phát khóc.
Tên trai thẳng này chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì cả, cuộc sống sau này của cô e là không dễ dàng rồi, chuyện hôn nhân này của cô coi như là nhảy vào hố lửa, quãng đời con lại của cô thảm quá.
Cô bắt đầu thấy hối hận vì đăng ký kết hôn với anh, khóc lóc đòi ly hôn.
Phó Văn Sâm không ngờ cô mới bị trêu một câu đã phản ứng dữ dội vậy, anh bỏ cốc xuống đi tới, luống cuống dỗ dành cô.
Hơn nửa ngày tiếng khóc mới dừng lại, nghẹn ngào hỏi anh: “Vậy anh có nghe theo tôi?”
Phó Văn Sâm không còn cách nào khác, đành đồng ý: “Nghe cô hết, sau này cái gì cũng nghe cô cả.”
Lúc này tâm tình Giang Lăng mới đỡ hơn chút,
Phó Văn Sâm đưa tay lau nước mắt cho cô, anh chợt nhớ đến gì đó: “Lần đầu hai ta gặp nhau, cô đã giới thiệu tên cô có ý nghĩa gì ấy nhỉ?”
Giang Lăng nghi ngờ nhìn anh: “Tôi tên Giang Lăng, Lăng trong mạnh mẽ, nghe rất lợi hại, rất có khí thế đúng không?”
“Tôi thấy cách và tên của cô chẳng liên quan gì đến nhau cả.”
Giang Lăng lau nước mắt, ném giấy vào thùng rác: “Tất nhiên không liên quan rồi, tôi ất dịu dàng.”
“Dịu dàng?”
Phó Văn Sâm như thể nghe thấy điều gì đáng kinh, anh trợn mắt kinh ngạc, bậy cười: “Đúng vậy, rất dịu dàng.”
Anh nhìn đồng hồ: “Cô nàng dịu dàng ơi, vấn đề địa vị trong gia đình đã được giải quyết, bây giờ chúng ta đi ngủ được chưa?”
Gương mặt Giang Lăng ửng hồng, vội dịch người nhường chỗ cho anh.
Phó Văn Sâm tắt đèn nằm xuống giường, cũng không nói gì.
Giữa hai người có một khoảng trống, Giang Lăng nhìn chằm chằm trần nhà đen thui, không ngủ được, cứ lăn qua lăn lại.
Lần thứ n cô xoay người, một bàn tay lớn ngăn động tác của cô lại.
Giang Lăng nghiêng đầu nhìn sang.
Tia sáng trong phòng ảm đạm, cô chỉ thấy lờ mờ dáng vẻ của người đàn ông nằm cạnh, hình như anh tiến lại gần cô một chút, hơi thở ấm áp của anh hòa với hương rượu nhàn nhạt.
Cả người Giang Lăng như bị đá đè, không dám cử động.
Bên tai vang lên tiếng nói khàn khàn của anh: “Muốn làm vợ chồng thật hay làm vợ chồng giả?”
“Anh, anh hỏi tôi chuyện này làm gì?” Nhịp tim của cô đập rất nhanh, bắt đầu nói lắp bắp.
Anh cười miễn cưỡng: “Địa vị trong gia đình của anh hơi thấp, phải nghe theo em.”
Giang Lăng đỏ mặt không gì, cô không biết phải trả lời vấn đề này thế nào.
Phó Văn Sâm: “Em có thể nói không biết, anh sẽ quyết định giúp em.”
Giang Lăng nắm chặt góc chăn, đáp: “Tôi, tôi không biết.”
Vừa dứt lời, anh lập tức đè cô xuống, Giang Lăng suýt nữa hô lên.
Một giây sau, anh hôn lên môi cô.
Thân thể hai người kề cạnh nhau, cô có thể cảm nhận rõ ràng nhịp tim của người đàn ông đang đập rất nhanh.
Một buổi tối, anh trêu cô khóc đến hai lần.
Sự không cam lòng và tức giận của Phó Văn Sâm mấy ngày nay do bị người nhà ép kết hôn dần tiêu tan.
Anh không ngờ lại cưới về một cô gái đang yêu khiến người khác mê muội như vậy.
Động tâm, chỉ là chuyện trong nháy mắt.
Sau đó, Phó Văn Sâm ôm cô đi tắm, Giang Lăng nói: “Em nghe người ta nói, ai kết hôn với luật sư mà sau này lỡ muốn ly hôn thì chỉ còn lại dây giày thôi.”
Phó Văn Sâm liếc cô một cái: “Mới ngày đầu kết hôn mà đã muốn ly hôn rồi hả?”
“Hai ta kết hôn vì lợi ích, nào có tình cảm với nhau, em cũng đâu thể ở cùng anh cả đời được? Lỡ sau này em chán, muốn có người mới thì phải làm sao bây giờ?”
Phó Văn Sâm nắm cằm cô: “Nếu em cứ giữ suy nghĩ này thì đến lúc ly hôn cũng không có dây giày để mang đi đâu.”
Giang Lăng: “…”
Khi đó nghe Phó Văn Sâm nói vậy, cô cứ tưởng hai người sẽ không ly hôn.
Hai người càng bên nhau càng hòa hợp, cũng giống những cặp vợ chồng mới cưới khác, cùng nhau nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa, cùng nhau ngồi trên sô pha xem phim, thi thoảng anh sẽ bất ngờ hôn cô, lúc hoàng hôn, anh sẽ nắm tay cô đi dạo trên con đường nhỏ trong công viên.
Giang Lăng cứ tưởng cuộc sống này có thể kéo dài mãi.
Nhưng sai hơn một năm cưới nhau, nhà họ Phó ngày càng suy yếu, bấp bênh.
Trưởng bối nhà họ Phó trách móc Giang Lăng không tận tâm hỗ trợ, không để ý để quan hệ thông gia, ông Giang tức giận đến mức kêu hai người ly hôn.
Hôm đấy, Giang Lăng nắm chặt tay Phó Văn Sâm, nói trong lúc này, cô không bỏ mặc anh được.
Nhưng Phó Văn Sâm lại kéo tay cô ra.
Thế nhưng tay của cô, bị Phó Văn Sâm lấy ra.
Anh bình tĩnh nhìn cô: “Chúng ta vốn không có tình cảm, em theo tôi chịu khổ làm gì? Yên tâm đi, tôi sẽ không để em ra đi tay không đâu, của hồi môn của em sẽ trả lại hết cho em, tài sản dưới tên tôi cũng chia em một nửa, tôi cũng đã chuẩn bị giấy thỏa thuận ly hôn xong rồi.”
Câu “không có tình cảm” như cái gai đâm vào lòng cô, cô không tin anh sẽ đối xử với mình tốt như vậy, sau khoảng thời gian bên lâu dài như vậy, sao có thể không có chút tình cảm nào được?
Giang Lăng biết anh cố ý, nhưng hai mắt vẫn không kìm được mà đỏ lên: “Phó Văn Sâm, tôi ghét nhất là mấy tên đàn ông luôn tự cho bản thân là đúng, nếu anh ly hôn với tôi thì đời này tôi sẽ không bao giờ quay đầu lại đâu!”
Phó Văn Sâm không nói gì, chỉ đưa giấy thỏa thuận ly hôn cho cô.
Sau khi ly hôn, Giang Lăng chưa từng nói xấu anh trước mặt ai cả, nhưng trong lòng lại vô cùng hận anh.
Tiếp đó cô phát hiện mình mang thai, vốn định đi phá, nhưng mấy lần đến cửa bệnh viện rồi lại không nỡ.
Trong lúc mang thai, Giang Lăng nghe nói tất cả tài sản của nhà họ Phó đều mất hết, còn có một đám công nhân đòi nợ, cuộc sống vô cùng khó khăn.
Cô nhờ ba mẹ đem số tài sản Phó Văn Sâm chia cho cô lúc ly hôn trả lại cho anh.
Sau khi sinh Đồng Đồng, cô đến Trường Hoàn phát triển, cố ý để làm bản thân không quan tâm đến chuyện nhà họ Phó nữa.
Mấy năm gần đây cô mới biết, anh đã thành lập văn phòng luật sư Mặc Hằng, là một trong số cổ đông của công ty, làm ăn rất phát đạt.
Xem ra anh vẫn có thể chống đỡ trong khoảng thời gian nhà họ Phó gặp khó khăn.
Thấy anh vượt qua được, Giang Lăng cũng rất vui mừng.
——
Hôm sau, ăn sáng xong, Giang Lăng lập tức ra sân bay, Giang Triệt đích thân lái xe đưa cô đi.
Giang Lăng ngồi bên cạnh cửa xe ngắm nhìn cảnh vật quen thuộc ở hai bên đường.
Tuy đã trôi qua mấy năm rồi nhưng con đường ra sân bay gần như không có gì thay đổi.
Khi đó Giang Lăng vừa mới mở studio, phải đi công tác ở khắp nơi.
Lần nào Phó Văn Sâm cũng đưa đón cô.
Trên đường đi, Giang Lăng còn nói: “Anh Phó, em không ở đây mấy ngày, nếu anh nhớ em thì cũng đừng lén lút trốn đi đâu đó rồi khóc nhé.”
Thế nhưng khi đến sân bay, người khóc nhè nói không muốn xa anh vẫn luôn là cô.
Lúc nào Phó Văn Sâm cũng nhẹ nhàng dỗ dành cô, cười cô là bé mít ướt.
Trước đây Giang Lăng rất dễ khóc, nhưng không biết từ khi nào cô không còn khóc nữa.
Hình như là từ khi ly hôn.
Lúc ấy, nước mắt cả đời này của cô đều chảy cạn rồi.
Đến sân bay, Giang Triệt kêu mấy tiếng Giang Lăng mới lấy lại tinh thần.
Giang Triệt tùy ý đặt tay lên vô lăng, quan sát cô một lúc: “Sao cô cứ hồn bay phách lạc thế? Đang nhớ ai à?”
“Nhớ con trai cô.” Giang Lăng bình tĩnh trả lời, bước xuống xe.
Giang Triệt mở cốp sau, lấy va li xuống, đưa cô đến khu vực kiểm tra.
Trước khi đi vào, Giang Lăng nói tạm biệt Giang Triệt: “Mấy ngày nữa cô sẽ tới đón Đồng Đồng, tạm thời cháu giúp cô trông chừng thằng bé nhá, đừng để ba mẹ chiều nó quá, nhớ ngăn hai ông bà đấy.”
Giang Triệt cười khẽ: “Giống như lúc cô ngăn cháu khi còn bé đúng không?”
Khi còn bé. ba mẹ cô rất nuông chiều Giang Triệt, khi ấy Giang Lăng cứ xông tới ngăn lại, nói được chiều quá. Hơn nữa, cô và Giang Triệt cũng không kém nhau mấy tuổi, dựa vào đâu mà lại đối với anh ấy khác biệt như vậy?
Nhắc tới những chuyện này, Giang Lăng cũng cười: “Tên nhóc nhà cháu vẫn còn mang thù à?”
Thời gian lên máy bay đã tới, cô và Giang Triệt chào tạm biệt rồi đi vào trong.
Tối qua Giang Lăng ngủ không ngon, lên máy bay, cô đắp một cái chăn lên đầu gối rồi nghiêng đầu ngủ.
Lúc tỉnh lại thì đã đến Trường Hoàn.
Cô để xe ở gara sân bay nên đến thẳng đó lấy xe.
Mới vừa đi tới cạnh xe của mình, lấy chìa khóa mở cửa xe, cô lơ đãng ngước mắt lên, nhìn thấy một hình bóng quen thuộc.
Cách đó không xa, có một chiếc xe thương vụ đang đỗ, Phó Văn Sâm mặc áo khoác màu cà phê, bắt tay với người đàn ông bên cạnh, có vẻ hai người đang trò chuyện gì đó.
Hai chân Giang Lăng như bị cái gì đó dính chặt với sàn, yên lặng đứng tại chỗ.
Thành phố Trường Hoàn này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ.
Sáu năm ở đây, mặc dù biết Phó Văn Sâm cũng ở thành phố này, nhưng hai người chưa từng gặp nhau.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh trong khoảng cách gần như vậy.
So với ảnh trên bìa tạp chí thì anh gầy hơn một chút, gương mặt kia đã có sự thay đổi theo năm tháng, trở nên chín chắn, cẩn trọng hơn, cảm giác đã trải qua nhiều thăng trầm.
Tuy anh cười, nhưng đó cũng chỉ là nụ cười xã giao, dường như không thấy niềm vui ở đáy mắt.
Ánh mắt anh bỗng nhìn về hướng này, dừng lại ngay trên người Giang Lăng, khóe miệng Phó Văn Sâm hiện lên ý cười nhưng vẻ mặt lại hơi căng thẳng.
Cô đứng bên cạnh chiếc xe màu đen, mặc áo khoác màu nâu nhạt, đeo túi xách, đội mũ nồi, mái tóc dài xoăn nhẹ tự nhiên, đôi mắt trong veo.
Khuôn mặt trắng nõn được trang điểm tỉ mỉ, đôi môi cô đỏ mọng, khí chất điềm đạm.
Nhiều năm không gặp, bây giờ trong trí nhớ của Giang Lăng và Phó Văn Sâm, hai người đều có sự thay đổi khác biệt, nhưng anh vẫn nhận ra đó là cô. ?a chươ?g ?ha?h ?hất tại ﹛ T??MT??YỆ ?.?? ﹜
Tim anh như thắt lại, đang định bước về phía đó thì, Giang Lăng trực tiếp mở cửa lên xe.
Chiếc xe kia vượt qua trước mặt anh, cô gái ngồi ở vị trí lái cũng không nhìn anh, quả quyết rời đi.
“Sếp Phó gặp phải người quen à?” Sếp Điền lên tiếng hỏi một câu.
Phó Văn Sâm lấy lại tinh thần, lễ phép cười trừ: “Sếp Điền, hôm nay tôi vội đến An Cầm công tác, hôm nào có thời gian sẽ nói chuyện với anh sau nhé.”
Sếp Điền gật đầu, hai người bắt tay tạm biệt.
Mãi đến khi vào sân bay rồi, trong đầu Phó Văn Sâm vẫn còn hiện lên hình bóng nhìn thấy trong gara, trước khi cô lên xe, đáy mắt vô cùng hờ hững.
Lần trước studio của cô xảy ra tranh chấp, cô cũng đến văn phòng luật Mặc Hằng, nhưng lại tránh mặt anh đi tìm Khương Bái.
Rõ ràng không muốn có chút liên quan gì với anh.
Phó Văn Sâm nhớ tới bảy năm trước, ngày hai người ký đơn ly hôn, Giang Lăng hôn anh, cắn rách môi anh anh.
Cô lau vết máu trên môi, vô cùng nghiêm túc nói với anh: “Anh Phó, mong rằng nhà họ Phó có thể thuận lợi vượt qua khó khăn, cũng mong rằng, tôi và anh vĩnh viễn không gặp lại nhau nữa.”
Phó Văn Sâm cảm giác tim mình như bị cái gì đó đâm vào, rất muốn trút hết ra, nhưng lại không có chỗ để trút, chỉ cảm thấy thất bại và chán nản không nói thành lời.
Mấy năm nay Phó Văn Sâm cũng thường xuyên nghĩ về chuyện cũ, anh kiên trì lựa chọn ly hôn như vậy khiến cô đau lòng rốt cuộc là đúng hay sai?
Nhưng nếu không ly hôn, kết cục sẽ như thế nào.
Nhà họ Phó đã không chống đỡ được nữa, như chuột chạy qua đường bị người người phỉ nhổ, ai đi qua cũng giẫm lên một phát.
Nếu như lúc đó nhà họ Phó và nhà họ Giang tiếp tục làm thông gia, thì nhà họ Giang sẽ liên lụy, cô cũng không còn nơi nào để trông cậy được nữa.
Có lẽ cô chô rằng Giang thị là một tập đoàn lớn, không sợ những chuyện này.
Nhưng trên thương trường, lừa dối, đấu đá lẫn nhau là chuyện cơm bữa, Phó Văn Sâm hiểu rất rõ vấn đề này.
Không có chuyện gì là tuyệt đối.
Anh hi vọng cô vĩnh viễn kiêu căng, tùy hứng như lần đầu hai người gặp nhau, không sợ trời, không sợ đất, có chỗ dựa dẫm, có người che chở.
——
Giang Lăng thật sự không ngờ sẽ gặp anh trong gara, sau khi về nhà tắm rửa, cô lập tức đâm đầu vào công việc.
Ngày mai là ngày đầu tiên đi làm của năm mới, rất nhiều hạng mục phải bắt đầu thực hiện.
Lúc trước Giang Lăng chỉ đi chụp ảnh cho người khác, sau này mở studio rồi, cô dần dần lui về sau để hoạt động.
Ngày mùng 7 đầu tiên của năm mới, cô có không ít công việc phải giải quyết.
Trong lúc bận rộn, Giang Lăng nhanh chóng vứt hết chuyện riêng ra sau đầu.
Hôm nay cô vừa bàn bạc xong các hạng mục, sau khi tiễn khách về, Giang Lăng quay lại văn phòng.
Cô nhấp một ngụm cà phê, tựa người lên lưng ghế, mệt mỏi xoa huyệt thái dương.
Trở lý tiểu Trần gõ cửa đi vào: “Chị Lăng, em thấy dạo gần đây chị mệt lắm đấy, có cần em từ chối buổi xã giao cuối tuần giúp chị không?”
Giang Lăng suy nghĩ một chút rồi lắc đầu: “Lần này có rất nhiều khách hàng lớn đến tham dự, studio của chúng ta vừa mới lăn bánh, không nên làm mất lòng người ta, không sao đâu, chị đi được.”
“Chị đừng liều như vậy, cần nghỉ ngơi thì cứ nghỉ ngơi đi.” Đúng lúc Khương Ngâm đi đến, “Chị nghỉ ngơi một chút đi, tiệc xã giao lần này để em đi cho?”
“Em đi xã giao thế nào? Không sợ bị người ta chuốc say à.” Giang Lăng cười, “Em chỉ cần quay chụp thật tốt là được rồi, đừng quan tâm đến chị.”
Khương Ngâm thở dài, ngồi xuống chiếc ghế đối diện cô, nâng mặt cô lên: “Em nghĩ mãi vẫn không rõ, chị là con gái của một gia đình giàu có, đâu thiếu tiền đâu, sao phải cố chấp ra ngoài lập nghiệp như vậy chứ? Lúc cần nghỉ ngơi thì phải nghỉ ngơi thật tốt, thân thể là quan trọng nhất.”
Giang Lăng: “Chị tự biết sức khỏe của mình, bận bịu cũng tốt, không phải suy nghĩ những chuyện khác, tối ngủ cũng ngon hơn.”
Khương Ngâm nói: “Chị có biết vì sao buổi tối chị hay mất ngủ không?”
Giang Lăng: “?”
Khương Ngâm: “Do chị thiếu người ngủ cùng đó.”
“…”
Giang Lăng dở khóc dở cười nhìn cô ấy: “Con trai chị đã lớn lắm rồi đấy, em nên lo nghĩ cho bản thân mới đúng.”
“Tất nhiên em rất quan tâm đến cuộc sống hôn nhân của mình. Thật ra chị có thể suy xét một chút, tuy có con rồi cũng không ảnh hưởng gì đến việc chị tìm đối tượng đâu, có khi có tìm được cho Đồng Đồng một người ba thích hợp ấy chứ.”
Giang Lăng cười không nói gì.
Khương Ngâm lắc đầu, không khuyên nữa: “Đúng rồi, hôm nay chắc hẳn Thư Thư từ An Cầm về đúng không?”
Giang Lăng gật đầu: “Chị nhờ em ấy đến đón Đồng Đồng về, chắc giờ này cũng đã lên máy bay rồi.”
Cô nhìn đồng hồ, nói với Khương Ngâm, “Cũng gần đến giờ tan làm rồi, chị không còn việc gì nữa thì về nhà nghỉ ngơi sớm đi ạ.”
Khương Ngâm cười: “Em cũng chuẩn bị tan làm đây, cùng đi chứ?”
“Chờ chút.” Giang Lăng đứng lên thu dọn đồ đạc.
Hai người cùng nhau rời khỏi công ty, đến gara, hai người lái xe riêng về nhà.
Vừa hết Tết, bảo mẫu về quê vẫn chưa lên.
Sau khi về nhà, Giang Lăng lười làm khổ mình nên ăn hai miếng bánh mì nướng phết mật ong cho xong bữa.
Cô hơi mệt, vào phòng tắm ngâm mình trong bồn nước nóng, kết quả lại bất giác ngủ thiếp đi.
Chất lượng giấc ngủ của cô không tốt lắm, vừa gật gù đã tỉnh lại.
Nước trong bồn tắm không còn ấm nữa, cô đứng dậy, khoác áo choàng tắm vào.
Cô cầm điện thoại, thấy tin nhắn WeChat Dương Thư gửi đến từ nửa tiếng trước.
Giang Lăng còn chưa kịp nhìn kỹ, chuông ngoài cửa đã vang lên, chắc là Dương Thư đưa Đồng Đồng về.
Giang Lăng vội vàng mang dép lê ra khỏi phòng ngủ, cô bước nhanh tới cửa, lúc mở cửa ra, trên mặt còn mang ý cười.
Mãi đến khi nhìn thấy bóng dang ngoài cười, ánh mắt cô hiện lên vẻ kinh ngạc rồi biến mất, ý cười trên mắt cứng đờ.
Thân hình Phó Văn Sâm thẳng tắp đang đứng giữa cửa, ánh mắt thâm thúy phức tạp nhìn về phía cô.
Trông thấy Giang Lăng, môi anh giật giật, dường như có rất nhiều điều muốn nói, nhưng toàn bộ bị chặn lại trong cổ họng, một chữ cũng không nói ra được.
Giang Lăng còn chưa lấy lại tinh thần, Đồng Đồng ở bên cạnh anh nhào tới, ôm Giang Lăng: “Mẹ ơi.”
Thấy hai người họ ở chung một chỗ, trong lòng Giang Lăng có một loại cảm giác hoang mang.
Sắc mặt Giang Lăng dần khôi phục vẻ bình thường, cô xoa đầu con trai, dịu dàng hỏi: “Con ăn cơm tối chưa?”
Đồng Đồng lắc đầu.
Giang Lăng dắt tay con: “Vậy vào nhà mẹ nấu cơm cho con nhé?”
Cô coi như không nhìn thấy Phó Văn Sâm, quay người đi vào cùng Đồng Đồng, sau đó đóng cửa lại.
Nhưng còn chưa kịp đóng thì một bàn tay đã chắn cánh cửa lại.
Phó Văn Sâm đứng bên ngoài, đưa tay giữ cửa, đôi mắt anh đầy tơ máu, cứ nhìn chằm chằm vào cô, giọng nói hơi khàn khàn: “Lăng Lăng, chúng ta nói chuyện đi.”
Beta-er: Kỳ Giản Niệm
Tết năm nay Giang Lăng đưa Đồng Đồng về nhà họ Giang, năm mới thoáng cái đã qua đi, mùng bảy Giang Lăng phải đi làm.
Buổi tối mùng năm, cô thu dọn đồ đạc trong phòng ngủ, chuẩn bị cho chuyến bay quay lại Trường Hoàn vào ngày mai.
Bà ngoại không nỡ rời xa Đồng Đồng nên cô để con ở lại thêm hai ngày với ông bà, lần đi này một mình cô đi trước.
Bà Giang mang cho cô một cốc sữa bò: “Buổi tối con ngủ không ngon giấc, uống chút sữa bò đi, mẹ vừa mới đun ấm cho con đấy.”
Giang Lăng đứng dậy nhận lấy, cô tựa người vào tủ quần áo bên cạnh uống hai hớp: “Đồng Đồng đâu mẹ?”
“Thằng bé đi theo ba con rồi.” Bà Giang nhìn sang vali của cô, chủ động giúp cô sửa soạn quần áo, “Lúc trước đồng ý bảo con mở công ty ở An Cầm, có Giang Triệt ở đó, hai đứa có thể giúp đỡ lẫn nhau, con lại không vui, muốn tự mình đến Trường Hoàn mở công ty. Bây giờ thì hay rồi, năm mới vừa mới qua được mấy ngày đã phải đi, quanh năm suốt tháng không gặp mặt được mấy lần.”
Giang Lăng cầm lấy sữa bò nhướng mày cười nhẹ: “Chưa gì đã không nỡ xa con rồi sao?”
Bà Giang hừ một tiếng: “Ai mà thèm nhớ con, mẹ không nỡ xa cháu ngoại thôi.”
“Con đã đồng ý để thằng bé lại với ba mẹ thêm hai ngày rồi mà, mấy ngày nữa con có lịch chụp ảnh, đến lúc đầy con nhờ đồng nghiệp đưa thằng bé về.”
Bà Giang lấy quần áo trong tủ ra gấp gọn gàng lại, chợt nói: “Hay là chiều mai hẵng đi, ngày mai là sinh nhật của bà Liễu, mẹ đưa con qua đó nhé, con trai nhà họ Liễu trạc tuổi con, vẫn chưa kết hôn, người nhà họ Liễu cũng rất vừa ý về con.”
Giang Lăng không biết nói gì: “Mẹ, con đã từng ly hôn, còn mang theo một đứa trẻ bên cạnh, con có gì để họ vừa ý đâu? Nhà họ không phải vừa ý con mà vừa ý nhà họ Giang thì có.”
“Đừng quan tâm họ có vừa ý hay không, ít nhất họ cũng nể mặt nhà họ Giang, không dám bắt nạt Đồng Đồng.”
“Vậy nhà họ sẽ nghĩ con thế nào? Thiếu đàn ông chắc? Không có đàn ông thì con vẫn sống tốt mà, cần gì phải lấy hạnh phúc của mình để giúp họ có được lợi ích chứ?”
“Nói cả vạn lời ngàn ý, chỉ là con không quên được Phó Văn Sâm mà thôi. Con sinh con cho cậu ấy, một mình chịu khổ chịu cực, ngược lại cậu ấy thì sao, mấy năm nay chẳng biết đang sung sướng ở chỗ nào.”
Giang Lăng nắm chặt cốc nước, ngón tay cô trắng bệch: “Lúc ấy con không biết mình mang thai, ban đầu chỉ nghĩ là dạ dày không thoải mái, lúc ly hôn rồi mới đến bệnh viện kiểm tra, sao anh ấy có thể biết được chứ? Hơn nữa, là ba mẹ tự đến nhà họ Phó đòi ly hôn mà, chuyện đã qua lâu vậy rồi, mẹ còn nhắc lại làm gì?”
Bà Giang liếc nhìn cô một cái: “Bây giờ mẹ lại cảm thấy hối hận, liệu có phải lúc đấy để hai đứa ly hôn là sai rồi không? Thế nhưng năm đó con và Phó Văn Sâm cũng không phản đối chuyện ly hôn, bây giờ con lại nhớ mãi không quên được cậu ấy, còn mẹ thì giống một người độc ác vậy. Con cho mẹ một câu trả lời chắc chắn đi, đời này của con, ngoại trừ Phó Văn Sâm ra thì không cần ai khác đúng không?”
Giang Lăng giật mình, im lặng một lúc: “Con và anh ấy…”
“Mẹ ơi, mẹ và bà ngoại đang làm gì vậy ạ?” Đồng Đồng đột nhiên chạy vào ôm Giang Lăng, cậu nhóc ngáp một cái, “Con buồn ngủ quá, đêm nay con muốn ngủ với mẹ ạ.”
Mọi hôm Đồng Đồng toàn ngủ một mình, có lẽ cậu nhóc biết ngày mai Giang Lăng đi nên bắt đầu bện hơi đây mà.
Bà Giang đêm chỗ đồ còn lại xếp vào vali, kéo khóa lên, kết thúc chủ đề đang dang dở: “Cũng muộn rồi, con mau cho thằng bé ngủ đi.”
Sau khi bà Giang đi, Giang Lăng đưa Đồng Đồng đi rửa mặt.
Trong toilet, Giang Lăng cầm khăn lau mặt cho con, Đồng Đồng bỗng nhiên nói: “Mẹ ơi, lúc nãy con nghe thấy mẹ và bà ngoại nhắc tới ba.” Động tác của Giang Lăng dừng lại, cô cười dịu dàng: “Nói ba thế nào?”
Đồng Đồng gãi tai: “Con không nghe rõ.”
“Vậy là con nghe nhầm rồi.” Giang Lăng cất khăn mặt, dắt tay con, “Được rồi, chúng ta đi ngủ thôi.”
Hai mẹ con lên giường, tắt đèn, Giang Lăng nói: “Ngày mai mẹ phải về trước đi làm, mấy ngày nữa dì Thư đến đây công tác, nếu như có thời gian rảnh thì dì sẽ tới đón con về nhà, được không?”
Đồng Đồng ngoan ngoãn gật đầu: “Con sẽ ở lại đây chơi với ông bà ngoại.”
Đồng Đồng đi ngủ không cần người dỗ, cậu nhóc nhắm mắt lại, không đến một phút đã ngủ mất.
Giang Lăng đắp chăn giúp con, vẫn chưa ngủ được, cô đứng dậy uống một viên melatonin, rồi lại nằm xuống.
Có lẽ do lúc này cô và mẹ nhắc đến chuyện trước đây nên lúc này đêm khuya vắng lặng, cô chợt nhớ tới Phó Văn Sâm.
Giang Lăng và Phó Văn Sâm được người nhà sắp xếp xem mặt, không lâu sau đã đăng ký kết hôn.
Lúc vừa gả cho Phó Văn Sâm, Giang Lăng mới tốt nghiệp đại học, vẫn còn trẻ và chưa hiểu biết nhiều.
Bởi vì hai quyển sổ màu đỏ, hai con người từ không có chút tình cảm nào bắt đầu xông vào cuộc sống của nhau.
Giang Lăng còn nhớ, buổi tối sau khi đăng ký kết hôn, cô chuyển đến nhà anh, vì hơi khẩn trương nên cô đã đề nghị uống chút rượu.
Bất tri bất giác, Giang Lăng uống hơi nhiều.
Nhìn gương mặt ửng hồng vì say của cô, Phó Văn Sâm giằng ly rượu trong tay cô lại: “Không còn sớm nữa, em đi ngủ đi.”
Có lẽ do tác dụng của cồn, Giang Lăng to gan hơn, bắt đầu chủ động nói chuyện phiếm với anh.
Cô ngồi trên giường, hai tay chống ra sau, hơi ngẩng đầu nhìn Phó Văn Sâm: “Tôi nghe nói anh đồng ý kết hôn là vì nếu không cưới tôi, người nhà anh sẽ không cho anh làm luật sư tiếp nữa. Nếu nói vậy thì tôi đã cứu vớt ước mơ của anh đấy, có phải sau này anh nên coi tôi như ân nhân không?”
Phó Văn Sâm bỏ ly rượu xuống, rót cho cô ít nước.
Giang Lăng không cầm lấy, anh tự nhiên thu tay về, hờ hững lắc lắc cốc nước: “Không phải cô tự nguyện gả cho tôi à?”
Giang Lăng quơ chân: “Tôi cũng không thích anh, chỉ là không muốn ngày nào ở nhà cũng bị mẹ quản lý nên mới kết hôn, vậy thì có thể danh chính ngôn thuận rời xa mấy lời cằn nhằn của mẹ rồi.”
Phó Văn Sâm nhìn cô gái kiêu căng ngồi trên giường, khẽ cười: “Vậy chúng ta đều có mục đích riêng cả, cả hai cùng cứu vớt nhau, hai ta không nợ nần gì nhau hết.”
“Anh dựa vào đâu mà nói không nợ nần tôi?” Giang Lăng không vui, “Tôi đã cứu ước mơ của anh đấy, là ước mơ đấy!”
Phó Văn Sâm nhếch miệng: “Còn tôi thì cứu vớt sự tự do của cô đấy, ý của cô là, so với ước mơ của tôi, tự do của cô không có giá trị gì à?”
Giang Lăng bị câu hỏi của anh làm cho nghẹn: “Nhà tôi có tiền hơn nhà, hai chúng ta kết hôn, anh phải nghe theo tôi hết.”
“Nhà cô có tiền chứ cô đâu có tiền, về phương diện tự kiếm tiền thì tôi kiếm nhiều hơn cô đấy. Cho nên giá trị con người tôi cao hơn cô nhiều.”
“…”
Đó là lần đầu tiên Giang Lăng chứng kiến cái miệng lợi hại của luật sư, không hề khoan nhượng chút nào.
Trước đây ở nhà, Giang Lăng được ba mẹ cưng như báu vật, chưa bị người ta chế giễu bao giờ.
Mặc dù cô khơi mào trước, nhưng đêm đó, cô bị câu nói của Phó Văn Sâm làm tức phát khóc.
Tên trai thẳng này chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì cả, cuộc sống sau này của cô e là không dễ dàng rồi, chuyện hôn nhân này của cô coi như là nhảy vào hố lửa, quãng đời con lại của cô thảm quá.
Cô bắt đầu thấy hối hận vì đăng ký kết hôn với anh, khóc lóc đòi ly hôn.
Phó Văn Sâm không ngờ cô mới bị trêu một câu đã phản ứng dữ dội vậy, anh bỏ cốc xuống đi tới, luống cuống dỗ dành cô.
Hơn nửa ngày tiếng khóc mới dừng lại, nghẹn ngào hỏi anh: “Vậy anh có nghe theo tôi?”
Phó Văn Sâm không còn cách nào khác, đành đồng ý: “Nghe cô hết, sau này cái gì cũng nghe cô cả.”
Lúc này tâm tình Giang Lăng mới đỡ hơn chút,
Phó Văn Sâm đưa tay lau nước mắt cho cô, anh chợt nhớ đến gì đó: “Lần đầu hai ta gặp nhau, cô đã giới thiệu tên cô có ý nghĩa gì ấy nhỉ?”
Giang Lăng nghi ngờ nhìn anh: “Tôi tên Giang Lăng, Lăng trong mạnh mẽ, nghe rất lợi hại, rất có khí thế đúng không?”
“Tôi thấy cách và tên của cô chẳng liên quan gì đến nhau cả.”
Giang Lăng lau nước mắt, ném giấy vào thùng rác: “Tất nhiên không liên quan rồi, tôi ất dịu dàng.”
“Dịu dàng?”
Phó Văn Sâm như thể nghe thấy điều gì đáng kinh, anh trợn mắt kinh ngạc, bậy cười: “Đúng vậy, rất dịu dàng.”
Anh nhìn đồng hồ: “Cô nàng dịu dàng ơi, vấn đề địa vị trong gia đình đã được giải quyết, bây giờ chúng ta đi ngủ được chưa?”
Gương mặt Giang Lăng ửng hồng, vội dịch người nhường chỗ cho anh.
Phó Văn Sâm tắt đèn nằm xuống giường, cũng không nói gì.
Giữa hai người có một khoảng trống, Giang Lăng nhìn chằm chằm trần nhà đen thui, không ngủ được, cứ lăn qua lăn lại.
Lần thứ n cô xoay người, một bàn tay lớn ngăn động tác của cô lại.
Giang Lăng nghiêng đầu nhìn sang.
Tia sáng trong phòng ảm đạm, cô chỉ thấy lờ mờ dáng vẻ của người đàn ông nằm cạnh, hình như anh tiến lại gần cô một chút, hơi thở ấm áp của anh hòa với hương rượu nhàn nhạt.
Cả người Giang Lăng như bị đá đè, không dám cử động.
Bên tai vang lên tiếng nói khàn khàn của anh: “Muốn làm vợ chồng thật hay làm vợ chồng giả?”
“Anh, anh hỏi tôi chuyện này làm gì?” Nhịp tim của cô đập rất nhanh, bắt đầu nói lắp bắp.
Anh cười miễn cưỡng: “Địa vị trong gia đình của anh hơi thấp, phải nghe theo em.”
Giang Lăng đỏ mặt không gì, cô không biết phải trả lời vấn đề này thế nào.
Phó Văn Sâm: “Em có thể nói không biết, anh sẽ quyết định giúp em.”
Giang Lăng nắm chặt góc chăn, đáp: “Tôi, tôi không biết.”
Vừa dứt lời, anh lập tức đè cô xuống, Giang Lăng suýt nữa hô lên.
Một giây sau, anh hôn lên môi cô.
Thân thể hai người kề cạnh nhau, cô có thể cảm nhận rõ ràng nhịp tim của người đàn ông đang đập rất nhanh.
Một buổi tối, anh trêu cô khóc đến hai lần.
Sự không cam lòng và tức giận của Phó Văn Sâm mấy ngày nay do bị người nhà ép kết hôn dần tiêu tan.
Anh không ngờ lại cưới về một cô gái đang yêu khiến người khác mê muội như vậy.
Động tâm, chỉ là chuyện trong nháy mắt.
Sau đó, Phó Văn Sâm ôm cô đi tắm, Giang Lăng nói: “Em nghe người ta nói, ai kết hôn với luật sư mà sau này lỡ muốn ly hôn thì chỉ còn lại dây giày thôi.”
Phó Văn Sâm liếc cô một cái: “Mới ngày đầu kết hôn mà đã muốn ly hôn rồi hả?”
“Hai ta kết hôn vì lợi ích, nào có tình cảm với nhau, em cũng đâu thể ở cùng anh cả đời được? Lỡ sau này em chán, muốn có người mới thì phải làm sao bây giờ?”
Phó Văn Sâm nắm cằm cô: “Nếu em cứ giữ suy nghĩ này thì đến lúc ly hôn cũng không có dây giày để mang đi đâu.”
Giang Lăng: “…”
Khi đó nghe Phó Văn Sâm nói vậy, cô cứ tưởng hai người sẽ không ly hôn.
Hai người càng bên nhau càng hòa hợp, cũng giống những cặp vợ chồng mới cưới khác, cùng nhau nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa, cùng nhau ngồi trên sô pha xem phim, thi thoảng anh sẽ bất ngờ hôn cô, lúc hoàng hôn, anh sẽ nắm tay cô đi dạo trên con đường nhỏ trong công viên.
Giang Lăng cứ tưởng cuộc sống này có thể kéo dài mãi.
Nhưng sai hơn một năm cưới nhau, nhà họ Phó ngày càng suy yếu, bấp bênh.
Trưởng bối nhà họ Phó trách móc Giang Lăng không tận tâm hỗ trợ, không để ý để quan hệ thông gia, ông Giang tức giận đến mức kêu hai người ly hôn.
Hôm đấy, Giang Lăng nắm chặt tay Phó Văn Sâm, nói trong lúc này, cô không bỏ mặc anh được.
Nhưng Phó Văn Sâm lại kéo tay cô ra.
Thế nhưng tay của cô, bị Phó Văn Sâm lấy ra.
Anh bình tĩnh nhìn cô: “Chúng ta vốn không có tình cảm, em theo tôi chịu khổ làm gì? Yên tâm đi, tôi sẽ không để em ra đi tay không đâu, của hồi môn của em sẽ trả lại hết cho em, tài sản dưới tên tôi cũng chia em một nửa, tôi cũng đã chuẩn bị giấy thỏa thuận ly hôn xong rồi.”
Câu “không có tình cảm” như cái gai đâm vào lòng cô, cô không tin anh sẽ đối xử với mình tốt như vậy, sau khoảng thời gian bên lâu dài như vậy, sao có thể không có chút tình cảm nào được?
Giang Lăng biết anh cố ý, nhưng hai mắt vẫn không kìm được mà đỏ lên: “Phó Văn Sâm, tôi ghét nhất là mấy tên đàn ông luôn tự cho bản thân là đúng, nếu anh ly hôn với tôi thì đời này tôi sẽ không bao giờ quay đầu lại đâu!”
Phó Văn Sâm không nói gì, chỉ đưa giấy thỏa thuận ly hôn cho cô.
Sau khi ly hôn, Giang Lăng chưa từng nói xấu anh trước mặt ai cả, nhưng trong lòng lại vô cùng hận anh.
Tiếp đó cô phát hiện mình mang thai, vốn định đi phá, nhưng mấy lần đến cửa bệnh viện rồi lại không nỡ.
Trong lúc mang thai, Giang Lăng nghe nói tất cả tài sản của nhà họ Phó đều mất hết, còn có một đám công nhân đòi nợ, cuộc sống vô cùng khó khăn.
Cô nhờ ba mẹ đem số tài sản Phó Văn Sâm chia cho cô lúc ly hôn trả lại cho anh.
Sau khi sinh Đồng Đồng, cô đến Trường Hoàn phát triển, cố ý để làm bản thân không quan tâm đến chuyện nhà họ Phó nữa.
Mấy năm gần đây cô mới biết, anh đã thành lập văn phòng luật sư Mặc Hằng, là một trong số cổ đông của công ty, làm ăn rất phát đạt.
Xem ra anh vẫn có thể chống đỡ trong khoảng thời gian nhà họ Phó gặp khó khăn.
Thấy anh vượt qua được, Giang Lăng cũng rất vui mừng.
——
Hôm sau, ăn sáng xong, Giang Lăng lập tức ra sân bay, Giang Triệt đích thân lái xe đưa cô đi.
Giang Lăng ngồi bên cạnh cửa xe ngắm nhìn cảnh vật quen thuộc ở hai bên đường.
Tuy đã trôi qua mấy năm rồi nhưng con đường ra sân bay gần như không có gì thay đổi.
Khi đó Giang Lăng vừa mới mở studio, phải đi công tác ở khắp nơi.
Lần nào Phó Văn Sâm cũng đưa đón cô.
Trên đường đi, Giang Lăng còn nói: “Anh Phó, em không ở đây mấy ngày, nếu anh nhớ em thì cũng đừng lén lút trốn đi đâu đó rồi khóc nhé.”
Thế nhưng khi đến sân bay, người khóc nhè nói không muốn xa anh vẫn luôn là cô.
Lúc nào Phó Văn Sâm cũng nhẹ nhàng dỗ dành cô, cười cô là bé mít ướt.
Trước đây Giang Lăng rất dễ khóc, nhưng không biết từ khi nào cô không còn khóc nữa.
Hình như là từ khi ly hôn.
Lúc ấy, nước mắt cả đời này của cô đều chảy cạn rồi.
Đến sân bay, Giang Triệt kêu mấy tiếng Giang Lăng mới lấy lại tinh thần.
Giang Triệt tùy ý đặt tay lên vô lăng, quan sát cô một lúc: “Sao cô cứ hồn bay phách lạc thế? Đang nhớ ai à?”
“Nhớ con trai cô.” Giang Lăng bình tĩnh trả lời, bước xuống xe.
Giang Triệt mở cốp sau, lấy va li xuống, đưa cô đến khu vực kiểm tra.
Trước khi đi vào, Giang Lăng nói tạm biệt Giang Triệt: “Mấy ngày nữa cô sẽ tới đón Đồng Đồng, tạm thời cháu giúp cô trông chừng thằng bé nhá, đừng để ba mẹ chiều nó quá, nhớ ngăn hai ông bà đấy.”
Giang Triệt cười khẽ: “Giống như lúc cô ngăn cháu khi còn bé đúng không?”
Khi còn bé. ba mẹ cô rất nuông chiều Giang Triệt, khi ấy Giang Lăng cứ xông tới ngăn lại, nói được chiều quá. Hơn nữa, cô và Giang Triệt cũng không kém nhau mấy tuổi, dựa vào đâu mà lại đối với anh ấy khác biệt như vậy?
Nhắc tới những chuyện này, Giang Lăng cũng cười: “Tên nhóc nhà cháu vẫn còn mang thù à?”
Thời gian lên máy bay đã tới, cô và Giang Triệt chào tạm biệt rồi đi vào trong.
Tối qua Giang Lăng ngủ không ngon, lên máy bay, cô đắp một cái chăn lên đầu gối rồi nghiêng đầu ngủ.
Lúc tỉnh lại thì đã đến Trường Hoàn.
Cô để xe ở gara sân bay nên đến thẳng đó lấy xe.
Mới vừa đi tới cạnh xe của mình, lấy chìa khóa mở cửa xe, cô lơ đãng ngước mắt lên, nhìn thấy một hình bóng quen thuộc.
Cách đó không xa, có một chiếc xe thương vụ đang đỗ, Phó Văn Sâm mặc áo khoác màu cà phê, bắt tay với người đàn ông bên cạnh, có vẻ hai người đang trò chuyện gì đó.
Hai chân Giang Lăng như bị cái gì đó dính chặt với sàn, yên lặng đứng tại chỗ.
Thành phố Trường Hoàn này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ.
Sáu năm ở đây, mặc dù biết Phó Văn Sâm cũng ở thành phố này, nhưng hai người chưa từng gặp nhau.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh trong khoảng cách gần như vậy.
So với ảnh trên bìa tạp chí thì anh gầy hơn một chút, gương mặt kia đã có sự thay đổi theo năm tháng, trở nên chín chắn, cẩn trọng hơn, cảm giác đã trải qua nhiều thăng trầm.
Tuy anh cười, nhưng đó cũng chỉ là nụ cười xã giao, dường như không thấy niềm vui ở đáy mắt.
Ánh mắt anh bỗng nhìn về hướng này, dừng lại ngay trên người Giang Lăng, khóe miệng Phó Văn Sâm hiện lên ý cười nhưng vẻ mặt lại hơi căng thẳng.
Cô đứng bên cạnh chiếc xe màu đen, mặc áo khoác màu nâu nhạt, đeo túi xách, đội mũ nồi, mái tóc dài xoăn nhẹ tự nhiên, đôi mắt trong veo.
Khuôn mặt trắng nõn được trang điểm tỉ mỉ, đôi môi cô đỏ mọng, khí chất điềm đạm.
Nhiều năm không gặp, bây giờ trong trí nhớ của Giang Lăng và Phó Văn Sâm, hai người đều có sự thay đổi khác biệt, nhưng anh vẫn nhận ra đó là cô. ?a chươ?g ?ha?h ?hất tại ﹛ T??MT??YỆ ?.?? ﹜
Tim anh như thắt lại, đang định bước về phía đó thì, Giang Lăng trực tiếp mở cửa lên xe.
Chiếc xe kia vượt qua trước mặt anh, cô gái ngồi ở vị trí lái cũng không nhìn anh, quả quyết rời đi.
“Sếp Phó gặp phải người quen à?” Sếp Điền lên tiếng hỏi một câu.
Phó Văn Sâm lấy lại tinh thần, lễ phép cười trừ: “Sếp Điền, hôm nay tôi vội đến An Cầm công tác, hôm nào có thời gian sẽ nói chuyện với anh sau nhé.”
Sếp Điền gật đầu, hai người bắt tay tạm biệt.
Mãi đến khi vào sân bay rồi, trong đầu Phó Văn Sâm vẫn còn hiện lên hình bóng nhìn thấy trong gara, trước khi cô lên xe, đáy mắt vô cùng hờ hững.
Lần trước studio của cô xảy ra tranh chấp, cô cũng đến văn phòng luật Mặc Hằng, nhưng lại tránh mặt anh đi tìm Khương Bái.
Rõ ràng không muốn có chút liên quan gì với anh.
Phó Văn Sâm nhớ tới bảy năm trước, ngày hai người ký đơn ly hôn, Giang Lăng hôn anh, cắn rách môi anh anh.
Cô lau vết máu trên môi, vô cùng nghiêm túc nói với anh: “Anh Phó, mong rằng nhà họ Phó có thể thuận lợi vượt qua khó khăn, cũng mong rằng, tôi và anh vĩnh viễn không gặp lại nhau nữa.”
Phó Văn Sâm cảm giác tim mình như bị cái gì đó đâm vào, rất muốn trút hết ra, nhưng lại không có chỗ để trút, chỉ cảm thấy thất bại và chán nản không nói thành lời.
Mấy năm nay Phó Văn Sâm cũng thường xuyên nghĩ về chuyện cũ, anh kiên trì lựa chọn ly hôn như vậy khiến cô đau lòng rốt cuộc là đúng hay sai?
Nhưng nếu không ly hôn, kết cục sẽ như thế nào.
Nhà họ Phó đã không chống đỡ được nữa, như chuột chạy qua đường bị người người phỉ nhổ, ai đi qua cũng giẫm lên một phát.
Nếu như lúc đó nhà họ Phó và nhà họ Giang tiếp tục làm thông gia, thì nhà họ Giang sẽ liên lụy, cô cũng không còn nơi nào để trông cậy được nữa.
Có lẽ cô chô rằng Giang thị là một tập đoàn lớn, không sợ những chuyện này.
Nhưng trên thương trường, lừa dối, đấu đá lẫn nhau là chuyện cơm bữa, Phó Văn Sâm hiểu rất rõ vấn đề này.
Không có chuyện gì là tuyệt đối.
Anh hi vọng cô vĩnh viễn kiêu căng, tùy hứng như lần đầu hai người gặp nhau, không sợ trời, không sợ đất, có chỗ dựa dẫm, có người che chở.
——
Giang Lăng thật sự không ngờ sẽ gặp anh trong gara, sau khi về nhà tắm rửa, cô lập tức đâm đầu vào công việc.
Ngày mai là ngày đầu tiên đi làm của năm mới, rất nhiều hạng mục phải bắt đầu thực hiện.
Lúc trước Giang Lăng chỉ đi chụp ảnh cho người khác, sau này mở studio rồi, cô dần dần lui về sau để hoạt động.
Ngày mùng 7 đầu tiên của năm mới, cô có không ít công việc phải giải quyết.
Trong lúc bận rộn, Giang Lăng nhanh chóng vứt hết chuyện riêng ra sau đầu.
Hôm nay cô vừa bàn bạc xong các hạng mục, sau khi tiễn khách về, Giang Lăng quay lại văn phòng.
Cô nhấp một ngụm cà phê, tựa người lên lưng ghế, mệt mỏi xoa huyệt thái dương.
Trở lý tiểu Trần gõ cửa đi vào: “Chị Lăng, em thấy dạo gần đây chị mệt lắm đấy, có cần em từ chối buổi xã giao cuối tuần giúp chị không?”
Giang Lăng suy nghĩ một chút rồi lắc đầu: “Lần này có rất nhiều khách hàng lớn đến tham dự, studio của chúng ta vừa mới lăn bánh, không nên làm mất lòng người ta, không sao đâu, chị đi được.”
“Chị đừng liều như vậy, cần nghỉ ngơi thì cứ nghỉ ngơi đi.” Đúng lúc Khương Ngâm đi đến, “Chị nghỉ ngơi một chút đi, tiệc xã giao lần này để em đi cho?”
“Em đi xã giao thế nào? Không sợ bị người ta chuốc say à.” Giang Lăng cười, “Em chỉ cần quay chụp thật tốt là được rồi, đừng quan tâm đến chị.”
Khương Ngâm thở dài, ngồi xuống chiếc ghế đối diện cô, nâng mặt cô lên: “Em nghĩ mãi vẫn không rõ, chị là con gái của một gia đình giàu có, đâu thiếu tiền đâu, sao phải cố chấp ra ngoài lập nghiệp như vậy chứ? Lúc cần nghỉ ngơi thì phải nghỉ ngơi thật tốt, thân thể là quan trọng nhất.”
Giang Lăng: “Chị tự biết sức khỏe của mình, bận bịu cũng tốt, không phải suy nghĩ những chuyện khác, tối ngủ cũng ngon hơn.”
Khương Ngâm nói: “Chị có biết vì sao buổi tối chị hay mất ngủ không?”
Giang Lăng: “?”
Khương Ngâm: “Do chị thiếu người ngủ cùng đó.”
“…”
Giang Lăng dở khóc dở cười nhìn cô ấy: “Con trai chị đã lớn lắm rồi đấy, em nên lo nghĩ cho bản thân mới đúng.”
“Tất nhiên em rất quan tâm đến cuộc sống hôn nhân của mình. Thật ra chị có thể suy xét một chút, tuy có con rồi cũng không ảnh hưởng gì đến việc chị tìm đối tượng đâu, có khi có tìm được cho Đồng Đồng một người ba thích hợp ấy chứ.”
Giang Lăng cười không nói gì.
Khương Ngâm lắc đầu, không khuyên nữa: “Đúng rồi, hôm nay chắc hẳn Thư Thư từ An Cầm về đúng không?”
Giang Lăng gật đầu: “Chị nhờ em ấy đến đón Đồng Đồng về, chắc giờ này cũng đã lên máy bay rồi.”
Cô nhìn đồng hồ, nói với Khương Ngâm, “Cũng gần đến giờ tan làm rồi, chị không còn việc gì nữa thì về nhà nghỉ ngơi sớm đi ạ.”
Khương Ngâm cười: “Em cũng chuẩn bị tan làm đây, cùng đi chứ?”
“Chờ chút.” Giang Lăng đứng lên thu dọn đồ đạc.
Hai người cùng nhau rời khỏi công ty, đến gara, hai người lái xe riêng về nhà.
Vừa hết Tết, bảo mẫu về quê vẫn chưa lên.
Sau khi về nhà, Giang Lăng lười làm khổ mình nên ăn hai miếng bánh mì nướng phết mật ong cho xong bữa.
Cô hơi mệt, vào phòng tắm ngâm mình trong bồn nước nóng, kết quả lại bất giác ngủ thiếp đi.
Chất lượng giấc ngủ của cô không tốt lắm, vừa gật gù đã tỉnh lại.
Nước trong bồn tắm không còn ấm nữa, cô đứng dậy, khoác áo choàng tắm vào.
Cô cầm điện thoại, thấy tin nhắn WeChat Dương Thư gửi đến từ nửa tiếng trước.
Giang Lăng còn chưa kịp nhìn kỹ, chuông ngoài cửa đã vang lên, chắc là Dương Thư đưa Đồng Đồng về.
Giang Lăng vội vàng mang dép lê ra khỏi phòng ngủ, cô bước nhanh tới cửa, lúc mở cửa ra, trên mặt còn mang ý cười.
Mãi đến khi nhìn thấy bóng dang ngoài cười, ánh mắt cô hiện lên vẻ kinh ngạc rồi biến mất, ý cười trên mắt cứng đờ.
Thân hình Phó Văn Sâm thẳng tắp đang đứng giữa cửa, ánh mắt thâm thúy phức tạp nhìn về phía cô.
Trông thấy Giang Lăng, môi anh giật giật, dường như có rất nhiều điều muốn nói, nhưng toàn bộ bị chặn lại trong cổ họng, một chữ cũng không nói ra được.
Giang Lăng còn chưa lấy lại tinh thần, Đồng Đồng ở bên cạnh anh nhào tới, ôm Giang Lăng: “Mẹ ơi.”
Thấy hai người họ ở chung một chỗ, trong lòng Giang Lăng có một loại cảm giác hoang mang.
Sắc mặt Giang Lăng dần khôi phục vẻ bình thường, cô xoa đầu con trai, dịu dàng hỏi: “Con ăn cơm tối chưa?”
Đồng Đồng lắc đầu.
Giang Lăng dắt tay con: “Vậy vào nhà mẹ nấu cơm cho con nhé?”
Cô coi như không nhìn thấy Phó Văn Sâm, quay người đi vào cùng Đồng Đồng, sau đó đóng cửa lại.
Nhưng còn chưa kịp đóng thì một bàn tay đã chắn cánh cửa lại.
Phó Văn Sâm đứng bên ngoài, đưa tay giữ cửa, đôi mắt anh đầy tơ máu, cứ nhìn chằm chằm vào cô, giọng nói hơi khàn khàn: “Lăng Lăng, chúng ta nói chuyện đi.”