Chương 46
Hết thảy chuyện phát sinh trước mắt đều quá vội vàng, Dương Thư không kịp chuẩn bị.
Cô giật mình ngơ người nhìn chằm chằm hướng cửa phòng ngủ, sau đó cuống quít đẩy Khương Bái ra.
Khương Bái ôm cô không buông: “Em ấy đã nhìn thấy rồi, bây giờ em đẩy anh ra thì được cái gì?”
Anh cụp mắt xuống, tròng mắt đen nhánh thâm thúy nhìn cô gái nhỏ trong ngực, tiếp tục đề tài vừa rồi, “Một năm này trôi qua chúng ta ở cạnh nhau không vui sao, vì sao không thể tiếp tục?”
Khương Bái nắm tay của cô, giọng nói trầm thấp, “Anh thích em, chúng ta không chia tay có được không?”
Dương Thư nhìn thấy bàn tay mình đang bị siết chặt, vành môi nhếch lên, tâm tình nhất thời có chút phức tạp.
Khương Bái từ trước đến nay kiêu ngạo không ai bì nổi, sợ là chưa từng ăn nói khép nép với ai bao giờ, vậy mà hôm nay lại nói với cô những lời này, thậm chí còn nói mình tình nguyện học tiếng chó sủa.
Từ lúc Dương Thư nhận ra mình động lòng, cô vẫn luôn suy nghĩ liệu rằng anh có thích mình hay không.
Anh làm hết thảy mọi chuyện, hoàn toàn vượt quá trách nhiệm của hiệp ước, đối xử với cô không hề qua loa.
Hôm nay rốt cuộc cũng biết đáp án.
Đáy lòng Dương Thư như bị cái gì mềm mại bao trùm lấy,giống như có mật ong chảy vào trong máu, chưa lúc nào ngọt hơn.
Chỉ là cảm giác kia quá mức ngắn ngủi, cô còn chưa kịp cao hứng, rất nhanh đã bị thứ gì đó mãnh liệt đáng sợ bủa vây.
Dương Thư lùi lại một bước, bàn tay chậm rãi từ trong tay anh rút ra.
Lòng bàn tay Khương Bái trống rỗng, cứng đờ giữa không trung một lát, sau đó thu tay lại, nhìn về phía Dương Thư: “Em cứ từ từ cân nhắc, anh không vội.”
“Nếu như em không đồng ý.” Khương Bái dừng một chút, “Chờ sau ngày 21 tháng 9, anh một lần nữa theo đuổi em cũng được.”
Thấy cô cúi đầu không nói lời nào, Khương Bái cũng không có cưỡng ép nữa: “Trước tiên thu dọn đồ đạc đi, Doãn Toại và Khương Ngâm còn ở bên ngoài chờ, anh đi xem họ một chút.”
Sau khi Khương Bái đi, cửa một lần nữa đóng lại, Dương Thư đứng nguyên tại chỗ thật lâu, sau đó mới chậm rãi tỉnh táo lại.
Cô hít sâu một hơi, bình phục cảm xúc, tiếp tục đem đồ vật trong phòng ngủ thu dọn xong.
Trước khi từ phòng ngủ đi ra, nhớ tới bên ngoài còn có Khương Ngâm, cô mất một lúc đả thông tư tưởng, rầu rĩ không biết làm sao giải thích với cô ấy.
Nhưng lúc ra, Khương Ngâm ngược lại cái gì cũng không hỏi, vẫn như cũ giống bình thường nói chuyện với cô.
Đồ vật toàn bộ được chuyển lên xe, Khương Ngâm ngồi lên xe Doãn Toại, thò đầu ra cửa sổ nhìn về phía Khương Bái: “Anh hai, em cùng chồng em còn có việc, mấy công việc dọn dẹp giúp Thư Thư còn lại giao cho anh, anh có chìa khóa nhà em rồi mà đúng không?”
Nói xong cô ấy mập mờ khoát khoát tay với Dương Thư và Khương Bái, cùng Doãn Toại lái xe rời đi.
Từ chung cư Lạc Tâm rời khỏi, dọc đường Dương Thư cùng Khương Bái đều rất trầm mặc, ai cũng không mở miệng nói chuyện.
Đến nhà của Khương Ngâm, hai người đem đồ vật mang lên từng chút một.
Đồ vật hơi nhiều, từ từ rồi cũng hết, Dương Thư không có vội vã thu dọn, cô hơi mệt nên ngồi nghỉ ngơi trên ghế sa lon.
Khương Bái nấu nước nóng, cầm cốc nước đưa cho cô, Dương Thư không nhận.
Khương Bái đặt ở trên bàn trà, ngồi xuống bên cạnh cô.
“Mệt không, muốn nghỉ ngơi một chút trước không? Đồ vật cứ để anh chậm rãi thu dọn là được.” Anh đưa tay qua muốn ôm cô.
Dương Thư giật mình, nghiêng người tránh, không cho anh đụng.
Bầu không khí phá lệ yên tĩnh, Khương Bái trầm mặt, nhíu mày nhìn cô.
Dương Thư từ đầu đến cuối yên lặng, một lúc lâu sau, cô giống như đã quyết định, chậm rãi ngẩng đầu, khuôn mặt tinh xảo bình tĩnh không lay động: “Anh Bái, chúng ta trước đó đã nói, chỉ cần một người động lòng, trò chơi này trực tiếp kết thúc, chúng ta chia tay, không thể ở cạnh nhau nữa.”
Sắc mặt Khương Bái nhạt đi, cằm kéo căng, một lát sau tỏ vẻ như không có chuyện gì tiếp tục nói: “Em ở đây nghỉ một lát, tôi giúp em thu dọn phòng ngủ.”
Nói rồi anh đứng dậy, giống như không nghe thấy lời Dương Thư, qua bên kia cầm hành lý.
Dương Thư nhìn bóng lưng của anh, lại lặp lại một lần nữa: “Tôi nói dựa theo quy tắc, chúng ta đã chia tay rồi.”
“À.” Anh quay đầu, thần sắc như mọi ngày, “Tối nay em muốn ăn cái gì, lát nữa anh đi mua đồ ăn về nấu cho em.”
Anh cố ý đem lời cô cho vào tai này vứt ra tai kia, Dương Thư bực mình: “Được, vậy coi như là bữa cơm chia tay đi.”
Khương Bái đen mặt quay lại nhìn, tâm tình bị đè nén rốt cục đạt đến đỉnh điểm.
Anh chăm chú nắm lấy cổ tay của cô, đè xuống ghế sa lon, trên mặt là sự phẫn nộ chưa bao giờ có: “Không đề cập chuyện này nữa được không?”
Dương Thư chưa từng thấy bộ dạng nổi giận này của anh, cổ tay bị anh giam cầm, cô ngước mắt đối đầu ánh mắt đen nhánh sắc bén của anh.
Cô hít sâu một hơi, cố gắng để giọng nói bình tĩnh: “Những quy tắc này, ban đầu anh đã đồng ý rồi, có thể nói đạo lý chút được không?”
“Lúc trước là lúc trước, bây giờ là bây giờ.” Khương Bái nặng nề nhìn cô, “Anh chính là không muốn nói đạo lý với em, chuyện tình cảm thì đạo lý ở đâu ra? Em có thích anh không, anh có thể cảm nhận được, tại sao phải tự lừa mình dối người?”
Dương Thư thử giãy dụa cổ tay của mình, nhưng không thoát được, cô phủ nhận nói: “Anh lúc nào cũng tự luyến, nếu như hiểu lầm tôi thích anh cũng không kỳ quái. Nhưng trên thực tế, tôi chỉ là tuân thủ quy tắc trò chơi, làm chuyện mình phải làm.”
Vẻ mặt Khương Bái hơi giật mình, đồng tử đen nhánh hiện lên gợn sóng, tròng mắt dần dần xuất hiện tơ hồng.
Anh dừng một chút, lại mở miệng, giọng nói khàn khàn: “Thật là như vậy sao?”
Môi anh run rẩy mấy lần, vành mắt đỏ hoe có chút ương ngạnh: “Vậy em không thích anh cái gì, anh sẽ sửa, được không?”
Trong lòng Dương Thư buồn buồn, nhưng cố trấn tĩnh nói: “Tôi cảm thấy, chúng ta không cần dây dưa như vậy nữa.”
“Anh muốn dây dưa thế này lúc nào chứ?” Anh giống như điên, bá đạo muốn hôn cô.
Dương Thư tránh né, đẩy anh: “Dưa hái xanh không ngọt, anh tỉnh táo lại đi được không hả?”
Khương Bái nhàn nhạt cụp mắt xuống, con ngươi sâu như vực không đáy, gằn từng chữ một: “Đến cùng là ngọt hay chát thì vẫn phải hái xuống mới biết được.”
Anh hôn cô, dùng tay đi kéo quần áo của cô, Dương Thư càng tránh, anh càng hung hãn xé rách.
Cổ áo bị anh dùng lực kéo mạnh, nụ hôn thuận theo xương quai xanh hướng xuống.
Dương Thư đỏ cả vành mắt, từ bỏ giãy dụa, mặc cho anh náo loạn.
Cảm nhận được phản ứng của cô gái nhỏ, Khương Bái dừng lại, lý trí cố gắng kéo về.
Anh bỗng nhiên tự cười nhạo, lòng bàn tay đảo qua nước mắt đang trượt trên khóe mi cô, cất giọng trầm thấp khàn khàn: “Bộ dáng ủy khuất này của em, là đang xem tôi giống như tội phạm sao?”
Anh biết cô có chuyện cũ trong lòng chưa giải thoát, biết cô mặt ngoài tuỳ tiện nhưng nội tâm mẫn cảm.
Anh không dám hỏi, không dám điều tra, cẩn thận từng li từng tí canh giữ ở biên giới bên ngoài.
Anh thấy cô có một chút xíu thay đổi, còn tưởng rằng anh có thích cô hay không cô có thể cảm nhận được.
Không nghĩ tới sau một năm, hai người vẫn là muốn trở về điểm xuất phát.
Cánh cửa trái tim kia của cô, cho tới bây giờ vẫn không vì anh mở ra một chút xíu nào.
“Dương Thư, em thế này thật sự rất vô nghĩa.” Anh buông cô ra, chán nản từ trên ghế salon đứng dậy, cũng không quay đầu lại, rời đi.
Cửa lớn bị anh dùng sức đóng lại, truyền đến tiếng va chạm ầm ĩ.
Tim Dương Thư giống như cũng bị cái gì đó hung hăng đập một cái, đau đến không thở nổi.
Lúc Khương Bái tỏ tình với cô, cô chẳng qua cảm thấy anh có thể chỉ là hơi động lòng chút xíu thôi.
Cô hoàn toàn không ngờ tới, đối với việc chia tay này, phản ứng của anh sẽ lớn như vậy.
Có lẽ, anh so với trong tưởng tượng của cô, còn thích cô nhiều hơn thế?
Thế nhưng là phần tình cảm này có bao nhiêu lớn, cô cũng không dám dò xét.
Cô lấy quần áo từ trên ghế salon ngồi dậy, tự mình gom đồ, cả người giống khó chịu như bị ngâm nước.
Trước đó, cô chưa từng nghĩ rằng sẽ có ai đó quan tâm mình.
Có lẽ từ một năm trước, thời điểm cô đồng ý cùng Khương Bái chơi trò hiệp ước yêu đương này đã là sai rồi.
Trong phòng khách là một mảnh hỗn độn, hành lý đem tới còn chưa có gom xong.
Dương Thư đứng dậy bỏ vào phòng ngủ, sửa sang lại một chút quần áo trên người bị Khương Bái kéo hỏng, thay một bộ khác.
Dương Thư có chút đau đầu, tắm rửa một cái rồi nằm trên giường.
Trong đầu cô lặp đi lặp lại tình cảnh vừa rồi cùng Khương Bái ở phòng khách.
Hai người bọn ầm ĩ tách ra, lần này có lẽ sẽ triệt để chia tay.
Dương Thư đột nhiên không muốn ở Trường Hoàn tiếp tục chờ đợi.
Vốn là không muốn định cư nơi này, bây giờ lại xảy ra chuyện như vậy, cô sau này cũng không cách nào đối mặt với Khương Ngâm và người nhà cô ấy.
Có lẽ, đây là thời điểm nên rời đi.
Điều hoà nhiệt độ thấp, cô ôm lấy chăn mền cuộn thành một đống, có chút lạnh, nhưng cũng rất thanh tỉnh.
Mơ mơ màng màng không không biết ngủ quên từ lúc nào.
Dương Thư có một giấc mơ dài, đều là chuyện trước kia.
Lúc còn rất nhỏ, Dương Huyền Diệu mang theo cô vào Hà gia sống.
Hà Vấn Cầm là người phụ nữ quyền lực, trong nhà nói một không hai.
Hà Vấn Cầm không thích cô, từ lúc cô vào Hà gia ngày đầu tiên đã cảm giác được.
Dương Thư mỗi ngày không thể mặc quần áo có màu giống như bà ta. Trên bàn cơm không thể phát ra âm thanh, trong nhà ngoại trừ phòng ngủ của cô, bất kỳ chỗ nào khác cũng không thể xuất hiện đồ đạc của cô.
Cô ở Hà gia mỗi ngày trôi qua đều như bước trên một tấm băng mỏng.
Dương Huyền Diệu chỉ chăm chăm dỗ dành Hà Vấn Cầm vui vẻ, không hề để tâm đến đứa con gái này.
Lúc đó, chỉ có Hà Đông Tự sẽ vụng trộm quan tâm cô.
Anh mua cho cô đồ chơi, mua đồ trang sức, thừa dịp thời điểm Hà Vấn Cầm đi công tác còn mang theo cô đi ra ngoài chơi.
Anh luôn luôn nói với cô: “Tiểu Thư, anh sẽ vĩnh viễn bảo vệ em.”
Dương Thư tin tưởng không nghi ngờ.
Bọn họ từng ngày lớn lên, cô đối Hà Đông Tự ỷ lại cũng càng ngày càng nhiều.
Thẳng đến mùa hè năm lớp mười một, trong một buổi trưa, người trong nhà đều đã nghỉ ngơi.
Cô xuống dưới lầu uống nước lại bị Hà Đông Tự ngăn lại, đột nhiên tỏ tình.
Ngày đó anh ta vừa ra ngoài cùng bạn bè uống rượu, cả người toàn mùi rượu.
Dương Thư bị anh dọa đến ngây người, tránh né lấy đẩy anh: “Anh Đông Tự, có phải anh uống say rồi.”
“Tiểu Thư, anh rất tỉnh táo.” Anh ta cầm tay của cô để trên lồng ngực, để cô cảm nhập được tim của anh ta đang đập, lại lặp lại một lần, “Anh thật sự thích em.”
Dương Thư bị dọa sợ rút tay về, quanh co: “Chúng ta là anh em.”
“Mẹ anh cùng ba em căn bản không có lĩnh chứng, chúng ta không tính là anh em.” Hà Vấn Cầm là một người phụ nữ độc đoán, bà ta làm sao có thể để tài sản của mình bị uy hiếp.
Ngoài mặt bà ta cùng Dương Huyền Diệu làm tiệc rượu, nhưng căn bản không có đồng ý cùng ông ta lĩnh chứng.
“Tiểu Thư, anh đối với em là thật lòng, những năm này anh tốt với em thế nào, em không cảm giác được sao?” Hà Đông Tự bỗng nhiên ôm lấy cô, Dương Thư sợ hãi, liều mạng giãy dụa.
Ngay góc cua đầu cầu thang bỗng nhiên truyền đến giọng nói nghiêm nghị của Hà Vấn Cầm: “Hai người các ngươi đang làm gì?”
Hà Đông Tự nhìn thấy Hà Vấn Cầm giận dữ, tỉnh rượu hơn phân nửa.
Anh trong nháy mắt đẩy Dương Thư ra, khô khốc gọi một tiếng: “Mẹ.”
Hà Vấn Cầm cau mày đi xuống: “Mẹ hỏi hai đứa đang làm gì!”
“Con, tụi con…” Hà Đông Tự ấp úng, nhất thời trả lợi không được.
Nghiêm Nhạc Đồng từ bên ngoài đi vào, nói với Hà Vấn Cầm: “Dì Hà, con vừa mới nhìn thấy, là Dương Thư câu dẫn anh Đông Tự, một mực quấn lấy anh ấy.”
Ba của Nghiêm Nhạc Đồng là lái xe của Hà Vấn Cầm, theo Hà Vấn Cầm tư khi lập nghiệp đến nay, xem như là đồng cam cộng khổ, có mấy chục năm giao tình.
Bởi vì cái này, Hà Vấn Cầm đối Nghiêm Nhạc Đồng có chút chiếu cố.
Dương Thư thường xuyên nhìn thấy Nghiêm Nhạc Đồng ở Hà gia, cơ hồ mỗi cuối tuần đều ở đây.
Dì bảo mẫu của Hà gia đối xử với cô ta cũng tôn trọng hơn nhiều so với Dương Thư.
Nghiêm Nhạc Đồng đã nói, Hà Vấn Cầm càng tin tưởng không nghi ngờ.
Bà để cho người ta cầm roi tới, như là phát điên vừa đánh vừa mắng Dương Thư.
Roi sắc bén xẹt qua làn da, Dương Thư đau đến cả người như bị xé nát.
Cô chịu đựng run rẩy nhìn về phía bên cạnh Hà Đông Tự, người nói sẽ vĩnh viễn bảo vệ cô.
Cô hi vọng anh có thể đứng ra giải thích rõ ràng, dù là vì cô cầu xin một chút cũng được.
Thế nhưng là Hà Đông Tự cứ như vậy đứng ở bên cạnh nhìn, không dám rên một tiếng.
Nháy mắt Dương Thư giống như sáng tổ, những năm này anh đối xử tốt với cô, cưng chiềui cô, dỗ dành cô, cũng cuối cùng chẳng qua chỉ là xem cô như đồ chơi.
Anh nào nhớ tới bảo vệ cô, thậm chí ngay cả giúp cô chứng minh trong sạch cũng không nguyện ý.
Dương Thư chỉ có thể tự mình giải thích choHà Vấn Cầm, cô nói là Hà Đông Tự thích cô, cô chẳng hề làm gì cả.
Lại đổi lấy Hà Vấn Cầm càng thêm dùng sức đánh vài roi, nói cô phạm sai lầm còn vu oan cho người khác.
Thẳng đến khi Dương Huyền Diệu từ bên ngoài trở về, nhìn thấy cục diện trước mắt, ông phẫn nộ đoạt lấy roi của Hà Vấn Cầm, cho Hà Vấn Cầm một bạt tai: “Bình thường bà không chào đón nó, tôi không nói một câu, nhưng tôi không cho phép bà đánh nó. Bà vậy mà dám động tay động chân với nó?”
Đó là lần đầu tiên, Dương Huyền Diệu ở trước mặt Hà Vấn Cầm che chở cô.
Bình thường ông chân chó nịnh nọt đã quen, Hà Vấn Cầm không nghĩ tới ông sẽ nổi giận với mình, còn dám động thủ.
Gương mặt đau rát, Hà Vấn Cầm bụm mặt, trợn mắt nói: “Dương Huyền Diệu! Con gái bảo bối của ông dám câu dẫn con trai tôi, tôi cho nó vài roi tử còn nhẹ, ông còn dám đánh tôi?”
“Lời bà tự nói, mắc gì phải tin? Tôi biết thừa thằng nhóc thối Hà Đông Tự này nhớ thương con gái tôi đã lâu, cứ tưởng tôi không biết gì à?”
Ngày đó Dương Huyền Diệu và Hà Vấn Cầm trở mặt.
Hai cha con họ bị đuổi ra khỏi cửa.
Dương Huyền Diệu cầm tiền riêng mình vụng trộm giấu, thuê một phòng ở cũ kỹ.
Thời điểm thu dọn đồ đạc, Dương Huyền Diệu hỏi Dương Thư, cô và Hà Đông Tự đến cùng đã có chuyện gì xảy ra.
Dương Thư kể việc này cho ông nghe.
Dương Huyền Diệu nghe xong hùng hùng hổ hổ: “Nhìn ánh mắt của tên nhóc thối đó ba biết ngay mà!”
Dương Thư nghe thấy lời này, nhăn lông mày nhìn sang: “Ba đã sớm biết?”
Cô chợt cảm thấy ủy khuất, giọng nói đột nhiên cất cao, chất vấn, “Vậy sao ba còn tùy ý để anh ta tiếp cận con?”
“Không phải nó đối xử với con cũng rất tốt sao, sớm muộn gì con cũng phải lấy chồng, lúc đó ba cảm thấy Hà Đông Tự rất phù hợp. Dù sao Hà Vấn Cầm cũng không cùng ba lĩnh chứng, con và con trai bà ta ở cùng một chỗ, đến lúc đó kết hôn, tài sản của Hà gia chúng ta cũng lấy được một nửa. Nhưng tên nhóc kia kia cũng quá nhát gan, ngay trước mặt Hà Vấn Cầm đã bị dọa đến mức không dám thừa nhận, thứ hèn nhát.”
Dương Thư trợn mắt nhìn ông chằm chằm: “Không phải ba dựa vào người khác mới có thể sống sao? Tài sản là của người ta, có quan hệ gì tới ba? Ba cứ như vậy vì muốn có tài sản của nhà họ, đã sớm suy nghĩ đến việc tương lai bán con đi?”
“Con còn nhỏ, bây giờ xem tiền tài như cặn bã, lớn lên con sẽ biết nhiều tiền thì được gì. Không có tiền con ăn cái gì, uống gì? Con còn phải học chụp ảnh, thi cử học tập có cái nào không cần tiền?”
Dương Huyền Diệu nhìn căn phòng rách nát trước mắt, có chút bực bội, “Ba còn chưa than ủy khuất, bởi vì con và Hà Đông Tự như thế, chúng ta bị nhà họ Hà đuổi ra ngoài, ta biết than khổ với ai đây?”
“Hà Vấn Cầm cũng thế, bà ta đánh con nặng như vậy, ba đánh bà ta có một cái, vậy mà bà ta chỉ vì tức giận lại đuổi ta ra ngoài? Con nói xem, bây giờ ba qua đó năn nỉ một chút, chúng ta còn có thể trở về đó không? Đến lúc đó con đi chung với ba, nhận lỗi với bà ta.”
Dương Thư nghe những lời này, trong lòng bực bội đến kịch liệt, sống mũi chua xót, quay người chạy vào toilet.
Cô giữ cửa khóa trái, ôm đầu gối ngồi xổm trên mặt đất.
Những chỗ bị Hà Vấn Cầm đánh vô cùng đau đớn, vết thương bị quần áo ma sát không ngừng kích thích thần kinh của cô, cùng với trong lòng ủy khuất và phẫn nộ, nước mắt nóng hổi từng dòng rơi xuống.
Cô đột nhiên cảm thấy mình rất thật đáng thương.
Người anh trai cô tôn kính và tin cậy bấy lâu nay, hôm nay mới nhìn rõ được bộ mặt thật của anh ta.
Mà cha ruột của cô, đối với cô bảo vệ cũng không còn gì hơn ngoài cái này.
Dương Huyền Diệu từ đầu đến cuối, thậm chí còn không mở miệng hỏi cô, vết thương trên người có đau hay không.
…
Dương Thư ngủ từ xế chiều thẳng tới ngày thứ hai, rõ ràng đã ngủ thật lâu, lại vẫn luôn cảm thấy không an ổn.
Chuyện còn bé, cùng với mẹ và anh hai không còn nữa, phảng phất đan xen, tra tấn tinh thần của cô, về sau lại là gương mặt Khương Bái dần rời xa.
Sáng sớm mở mắt ra, cô hoa mắt đau đầu, cuống họng cũng vô cùng rát, cảm giác giống như là buổi tối hôm qua trong mơ khóc rất nhiều.
Cô lấy một chút nước nóng, bưng ly nước đứng ở cửa phòng bếp.
Ánh mắt rơi trên ghế sa lon phòng khách, bấtt giác lại nghĩ tới chuyện ngày hôm qua.
Cô nhớ tới buổi tối hôm qua, lúc bóng lưng Khương Bái rời đi.
Dương Thư không ngờ mình quá tuyệt tình, làm tổn thương đến anh.
Nhưng cô không có đường khác có thể đi.
Dương Huyền Diệu và Hà Đông Tự, bản chất đều là người ích kỷ, bọn họ mãi mãi cũng chỉ suy nghĩ cho chính mình.
Khương Bái có khác với bọn họ hay không, cô không dám đánh cược.
Cô nhớ tới việc tìm anh trai, trong lòng cũng không chắc người ta có còn nhớ tới cô không.
Dòng nước ấm áp xẹt qua yết hầu, cuống họng cảm nhận được sự ẩm ướt, Dương Thư cụp mắt xuống, trên cánh mi dài có một tầng nước ẩm ướt.
Cô thở phào một hơi, đặt cốc nước ở bồn rửa, quay về phòng ngủ rửa mặt.
Công việc trong tay cô cô còn có mấy cái hợp đồng chụp ảnh, chờ công việc này hoàn thành, cô sẽ rời đi
——
Từ sau khi rời khỏi chỗ kia của Dương Thư, Khương Bái liên tiếp mấy ngày đều cắm đầu công việc, có đôi khi dứt khoát ngủ luôn ở luật sở.
Mấy ngày còn hơi một tí là show ân ái, bây giờ sụt thành bộ dàng này.
Phó Văn Sâm và Tiền Nhất Minh đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Hai người nói bóng nói gió hỏi anh xảy ra chuyện gì, có lẽ là tâm tình anh không tốt, cái gì cũng không nói, đâm đẩu xử lí công việc.
Buổi chiều nọ, Doãn Toại tới luật sở tìm anh, vốn là vì nói chuyện làm ăn.
Về sau nhìn thấy trạng thái anh không đúng lắm nên không nhắc tới nữa.
Trong văn phòng chỉ còn hai người bọn họ, Tần Sướng sau khi đưa cà phê liền đi ra ngoài.
Doãn Toại dựa chỗ tựa lưng nhìn anh: “Chia tay rồi?”
Khương Bái đắng chát cười một tiếng, khó chịu một hồi lâu mới nói: “Không biết trong lòng cô đang suy nghĩ gì nữa, tôi thật sự đoán không ra. Tôi biết trong lòng cô có chuyện, cẩn thận từng li từng tí không dám đụng vào, hi vòng thời gian lâu dài cô ấy sẽ mở lòng, nhưng đáng tiếc.”
Anh buông tiếng thở dài, khóe môi dắt một đường tự giễu, “Ở cạnh một năm, cũng không giữ được cô ấy.”
“Kỳ thật có vài lời, tôi không biết có nên nói hay không.” Doãn Toại bưng lên cà phê trong tay, nhìn Khương Bái một chút, “Có lẽ từ lúc bắt đầu cậu đã đi nhầm đường rồi.”
Khương Bái nghi ngờ nhìn qua.
Doãn Toại nói: “Dương Thư và Khương Ngâm không giống nhau, mặc dù tôi không hiểu rõ cô ấy, nhưng nghe cậu và Khương Ngâm ngẫu nhiên nhắc đến, tôi cảm thấy cô ấy là kiểu người mẫn cảm, tự ti về bản thân. Cậu và cô gái kiểu này còn chơi trò bí mật, thử hỏi xem cô ấy đi đâu đi tìm cảm giác an toàn? Cậu cẩn thận từng li từng tí, không chạm tới giới hạn trong lòng cô ấy, cô ấy có thể nhìn ra được sao?”
“Tôi nói này, thà cậu cưỡng ép vượt qua ranh giới, quấn quít chặt lấy, không chừng kết quả còn có thể khác đi một tí.” Doãn Toại nhìn về phía Khương Bái, “Cô ấy là người không dễ mở lòng, cậu chỉ chạm đến một điểm nhỏ cũng không đả thương được cô ấy đâu. Luật sư Khương, trong công tác cậu sát phạt quả quyết thế nào, chỉ là tới chuyện tình cảm thật sự là cẩn thận quá mức, bị phản tác dụng.”
Khương Bái nhàn nhạt dò xét anh một chút: “Lời nói của tôi với cô ấy cơ hồ đều chưa kể, làm sao cậu biết có chạm đến lòng của cô ấy hay không?”
Doãn Toại tùy ý nhấp ngụm cà phê: “Về bản chất, kiểu người nội tâm mẫn cảm phong bế bản thân, phần lớn khát vọng có một người hừng hực như lửa yêu mình, tôi nghĩ Dương Thư cũng không ngoại lệ. Lúc trước cô ấy đồng ý cùng cậu làm hiệp ước yêu đương, không thể nào không có cảm giác với cậu được. Bây giờ không chấp nhận cậu, chỉ có thể nói rõ, cậu bởi vì sợ làm cô ấy sợ hãi nên đem tất cả tình yêu gói chặt lại, biểu hiện ra ngoài không đủ lớn, cô ấy có thể chỉ cảm nhận được một ít mà thôi.”
“Cậu đang lấy kinh nghiệm của bản thân ra nói đó hả?” Khương Bái nhớ tới trước đó từng nghe nói qua một sự kiện, “Doãn tổng, vị học muội có tin đồn thời đại học quấn quít bám chặt lấy theo đuổi cậu, lúc cậu vừa động lòng thì người ta lại quăng cậu đi là ai thế?”
Cô bé đó là Khương Ngâm.
Doãn Toại không nói với anh, đem cà phê thả lại trên bàn công tác: “Bây giờ xem như cậu cũng tìm được chút an ủi từ chuyện của tôi rồi, có điều tôi và vợ tôi hiện tại rất tốt, cậu không cần quan tâm.”
Anh ấy đứng lên: “Chuyện của Dương Thư này, không nói đến những cái khác, cậu thử tự hỏi bản thân cậu xem, từ đầu tới cuối cậu có đàng hoàng theo đuổi người ta bao giờ chưa? Cảm giác an toàn của cô ấy chẳng lẽ lại từ trên trời rơi xuống cho cậu sao?”
Khương Bái đột nhiên bị Doãn Toại đâm trúng tim đen, cả người choáng váng, nhất thời ngây người.
Doãn Toại đi qua vỗ vỗ bờ vai của anh: “Hôm nay không nói chuyện công việc với cậu nữa, bận bịu chuyện lớn của cậu đi thôi, bây giờ mau chóng theo đuổi về tay, không chừng trước ba mươi tuổi may ra còn có cơ hội làm ba đó.”
Sau khi Doãn Toại sau rời đi, Khương Bái ngồi trước bàn làm việc, trong đầu dần hồi tưởng lại.
Sắc mặt anh nặng nề, dần dần nhớ đến từng lời nói và hành động của mình từ trước đến nay.
Ngồi trong phòng làm việc một hồi, anh đứng dậy, cầm áo khoác ra khỏi công ty.
Nghĩ đến lúc này Dương Thư hẳn vẫn chưa tan làm, anh trực tiếp lái xe đến dưới lầu studio của cô.
Khương Ngâm từ bên trong văn phòng bước ra, liếc nhìn Khương Bái đang đứng trồng cây si ở đó, anh mặc áo jacket màu đen, khuôn mặt lạnh nhạt, mang theo vài phần trang nghiêm.
Khương Ngâm ôm quần áo bước tới.
Trông thấy cô ấy, Khương Bái bóp tắt tàn thuốc trong tay: “Dương Thư đâu?”
Khương Ngâm tò mò, dò xét anh trai cô: “Hai người các anh cãi nhau à?”
Thấy Khương Bái không lên tiếng, Khương Ngâm nói: “Không phải sắp tới kỳ nghỉ Quốc Khánh sao, cậu ấy vừa mới xin nghỉ mấy ngày, nói là muốn đi ra ngoài giải sầu một chút, em thấy tâm trạng của cậu ấy cực kỳ không tốt.”
“Đi lúc nào?”
“Lúc chiều em gọi điện thoại cho anh, nh tắt máy.” Khương Ngâm liếm một cái môi màu đen, trầm mặc chốc lát, “Anh hai, anh và Dương Thư thật ra là thế nào vậy?”
Khương Bái một mực trầm mặc, rất lâu mới đáp lời: “Chỉ là gây nhau ầm ĩ chút thôi, không có gì nghiêm trọng.”
Khương Bái từ studio rời đi, lấy điện thoại bấm gọi cho Dương Thư.
Đối phương không nghe máy, anh tắt điện thoại di động, lái xe đi đến chỗ ở của Dương Thư.
Đi được một nửa, anh nghĩ nghĩ, cảm thấy giờ này Dương Thư không có khả năng đang ở nhà.
Anh quay đầu xe, trực tiếp đổi thành đi đến sân bay.
Cô giật mình ngơ người nhìn chằm chằm hướng cửa phòng ngủ, sau đó cuống quít đẩy Khương Bái ra.
Khương Bái ôm cô không buông: “Em ấy đã nhìn thấy rồi, bây giờ em đẩy anh ra thì được cái gì?”
Anh cụp mắt xuống, tròng mắt đen nhánh thâm thúy nhìn cô gái nhỏ trong ngực, tiếp tục đề tài vừa rồi, “Một năm này trôi qua chúng ta ở cạnh nhau không vui sao, vì sao không thể tiếp tục?”
Khương Bái nắm tay của cô, giọng nói trầm thấp, “Anh thích em, chúng ta không chia tay có được không?”
Dương Thư nhìn thấy bàn tay mình đang bị siết chặt, vành môi nhếch lên, tâm tình nhất thời có chút phức tạp.
Khương Bái từ trước đến nay kiêu ngạo không ai bì nổi, sợ là chưa từng ăn nói khép nép với ai bao giờ, vậy mà hôm nay lại nói với cô những lời này, thậm chí còn nói mình tình nguyện học tiếng chó sủa.
Từ lúc Dương Thư nhận ra mình động lòng, cô vẫn luôn suy nghĩ liệu rằng anh có thích mình hay không.
Anh làm hết thảy mọi chuyện, hoàn toàn vượt quá trách nhiệm của hiệp ước, đối xử với cô không hề qua loa.
Hôm nay rốt cuộc cũng biết đáp án.
Đáy lòng Dương Thư như bị cái gì mềm mại bao trùm lấy,giống như có mật ong chảy vào trong máu, chưa lúc nào ngọt hơn.
Chỉ là cảm giác kia quá mức ngắn ngủi, cô còn chưa kịp cao hứng, rất nhanh đã bị thứ gì đó mãnh liệt đáng sợ bủa vây.
Dương Thư lùi lại một bước, bàn tay chậm rãi từ trong tay anh rút ra.
Lòng bàn tay Khương Bái trống rỗng, cứng đờ giữa không trung một lát, sau đó thu tay lại, nhìn về phía Dương Thư: “Em cứ từ từ cân nhắc, anh không vội.”
“Nếu như em không đồng ý.” Khương Bái dừng một chút, “Chờ sau ngày 21 tháng 9, anh một lần nữa theo đuổi em cũng được.”
Thấy cô cúi đầu không nói lời nào, Khương Bái cũng không có cưỡng ép nữa: “Trước tiên thu dọn đồ đạc đi, Doãn Toại và Khương Ngâm còn ở bên ngoài chờ, anh đi xem họ một chút.”
Sau khi Khương Bái đi, cửa một lần nữa đóng lại, Dương Thư đứng nguyên tại chỗ thật lâu, sau đó mới chậm rãi tỉnh táo lại.
Cô hít sâu một hơi, bình phục cảm xúc, tiếp tục đem đồ vật trong phòng ngủ thu dọn xong.
Trước khi từ phòng ngủ đi ra, nhớ tới bên ngoài còn có Khương Ngâm, cô mất một lúc đả thông tư tưởng, rầu rĩ không biết làm sao giải thích với cô ấy.
Nhưng lúc ra, Khương Ngâm ngược lại cái gì cũng không hỏi, vẫn như cũ giống bình thường nói chuyện với cô.
Đồ vật toàn bộ được chuyển lên xe, Khương Ngâm ngồi lên xe Doãn Toại, thò đầu ra cửa sổ nhìn về phía Khương Bái: “Anh hai, em cùng chồng em còn có việc, mấy công việc dọn dẹp giúp Thư Thư còn lại giao cho anh, anh có chìa khóa nhà em rồi mà đúng không?”
Nói xong cô ấy mập mờ khoát khoát tay với Dương Thư và Khương Bái, cùng Doãn Toại lái xe rời đi.
Từ chung cư Lạc Tâm rời khỏi, dọc đường Dương Thư cùng Khương Bái đều rất trầm mặc, ai cũng không mở miệng nói chuyện.
Đến nhà của Khương Ngâm, hai người đem đồ vật mang lên từng chút một.
Đồ vật hơi nhiều, từ từ rồi cũng hết, Dương Thư không có vội vã thu dọn, cô hơi mệt nên ngồi nghỉ ngơi trên ghế sa lon.
Khương Bái nấu nước nóng, cầm cốc nước đưa cho cô, Dương Thư không nhận.
Khương Bái đặt ở trên bàn trà, ngồi xuống bên cạnh cô.
“Mệt không, muốn nghỉ ngơi một chút trước không? Đồ vật cứ để anh chậm rãi thu dọn là được.” Anh đưa tay qua muốn ôm cô.
Dương Thư giật mình, nghiêng người tránh, không cho anh đụng.
Bầu không khí phá lệ yên tĩnh, Khương Bái trầm mặt, nhíu mày nhìn cô.
Dương Thư từ đầu đến cuối yên lặng, một lúc lâu sau, cô giống như đã quyết định, chậm rãi ngẩng đầu, khuôn mặt tinh xảo bình tĩnh không lay động: “Anh Bái, chúng ta trước đó đã nói, chỉ cần một người động lòng, trò chơi này trực tiếp kết thúc, chúng ta chia tay, không thể ở cạnh nhau nữa.”
Sắc mặt Khương Bái nhạt đi, cằm kéo căng, một lát sau tỏ vẻ như không có chuyện gì tiếp tục nói: “Em ở đây nghỉ một lát, tôi giúp em thu dọn phòng ngủ.”
Nói rồi anh đứng dậy, giống như không nghe thấy lời Dương Thư, qua bên kia cầm hành lý.
Dương Thư nhìn bóng lưng của anh, lại lặp lại một lần nữa: “Tôi nói dựa theo quy tắc, chúng ta đã chia tay rồi.”
“À.” Anh quay đầu, thần sắc như mọi ngày, “Tối nay em muốn ăn cái gì, lát nữa anh đi mua đồ ăn về nấu cho em.”
Anh cố ý đem lời cô cho vào tai này vứt ra tai kia, Dương Thư bực mình: “Được, vậy coi như là bữa cơm chia tay đi.”
Khương Bái đen mặt quay lại nhìn, tâm tình bị đè nén rốt cục đạt đến đỉnh điểm.
Anh chăm chú nắm lấy cổ tay của cô, đè xuống ghế sa lon, trên mặt là sự phẫn nộ chưa bao giờ có: “Không đề cập chuyện này nữa được không?”
Dương Thư chưa từng thấy bộ dạng nổi giận này của anh, cổ tay bị anh giam cầm, cô ngước mắt đối đầu ánh mắt đen nhánh sắc bén của anh.
Cô hít sâu một hơi, cố gắng để giọng nói bình tĩnh: “Những quy tắc này, ban đầu anh đã đồng ý rồi, có thể nói đạo lý chút được không?”
“Lúc trước là lúc trước, bây giờ là bây giờ.” Khương Bái nặng nề nhìn cô, “Anh chính là không muốn nói đạo lý với em, chuyện tình cảm thì đạo lý ở đâu ra? Em có thích anh không, anh có thể cảm nhận được, tại sao phải tự lừa mình dối người?”
Dương Thư thử giãy dụa cổ tay của mình, nhưng không thoát được, cô phủ nhận nói: “Anh lúc nào cũng tự luyến, nếu như hiểu lầm tôi thích anh cũng không kỳ quái. Nhưng trên thực tế, tôi chỉ là tuân thủ quy tắc trò chơi, làm chuyện mình phải làm.”
Vẻ mặt Khương Bái hơi giật mình, đồng tử đen nhánh hiện lên gợn sóng, tròng mắt dần dần xuất hiện tơ hồng.
Anh dừng một chút, lại mở miệng, giọng nói khàn khàn: “Thật là như vậy sao?”
Môi anh run rẩy mấy lần, vành mắt đỏ hoe có chút ương ngạnh: “Vậy em không thích anh cái gì, anh sẽ sửa, được không?”
Trong lòng Dương Thư buồn buồn, nhưng cố trấn tĩnh nói: “Tôi cảm thấy, chúng ta không cần dây dưa như vậy nữa.”
“Anh muốn dây dưa thế này lúc nào chứ?” Anh giống như điên, bá đạo muốn hôn cô.
Dương Thư tránh né, đẩy anh: “Dưa hái xanh không ngọt, anh tỉnh táo lại đi được không hả?”
Khương Bái nhàn nhạt cụp mắt xuống, con ngươi sâu như vực không đáy, gằn từng chữ một: “Đến cùng là ngọt hay chát thì vẫn phải hái xuống mới biết được.”
Anh hôn cô, dùng tay đi kéo quần áo của cô, Dương Thư càng tránh, anh càng hung hãn xé rách.
Cổ áo bị anh dùng lực kéo mạnh, nụ hôn thuận theo xương quai xanh hướng xuống.
Dương Thư đỏ cả vành mắt, từ bỏ giãy dụa, mặc cho anh náo loạn.
Cảm nhận được phản ứng của cô gái nhỏ, Khương Bái dừng lại, lý trí cố gắng kéo về.
Anh bỗng nhiên tự cười nhạo, lòng bàn tay đảo qua nước mắt đang trượt trên khóe mi cô, cất giọng trầm thấp khàn khàn: “Bộ dáng ủy khuất này của em, là đang xem tôi giống như tội phạm sao?”
Anh biết cô có chuyện cũ trong lòng chưa giải thoát, biết cô mặt ngoài tuỳ tiện nhưng nội tâm mẫn cảm.
Anh không dám hỏi, không dám điều tra, cẩn thận từng li từng tí canh giữ ở biên giới bên ngoài.
Anh thấy cô có một chút xíu thay đổi, còn tưởng rằng anh có thích cô hay không cô có thể cảm nhận được.
Không nghĩ tới sau một năm, hai người vẫn là muốn trở về điểm xuất phát.
Cánh cửa trái tim kia của cô, cho tới bây giờ vẫn không vì anh mở ra một chút xíu nào.
“Dương Thư, em thế này thật sự rất vô nghĩa.” Anh buông cô ra, chán nản từ trên ghế salon đứng dậy, cũng không quay đầu lại, rời đi.
Cửa lớn bị anh dùng sức đóng lại, truyền đến tiếng va chạm ầm ĩ.
Tim Dương Thư giống như cũng bị cái gì đó hung hăng đập một cái, đau đến không thở nổi.
Lúc Khương Bái tỏ tình với cô, cô chẳng qua cảm thấy anh có thể chỉ là hơi động lòng chút xíu thôi.
Cô hoàn toàn không ngờ tới, đối với việc chia tay này, phản ứng của anh sẽ lớn như vậy.
Có lẽ, anh so với trong tưởng tượng của cô, còn thích cô nhiều hơn thế?
Thế nhưng là phần tình cảm này có bao nhiêu lớn, cô cũng không dám dò xét.
Cô lấy quần áo từ trên ghế salon ngồi dậy, tự mình gom đồ, cả người giống khó chịu như bị ngâm nước.
Trước đó, cô chưa từng nghĩ rằng sẽ có ai đó quan tâm mình.
Có lẽ từ một năm trước, thời điểm cô đồng ý cùng Khương Bái chơi trò hiệp ước yêu đương này đã là sai rồi.
Trong phòng khách là một mảnh hỗn độn, hành lý đem tới còn chưa có gom xong.
Dương Thư đứng dậy bỏ vào phòng ngủ, sửa sang lại một chút quần áo trên người bị Khương Bái kéo hỏng, thay một bộ khác.
Dương Thư có chút đau đầu, tắm rửa một cái rồi nằm trên giường.
Trong đầu cô lặp đi lặp lại tình cảnh vừa rồi cùng Khương Bái ở phòng khách.
Hai người bọn ầm ĩ tách ra, lần này có lẽ sẽ triệt để chia tay.
Dương Thư đột nhiên không muốn ở Trường Hoàn tiếp tục chờ đợi.
Vốn là không muốn định cư nơi này, bây giờ lại xảy ra chuyện như vậy, cô sau này cũng không cách nào đối mặt với Khương Ngâm và người nhà cô ấy.
Có lẽ, đây là thời điểm nên rời đi.
Điều hoà nhiệt độ thấp, cô ôm lấy chăn mền cuộn thành một đống, có chút lạnh, nhưng cũng rất thanh tỉnh.
Mơ mơ màng màng không không biết ngủ quên từ lúc nào.
Dương Thư có một giấc mơ dài, đều là chuyện trước kia.
Lúc còn rất nhỏ, Dương Huyền Diệu mang theo cô vào Hà gia sống.
Hà Vấn Cầm là người phụ nữ quyền lực, trong nhà nói một không hai.
Hà Vấn Cầm không thích cô, từ lúc cô vào Hà gia ngày đầu tiên đã cảm giác được.
Dương Thư mỗi ngày không thể mặc quần áo có màu giống như bà ta. Trên bàn cơm không thể phát ra âm thanh, trong nhà ngoại trừ phòng ngủ của cô, bất kỳ chỗ nào khác cũng không thể xuất hiện đồ đạc của cô.
Cô ở Hà gia mỗi ngày trôi qua đều như bước trên một tấm băng mỏng.
Dương Huyền Diệu chỉ chăm chăm dỗ dành Hà Vấn Cầm vui vẻ, không hề để tâm đến đứa con gái này.
Lúc đó, chỉ có Hà Đông Tự sẽ vụng trộm quan tâm cô.
Anh mua cho cô đồ chơi, mua đồ trang sức, thừa dịp thời điểm Hà Vấn Cầm đi công tác còn mang theo cô đi ra ngoài chơi.
Anh luôn luôn nói với cô: “Tiểu Thư, anh sẽ vĩnh viễn bảo vệ em.”
Dương Thư tin tưởng không nghi ngờ.
Bọn họ từng ngày lớn lên, cô đối Hà Đông Tự ỷ lại cũng càng ngày càng nhiều.
Thẳng đến mùa hè năm lớp mười một, trong một buổi trưa, người trong nhà đều đã nghỉ ngơi.
Cô xuống dưới lầu uống nước lại bị Hà Đông Tự ngăn lại, đột nhiên tỏ tình.
Ngày đó anh ta vừa ra ngoài cùng bạn bè uống rượu, cả người toàn mùi rượu.
Dương Thư bị anh dọa đến ngây người, tránh né lấy đẩy anh: “Anh Đông Tự, có phải anh uống say rồi.”
“Tiểu Thư, anh rất tỉnh táo.” Anh ta cầm tay của cô để trên lồng ngực, để cô cảm nhập được tim của anh ta đang đập, lại lặp lại một lần, “Anh thật sự thích em.”
Dương Thư bị dọa sợ rút tay về, quanh co: “Chúng ta là anh em.”
“Mẹ anh cùng ba em căn bản không có lĩnh chứng, chúng ta không tính là anh em.” Hà Vấn Cầm là một người phụ nữ độc đoán, bà ta làm sao có thể để tài sản của mình bị uy hiếp.
Ngoài mặt bà ta cùng Dương Huyền Diệu làm tiệc rượu, nhưng căn bản không có đồng ý cùng ông ta lĩnh chứng.
“Tiểu Thư, anh đối với em là thật lòng, những năm này anh tốt với em thế nào, em không cảm giác được sao?” Hà Đông Tự bỗng nhiên ôm lấy cô, Dương Thư sợ hãi, liều mạng giãy dụa.
Ngay góc cua đầu cầu thang bỗng nhiên truyền đến giọng nói nghiêm nghị của Hà Vấn Cầm: “Hai người các ngươi đang làm gì?”
Hà Đông Tự nhìn thấy Hà Vấn Cầm giận dữ, tỉnh rượu hơn phân nửa.
Anh trong nháy mắt đẩy Dương Thư ra, khô khốc gọi một tiếng: “Mẹ.”
Hà Vấn Cầm cau mày đi xuống: “Mẹ hỏi hai đứa đang làm gì!”
“Con, tụi con…” Hà Đông Tự ấp úng, nhất thời trả lợi không được.
Nghiêm Nhạc Đồng từ bên ngoài đi vào, nói với Hà Vấn Cầm: “Dì Hà, con vừa mới nhìn thấy, là Dương Thư câu dẫn anh Đông Tự, một mực quấn lấy anh ấy.”
Ba của Nghiêm Nhạc Đồng là lái xe của Hà Vấn Cầm, theo Hà Vấn Cầm tư khi lập nghiệp đến nay, xem như là đồng cam cộng khổ, có mấy chục năm giao tình.
Bởi vì cái này, Hà Vấn Cầm đối Nghiêm Nhạc Đồng có chút chiếu cố.
Dương Thư thường xuyên nhìn thấy Nghiêm Nhạc Đồng ở Hà gia, cơ hồ mỗi cuối tuần đều ở đây.
Dì bảo mẫu của Hà gia đối xử với cô ta cũng tôn trọng hơn nhiều so với Dương Thư.
Nghiêm Nhạc Đồng đã nói, Hà Vấn Cầm càng tin tưởng không nghi ngờ.
Bà để cho người ta cầm roi tới, như là phát điên vừa đánh vừa mắng Dương Thư.
Roi sắc bén xẹt qua làn da, Dương Thư đau đến cả người như bị xé nát.
Cô chịu đựng run rẩy nhìn về phía bên cạnh Hà Đông Tự, người nói sẽ vĩnh viễn bảo vệ cô.
Cô hi vọng anh có thể đứng ra giải thích rõ ràng, dù là vì cô cầu xin một chút cũng được.
Thế nhưng là Hà Đông Tự cứ như vậy đứng ở bên cạnh nhìn, không dám rên một tiếng.
Nháy mắt Dương Thư giống như sáng tổ, những năm này anh đối xử tốt với cô, cưng chiềui cô, dỗ dành cô, cũng cuối cùng chẳng qua chỉ là xem cô như đồ chơi.
Anh nào nhớ tới bảo vệ cô, thậm chí ngay cả giúp cô chứng minh trong sạch cũng không nguyện ý.
Dương Thư chỉ có thể tự mình giải thích choHà Vấn Cầm, cô nói là Hà Đông Tự thích cô, cô chẳng hề làm gì cả.
Lại đổi lấy Hà Vấn Cầm càng thêm dùng sức đánh vài roi, nói cô phạm sai lầm còn vu oan cho người khác.
Thẳng đến khi Dương Huyền Diệu từ bên ngoài trở về, nhìn thấy cục diện trước mắt, ông phẫn nộ đoạt lấy roi của Hà Vấn Cầm, cho Hà Vấn Cầm một bạt tai: “Bình thường bà không chào đón nó, tôi không nói một câu, nhưng tôi không cho phép bà đánh nó. Bà vậy mà dám động tay động chân với nó?”
Đó là lần đầu tiên, Dương Huyền Diệu ở trước mặt Hà Vấn Cầm che chở cô.
Bình thường ông chân chó nịnh nọt đã quen, Hà Vấn Cầm không nghĩ tới ông sẽ nổi giận với mình, còn dám động thủ.
Gương mặt đau rát, Hà Vấn Cầm bụm mặt, trợn mắt nói: “Dương Huyền Diệu! Con gái bảo bối của ông dám câu dẫn con trai tôi, tôi cho nó vài roi tử còn nhẹ, ông còn dám đánh tôi?”
“Lời bà tự nói, mắc gì phải tin? Tôi biết thừa thằng nhóc thối Hà Đông Tự này nhớ thương con gái tôi đã lâu, cứ tưởng tôi không biết gì à?”
Ngày đó Dương Huyền Diệu và Hà Vấn Cầm trở mặt.
Hai cha con họ bị đuổi ra khỏi cửa.
Dương Huyền Diệu cầm tiền riêng mình vụng trộm giấu, thuê một phòng ở cũ kỹ.
Thời điểm thu dọn đồ đạc, Dương Huyền Diệu hỏi Dương Thư, cô và Hà Đông Tự đến cùng đã có chuyện gì xảy ra.
Dương Thư kể việc này cho ông nghe.
Dương Huyền Diệu nghe xong hùng hùng hổ hổ: “Nhìn ánh mắt của tên nhóc thối đó ba biết ngay mà!”
Dương Thư nghe thấy lời này, nhăn lông mày nhìn sang: “Ba đã sớm biết?”
Cô chợt cảm thấy ủy khuất, giọng nói đột nhiên cất cao, chất vấn, “Vậy sao ba còn tùy ý để anh ta tiếp cận con?”
“Không phải nó đối xử với con cũng rất tốt sao, sớm muộn gì con cũng phải lấy chồng, lúc đó ba cảm thấy Hà Đông Tự rất phù hợp. Dù sao Hà Vấn Cầm cũng không cùng ba lĩnh chứng, con và con trai bà ta ở cùng một chỗ, đến lúc đó kết hôn, tài sản của Hà gia chúng ta cũng lấy được một nửa. Nhưng tên nhóc kia kia cũng quá nhát gan, ngay trước mặt Hà Vấn Cầm đã bị dọa đến mức không dám thừa nhận, thứ hèn nhát.”
Dương Thư trợn mắt nhìn ông chằm chằm: “Không phải ba dựa vào người khác mới có thể sống sao? Tài sản là của người ta, có quan hệ gì tới ba? Ba cứ như vậy vì muốn có tài sản của nhà họ, đã sớm suy nghĩ đến việc tương lai bán con đi?”
“Con còn nhỏ, bây giờ xem tiền tài như cặn bã, lớn lên con sẽ biết nhiều tiền thì được gì. Không có tiền con ăn cái gì, uống gì? Con còn phải học chụp ảnh, thi cử học tập có cái nào không cần tiền?”
Dương Huyền Diệu nhìn căn phòng rách nát trước mắt, có chút bực bội, “Ba còn chưa than ủy khuất, bởi vì con và Hà Đông Tự như thế, chúng ta bị nhà họ Hà đuổi ra ngoài, ta biết than khổ với ai đây?”
“Hà Vấn Cầm cũng thế, bà ta đánh con nặng như vậy, ba đánh bà ta có một cái, vậy mà bà ta chỉ vì tức giận lại đuổi ta ra ngoài? Con nói xem, bây giờ ba qua đó năn nỉ một chút, chúng ta còn có thể trở về đó không? Đến lúc đó con đi chung với ba, nhận lỗi với bà ta.”
Dương Thư nghe những lời này, trong lòng bực bội đến kịch liệt, sống mũi chua xót, quay người chạy vào toilet.
Cô giữ cửa khóa trái, ôm đầu gối ngồi xổm trên mặt đất.
Những chỗ bị Hà Vấn Cầm đánh vô cùng đau đớn, vết thương bị quần áo ma sát không ngừng kích thích thần kinh của cô, cùng với trong lòng ủy khuất và phẫn nộ, nước mắt nóng hổi từng dòng rơi xuống.
Cô đột nhiên cảm thấy mình rất thật đáng thương.
Người anh trai cô tôn kính và tin cậy bấy lâu nay, hôm nay mới nhìn rõ được bộ mặt thật của anh ta.
Mà cha ruột của cô, đối với cô bảo vệ cũng không còn gì hơn ngoài cái này.
Dương Huyền Diệu từ đầu đến cuối, thậm chí còn không mở miệng hỏi cô, vết thương trên người có đau hay không.
…
Dương Thư ngủ từ xế chiều thẳng tới ngày thứ hai, rõ ràng đã ngủ thật lâu, lại vẫn luôn cảm thấy không an ổn.
Chuyện còn bé, cùng với mẹ và anh hai không còn nữa, phảng phất đan xen, tra tấn tinh thần của cô, về sau lại là gương mặt Khương Bái dần rời xa.
Sáng sớm mở mắt ra, cô hoa mắt đau đầu, cuống họng cũng vô cùng rát, cảm giác giống như là buổi tối hôm qua trong mơ khóc rất nhiều.
Cô lấy một chút nước nóng, bưng ly nước đứng ở cửa phòng bếp.
Ánh mắt rơi trên ghế sa lon phòng khách, bấtt giác lại nghĩ tới chuyện ngày hôm qua.
Cô nhớ tới buổi tối hôm qua, lúc bóng lưng Khương Bái rời đi.
Dương Thư không ngờ mình quá tuyệt tình, làm tổn thương đến anh.
Nhưng cô không có đường khác có thể đi.
Dương Huyền Diệu và Hà Đông Tự, bản chất đều là người ích kỷ, bọn họ mãi mãi cũng chỉ suy nghĩ cho chính mình.
Khương Bái có khác với bọn họ hay không, cô không dám đánh cược.
Cô nhớ tới việc tìm anh trai, trong lòng cũng không chắc người ta có còn nhớ tới cô không.
Dòng nước ấm áp xẹt qua yết hầu, cuống họng cảm nhận được sự ẩm ướt, Dương Thư cụp mắt xuống, trên cánh mi dài có một tầng nước ẩm ướt.
Cô thở phào một hơi, đặt cốc nước ở bồn rửa, quay về phòng ngủ rửa mặt.
Công việc trong tay cô cô còn có mấy cái hợp đồng chụp ảnh, chờ công việc này hoàn thành, cô sẽ rời đi
——
Từ sau khi rời khỏi chỗ kia của Dương Thư, Khương Bái liên tiếp mấy ngày đều cắm đầu công việc, có đôi khi dứt khoát ngủ luôn ở luật sở.
Mấy ngày còn hơi một tí là show ân ái, bây giờ sụt thành bộ dàng này.
Phó Văn Sâm và Tiền Nhất Minh đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Hai người nói bóng nói gió hỏi anh xảy ra chuyện gì, có lẽ là tâm tình anh không tốt, cái gì cũng không nói, đâm đẩu xử lí công việc.
Buổi chiều nọ, Doãn Toại tới luật sở tìm anh, vốn là vì nói chuyện làm ăn.
Về sau nhìn thấy trạng thái anh không đúng lắm nên không nhắc tới nữa.
Trong văn phòng chỉ còn hai người bọn họ, Tần Sướng sau khi đưa cà phê liền đi ra ngoài.
Doãn Toại dựa chỗ tựa lưng nhìn anh: “Chia tay rồi?”
Khương Bái đắng chát cười một tiếng, khó chịu một hồi lâu mới nói: “Không biết trong lòng cô đang suy nghĩ gì nữa, tôi thật sự đoán không ra. Tôi biết trong lòng cô có chuyện, cẩn thận từng li từng tí không dám đụng vào, hi vòng thời gian lâu dài cô ấy sẽ mở lòng, nhưng đáng tiếc.”
Anh buông tiếng thở dài, khóe môi dắt một đường tự giễu, “Ở cạnh một năm, cũng không giữ được cô ấy.”
“Kỳ thật có vài lời, tôi không biết có nên nói hay không.” Doãn Toại bưng lên cà phê trong tay, nhìn Khương Bái một chút, “Có lẽ từ lúc bắt đầu cậu đã đi nhầm đường rồi.”
Khương Bái nghi ngờ nhìn qua.
Doãn Toại nói: “Dương Thư và Khương Ngâm không giống nhau, mặc dù tôi không hiểu rõ cô ấy, nhưng nghe cậu và Khương Ngâm ngẫu nhiên nhắc đến, tôi cảm thấy cô ấy là kiểu người mẫn cảm, tự ti về bản thân. Cậu và cô gái kiểu này còn chơi trò bí mật, thử hỏi xem cô ấy đi đâu đi tìm cảm giác an toàn? Cậu cẩn thận từng li từng tí, không chạm tới giới hạn trong lòng cô ấy, cô ấy có thể nhìn ra được sao?”
“Tôi nói này, thà cậu cưỡng ép vượt qua ranh giới, quấn quít chặt lấy, không chừng kết quả còn có thể khác đi một tí.” Doãn Toại nhìn về phía Khương Bái, “Cô ấy là người không dễ mở lòng, cậu chỉ chạm đến một điểm nhỏ cũng không đả thương được cô ấy đâu. Luật sư Khương, trong công tác cậu sát phạt quả quyết thế nào, chỉ là tới chuyện tình cảm thật sự là cẩn thận quá mức, bị phản tác dụng.”
Khương Bái nhàn nhạt dò xét anh một chút: “Lời nói của tôi với cô ấy cơ hồ đều chưa kể, làm sao cậu biết có chạm đến lòng của cô ấy hay không?”
Doãn Toại tùy ý nhấp ngụm cà phê: “Về bản chất, kiểu người nội tâm mẫn cảm phong bế bản thân, phần lớn khát vọng có một người hừng hực như lửa yêu mình, tôi nghĩ Dương Thư cũng không ngoại lệ. Lúc trước cô ấy đồng ý cùng cậu làm hiệp ước yêu đương, không thể nào không có cảm giác với cậu được. Bây giờ không chấp nhận cậu, chỉ có thể nói rõ, cậu bởi vì sợ làm cô ấy sợ hãi nên đem tất cả tình yêu gói chặt lại, biểu hiện ra ngoài không đủ lớn, cô ấy có thể chỉ cảm nhận được một ít mà thôi.”
“Cậu đang lấy kinh nghiệm của bản thân ra nói đó hả?” Khương Bái nhớ tới trước đó từng nghe nói qua một sự kiện, “Doãn tổng, vị học muội có tin đồn thời đại học quấn quít bám chặt lấy theo đuổi cậu, lúc cậu vừa động lòng thì người ta lại quăng cậu đi là ai thế?”
Cô bé đó là Khương Ngâm.
Doãn Toại không nói với anh, đem cà phê thả lại trên bàn công tác: “Bây giờ xem như cậu cũng tìm được chút an ủi từ chuyện của tôi rồi, có điều tôi và vợ tôi hiện tại rất tốt, cậu không cần quan tâm.”
Anh ấy đứng lên: “Chuyện của Dương Thư này, không nói đến những cái khác, cậu thử tự hỏi bản thân cậu xem, từ đầu tới cuối cậu có đàng hoàng theo đuổi người ta bao giờ chưa? Cảm giác an toàn của cô ấy chẳng lẽ lại từ trên trời rơi xuống cho cậu sao?”
Khương Bái đột nhiên bị Doãn Toại đâm trúng tim đen, cả người choáng váng, nhất thời ngây người.
Doãn Toại đi qua vỗ vỗ bờ vai của anh: “Hôm nay không nói chuyện công việc với cậu nữa, bận bịu chuyện lớn của cậu đi thôi, bây giờ mau chóng theo đuổi về tay, không chừng trước ba mươi tuổi may ra còn có cơ hội làm ba đó.”
Sau khi Doãn Toại sau rời đi, Khương Bái ngồi trước bàn làm việc, trong đầu dần hồi tưởng lại.
Sắc mặt anh nặng nề, dần dần nhớ đến từng lời nói và hành động của mình từ trước đến nay.
Ngồi trong phòng làm việc một hồi, anh đứng dậy, cầm áo khoác ra khỏi công ty.
Nghĩ đến lúc này Dương Thư hẳn vẫn chưa tan làm, anh trực tiếp lái xe đến dưới lầu studio của cô.
Khương Ngâm từ bên trong văn phòng bước ra, liếc nhìn Khương Bái đang đứng trồng cây si ở đó, anh mặc áo jacket màu đen, khuôn mặt lạnh nhạt, mang theo vài phần trang nghiêm.
Khương Ngâm ôm quần áo bước tới.
Trông thấy cô ấy, Khương Bái bóp tắt tàn thuốc trong tay: “Dương Thư đâu?”
Khương Ngâm tò mò, dò xét anh trai cô: “Hai người các anh cãi nhau à?”
Thấy Khương Bái không lên tiếng, Khương Ngâm nói: “Không phải sắp tới kỳ nghỉ Quốc Khánh sao, cậu ấy vừa mới xin nghỉ mấy ngày, nói là muốn đi ra ngoài giải sầu một chút, em thấy tâm trạng của cậu ấy cực kỳ không tốt.”
“Đi lúc nào?”
“Lúc chiều em gọi điện thoại cho anh, nh tắt máy.” Khương Ngâm liếm một cái môi màu đen, trầm mặc chốc lát, “Anh hai, anh và Dương Thư thật ra là thế nào vậy?”
Khương Bái một mực trầm mặc, rất lâu mới đáp lời: “Chỉ là gây nhau ầm ĩ chút thôi, không có gì nghiêm trọng.”
Khương Bái từ studio rời đi, lấy điện thoại bấm gọi cho Dương Thư.
Đối phương không nghe máy, anh tắt điện thoại di động, lái xe đi đến chỗ ở của Dương Thư.
Đi được một nửa, anh nghĩ nghĩ, cảm thấy giờ này Dương Thư không có khả năng đang ở nhà.
Anh quay đầu xe, trực tiếp đổi thành đi đến sân bay.