Chương 9: Nhật An, ngàn lần xin lỗi cậu!
Cẩm Anh thở phào một hơi, Hải Yến không nghi ngờ gì nữa rồi. Đó cũng là điều cô đang đắn đo, chỉ là bị chuyện thuyết trình kia chi phối. Nếu cô mặt dày nhờ Nhật An lần nữa không biết cậu sẽ nghĩ gì, người khác trông thấy sẽ đánh giá ra sao, đồn thổi thế nào, liệu đám fans cuồng của cậu có làm ra chuyện gì quá đáng không? Cẩm Anh không biết, mà cô cũng không muốn biết. Chung quy lại, chỉ cần có chuyện liên quan đến Nhật An cô đều gặp xui xẻo, tốt hơn hết vẫn nên tránh xa cậu.
Tuy vậy thiếu nữ vẫn cảm thấy đôi chút áy náy, không biết có nên báo cậu một tiếng hay không. Nghĩ lại thì, từ xưa đến nay Nhật An luôn giữ khoảng cách với đám con gái, thậm chí khi cô cứu cậu khỏi đám côn đồ cậu còn chẳng nhận ra cô là ai. Có lẽ lần này cậu cũng không để ý đến thế đâu, nhỉ?
Thiếu nữ bất giác quay đầu, bắt gặp hình ảnh thiếu niên đang chăm chú viết gì đó, vẻ mặt trầm tư, mày khẽ nhíu. Cẩm Anh ngồi dãy giữa còn Nhật An ngồi dãy ngoài, trước cô một bàn. Từ góc độ này nhìn sang, sống mũi thiếu niên cao, uốn cong hình chữ L, môi mỏng mím lại. Haizz, cô hiểu vì sao nhiều nữ sinh thầm thương trộm nhớ cậu rồi, nhan sắc xuất chúng như thế này, không mê mới lạ.
Nhưng Cẩm Anh không giống bọn họ, cô đã từng chứng kiến qua nhiều người đàn ông càng có nhan sắc thì càng đào hoa, khi lấy vợ vẫn lăng nhăng đi ngoại tình. Chẳng phải họ cũng có vẻ ngoài nổi bật đấy sao? Vì vậy, yêu đương là một chuyện hết sức khó nói, cũng khó hiểu không kém, ở độ tuổi này, lo tập trung học mới là tốt nhất.
Lại nói đến Nhật An, vẻ mặt đăm chiêu của cậu chính là đang... đánh cờ caro với Minh Đức. Ngồi đối diện cậu, cậu ta cười khoái chí: "Sao hả, chịu thua chưa?"
Không thể nào, chắc chắn là do sáng nay cậu ngủ không ngon giấc, nằm bàn ngủ sao bằng giường được, tê cứng cả lưng.
Dường như dạo gần đây cuộc sống của cậu bị sao chổi quấy nhiễu nên đi chệch quỹ đạo rồi. Nhật An híp mắt, đột nhiên tìm thấy sơ hở, khoanh dấu O tròn trĩnh lật ngược ván cờ.
Minh Đức trố mắt nhìn, quả nhiên Nhật An vẫn là Nhật An. Nhưng đây là lần đầu tiên cậu ta chèn ép được người anh em này, mọi lần đều ngược lại làm Minh Đức dấy lên nghi ngờ, buột miệng hỏi.
"Dạo này mày vẫn bình thường đấy chứ?"
"Mày thích bị ăn đập lắm à?" Nhật An hỏi ngược lại.
Minh Đức cười trừ tiếp tục nghĩ nước đi.
Tan học chiều hôm đó Cẩm Anh đứng ngoài cổng trường chờ Hải Yến lấy xe xong thì đón cô. Không lâu sau cô đã thấy chiếc xe đạp điện màu đỏ bất thình lình xuất hiện trước mặt, không nghĩ tới cô nàng này lại tốc độ như vậy.
"Mau lên xe đi."
Trên đường Cẩm Anh hỏi Hải Yến: "Cậu về muộn hơn thường ngày bố mẹ có nói gì không?"
"Cậu nên nhớ tớ đi xe điện, nhanh hơn xe đạp các cậu nhiều, dù muộn cũng không đáng kể, nhà tớ không xa trường lắm đâu."
Hải Yến là con cưng trong gia đình được bố mẹ chiều chuộng hết mức, dù nhà không xa trường lắm nhưng vẫn đi xe điện, tuy vậy cô nàng này lại không mắc bệnh tiểu thư một chút nào. Cẩm Anh quen cô ấy hồi cấp hai khi giáo viên chủ nhiệm vô tình xếp hai người họ ngồi chung bàn. Lúc đầu cả hai đều im lặng ai làm việc người nấy, chỉ ngồi cùng bàn nhưng không liên quan gì đến nhau. Mối quan hệ của bọn họ bắt đầu nảy nở khi Cẩm Anh giúp Hải Yến trong một bài kiểm tra vì thấy cô ấy cứ loay hoay mãi, kết quả cả hai người suýt nữa bị giáo viên đánh dấu bài. Về sau cô mới biết Hải Yến kém nhất và cũng ghét nhất môn Tiếng Anh, trong khi cô thì ngược lại.
Tiếp xúc với Hải Yến lâu dần cô nhận ra tính cách cô nàng này rất thẳng thắn, đôi khi dễ gây mất lòng người khác. Nhưng cô lại thích kiểu người như vậy, đôi khi nói thẳng ra còn hơn cứ kìm nén trong lòng, ghét nhưng phải giả bộ thích, rất mệt mỏi. Có những người đeo lên mặt quá nhiều lớp mặt nạ đến nỗi họ không còn nhận ra chính bản thân mình nữa. Tuy vậy Cẩm Anh vẫn phải nhắc nhở Hải Yến tiết chế theo từng hoàn cảnh nên cũng đỡ hơn phần nào.
Hai người im lặng một hồi, bỗng nhiên Hải Yến hỏi: "Đúng rồi, cậu mất xe lâu chưa?"
Cẩm Anh linh cảm có chuyện không ổn nhưng vẫn đáp: "Mới sáng nay thôi."
Thực ra là mất từ tối hôm qua.
"Vậy cậu đến trường kiểu gì?"
Tim Cẩm Anh đập thình thịch, cô biết ngay sẽ có chuyện mà.
"Tớ... đi bộ." Cô khóc không ra nước mắt đáp.
Nhật An, xin lỗi cậu, ngàn lần xin lỗi cậu!
Hải Yến tưởng tượng ra cảnh một cô gái nhỏ nhắn như Cẩm Anh phải đi bộ đến trường vì bị cướp xe, trông đến tội nghiệp. Cô ấy không biết rằng ngay lúc này Cẩm Anh đang lẩm bẩm một ngàn lần lời xin lỗi tới thiếu niên "côn đồ" Nhật An.
"Vậy từ mai tớ chở cậu đi học nhé."
Cẩm Anh vẫn đang tự sám hối trong lòng, ngơ ngác đáp: "Nhưng mà..."
"Không cần phải nói gì cả, cùng lắm tớ sẽ đến sớm đợi ở đầu ngõ nhà cậu, bố mẹ cậu sẽ không biết đâu. Còn cậu chỉ việc nói với cô chú là cho bạn mượn xe, có chuyện gì tớ sẽ gánh vác hết."
Hai người đi chầm chậm, lời của Hải Yến vang lên lọt vào tai cô rõ từng chữ. Cẩm Anh cảm thấy kiếp trước có lẽ cô đã giải cứu cả thế giới nên kiếp này mới có thể gặp được một người bạn tốt như vậy.
"Nếu thế cậu phải dậy sớm lắm đó."
"Bình thường tớ vẫn quen dậy sớm mà."
Thực ra Cẩm Anh biết, cô ấy chẳng đến sớm hơn Nhật An là bao.
"Để tớ suy nghĩ đã, có gì nhắn tin cho cậu sau."
"Tớ đã bảo..."
Cẩm Anh quyết định chặn họng cô nàng bằng một cái ôm vòng qua eo: "Đừng nói gì cả."
Tuy vậy thiếu nữ vẫn cảm thấy đôi chút áy náy, không biết có nên báo cậu một tiếng hay không. Nghĩ lại thì, từ xưa đến nay Nhật An luôn giữ khoảng cách với đám con gái, thậm chí khi cô cứu cậu khỏi đám côn đồ cậu còn chẳng nhận ra cô là ai. Có lẽ lần này cậu cũng không để ý đến thế đâu, nhỉ?
Thiếu nữ bất giác quay đầu, bắt gặp hình ảnh thiếu niên đang chăm chú viết gì đó, vẻ mặt trầm tư, mày khẽ nhíu. Cẩm Anh ngồi dãy giữa còn Nhật An ngồi dãy ngoài, trước cô một bàn. Từ góc độ này nhìn sang, sống mũi thiếu niên cao, uốn cong hình chữ L, môi mỏng mím lại. Haizz, cô hiểu vì sao nhiều nữ sinh thầm thương trộm nhớ cậu rồi, nhan sắc xuất chúng như thế này, không mê mới lạ.
Nhưng Cẩm Anh không giống bọn họ, cô đã từng chứng kiến qua nhiều người đàn ông càng có nhan sắc thì càng đào hoa, khi lấy vợ vẫn lăng nhăng đi ngoại tình. Chẳng phải họ cũng có vẻ ngoài nổi bật đấy sao? Vì vậy, yêu đương là một chuyện hết sức khó nói, cũng khó hiểu không kém, ở độ tuổi này, lo tập trung học mới là tốt nhất.
Lại nói đến Nhật An, vẻ mặt đăm chiêu của cậu chính là đang... đánh cờ caro với Minh Đức. Ngồi đối diện cậu, cậu ta cười khoái chí: "Sao hả, chịu thua chưa?"
Không thể nào, chắc chắn là do sáng nay cậu ngủ không ngon giấc, nằm bàn ngủ sao bằng giường được, tê cứng cả lưng.
Dường như dạo gần đây cuộc sống của cậu bị sao chổi quấy nhiễu nên đi chệch quỹ đạo rồi. Nhật An híp mắt, đột nhiên tìm thấy sơ hở, khoanh dấu O tròn trĩnh lật ngược ván cờ.
Minh Đức trố mắt nhìn, quả nhiên Nhật An vẫn là Nhật An. Nhưng đây là lần đầu tiên cậu ta chèn ép được người anh em này, mọi lần đều ngược lại làm Minh Đức dấy lên nghi ngờ, buột miệng hỏi.
"Dạo này mày vẫn bình thường đấy chứ?"
"Mày thích bị ăn đập lắm à?" Nhật An hỏi ngược lại.
Minh Đức cười trừ tiếp tục nghĩ nước đi.
Tan học chiều hôm đó Cẩm Anh đứng ngoài cổng trường chờ Hải Yến lấy xe xong thì đón cô. Không lâu sau cô đã thấy chiếc xe đạp điện màu đỏ bất thình lình xuất hiện trước mặt, không nghĩ tới cô nàng này lại tốc độ như vậy.
"Mau lên xe đi."
Trên đường Cẩm Anh hỏi Hải Yến: "Cậu về muộn hơn thường ngày bố mẹ có nói gì không?"
"Cậu nên nhớ tớ đi xe điện, nhanh hơn xe đạp các cậu nhiều, dù muộn cũng không đáng kể, nhà tớ không xa trường lắm đâu."
Hải Yến là con cưng trong gia đình được bố mẹ chiều chuộng hết mức, dù nhà không xa trường lắm nhưng vẫn đi xe điện, tuy vậy cô nàng này lại không mắc bệnh tiểu thư một chút nào. Cẩm Anh quen cô ấy hồi cấp hai khi giáo viên chủ nhiệm vô tình xếp hai người họ ngồi chung bàn. Lúc đầu cả hai đều im lặng ai làm việc người nấy, chỉ ngồi cùng bàn nhưng không liên quan gì đến nhau. Mối quan hệ của bọn họ bắt đầu nảy nở khi Cẩm Anh giúp Hải Yến trong một bài kiểm tra vì thấy cô ấy cứ loay hoay mãi, kết quả cả hai người suýt nữa bị giáo viên đánh dấu bài. Về sau cô mới biết Hải Yến kém nhất và cũng ghét nhất môn Tiếng Anh, trong khi cô thì ngược lại.
Tiếp xúc với Hải Yến lâu dần cô nhận ra tính cách cô nàng này rất thẳng thắn, đôi khi dễ gây mất lòng người khác. Nhưng cô lại thích kiểu người như vậy, đôi khi nói thẳng ra còn hơn cứ kìm nén trong lòng, ghét nhưng phải giả bộ thích, rất mệt mỏi. Có những người đeo lên mặt quá nhiều lớp mặt nạ đến nỗi họ không còn nhận ra chính bản thân mình nữa. Tuy vậy Cẩm Anh vẫn phải nhắc nhở Hải Yến tiết chế theo từng hoàn cảnh nên cũng đỡ hơn phần nào.
Hai người im lặng một hồi, bỗng nhiên Hải Yến hỏi: "Đúng rồi, cậu mất xe lâu chưa?"
Cẩm Anh linh cảm có chuyện không ổn nhưng vẫn đáp: "Mới sáng nay thôi."
Thực ra là mất từ tối hôm qua.
"Vậy cậu đến trường kiểu gì?"
Tim Cẩm Anh đập thình thịch, cô biết ngay sẽ có chuyện mà.
"Tớ... đi bộ." Cô khóc không ra nước mắt đáp.
Nhật An, xin lỗi cậu, ngàn lần xin lỗi cậu!
Hải Yến tưởng tượng ra cảnh một cô gái nhỏ nhắn như Cẩm Anh phải đi bộ đến trường vì bị cướp xe, trông đến tội nghiệp. Cô ấy không biết rằng ngay lúc này Cẩm Anh đang lẩm bẩm một ngàn lần lời xin lỗi tới thiếu niên "côn đồ" Nhật An.
"Vậy từ mai tớ chở cậu đi học nhé."
Cẩm Anh vẫn đang tự sám hối trong lòng, ngơ ngác đáp: "Nhưng mà..."
"Không cần phải nói gì cả, cùng lắm tớ sẽ đến sớm đợi ở đầu ngõ nhà cậu, bố mẹ cậu sẽ không biết đâu. Còn cậu chỉ việc nói với cô chú là cho bạn mượn xe, có chuyện gì tớ sẽ gánh vác hết."
Hai người đi chầm chậm, lời của Hải Yến vang lên lọt vào tai cô rõ từng chữ. Cẩm Anh cảm thấy kiếp trước có lẽ cô đã giải cứu cả thế giới nên kiếp này mới có thể gặp được một người bạn tốt như vậy.
"Nếu thế cậu phải dậy sớm lắm đó."
"Bình thường tớ vẫn quen dậy sớm mà."
Thực ra Cẩm Anh biết, cô ấy chẳng đến sớm hơn Nhật An là bao.
"Để tớ suy nghĩ đã, có gì nhắn tin cho cậu sau."
"Tớ đã bảo..."
Cẩm Anh quyết định chặn họng cô nàng bằng một cái ôm vòng qua eo: "Đừng nói gì cả."