Chương 6
Ta bị nhốt trong viện. Bọn họ không tin ta, còn nói ta bị hồ yêu mê hoặc đến mờ mắt rồi.
Ta ngồi trên giường, cúi đầu sửa sang lại váy áo. Không có vấn đề gì, ta có thể chạy trốn mà. Tuy ta là con ma ốm nhưng tường viện chỗ ta thấp, ta từng trèo qua trót lọt nhiều lần.
Ta chạy ra ngoài lúc nửa đêm. Tháp treo không được canh gác nghiêm ngặt, nguy hiểm nhất là số trận pháp dày đặc khắp lớp trong lớp ngoài. Có điều chúng không có tác dụng gì với người thường.
Ta mò mẫm tiến vào, lập tức thấy bóng dáng quen thuộc. Đuôi hồ ly to tướng đầy vết thương, chỗ nào cũng bẩn thỉu. Lê Kinh cuộn tròn bên trong cái đuôi của chính hắn, nghe thấy tiếng bước chân thì đuôi giật nhẹ, cơ thể bất động.
“Lê Kinh.” Bên trong tháp treo chỉ có mình hắn, ta nghe thấy tiếng của mình vang vọng lặp lại.
Ta nhìn thấy tai hồ ly run rẩy, sau đó hắn quay đầu. Đôi mắt xinh đẹp như rơi vào đầm nước đọng, khi nhìn thấy ta thì bừng tỉnh.
“Nguyên Nguyên?”
Ta gật đầu, mỉm cười bước đến gần hắn: “Là ta, ta đến đây mang ngài đi.”
Lê Kinh không tin, hắn cụp mắt rồi lạnh nhạt liếc nhìn ta: “Bọn họ bảo nàng tới châm chọc ta đúng không?”
“Không phải, là bản thân ta muốn tới đây gặp ngài thôi.”
Tháp treo không có cửa, chỉ có hai sợi dây xích thô to trói chặt hồ yêu. Hắn nắm cổ tay ta, kéo ta ngồi xuống: “Đồ lừa đảo.”
Hô hấp của hắn phả lên trán ta: “Người thân nàng sống thật tốt, ta không còn gì để nàng lợi dụng nữa đâu.”
Ta lắc đầu: “Không phải vì lợi dụng...”
Ngay sau đó hắn ngăn ta nói tiếp, dùng răng nanh cọ lên môi ta. Thật ngang ngược, còn vô lý không tin nổi nhưng làm người ta mê đắm.
Một nụ hôn quen thuộc mà vương mùi máu tanh.
Sau một lúc lâu, hắn buông ta ra: “Ta thả nàng đi, chạy nhanh lên, cả đời này đừng quay về đây nữa.”
Ta túm vạt áo kéo cổ hắn xuống thấp, ngây ngô đụng chạm: “Ta nói ta muốn mang ngài đi.”
Cuối cùng vẫn là nhờ Lê Kinh dùng pháp lực còn sót lại chạy thoát ra ngoài. Ta cứ nhìn hắn nghiền ngẫm, hắn thì hiểu thấu lòng ta: “Sức mạnh này là nhờ con người mà có.”
Ta chớp mắt, hắn bổ sung thêm: “Cho dù bọn họ có căm hận thì ta vẫn thu được sức mạnh từ họ.”
Ta có nghe tỳ nữ nói qua. Lê Kinh suy bại đến mức bị vạn người giày xéo.
Người dân từng kính yêu hắn nay dùng cải trắng và trứng gà ném hắn. Chuyện kể lưu truyền có thêm một phần mắng chửi vị tiên nhân sa đọa. Tượng hắn để trong điện thần bị đập phá, khắp phố lớn ngõ nhỏ đều có mảnh vụn giống như hồ ly tan vỡ.
Hắn không nói một lời, thừa nhận hết thảy mọi thứ.
“Mấy hôm ngài không ở sau núi là bận đi chữa bệnh cho người thân ta à?” Ta hỏi hắn mà không nghe được đáp án.
Hắn ngơ ngẩn nhìn Hoàng thành đèn đuốc sáng trưng: “Nàng thấy ba ngàn năm có được tính là lâu chưa?”
Ta không hiểu hắn có ý gì, đơn giản trả lời: “Từ lúc lập quốc đến nay, Đại Chiêu đã tồn tại ba ngàn năm.”
Ta mơ hồ nghe thấy tiếng vó ngựa từ bên ngoài Kinh thành, khí thế rất lớn.
“Đã đủ lâu rồi.”
Hai mắt Lê Kinh tức khắc biến thành màu đỏ, hoa văn yêu quái hiện lên giữa mày. Đâu chỉ có thế, đuôi và tai hồ ly nhanh chóng đổi sang màu đỏ đậm.
“Thế thì sụp đổ đi thôi.”
...
Lần này âm thanh không xuất phát từ bên ngoài Kinh thành, mà là ở điện thần giữa sườn núi.
Điện thần sụp đổ kéo theo tuyết đọng, lăn xuống dưới với tốc độ vũ bão, thẳng tiến đến Hoàng thành.
Điện thần không còn, hồ tiên biến mất.
“Đi.” Lê kinh dắt tay ta: “Đại Chiêu suy thoái nhưng vẫn còn cơ hội tái sinh.”
Nhà họ Thẩm không phát hiện ta chạy trốn, bởi vì tất cả đang loạn thành một đoàn. Hung Nô xâm lăng ở phía Nam, phản lại hiệp ước, chĩa kiếm vào Kinh thành.
Hoàng đế Đại Chiêu hoảng hồn ngồi dậy từ trong ngực mỹ nhân. Ông hạ lệnh để cha anh ta dẫn quân đi chống cự, hoàn toàn không màng đến việc vừa làm nhà ta bêu danh chưa chiến đã đầu hàng.
Triều đình mục ruỗng, người hiền trung quân ái quốc lần lượt ngã xuống như sóng vỗ, không hề đáng giá một chút nào.
Lê Kinh ôm ta đứng xem tuồng ở trên ngọn hải đăng.
Đại Chiêu trọng văn khinh võ, quân đội bỏ phế đã lâu còn bị mang tiếng xấu, các tướng sĩ căm hận lắm, không chịu tin phục người nhà ta.
Hung nô thế như chẻ tre, chúng ta liên tiếp bại trận rút lui.
Con ngươi Lê Kinh ẩn hiện màu đỏ hồng, mãi không tiêu tan được.
“Minh Sóc làm sao bây giờ?” Hắn đột nhiên hỏi.
Ta ngẩn ra: “Việc công xử theo phép công.”
Hắn cười rộ lên: “Nguyên Nguyên đôi lúc vô tình thật đấy.”
Lời ta nói làm hắn vui vẻ, cười chốc lát thì nói chân tướng về điện thần cho ta nghe.
Hắn không phải là hồ tiên, Lạc Hàng càng không phải linh xà. Hồ tiên chân chính đã chết từ ba ngàn năm trước.
Lê Kinh chỉ là một con cáo lông đỏ, không phải bạch hồ. Sau này hắn bị Hoàng đế Đại Chiêu bắt, dùng pháp thuật biến thành bạch hồ, thay thế thân phận hồ tiên ban đầu, trở thành người phù hộ cho Đại Chiêu. Còn Lạc Hàng là con rắn từng ở cạnh hồ tiên thật năm xưa.
Sau khi Lạc hàng hóa thành hình người thì lòng tham trỗi dậy, muốn thay thế Lê Kinh. Hắn gây hại bốn phương, làm rất nhiều chuyện sai trái.
Lê Kinh phong ấn Lạc Hàng. Hắn vì cứu người thân ta nên hao phí quá nhiều sức mạnh, để Lạc Hàng thoát được.
Sau đó, suýt nữa thì thua hết cả ván cờ.
Mà thật ra cũng không phải, Lê Kinh đâu có để ý đến thắng thua. Hắn còn không coi trọng điện thần nữa kìa.
Ngay khoảnh khắc này đây, hắn nói với ta: “Nguyên Nguyên, ta hiểu được hồng trần.”
“Hả?” Ta ngơ ngác nhìn hắn, chọc hắn cúi đầu hôn ta.
“Đó là nàng.”
...
Ta nghe thấy tiếng bước chân từ sau lưng: “Không làm vật thay thế nữa à?”
Thì ra là Lạc Hàng, áo bào trắng trên người hắn cũng rách nát khó coi.
Lê Kinh buông ta ra: “Đợi một lát.”
Hồ ly và xà, ai là người mạnh hơn? Ta không biết, ta chỉ thấy sắc đỏ trên người Lê Kinh và sắc đen của Lạc Hàng.
Mà ta làm gì có cơ hội xem họ đánh nhau, bởi vì ta thấy cha ở bên dưới ngọn hải đăng. Ông anh dũng cưỡi ngựa, hoàn toàn không biết nguy cơ ở phía sau.
Ta nhặt cung tiễn ở dưới chân lên, vụng về học theo cha và anh cả, cài mũi tên nhắm bắn rồi buông dây cung ra.
“Nguyên Nguyên.”
Ta quay đầu, nhìn thấy một luồng khí màu đỏ bám lên trên mũi tên. Khi mũi tên được bắn ra thì bay tận trời cao, chuẩn xác không lầm, đâm trúng vào cơ thể quân địch.
Cha ngẩng đầu thấy ta, sửng sốt gọi: “Thẩm Nguyên!”
Ta đã cài mũi tên thứ hai lên: “Cha cam tâm sao?”
Ta hỏi ông: “Bán mạng vì Đại Chiêu nguy khốn, cha cam tâm không?”
Ta hiếm khi thấy cha im lặng, không mắng ta tội lớn tày trời. Ông hỏi ta: “Lòng con đã quyết?”
Ta gật đầu.
“Được!”
Cha ta rút loan đao vào, lấy ra pháo hoa bắn lên không trung: “Nhà họ Thẩm nghe đây! Bày trận, tập hợp, quay về thành!”
Một đêm này chiến tranh loạn lạc.
Tới bây giờ ta mới biết thì ra người thân ta đã chuẩn bị sẵn đường lùi. Quân lính Đại Chiêu đồng thời cũng là quân lính nhà họ Thẩm. Triều đình thối rữa không đáng để các tướng sĩ hăng hái.
Người thô kệch không màng sách sử bêu danh.
Muốn lật đổ một triều đình rách nát rất dễ.
Khi Lê Kinh vác theo một con rắn chết trở về thì ta đang ngẩn người trên tường thành.
Đại Chiêu không còn hồ tiên, chỉ có một hồ yêu ở lại vì ái quốc, phù hộ non sông đất nước.
Toàn bộ Hoàng tộc Đại Chiêu bị lưu đày. Ta đụng mắt với Minh Sóc ở bên trên tường thành. Đại Hoàng tử vì danh tiết mà hy sinh cho tổ quốc. Hắn sẽ dẫn theo những người còn sống đến Bắc Lương khai hoang.
“Liệu hắn có quay về báo thù không?” Lê Kinh đã thay bộ quần áo dính đầy máu tươi đi, ôm ta từ phía sau.
Ta nhìn đoàn người đi lưu đày, trong lòng mênh mông cuồn cuộn: “Có lẽ. Nếu như ngày đó đến, ta sẽ an tâm mà dẫn quân chống lại hắn.”
Hắn cười: “Nguyên Nguyên thật vô tình.”
Không phải ta vô tình, chẳng qua là vì lập trường tương phản.
Từ cái năm nhận chiếu thư không chiến đã hàng đó, từ lúc Minh Sóc đến biên cương ép cha anh ta tiếp chỉ, lúc đó ta đã biết...
Ta và hắn có duyên mà không phận, đối chọi đến cùng.
Không có ai thiếu nợ gì ai, chỉ là một đoạn quá khứ mà thôi.
Khi ta được phong làm Trưởng Công chúa, hôm ấy trời quang mây tạnh, hào quang vạn trượng.
Phụ hoàng đứng trước ngai vàng, Lê Kinh chỉ đứng dưới ông một bậc. Ta từng bước tiến đến, ngẩng đầu đối diện hắn.
Áo đỏ như lửa, cùng ta triền miên cháy bỏng.
Một bước cuối cùng, Lê Kinh khom lưng nắm tay ta. Hắn hôn lên đó, nói: “Lê Kinh cung nghênh ngài, điện hạ của ta.”
Ta cười, thì thầm bên tai hắn: “Chờ chàng thật lâu, hồ ly bé nhỏ của ta.”
(Hoàn)
Ta ngồi trên giường, cúi đầu sửa sang lại váy áo. Không có vấn đề gì, ta có thể chạy trốn mà. Tuy ta là con ma ốm nhưng tường viện chỗ ta thấp, ta từng trèo qua trót lọt nhiều lần.
Ta chạy ra ngoài lúc nửa đêm. Tháp treo không được canh gác nghiêm ngặt, nguy hiểm nhất là số trận pháp dày đặc khắp lớp trong lớp ngoài. Có điều chúng không có tác dụng gì với người thường.
Ta mò mẫm tiến vào, lập tức thấy bóng dáng quen thuộc. Đuôi hồ ly to tướng đầy vết thương, chỗ nào cũng bẩn thỉu. Lê Kinh cuộn tròn bên trong cái đuôi của chính hắn, nghe thấy tiếng bước chân thì đuôi giật nhẹ, cơ thể bất động.
“Lê Kinh.” Bên trong tháp treo chỉ có mình hắn, ta nghe thấy tiếng của mình vang vọng lặp lại.
Ta nhìn thấy tai hồ ly run rẩy, sau đó hắn quay đầu. Đôi mắt xinh đẹp như rơi vào đầm nước đọng, khi nhìn thấy ta thì bừng tỉnh.
“Nguyên Nguyên?”
Ta gật đầu, mỉm cười bước đến gần hắn: “Là ta, ta đến đây mang ngài đi.”
Lê Kinh không tin, hắn cụp mắt rồi lạnh nhạt liếc nhìn ta: “Bọn họ bảo nàng tới châm chọc ta đúng không?”
“Không phải, là bản thân ta muốn tới đây gặp ngài thôi.”
Tháp treo không có cửa, chỉ có hai sợi dây xích thô to trói chặt hồ yêu. Hắn nắm cổ tay ta, kéo ta ngồi xuống: “Đồ lừa đảo.”
Hô hấp của hắn phả lên trán ta: “Người thân nàng sống thật tốt, ta không còn gì để nàng lợi dụng nữa đâu.”
Ta lắc đầu: “Không phải vì lợi dụng...”
Ngay sau đó hắn ngăn ta nói tiếp, dùng răng nanh cọ lên môi ta. Thật ngang ngược, còn vô lý không tin nổi nhưng làm người ta mê đắm.
Một nụ hôn quen thuộc mà vương mùi máu tanh.
Sau một lúc lâu, hắn buông ta ra: “Ta thả nàng đi, chạy nhanh lên, cả đời này đừng quay về đây nữa.”
Ta túm vạt áo kéo cổ hắn xuống thấp, ngây ngô đụng chạm: “Ta nói ta muốn mang ngài đi.”
Cuối cùng vẫn là nhờ Lê Kinh dùng pháp lực còn sót lại chạy thoát ra ngoài. Ta cứ nhìn hắn nghiền ngẫm, hắn thì hiểu thấu lòng ta: “Sức mạnh này là nhờ con người mà có.”
Ta chớp mắt, hắn bổ sung thêm: “Cho dù bọn họ có căm hận thì ta vẫn thu được sức mạnh từ họ.”
Ta có nghe tỳ nữ nói qua. Lê Kinh suy bại đến mức bị vạn người giày xéo.
Người dân từng kính yêu hắn nay dùng cải trắng và trứng gà ném hắn. Chuyện kể lưu truyền có thêm một phần mắng chửi vị tiên nhân sa đọa. Tượng hắn để trong điện thần bị đập phá, khắp phố lớn ngõ nhỏ đều có mảnh vụn giống như hồ ly tan vỡ.
Hắn không nói một lời, thừa nhận hết thảy mọi thứ.
“Mấy hôm ngài không ở sau núi là bận đi chữa bệnh cho người thân ta à?” Ta hỏi hắn mà không nghe được đáp án.
Hắn ngơ ngẩn nhìn Hoàng thành đèn đuốc sáng trưng: “Nàng thấy ba ngàn năm có được tính là lâu chưa?”
Ta không hiểu hắn có ý gì, đơn giản trả lời: “Từ lúc lập quốc đến nay, Đại Chiêu đã tồn tại ba ngàn năm.”
Ta mơ hồ nghe thấy tiếng vó ngựa từ bên ngoài Kinh thành, khí thế rất lớn.
“Đã đủ lâu rồi.”
Hai mắt Lê Kinh tức khắc biến thành màu đỏ, hoa văn yêu quái hiện lên giữa mày. Đâu chỉ có thế, đuôi và tai hồ ly nhanh chóng đổi sang màu đỏ đậm.
“Thế thì sụp đổ đi thôi.”
...
Lần này âm thanh không xuất phát từ bên ngoài Kinh thành, mà là ở điện thần giữa sườn núi.
Điện thần sụp đổ kéo theo tuyết đọng, lăn xuống dưới với tốc độ vũ bão, thẳng tiến đến Hoàng thành.
Điện thần không còn, hồ tiên biến mất.
“Đi.” Lê kinh dắt tay ta: “Đại Chiêu suy thoái nhưng vẫn còn cơ hội tái sinh.”
Nhà họ Thẩm không phát hiện ta chạy trốn, bởi vì tất cả đang loạn thành một đoàn. Hung Nô xâm lăng ở phía Nam, phản lại hiệp ước, chĩa kiếm vào Kinh thành.
Hoàng đế Đại Chiêu hoảng hồn ngồi dậy từ trong ngực mỹ nhân. Ông hạ lệnh để cha anh ta dẫn quân đi chống cự, hoàn toàn không màng đến việc vừa làm nhà ta bêu danh chưa chiến đã đầu hàng.
Triều đình mục ruỗng, người hiền trung quân ái quốc lần lượt ngã xuống như sóng vỗ, không hề đáng giá một chút nào.
Lê Kinh ôm ta đứng xem tuồng ở trên ngọn hải đăng.
Đại Chiêu trọng văn khinh võ, quân đội bỏ phế đã lâu còn bị mang tiếng xấu, các tướng sĩ căm hận lắm, không chịu tin phục người nhà ta.
Hung nô thế như chẻ tre, chúng ta liên tiếp bại trận rút lui.
Con ngươi Lê Kinh ẩn hiện màu đỏ hồng, mãi không tiêu tan được.
“Minh Sóc làm sao bây giờ?” Hắn đột nhiên hỏi.
Ta ngẩn ra: “Việc công xử theo phép công.”
Hắn cười rộ lên: “Nguyên Nguyên đôi lúc vô tình thật đấy.”
Lời ta nói làm hắn vui vẻ, cười chốc lát thì nói chân tướng về điện thần cho ta nghe.
Hắn không phải là hồ tiên, Lạc Hàng càng không phải linh xà. Hồ tiên chân chính đã chết từ ba ngàn năm trước.
Lê Kinh chỉ là một con cáo lông đỏ, không phải bạch hồ. Sau này hắn bị Hoàng đế Đại Chiêu bắt, dùng pháp thuật biến thành bạch hồ, thay thế thân phận hồ tiên ban đầu, trở thành người phù hộ cho Đại Chiêu. Còn Lạc Hàng là con rắn từng ở cạnh hồ tiên thật năm xưa.
Sau khi Lạc hàng hóa thành hình người thì lòng tham trỗi dậy, muốn thay thế Lê Kinh. Hắn gây hại bốn phương, làm rất nhiều chuyện sai trái.
Lê Kinh phong ấn Lạc Hàng. Hắn vì cứu người thân ta nên hao phí quá nhiều sức mạnh, để Lạc Hàng thoát được.
Sau đó, suýt nữa thì thua hết cả ván cờ.
Mà thật ra cũng không phải, Lê Kinh đâu có để ý đến thắng thua. Hắn còn không coi trọng điện thần nữa kìa.
Ngay khoảnh khắc này đây, hắn nói với ta: “Nguyên Nguyên, ta hiểu được hồng trần.”
“Hả?” Ta ngơ ngác nhìn hắn, chọc hắn cúi đầu hôn ta.
“Đó là nàng.”
...
Ta nghe thấy tiếng bước chân từ sau lưng: “Không làm vật thay thế nữa à?”
Thì ra là Lạc Hàng, áo bào trắng trên người hắn cũng rách nát khó coi.
Lê Kinh buông ta ra: “Đợi một lát.”
Hồ ly và xà, ai là người mạnh hơn? Ta không biết, ta chỉ thấy sắc đỏ trên người Lê Kinh và sắc đen của Lạc Hàng.
Mà ta làm gì có cơ hội xem họ đánh nhau, bởi vì ta thấy cha ở bên dưới ngọn hải đăng. Ông anh dũng cưỡi ngựa, hoàn toàn không biết nguy cơ ở phía sau.
Ta nhặt cung tiễn ở dưới chân lên, vụng về học theo cha và anh cả, cài mũi tên nhắm bắn rồi buông dây cung ra.
“Nguyên Nguyên.”
Ta quay đầu, nhìn thấy một luồng khí màu đỏ bám lên trên mũi tên. Khi mũi tên được bắn ra thì bay tận trời cao, chuẩn xác không lầm, đâm trúng vào cơ thể quân địch.
Cha ngẩng đầu thấy ta, sửng sốt gọi: “Thẩm Nguyên!”
Ta đã cài mũi tên thứ hai lên: “Cha cam tâm sao?”
Ta hỏi ông: “Bán mạng vì Đại Chiêu nguy khốn, cha cam tâm không?”
Ta hiếm khi thấy cha im lặng, không mắng ta tội lớn tày trời. Ông hỏi ta: “Lòng con đã quyết?”
Ta gật đầu.
“Được!”
Cha ta rút loan đao vào, lấy ra pháo hoa bắn lên không trung: “Nhà họ Thẩm nghe đây! Bày trận, tập hợp, quay về thành!”
Một đêm này chiến tranh loạn lạc.
Tới bây giờ ta mới biết thì ra người thân ta đã chuẩn bị sẵn đường lùi. Quân lính Đại Chiêu đồng thời cũng là quân lính nhà họ Thẩm. Triều đình thối rữa không đáng để các tướng sĩ hăng hái.
Người thô kệch không màng sách sử bêu danh.
Muốn lật đổ một triều đình rách nát rất dễ.
Khi Lê Kinh vác theo một con rắn chết trở về thì ta đang ngẩn người trên tường thành.
Đại Chiêu không còn hồ tiên, chỉ có một hồ yêu ở lại vì ái quốc, phù hộ non sông đất nước.
Toàn bộ Hoàng tộc Đại Chiêu bị lưu đày. Ta đụng mắt với Minh Sóc ở bên trên tường thành. Đại Hoàng tử vì danh tiết mà hy sinh cho tổ quốc. Hắn sẽ dẫn theo những người còn sống đến Bắc Lương khai hoang.
“Liệu hắn có quay về báo thù không?” Lê Kinh đã thay bộ quần áo dính đầy máu tươi đi, ôm ta từ phía sau.
Ta nhìn đoàn người đi lưu đày, trong lòng mênh mông cuồn cuộn: “Có lẽ. Nếu như ngày đó đến, ta sẽ an tâm mà dẫn quân chống lại hắn.”
Hắn cười: “Nguyên Nguyên thật vô tình.”
Không phải ta vô tình, chẳng qua là vì lập trường tương phản.
Từ cái năm nhận chiếu thư không chiến đã hàng đó, từ lúc Minh Sóc đến biên cương ép cha anh ta tiếp chỉ, lúc đó ta đã biết...
Ta và hắn có duyên mà không phận, đối chọi đến cùng.
Không có ai thiếu nợ gì ai, chỉ là một đoạn quá khứ mà thôi.
Khi ta được phong làm Trưởng Công chúa, hôm ấy trời quang mây tạnh, hào quang vạn trượng.
Phụ hoàng đứng trước ngai vàng, Lê Kinh chỉ đứng dưới ông một bậc. Ta từng bước tiến đến, ngẩng đầu đối diện hắn.
Áo đỏ như lửa, cùng ta triền miên cháy bỏng.
Một bước cuối cùng, Lê Kinh khom lưng nắm tay ta. Hắn hôn lên đó, nói: “Lê Kinh cung nghênh ngài, điện hạ của ta.”
Ta cười, thì thầm bên tai hắn: “Chờ chàng thật lâu, hồ ly bé nhỏ của ta.”
(Hoàn)