Chương 14
Hiện tại, Lâm Nguyệt Bạch mới vừa ở trạm xe lửa tiễn Cố Thần Hạo đến phòng chờ.
Tại sao không ngồi máy bay hả?
Bởi vì tên ngu xuẩn đó nói: “Không ngồi tàu hỏa sao có thể đi Tây Tạng? Đi máy bay không phải phá hủy ý cảnh hành hương à!”
Tuy rằng, Lâm Nguyệt Bạch muốn nói: anh không phải kẻ vô thần sao, sao đột nhiên lại tin phật cơ chứ?!
Nhưng cậu không hề nói gì, dù sao thì ai bảo Cố Thần Hạo là kim chủ cho cậu tiền chứ, kim chủ nói cái gì cũng đúng. Chuyện duy nhất cậu có thể làm chính là tiễn Cố Thần Hạo, yên lặng chúc phúc.
Thật hy vọng hắn đừng bị người ta gạt hết tiền.
Bởi vì dọc đường đi tới Tây Tạng, chỉ có một mình Cố Thần Hạo.
Không có Hồ Phi Hổ, bởi vì Hồ Phi Hổ không có loại tình cảm ngu ngốc đó, hắn ta ngồi chính là máy bay.
Sau khi tiễn Cố Thần Hạo xong, Lâm Nguyệt Bạch cũng không có việc gì làm, liền đến một tiệm mì hotface bên cạnh trạm xe lửa chọn một bát mì thịt bò kho cậu thích ăn nhất.
Cái loại mì thịt bò kho thêm cực nhiều ớt thêm cực nhiều giấm.
Có điều, Lâm Nguyệt Bạch hôm nay nhất định là Lâm Nguyệt Bạch bất hạnh, bởi vì cậu ăn mì được một nửa, dầu ớt liền không cẩn thận bắn vào trong mắt.
Không chỉ như vậy, càng không may là, hồ bằng cũng thích tiệm ăn này.
Theo một tiếng tách chụp hình của điện thoại di động, tiêu đề tên là “Cố thiếu đi Tây Tạng tìm tân hoan, cựu ái ở trong quán nhỏ cũ nát ôm mặt gào khóc” liền nóng hổi ra lò.
Càng khéo chính là, Cố Thần Hạo rảnh rỗi nhàm chán đang lướt nhóm bạn bè của mình, liền nhìn thấy tin tức mới do hồ bằng đăng.
Cố Thần Hạo không biết phải hình dung cảm nhận tâm lý của mình như thế nào lúc mà mình nhìn thấy Lâm Nguyệt Bạch ôm bát gào khóc, hoặc có thể nói là hắn không hề suy nghĩ bất cứ điều gì trực tiếp ôm hành lý xông ra ngoài.
Tâm tình đột nhiên muốn gặp được Lâm Nguyệt Bạch trở nên bức thiết.
Cút mẹ mi đi hành trình Tây Tạng, ông đây không đi! Tôi con mẹ nó chính là thích Lâm Nguyệt Bạch đó, tôi con mẹ nó chính là thích em ấy đó!
Vô cùng vô cùng vô cùng thích em ấy!
Hết chương 14
Tại sao không ngồi máy bay hả?
Bởi vì tên ngu xuẩn đó nói: “Không ngồi tàu hỏa sao có thể đi Tây Tạng? Đi máy bay không phải phá hủy ý cảnh hành hương à!”
Tuy rằng, Lâm Nguyệt Bạch muốn nói: anh không phải kẻ vô thần sao, sao đột nhiên lại tin phật cơ chứ?!
Nhưng cậu không hề nói gì, dù sao thì ai bảo Cố Thần Hạo là kim chủ cho cậu tiền chứ, kim chủ nói cái gì cũng đúng. Chuyện duy nhất cậu có thể làm chính là tiễn Cố Thần Hạo, yên lặng chúc phúc.
Thật hy vọng hắn đừng bị người ta gạt hết tiền.
Bởi vì dọc đường đi tới Tây Tạng, chỉ có một mình Cố Thần Hạo.
Không có Hồ Phi Hổ, bởi vì Hồ Phi Hổ không có loại tình cảm ngu ngốc đó, hắn ta ngồi chính là máy bay.
Sau khi tiễn Cố Thần Hạo xong, Lâm Nguyệt Bạch cũng không có việc gì làm, liền đến một tiệm mì hotface bên cạnh trạm xe lửa chọn một bát mì thịt bò kho cậu thích ăn nhất.
Cái loại mì thịt bò kho thêm cực nhiều ớt thêm cực nhiều giấm.
Có điều, Lâm Nguyệt Bạch hôm nay nhất định là Lâm Nguyệt Bạch bất hạnh, bởi vì cậu ăn mì được một nửa, dầu ớt liền không cẩn thận bắn vào trong mắt.
Không chỉ như vậy, càng không may là, hồ bằng cũng thích tiệm ăn này.
Theo một tiếng tách chụp hình của điện thoại di động, tiêu đề tên là “Cố thiếu đi Tây Tạng tìm tân hoan, cựu ái ở trong quán nhỏ cũ nát ôm mặt gào khóc” liền nóng hổi ra lò.
Càng khéo chính là, Cố Thần Hạo rảnh rỗi nhàm chán đang lướt nhóm bạn bè của mình, liền nhìn thấy tin tức mới do hồ bằng đăng.
Cố Thần Hạo không biết phải hình dung cảm nhận tâm lý của mình như thế nào lúc mà mình nhìn thấy Lâm Nguyệt Bạch ôm bát gào khóc, hoặc có thể nói là hắn không hề suy nghĩ bất cứ điều gì trực tiếp ôm hành lý xông ra ngoài.
Tâm tình đột nhiên muốn gặp được Lâm Nguyệt Bạch trở nên bức thiết.
Cút mẹ mi đi hành trình Tây Tạng, ông đây không đi! Tôi con mẹ nó chính là thích Lâm Nguyệt Bạch đó, tôi con mẹ nó chính là thích em ấy đó!
Vô cùng vô cùng vô cùng thích em ấy!
Hết chương 14