Chương 58
Gần một tháng trôi qua, mọi thứ dường như không có gì thay đổi, Nhược Hy cứ sống như vậy ngày ngày qua ngày, chờ đợi thời gian qua đi một cách chán nản.
Mỗi ngày của cô lập đi lập lại như một hệ thống, một chút sắc màu cũng dường như là không có. Mơ mơ hồ hồ nhìn ngắm mặt trời lặn, rồi lại nhìn trăng lên. Màn đêm buông xuống cũng chính là lúc cô cảm thấy mệt mỏi và cô đơn nhất, chỉ muốn nhủ một giấc ngàn thu, mãi mãi cũng đừng tỉnh lại.
Còn về Lôi Chí Hào, ông ya đối với cô càng lúc càng lạnh nhạt, càng lúc càng chán ghét, ông ta luôn nhắc nhở cho cô biết thân phận của mình, cho cô biết cô chỉ là một món đồ, đừng nên không an phận, đừng nên có những suy nghĩ quá quắc.
Nhưng thật ra ngay từ đầu cô đã như vậy rồi, cô vốn chỉ muốn sống chật vật như vậy cho đến chết, một chút suy nghĩ viển vông cũng không dám nghĩ đến. Vậy mà không biết vì sao lại vướng vào nhiều chuyện như thế.
Ấy vậy mà cũng may, cũng may là Lôi Kình Vũ đã không còn động chạm đến cô nữa, anh có vẻ như đã không còn hứng thú với cô, bình thường anh đi ra ngoài từ rất sớm và trở về khi đêm muộn. Nhiều lúc một tuần cô cũng không nhìn thấy mặt anh. Cho dù có mặt đối mặt cũng giả vờ như không thấy, anh cũng chỉ nhàn nhạt giả vờ chào hỏi.
Cô không biết là do anh thật sự bận rộn hay là ra nhoài tìm thú vui nhưng cô cảm thấy như vậy rất tốt, cô đã nói với lòng mình như thế.
Hơn nữa, dù sao thì buổi tiệc đính hôn cũng sắp đến rồi, cô không nên có quá nhiều cảm xúc để làm gì, tốt nhất là dẹp hết những dòng suy nghĩ dư thừa kia sang một bên.
Nhưng bất luận có thể nào, nơi trái tim cô... cũng không dễ chịu.
...
Dạo gần đây Nhược Hy cảm thấy trong người mệt mỏi, cảm giác khó chịu không muốn ăn mà chỉ muốn ngủ. Thỉnh thoảng còn có cảm giác buồn nôn.
Lúc ăn cơm tối, cô đã muốn dằn cơn khó chịu này lại nhưng cuối cùng vẫn không chịu được mà bỏ đũa, đi vào nhà vệ sinh.
Khi trở ra, cô đã thấy sắc mặt Lôi Chí Hào có chút không tốt, hình như là mất hứng.
"Không khoẻ à?" Ông ấy tiện miệng hỏi, cũng không được coi là quan tâm.
Nhược Hy mím môi, khẽ gật đầu: "Em không sao, chỉ là hơi khó chịu một chút."
...
Tối hôm đó, cô vào bếp muốn tìm gì đó ăn, cũng không hiểu sao cô không nuốt trôi cơm nhưng lại thích ăn vặt, còn thèm những loại trái cây có vị chua.
Nhưng trong lúc cô đang lục đục ở dưới bếp thì nghe thấy tiếng thì thầm của người làm trong biệt thự.
"Này, hình như phu nhân cô ta mang thai thì phải."
"Nói bậy gì vậy? Sao mà mang thai được? Với lão gia à?"
"Không biết, nhưng cô ta thường xuyên bỏ ăn, mệt mỏi, còn ngủ nhiều, nghe thấy mùi tanh còn buồn nôn. Không phải là ốm nghén sao?"
"Được rồi, đừng nói nữa, để lão gia nghe được thì không hay."
Nhược Hy sững sờ ngay tại chỗ, tay cô bắt đầu run lên. Cô không hiểu bọn họ đang nói ai, cô sao? Có thai? Làm sao có khả năng?
Rõ ràng là trước kia cô luôn uống thuốc tránh thai, cũng đã rất lâu rồi Lôi Kình Vũ không động vào cô. Có thai là chuyện không thể nào xảy ra.
Mặt Nhược Hy trắng bệch, cô vội vàng đi lên lầu khoá trái cửa lại, hơi thở hổn hển như đang chạy trốn điều gì đó, cô ép bản thân không nghĩ nữa.
Nhưng khi nằm trên giường cô vẫn trằn trọc không cách nào ngủ được, cô tự sờ vào bụng mình, liệu ở trong đó thật sự có một sinh mệnh, thì phải làm sao đây?
Bản thân cô còn còn chưa gánh vác nổi, sao cô dám gánh thêm một sinh mệnh?
Huống hồ chi, nó vốn không nên xuất hiện, lỡ như là thật, lỡ như để Lôi Chí Hào biết được, cô cà đứa nhỏ sẽ chết không có chỗ chôn thân.
Hoặc là có sinh ra được, cô làm sao nuôi dạy nó? Cô không muốn nó giống như cô, cùng cô chịu khổ, chịu tủi nhục vì không có ba.
Dù sao không sớm thì muộn anh vẫn phải kết hôn, còn cô cũng chỉ như một món đồ qua đường.
Thà rằng cô bị bệnh gì đó sắp chết còn hơn là mang thai.
Đúng vậy, chắc chắn là cô chỉ bị bệnh thôi.
...
Cả đêm cô không thể nào ngủ ngon giấc được, cư xoay đi xoay lại rồi đứng ở cửa sổ hứng từng đợt gió lạnh, chỉ vậy mới có thể khiến cô tỉnh táo hơn.
Nhưng cuối cùng cô vẫn quyết định đi kiểm tra thử xem sao, cô không để tài xế đưa đi mà bắt một chiếc xe taxi đưa đến bệnh viện tư.
Khi ngồi trước mặt bác sĩ, chờ đợi kết quả, tay cô đã run rẩy siết chặt lấy váy.
Cuối cùng thì kết quả siêu âm đã có, bác sĩ mỉm cười và nói với cô: "Chúc mừng, đứa bé đã được hơn ba tuần rồi."
Cầm kết quả trên tay, Nhược Hy run bần bật, cả người như chết lặng, miệng cô hé nở một nụ cười chua chát: "Cái này... làm sao có thể? Có phải là có sai sót gì đó không?"
Bác sĩ hơi cau mày, những trường hợp như vậy không phải là chưa từng gặp qua nhưng trong lòng vẫn không ngừng cảm thấy phản cảm. Là một người mẹ, lại chối bỏ đứa con của mình?
"Không đâu, kết quả này rất chính xác."
Bác sĩ khẳng định chắc nịch khiến trái tim Nhược Hy như bị hay bóp nghẹt, sóng mũi hơi cay, viền mắt đỏ ửng, tay cô sờ vào bụng, dường như có thể cảm nhận được một sinh linh bé nhỏ đang ở trong này.
Nhược Hy cười khổ, chôn mặt vào trong hai lòng bàn tay. Chợt, cô nghĩ đến giấc mơ ngày hôm đó, thì ra đó không phải là mơ, thì ra cô và anh đã quấn quýt với nhau vào đêm đó.
Nhưng, làm sao có thể? Lúc đó anh còn nói yêu cô, hành động cũng rất dịu dàng và nâng niu, không phải chỉ đang bài tiết dục vọng vào cơ thể cô. Đó là Lôi Kình Vũ mà cô biết sao?
Nhược Hy lắc đầu, cô không muốn suy nghĩ nhiều nữa, cô không muốn hy vọng vào một thứ mờ mịt không rõ, càng không muốn đặt hết tâm tư vào một thứ không thuộc về mình.
Cô đoán nếu anh biết tin này, anh sẽ lập tức quăng cho cô một số tiền rồi kêu cô đi bỏ đứa bé.
Cũng đúng, dù sao đay cũng là một sai lầm, và đứa bé này vốn không nên xuất hiện ở trong bụng cô, chịu đau khổ cùng cô.
Nhược Hy hít vào một hơi thật sâu, tờ kết quả trong tay cũng đã bị cô siết chặt đến nhăn nhúm, cô hé môi, cố rặn ra từng chữ một: "Tôi muốn phá thai."
Chỉ bốn từ như vậy thôi nhưng lại dày vò cô như muốn chết đi sống lại, trong lòng dâng lên một cảm xúc vô cùng tội lỗi, không ngờ cô lại có thể nói ra những lời tàn độc này, giết chết một sinh mạng còn chưa thành hình.
Bác sĩ thở dài, trên gương mặt không biểu lộ một chút cảm xúc gì, cứ như là đã đoán trước được cô sẽ nói như vậy.
Nhưng bác sĩ vẫn mở miệng khuyên ngăn: "Cô thử suy nghĩ lại một chút xem. Phá thai không phải là chuyện đơn giản, thể trạng cô lại không được tốt, khả năng cao sau này sẽ không sinh con được nữa. Cô vẫn nên bàn kỹ việc này với người nhà thì hơn, đừng vì một phút suy nghĩ bồng bột."
Nhược Hy nuốt nước bọt, nụ cười trên môi còn khó coi hơn cả khóc. Cô cảm thấy như vậy rất tốt, tốt nhất là không sinh con được nữa.
"Tôi... đã quyết định rồi, tôi muốn bỏ đứa bé."
Mỗi ngày của cô lập đi lập lại như một hệ thống, một chút sắc màu cũng dường như là không có. Mơ mơ hồ hồ nhìn ngắm mặt trời lặn, rồi lại nhìn trăng lên. Màn đêm buông xuống cũng chính là lúc cô cảm thấy mệt mỏi và cô đơn nhất, chỉ muốn nhủ một giấc ngàn thu, mãi mãi cũng đừng tỉnh lại.
Còn về Lôi Chí Hào, ông ya đối với cô càng lúc càng lạnh nhạt, càng lúc càng chán ghét, ông ta luôn nhắc nhở cho cô biết thân phận của mình, cho cô biết cô chỉ là một món đồ, đừng nên không an phận, đừng nên có những suy nghĩ quá quắc.
Nhưng thật ra ngay từ đầu cô đã như vậy rồi, cô vốn chỉ muốn sống chật vật như vậy cho đến chết, một chút suy nghĩ viển vông cũng không dám nghĩ đến. Vậy mà không biết vì sao lại vướng vào nhiều chuyện như thế.
Ấy vậy mà cũng may, cũng may là Lôi Kình Vũ đã không còn động chạm đến cô nữa, anh có vẻ như đã không còn hứng thú với cô, bình thường anh đi ra ngoài từ rất sớm và trở về khi đêm muộn. Nhiều lúc một tuần cô cũng không nhìn thấy mặt anh. Cho dù có mặt đối mặt cũng giả vờ như không thấy, anh cũng chỉ nhàn nhạt giả vờ chào hỏi.
Cô không biết là do anh thật sự bận rộn hay là ra nhoài tìm thú vui nhưng cô cảm thấy như vậy rất tốt, cô đã nói với lòng mình như thế.
Hơn nữa, dù sao thì buổi tiệc đính hôn cũng sắp đến rồi, cô không nên có quá nhiều cảm xúc để làm gì, tốt nhất là dẹp hết những dòng suy nghĩ dư thừa kia sang một bên.
Nhưng bất luận có thể nào, nơi trái tim cô... cũng không dễ chịu.
...
Dạo gần đây Nhược Hy cảm thấy trong người mệt mỏi, cảm giác khó chịu không muốn ăn mà chỉ muốn ngủ. Thỉnh thoảng còn có cảm giác buồn nôn.
Lúc ăn cơm tối, cô đã muốn dằn cơn khó chịu này lại nhưng cuối cùng vẫn không chịu được mà bỏ đũa, đi vào nhà vệ sinh.
Khi trở ra, cô đã thấy sắc mặt Lôi Chí Hào có chút không tốt, hình như là mất hứng.
"Không khoẻ à?" Ông ấy tiện miệng hỏi, cũng không được coi là quan tâm.
Nhược Hy mím môi, khẽ gật đầu: "Em không sao, chỉ là hơi khó chịu một chút."
...
Tối hôm đó, cô vào bếp muốn tìm gì đó ăn, cũng không hiểu sao cô không nuốt trôi cơm nhưng lại thích ăn vặt, còn thèm những loại trái cây có vị chua.
Nhưng trong lúc cô đang lục đục ở dưới bếp thì nghe thấy tiếng thì thầm của người làm trong biệt thự.
"Này, hình như phu nhân cô ta mang thai thì phải."
"Nói bậy gì vậy? Sao mà mang thai được? Với lão gia à?"
"Không biết, nhưng cô ta thường xuyên bỏ ăn, mệt mỏi, còn ngủ nhiều, nghe thấy mùi tanh còn buồn nôn. Không phải là ốm nghén sao?"
"Được rồi, đừng nói nữa, để lão gia nghe được thì không hay."
Nhược Hy sững sờ ngay tại chỗ, tay cô bắt đầu run lên. Cô không hiểu bọn họ đang nói ai, cô sao? Có thai? Làm sao có khả năng?
Rõ ràng là trước kia cô luôn uống thuốc tránh thai, cũng đã rất lâu rồi Lôi Kình Vũ không động vào cô. Có thai là chuyện không thể nào xảy ra.
Mặt Nhược Hy trắng bệch, cô vội vàng đi lên lầu khoá trái cửa lại, hơi thở hổn hển như đang chạy trốn điều gì đó, cô ép bản thân không nghĩ nữa.
Nhưng khi nằm trên giường cô vẫn trằn trọc không cách nào ngủ được, cô tự sờ vào bụng mình, liệu ở trong đó thật sự có một sinh mệnh, thì phải làm sao đây?
Bản thân cô còn còn chưa gánh vác nổi, sao cô dám gánh thêm một sinh mệnh?
Huống hồ chi, nó vốn không nên xuất hiện, lỡ như là thật, lỡ như để Lôi Chí Hào biết được, cô cà đứa nhỏ sẽ chết không có chỗ chôn thân.
Hoặc là có sinh ra được, cô làm sao nuôi dạy nó? Cô không muốn nó giống như cô, cùng cô chịu khổ, chịu tủi nhục vì không có ba.
Dù sao không sớm thì muộn anh vẫn phải kết hôn, còn cô cũng chỉ như một món đồ qua đường.
Thà rằng cô bị bệnh gì đó sắp chết còn hơn là mang thai.
Đúng vậy, chắc chắn là cô chỉ bị bệnh thôi.
...
Cả đêm cô không thể nào ngủ ngon giấc được, cư xoay đi xoay lại rồi đứng ở cửa sổ hứng từng đợt gió lạnh, chỉ vậy mới có thể khiến cô tỉnh táo hơn.
Nhưng cuối cùng cô vẫn quyết định đi kiểm tra thử xem sao, cô không để tài xế đưa đi mà bắt một chiếc xe taxi đưa đến bệnh viện tư.
Khi ngồi trước mặt bác sĩ, chờ đợi kết quả, tay cô đã run rẩy siết chặt lấy váy.
Cuối cùng thì kết quả siêu âm đã có, bác sĩ mỉm cười và nói với cô: "Chúc mừng, đứa bé đã được hơn ba tuần rồi."
Cầm kết quả trên tay, Nhược Hy run bần bật, cả người như chết lặng, miệng cô hé nở một nụ cười chua chát: "Cái này... làm sao có thể? Có phải là có sai sót gì đó không?"
Bác sĩ hơi cau mày, những trường hợp như vậy không phải là chưa từng gặp qua nhưng trong lòng vẫn không ngừng cảm thấy phản cảm. Là một người mẹ, lại chối bỏ đứa con của mình?
"Không đâu, kết quả này rất chính xác."
Bác sĩ khẳng định chắc nịch khiến trái tim Nhược Hy như bị hay bóp nghẹt, sóng mũi hơi cay, viền mắt đỏ ửng, tay cô sờ vào bụng, dường như có thể cảm nhận được một sinh linh bé nhỏ đang ở trong này.
Nhược Hy cười khổ, chôn mặt vào trong hai lòng bàn tay. Chợt, cô nghĩ đến giấc mơ ngày hôm đó, thì ra đó không phải là mơ, thì ra cô và anh đã quấn quýt với nhau vào đêm đó.
Nhưng, làm sao có thể? Lúc đó anh còn nói yêu cô, hành động cũng rất dịu dàng và nâng niu, không phải chỉ đang bài tiết dục vọng vào cơ thể cô. Đó là Lôi Kình Vũ mà cô biết sao?
Nhược Hy lắc đầu, cô không muốn suy nghĩ nhiều nữa, cô không muốn hy vọng vào một thứ mờ mịt không rõ, càng không muốn đặt hết tâm tư vào một thứ không thuộc về mình.
Cô đoán nếu anh biết tin này, anh sẽ lập tức quăng cho cô một số tiền rồi kêu cô đi bỏ đứa bé.
Cũng đúng, dù sao đay cũng là một sai lầm, và đứa bé này vốn không nên xuất hiện ở trong bụng cô, chịu đau khổ cùng cô.
Nhược Hy hít vào một hơi thật sâu, tờ kết quả trong tay cũng đã bị cô siết chặt đến nhăn nhúm, cô hé môi, cố rặn ra từng chữ một: "Tôi muốn phá thai."
Chỉ bốn từ như vậy thôi nhưng lại dày vò cô như muốn chết đi sống lại, trong lòng dâng lên một cảm xúc vô cùng tội lỗi, không ngờ cô lại có thể nói ra những lời tàn độc này, giết chết một sinh mạng còn chưa thành hình.
Bác sĩ thở dài, trên gương mặt không biểu lộ một chút cảm xúc gì, cứ như là đã đoán trước được cô sẽ nói như vậy.
Nhưng bác sĩ vẫn mở miệng khuyên ngăn: "Cô thử suy nghĩ lại một chút xem. Phá thai không phải là chuyện đơn giản, thể trạng cô lại không được tốt, khả năng cao sau này sẽ không sinh con được nữa. Cô vẫn nên bàn kỹ việc này với người nhà thì hơn, đừng vì một phút suy nghĩ bồng bột."
Nhược Hy nuốt nước bọt, nụ cười trên môi còn khó coi hơn cả khóc. Cô cảm thấy như vậy rất tốt, tốt nhất là không sinh con được nữa.
"Tôi... đã quyết định rồi, tôi muốn bỏ đứa bé."