Chương 54
Vài ngày sau, vào một buổi sáng đẹp trời, Nhược Hy đã nhận được một cuộc điện thoại từ số máy lạ.
Cô chần chừ một lúc, sau đó mới nhấc máy.
"Xin hỏi là ai đó ạ?" Cô cất tiếng hỏi nhưng trong điện thoại lại vang lên một tiếng ồn ào, không có ai trả lời.
Cô nghĩ có lẽ là ai đó đã gọi nhầm số, định tắt máy thì người đó mới lên tiếng, chất giọng khàn đặc, vô cùng doạ người: "Cô là Cao Nhược Hy, chị của Cao Vĩnh An phải không?"
Nhược Hy cảm thấy sợ hãi, sao người đàn ông đó lại biết cô, còn biết cả em trai của cô, có dự cảm không lành, cô cố gắng trấn tĩnh lại và hỏi người đó: "Anh là ai?"
Vẫn với chất giọng khàn đặc đó, anh ta nói: "Cô không biết biết tôi là ai, cô chỉ cần biết, em trai của cô đang nằm trong tay bọn này, nếu muốn cứu em trai của mình thì ngoan ngoãn nghe lời một chút. Nếu cô mà dám báo cảnh sát..." Anh ta dừng lại một chút, không nói gì nữa, nhưng vài giây sau, trong điện thoại vang lên một tiếng la hét thất thanh, đó là giọng của em trai cô.
"Chị ơi, cứu em... bọn họ sẽ giết em mất! Em không muốn chết." Cao Vĩnh An ra sức cầu cứu, giọng run rẩy như đang rất sợ hãi, chắc chắn là bọn họ đã làm gì em ấy.
Nhược Hy hoảng cô, cô vội vàng đi tìm một góc không có người, nhỏ giọng, cô nói: "Vĩnh An, em không sao chứ? Em đừng làm chị sợ."
Trong điện thoại vẫn vang lên âm thanh ồn ào nhưng người trả lời lại là người đàn ông lúc nãy, giọng anh ta trầm thấp như đang đe doạ cô: "Hiện tại thì nó vẫn không sao, nhưng về lâu về dài thì không ai biết được."
"Các người... rốt cuộc các người muốn gì?" Tay đã bắt đầu run, phải cầm điện thoại bằng hai tay mới không bị rớt.
"Muốn gì? Đương nhiên là tiền rồi, chỉ cần tối nay cô đem đủ tiền đến điểm hẹn, tôi sẽ thả em của cô ra. Bằng không, cô chờ hốt xác của nó đi. Nhớ, là đừng nên chơi bọn này, nếu mà cô dám báo cảnh sát, người chết đầu tiên chính là em của cô."
Nói xong anh ta liền tắt máy, trong điện thoại vang lên tiếng "tút" như bóp nghẹt lòng ngực của cô, khiến cô không thể đứng vững nữa, phải bám lấy tường mới có thể chống cự.
"Sao lại như vậy chứ? Sao lại như vậy?" Miệng Nhược Hy không ngừng lẩm bẩm, trong lòng rối như tơ vò không biết nên làm thế nào. Sao khi không em của cô lại bị bắt cóc chứ?
Đột nhiên, quản gia xuất hiện, ông ấy thấy cô có gì đó bất thường nên hỏi: "Phu nhân, cô sao vậy?"
Nhược Hy bị giật mình, cô vội vàng lấy lại tinh thần: "Không... không có gì."
Sau đó thì cô nhanh chóng đi lên lầu, cô muốn tự mình giải quyết, không muốn nói cho bất kì ai biết. Dù sao đây cũng là chuyện gia đình của cô, nếu để Lôi Chí Hào biết lại gây thêm phiền phức.
...
Tối hôm đó, Nhược Hy đã gom đủ tiền mà tên bắt cóc cần.
Cô đã dùng số tiền mà Lôi Chí Hào cho cô mua sắm, từ trước đến nay cô đều không đụng đến để cứu em trai của cô.
Cô lén lút đi ra ngoài, bắt một chiếc taxi đi đến một nơi vắng vẻ sau đó thì cho taxi dừng lại và đi bộ vào trong.
Đi được mười lăm phút, cô nhìn thấy có một công trường bị bỏ hoang, đó là một toà nhà cao tầng, đã dừng thi công được nhiều năm và bây giờ vẫn bị bỏ hoang.
Nơi đây là nơi tụ tập của những kẻ ăn chơi, hút chích, chỉ cần bước được vài bước là cô lại nhìn thấy kim tiêm bị bỏ đầy trên đất.
Cô hít một hơi thật sâu, cầm chặt túi tiền trên tay, sau đó thì bước vào toà nhà ở trước mặt.
Bước vào trong, cảm giác lạnh lẽo bao trùm lấy cô, bóng tối ở phía trước khiến cô không dám bước tiếp.
Chợt, ánh sáng được bật lên, ở bên trong có rất nhiều người đàn ông đáng sợ, trên tay còn cầm theo gậy to, ánh mắt người nào người nấy đều nhìn về phía cô bằng hình viên đạn.
Còn Cao Vĩnh An, em ấy đang được, trói chặt trên ghế, miệng bị bịt bằng băng keo đen, em ấy đang ra sức vùng vẫy, muốn cô cứu em ấy.
Cơ thể cô bất chợt run rẩy, cô mấp máy môi, một lúc sau cổ họng mới phát run rẩy phát ra được âm thanh: "Tôi... tôi đã đem tiền đến rồi, các người đã có thể thả em trai của tôi ra được rồi chứ?"
Kẻ cầm đầu hất cằm về phía cô, ra hiệu cho người đến kiểm tra.
Một kẻ thân hình vạm vỡ, một mắt bị che bằng vải đen đi đến, cướp lấy túi tiền trên tay cô và kiểm tra, khi kẻ đó gậy đầu thì kẻ cầm đầu mới cho người tháo băng keo trên miệng em trai cô ra.
"Chị... Chị ơi!" Giọng của em ấy mang theo sự nức nở, chắc chắn là đã rất sợ hãi.
Nhược Hy cảm thấy đau lòng, cô lo lắng lao đến, muốn ôm em trai vào lòng vỗ về.
Nhưng cô còn chưa chạm được vào người em trai của mình...
"Bốp!!!"
Một âm thanh va chạm vang lên, Nhược Hy lập tức bị ngã xuống, đôi mắt cô mơ màng không nhìn rõ được những thứ xung quanh.
Trước khi mất đi ý thức, thứ cô nhìn thấy chỉ là đôi mắt lạnh lùng của Cao Vĩnh An đang nhìn mình.
Đôi mắt đó vô tình đến mức như đâm vào tim của cô một nhát thật sâu, vô cùng đau đớn.
Là cô đã nhìn nhầm sao?
Cô chần chừ một lúc, sau đó mới nhấc máy.
"Xin hỏi là ai đó ạ?" Cô cất tiếng hỏi nhưng trong điện thoại lại vang lên một tiếng ồn ào, không có ai trả lời.
Cô nghĩ có lẽ là ai đó đã gọi nhầm số, định tắt máy thì người đó mới lên tiếng, chất giọng khàn đặc, vô cùng doạ người: "Cô là Cao Nhược Hy, chị của Cao Vĩnh An phải không?"
Nhược Hy cảm thấy sợ hãi, sao người đàn ông đó lại biết cô, còn biết cả em trai của cô, có dự cảm không lành, cô cố gắng trấn tĩnh lại và hỏi người đó: "Anh là ai?"
Vẫn với chất giọng khàn đặc đó, anh ta nói: "Cô không biết biết tôi là ai, cô chỉ cần biết, em trai của cô đang nằm trong tay bọn này, nếu muốn cứu em trai của mình thì ngoan ngoãn nghe lời một chút. Nếu cô mà dám báo cảnh sát..." Anh ta dừng lại một chút, không nói gì nữa, nhưng vài giây sau, trong điện thoại vang lên một tiếng la hét thất thanh, đó là giọng của em trai cô.
"Chị ơi, cứu em... bọn họ sẽ giết em mất! Em không muốn chết." Cao Vĩnh An ra sức cầu cứu, giọng run rẩy như đang rất sợ hãi, chắc chắn là bọn họ đã làm gì em ấy.
Nhược Hy hoảng cô, cô vội vàng đi tìm một góc không có người, nhỏ giọng, cô nói: "Vĩnh An, em không sao chứ? Em đừng làm chị sợ."
Trong điện thoại vẫn vang lên âm thanh ồn ào nhưng người trả lời lại là người đàn ông lúc nãy, giọng anh ta trầm thấp như đang đe doạ cô: "Hiện tại thì nó vẫn không sao, nhưng về lâu về dài thì không ai biết được."
"Các người... rốt cuộc các người muốn gì?" Tay đã bắt đầu run, phải cầm điện thoại bằng hai tay mới không bị rớt.
"Muốn gì? Đương nhiên là tiền rồi, chỉ cần tối nay cô đem đủ tiền đến điểm hẹn, tôi sẽ thả em của cô ra. Bằng không, cô chờ hốt xác của nó đi. Nhớ, là đừng nên chơi bọn này, nếu mà cô dám báo cảnh sát, người chết đầu tiên chính là em của cô."
Nói xong anh ta liền tắt máy, trong điện thoại vang lên tiếng "tút" như bóp nghẹt lòng ngực của cô, khiến cô không thể đứng vững nữa, phải bám lấy tường mới có thể chống cự.
"Sao lại như vậy chứ? Sao lại như vậy?" Miệng Nhược Hy không ngừng lẩm bẩm, trong lòng rối như tơ vò không biết nên làm thế nào. Sao khi không em của cô lại bị bắt cóc chứ?
Đột nhiên, quản gia xuất hiện, ông ấy thấy cô có gì đó bất thường nên hỏi: "Phu nhân, cô sao vậy?"
Nhược Hy bị giật mình, cô vội vàng lấy lại tinh thần: "Không... không có gì."
Sau đó thì cô nhanh chóng đi lên lầu, cô muốn tự mình giải quyết, không muốn nói cho bất kì ai biết. Dù sao đây cũng là chuyện gia đình của cô, nếu để Lôi Chí Hào biết lại gây thêm phiền phức.
...
Tối hôm đó, Nhược Hy đã gom đủ tiền mà tên bắt cóc cần.
Cô đã dùng số tiền mà Lôi Chí Hào cho cô mua sắm, từ trước đến nay cô đều không đụng đến để cứu em trai của cô.
Cô lén lút đi ra ngoài, bắt một chiếc taxi đi đến một nơi vắng vẻ sau đó thì cho taxi dừng lại và đi bộ vào trong.
Đi được mười lăm phút, cô nhìn thấy có một công trường bị bỏ hoang, đó là một toà nhà cao tầng, đã dừng thi công được nhiều năm và bây giờ vẫn bị bỏ hoang.
Nơi đây là nơi tụ tập của những kẻ ăn chơi, hút chích, chỉ cần bước được vài bước là cô lại nhìn thấy kim tiêm bị bỏ đầy trên đất.
Cô hít một hơi thật sâu, cầm chặt túi tiền trên tay, sau đó thì bước vào toà nhà ở trước mặt.
Bước vào trong, cảm giác lạnh lẽo bao trùm lấy cô, bóng tối ở phía trước khiến cô không dám bước tiếp.
Chợt, ánh sáng được bật lên, ở bên trong có rất nhiều người đàn ông đáng sợ, trên tay còn cầm theo gậy to, ánh mắt người nào người nấy đều nhìn về phía cô bằng hình viên đạn.
Còn Cao Vĩnh An, em ấy đang được, trói chặt trên ghế, miệng bị bịt bằng băng keo đen, em ấy đang ra sức vùng vẫy, muốn cô cứu em ấy.
Cơ thể cô bất chợt run rẩy, cô mấp máy môi, một lúc sau cổ họng mới phát run rẩy phát ra được âm thanh: "Tôi... tôi đã đem tiền đến rồi, các người đã có thể thả em trai của tôi ra được rồi chứ?"
Kẻ cầm đầu hất cằm về phía cô, ra hiệu cho người đến kiểm tra.
Một kẻ thân hình vạm vỡ, một mắt bị che bằng vải đen đi đến, cướp lấy túi tiền trên tay cô và kiểm tra, khi kẻ đó gậy đầu thì kẻ cầm đầu mới cho người tháo băng keo trên miệng em trai cô ra.
"Chị... Chị ơi!" Giọng của em ấy mang theo sự nức nở, chắc chắn là đã rất sợ hãi.
Nhược Hy cảm thấy đau lòng, cô lo lắng lao đến, muốn ôm em trai vào lòng vỗ về.
Nhưng cô còn chưa chạm được vào người em trai của mình...
"Bốp!!!"
Một âm thanh va chạm vang lên, Nhược Hy lập tức bị ngã xuống, đôi mắt cô mơ màng không nhìn rõ được những thứ xung quanh.
Trước khi mất đi ý thức, thứ cô nhìn thấy chỉ là đôi mắt lạnh lùng của Cao Vĩnh An đang nhìn mình.
Đôi mắt đó vô tình đến mức như đâm vào tim của cô một nhát thật sâu, vô cùng đau đớn.
Là cô đã nhìn nhầm sao?