Chương 49
Lôi Kình Vũ đưa Nhược Hy về biệt thự, sau đó thì bế cô trở về phòng. Anh nhẹ nhàng đặt cô lên giường và giúp cô lau người, còn giúp cô thay cả quần áo.
Anh ngồi bên cạnh cô, vuốt ve mái tóc cô, còn nhẹ nhàng đặt lên trán cô một nụ hôn trước khi rời đi.
Nhưng anh vừa bước ra khỏi phòng, Lôi Kình Vũ đã đứng ở trước cửa phòng. Đôi mắt anh ta nhìn anh như đang nhìn một kẻ thù.
Lôi Kình Vũ không bận tâm, anh đi lướt qua ông ta.
"Đứng lại đó." Ông ta khàn giọng, vô cùng nghiêm nghị.
"Có chuyện gì?" Anh xoay người lại, lười biến nói, vô cùng lạnh lẽo.
"Rốt cuộc thì mày với Cao Nhược Hy là như thế nào?" Ông ta cau mày, dường như là đang tức giận, dường như lại không. Dì sao thì hiện tại cô cũng là vô ông ta, cho dù không yêu thì ít ra vẫn có cảm giác bực tức vì bị cấm sừng.
"Dì ấy uống say, tôi đưa dì ấy về, có vấn đề gì sao?" Anh thản nhiên nói, vì đây là sự thật.
"Thật sự chỉ có vậy hay là mày đã làm chuyện gì lén lút sau lưng ba mày?" Ông ta nheo mắt quan sát kĩ biểu cảm của anh, cố tình dò hỏi khiến anh lộ ra sơ hở.
Lôi Kình Vũ không hề tỏ ra sợ hãi, mặt vô cảm bước đến vài bước: "Nếu thật sự là vậy thì ông định làm gì?"
"Tao sẽ không tha cho bất kì ai dám phản bội tao. Hơn nữa mày nên nhớ, tất cả những gì mày có ngày hôm nay là do tao ban cho mày, tao có thể lấy lại bất cứ lúc nào." Chân mày ông ta nhíu chặt, đôi mắt nhăn nheo hiện ra sự độc ác và tàn nhẫn, khác hẳn ông ta của thường ngày.
Lôi Kình Vũ bật cười: "Nếu ông thích thì cứ làm vậy, nhưng mà ông cũng nên nhớ ông chỉ có một mình tôi là con trai. Nếu khối tài sản đó không rơi vào tay tôi thì chắc chắn sẽ rơi vào tay người ngoài. Ông không còn lựa chọn nào khác ngoài tôi. Hoặc là... ông có thể làm từ thiện sau khi chết."
"Mày..." Ông ta tức giận muốn nói gì đó nhưng anh đã đi mất.
Ông ta luôn nghĩ, đứa con trai này giống mình, sau này chắc chắn sẽ làm nên chuyện lớn. Nhưng cũng bởi vì giống ông ta nên anh cũng sẽ tàn nhẫn và đáng sợ như vậy. Thậm chí là hơn thế nữa.
Vậy nên, khắc tinh của ông ta cũng chính là anh.
...
Một ngày mới lại đến, mặt trời bắt đầu lên cao, vì rèm cửa không được kéo lại nên ánh sáng đã chiếu rọi vào khắp căn phòng khiến Nhược Hy bị chói mắt.
Cô lấy chăn trùm lại kín đầu nhưng không thể nào tiếp tục ngủ được nữa, cô ngồi bật dậy, đầu vô cùng đau nhức.
Cô mơ màng mở mắt ra: "Đây... mình trở về bằng cách nào vậy?"
Cô cố lục lọi trong kí ức, thì ra hôm qua cô đã gặp Lôi Kình Vũ, nhưng cô không nhớ là mình đã nói những gì với anh ta, cũng không biết là có nói linh tinh gì không nữa.
Chợt, cô nhìn lại bản thân, đây không phải là bộ quần áo hôm qua mà cô mặc.
"Thật là! Sau này vẫn không nên uống rượu nữa thì hơn." Cô tự lẩm bẩm với chính bản thân sau đó thì vào phòng tắm.
...
Một lúc sau, Nhược Hy mệt mỏi đi xuống lầu, gương mặt cô vô cùng xanh xao, cũng may là lúc nãy cô đã thoa một ít son. Chắc Lôi Chí Hào sẽ không nhìn ra.
Lúc này ông ta và Lôi Kình Vũ vẫn còn ăn sáng, cô nhẹ nhàng đi đến và ngồi vào chỗ của mình.
"Hôm qua em uống rượu sao?" Ông ta hỏi, giọng điệu có hơi lạnh nhạt.
Cô gật đầu: "Có uống một chút."
"Có chuyện gì không vui sao?" Ông ta lại hỏi.
Nhược Hy không trả lời, chỉ lắc đầu.
Bầu không khí dần rơi vào tĩnh lặng, Nhược Hy không nhịn được, cô đã kén nhìn sang phía đối diện, ngồi ở đối diện cô là Lôi Kình Vũ, anh rất điềm tĩnh và ung dung, khiến cô cảm thấy tối qua cứ như là một giấc mơ.
Cô còn nhớ, anh đã bảo vệ cô trước lời nói cay nghiệt của một người đàn ông, thậm chí còn nói lời xin lỗi. Không biết là có phải cô đã nhìn nhầm không nhưng tối hôm qua anh thật sự rất lạ, anh mang lại cho cô một cảm giác rất ấm áp và vững chắc chứ không phải là sự sợ hãi hay là nỗi ám ảnh.
Chợt, Lôi Chí Hào lên tiếng: "Ba đã sắp xếp cho mày một cuộc xem mắt vào tối nay. Nếu bên nhà họ Lưu đã hủy hôn rồi thì cũng nên tìm một mối mới. Mày cũng đã hai mươi tám, sắp ba mươi rồi còn gì. Còn không lập gia đình thì định ăn chơi đến khi nào?"
Ông ta chính là cố tình làm vậy, ông ta không rõ là anh cà cô có xảy ra chuyện gì hay không, nhưng một khi anh có vợ thì chuyện này xem như kết thúc, anh sẽ dọn ra ở riêng và ông ta cũng không cần lo lắng.
Lôi Kình Vũ không vội lên tiếng mà khẽ nhìn sang Nhược Hy.
Nhược Hy bắt gặp ánh mắt anh nhìn mình thì vội né tránh, cô không biết tại sao, nhưng gần đây, mỗi lần anh nhìn cô là cô lại cảm thấy không thoải mái, tim cứ nhảy loạn lên như muốn nổ tung.
"Cũng được." Tạm thời anh không muốn gây chuyện nên đành đồng ý. Còn cuộc xem mắt này có thành công hay không vẫn là phụ thuộc vào anh.
Nhược Hy nghe anh nói đồng ý thì có chút hụt hẫng, cô chí đầu, giả vờ không quan tâm.
"Nếu tôi có vợ thì dì nghĩ sao?" Anh cố tình hỏi chuyện này trước mặt ông ta và hơn hết, ông muốn xem thái độ của cô đối với chuyện này là gì.
Nhược Hy hơi căng thẳng, cô khẩn trương nhìn sang Lôi Chí Hào, sau đó thì gắng gượng nặn ra một nụ cười tự nhiên: "Như... như vậy không phải là rất tốt sao?"
Lôi Kình Vũ mỉm cười, anh biết là cô đang nói dối, khi cô nói dối, cô sẽ không dám nhìn thẳng vào mắt người đó, cảm giác trốn tránh và chạnh lòng.
"Đúng vậy, rất tốt, tôi mong vợ của tôi cũng xinh đẹp và hiền lành như dì."
Nghe thấy lời này, cô có hơi khựng lại, sau đó lại nở nụ cười. Cô không muốn bản thân suy nghĩ nhiều, có lẽ anh chỉ đang muốn cười nhạo cô thôi.
Anh ngồi bên cạnh cô, vuốt ve mái tóc cô, còn nhẹ nhàng đặt lên trán cô một nụ hôn trước khi rời đi.
Nhưng anh vừa bước ra khỏi phòng, Lôi Kình Vũ đã đứng ở trước cửa phòng. Đôi mắt anh ta nhìn anh như đang nhìn một kẻ thù.
Lôi Kình Vũ không bận tâm, anh đi lướt qua ông ta.
"Đứng lại đó." Ông ta khàn giọng, vô cùng nghiêm nghị.
"Có chuyện gì?" Anh xoay người lại, lười biến nói, vô cùng lạnh lẽo.
"Rốt cuộc thì mày với Cao Nhược Hy là như thế nào?" Ông ta cau mày, dường như là đang tức giận, dường như lại không. Dì sao thì hiện tại cô cũng là vô ông ta, cho dù không yêu thì ít ra vẫn có cảm giác bực tức vì bị cấm sừng.
"Dì ấy uống say, tôi đưa dì ấy về, có vấn đề gì sao?" Anh thản nhiên nói, vì đây là sự thật.
"Thật sự chỉ có vậy hay là mày đã làm chuyện gì lén lút sau lưng ba mày?" Ông ta nheo mắt quan sát kĩ biểu cảm của anh, cố tình dò hỏi khiến anh lộ ra sơ hở.
Lôi Kình Vũ không hề tỏ ra sợ hãi, mặt vô cảm bước đến vài bước: "Nếu thật sự là vậy thì ông định làm gì?"
"Tao sẽ không tha cho bất kì ai dám phản bội tao. Hơn nữa mày nên nhớ, tất cả những gì mày có ngày hôm nay là do tao ban cho mày, tao có thể lấy lại bất cứ lúc nào." Chân mày ông ta nhíu chặt, đôi mắt nhăn nheo hiện ra sự độc ác và tàn nhẫn, khác hẳn ông ta của thường ngày.
Lôi Kình Vũ bật cười: "Nếu ông thích thì cứ làm vậy, nhưng mà ông cũng nên nhớ ông chỉ có một mình tôi là con trai. Nếu khối tài sản đó không rơi vào tay tôi thì chắc chắn sẽ rơi vào tay người ngoài. Ông không còn lựa chọn nào khác ngoài tôi. Hoặc là... ông có thể làm từ thiện sau khi chết."
"Mày..." Ông ta tức giận muốn nói gì đó nhưng anh đã đi mất.
Ông ta luôn nghĩ, đứa con trai này giống mình, sau này chắc chắn sẽ làm nên chuyện lớn. Nhưng cũng bởi vì giống ông ta nên anh cũng sẽ tàn nhẫn và đáng sợ như vậy. Thậm chí là hơn thế nữa.
Vậy nên, khắc tinh của ông ta cũng chính là anh.
...
Một ngày mới lại đến, mặt trời bắt đầu lên cao, vì rèm cửa không được kéo lại nên ánh sáng đã chiếu rọi vào khắp căn phòng khiến Nhược Hy bị chói mắt.
Cô lấy chăn trùm lại kín đầu nhưng không thể nào tiếp tục ngủ được nữa, cô ngồi bật dậy, đầu vô cùng đau nhức.
Cô mơ màng mở mắt ra: "Đây... mình trở về bằng cách nào vậy?"
Cô cố lục lọi trong kí ức, thì ra hôm qua cô đã gặp Lôi Kình Vũ, nhưng cô không nhớ là mình đã nói những gì với anh ta, cũng không biết là có nói linh tinh gì không nữa.
Chợt, cô nhìn lại bản thân, đây không phải là bộ quần áo hôm qua mà cô mặc.
"Thật là! Sau này vẫn không nên uống rượu nữa thì hơn." Cô tự lẩm bẩm với chính bản thân sau đó thì vào phòng tắm.
...
Một lúc sau, Nhược Hy mệt mỏi đi xuống lầu, gương mặt cô vô cùng xanh xao, cũng may là lúc nãy cô đã thoa một ít son. Chắc Lôi Chí Hào sẽ không nhìn ra.
Lúc này ông ta và Lôi Kình Vũ vẫn còn ăn sáng, cô nhẹ nhàng đi đến và ngồi vào chỗ của mình.
"Hôm qua em uống rượu sao?" Ông ta hỏi, giọng điệu có hơi lạnh nhạt.
Cô gật đầu: "Có uống một chút."
"Có chuyện gì không vui sao?" Ông ta lại hỏi.
Nhược Hy không trả lời, chỉ lắc đầu.
Bầu không khí dần rơi vào tĩnh lặng, Nhược Hy không nhịn được, cô đã kén nhìn sang phía đối diện, ngồi ở đối diện cô là Lôi Kình Vũ, anh rất điềm tĩnh và ung dung, khiến cô cảm thấy tối qua cứ như là một giấc mơ.
Cô còn nhớ, anh đã bảo vệ cô trước lời nói cay nghiệt của một người đàn ông, thậm chí còn nói lời xin lỗi. Không biết là có phải cô đã nhìn nhầm không nhưng tối hôm qua anh thật sự rất lạ, anh mang lại cho cô một cảm giác rất ấm áp và vững chắc chứ không phải là sự sợ hãi hay là nỗi ám ảnh.
Chợt, Lôi Chí Hào lên tiếng: "Ba đã sắp xếp cho mày một cuộc xem mắt vào tối nay. Nếu bên nhà họ Lưu đã hủy hôn rồi thì cũng nên tìm một mối mới. Mày cũng đã hai mươi tám, sắp ba mươi rồi còn gì. Còn không lập gia đình thì định ăn chơi đến khi nào?"
Ông ta chính là cố tình làm vậy, ông ta không rõ là anh cà cô có xảy ra chuyện gì hay không, nhưng một khi anh có vợ thì chuyện này xem như kết thúc, anh sẽ dọn ra ở riêng và ông ta cũng không cần lo lắng.
Lôi Kình Vũ không vội lên tiếng mà khẽ nhìn sang Nhược Hy.
Nhược Hy bắt gặp ánh mắt anh nhìn mình thì vội né tránh, cô không biết tại sao, nhưng gần đây, mỗi lần anh nhìn cô là cô lại cảm thấy không thoải mái, tim cứ nhảy loạn lên như muốn nổ tung.
"Cũng được." Tạm thời anh không muốn gây chuyện nên đành đồng ý. Còn cuộc xem mắt này có thành công hay không vẫn là phụ thuộc vào anh.
Nhược Hy nghe anh nói đồng ý thì có chút hụt hẫng, cô chí đầu, giả vờ không quan tâm.
"Nếu tôi có vợ thì dì nghĩ sao?" Anh cố tình hỏi chuyện này trước mặt ông ta và hơn hết, ông muốn xem thái độ của cô đối với chuyện này là gì.
Nhược Hy hơi căng thẳng, cô khẩn trương nhìn sang Lôi Chí Hào, sau đó thì gắng gượng nặn ra một nụ cười tự nhiên: "Như... như vậy không phải là rất tốt sao?"
Lôi Kình Vũ mỉm cười, anh biết là cô đang nói dối, khi cô nói dối, cô sẽ không dám nhìn thẳng vào mắt người đó, cảm giác trốn tránh và chạnh lòng.
"Đúng vậy, rất tốt, tôi mong vợ của tôi cũng xinh đẹp và hiền lành như dì."
Nghe thấy lời này, cô có hơi khựng lại, sau đó lại nở nụ cười. Cô không muốn bản thân suy nghĩ nhiều, có lẽ anh chỉ đang muốn cười nhạo cô thôi.