Chương 41
Ngày hôm sau, khi Nhược Hy tỉnh lại thì cô đã nhìn thấy mình đang ở trong bệnh viện, theo như những gì cô nhớ thì Lôi Kình Vũ chính là người đưa cô đến đây.
Anh lúc nào cũng xuất hiện kịp lúc khi cô cảm thấy không khoẻ và cần hơi ấm, nhưng anh cũng chính là người luôn đem đến cho cô sự nhục nhã và khinh bỉ. Cho đến bây giờ, cô vẫn biết là mình nên biết ơn anh hay là căm thù anh nữa, mọi cảm xúc cứ rối tung rối mù hết cả lên khiến cho cô cảm thấy vô cùng mệt mỏi và tuyệt vọng.
Cứ như vầy, cô thật sự không biết bản thân mình có thể gắng gượng được đến khi nào, gắng gượng được bao lâu. Vì hiện tại, cô thật sự đã không chịu nổi nữa rồi. Từ khi sinh ra đã như vậy, từ khi sinh ra cô đã là một kẻ thừa thãi, cho đến bây giờ vẫn là một kẻ thừa thãi cho người khác giẫm đạp không hơn không kém.
Nhược Hy không kiềm chế được cảm xúc của mình, cô dùng tay che mặt, sau đó thì khóc nấc lên, cô muốn trút bỏ hết những cảm xúc khó thở này, muốn khóc cho đã đời mà không ai nhìn thấy, nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối và thảm hại này của cô.
"Cạch!" Nhưng ông trời chưa bao giờ nghe thấy lời cô nói, ông ấy luôn dồn dập người ta vào đường cùng. Tại sao lại tàn nhẫn đến vậy?
Lôi Kình Vũ vừa mua cháo về thì nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, anh không nói gì, chỉ im lặng bước đến đặt hũ cháo nóng hổi xuống bàn.
Sau một lúc chần chừ, lòng anh đau nhói, anh không thể nhịn được mà đi đến đỡ cô ngồi dậy, ôm chầm lấy cô, nhẹ nhàng vỗ về cô và hôn lên mái tóc của cô, một lời cũng không nói.
Rất lâu, rất lâu sau đó cô mới không khóc nữa, cô nhẹ nhàng đẩy anh ra, một mảng trên vai anh bị nước mắt và nước mũi của cô làm ướt, vô cùng bẩn.
Nhược Hy vội vàng lấy tay áo lau cho anh, cô sợ sẽ anh sẽ nổi giận, cảm thấy cô bẩn thỉu nhưng anh lại nắm chặt cổ tay trái của cô, anh nói: "Không sao đâu, đừng lau nữa."
Sau đó thì anh lấy giấy lau nước mắt và nước mũi cho cô, chân mày hơi nhíu lại, dường như là anh đang không vui, thấy vậy Nhược Hy hơi cúi đầu, cô nghĩ chắc là anh đang cảm thấy chán ghét cô lắm.
"Tôi xin lỗi, anh đã bận như vậy còn phải chăm sóc tôi. Tôi có thể ở một mình được, anh cứ đi đi." Giọng cô hơi khàn, có lẽ là do khó lâu nên vậy.
Anh thở dài, cảm giác đau nhói ở tim càng lúc càng nặng nề, anh không hiểu, tại sao cô lại có thể giỏi biết cách làm người ta đau lòng đến vậy. Lúc nào cũng nghĩ cho người khác, sợ người khác cảm thấy bản thân phiền, còn cô thì sao? Sao cô lại không biết tự nghĩ cho bản thân mình dù chỉ một chút chứ?
"Khóc mệt rồi phải không? Tôi đút cháo cho cô." Anh giả vờ như chưa nghe thấy gì, vì anh thật sự muốn chăm sóc cho cô, không thấy phiền hay ghét bỏ một chút nào.
Nhưng cô lại không hiểu: "Anh không cần phải thương hại tôi, tôi thật sự rất ổn. Chỉ là cảm thấy hơi buồn bực một chút thôi." Cô gắng gượng nở ra một nụ cười nhưng khoé mắt vẫn còn ẩm ướt và sưng đỏ.
"Cô đừng nói gì cả, được không? Tôi đút cháo cho cô." Anh thật sự không muốn nổi giận với cô nên đã cố kiềm chế tính cách cọc cằn của mình lại. Trước đây, anh không hề cảm thấy không vui khi bị người khác hiểu lầm, thậm chí là còn làm theo những gì họ muốn. Bọn họ nói anh tàn nhẫn thì anh sẽ tàn nhẫn cho họ xem. Nhưng bây giờ, thật khó chịu.
"Lôi Kình Vũ! Sao anh cứ như vậy chứ? Rốt cuộc là anh muốn làm gì đây? Anh muốn tôi phải thế nào thì anh mới vừa lòng? Anh kéo tôi lên từ địa ngục rồi lại đẩy tôi xuống một lần nữa, như vậy anh vui lắm sao?" Nhược Hy tức giận hét lên, hất đổ hũ cháo trên tay anh, giống như lần anh ở bệnh viện, đã hất đổ cháo lên tay cô, khiến cô bị bỏng nhưng cô vẫn không nói lời nào.
Lôi Kình Vũ dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn cô, anh dùng lưỡi chọc chọc vào má vài cái, anh kiềm chế, anh không tức giận với cô, vì hiện tại tâm trạng cô không được ổn định.
Anh định cúi người xuống dọn cháo bị đổ thì... "cạch" một tiếng, lại có người vào, nhưng người này không phải Nhạc Thịnh Vũ.
Là Lưu Tường Vi, cô ta lại đến Lôi gia tìm anh nhưng người trong biệt thự nói anh đang ở bệnh viện, vì vậy cô ta đã hỏi là phòng bệnh nào rồi trực tiếp đến đây luôn. Là một kẻ bám đuôi ngang ngược.
Cô ta vừa bước vào, nhìn thấy cảnh trước mắt liền cau mày, cô ta đi đến cầm lấy tay anh xem vết bỏng rồi lại bước đến trước mặt Nhược Hy.
"Cô đến đây làm gì?"
Anh vừa dứt lời...
"Chát!"
Thì cô ta đã cho Ngược Hy một bạt tay.
"Lưu Tường Vi, cô làm gì vậy?" Anh tức giận muốn kéo cô ta ra ngoài nhưng lại bị cô ta hất tay ra.
"Cô hống hách gì chứ? Không phải chỉ là một con điếm thôi sao? Cô tưởng mình thật sự là phượng hoàng rồi à? Loại người như cô nên đi chết từ lâu rồi, sao vậy mặt dày sống được vậy?" Lưu Tường Vi phun một tràn dài, cô ta vốn đã không nhìn Nhược Hy thuận mắt, hôm nay nhìn thấy cảnh này lại càng thêm chướng mắt, cho dù cô ta không thật sự thích Lôi Kình Vũ nhưng, cô ta ghét nhất chính là loại người mặt dày, vô sỉ, cứ tỏ ra mình cao quý nhưng thật ra là một bãi phân trâu. Vì vậy cô ta muốn ra tay dạy cho Nhược Hy một bài học, mặc dù không hiểu sự tình.
Nhưng Nhược Hy đột nhiên lại mỉm cười.
Cô không trách Lưu Tường Vi, bởi không phải chỉ có cô ta, mà ai ai cũng như vậy, bọn họ chỉ nhìn thấy mặt nổi của vấn đề, vốn không nhìn thấy nguyên nhân cốt lõi thật sự, bọn họ cũng chẳng cần biết để làm gì, bọn họ chỉ tin vào những gì bọn họ nhìn thấy. Sau đó... mắng nhiếc, xỉa xói, Nhược Hy cũng chẳng còn lạ lẫm gì nữa rồi. Chỉ có thể mỉm cười tự giễu.
Lôi Kình Vũ tức giận, anh vội kéo Lưu Tường Vi ra ngoài: "Cô đi theo tôi!"
"Tôi còn chưa nói xong mà."
"Rầm!"
Cánh cửa đóng lại, trả lại không gian yên tĩnh cho Nhược Hy, nhưng đồng thời, bóng tối cũng đang bao trùm lấy cô, thật đáng sợ, thật bất lực, sẽ không có một ai, có thể thấp sáng thế giới của cô.
Anh lúc nào cũng xuất hiện kịp lúc khi cô cảm thấy không khoẻ và cần hơi ấm, nhưng anh cũng chính là người luôn đem đến cho cô sự nhục nhã và khinh bỉ. Cho đến bây giờ, cô vẫn biết là mình nên biết ơn anh hay là căm thù anh nữa, mọi cảm xúc cứ rối tung rối mù hết cả lên khiến cho cô cảm thấy vô cùng mệt mỏi và tuyệt vọng.
Cứ như vầy, cô thật sự không biết bản thân mình có thể gắng gượng được đến khi nào, gắng gượng được bao lâu. Vì hiện tại, cô thật sự đã không chịu nổi nữa rồi. Từ khi sinh ra đã như vậy, từ khi sinh ra cô đã là một kẻ thừa thãi, cho đến bây giờ vẫn là một kẻ thừa thãi cho người khác giẫm đạp không hơn không kém.
Nhược Hy không kiềm chế được cảm xúc của mình, cô dùng tay che mặt, sau đó thì khóc nấc lên, cô muốn trút bỏ hết những cảm xúc khó thở này, muốn khóc cho đã đời mà không ai nhìn thấy, nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối và thảm hại này của cô.
"Cạch!" Nhưng ông trời chưa bao giờ nghe thấy lời cô nói, ông ấy luôn dồn dập người ta vào đường cùng. Tại sao lại tàn nhẫn đến vậy?
Lôi Kình Vũ vừa mua cháo về thì nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, anh không nói gì, chỉ im lặng bước đến đặt hũ cháo nóng hổi xuống bàn.
Sau một lúc chần chừ, lòng anh đau nhói, anh không thể nhịn được mà đi đến đỡ cô ngồi dậy, ôm chầm lấy cô, nhẹ nhàng vỗ về cô và hôn lên mái tóc của cô, một lời cũng không nói.
Rất lâu, rất lâu sau đó cô mới không khóc nữa, cô nhẹ nhàng đẩy anh ra, một mảng trên vai anh bị nước mắt và nước mũi của cô làm ướt, vô cùng bẩn.
Nhược Hy vội vàng lấy tay áo lau cho anh, cô sợ sẽ anh sẽ nổi giận, cảm thấy cô bẩn thỉu nhưng anh lại nắm chặt cổ tay trái của cô, anh nói: "Không sao đâu, đừng lau nữa."
Sau đó thì anh lấy giấy lau nước mắt và nước mũi cho cô, chân mày hơi nhíu lại, dường như là anh đang không vui, thấy vậy Nhược Hy hơi cúi đầu, cô nghĩ chắc là anh đang cảm thấy chán ghét cô lắm.
"Tôi xin lỗi, anh đã bận như vậy còn phải chăm sóc tôi. Tôi có thể ở một mình được, anh cứ đi đi." Giọng cô hơi khàn, có lẽ là do khó lâu nên vậy.
Anh thở dài, cảm giác đau nhói ở tim càng lúc càng nặng nề, anh không hiểu, tại sao cô lại có thể giỏi biết cách làm người ta đau lòng đến vậy. Lúc nào cũng nghĩ cho người khác, sợ người khác cảm thấy bản thân phiền, còn cô thì sao? Sao cô lại không biết tự nghĩ cho bản thân mình dù chỉ một chút chứ?
"Khóc mệt rồi phải không? Tôi đút cháo cho cô." Anh giả vờ như chưa nghe thấy gì, vì anh thật sự muốn chăm sóc cho cô, không thấy phiền hay ghét bỏ một chút nào.
Nhưng cô lại không hiểu: "Anh không cần phải thương hại tôi, tôi thật sự rất ổn. Chỉ là cảm thấy hơi buồn bực một chút thôi." Cô gắng gượng nở ra một nụ cười nhưng khoé mắt vẫn còn ẩm ướt và sưng đỏ.
"Cô đừng nói gì cả, được không? Tôi đút cháo cho cô." Anh thật sự không muốn nổi giận với cô nên đã cố kiềm chế tính cách cọc cằn của mình lại. Trước đây, anh không hề cảm thấy không vui khi bị người khác hiểu lầm, thậm chí là còn làm theo những gì họ muốn. Bọn họ nói anh tàn nhẫn thì anh sẽ tàn nhẫn cho họ xem. Nhưng bây giờ, thật khó chịu.
"Lôi Kình Vũ! Sao anh cứ như vậy chứ? Rốt cuộc là anh muốn làm gì đây? Anh muốn tôi phải thế nào thì anh mới vừa lòng? Anh kéo tôi lên từ địa ngục rồi lại đẩy tôi xuống một lần nữa, như vậy anh vui lắm sao?" Nhược Hy tức giận hét lên, hất đổ hũ cháo trên tay anh, giống như lần anh ở bệnh viện, đã hất đổ cháo lên tay cô, khiến cô bị bỏng nhưng cô vẫn không nói lời nào.
Lôi Kình Vũ dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn cô, anh dùng lưỡi chọc chọc vào má vài cái, anh kiềm chế, anh không tức giận với cô, vì hiện tại tâm trạng cô không được ổn định.
Anh định cúi người xuống dọn cháo bị đổ thì... "cạch" một tiếng, lại có người vào, nhưng người này không phải Nhạc Thịnh Vũ.
Là Lưu Tường Vi, cô ta lại đến Lôi gia tìm anh nhưng người trong biệt thự nói anh đang ở bệnh viện, vì vậy cô ta đã hỏi là phòng bệnh nào rồi trực tiếp đến đây luôn. Là một kẻ bám đuôi ngang ngược.
Cô ta vừa bước vào, nhìn thấy cảnh trước mắt liền cau mày, cô ta đi đến cầm lấy tay anh xem vết bỏng rồi lại bước đến trước mặt Nhược Hy.
"Cô đến đây làm gì?"
Anh vừa dứt lời...
"Chát!"
Thì cô ta đã cho Ngược Hy một bạt tay.
"Lưu Tường Vi, cô làm gì vậy?" Anh tức giận muốn kéo cô ta ra ngoài nhưng lại bị cô ta hất tay ra.
"Cô hống hách gì chứ? Không phải chỉ là một con điếm thôi sao? Cô tưởng mình thật sự là phượng hoàng rồi à? Loại người như cô nên đi chết từ lâu rồi, sao vậy mặt dày sống được vậy?" Lưu Tường Vi phun một tràn dài, cô ta vốn đã không nhìn Nhược Hy thuận mắt, hôm nay nhìn thấy cảnh này lại càng thêm chướng mắt, cho dù cô ta không thật sự thích Lôi Kình Vũ nhưng, cô ta ghét nhất chính là loại người mặt dày, vô sỉ, cứ tỏ ra mình cao quý nhưng thật ra là một bãi phân trâu. Vì vậy cô ta muốn ra tay dạy cho Nhược Hy một bài học, mặc dù không hiểu sự tình.
Nhưng Nhược Hy đột nhiên lại mỉm cười.
Cô không trách Lưu Tường Vi, bởi không phải chỉ có cô ta, mà ai ai cũng như vậy, bọn họ chỉ nhìn thấy mặt nổi của vấn đề, vốn không nhìn thấy nguyên nhân cốt lõi thật sự, bọn họ cũng chẳng cần biết để làm gì, bọn họ chỉ tin vào những gì bọn họ nhìn thấy. Sau đó... mắng nhiếc, xỉa xói, Nhược Hy cũng chẳng còn lạ lẫm gì nữa rồi. Chỉ có thể mỉm cười tự giễu.
Lôi Kình Vũ tức giận, anh vội kéo Lưu Tường Vi ra ngoài: "Cô đi theo tôi!"
"Tôi còn chưa nói xong mà."
"Rầm!"
Cánh cửa đóng lại, trả lại không gian yên tĩnh cho Nhược Hy, nhưng đồng thời, bóng tối cũng đang bao trùm lấy cô, thật đáng sợ, thật bất lực, sẽ không có một ai, có thể thấp sáng thế giới của cô.