Chương 30
Khoảng nửa đêm, Lôi Kình Vũ từ phòng làm việc trở về phòng, trong bóng tối, anh chợt nhìn thấy ở nhà bếp lại sáng đèn và có tiếng động.
Anh đi xuống xem thử, nửa đêm nửa hôm rồi ai lại làm gì ở nhà bếp. Không ngờ anh lại nhìn thấy Nhược Hy đang lọ mọ làm gì đó, sau đó lại ngồi xổm xuống ôm bụng, có vẻ vô cùng đau đớn.
"Cô bị làm sao vậy?" Anh đứng ở đằng sau cô cất giọng trầm ghê rợn khiến cô không khỏi giật mình.
"Anh là ma sao? Thình lình lại xuất hiện mà chả có tiếng động gì." Nhược Hy đứng dậy, tiếp tục pha một ly mật ong ấm nóng.
"Chỉ có người làm chuyện mờ ám mới sợ bị người ta phát hiện thôi. Nửa đêm nửa hôm cô làm gì ở đây?" Anh đi đến gần mới phát hiện ra sắc mặt cô hơi nhợt nhạt, trán đổ mồ hôi lạnh.
"Không lẽ tôi đi uống nước cũng phải báo cáo với anh sao?" Cô cầm ly mật ông đi lướt qua anh, sau đó thì đi lên lầu, nhưng dáng đi lại có chút lạ, dường như là không đi nổi.
Lôi Kình Vũ cau mày sau đó theo cô vào phòng.
"Anh lại muốn gì đây?" Cô mệt mỏi nói.
"Rốt cuộc là cô bị làm sao vậy? Không khoẻ ở đâu à?"
Nhược Hy mặc kệ anh, cô uống xong ly mật ong rồi lên giường cuộn mình trong chăn, tay trái ôm lấy bụng.
Anh thử sờ trán cô, rõ ràng là không bị sốt.
"Đau bụng à?" Anh ngồi trên giường, cúi thấp người hỏi cô, dáng vẻ rất ân cần.
"Ừm." Cô nhắm chặt mắt, khẽ ừm một tiếng như tiếng mèo kêu.
Lôi Kình Vũ dường như hiểu ra được là cô bị gì, nhẹ nhàng đặt bàn tay to lớn và ấm áp của mình vào bụng dưới của cô, xoa xoa nhè nhẹ.
"Có đau lắm không? Phụ nữ các cô đều bị như vậy à?" Anh vừa lo lắng lại vừa thắc mắc.
Nhưng Nhược Hy đau đến mức không muốn trả lời anh, anh nói gì, hỏi gì cô cũng chỉ "ừm" một tiếng.
Anh nhìn cô thế này lại nhớ đến những lời mà Nhạc Thịnh Vũ nói với anh, đúng là cô rất nhỏ bé và mỏng manh, chỉ cần nhìn thấy cô với đôi mắt đỏ hoe, cúi đầu cam chịu là lòng anh lại dâng lên một cảm giác không tên, chỉ muốn ôm cô vào lòng, vỗ về và nâng niu.
Lúc nãy khi cô bị Lưu Tường Vi bắt nạt, anh thật sự đã rất tức giận. Không biết tại sao, nhưng, chỉ có anh mới được phép bắt nạt cô, hành hạ cô. Còn những người khác thì không có cái quyền đó.
Sau khi Nhược Hy ngủ say, anh mới yên tâm mà trở về phòng của mình. Nhưng trùng hợp, khi anh bước ra từ phòng của cô, quản gia đã vô tình nhìn thấy. Sau đó, quản gia nhanh chóng đi xuống lầu gọi điện báo cho Lôi Chí Hào.
Vì bây giờ ở nửa bên kia Trái Đất là buổi sáng nên ông ta đã nhanh chóng nhấc máy.
"Lão gia, lúc nãy tôi nhìn thấy..."
...
Sáng ngày hôm sau, bầu trời vào sáng sớm đã u ám, báo hiệu ngày hôm nay không phải là một ngày đẹp trời.
Nhược Hy từ trên lầu đi xuống, lúc này Lôi Kình Vũ vẫn đang ngồi ăn sáng.
Cô nhìn thấy anh thì giả vờ như không thấy, chỉ cúi mặt ăn cháo của mình, nhưng sử dụng bằng tay trái nên có hơi khó khăn, rơi vãi hết cả bàn.
Lôi Kình Vũ nhìn thấy ngứa cả mắt, anh ngả lưng về sau, nhìn cô chằm chằm như nhìn một sinh vật lạ, khiến cô cảm thấy mất tự nhiên.
Cô khẽ ngẩng đầu lên nhìn anh, nhỏ giọng hỏi: "Mặt tôi dính gì sao?"
Anh không nói không rằng, đột nhiên bước đến, cướp lấy bát cháo của cô, cho hết vào miệng, sau đó... anh nâng cằm cô lên, ánh mắt nhìn cô lạnh lùng, cúi đầu xuống bón cháo cho cô.
Cô siết chặt tay, nuốt sạch cháo từ trong miệng anh, không dám kháng cự vì sợ mọi người sẽ phát hiện.
Sau khi dứt ra, anh còn giúp cô liếm đi hương vị còn vương vấn trên môi rồi lại thản nhiên liếm mép.
"Như vậy không phải nhanh hơn không?"
Cơ thể cô cứng đờ, sự sợ hãi bắt đầu dâng trào, nếu như lúc nãy thật sự có người nhìn thấy thì... hậu quả sẽ nghiêm trọng đến mức nào?
"Anh... anh trêu đùa tôi như vậy vui lắm sao?" Nhược Hy nhỏ giọng, khoé mắt hơi ửng đỏ.
Anh nhếch mép, bỏ hai tay vào túi quần, ghé sát vào tay cô thì thầm lời lang sói: "Cô nên học cách làm quen đi, vì sau này vẫn còn nhiều trò hay dành cho cô."
Nói xong, anh đứng thẳng người dậy, nhướng một bên mày nhìn cô rồi rời đi.
Nhược Hy nhìn xung quanh, xác nhận lại một lần nữa, không có ai nhìn thấy thì cô mới yên tâm.
"Anh ta đúng là một người kì lạ." Nhược Hy thì thầm.
Cô cảm thấy dạo anh anh đối với vô rất lạ, lúc thì ân cần quan tâm, lúc thì cọc cằn, hung dữ, lúc thì bá đạo, ép người khác phải theo ý mình. Cô không hiểu, rốt cuộc thì anh muốn làm gì. Thà rằng lúc nào anh cũng dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn cô thì cô còn cảm thấy dễ chịu hơn. Còn đằng này anh lại vừa đánh vừa xoa, khiến cô cứ bị lầm tưởng là anh thật sự đối tốt với mình. Rồi cô lại vô thức cảm nhận được sự ấm áp từ anh, hay, là do cô thiếu sự quan tâm đến mức chỉ cần anh trao cho cô một chút hơi ấm giả tạo, cô cũng sẽ cảm thấy rằng mùa đông ấm áp?
Anh đi xuống xem thử, nửa đêm nửa hôm rồi ai lại làm gì ở nhà bếp. Không ngờ anh lại nhìn thấy Nhược Hy đang lọ mọ làm gì đó, sau đó lại ngồi xổm xuống ôm bụng, có vẻ vô cùng đau đớn.
"Cô bị làm sao vậy?" Anh đứng ở đằng sau cô cất giọng trầm ghê rợn khiến cô không khỏi giật mình.
"Anh là ma sao? Thình lình lại xuất hiện mà chả có tiếng động gì." Nhược Hy đứng dậy, tiếp tục pha một ly mật ong ấm nóng.
"Chỉ có người làm chuyện mờ ám mới sợ bị người ta phát hiện thôi. Nửa đêm nửa hôm cô làm gì ở đây?" Anh đi đến gần mới phát hiện ra sắc mặt cô hơi nhợt nhạt, trán đổ mồ hôi lạnh.
"Không lẽ tôi đi uống nước cũng phải báo cáo với anh sao?" Cô cầm ly mật ông đi lướt qua anh, sau đó thì đi lên lầu, nhưng dáng đi lại có chút lạ, dường như là không đi nổi.
Lôi Kình Vũ cau mày sau đó theo cô vào phòng.
"Anh lại muốn gì đây?" Cô mệt mỏi nói.
"Rốt cuộc là cô bị làm sao vậy? Không khoẻ ở đâu à?"
Nhược Hy mặc kệ anh, cô uống xong ly mật ong rồi lên giường cuộn mình trong chăn, tay trái ôm lấy bụng.
Anh thử sờ trán cô, rõ ràng là không bị sốt.
"Đau bụng à?" Anh ngồi trên giường, cúi thấp người hỏi cô, dáng vẻ rất ân cần.
"Ừm." Cô nhắm chặt mắt, khẽ ừm một tiếng như tiếng mèo kêu.
Lôi Kình Vũ dường như hiểu ra được là cô bị gì, nhẹ nhàng đặt bàn tay to lớn và ấm áp của mình vào bụng dưới của cô, xoa xoa nhè nhẹ.
"Có đau lắm không? Phụ nữ các cô đều bị như vậy à?" Anh vừa lo lắng lại vừa thắc mắc.
Nhưng Nhược Hy đau đến mức không muốn trả lời anh, anh nói gì, hỏi gì cô cũng chỉ "ừm" một tiếng.
Anh nhìn cô thế này lại nhớ đến những lời mà Nhạc Thịnh Vũ nói với anh, đúng là cô rất nhỏ bé và mỏng manh, chỉ cần nhìn thấy cô với đôi mắt đỏ hoe, cúi đầu cam chịu là lòng anh lại dâng lên một cảm giác không tên, chỉ muốn ôm cô vào lòng, vỗ về và nâng niu.
Lúc nãy khi cô bị Lưu Tường Vi bắt nạt, anh thật sự đã rất tức giận. Không biết tại sao, nhưng, chỉ có anh mới được phép bắt nạt cô, hành hạ cô. Còn những người khác thì không có cái quyền đó.
Sau khi Nhược Hy ngủ say, anh mới yên tâm mà trở về phòng của mình. Nhưng trùng hợp, khi anh bước ra từ phòng của cô, quản gia đã vô tình nhìn thấy. Sau đó, quản gia nhanh chóng đi xuống lầu gọi điện báo cho Lôi Chí Hào.
Vì bây giờ ở nửa bên kia Trái Đất là buổi sáng nên ông ta đã nhanh chóng nhấc máy.
"Lão gia, lúc nãy tôi nhìn thấy..."
...
Sáng ngày hôm sau, bầu trời vào sáng sớm đã u ám, báo hiệu ngày hôm nay không phải là một ngày đẹp trời.
Nhược Hy từ trên lầu đi xuống, lúc này Lôi Kình Vũ vẫn đang ngồi ăn sáng.
Cô nhìn thấy anh thì giả vờ như không thấy, chỉ cúi mặt ăn cháo của mình, nhưng sử dụng bằng tay trái nên có hơi khó khăn, rơi vãi hết cả bàn.
Lôi Kình Vũ nhìn thấy ngứa cả mắt, anh ngả lưng về sau, nhìn cô chằm chằm như nhìn một sinh vật lạ, khiến cô cảm thấy mất tự nhiên.
Cô khẽ ngẩng đầu lên nhìn anh, nhỏ giọng hỏi: "Mặt tôi dính gì sao?"
Anh không nói không rằng, đột nhiên bước đến, cướp lấy bát cháo của cô, cho hết vào miệng, sau đó... anh nâng cằm cô lên, ánh mắt nhìn cô lạnh lùng, cúi đầu xuống bón cháo cho cô.
Cô siết chặt tay, nuốt sạch cháo từ trong miệng anh, không dám kháng cự vì sợ mọi người sẽ phát hiện.
Sau khi dứt ra, anh còn giúp cô liếm đi hương vị còn vương vấn trên môi rồi lại thản nhiên liếm mép.
"Như vậy không phải nhanh hơn không?"
Cơ thể cô cứng đờ, sự sợ hãi bắt đầu dâng trào, nếu như lúc nãy thật sự có người nhìn thấy thì... hậu quả sẽ nghiêm trọng đến mức nào?
"Anh... anh trêu đùa tôi như vậy vui lắm sao?" Nhược Hy nhỏ giọng, khoé mắt hơi ửng đỏ.
Anh nhếch mép, bỏ hai tay vào túi quần, ghé sát vào tay cô thì thầm lời lang sói: "Cô nên học cách làm quen đi, vì sau này vẫn còn nhiều trò hay dành cho cô."
Nói xong, anh đứng thẳng người dậy, nhướng một bên mày nhìn cô rồi rời đi.
Nhược Hy nhìn xung quanh, xác nhận lại một lần nữa, không có ai nhìn thấy thì cô mới yên tâm.
"Anh ta đúng là một người kì lạ." Nhược Hy thì thầm.
Cô cảm thấy dạo anh anh đối với vô rất lạ, lúc thì ân cần quan tâm, lúc thì cọc cằn, hung dữ, lúc thì bá đạo, ép người khác phải theo ý mình. Cô không hiểu, rốt cuộc thì anh muốn làm gì. Thà rằng lúc nào anh cũng dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn cô thì cô còn cảm thấy dễ chịu hơn. Còn đằng này anh lại vừa đánh vừa xoa, khiến cô cứ bị lầm tưởng là anh thật sự đối tốt với mình. Rồi cô lại vô thức cảm nhận được sự ấm áp từ anh, hay, là do cô thiếu sự quan tâm đến mức chỉ cần anh trao cho cô một chút hơi ấm giả tạo, cô cũng sẽ cảm thấy rằng mùa đông ấm áp?