Chương 25
Ngày hôm sau, ở bệnh viện.
Ở đây có âm thanh xào xạc của lá cây, có từng cơn gió thoảng lượn chơi ở xung quanh, có tiếng chim rả rích, líu lo gọi chào ngày mới. Khung cảnh ở bệnh viện có đau thương những cũng có sự bình yên không thể diễn tả bằng lời.
Sau một đêm chống chọi với sự đau đớn không thôi, Nhược Hy đã tỉnh lại trong cơn mơ hồ.
Mọi thứ xung quanh thật quen thuộc những cũng thật xa lạ.
"Thì ra mình chưa chết." Cô nhỏ giọng và cười nhẹ.
Cũng không biết là nên vui hay nên buồn, nên thất vọng hay hân hoan vui sướng vì đã được thoát chết.
Cô không rõ bản thân mình muốn gì, chỉ cảm thấy thật mệt mỏi và đau đớn, đau đớn lẫn thể xác và tâm hồn.
Nhược Hy nhìn lên trần nhà trắng xoá, đôi mắt thẫn thờ chất chứa bao nỗi bi thương bây giờ chỉ còn lại một màu u tối.
"Cạch!" Tiếng cửa phòng bệnh vang lên, một vị bác sĩ mặc blouse trắng bước vào.
Nhược Hy quay đầu sang nhìn anh ta: "Bác sĩ Nhạc?"
"Cô tỉnh rồi à? Có cảm thấy khó chịu ở đâu không?" Anh ta đi đến đỡ cô ngồi dậy, vô cùng ân cần và quan tâm, giống như trước đây anh ta cũng đối tốt với mẹ cô như vậy. Vì anh ta là một vị bác sĩ nên luôn đối tốt với bệnh nhân, tận tình cứu chữa, dù người đó là tốt hay xấu, dơ bẩn hay sạch sẽ.
"Chỉ cảm thấy hơi đau một chút." Cô nhỏ giọng.
"Tại sao cô lại có ý định tự tử?" Nhạc Thịnh Vũ cảm thấy tò mò, trước đây anh biết đến cô là một cô gái rất mạnh mẽ, kiên cường và lạc quan. Cho dù có ra sao anh ta cũng chưa từng thấy cô rơi lệ.
"Tôi... cũng không biết." Cô cố nặn ra một nụ cười, nhưng chính bản thân cô cũng không hề hay biết là nó khó coi đến thế nào.
"Được rồi, vậy cô cố gắng nghỉ ngơi đi, tôi sẽ kêu y tá mua cháo cho cô, guờ tôi còn phải đi thăm bệnh nhân khác."
Nhược Hy gật nhẹ đầu, không nhìn anh ta.
Trước khi rời đi, anh ta còn quay đầu lại nhìn cô và nói một câu: "Cô xứng đáng có một cuộc sống tốt đẹp, đừng từ bỏ bản thân mình."
"Lạch cạch!"
Sau khi Nhạc Thịnh Vũ thật sự rời đi, mắt Nhược Hy có hơi đỏ, cô cảm thấy ngay cả hít thở cũng là một chuyện khó khăn.
Cô tự hỏi, cô thật sự xứng đáng có một cuộc sống tốt thật sao? Thế thì tại sao thế giới này lại vùi dập cô đi đến bước đường này? Một khe hở nhỏ cũng không chừa lại cho cô nhìn thấy ánh sáng?
...
Sau khi rời khỏi phòng bệnh của Nhược Hy, Nhạc Thịnh Vũ đã đến đến phòng bệnh khác, khi bước ra thì vô tình nhìn thấy Lôi Kình Vũ đang đi đến.
Anh ta bước đến ngăn cản lại: "Không phải nói cậu không cần đến sao?"
Lôi Kình Vũ nhìn anh ta khó chịu cau mày: "Tôi có đến hay không liên quan gì đến cậu? Có phải cậu can thiệp hơi quá rồi không?"
Nhạc Thịnh Vũ tặc lưỡi một cái, sau đó bỏ tay vào túi áo, chậm rãi nói: "Là Lôi Chí Hào kêu cậu chăm sóc cho cô ấy à?" Anh không trả lời, anh ta đành nói tiếp: "Tâm trạng cô ấy đang không ổn định, cậu tốt nhất đừng nói bất cứ điều gì nặng lời cả, cũng đừng hành xác trên nỗi đau của người khác. Bởi vì cậu không phải cô ấy, cậu sẽ không hiểu được cô ấy đã từng trải qua những gì. Còn nếu không nói được lời nào dễ nghe thì tốt nhất là cậu nên ngậm miệng lại."
Nhạc Thịnh Vũ nói như rằng anh ta rất hiểu Nhược Hy vậy. Sự quan tâm thái quá trên mức quan hệ bệnh nhân và bác sĩ này khiến anh thật sự cảm thấy khó chịu: "Sao vậy? Đau lòng vì cô ta à?"
Nhạc Thịnh Vũ nheo mắt: "Ý gì đây?"
Lôi Kình Vũ lười biếng đẩy Nhạc Thịnh Vũ sang một bên rồi sải chân bước đi, vừa đi vừa nói: "Trong lòng cậu nghĩ gì tự cậu biết rõ."
...
Lôi Kình Vũ đứng ở ngoài cửa phòng bệnh của Nhược Hy, chần chừ không bước vào. Bởi anh cần bình tĩnh, đè nén cơn bực tức xuống, nếu không anh sẽ không nhịn được mà trút giận lên cô mất.
"Cạch!" Cửa phòng bệnh mở ra.
Nhược Hy nghiêng đầu nhìn anh, đồng thời cũng bắt gặp ánh mắt anh đang nhìn cô. Cô vội vàng cúi đầu xuống, vì cô tự khắc biết rõ bản thân mình nhỏ bé. Lần này cô thành ra bộ dạng thê thảm này, chắc chắn anh sẽ cười nhạo vào mặt cô, cô nghĩ vậy.
Anh tạm thời không nói gì, chỉ ngồi kế bên giường bệnh của cô, nhìn cô chằm chằm khiến cô cảm thấy mất tự nhiên.
"Anh đến đây xem là tôi chết chưa sao? Nhưng có lẽ là tôi đã làm anh thất vọng rồi." Cô ngoảnh mặt đi, không nhìn anh mà nhìn ra phía cửa sổ, thế giới ngoài cửa sổ là một bầu trời tự do, chim chóc có thể thoả thích bay lượn, còn cô... Ha! Không khác gì một trò cười.
"Hôm qua cô đã đi đâu? Sao lại không cẩn thận như vậy?" Đây là lần đầu tiên anh nói chuyện với cô bằng giọng bình thường, nghe thật xa lạ.
Nhưng cô lại không trả lời câu hỏi của anh mà lại chuyển sang một chủ đề khác: "Nếu như hôm qua tôi thật sự chết đi, thì anh nghĩ, sẽ thế nào?"
Cô quay sang nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy và lạnh lẽo của anh, cũng không biết là cô đang mong chờ điều gì từ người đàn ông này.
Lôi Kình Vũ siết chặt hai tay, câu hỏi này thật khó trả lời, anh không thể nói là mình không muốn cô chết nhưng cũng không thể giả vờ cao lãnh, tạo thêm cho cô một vết thương.
"Cạch!" Tiểng cửa phòng lại vang lên, nó đã giúp anh xoá tan bầu không khí kì lạ lúc nãy.
Một vị y tá bước vào, trên tay cầm theo hũ cháo còn ấm nóng: "Bác sĩ kêu tôi mua cháo đem đến."
Y tá đặt cháo lên bàn sau đó rời đi.
"Lạch cạch!"
"Tôi đút cháo cho cô." Lôi Kình Vũ mở nắp hũ cháo ra.
"Không cần phiền phức vậy đâu, tôi có thể tự ăn được. Nếu anh bận thì cứ về trước đi." Cô không muốn gây phiền phức cho ai cả, đặt biệt là với những người không thích mình.
"Im lặng và ngoan ngoãn đi." Anh muốn quan tâm cô nhưng lại bị cô từ chối nên có chút bực bội mà cảnh cáo cô.
Nhưng trước giờ anh chưa từnh chăm bệnh cho ai, đút cháo cho người khác mà cũng không biết thổi.
"Nóng." Nhược Hy cau mày.
Anh là một người không có sự kiên nhẫn, nhưng lần này anh lại thật sự vì cô mà thổi từng thìa cháo đút cho cô, còn cẩn thận lau miệng cho cô. Nghĩ thôi đã cảm thấy hoang đường.
Sau khi đút cháo cho cô xong, anh đỡ cô nằm xuống: "Ngủ một giấc đi, đừng suy nghĩ lung tung nữa. Tối tôi sẽ lại đến thăm cô."
"Không cần phiền phức vậy đâu."
Lôi Kình Vũ bực bội đến bật cười, anh đắp chăn lên cho cô và nói: "Có phiền hay không, không phải là do cô quyết định."
"Có phải là ba anh bảo anh làm vậy không?" Nhược Hy sẽ không bao giờ tin là anh thật sự quan tâm mình, bởi vì điều đó là không thể nào.
"Sao cũng được."
"Nếu là vậy thì..."
Nhược Hy còn chưa dứt câu thì anh đã cọc cằn nói: "Nhắm mắt! Ngủ!"
Sau khi rời đi, anh còn cảm thấy người phụ nữ này thật là phiền phức, anh chưa từng nghĩ, sự hiểu chuyện của Nhược Hy lại khiến anh bực bội.
Ở đây có âm thanh xào xạc của lá cây, có từng cơn gió thoảng lượn chơi ở xung quanh, có tiếng chim rả rích, líu lo gọi chào ngày mới. Khung cảnh ở bệnh viện có đau thương những cũng có sự bình yên không thể diễn tả bằng lời.
Sau một đêm chống chọi với sự đau đớn không thôi, Nhược Hy đã tỉnh lại trong cơn mơ hồ.
Mọi thứ xung quanh thật quen thuộc những cũng thật xa lạ.
"Thì ra mình chưa chết." Cô nhỏ giọng và cười nhẹ.
Cũng không biết là nên vui hay nên buồn, nên thất vọng hay hân hoan vui sướng vì đã được thoát chết.
Cô không rõ bản thân mình muốn gì, chỉ cảm thấy thật mệt mỏi và đau đớn, đau đớn lẫn thể xác và tâm hồn.
Nhược Hy nhìn lên trần nhà trắng xoá, đôi mắt thẫn thờ chất chứa bao nỗi bi thương bây giờ chỉ còn lại một màu u tối.
"Cạch!" Tiếng cửa phòng bệnh vang lên, một vị bác sĩ mặc blouse trắng bước vào.
Nhược Hy quay đầu sang nhìn anh ta: "Bác sĩ Nhạc?"
"Cô tỉnh rồi à? Có cảm thấy khó chịu ở đâu không?" Anh ta đi đến đỡ cô ngồi dậy, vô cùng ân cần và quan tâm, giống như trước đây anh ta cũng đối tốt với mẹ cô như vậy. Vì anh ta là một vị bác sĩ nên luôn đối tốt với bệnh nhân, tận tình cứu chữa, dù người đó là tốt hay xấu, dơ bẩn hay sạch sẽ.
"Chỉ cảm thấy hơi đau một chút." Cô nhỏ giọng.
"Tại sao cô lại có ý định tự tử?" Nhạc Thịnh Vũ cảm thấy tò mò, trước đây anh biết đến cô là một cô gái rất mạnh mẽ, kiên cường và lạc quan. Cho dù có ra sao anh ta cũng chưa từng thấy cô rơi lệ.
"Tôi... cũng không biết." Cô cố nặn ra một nụ cười, nhưng chính bản thân cô cũng không hề hay biết là nó khó coi đến thế nào.
"Được rồi, vậy cô cố gắng nghỉ ngơi đi, tôi sẽ kêu y tá mua cháo cho cô, guờ tôi còn phải đi thăm bệnh nhân khác."
Nhược Hy gật nhẹ đầu, không nhìn anh ta.
Trước khi rời đi, anh ta còn quay đầu lại nhìn cô và nói một câu: "Cô xứng đáng có một cuộc sống tốt đẹp, đừng từ bỏ bản thân mình."
"Lạch cạch!"
Sau khi Nhạc Thịnh Vũ thật sự rời đi, mắt Nhược Hy có hơi đỏ, cô cảm thấy ngay cả hít thở cũng là một chuyện khó khăn.
Cô tự hỏi, cô thật sự xứng đáng có một cuộc sống tốt thật sao? Thế thì tại sao thế giới này lại vùi dập cô đi đến bước đường này? Một khe hở nhỏ cũng không chừa lại cho cô nhìn thấy ánh sáng?
...
Sau khi rời khỏi phòng bệnh của Nhược Hy, Nhạc Thịnh Vũ đã đến đến phòng bệnh khác, khi bước ra thì vô tình nhìn thấy Lôi Kình Vũ đang đi đến.
Anh ta bước đến ngăn cản lại: "Không phải nói cậu không cần đến sao?"
Lôi Kình Vũ nhìn anh ta khó chịu cau mày: "Tôi có đến hay không liên quan gì đến cậu? Có phải cậu can thiệp hơi quá rồi không?"
Nhạc Thịnh Vũ tặc lưỡi một cái, sau đó bỏ tay vào túi áo, chậm rãi nói: "Là Lôi Chí Hào kêu cậu chăm sóc cho cô ấy à?" Anh không trả lời, anh ta đành nói tiếp: "Tâm trạng cô ấy đang không ổn định, cậu tốt nhất đừng nói bất cứ điều gì nặng lời cả, cũng đừng hành xác trên nỗi đau của người khác. Bởi vì cậu không phải cô ấy, cậu sẽ không hiểu được cô ấy đã từng trải qua những gì. Còn nếu không nói được lời nào dễ nghe thì tốt nhất là cậu nên ngậm miệng lại."
Nhạc Thịnh Vũ nói như rằng anh ta rất hiểu Nhược Hy vậy. Sự quan tâm thái quá trên mức quan hệ bệnh nhân và bác sĩ này khiến anh thật sự cảm thấy khó chịu: "Sao vậy? Đau lòng vì cô ta à?"
Nhạc Thịnh Vũ nheo mắt: "Ý gì đây?"
Lôi Kình Vũ lười biếng đẩy Nhạc Thịnh Vũ sang một bên rồi sải chân bước đi, vừa đi vừa nói: "Trong lòng cậu nghĩ gì tự cậu biết rõ."
...
Lôi Kình Vũ đứng ở ngoài cửa phòng bệnh của Nhược Hy, chần chừ không bước vào. Bởi anh cần bình tĩnh, đè nén cơn bực tức xuống, nếu không anh sẽ không nhịn được mà trút giận lên cô mất.
"Cạch!" Cửa phòng bệnh mở ra.
Nhược Hy nghiêng đầu nhìn anh, đồng thời cũng bắt gặp ánh mắt anh đang nhìn cô. Cô vội vàng cúi đầu xuống, vì cô tự khắc biết rõ bản thân mình nhỏ bé. Lần này cô thành ra bộ dạng thê thảm này, chắc chắn anh sẽ cười nhạo vào mặt cô, cô nghĩ vậy.
Anh tạm thời không nói gì, chỉ ngồi kế bên giường bệnh của cô, nhìn cô chằm chằm khiến cô cảm thấy mất tự nhiên.
"Anh đến đây xem là tôi chết chưa sao? Nhưng có lẽ là tôi đã làm anh thất vọng rồi." Cô ngoảnh mặt đi, không nhìn anh mà nhìn ra phía cửa sổ, thế giới ngoài cửa sổ là một bầu trời tự do, chim chóc có thể thoả thích bay lượn, còn cô... Ha! Không khác gì một trò cười.
"Hôm qua cô đã đi đâu? Sao lại không cẩn thận như vậy?" Đây là lần đầu tiên anh nói chuyện với cô bằng giọng bình thường, nghe thật xa lạ.
Nhưng cô lại không trả lời câu hỏi của anh mà lại chuyển sang một chủ đề khác: "Nếu như hôm qua tôi thật sự chết đi, thì anh nghĩ, sẽ thế nào?"
Cô quay sang nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy và lạnh lẽo của anh, cũng không biết là cô đang mong chờ điều gì từ người đàn ông này.
Lôi Kình Vũ siết chặt hai tay, câu hỏi này thật khó trả lời, anh không thể nói là mình không muốn cô chết nhưng cũng không thể giả vờ cao lãnh, tạo thêm cho cô một vết thương.
"Cạch!" Tiểng cửa phòng lại vang lên, nó đã giúp anh xoá tan bầu không khí kì lạ lúc nãy.
Một vị y tá bước vào, trên tay cầm theo hũ cháo còn ấm nóng: "Bác sĩ kêu tôi mua cháo đem đến."
Y tá đặt cháo lên bàn sau đó rời đi.
"Lạch cạch!"
"Tôi đút cháo cho cô." Lôi Kình Vũ mở nắp hũ cháo ra.
"Không cần phiền phức vậy đâu, tôi có thể tự ăn được. Nếu anh bận thì cứ về trước đi." Cô không muốn gây phiền phức cho ai cả, đặt biệt là với những người không thích mình.
"Im lặng và ngoan ngoãn đi." Anh muốn quan tâm cô nhưng lại bị cô từ chối nên có chút bực bội mà cảnh cáo cô.
Nhưng trước giờ anh chưa từnh chăm bệnh cho ai, đút cháo cho người khác mà cũng không biết thổi.
"Nóng." Nhược Hy cau mày.
Anh là một người không có sự kiên nhẫn, nhưng lần này anh lại thật sự vì cô mà thổi từng thìa cháo đút cho cô, còn cẩn thận lau miệng cho cô. Nghĩ thôi đã cảm thấy hoang đường.
Sau khi đút cháo cho cô xong, anh đỡ cô nằm xuống: "Ngủ một giấc đi, đừng suy nghĩ lung tung nữa. Tối tôi sẽ lại đến thăm cô."
"Không cần phiền phức vậy đâu."
Lôi Kình Vũ bực bội đến bật cười, anh đắp chăn lên cho cô và nói: "Có phiền hay không, không phải là do cô quyết định."
"Có phải là ba anh bảo anh làm vậy không?" Nhược Hy sẽ không bao giờ tin là anh thật sự quan tâm mình, bởi vì điều đó là không thể nào.
"Sao cũng được."
"Nếu là vậy thì..."
Nhược Hy còn chưa dứt câu thì anh đã cọc cằn nói: "Nhắm mắt! Ngủ!"
Sau khi rời đi, anh còn cảm thấy người phụ nữ này thật là phiền phức, anh chưa từng nghĩ, sự hiểu chuyện của Nhược Hy lại khiến anh bực bội.