Chương 2
3.
Bố tôi đã không thể sống sót qua mùa đông và rời đi ngay sau ngày chúng tôi gặp nhau.
Khi nhận được tin này, tôi chẳng có chút cảm giác gì, như thể đây chỉ là một người xa lạ.
Trước khi đến bệnh viện, tôi cũng đến lấy chiếc đồng hồ Triệu Văn Hiên trả tôi.
“Cái gọi là tình yêu đích thực của anh là gì? Tống Tư Tư?”
Tôi vẫn không nhịn được hỏi thăm.
Anh ấy có vẻ hơi ngạc nhiên và có chút phẫn nộ.
“Em biết không? Đừng nghĩ đến việc đi làm phiền cô ấy. Sau lưng cô ấy có cả Tống gia, anh không thể đắc tội! Hơn nữa người tôi thích là cô ấy, đừng gây thêm rắc rối!”
Tôi không thể nhịn cười.
Tống Tư Tư, có đáng nói Tập đoàn Tống đứng sau lưng cô không?
“Vậy thì hãy ôm chặt chiếc đùi vàng đấy đi!” (ý nói là ôm chân phú bà)
Tôi hy vọng hai người có thể có được tiếng cười mãi mãi!
Sau đó tôi quay người bắt taxi đến bệnh viện, không thèm nhìn Triệu Văn Hiên đang ủ rũ.
Khi tôi đến bệnh viện, mọi người gần như đã có mặt đông đủ.
Bà tôi cũng đến, Tống Tư Tư đang an ủi bà, chính bà cũng đang khóc như mưa.
Nhưng tôi không biết việc đó có thực sự buồn hay không.
Tôi bước tới chỗ mẹ tôi.
“Chỉ cần h.ỏ.a t.á.n.g thôi! Tiểu Lý, anh có thể xử lý những việc còn lại.”
Mẹ tôi ra lệnh mà không có biểu cảm gì.
Tiểu Lý gật đầu rời đi.
“Cố phu nhân à, ngay sau khi chồng con rời đi, còn đã nghĩ đến việc h.ỏ.a t.á.n.g A Thao. Con có còn lương tâm không vậy?” Bà nghe mẹ tôi tôi liền đứng dậy tranh luận.
“Sao không thực hiện luôn? Nếu là mẹ mẹ sẽ xử lý thế nào? Dù sao đó cũng là con trai mẹ mà!” Mẹ tôi khoanh tay nhìn hai người trước mặt.
Tống Tư Tư nghe vậy lập tức ngắt lời: “Dì, bố mới đi, cho nên dì… và bà nói vật chẳng qua chỉ muốn nhìn bố nhiều hơn thôi.”
“Đó là bố của con, không phải bố của dì. Nếu con có khả năng thì giải quyết đi, nếu không thì đừng ở đây làm phiền tôi.”
Thấy vẻ lạnh lùng của mẹ tôi, Tống Tư Tư quay đầu lại và nói với tôi: “Chị à, dù sao thì, ông ấy cũng là cha của chúng ta, và chị vừa mới đến. Chị thậm chí còn không nhìn thấy ông ấy lần cuối. Dì…”
Ngay khi tôi nhìn cô ta, tôi không thể không nghĩ đến việc cô ta cùng Triệu Văn Hiên.
Quả nhiên khi có mẹ mình là tiểu tam, con gái sẽ không có kết cục tốt.
“Có gì hay ho sao, nếu thực sự không nỡ thì đi gặp ông ta cùng với mẹ cô. Vừa vặn cả nhà ba người được đoàn tụ.”
Tôi dựa vào tường và nhìn cô ta một cách khiêu khích.
Cô ta tái mặt, và bà già kia cũng nói rằng tôi không có lương tâm.
Tôi mỉm cười và mặc kệ.
Ai trong gia đình này thực sự đối xử tốt với tôi ngoại trừ mẹ tôi chứ? Tại sao tôi phải là một đứa con gái hiếu thảo với họ?
Tống Tư Tư giả vờ khá tốt và lừa dối rất nhiều người.
Bố tôi có lẽ đến khi đi rồi mới biết rằng những thứ khiến ông và mẹ tôi chia tay hoàn toàn chính là đứa con gái ngoan của ông bày ra!
Nghĩ đến những cảnh tượng tôi đã chứng kiến khi còn nhỉ, tôi thấy câu nói này rất đúng: “Một số người thực sự chỉ bình yên khi họ bị treo trên tường” (tui đọc beta mà tui không hỉu lun á mí bà huhu;-;)
Lão phu nhân và Tống Tư Tư không biết có phải khóc chán rồi không, liền ở đó thì thầm to nhỏ.
Đôi mắt cô ta thỉnh thoảng lại nhìn tôi.
Khi bước ra khỏi bệnh viện, tôi run rẩy trong gió lạnh.
Mùa đông năm nay lạnh hơn thường lệ!
Không ngờ, tôi lại nhìn thấy Kỷ Yến trong bệnh viện.
Sắc mặt anh có chút tái nhợt, suýt chút nữa tôi thốt ra những lời hỏi han anh, may mắn là tôi phản ứng kịp thời.
Tôi muốn rời đi nhưng bị anh ngăn lại.
4.
Lên xe Kỷ Yến, tôi không biết phải nói gì. Trước đây tôi luôn tìm chủ đề để nói, nhưng bây giờ tôi không muốn nữa.
“Anh đưa em đi ăn tối trước nhé?”
Tôi nhìn thời gian và quả thực đã đến giờ ăn.
Nếu là trước đây anh nói vậy thì tôi đã đồng ý rồi.
“Em không muốn ăn, anh hãy đưa em về trường!”
Nói xong, bầu không khí trong xe lập tức trở nên lạnh lẽo, tôi đợi Kỷ Yến đuổi tôi ra khỏi xe.
Anh ấy nhìn tôi chằm chằm vài giây, vẻ mặt bất đắc dĩ: “Em đi ăn chút gì với anh nhé? Anh vừa mới xuất viện vì bệnh dạ dày.”
Giọng nói vẫn mềm mại và dịu dàng, giống như trước đây.
Nhìn bộ dáng đáng thương của anh, tôi có chút mềm lòng.
“Vậy mau lái xe đi!”
Anh cười nhẹ rồi lái xe rời đi.
Trong lòng kinh thường chính mình, lại làm cho mình mềm lòng!
Địa điểm ăn uống là nhà hàng Tứ Xuyên trước đây anh ấy đưa tôi đến.
Các món ăn trên bàn đều cay hơn món trước.
“Anh đau bụng mà còn ăn những thứ này à?” Tôi có chút tức giận, đến sức khỏe của mình anh còn không quan tâm sao?
Anh ngạc nhiên một chút: “Đây là anh gọi cho em, anh ăn cháo!”
Tôi chớp mắt rồi lặng lẽ gắp cơm ăn.
“Nghe Kỷ Văn nói em chia tay?” Không biết vì sao lại cảm thấy giọng nói của anh có chút vui vẻ.
Nghĩ đến tên lừa đảo kia, tôi nhìn Kỷ Yến.
Tôi có chút tức giận nói: “Anh quan tâm đời tư của tôi!”
“Đường Nguyễn, em có thể đừng xúc động nữa được không? Tại sao khẩu vị của em lại tệ như vậy…”
Không biết món ăn hôm nay có cay quá không nhưng tôi không cầm được nước mắt.
“Đúng vậy, chỉ là em thị lực kém mới yêu hắn!”
Nói xong, tôi ném đũa xuống và muốn rời đi.
Anh ấy chạy lại ôm lấy tôi và hơi bối rối khi nhìn thấy những giọt nước mắt trên mặt tôi.
“Ý anh không phải vậy. Anh sai rồi. Em ăn trước đã được không?”
Khi anh kéo tôi lại ngồi, tôi lau nước mắt và cảm thấy hơi xấu hổ!
“Là lỗi của anh!”
Nếu như lúc đó hắn ta cũng nói như vậy thì chúng tôi có chia tay không?
Nhưng tôi cũng biết rằng mình đáng bị cho leo cây.
Kỷ Yến đang bận lau nước mắt cho tôi, tôi nghi ngờ anh đã biến thàn một người khác.
Suy cho cùng, Kỷ Yến trước đây không hề như thế này.
Trên đường về với tôi, anh vẫn luôn tìm chủ đề để nói chuyện, thỉnh thoảng tôi cũng hỏi han anh.
Nhìn hai cha con đi ngang qua ngoài cửa sổ, nụ cười trên môi họ làm tôi nhớ đến bố.
Sự ra đi của ông dường như không ảnh hưởng gì đến cuộc sống của tôi.
Nhưng tài sản mà ông ấy để lại sẽ không để lại cho Tống Tư Tư ngay cả khi cô ấy coi thường tôi.
Tống Văn Thao đã không còn nữa, không biết ai có thể bảo vệ cô ấy.
Tống Tư Tư, những ngày tháng tươi đẹp của cô sẽ sớm kết thúc.
Bố tôi đã không thể sống sót qua mùa đông và rời đi ngay sau ngày chúng tôi gặp nhau.
Khi nhận được tin này, tôi chẳng có chút cảm giác gì, như thể đây chỉ là một người xa lạ.
Trước khi đến bệnh viện, tôi cũng đến lấy chiếc đồng hồ Triệu Văn Hiên trả tôi.
“Cái gọi là tình yêu đích thực của anh là gì? Tống Tư Tư?”
Tôi vẫn không nhịn được hỏi thăm.
Anh ấy có vẻ hơi ngạc nhiên và có chút phẫn nộ.
“Em biết không? Đừng nghĩ đến việc đi làm phiền cô ấy. Sau lưng cô ấy có cả Tống gia, anh không thể đắc tội! Hơn nữa người tôi thích là cô ấy, đừng gây thêm rắc rối!”
Tôi không thể nhịn cười.
Tống Tư Tư, có đáng nói Tập đoàn Tống đứng sau lưng cô không?
“Vậy thì hãy ôm chặt chiếc đùi vàng đấy đi!” (ý nói là ôm chân phú bà)
Tôi hy vọng hai người có thể có được tiếng cười mãi mãi!
Sau đó tôi quay người bắt taxi đến bệnh viện, không thèm nhìn Triệu Văn Hiên đang ủ rũ.
Khi tôi đến bệnh viện, mọi người gần như đã có mặt đông đủ.
Bà tôi cũng đến, Tống Tư Tư đang an ủi bà, chính bà cũng đang khóc như mưa.
Nhưng tôi không biết việc đó có thực sự buồn hay không.
Tôi bước tới chỗ mẹ tôi.
“Chỉ cần h.ỏ.a t.á.n.g thôi! Tiểu Lý, anh có thể xử lý những việc còn lại.”
Mẹ tôi ra lệnh mà không có biểu cảm gì.
Tiểu Lý gật đầu rời đi.
“Cố phu nhân à, ngay sau khi chồng con rời đi, còn đã nghĩ đến việc h.ỏ.a t.á.n.g A Thao. Con có còn lương tâm không vậy?” Bà nghe mẹ tôi tôi liền đứng dậy tranh luận.
“Sao không thực hiện luôn? Nếu là mẹ mẹ sẽ xử lý thế nào? Dù sao đó cũng là con trai mẹ mà!” Mẹ tôi khoanh tay nhìn hai người trước mặt.
Tống Tư Tư nghe vậy lập tức ngắt lời: “Dì, bố mới đi, cho nên dì… và bà nói vật chẳng qua chỉ muốn nhìn bố nhiều hơn thôi.”
“Đó là bố của con, không phải bố của dì. Nếu con có khả năng thì giải quyết đi, nếu không thì đừng ở đây làm phiền tôi.”
Thấy vẻ lạnh lùng của mẹ tôi, Tống Tư Tư quay đầu lại và nói với tôi: “Chị à, dù sao thì, ông ấy cũng là cha của chúng ta, và chị vừa mới đến. Chị thậm chí còn không nhìn thấy ông ấy lần cuối. Dì…”
Ngay khi tôi nhìn cô ta, tôi không thể không nghĩ đến việc cô ta cùng Triệu Văn Hiên.
Quả nhiên khi có mẹ mình là tiểu tam, con gái sẽ không có kết cục tốt.
“Có gì hay ho sao, nếu thực sự không nỡ thì đi gặp ông ta cùng với mẹ cô. Vừa vặn cả nhà ba người được đoàn tụ.”
Tôi dựa vào tường và nhìn cô ta một cách khiêu khích.
Cô ta tái mặt, và bà già kia cũng nói rằng tôi không có lương tâm.
Tôi mỉm cười và mặc kệ.
Ai trong gia đình này thực sự đối xử tốt với tôi ngoại trừ mẹ tôi chứ? Tại sao tôi phải là một đứa con gái hiếu thảo với họ?
Tống Tư Tư giả vờ khá tốt và lừa dối rất nhiều người.
Bố tôi có lẽ đến khi đi rồi mới biết rằng những thứ khiến ông và mẹ tôi chia tay hoàn toàn chính là đứa con gái ngoan của ông bày ra!
Nghĩ đến những cảnh tượng tôi đã chứng kiến khi còn nhỉ, tôi thấy câu nói này rất đúng: “Một số người thực sự chỉ bình yên khi họ bị treo trên tường” (tui đọc beta mà tui không hỉu lun á mí bà huhu;-;)
Lão phu nhân và Tống Tư Tư không biết có phải khóc chán rồi không, liền ở đó thì thầm to nhỏ.
Đôi mắt cô ta thỉnh thoảng lại nhìn tôi.
Khi bước ra khỏi bệnh viện, tôi run rẩy trong gió lạnh.
Mùa đông năm nay lạnh hơn thường lệ!
Không ngờ, tôi lại nhìn thấy Kỷ Yến trong bệnh viện.
Sắc mặt anh có chút tái nhợt, suýt chút nữa tôi thốt ra những lời hỏi han anh, may mắn là tôi phản ứng kịp thời.
Tôi muốn rời đi nhưng bị anh ngăn lại.
4.
Lên xe Kỷ Yến, tôi không biết phải nói gì. Trước đây tôi luôn tìm chủ đề để nói, nhưng bây giờ tôi không muốn nữa.
“Anh đưa em đi ăn tối trước nhé?”
Tôi nhìn thời gian và quả thực đã đến giờ ăn.
Nếu là trước đây anh nói vậy thì tôi đã đồng ý rồi.
“Em không muốn ăn, anh hãy đưa em về trường!”
Nói xong, bầu không khí trong xe lập tức trở nên lạnh lẽo, tôi đợi Kỷ Yến đuổi tôi ra khỏi xe.
Anh ấy nhìn tôi chằm chằm vài giây, vẻ mặt bất đắc dĩ: “Em đi ăn chút gì với anh nhé? Anh vừa mới xuất viện vì bệnh dạ dày.”
Giọng nói vẫn mềm mại và dịu dàng, giống như trước đây.
Nhìn bộ dáng đáng thương của anh, tôi có chút mềm lòng.
“Vậy mau lái xe đi!”
Anh cười nhẹ rồi lái xe rời đi.
Trong lòng kinh thường chính mình, lại làm cho mình mềm lòng!
Địa điểm ăn uống là nhà hàng Tứ Xuyên trước đây anh ấy đưa tôi đến.
Các món ăn trên bàn đều cay hơn món trước.
“Anh đau bụng mà còn ăn những thứ này à?” Tôi có chút tức giận, đến sức khỏe của mình anh còn không quan tâm sao?
Anh ngạc nhiên một chút: “Đây là anh gọi cho em, anh ăn cháo!”
Tôi chớp mắt rồi lặng lẽ gắp cơm ăn.
“Nghe Kỷ Văn nói em chia tay?” Không biết vì sao lại cảm thấy giọng nói của anh có chút vui vẻ.
Nghĩ đến tên lừa đảo kia, tôi nhìn Kỷ Yến.
Tôi có chút tức giận nói: “Anh quan tâm đời tư của tôi!”
“Đường Nguyễn, em có thể đừng xúc động nữa được không? Tại sao khẩu vị của em lại tệ như vậy…”
Không biết món ăn hôm nay có cay quá không nhưng tôi không cầm được nước mắt.
“Đúng vậy, chỉ là em thị lực kém mới yêu hắn!”
Nói xong, tôi ném đũa xuống và muốn rời đi.
Anh ấy chạy lại ôm lấy tôi và hơi bối rối khi nhìn thấy những giọt nước mắt trên mặt tôi.
“Ý anh không phải vậy. Anh sai rồi. Em ăn trước đã được không?”
Khi anh kéo tôi lại ngồi, tôi lau nước mắt và cảm thấy hơi xấu hổ!
“Là lỗi của anh!”
Nếu như lúc đó hắn ta cũng nói như vậy thì chúng tôi có chia tay không?
Nhưng tôi cũng biết rằng mình đáng bị cho leo cây.
Kỷ Yến đang bận lau nước mắt cho tôi, tôi nghi ngờ anh đã biến thàn một người khác.
Suy cho cùng, Kỷ Yến trước đây không hề như thế này.
Trên đường về với tôi, anh vẫn luôn tìm chủ đề để nói chuyện, thỉnh thoảng tôi cũng hỏi han anh.
Nhìn hai cha con đi ngang qua ngoài cửa sổ, nụ cười trên môi họ làm tôi nhớ đến bố.
Sự ra đi của ông dường như không ảnh hưởng gì đến cuộc sống của tôi.
Nhưng tài sản mà ông ấy để lại sẽ không để lại cho Tống Tư Tư ngay cả khi cô ấy coi thường tôi.
Tống Văn Thao đã không còn nữa, không biết ai có thể bảo vệ cô ấy.
Tống Tư Tư, những ngày tháng tươi đẹp của cô sẽ sớm kết thúc.