Chương 8
Lâm Sơ Huỳnh nhìn thẳng vào trong đôi mắt của Lục Yến Lâm.
Yên lặng vài giây, cô mới hồi phục tinh thần, trái tim đập hơi nhanh, nghĩ xem nên trả lời như thế nào, dù sao cô chưa từng nghĩ còn có như vậy.
Quan trọng nhất là, vừa nãy Lục Yến Lâm thực sự rất đẹp trai.
Lúc còn rất nhỏ, cô chỉ biết chú hai nhà họ Lục rất tuấn tú, chẳng qua hơn kém tám tuổi nên khi cô học tiểu học thì người ta đã lên trung học, trở thành một thiếu niên tao nhã rồi.
Thật đúng là làm người ta khó chịu.
Lâm Sơ Huỳnh thầm chửi bậy vài câu trong lòng, lại thấy may mắn vì xa cách một thời gian dài, nếu không, chẳng phải cô sớm vừa ý khuôn mặt đó sao?
Trợ lý đặc biệt Trần thấy trong xe yên tĩnh, liền mở nhạc.
Lục Nghiêu sau khi bị cúp máy thì bắt đầu oanh tạc wechat.
Lục Nghiêu: [Má nó, tình huống là thế nào?]
Lục Nghiêu: [Có đúng là chú hai tôi vừa nói chuyện không vậy?]
Ngón tay Lâm Sơ Huỳnh chạm nhẹ, trả lời cậu: [Có cảm tưởng gì không?]
Lục Nghiêu nhìn màn hình nửa ngày, một lát sau mới trả lời: [Cảm giác được trả tiền hộ thật tốt, chẳng trách công nhân đều thích được bao, tôi cũng thích.]
Vệ sĩ cậu tìm giá cũng không hề rẻ nha.
Trước đó, tiền tiêu vặt đã bị trong nhà khống chế, đợi qua khoảng thời gian nữa cậu biểu hiện tốt mới được tha, cho nên cậu phải tự bỏ tiền túi ra.
Lâm Sơ Huỳnh bị lời nói của cậu chọc cười.
Hiện tại Lục Nghiêu không ở nhà, tất nhiên sẽ không biết chuyện Lục Yến Lâm muốn kết hôn, lại còn bị lừa gạt.
Lục Nghiêu: [Ở chỗ chú hai tôi thì an toàn rồi, hơn nữa chú ấy có vệ sĩ, tôi sẽ bảo chú hai tặng cho cậu hai người, như vậy tôi còn có thể tiết kiệm một khoản tiền, hehe.]
Lục Nghiêu: [Chị gái à, tôi thông minh chứ?]
Lâm Sơ Huỳnh: “.........”
Đúng là tính toán tỉ mỉ.
Nhưng mà một đoạn thời gian nữa sẽ không được gọi là cậu, nên sửa miệng.
Lâm Sơ Huỳnh cố ý nhắc nhở: [Khoảng thời gian nữa nhớ sửa miệng đấy.]
Cuối cùng, cô nhớ ra hình như mình còn chưa thêm wechat với Lục Yến Lâm, cô đưa tay ra, “Chú hai, đưa di động cho cháu mượn.”
Bàn tay trắng nõn như ngọc vắt ngang đùi đối phương, đối lập với chiếc quần tây trang tối màu, móng tay được sơn vô cùng đặc biệt.
Ý nghĩ đầu tiên của Lục Yến Lâm chính là, giúp cô thay đổi bộ móng xinh đẹp.
Khi ở Paris, móng tay của cô được sơn nhiều màu, trên đó còn vẽ hình con mèo dễ thương, lúc cào anh cũng giống mèo, lúc cắn người cũng giống.
Không biết làm thế nào mà có thể vẽ nhiều thứ như vậy trên móng tay nho nhỏ.
“Làm gì?” Lục Yến Lâm đưa điện thoại qua.
“Chú hai, đừng nói là chú không có wechat nhé.” Lâm Sơ Huỳnh nhận lấy, phát hiện có khóa vân tay liền trực tiếp cầm tay anh nhấn lên.
Cô chạm vào tay lạnh lẽo, phảng phất như mang theo một tia nhiệt hỗn loạn.
Vết chai mỏng trên tay người đàn ông hoàn toàn khác với bản tay kiều nộn tinh tế của cô, như là chạm phải một khối đậu hũ mềm mại, sờ rất thoải mái.
Từ nhỏ đến lớn Lâm Sơ Huỳnh chưa từng chịu khổ, ngay cả khoảng thời gian học ở nước ngoài cũng được chuyên gia chăm sóc, mười ngón tay không dính nước xuân.
Hơn nữa tuổi cô còn nhỏ, nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy làn da mịn màng như da em bé.
Kém tám tuổi, nghe có vẻ lớn, bên cạnh là đóa hoa tươi đang bắt đầu nở rộ, anh cũng bước vào hàng ngũ đàn ông thành thục.
Lục Yến Lâm suy nghĩ.
Lâm Sơ Huỳnh không hề phát hiện, mở khóa xong phát hiện chiếc di động này giống hệt tính cách của chú Hai, hình nền màu đen với thiết lập mặc định của hệ thống, không có thay đổi gì cả.
Đàn ông lớn tuổi đều như này sao?
“Được chưa?” Lục Yến Lâm hỏi.
“Mới mở khóa xong.” Lâm Sơ Huỳnh cũng không ngẩng đầu lên.
Bàn tay Lục Yến Lâm bị buông ra, ngón tay vô thức ngoéo….một cái, giống như còn lưu luyến ôn nhu vừa nãy.
Thật tham lam.
Lâm Sơ Huỳnh mở wechat ra, chuẩn bị quét mã. Nhưng sau đó ngẫm lại, hẳn phải để Lục Yến Lâm quét mã wechat của mình mới đúng, như vậy người xin kết bạn chính là anh.
Tuy đây chỉ là chuyện nhỏ bé nhưng rất có ý nghĩa.
Cô cẩn thận suy nghĩ hai lần, thêm bạn tốt, sau đó sửa lại ghi chú, cười vui vẻ trả về: “Được rồi.”
Lục Yến Lâm nhìn xuống, trên giao diện điện thoại xuất hiện một ô chat, avatar của cô rất sinh động, không phải màu trắng đơn điệu.
“Ừ.”
*****
Lần này đưa Lâm Sơ Huỳnh về biệt thự Tiên Lâm phủ.
Thuở đầu, Lâm thị làm giàu từ lĩnh vực bất động sản, sau tới thời ông của cô thì bắt đầu chuyển sang đầu tư ngành nghề khác, mảng truyền thông cũng có, Giải trí Thiên Nghệ chính là một trong số đó.
Tiên Lâm phủ nổi danh với vẻ xa hoa và riêng tư, rất nhiều minh tinh điện ảnh có tiếng đều ở trong khu biệt thự cùng tên, giá cả leo thang, kẻ có tiền bình thường cũng chẳng thể mua nổi.
Vài năm trước, khi khu biệt thự được xây dựng xong, có để dư mấy tòa nhà, tòa này trên danh nghĩa là của Lâm Sơ Huỳnh, cũng được trang hoàng theo phong cách cô yêu thích.
Tuy bên ngoài nhìn có vẻ xa hoa lộng lẫy nhưng bên trong vẫn trang trí khá nhạt nhẽo.
Lâm Sơ Huỳnh đang xem hot search.
Lục Nghiêu nói đúng, chuyện mới xảy ra không lâu mà đã leo lên No.1 hot search rồi, có thể thấy độ hot của Giang Tuyết Danh hiện giờ thế nào.
Bài viết đầu tiên của topic này là hình ảnh của một blogger đăng tải, là trước khi cô xuống lầu, bên dưới bình luận chia làm hai phe.
[Chẳng phải đã kết thúc hợp đồng rồi sao? Nháo cái gì mà nháo?]
[Các người là fans cực đoan sao, như này là tự muốn bôi đen Giang Tuyết Danh à?]
[Tôi còn tưởng là chuyện lớn gì chứ, học sinh tiểu học thì về đọc sách cho tốt đi, sao lại phải làm mấy chuyện như này hả.]
[Đây là lời kêu gọi bình thường của fans hâm mộ chúng tôi.]
[Người qua đường không hiểu chuyện gì xin đừng mang thành kiến mà nhận xét.]
[Những công ty giẻ rách như Giải trí Thiên Nghệ nên biến mất trong giới giải trí, nếu không sau này sẽ còn nhiều nghệ sĩ bị hại hơn nữa!]
Lâm Sơ Huỳnh lướt xuống đọc tiếp.
Phía dưới còn có người quay video, nhưng do sử dụng di động nên rất mơ hồ, chỉ có thể nhìn thấy hai mươi mấy người.
Thanh âm cãi cọ ầm ĩ.
Lục Yến Lâm liếc mắt, nghe một chút liền hiểu.
Khoảng thời gian này chuyện của Giang Tuyết Danh rất hot trên mạng, anh cũng có nghe nói, hơn nữa chuyện Lâm đại tiểu thư nhận được mấy chục triệu tiền vi phạm hợp đồng cũng truyền đi.
Lâm Sơ Huỳnh than một câu: “Thật là nhàn rỗi.”
Cô tắt di động, đúng lúc về đến nhà.
Tâm tình Lâm Sơ Huỳnh tốt lên, xuống xe, sực nhớ chuyện gì đó liền xoay người, dựa vào cửa sổ xe.
Cô thích nhất là chuyện này.
Trong lòng Lục Yến Lâm bỗng nảy ra suy nghĩ đó, trên mặt vẫn là vẻ bình tĩnh, hỏi: “Làm sao vậy?”
Lâm Sơ Huỳnh vốn nghĩ đưa tay chọc nhẹ mũi anh, nhưng được nửa đường thì dừng lại, “Không có, chỉ là muốn cảm ơn chú hai.”
Nhìn thân ảnh biến mất trên thảm cỏ xanh, Lục Yến Lâm đóng cửa kính xe, giống như một kiểu ra lệnh để trợ lý đặc biệt Trần lái xe.
Vừa rồi cô ấy muốn nói gì?
Từ đầu tới đuôi trợ lý đặc biệt Trần nhìn không chớp mắt, chuyên tâm lái xe, mãi đến khi rời khỏi Tiên Lâm phủ mới nghe thấy giọng nói phía sau–––
“Chuyện trên hot search......”
Trợ lý đặc biệt Trần ngầm hiểu, nhanh chóng đáp: “Tôi sẽ nhanh chóng đi sắp xếp.”
Anh ta do dự một chút, lại bổ sung: “Chuyện Giang Tuyết Danh kết thúc hợp đồng có Trình tiểu thiếu gia trả tiền vi phạm cho cô ta, hiện tại vừa ký hợp đồng với Giải trí Sơ Tâm, nghe nói đang đàm phán một bộ chế tác lớn, khoảng thời gian trước kịch bản đó đang tìm kiếm nhà đầu tư.”
Nhạc trong xe còn mở, giai điệu nhẹ nhàng.
Trợ lý đặc biệt Trần không nghe thấy tiếng trả lời, mãi đến khi về nhà họ Lục, giọng nói trầm thấp kia mới vang lên: “Cậu biết xử lý như thế nào rồi đấy.”
Đương nhiên anh ta biết.
*****
Sự việc bắt đầu không một tiếng động.
Sau khi Giang Tuyết Danh ký hợp đồng với Giải trí Sơ Tâm, lại được sắp xếp một kịch bản lớn nên vốn ban đầu còn thấy hơi mất mát số tiền vi phạm hợp đồng nhưng sau đó quên ngay lập tức.
Kịch bản lớn này cô ta được đóng nữ chính.
Cô ta đảm nhiệm không ít vai nữ chính, tuy kỹ thuật diễn vẫn luôn bị chê bai, cũng có lời đồn chơi chiêu trò nhưng vóc dáng nuột nà rất được hoan nghênh, ai mà chả muốn hot chứ.
Người đại diện mới đổi nói: “Hôm nay đi ăn cơm cùng đạo diễn, cô nhớ phải dịu dàng vào, đừng mắc sai lầm gì.”
Giang Tuyết Danh cười nói: “Được.”
Một lát sau, cô ta lại hỏi: “Bên Giải trí Thiên Nghệ có thể gây chuyện không?”
Bà chủ mới tiếp nhận công ty được một tháng, mà trong tháng đó cô ta không đến công ty nên ngay cả mặt mũi người ta cũng không biết. Vậy nên lần trước gặp ở hội đấu giá mới đắc tội với đối phương.
Đối phương không phải quả hồng mềm nên cô ta hơi lo lắng.
Hành động của fans cô ta không thể ngăn được, trên weibo đã đăng bài thanh minh, lại thu thêm không ít fans mới, cô ta chịu đăng bài coi như đã hết lòng giúp đỡ rồi.
Người đại diện nói: “Gỡ hot search thì sẽ không sao.”
Giang Tuyết Danh thở phào nhẹ nhõm, thực ra trong lòng cũng có chút sung sướng, fans càng mắng Giải trí Thiên Nghệ cô ta càng vui.
Đang nói, điện thoại của người đại diện vang lên.
Không biết bên kia nói gì mà sắc mặt người đại diện càng lúc càng xấu, sau khi cúp máy, thở hổn hển nói: “Bữa tiệc hủy bỏ.”
Giang Tuyết Danh khó hiểu: “Hủy bỏ?”
Người đại diện nhìn chằm chằm cô ta: “Tôi với người này quan hệ rất tốt, anh ta tiết lộ đôi chút, nhà đầu tư mới có ý muốn đổi nữ diễn viên chính, nói kỹ thuật diễn của cô không được.”
Giang Tuyết Danh đứng bật dậy: “Kỹ thuật diễn của tôi không được nhưng ratings những tác phẩm trước của tôi không thấp, nhà đầu tư định làm gì chứ?”
“Ai bảo người ta là nhà đầu tư.” Người đại diện thở dài, “Trừ phi hiện tại có thể khiến nhà đầu tư đổi ý, nếu không lần này xong.”
“Nhà đầu tư là ai?” Giang Tuyết Danh suy nghĩ.
Đã vài ngày cô ta không gặp Trình tiểu thiếu gia rồi, xem ra lúc này nên gặp một lần. Tuy Trình tiểu thiếu gia không đàng hoàng nhưng đối xử với cô ta cũng khá tốt.
Người đại diện phun ra hai chữ: “Hoa Thịnh.”
Giang Tuyết Danh buột miệng thốt ra: “Cái gì?”
Cho tới giờ cô ta vẫn nhớ như in người đàn ông ở hội đấu giá, chỉ liếc mắt từ xa đã có thể khiến người ta thất thần.
Tại sao lại là Hoa Thịnh!
Trong giới giải trí không có chuyện gì là bí mật, mỗi ngày luôn có tin tức bị rò rỉ, khi một bộ phim lớn được sản xuất, vô số người muốn liếm chiếc bánh thơm ngon này.
Nữ chính sớm định là Giang Tuyết Danh, hiện tại tin tức đổi người nhanh chóng chắp cánh bay ra, mọi người đều đang muốn coi trò cười của cô ta.
Vai nữ chính đã tới tay rồi mà lại bay đi.
Nghe nói là nhà đầu tư yêu cầu đổi.
Đắc tội với nhà đầu tư thì sau này muốn quay cái gì đối phương cũng sẽ cân nhắc có nên dùng cô ta hay không.
Khi Kiều Quả báo tin tức này cho Lâm Sơ Huỳnh, cô đang xem cổ phiếu, thuận miệng hỏi: “Sao cô ta đen đủi thế?”
Trước kia ở Giải trí Thiên Nghệ không như vậy nha.
Kiều Quả nói thật: “Tác phẩm này vốn tìm nhà đầu tư là Giải trí Sơ Tâm nhưng Giải trí Sơ Tâm đưa ra một con số giới hạn. Sau đó, khi phát hiện vượt quá chỉ tiêu, đạo diễn đã tìm Hoa Thịnh xin đầu tư, hai ngày trước Hoa Thịnh đã đưa tiền.”
Lâm Sơ Huỳnh hứng thú hỏi “Có điều kiện đúng không?”
Kiều Quả gật đầu: “Đúng. Sao bà chủ biết?”
“Cái này đoán dễ quá mà.” Lâm Sơ Huỳnh duỗi lưng, chớp mắt một cái, “Hai ngày trước đã đưa tiền?”
“Vâng, mới hai ngày trước.”
“..........”
Lâm Sơ Huỳnh đứng thẳng người, càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng, nhưng chuyện này không thể hỏi trực tiếp, nhỡ anh ấy nói mình tự mình đa tình thì chẳng thú vị.
Tan tầm cô trực tiếp về nhà.
Lâm Tồn đang uống trà trong phòng khách: “Sao hôm nay đột nhiên về đây?”
Ông không đợi được câu trả lời, chỉ thấy con gái không quay đầu liền biến mất ở cầu thang.
Lâm Tồn: “..........”
Lần trước Lục Yến Lâm đến có mang theo quà gặp mặt, Lâm Sơ Huỳnh vẫn để ở nhà chính, chưa mở ra.
Cô dựa vào giường, mở chiếc hộp ra.
Đập vào mắt chính là chiếc vòng tay kim cương rực rỡ, bên trong khắc một đóa hồng, đeo trên cổ tay trắng muốt, lấp lánh trong bóng đêm.
Tâm tình Lâm Sơ Huỳnh hơi phức tạp.
Đây là chiếc vòng cô nhìn trúng ở Paris, trên thế giới chỉ có một, sau đó bị người ta mua mất, cô ra tay chậm một bước nên rất tức giận, phải mua sắm cả ngày để xả cơn bực.
Cô là người không đặc biệt yêu thích cái gì, chỉ thích những thứ đẹp, chiếc vòng tay này rất hợp gu thẩm mỹ của cô.
Bực bội nửa ngày, hóa ra Lục Yến Lâm mua!
Sao tên đàn ông chết tiệt đó lại biết cô thích gì!
Lâm Sơ Huỳnh phẫn nộ, nhưng nhớ tới chuyện của Giang Tuyết Danh thì vẫn thinh thích, liền chụp một bức ảnh.
Sau đó liền đăng lên vòng bạn bè.
Nhóm chị em nhanh chóng xuất hiện, hơn nữa cực kỳ tâng bốc “Đệt, cô lại phá sản à”, “Không so nổi không so nổi.”
Trong đó, lấy Lục Nghiêu dẫn đầu, thậm chí vì mang đến hòa bình cho thế thế giới mà câu gì cậu ta cũng nói được.
Khi Lâm Sơ Huỳnh còn đang đắm chìm trong đám lời tâng bốc thì wechat có thông báo, avatar rất quen thuộc.
Là Lục Yến Lâm nhấn like.
........ Tiện tay?
Chính anh đã tặng đồ rồi mà không cho khoe đôi câu sao?
Là do cô chụp ảnh không dễ nhìn hay anh chột dạ không muốn nói chuyện?
Lâm Sơ Huỳnh nhìn chằm chằm một lát, xác định không có sau đó thì suy nghĩ một chút, nhắn qua: “Chú hai, chú có cảm thấy cháu phát lên vòng bạn bè còn thiếu gì không?”
Đàn ông đều cần chút ám chỉ.
“............”
Lục Yến Lâm vừa mở khung chat, tầm mắt dễ dàng bị hai chữ “chú hai” hấp dẫn.
Tuy cả ngày Lâm Sơ Huỳnh đều gọi chú hai chú hai, có khi cố ý có khi thật lòng, anh nghe một chút thì thôi nhưng nhìn thấy chữ thì cảm thấy chói mắt.
Hơn mười giây sau.
Điện thoại Lâm Sơ Huỳnh có tin nhắn:
[Xưng hô.]
Xưng hô làm sao?
Nhìn lời nhắc nhở lời ít ý nhiều mà lại đứng đắn, Lâm Sơ Huỳnh chắc chắn không có gọi nhầm thành người đàn ông khác.
Còn chưa có hỏi, điện thoại vang lên.
Là của Lục Yến Lâm.
____________
Tác giả có lời muốn nói:
Chú hai không muốn nhìn thấy chữ, chú hai chỉ muốn nghe Sơ Huỳnh gọi thôi!
Yên lặng vài giây, cô mới hồi phục tinh thần, trái tim đập hơi nhanh, nghĩ xem nên trả lời như thế nào, dù sao cô chưa từng nghĩ còn có như vậy.
Quan trọng nhất là, vừa nãy Lục Yến Lâm thực sự rất đẹp trai.
Lúc còn rất nhỏ, cô chỉ biết chú hai nhà họ Lục rất tuấn tú, chẳng qua hơn kém tám tuổi nên khi cô học tiểu học thì người ta đã lên trung học, trở thành một thiếu niên tao nhã rồi.
Thật đúng là làm người ta khó chịu.
Lâm Sơ Huỳnh thầm chửi bậy vài câu trong lòng, lại thấy may mắn vì xa cách một thời gian dài, nếu không, chẳng phải cô sớm vừa ý khuôn mặt đó sao?
Trợ lý đặc biệt Trần thấy trong xe yên tĩnh, liền mở nhạc.
Lục Nghiêu sau khi bị cúp máy thì bắt đầu oanh tạc wechat.
Lục Nghiêu: [Má nó, tình huống là thế nào?]
Lục Nghiêu: [Có đúng là chú hai tôi vừa nói chuyện không vậy?]
Ngón tay Lâm Sơ Huỳnh chạm nhẹ, trả lời cậu: [Có cảm tưởng gì không?]
Lục Nghiêu nhìn màn hình nửa ngày, một lát sau mới trả lời: [Cảm giác được trả tiền hộ thật tốt, chẳng trách công nhân đều thích được bao, tôi cũng thích.]
Vệ sĩ cậu tìm giá cũng không hề rẻ nha.
Trước đó, tiền tiêu vặt đã bị trong nhà khống chế, đợi qua khoảng thời gian nữa cậu biểu hiện tốt mới được tha, cho nên cậu phải tự bỏ tiền túi ra.
Lâm Sơ Huỳnh bị lời nói của cậu chọc cười.
Hiện tại Lục Nghiêu không ở nhà, tất nhiên sẽ không biết chuyện Lục Yến Lâm muốn kết hôn, lại còn bị lừa gạt.
Lục Nghiêu: [Ở chỗ chú hai tôi thì an toàn rồi, hơn nữa chú ấy có vệ sĩ, tôi sẽ bảo chú hai tặng cho cậu hai người, như vậy tôi còn có thể tiết kiệm một khoản tiền, hehe.]
Lục Nghiêu: [Chị gái à, tôi thông minh chứ?]
Lâm Sơ Huỳnh: “.........”
Đúng là tính toán tỉ mỉ.
Nhưng mà một đoạn thời gian nữa sẽ không được gọi là cậu, nên sửa miệng.
Lâm Sơ Huỳnh cố ý nhắc nhở: [Khoảng thời gian nữa nhớ sửa miệng đấy.]
Cuối cùng, cô nhớ ra hình như mình còn chưa thêm wechat với Lục Yến Lâm, cô đưa tay ra, “Chú hai, đưa di động cho cháu mượn.”
Bàn tay trắng nõn như ngọc vắt ngang đùi đối phương, đối lập với chiếc quần tây trang tối màu, móng tay được sơn vô cùng đặc biệt.
Ý nghĩ đầu tiên của Lục Yến Lâm chính là, giúp cô thay đổi bộ móng xinh đẹp.
Khi ở Paris, móng tay của cô được sơn nhiều màu, trên đó còn vẽ hình con mèo dễ thương, lúc cào anh cũng giống mèo, lúc cắn người cũng giống.
Không biết làm thế nào mà có thể vẽ nhiều thứ như vậy trên móng tay nho nhỏ.
“Làm gì?” Lục Yến Lâm đưa điện thoại qua.
“Chú hai, đừng nói là chú không có wechat nhé.” Lâm Sơ Huỳnh nhận lấy, phát hiện có khóa vân tay liền trực tiếp cầm tay anh nhấn lên.
Cô chạm vào tay lạnh lẽo, phảng phất như mang theo một tia nhiệt hỗn loạn.
Vết chai mỏng trên tay người đàn ông hoàn toàn khác với bản tay kiều nộn tinh tế của cô, như là chạm phải một khối đậu hũ mềm mại, sờ rất thoải mái.
Từ nhỏ đến lớn Lâm Sơ Huỳnh chưa từng chịu khổ, ngay cả khoảng thời gian học ở nước ngoài cũng được chuyên gia chăm sóc, mười ngón tay không dính nước xuân.
Hơn nữa tuổi cô còn nhỏ, nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy làn da mịn màng như da em bé.
Kém tám tuổi, nghe có vẻ lớn, bên cạnh là đóa hoa tươi đang bắt đầu nở rộ, anh cũng bước vào hàng ngũ đàn ông thành thục.
Lục Yến Lâm suy nghĩ.
Lâm Sơ Huỳnh không hề phát hiện, mở khóa xong phát hiện chiếc di động này giống hệt tính cách của chú Hai, hình nền màu đen với thiết lập mặc định của hệ thống, không có thay đổi gì cả.
Đàn ông lớn tuổi đều như này sao?
“Được chưa?” Lục Yến Lâm hỏi.
“Mới mở khóa xong.” Lâm Sơ Huỳnh cũng không ngẩng đầu lên.
Bàn tay Lục Yến Lâm bị buông ra, ngón tay vô thức ngoéo….một cái, giống như còn lưu luyến ôn nhu vừa nãy.
Thật tham lam.
Lâm Sơ Huỳnh mở wechat ra, chuẩn bị quét mã. Nhưng sau đó ngẫm lại, hẳn phải để Lục Yến Lâm quét mã wechat của mình mới đúng, như vậy người xin kết bạn chính là anh.
Tuy đây chỉ là chuyện nhỏ bé nhưng rất có ý nghĩa.
Cô cẩn thận suy nghĩ hai lần, thêm bạn tốt, sau đó sửa lại ghi chú, cười vui vẻ trả về: “Được rồi.”
Lục Yến Lâm nhìn xuống, trên giao diện điện thoại xuất hiện một ô chat, avatar của cô rất sinh động, không phải màu trắng đơn điệu.
“Ừ.”
*****
Lần này đưa Lâm Sơ Huỳnh về biệt thự Tiên Lâm phủ.
Thuở đầu, Lâm thị làm giàu từ lĩnh vực bất động sản, sau tới thời ông của cô thì bắt đầu chuyển sang đầu tư ngành nghề khác, mảng truyền thông cũng có, Giải trí Thiên Nghệ chính là một trong số đó.
Tiên Lâm phủ nổi danh với vẻ xa hoa và riêng tư, rất nhiều minh tinh điện ảnh có tiếng đều ở trong khu biệt thự cùng tên, giá cả leo thang, kẻ có tiền bình thường cũng chẳng thể mua nổi.
Vài năm trước, khi khu biệt thự được xây dựng xong, có để dư mấy tòa nhà, tòa này trên danh nghĩa là của Lâm Sơ Huỳnh, cũng được trang hoàng theo phong cách cô yêu thích.
Tuy bên ngoài nhìn có vẻ xa hoa lộng lẫy nhưng bên trong vẫn trang trí khá nhạt nhẽo.
Lâm Sơ Huỳnh đang xem hot search.
Lục Nghiêu nói đúng, chuyện mới xảy ra không lâu mà đã leo lên No.1 hot search rồi, có thể thấy độ hot của Giang Tuyết Danh hiện giờ thế nào.
Bài viết đầu tiên của topic này là hình ảnh của một blogger đăng tải, là trước khi cô xuống lầu, bên dưới bình luận chia làm hai phe.
[Chẳng phải đã kết thúc hợp đồng rồi sao? Nháo cái gì mà nháo?]
[Các người là fans cực đoan sao, như này là tự muốn bôi đen Giang Tuyết Danh à?]
[Tôi còn tưởng là chuyện lớn gì chứ, học sinh tiểu học thì về đọc sách cho tốt đi, sao lại phải làm mấy chuyện như này hả.]
[Đây là lời kêu gọi bình thường của fans hâm mộ chúng tôi.]
[Người qua đường không hiểu chuyện gì xin đừng mang thành kiến mà nhận xét.]
[Những công ty giẻ rách như Giải trí Thiên Nghệ nên biến mất trong giới giải trí, nếu không sau này sẽ còn nhiều nghệ sĩ bị hại hơn nữa!]
Lâm Sơ Huỳnh lướt xuống đọc tiếp.
Phía dưới còn có người quay video, nhưng do sử dụng di động nên rất mơ hồ, chỉ có thể nhìn thấy hai mươi mấy người.
Thanh âm cãi cọ ầm ĩ.
Lục Yến Lâm liếc mắt, nghe một chút liền hiểu.
Khoảng thời gian này chuyện của Giang Tuyết Danh rất hot trên mạng, anh cũng có nghe nói, hơn nữa chuyện Lâm đại tiểu thư nhận được mấy chục triệu tiền vi phạm hợp đồng cũng truyền đi.
Lâm Sơ Huỳnh than một câu: “Thật là nhàn rỗi.”
Cô tắt di động, đúng lúc về đến nhà.
Tâm tình Lâm Sơ Huỳnh tốt lên, xuống xe, sực nhớ chuyện gì đó liền xoay người, dựa vào cửa sổ xe.
Cô thích nhất là chuyện này.
Trong lòng Lục Yến Lâm bỗng nảy ra suy nghĩ đó, trên mặt vẫn là vẻ bình tĩnh, hỏi: “Làm sao vậy?”
Lâm Sơ Huỳnh vốn nghĩ đưa tay chọc nhẹ mũi anh, nhưng được nửa đường thì dừng lại, “Không có, chỉ là muốn cảm ơn chú hai.”
Nhìn thân ảnh biến mất trên thảm cỏ xanh, Lục Yến Lâm đóng cửa kính xe, giống như một kiểu ra lệnh để trợ lý đặc biệt Trần lái xe.
Vừa rồi cô ấy muốn nói gì?
Từ đầu tới đuôi trợ lý đặc biệt Trần nhìn không chớp mắt, chuyên tâm lái xe, mãi đến khi rời khỏi Tiên Lâm phủ mới nghe thấy giọng nói phía sau–––
“Chuyện trên hot search......”
Trợ lý đặc biệt Trần ngầm hiểu, nhanh chóng đáp: “Tôi sẽ nhanh chóng đi sắp xếp.”
Anh ta do dự một chút, lại bổ sung: “Chuyện Giang Tuyết Danh kết thúc hợp đồng có Trình tiểu thiếu gia trả tiền vi phạm cho cô ta, hiện tại vừa ký hợp đồng với Giải trí Sơ Tâm, nghe nói đang đàm phán một bộ chế tác lớn, khoảng thời gian trước kịch bản đó đang tìm kiếm nhà đầu tư.”
Nhạc trong xe còn mở, giai điệu nhẹ nhàng.
Trợ lý đặc biệt Trần không nghe thấy tiếng trả lời, mãi đến khi về nhà họ Lục, giọng nói trầm thấp kia mới vang lên: “Cậu biết xử lý như thế nào rồi đấy.”
Đương nhiên anh ta biết.
*****
Sự việc bắt đầu không một tiếng động.
Sau khi Giang Tuyết Danh ký hợp đồng với Giải trí Sơ Tâm, lại được sắp xếp một kịch bản lớn nên vốn ban đầu còn thấy hơi mất mát số tiền vi phạm hợp đồng nhưng sau đó quên ngay lập tức.
Kịch bản lớn này cô ta được đóng nữ chính.
Cô ta đảm nhiệm không ít vai nữ chính, tuy kỹ thuật diễn vẫn luôn bị chê bai, cũng có lời đồn chơi chiêu trò nhưng vóc dáng nuột nà rất được hoan nghênh, ai mà chả muốn hot chứ.
Người đại diện mới đổi nói: “Hôm nay đi ăn cơm cùng đạo diễn, cô nhớ phải dịu dàng vào, đừng mắc sai lầm gì.”
Giang Tuyết Danh cười nói: “Được.”
Một lát sau, cô ta lại hỏi: “Bên Giải trí Thiên Nghệ có thể gây chuyện không?”
Bà chủ mới tiếp nhận công ty được một tháng, mà trong tháng đó cô ta không đến công ty nên ngay cả mặt mũi người ta cũng không biết. Vậy nên lần trước gặp ở hội đấu giá mới đắc tội với đối phương.
Đối phương không phải quả hồng mềm nên cô ta hơi lo lắng.
Hành động của fans cô ta không thể ngăn được, trên weibo đã đăng bài thanh minh, lại thu thêm không ít fans mới, cô ta chịu đăng bài coi như đã hết lòng giúp đỡ rồi.
Người đại diện nói: “Gỡ hot search thì sẽ không sao.”
Giang Tuyết Danh thở phào nhẹ nhõm, thực ra trong lòng cũng có chút sung sướng, fans càng mắng Giải trí Thiên Nghệ cô ta càng vui.
Đang nói, điện thoại của người đại diện vang lên.
Không biết bên kia nói gì mà sắc mặt người đại diện càng lúc càng xấu, sau khi cúp máy, thở hổn hển nói: “Bữa tiệc hủy bỏ.”
Giang Tuyết Danh khó hiểu: “Hủy bỏ?”
Người đại diện nhìn chằm chằm cô ta: “Tôi với người này quan hệ rất tốt, anh ta tiết lộ đôi chút, nhà đầu tư mới có ý muốn đổi nữ diễn viên chính, nói kỹ thuật diễn của cô không được.”
Giang Tuyết Danh đứng bật dậy: “Kỹ thuật diễn của tôi không được nhưng ratings những tác phẩm trước của tôi không thấp, nhà đầu tư định làm gì chứ?”
“Ai bảo người ta là nhà đầu tư.” Người đại diện thở dài, “Trừ phi hiện tại có thể khiến nhà đầu tư đổi ý, nếu không lần này xong.”
“Nhà đầu tư là ai?” Giang Tuyết Danh suy nghĩ.
Đã vài ngày cô ta không gặp Trình tiểu thiếu gia rồi, xem ra lúc này nên gặp một lần. Tuy Trình tiểu thiếu gia không đàng hoàng nhưng đối xử với cô ta cũng khá tốt.
Người đại diện phun ra hai chữ: “Hoa Thịnh.”
Giang Tuyết Danh buột miệng thốt ra: “Cái gì?”
Cho tới giờ cô ta vẫn nhớ như in người đàn ông ở hội đấu giá, chỉ liếc mắt từ xa đã có thể khiến người ta thất thần.
Tại sao lại là Hoa Thịnh!
Trong giới giải trí không có chuyện gì là bí mật, mỗi ngày luôn có tin tức bị rò rỉ, khi một bộ phim lớn được sản xuất, vô số người muốn liếm chiếc bánh thơm ngon này.
Nữ chính sớm định là Giang Tuyết Danh, hiện tại tin tức đổi người nhanh chóng chắp cánh bay ra, mọi người đều đang muốn coi trò cười của cô ta.
Vai nữ chính đã tới tay rồi mà lại bay đi.
Nghe nói là nhà đầu tư yêu cầu đổi.
Đắc tội với nhà đầu tư thì sau này muốn quay cái gì đối phương cũng sẽ cân nhắc có nên dùng cô ta hay không.
Khi Kiều Quả báo tin tức này cho Lâm Sơ Huỳnh, cô đang xem cổ phiếu, thuận miệng hỏi: “Sao cô ta đen đủi thế?”
Trước kia ở Giải trí Thiên Nghệ không như vậy nha.
Kiều Quả nói thật: “Tác phẩm này vốn tìm nhà đầu tư là Giải trí Sơ Tâm nhưng Giải trí Sơ Tâm đưa ra một con số giới hạn. Sau đó, khi phát hiện vượt quá chỉ tiêu, đạo diễn đã tìm Hoa Thịnh xin đầu tư, hai ngày trước Hoa Thịnh đã đưa tiền.”
Lâm Sơ Huỳnh hứng thú hỏi “Có điều kiện đúng không?”
Kiều Quả gật đầu: “Đúng. Sao bà chủ biết?”
“Cái này đoán dễ quá mà.” Lâm Sơ Huỳnh duỗi lưng, chớp mắt một cái, “Hai ngày trước đã đưa tiền?”
“Vâng, mới hai ngày trước.”
“..........”
Lâm Sơ Huỳnh đứng thẳng người, càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng, nhưng chuyện này không thể hỏi trực tiếp, nhỡ anh ấy nói mình tự mình đa tình thì chẳng thú vị.
Tan tầm cô trực tiếp về nhà.
Lâm Tồn đang uống trà trong phòng khách: “Sao hôm nay đột nhiên về đây?”
Ông không đợi được câu trả lời, chỉ thấy con gái không quay đầu liền biến mất ở cầu thang.
Lâm Tồn: “..........”
Lần trước Lục Yến Lâm đến có mang theo quà gặp mặt, Lâm Sơ Huỳnh vẫn để ở nhà chính, chưa mở ra.
Cô dựa vào giường, mở chiếc hộp ra.
Đập vào mắt chính là chiếc vòng tay kim cương rực rỡ, bên trong khắc một đóa hồng, đeo trên cổ tay trắng muốt, lấp lánh trong bóng đêm.
Tâm tình Lâm Sơ Huỳnh hơi phức tạp.
Đây là chiếc vòng cô nhìn trúng ở Paris, trên thế giới chỉ có một, sau đó bị người ta mua mất, cô ra tay chậm một bước nên rất tức giận, phải mua sắm cả ngày để xả cơn bực.
Cô là người không đặc biệt yêu thích cái gì, chỉ thích những thứ đẹp, chiếc vòng tay này rất hợp gu thẩm mỹ của cô.
Bực bội nửa ngày, hóa ra Lục Yến Lâm mua!
Sao tên đàn ông chết tiệt đó lại biết cô thích gì!
Lâm Sơ Huỳnh phẫn nộ, nhưng nhớ tới chuyện của Giang Tuyết Danh thì vẫn thinh thích, liền chụp một bức ảnh.
Sau đó liền đăng lên vòng bạn bè.
Nhóm chị em nhanh chóng xuất hiện, hơn nữa cực kỳ tâng bốc “Đệt, cô lại phá sản à”, “Không so nổi không so nổi.”
Trong đó, lấy Lục Nghiêu dẫn đầu, thậm chí vì mang đến hòa bình cho thế thế giới mà câu gì cậu ta cũng nói được.
Khi Lâm Sơ Huỳnh còn đang đắm chìm trong đám lời tâng bốc thì wechat có thông báo, avatar rất quen thuộc.
Là Lục Yến Lâm nhấn like.
........ Tiện tay?
Chính anh đã tặng đồ rồi mà không cho khoe đôi câu sao?
Là do cô chụp ảnh không dễ nhìn hay anh chột dạ không muốn nói chuyện?
Lâm Sơ Huỳnh nhìn chằm chằm một lát, xác định không có sau đó thì suy nghĩ một chút, nhắn qua: “Chú hai, chú có cảm thấy cháu phát lên vòng bạn bè còn thiếu gì không?”
Đàn ông đều cần chút ám chỉ.
“............”
Lục Yến Lâm vừa mở khung chat, tầm mắt dễ dàng bị hai chữ “chú hai” hấp dẫn.
Tuy cả ngày Lâm Sơ Huỳnh đều gọi chú hai chú hai, có khi cố ý có khi thật lòng, anh nghe một chút thì thôi nhưng nhìn thấy chữ thì cảm thấy chói mắt.
Hơn mười giây sau.
Điện thoại Lâm Sơ Huỳnh có tin nhắn:
[Xưng hô.]
Xưng hô làm sao?
Nhìn lời nhắc nhở lời ít ý nhiều mà lại đứng đắn, Lâm Sơ Huỳnh chắc chắn không có gọi nhầm thành người đàn ông khác.
Còn chưa có hỏi, điện thoại vang lên.
Là của Lục Yến Lâm.
____________
Tác giả có lời muốn nói:
Chú hai không muốn nhìn thấy chữ, chú hai chỉ muốn nghe Sơ Huỳnh gọi thôi!