Chương 10
Trợ lý đặc biệt Trần cảm thấy mình lại phải tùy mặt gửi lời*, mở miệng nói: “Đối phương đã bị quản lý cửa hàng từ chối và đuổi đi, sau đó Lâm tiểu thư cũng rời khỏi.”
(*) Tùy mặt gửi lời: đoán ý/thăm dò ý qua lời nói và sắc mặt.
“Cô ấy có tức giận không?”
“Theo quản lý cửa hàng nói thì không, nhưng có vẻ tâm trạng không tốt lắm, hẳn vẫn bị ảnh hưởng.”
Lục Yến Lâm gõ gõ ngón tay xuống mặt bàn một lát.
Anh không nói gì, nhưng trợ lý đặc biệt Trần lại có thể cảm nhận có gì đó thay đổi: “Tiên sinh, có cần xử lý một chút không?”
“Tạm thời không cần.” Lục Yến Lâm chỉ nói bốn chữ.
Lâm Sơ Huỳnh không phải là người có thể chịu thiệt mà là người có thù tất báo, khi tự mình ra tay cô mới cảm thấy thỏa mãn, nếu mình chen ngang thì không tốt lắm.
Sau khi cô trút giận xong, anh bổ thêm một đao cũng không muộn.
Ý tưởng này dạo quanh một vòng trong đầu Lục Yến Lâm, quyết định xong, khóe môi anh khẽ nhếch lên lại cố kìm nén, mở tài liệu tiếp tục làm việc.
Phải làm việc thật tốt mới được.
Một lát sau, trợ lý đặc biệt Trần nghĩ việc của mình đã xong, tính rời khỏi văn phòng thì nghe giọng nói tổng giám đốc nhà mình:
“Xem cô ấy thích gì thì tặng qua.”
*****
Sau khi về nhà, Kiều Quả mang thư mời ở công ty đến, tuy mặt trên viết MOON, nhưng thực ra chính là nhà thiết kế trong nước.
Lâm Sơ Huỳnh mở thư mời, “Ồ, đúng vào ngày mai.”
Kiều Quả nói: “Đúng vậy, tôi sẽ thông báo với bên kia một chút.”
Khi nhận được thư mời, bọn họ không trả lời nên có thể bên kia sẽ nghĩ bọn họ không tới dự, hiện tại thông báo bên đó một chút, để tránh đến lúc đó lại xảy ra sai lầm không cần thiết.
Lâm Sơ Huỳnh cảm thấy cô trợ lý này rất hiểu ý mình.
Không biết Lâm Tồn tìm ở đâu ra, tuổi còn trẻ mà năng lực làm việc rất giỏi, hơn nữa trí nhớ cũng tốt không kém.
Ngày hôm qua, Trần Thanh Vân kia đeo kính râm lớn mà Kiều Quả vẫn có thể nhận ra, loại người mẫu nhỏ này mà còn nhớ rõ được thì có thể thấy trí nhớ xuất sắc nhường nào.
Buổi tối ngày hôm sau, Kiều Quả lái xe đến đón cô.
Show thời trang đã được bố trí xong, xa hoa, rất phù hợp với chủ đề rừng rậm lần này. Lâm Sơ Huỳnh cũng nể tình mặc chiếc váy dài màu xanh biếc.
Nhà thiết kế đã chờ ở cửa, thấy cô đến thì đôi mắt sáng lên: “Lâm tiểu thư, tôi còn nghĩ cô không thể tới chứ, không ngờ lại có được vinh dự này. Tôi đã sắp xếp chỗ ngồi cho cô rồi, chắc chắn là vị trí tốt.”
Lâm Sơ Huỳnh cong môi, nở nụ cười hoàn mỹ: “Cảm ơn, tôi rất thích chủ đề lần này của cô.”
Đối với xã giao này nọ cô đã thuận buồm xuôi gió, làm một tiểu thư nhà giàu, không hề ít việc cần rèn luyện hàng ngày.
Nhà thiết kế nghe vậy tươi cười càng sâu, ánh mắt không tự chủ nhìn về lễ phục hôm nay của Lâm Sơ Huỳnh, cảm thán.
Người này còn đẹp hơn người mẫu của cô ấy một trăm lần!
Bộ lễ phục này chắc chắn là hàng cao cấp được đặt may riêng, không ngờ rất phù hợp với chủ đề của cô ấy, tin đồn Lâm đại tiểu thư là người thích xem biểu diễn thời trang quả là đúng, một show thời trang nhỏ còn rất nghiêm túc.
Trên thực tế, chỉ là Lâm Sơ Huỳnh tiện tay chọn mặc thôi.
Phòng để quần áo của cô có hơn một ngàn bộ lễ phục với các màu khác nhau, từ cao cấp đến sản phẩm đặt riêng, hơn nữa bản thân cô lại là người thích mua sắm nên đếm không xuể.
“Hiện tại cô cũng bận, cứ để tôi tùy ý đi xem.” Lâm Sơ Huỳnh gật nhẹ đầu với đối phương, ôn nhu mở miệng.
“Được, nếu có chuyện gì thì có thể tìm tôi bất cứ lúc nào.” Nhà thiết kế kích động, hưng phấn rời đi.
Phía dưới sàn diễn còn chưa nhiều người ngồi.
Ở trước có thể thấy nhân viên công tác đi tới đi lui, Kiều Quả để ý ánh mắt Lâm Sơ Huỳnh nhìn về một cửa nhỏ, nói: ”Bên đó hẳn là phòng trang điểm của người mẫu.”
Lâm Sơ Huỳnh hứng thú: “Đi xem nào.”
Thực ra đây không được coi là phòng trang điểm, giống một nơi trung gian chuyển màn hơn, người mẫu nổi tiếng nhất ở đây chỉ có mấy người vedette, còn lại đều là người mẫu bình thường.
Hơn mười người mẫu nhỏ chen chúc bên trong, thấy tiếng mở cửa đi vào cũng không quay đầu, nhưng sau khi nhìn thấy thân ảnh xuất hiện trong gương, lại nhịn không được mà dời tầm mắt.
Người này là ai vậy?
Là người mẫu nửa đường được thêm vào sao?
Trần Thanh Vân vừa từ phòng trong ra, la lên: “Thợ trang điểm đâu, nhanh đến trang điểm cho tôi ––––“
Tiếng la của cô ta bỗng im bặt.
Trần Thanh Vân trợn mắt nhìn người phụ nữ đứng cạnh cửa, mười phần chắc chắn đây là người mình mới gặp hôm qua ở trung tâm thương mại, lại nhìn lễ phục và trang sức của đối phương, thế mà lại hoàn hảo hơn mình?? Là người mẫu vedette sao?
Không đúng, trong danh sách căn bản không có.
Lâm Sơ Huỳnh nâng mắt nhìn lại, thấy bộ trang phục hôm nay Trần Thanh Vân mặc thì chắc chắn cô ta đi mở màn, bộ trang phục hơi khoa trương, không giống ngày thường, kiểu tóc cũng thế.
Khi lên đài sẽ không gây bất ngờ, nhìn ở dưới thì thấy khá kỳ lạ.
Một nhân viên công tác đỏ mặt chạy tới, cầm di động, đôi mắt tỏa sáng, nói: “Xin lỗi, em có thể chụp cùng chị một bức ảnh không?”
Lâm Sơ Huỳnh còn chưa lên tiếng, Trần Thanh Vân đã gấp gáp mở miệng: “Cô là nhân viên công tác, quản một người ngoài làm gì?”
Nhân viên công tác dè dặt: “Nhưng mà.........”
“Nhưng mà sao?” Trần Thanh Vân hất cằm, biểu tình trào phúng, “Trên danh sách căn bản chẳng có tên người này, chứng tỏ cô ta không quan trọng, chắc là nửa đường được nhét thêm vào thôi.”
Lâm Sơ Huỳnh nhíu mày.
Không đợi cô trả lời, hô hấp của Trần Thanh Vân thêm nặng nề.
Lễ phục màu xanh biếc luôn luôn đẹp, rất có phong phạm thần tiên, chủ đề hôm nay tuy về rừng rậm nhưng đại đa số người sẽ không mặc màu này, chỉ có người phụ nữ trước mặt, bốn chữ “đằm thắm ngọt ngào” quả thực là tạo ra vì cô.
“Sao nhân viên công tác lại thế này, còn không mau lại đây, nếu mà có sai lầm gì cô chịu nổi không?” Trần Thanh Vân nhíu mày, lớn tiếng nói.
Giọng nói không nhỏ, có thể để người khác nghe được.
Nhân viên công tác liên tục giải thích với Lâm Sơ Huỳnh.
Lâm Sơ Huỳnh mỉm cười, khẽ nâng cằm, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Cô đi qua đó đi, chuẩn bị thật tốt cho vị người mẫu này.”
Trần Thanh Vân trừng lớn mắt.
Thái độ vênh mặt hất hàm sai khiến này là tự coi mình là bà chủ sao?
Lâm Sơ Huỳnh cũng không muốn nói nhảm với cô ta, cong môi, lộ ra nụ cười ý vị thâm trường rời khỏi, thân hình yểu điệu.
*****
Tám giờ tối, show thời trang bắt đầu đúng giờ.
Lâm Sơ Huỳnh ngồi tại vị trí đẹp nhất ở hàng đầu tiên, bên cạnh đều là một vài thương hiệu và người nổi tiếng, họ chưa từng gặp cô nên ánh mắt thỉnh thoảng vẫn đảo qua.
Nhà thiết kế vội trước vội sau.
Lâm Sơ Huỳnh nhìn chỗ ngồi bên cạnh mình, buổi diễn đã bắt đầu rồi mà vẫn chưa đến, cô vẫy vẫy tay: “Vị trí bên cạnh tôi sao lại trống không?”
Nhà thiết kế vội vàng nói: “Đây là vừa mới bổ sung thêm.......”
Cô ấy vừa mới nói xong, di động liền vang lên, chỉ đành nhanh chóng xin lỗi khách quý bên này, đi qua chỗ khác tiếp tục bận rộn.
Show nhỏ chính là như thế, nhà thiết kế tự mình chuẩn bị, nếu là show thời trang lớn ở quốc tế thì nhà thiết kế cũng không quá một người nhưng nhân viên tổng phụ trách sẽ không để nhà thiết kế chạy tới chạy lui đâu.
Lâm Sơ Huỳnh thừa dịp còn chưa bắt đầu, cúi đầu nghịch điện thoại.
Không lâu sau, bên cạnh có người ngồi xuống.
Lâm Sơ Huỳnh không nâng đầu, chỉ là khi ánh đèn tối xuống, nhà thiết kế tuyên bố show thời trang bắt đầu thì ngồi ngay ngắn lại.
Sau đó thấy bên tay phải mình.... Lục yến Lâm!
Lâm Sơ Huỳnh há hốc mồm, lộ ra ánh mắt không thể tin nổi, cẩn thận quan sát: “Chú hai cũng đến xem...... biểu diễn thời trang?”
Lục Yến Lâm thấy biểu tình sinh động của cô thì ừ.
Anh xác định không phải đến góp vui sao??
“Show thời trang này lại gửi thư mời cho chú sao, nhà thiết kế nghĩ cái gì vậy.....” Lâm Sơ Huỳnh nghi ngờ nhìn anh.
“Không thể đưa tôi sao?” Giọng nói Lục Yến Lâm trầm thấp.
“........ Không phải.” Lâm Sơ Huỳnh chữa cháy: “Đương nhiên là được rồi.”
Được thì được nhưng cảm thấy rất quái lạ sao ấy, trước kia cô không nghe nói Lục Yến Lâm tham dự show thời trang nào, hay là anh ấy thích những show như này?
Có lý do nào khác nữa không nhỉ?
Không đợi cô nghĩ nhiều, người mẫu trên sàn đã bắt đầu.
Trần Thanh Vân hít một hơi thật sâu, lần này cô ta tiêu không ít tiền để mua tài khoản blogger, chỉ chờ sau khi show thời trang kết thúc thì sẽ đăng bài, leo thẳng hot search.
Nhà thiết kế lần này không phải tên tuổi lớn, danh khí những người mẫu khác kém hơn cô ta, vedette cũng chẳng đẹp bằng mình.
Âm nhạc vang lên, nhà thiết kế dùng tay ra hiệu.
Trần Thanh Vân sải bước trên chiếc giày cao gót được thiết kế độc đáo, chậm rãi lên sàn, hết thảy đều giống hệt tưởng tượng, ánh đèn flash không ngừng tập trung trên người mình.
Sàn diễn này, thuộc về cô ta.....
Trần Thanh Vân bước đến sàn diễn chữ T, đang muốn phô bày tư thế hoàn mỹ dựa theo nhà thiết kế thì đôi mắt lại lập tức trừng lớn.
Người phụ nữ mặc chiếc váy màu xanh ngồi ở dưới đài, sợi tóc xoăn để trước ngực, da thịt trắng nõn, phát sáng như bạch ngọc, hai tay đặt trên túi xách, đang cười nhìn mình.
Cực kỳ xinh đẹp, nhưng cũng rất quen thuộc.
Sao cô ta lại ngồi vị trí tốt như thế?
Không phải là người mẫu nhỏ nửa đường được nhét vào sao?
Trên mặt Trần Thanh Vân không che giấu được sự sợ hãi, đồng tử co rụt lại, sắc mặt trắng bệch, bị lớp trang điểm đậm che một phần.
Lâm Sơ Huỳnh thản nhiên nhìn cô ta.
Những suy nghĩ hỗn loạn nảy ra trong đầu, tình tiết tốt đẹp mà Trần Thanh Vân đặt ra trong đầu xuất hiện sai lầm, thiếu chút nữa là trẹo chân ngã sấp xuống, cuối cùng vẫn ổn định tâm trạng.
Chỉ là khi cô ta vừa đưa lưng lại, thì không thể khống chế được mà nhớ đến cô gái ở dưới đài, cũng không biết bản thân hoàn thành phần đi như thế nào nữa.
Trở lại cánh gà, sắc mặt cô ta trắng bệch.
Mà trên sàn diễn lại là bầu không khí sôi động.
“Vui không?” Lục Yến Lâm hỏi.
“Rất vui nha.” Tâm tình Lâm Sơ Huỳnh rất tốt, giọng nói lảnh lót, quay đầu hỏi: “Cháu thích cô ta như vậy, tự mình làm bẽ mặt mình.”
Hôm nay lại thu hoạch được một phần vui vẻ.
Lục Yến Lâm thấy đôi mắt ngập tràn ý cười của cô, khóe môi cong cong, cộng thêm bộ lễ phục hôm nay trông rất giống nai con mới tìm được bảo bối.
Xem ra, không nhúng tay là quyết định chính xác.
Lâm Sơ Huỳnh bỗng tò mò hỏi: “Chú hai, nếu có người đắc tội chú thì chú sẽ làm gì?”
Người mẫu trên đài đi tới đi lui, hai người ở dưới lại dựa gần vào nhau, không có tự giác là mình đang xem biểu diễn thời trang.
“Đắc tội như thế nào?” Lục Yến Lâm hỏi.
“Chú sẽ cho người ta phá sản, hay sẽ làm gì?” Lâm Sơ Huỳnh lại hỏi.
Lục Yến Lâm nhìn ánh mắt ham học hỏi của cô, quyết định nhắc nhở: “Thường ngày xem phim thần tượng ít thôi.”
Lâm Sơ Huỳnh không cảm thấy có vấn đề gì: “Chú hai, công ty cháu lên kế hoạch quay một bộ phim thần tượng, đây gọi là lấy tài liệu thực tế đó.”
“............”
Camera chụp người mẫu trên đài, nhưng ngẫu nhiên cũng sẽ nháy khách quý dưới sàn diễn, tất nhiên sẽ có Lâm Sơ Huỳnh.
Hình như Lâm Sơ Huỳnh cảm nhận được, nhìn về máy ảnh, cười khẽ rồi nháy mắt, sau đó quay đi.
Lục Yến Lâm ngồi nghiêm một chỗ, không có biểu tình gì, tạo thành đối lập mạnh mẽ với người phụ nữ xinh đẹp rực rỡ bên cạnh.
Hiển nhiên khung cảnh xinh đẹp này trong máy quay đã xuất hiện trên mạng, khiến người đang xem trực tiếp muốn phát điên, một đám cứ bình luận “A a a a”.
Chờ người đàn ông thành thục cũng xuất hiện, cộng đồng mạng không thể kìm nén được mà “Đệch”.
Ống kính zoom xa, chụp lại cảnh vừa nãy.
Lâm Sơ Huỳnh nhỏ giọng nói: “Chú hai cứ như đang xem tin tức tài chính vậy, ngồi nghiêm túc như này đâu giống tới xem biểu diễn thời trang đâu.”
Lục Yến Lâm liếc cô, “Anh luôn luôn như này.”
Lâm Sơ Huỳnh thầm nói đương nhiên cô biết, lúc nào anh cũng như thế, cẩn thận tỉ mỉ, chỉ có lúc trên giường là khác hoàn toàn.
Nhưng đối lập như vậy lại càng hấp dẫn hơn.
*****
Về phần Trần Thanh Vân, sau khi vào cánh gà vẫn đang ảo não.
Cô ta cầm điện thoại xoát mấy lần, tiền đã sớm chuyển, bài viết đã chuẩn bị tốt từ sáng sớm rồi, có ảnh thì sẽ trực tiếp đăng lên mạng.
Hiện tại cô ta vừa muốn lên hot search, lại vừa không muốn lên.
Ngày hôm qua còn trào phúng người ta mặc đồ cao cấp giả đi uống trà sữa, hôm nay người ta lại ngồi ở vị trí khách quý dưới sàn diễn thời trang cô ta tham gia.
Đây và vận may gì vậy chứ!
Điện thoại di động của Trần Thanh Vân vang lên: “Đã leo lên hot search, cô có thể kiểm tra, bài viết chúng tôi cũng đăng rồi.”
Cô ta nhanh chóng nhấn vào hot search.
Vốn nghĩ mình sẽ ở đầu, bởi vì số tiền chi ra không hề nhỏ, kết quả nhìn hot search một lượt, sắc mặt tái xanh, thứ nhất thứ hai đều là người khác!
Mình bỏ tiền mua vẫn không bằng người khác sao??
Trần Thanh Vân không phục, nhấn vào xem. Bài đăng mới nhất trên weibo vậy mà đã có hơn 10.000 bình luận, lời khen ngợi bay tới tấp.
[Tôi thật sự quá khó khăn: Tôi chỉ xem show thời trang của nhà thiết kế mình yêu thích, kết quả trang phục không thể hấp dẫn tôi, mà khách quý dưới đài lại khiến trái tim tôi đập nhanh từng hồi, đây mới chính là nàng tiên nữ trong rừng rậm! Quỳ cầu xin weibo của tiên nữ!]
Đi kèm bình luận là tệp gif.
Ống kính chuyển đến gương mặt Lâm Sơ Huỳnh, đến đoạn Lâm Sơ Huỳnh cười khẽ nháy mắt, gần như bao quát ở bên trong, trực tiếp đánh trúng trái tim cộng đồng mạng.
[Đm, ai đây??]
[Sao giá trị nhan sắc này giờ mới xuất hiện, có phải minh tinh nào đó không?]
[Khuôn mặt này thực sự là đẹp đẹp đẹp!]
[Túm cái váy lại, đã mười phút rồi, có ai tìm được weibo của vị tiên nữ này chưa? Hu hu hu tôi cần thật nhiều bức ảnh của của người đẹp!]
Trần Thanh Vân nhìn người trên bức ảnh, sắc mặt lúc xanh lúc trắng.
Lúc trước bản thân tự cho mình là đúng, hiện tại bị vả mặt bốp bốp bốp, người ta có thể ngồi ở kia, mặc kệ nguyên nhân nào thì vẫn là sự thật.
Uống trà sữa cũng là thật.
Show thời trang còn mười phút cuối cùng, là phần phát biểu của nhà thiết kế.
Lâm Sơ Huỳnh không thích nghe phần này nên trộm đi ra ngoài, vừa lúc nhìn thấy màn hình điện thoại sáng lên, là Kiều Quả nhắn tin trên WeChat ––––
Kiều Quả: [Bà chủ, cô lên hot search rồi!]
Kiều Quả: [Bà chủ, cô nổi tiếng rồi!]
Lâm Sơ Huỳnh nghĩ nghĩ, trả lời: [Trước đó không phải tôi đã nổi tiếng rồi sao?]
Đêm từ thiện lần đó cô đã nằm trên hot search cả một đêm, sau đó bị những tin tức mới đè lên thì mới mai danh ẩn tích.
Nói đến đây, không thể không nhớ đến sợi dây chuyền.
Kiều Quả: [Không phải, lần này không chỉ bà chủ xinh đẹp như hoa lấn át toàn trường, mà ngài với Lục tổng cùng nhau nổi tiếng.]
Lâm Sơ Huỳnh:???
Vị chú hai này đến xem biểu diễn thời trang, không phải là muốn cọ fame của mình chứ? Cô liếc nhìn Lục Yến Lâm ngồi cạnh, đối mặt với anh.
Lục Yến Lâm hỏi: “Làm sao vậy?”
Giọng nói qua microphone của nhà thiết kế trong hội trường tăng lớn, anh buộc phải nghiêng người về phía cô, giọng nói trầm thấp theo lỗ tai tiến thẳng vào tim.
Như là đang thì thầm nói chuyện.
_______
Tác giả có lời muốn nói:
Lâm Sơ Huỳnh: C vị* xuất đạo!
Kiều Quả: Bà chủ nổi tiếng vì xem biểu diễn thời trang sao???
*C vị: vị trí trung tâm (center)
(*) Tùy mặt gửi lời: đoán ý/thăm dò ý qua lời nói và sắc mặt.
“Cô ấy có tức giận không?”
“Theo quản lý cửa hàng nói thì không, nhưng có vẻ tâm trạng không tốt lắm, hẳn vẫn bị ảnh hưởng.”
Lục Yến Lâm gõ gõ ngón tay xuống mặt bàn một lát.
Anh không nói gì, nhưng trợ lý đặc biệt Trần lại có thể cảm nhận có gì đó thay đổi: “Tiên sinh, có cần xử lý một chút không?”
“Tạm thời không cần.” Lục Yến Lâm chỉ nói bốn chữ.
Lâm Sơ Huỳnh không phải là người có thể chịu thiệt mà là người có thù tất báo, khi tự mình ra tay cô mới cảm thấy thỏa mãn, nếu mình chen ngang thì không tốt lắm.
Sau khi cô trút giận xong, anh bổ thêm một đao cũng không muộn.
Ý tưởng này dạo quanh một vòng trong đầu Lục Yến Lâm, quyết định xong, khóe môi anh khẽ nhếch lên lại cố kìm nén, mở tài liệu tiếp tục làm việc.
Phải làm việc thật tốt mới được.
Một lát sau, trợ lý đặc biệt Trần nghĩ việc của mình đã xong, tính rời khỏi văn phòng thì nghe giọng nói tổng giám đốc nhà mình:
“Xem cô ấy thích gì thì tặng qua.”
*****
Sau khi về nhà, Kiều Quả mang thư mời ở công ty đến, tuy mặt trên viết MOON, nhưng thực ra chính là nhà thiết kế trong nước.
Lâm Sơ Huỳnh mở thư mời, “Ồ, đúng vào ngày mai.”
Kiều Quả nói: “Đúng vậy, tôi sẽ thông báo với bên kia một chút.”
Khi nhận được thư mời, bọn họ không trả lời nên có thể bên kia sẽ nghĩ bọn họ không tới dự, hiện tại thông báo bên đó một chút, để tránh đến lúc đó lại xảy ra sai lầm không cần thiết.
Lâm Sơ Huỳnh cảm thấy cô trợ lý này rất hiểu ý mình.
Không biết Lâm Tồn tìm ở đâu ra, tuổi còn trẻ mà năng lực làm việc rất giỏi, hơn nữa trí nhớ cũng tốt không kém.
Ngày hôm qua, Trần Thanh Vân kia đeo kính râm lớn mà Kiều Quả vẫn có thể nhận ra, loại người mẫu nhỏ này mà còn nhớ rõ được thì có thể thấy trí nhớ xuất sắc nhường nào.
Buổi tối ngày hôm sau, Kiều Quả lái xe đến đón cô.
Show thời trang đã được bố trí xong, xa hoa, rất phù hợp với chủ đề rừng rậm lần này. Lâm Sơ Huỳnh cũng nể tình mặc chiếc váy dài màu xanh biếc.
Nhà thiết kế đã chờ ở cửa, thấy cô đến thì đôi mắt sáng lên: “Lâm tiểu thư, tôi còn nghĩ cô không thể tới chứ, không ngờ lại có được vinh dự này. Tôi đã sắp xếp chỗ ngồi cho cô rồi, chắc chắn là vị trí tốt.”
Lâm Sơ Huỳnh cong môi, nở nụ cười hoàn mỹ: “Cảm ơn, tôi rất thích chủ đề lần này của cô.”
Đối với xã giao này nọ cô đã thuận buồm xuôi gió, làm một tiểu thư nhà giàu, không hề ít việc cần rèn luyện hàng ngày.
Nhà thiết kế nghe vậy tươi cười càng sâu, ánh mắt không tự chủ nhìn về lễ phục hôm nay của Lâm Sơ Huỳnh, cảm thán.
Người này còn đẹp hơn người mẫu của cô ấy một trăm lần!
Bộ lễ phục này chắc chắn là hàng cao cấp được đặt may riêng, không ngờ rất phù hợp với chủ đề của cô ấy, tin đồn Lâm đại tiểu thư là người thích xem biểu diễn thời trang quả là đúng, một show thời trang nhỏ còn rất nghiêm túc.
Trên thực tế, chỉ là Lâm Sơ Huỳnh tiện tay chọn mặc thôi.
Phòng để quần áo của cô có hơn một ngàn bộ lễ phục với các màu khác nhau, từ cao cấp đến sản phẩm đặt riêng, hơn nữa bản thân cô lại là người thích mua sắm nên đếm không xuể.
“Hiện tại cô cũng bận, cứ để tôi tùy ý đi xem.” Lâm Sơ Huỳnh gật nhẹ đầu với đối phương, ôn nhu mở miệng.
“Được, nếu có chuyện gì thì có thể tìm tôi bất cứ lúc nào.” Nhà thiết kế kích động, hưng phấn rời đi.
Phía dưới sàn diễn còn chưa nhiều người ngồi.
Ở trước có thể thấy nhân viên công tác đi tới đi lui, Kiều Quả để ý ánh mắt Lâm Sơ Huỳnh nhìn về một cửa nhỏ, nói: ”Bên đó hẳn là phòng trang điểm của người mẫu.”
Lâm Sơ Huỳnh hứng thú: “Đi xem nào.”
Thực ra đây không được coi là phòng trang điểm, giống một nơi trung gian chuyển màn hơn, người mẫu nổi tiếng nhất ở đây chỉ có mấy người vedette, còn lại đều là người mẫu bình thường.
Hơn mười người mẫu nhỏ chen chúc bên trong, thấy tiếng mở cửa đi vào cũng không quay đầu, nhưng sau khi nhìn thấy thân ảnh xuất hiện trong gương, lại nhịn không được mà dời tầm mắt.
Người này là ai vậy?
Là người mẫu nửa đường được thêm vào sao?
Trần Thanh Vân vừa từ phòng trong ra, la lên: “Thợ trang điểm đâu, nhanh đến trang điểm cho tôi ––––“
Tiếng la của cô ta bỗng im bặt.
Trần Thanh Vân trợn mắt nhìn người phụ nữ đứng cạnh cửa, mười phần chắc chắn đây là người mình mới gặp hôm qua ở trung tâm thương mại, lại nhìn lễ phục và trang sức của đối phương, thế mà lại hoàn hảo hơn mình?? Là người mẫu vedette sao?
Không đúng, trong danh sách căn bản không có.
Lâm Sơ Huỳnh nâng mắt nhìn lại, thấy bộ trang phục hôm nay Trần Thanh Vân mặc thì chắc chắn cô ta đi mở màn, bộ trang phục hơi khoa trương, không giống ngày thường, kiểu tóc cũng thế.
Khi lên đài sẽ không gây bất ngờ, nhìn ở dưới thì thấy khá kỳ lạ.
Một nhân viên công tác đỏ mặt chạy tới, cầm di động, đôi mắt tỏa sáng, nói: “Xin lỗi, em có thể chụp cùng chị một bức ảnh không?”
Lâm Sơ Huỳnh còn chưa lên tiếng, Trần Thanh Vân đã gấp gáp mở miệng: “Cô là nhân viên công tác, quản một người ngoài làm gì?”
Nhân viên công tác dè dặt: “Nhưng mà.........”
“Nhưng mà sao?” Trần Thanh Vân hất cằm, biểu tình trào phúng, “Trên danh sách căn bản chẳng có tên người này, chứng tỏ cô ta không quan trọng, chắc là nửa đường được nhét thêm vào thôi.”
Lâm Sơ Huỳnh nhíu mày.
Không đợi cô trả lời, hô hấp của Trần Thanh Vân thêm nặng nề.
Lễ phục màu xanh biếc luôn luôn đẹp, rất có phong phạm thần tiên, chủ đề hôm nay tuy về rừng rậm nhưng đại đa số người sẽ không mặc màu này, chỉ có người phụ nữ trước mặt, bốn chữ “đằm thắm ngọt ngào” quả thực là tạo ra vì cô.
“Sao nhân viên công tác lại thế này, còn không mau lại đây, nếu mà có sai lầm gì cô chịu nổi không?” Trần Thanh Vân nhíu mày, lớn tiếng nói.
Giọng nói không nhỏ, có thể để người khác nghe được.
Nhân viên công tác liên tục giải thích với Lâm Sơ Huỳnh.
Lâm Sơ Huỳnh mỉm cười, khẽ nâng cằm, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Cô đi qua đó đi, chuẩn bị thật tốt cho vị người mẫu này.”
Trần Thanh Vân trừng lớn mắt.
Thái độ vênh mặt hất hàm sai khiến này là tự coi mình là bà chủ sao?
Lâm Sơ Huỳnh cũng không muốn nói nhảm với cô ta, cong môi, lộ ra nụ cười ý vị thâm trường rời khỏi, thân hình yểu điệu.
*****
Tám giờ tối, show thời trang bắt đầu đúng giờ.
Lâm Sơ Huỳnh ngồi tại vị trí đẹp nhất ở hàng đầu tiên, bên cạnh đều là một vài thương hiệu và người nổi tiếng, họ chưa từng gặp cô nên ánh mắt thỉnh thoảng vẫn đảo qua.
Nhà thiết kế vội trước vội sau.
Lâm Sơ Huỳnh nhìn chỗ ngồi bên cạnh mình, buổi diễn đã bắt đầu rồi mà vẫn chưa đến, cô vẫy vẫy tay: “Vị trí bên cạnh tôi sao lại trống không?”
Nhà thiết kế vội vàng nói: “Đây là vừa mới bổ sung thêm.......”
Cô ấy vừa mới nói xong, di động liền vang lên, chỉ đành nhanh chóng xin lỗi khách quý bên này, đi qua chỗ khác tiếp tục bận rộn.
Show nhỏ chính là như thế, nhà thiết kế tự mình chuẩn bị, nếu là show thời trang lớn ở quốc tế thì nhà thiết kế cũng không quá một người nhưng nhân viên tổng phụ trách sẽ không để nhà thiết kế chạy tới chạy lui đâu.
Lâm Sơ Huỳnh thừa dịp còn chưa bắt đầu, cúi đầu nghịch điện thoại.
Không lâu sau, bên cạnh có người ngồi xuống.
Lâm Sơ Huỳnh không nâng đầu, chỉ là khi ánh đèn tối xuống, nhà thiết kế tuyên bố show thời trang bắt đầu thì ngồi ngay ngắn lại.
Sau đó thấy bên tay phải mình.... Lục yến Lâm!
Lâm Sơ Huỳnh há hốc mồm, lộ ra ánh mắt không thể tin nổi, cẩn thận quan sát: “Chú hai cũng đến xem...... biểu diễn thời trang?”
Lục Yến Lâm thấy biểu tình sinh động của cô thì ừ.
Anh xác định không phải đến góp vui sao??
“Show thời trang này lại gửi thư mời cho chú sao, nhà thiết kế nghĩ cái gì vậy.....” Lâm Sơ Huỳnh nghi ngờ nhìn anh.
“Không thể đưa tôi sao?” Giọng nói Lục Yến Lâm trầm thấp.
“........ Không phải.” Lâm Sơ Huỳnh chữa cháy: “Đương nhiên là được rồi.”
Được thì được nhưng cảm thấy rất quái lạ sao ấy, trước kia cô không nghe nói Lục Yến Lâm tham dự show thời trang nào, hay là anh ấy thích những show như này?
Có lý do nào khác nữa không nhỉ?
Không đợi cô nghĩ nhiều, người mẫu trên sàn đã bắt đầu.
Trần Thanh Vân hít một hơi thật sâu, lần này cô ta tiêu không ít tiền để mua tài khoản blogger, chỉ chờ sau khi show thời trang kết thúc thì sẽ đăng bài, leo thẳng hot search.
Nhà thiết kế lần này không phải tên tuổi lớn, danh khí những người mẫu khác kém hơn cô ta, vedette cũng chẳng đẹp bằng mình.
Âm nhạc vang lên, nhà thiết kế dùng tay ra hiệu.
Trần Thanh Vân sải bước trên chiếc giày cao gót được thiết kế độc đáo, chậm rãi lên sàn, hết thảy đều giống hệt tưởng tượng, ánh đèn flash không ngừng tập trung trên người mình.
Sàn diễn này, thuộc về cô ta.....
Trần Thanh Vân bước đến sàn diễn chữ T, đang muốn phô bày tư thế hoàn mỹ dựa theo nhà thiết kế thì đôi mắt lại lập tức trừng lớn.
Người phụ nữ mặc chiếc váy màu xanh ngồi ở dưới đài, sợi tóc xoăn để trước ngực, da thịt trắng nõn, phát sáng như bạch ngọc, hai tay đặt trên túi xách, đang cười nhìn mình.
Cực kỳ xinh đẹp, nhưng cũng rất quen thuộc.
Sao cô ta lại ngồi vị trí tốt như thế?
Không phải là người mẫu nhỏ nửa đường được nhét vào sao?
Trên mặt Trần Thanh Vân không che giấu được sự sợ hãi, đồng tử co rụt lại, sắc mặt trắng bệch, bị lớp trang điểm đậm che một phần.
Lâm Sơ Huỳnh thản nhiên nhìn cô ta.
Những suy nghĩ hỗn loạn nảy ra trong đầu, tình tiết tốt đẹp mà Trần Thanh Vân đặt ra trong đầu xuất hiện sai lầm, thiếu chút nữa là trẹo chân ngã sấp xuống, cuối cùng vẫn ổn định tâm trạng.
Chỉ là khi cô ta vừa đưa lưng lại, thì không thể khống chế được mà nhớ đến cô gái ở dưới đài, cũng không biết bản thân hoàn thành phần đi như thế nào nữa.
Trở lại cánh gà, sắc mặt cô ta trắng bệch.
Mà trên sàn diễn lại là bầu không khí sôi động.
“Vui không?” Lục Yến Lâm hỏi.
“Rất vui nha.” Tâm tình Lâm Sơ Huỳnh rất tốt, giọng nói lảnh lót, quay đầu hỏi: “Cháu thích cô ta như vậy, tự mình làm bẽ mặt mình.”
Hôm nay lại thu hoạch được một phần vui vẻ.
Lục Yến Lâm thấy đôi mắt ngập tràn ý cười của cô, khóe môi cong cong, cộng thêm bộ lễ phục hôm nay trông rất giống nai con mới tìm được bảo bối.
Xem ra, không nhúng tay là quyết định chính xác.
Lâm Sơ Huỳnh bỗng tò mò hỏi: “Chú hai, nếu có người đắc tội chú thì chú sẽ làm gì?”
Người mẫu trên đài đi tới đi lui, hai người ở dưới lại dựa gần vào nhau, không có tự giác là mình đang xem biểu diễn thời trang.
“Đắc tội như thế nào?” Lục Yến Lâm hỏi.
“Chú sẽ cho người ta phá sản, hay sẽ làm gì?” Lâm Sơ Huỳnh lại hỏi.
Lục Yến Lâm nhìn ánh mắt ham học hỏi của cô, quyết định nhắc nhở: “Thường ngày xem phim thần tượng ít thôi.”
Lâm Sơ Huỳnh không cảm thấy có vấn đề gì: “Chú hai, công ty cháu lên kế hoạch quay một bộ phim thần tượng, đây gọi là lấy tài liệu thực tế đó.”
“............”
Camera chụp người mẫu trên đài, nhưng ngẫu nhiên cũng sẽ nháy khách quý dưới sàn diễn, tất nhiên sẽ có Lâm Sơ Huỳnh.
Hình như Lâm Sơ Huỳnh cảm nhận được, nhìn về máy ảnh, cười khẽ rồi nháy mắt, sau đó quay đi.
Lục Yến Lâm ngồi nghiêm một chỗ, không có biểu tình gì, tạo thành đối lập mạnh mẽ với người phụ nữ xinh đẹp rực rỡ bên cạnh.
Hiển nhiên khung cảnh xinh đẹp này trong máy quay đã xuất hiện trên mạng, khiến người đang xem trực tiếp muốn phát điên, một đám cứ bình luận “A a a a”.
Chờ người đàn ông thành thục cũng xuất hiện, cộng đồng mạng không thể kìm nén được mà “Đệch”.
Ống kính zoom xa, chụp lại cảnh vừa nãy.
Lâm Sơ Huỳnh nhỏ giọng nói: “Chú hai cứ như đang xem tin tức tài chính vậy, ngồi nghiêm túc như này đâu giống tới xem biểu diễn thời trang đâu.”
Lục Yến Lâm liếc cô, “Anh luôn luôn như này.”
Lâm Sơ Huỳnh thầm nói đương nhiên cô biết, lúc nào anh cũng như thế, cẩn thận tỉ mỉ, chỉ có lúc trên giường là khác hoàn toàn.
Nhưng đối lập như vậy lại càng hấp dẫn hơn.
*****
Về phần Trần Thanh Vân, sau khi vào cánh gà vẫn đang ảo não.
Cô ta cầm điện thoại xoát mấy lần, tiền đã sớm chuyển, bài viết đã chuẩn bị tốt từ sáng sớm rồi, có ảnh thì sẽ trực tiếp đăng lên mạng.
Hiện tại cô ta vừa muốn lên hot search, lại vừa không muốn lên.
Ngày hôm qua còn trào phúng người ta mặc đồ cao cấp giả đi uống trà sữa, hôm nay người ta lại ngồi ở vị trí khách quý dưới sàn diễn thời trang cô ta tham gia.
Đây và vận may gì vậy chứ!
Điện thoại di động của Trần Thanh Vân vang lên: “Đã leo lên hot search, cô có thể kiểm tra, bài viết chúng tôi cũng đăng rồi.”
Cô ta nhanh chóng nhấn vào hot search.
Vốn nghĩ mình sẽ ở đầu, bởi vì số tiền chi ra không hề nhỏ, kết quả nhìn hot search một lượt, sắc mặt tái xanh, thứ nhất thứ hai đều là người khác!
Mình bỏ tiền mua vẫn không bằng người khác sao??
Trần Thanh Vân không phục, nhấn vào xem. Bài đăng mới nhất trên weibo vậy mà đã có hơn 10.000 bình luận, lời khen ngợi bay tới tấp.
[Tôi thật sự quá khó khăn: Tôi chỉ xem show thời trang của nhà thiết kế mình yêu thích, kết quả trang phục không thể hấp dẫn tôi, mà khách quý dưới đài lại khiến trái tim tôi đập nhanh từng hồi, đây mới chính là nàng tiên nữ trong rừng rậm! Quỳ cầu xin weibo của tiên nữ!]
Đi kèm bình luận là tệp gif.
Ống kính chuyển đến gương mặt Lâm Sơ Huỳnh, đến đoạn Lâm Sơ Huỳnh cười khẽ nháy mắt, gần như bao quát ở bên trong, trực tiếp đánh trúng trái tim cộng đồng mạng.
[Đm, ai đây??]
[Sao giá trị nhan sắc này giờ mới xuất hiện, có phải minh tinh nào đó không?]
[Khuôn mặt này thực sự là đẹp đẹp đẹp!]
[Túm cái váy lại, đã mười phút rồi, có ai tìm được weibo của vị tiên nữ này chưa? Hu hu hu tôi cần thật nhiều bức ảnh của của người đẹp!]
Trần Thanh Vân nhìn người trên bức ảnh, sắc mặt lúc xanh lúc trắng.
Lúc trước bản thân tự cho mình là đúng, hiện tại bị vả mặt bốp bốp bốp, người ta có thể ngồi ở kia, mặc kệ nguyên nhân nào thì vẫn là sự thật.
Uống trà sữa cũng là thật.
Show thời trang còn mười phút cuối cùng, là phần phát biểu của nhà thiết kế.
Lâm Sơ Huỳnh không thích nghe phần này nên trộm đi ra ngoài, vừa lúc nhìn thấy màn hình điện thoại sáng lên, là Kiều Quả nhắn tin trên WeChat ––––
Kiều Quả: [Bà chủ, cô lên hot search rồi!]
Kiều Quả: [Bà chủ, cô nổi tiếng rồi!]
Lâm Sơ Huỳnh nghĩ nghĩ, trả lời: [Trước đó không phải tôi đã nổi tiếng rồi sao?]
Đêm từ thiện lần đó cô đã nằm trên hot search cả một đêm, sau đó bị những tin tức mới đè lên thì mới mai danh ẩn tích.
Nói đến đây, không thể không nhớ đến sợi dây chuyền.
Kiều Quả: [Không phải, lần này không chỉ bà chủ xinh đẹp như hoa lấn át toàn trường, mà ngài với Lục tổng cùng nhau nổi tiếng.]
Lâm Sơ Huỳnh:???
Vị chú hai này đến xem biểu diễn thời trang, không phải là muốn cọ fame của mình chứ? Cô liếc nhìn Lục Yến Lâm ngồi cạnh, đối mặt với anh.
Lục Yến Lâm hỏi: “Làm sao vậy?”
Giọng nói qua microphone của nhà thiết kế trong hội trường tăng lớn, anh buộc phải nghiêng người về phía cô, giọng nói trầm thấp theo lỗ tai tiến thẳng vào tim.
Như là đang thì thầm nói chuyện.
_______
Tác giả có lời muốn nói:
Lâm Sơ Huỳnh: C vị* xuất đạo!
Kiều Quả: Bà chủ nổi tiếng vì xem biểu diễn thời trang sao???
*C vị: vị trí trung tâm (center)