Chương 30: 30: Hồ Ly Tinh
Ở thành Vân Xuyên, Vĩnh Kì vừa đi thay ca tuần tra trở về huyện phủ lúc đi ngang qua nội đình các lại thấy Mộ Dung Hoa một mình ngồi suy tư ở đó.Thời gian gần đây Vĩnh Kì thường xuyên nhìn thấy cái dáng vẻ trầm lặng ấy của sư huynh, cất bước tiến lại gần Vĩnh Kì lên tiếng hỏi:"Sư huynh vẫn còn chưa ngủ sao? Huynh đang lo nghĩ chuyện gì vậy?"Mộ Dung Hoa không mở miệng, một tiếng "ừm" khẽ phát ra từ cổ họng, mắt vẫn không rời khỏi viên lam châu trong tay.Tầm nhìn của Vĩnh Kì dừng lại ở tấm gỗ nhỏ ghi bát tự của Tiểu Thất chừng một khắc mới rời ánh mắt ngồi xuống đối diện với Mộ Dung Hoa."Huynh định khi nào sẽ hồi kinh, Bắc Triều đã thu quân, bệ hạ cũng đã hạ chỉ rồi nếu còn lưu lại đây sợ sẽ có kẻ đặt điều nói bậy."Mộ Dung Hoa thu lại những món đồ nhỏ bỏ vào hà bao đỏ, không lo lắng gì mà trả lời:"Ta lại muốn xem kẻ nào dám đặt điều.Đệ trước mắt cùng Thượng Quan Dư đưa công chúa hồi kinh trước, ta xử lí xong chuyện trong thành sẽ về sau.""Để Tiểu Thẩm về đi, đệ ở đây với huynh."Mộ Dung Hoa đưa ánh mắt dò xét nhìn chằm chằm Vĩnh Kì.Truyện Khoa Huyễn"Vậy tùy đệ.Trở về nghỉ ngơi đi.""Sư huynh....!tẩu tử...!chắc rất mong tin huynh, giờ chiến sự đã bình ổn nếu huynh cũng mong nhớ tẩu ấy thì viết thư gửi về báo bình an đi....! Vĩnh Kì xin phép cáo lui."Vĩnh Kì rời đi còn hắn vẫn lặng im ngồi ở nội đình các, đến khi canh 5 đã điểm Mộ Dung Hoa mới cầm bút viết thư gửi về, một bức gửi mẫu thân, một bức gửi cho thê tử.Trước mắt là tờ giấy trắng Mộ Dung Hoa cầm bút lại không biết nên bắt đầu từ đâu.Hắn có quá nhiều chuyện để nói với Tiểu Thất nhưng những câu những chữ này không thể diễn tả được nỗi nhớ nhung của mình dành cho người kia.Cho đến khi cầm phong thư trên tay Mộ Dung Hoa bất chợt nở một nụ cười hiếm hoi trên khuôn mặt lãnh đạm thường ngày, hắn khẽ lẩm bẩm đầy dịu dàng: "Đợi ta."Tiểu Thất đang chặt củi ở ngoài sân lại bất chợt hắt hơi một tiếng, y đưa tay quẹt ngang mũi làm trên má bị dính một vệt bẩn.Tiểu Thất khẽ lầm bầm "gì chứ, ai nhắc mình vậy không biết" rồi lại tiếp tục với công việc.Khó khăn đưa cây rìu lên lại không thể bổ xuống, Tiểu Thất ngẩng cao đầu nhìn lên liền thấy một bàn tay rất trắng rất đẹp đang giữ lấy cây rìu của mình.Y quay đầu thì tầm nhìn lại dừng nơi yết hầu của Bạch Thái Thiên, vội vàng lùi lại giữ khoảng cách với chàng Tiểu Thất buông cây rìu ra bối rối nói:"Huynh làm cái gì vậy?"Bạch Thái Thiên nhẹ nhàng vung rìu chẻ đôi khúc củi nham nhở trước mặt."Vào trong đi chỗ này giao cho ta.Thời gian này làm phiền ngươi nhiều rồi, giờ thương thế đã đỡ hơn phải làm thêm trả lại món nợ này chứ."Chàng khẽ cười lời nói như thật như đùa khiến Tiểu Thất không biết nên làm thế nào."Ta cứu người không phải vì để người khác trả ơn, có tiền trả cũng được mà không có cũng không sao, huynh không cần lo nghĩ về chuyện này ".Bị cái dáng vẻ nghiêm túc của Tiểu Thất chọc cho bật cười, Bạch Thái Thiên lắc đầu sao lại có người đơn thuần dễ tin người đến như vậy chứ.Nhìn thấy vết bẩn dính trên má Tiểu Thất, chàng toan vươn tay chùi đi lại nghĩ đến chuyện gì đó bèn rụt tay về lên tiếng nhắc nhở:"Mặt ngươi....bị dính bẩn rồi.""Hả?"Tiểu Thất đưa cả hai tay lên má chùi chùi, không những không sạch còn làm cho cả khuôn mặt phủ một màu hồng nhạt, Bạch Thái Thiên thất thần trong chốc lát rồi rời đi tầm mắt.Chàng chớp mắt liên tục, sau cùng vẫn là lạnh giọng bảo Tiểu Thất đứng im.Chàng khép hờ các ngón tay, chỉ dùng ngón trỏ quẹt qua quẹt lại trên má Tiểu Thất."Xong rồi, ngươi đi đi."Tiểu Thất trước sau vẫn còn ngơ ngác giờ mới hồi thần lại, cũng không suy nghĩ gì về hành động có phần thân mật kia."Vậy...!phiền huynh rồi."Tiểu Thất đi rửa tay rồi ra ngoài.Chẳng biết nghe thấy tiếng gì mà Bạch Thái Thiên lại nhìn về phía phòng của Tiểu Thất, loáng thoáng thấy bóng dáng ai đó trong phòng.Bạch Thái Thiên nghiêm mặt suy tính gì đó rồi bỏ cây rìu qua một bên dọn dẹp lại đống củi mới chặt.Trong phòng Tiểu Thất phát ra tiếng động nho nhỏ rồi rất nhanh yên tĩnh trở lại.Chàng lặng lẽ theo sau bóng dáng vừa đi từ phòng Tiểu Thất ra rồi từ cửa sau mà đi thẳng ra rừng trúc.Đi một đoạn khá xa Chu Mẫn mới dừng lại vùng vằng vứt cây sáo trúc thật mạnh ra đất lẩm bẩm chửi rủa:"Thổi thổi thổi ngày nào cũng thổi thật là phiền chết, để xem từ giờ ngươi còn thổi được nữa không.Hừ."Cô ta đi rồi Bạch Thái Thiên mới tiến lên cúi người nhặt cây sáo trúc đã bị nứt ra một đường từ dưới đất lên.Chu Mẫn trong lòng dâng lên một cỗ vui vẻ vì vừa trút được cơn giận trở về nhà, đang đi cô bỗng dừng bước chân rồi lùi về sau mấy bước, cô cố nở một nụ cười tự nhiên hỏi người đang chắn trước mặt mình."Bạch công tử, giữa thanh thiên bạch nhật công tử chặn đường tiểu nữ là muốn làm gì."Trong giọng nói của Chu Mẫn như đang đè nén nỗi lo sợ và chột dạ khi nhìn thấy trên tay Bạch Thái Thiên là cây sáo trúc cô vừa vứt cách đây không lâu.Bạch Thái Thiên cầm cây sáo từng bước tiến lại gần Chu Mẫn nhếch khóe miệng cười khinh:"Làm gì? Cô, cho ta chạm tay vào cũng cảm thấy dơ bẩn."Chu Mẫn tức giận đến mức ngực đập phập phồng nhưng vẫn giữ bình tĩnh:"Huynh....!đừng có quá đáng.Tiểu nữ đắc tội gì với công tử mà khiến cho công tử buông lời nhục mạ như vậy."Bạch Thái Thiên đưa đôi mắt thâm sâu nhìn thẳng Chu Mẫn."Cô có thể đắc tội ta sao? Đừng đánh giá bản thân quá cao.Ta cảnh cáo cô nếu còn dám có suy nghĩ động vào Tiểu Thất ta cho cô biết cảm giác thế nào gọi là sống-không-bằng-chết.""Đừng có mà doạ ta.Nếu dám động vào ta công tử sẽ không tha cho ngươi."Bạch Thái Thiên như vừa nghe một câu chuyện cười."Hahaha.Công tử? Hoàng đế ta còn không sợ chứ đừng nói đến một tên vô danh tiểu tốt." Chàng đưa mặt lại gần khuôn mặt đã trắng bệch của Chu Mẫn rồi nói:" Đừng để ta nhắc lại lần thứ hai ".Chu Mẫn căm phẫn nắm chặt hai bàn tay nhìn Bạch Thái Thiên dần đi xa, cô rít tên từng tiếng qua kẽ răng:"Đúng là thứ hồ ly tinh, đi tới đâu cũng muốn câu dẫn nam nhân.".