Chương 12: "Bởi vì tôi muốn yêu em say đắm."
Editor: Yang Hy.
"Ôn Kỳ Du, em có biết Du mang nghĩa gì không? Vui vẻ đó, Kỳ Du à, em phải cho anh niềm vui đấy."
Ôn Kỳ Du tỉnh dậy từ trong giấc mơ, cậu không nhớ rõ thứ gì hết, chỉ nhớ được Ôn Đông Lâm nói rằng anh muốn mình cho anh niềm vui.
Lúc này đây cậu không thể phân biệt được giữa mơ và thực, hình như từ khi Ôn Đông Lâm trở về, cậu thường xuyên có cảm giác không thực này.
Chuông điện thoại reo lên, Ôn Kỳ Du cầm lên xem, là Ôn Đông Lâm.
Ôn Kỳ Du do dự một lát, nhưng cậu vẫn nghe máy.
Bình thường Ôn Đông Lâm gọi đến thì Ôn Kỳ Du sẽ mở lời trước, nhưng lần này cậu không nói gì cả, bởi vậy hai bên đều không có âm thanh.
"Kỳ Du ơi?"
"Ừm."
"Em đang làm gì đó?"
"Ngủ."
"Ngủ sao?" Từ giọng điệu của Ôn Đông Lâm có thể nghe ra được sự ngạc nhiên của anh. Ủng hộ chính chủ vào ngaу _ ??ù???u уện﹒?n _
Ôn Kỳ Du liếc mắt nhìn thời gian, kim giờ đang chỉ số mười hai, cậu hiểu được lý do Ôn Đông Lâm lại ngạc nhiên như vậy.
"Em đến đây đi."
Ôn Kỳ Du biết mình không thể từ chối được.
Khắp khố xá giăng đầy đèn lồng và các món đồ trang trí đầy màu sắc, không khí năm mới cực kỳ nhộn nhịp. Ngày mồng một Tết, Ôn Đông Lâm mới bắt đầu dán câu đối tết ở trước cửa, lúc Ôn Kỳ Du đến thì vừa dán xong, anh nghe thấy tiếng liền quay đầu lại.
"Kỳ Du, em đến rồi."
Ôn Kỳ Du không đoán được suy nghĩ của Ôn Đông Lâm, như thể dù có xảy ra chuyện gì thì anh vẫn cứ bình tĩnh như không.
"Em vào đi, tôi vừa dán câu đối xuân xong này, cũng không tệ lắm nhỉ?"
Ôn Kỳ Du nhìn câu đối phẳng phiu, "Rất đẹp."
Cái hôn đơn giản ngày hôm qua giống như gợn sóng trên mặt nước, đến khi lặng yên lại là không còn dấu vết, nó không khiến hai người trở nên thân mật hơn chút nào, cả hai vẫn nói chuyện khách sáo như những người bạn chưa thân thiết.
Ôn Kỳ Du đi theo Ôn Đông Lâm vào nhà và tiện tay đóng cửa lại, cậu nghe thấy trong phòng có tiếng nhạc, nhưng không phải nhạc thời này mà lại giống như những khúc nhạc buồn từ thập niên tám mươi chín mươi.
Ôn Kỳ Du vừa mới xoay lại thì Ôn Đông Lâm đã nghiêng người tới, tay anh đặt trên trán cậu đẩy về phía sau, Ôn Kỳ Du hơi ngước lên, đầu đụng vào cửa, vì nó khá cứng nên đầu cậu cũng hơi đau.
Ôn Đông Lâm vẫn mỉm cười như không có chuyện gì xảy ra.
"Kỳ Du à, em nên hỏi tôi chút gì đó đấy."
Ôn Kỳ Du nhìn Ôn Đông Lâm rồi trả lời: "Hỏi gì đây?"
Ôn Đông Lâm va vào cậu, chiếc hôn lần này không giống với cái chạm nhẹ lần trước, Ôn Kỳ Du cảm thấy môi mình có hơi tê tê.
Khi Ôn Đông Lâm rời khỏi đôi môi của Ôn Kỳ Du, cậu vẫn còn thở hổn hển chưa ổn định lại được, anh còn thấy được bộ ngực cậu đang phập phồng.
"Kỳ Du à, em nhịn giỏi thật đấy."
Ôn Kỳ Du lại nhìn thấy nụ cười như đã dự đoán trước được của Ôn Đông Lâm, cậu ngập ngừng vòng tay qua eo Ôn Đông Lâm, anh không từ chối mà còn nhích lại gần cậu hơn.
Ôn Đông Lâm lại hôn cậu, anh cảm giác được Ôn Kỳ Du đã từ chờ đợi biến thành hùa theo, Ôn Đông Lâm lùi về sau, Ôn Kỳ Du cũng theo anh tiến về phía trước, mãi đến khi lưng Ôn Đông Lâm chạm vào tủ, Ôn Kỳ Du mới chịu thả lỏng cánh tay đang ôm chặt lấy anh mà chuyển hướng lên ôm cổ Ôn Đông Lâm, cậu hôn anh càng thêm dùng sức.
Đến khi dừng lại, Ôn Kỳ Du thì thở hổn hển, còn Ôn Đông Lâm vẫn dựa vào cậu, đôi môi miết nhẹ trên mặt cậu cho đến đôi mắt mới quay trở lại bờ môi, đóng một cái dấu, hôn thêm một lần cuối.
"Ôn Đông Lâm, sao anh lại như vậy?"
Ôn Kỳ Du đúng là đồ đần, ngay chính lúc này Ôn Đông Lâm nảy ra ý nghĩ đó.
"Bởi vì anh rất vui vẻ đó." Ôn Đông Lâm trả lời như vậy.
"Gì cơ?" Ôn Kỳ Du không mong Ôn Đông Lâm sẽ trả lời kiểu như "Bởi vì tôi thích em", nhưng câu trả lời này của Ôn Đông Lâm làm cậu khó hiểu quá.
Cậu lại lần nữa có ý nghĩ Ôn Đông Lâm thật xấu xa, thậm chí còn cảm thấy Ôn Đông Lâm đang ghẹo mình.
Ôn Kỳ Du buông Ôn Đông Lâm ra, cậu giãy dụa lùi về sau nhưng Ôn Đông Lâm lại ôm chặt quá, cậu trốn không được.
"Ôn Kỳ Du à, bởi vì tôi..."
Ôn Kỳ Du chắc mẩm rằng Ôn Đông Lâm cố ý, anh biết mình rất cần một câu trả lời nên mới cố ý dừng lại như vậy để mình phải sốt ruột.
Ôn Đông Lâm ghé sát vào tai Ôn Kỳ Du, má kề bên má cậu.
"Bởi vì tôi muốn yêu em say đắm đó."
"Bùm" một tiếng, trước mắt Ôn Kỳ Du là trời đất quay cuồng.
Ôn Đông Lâm đặt vô số chiếc hôn khẽ lên cổ Ôn Kỳ Du, rồi lại càng dùng sức ôm cậu vào lòng mình.
Tiếng nhạc từ loa vẫn đang tiếp tục vang lên, một giai điệu mang hơi hướm xưa cũ truyền tới:
Chính em người dịu dàng ấy,
Đã cho tôi một ước mơ,
Rong chơi trên những gợn sóng nhấp nhô,
Trong vòng tay của em.
Updated - 25/12/23
"Ôn Kỳ Du, em có biết Du mang nghĩa gì không? Vui vẻ đó, Kỳ Du à, em phải cho anh niềm vui đấy."
Ôn Kỳ Du tỉnh dậy từ trong giấc mơ, cậu không nhớ rõ thứ gì hết, chỉ nhớ được Ôn Đông Lâm nói rằng anh muốn mình cho anh niềm vui.
Lúc này đây cậu không thể phân biệt được giữa mơ và thực, hình như từ khi Ôn Đông Lâm trở về, cậu thường xuyên có cảm giác không thực này.
Chuông điện thoại reo lên, Ôn Kỳ Du cầm lên xem, là Ôn Đông Lâm.
Ôn Kỳ Du do dự một lát, nhưng cậu vẫn nghe máy.
Bình thường Ôn Đông Lâm gọi đến thì Ôn Kỳ Du sẽ mở lời trước, nhưng lần này cậu không nói gì cả, bởi vậy hai bên đều không có âm thanh.
"Kỳ Du ơi?"
"Ừm."
"Em đang làm gì đó?"
"Ngủ."
"Ngủ sao?" Từ giọng điệu của Ôn Đông Lâm có thể nghe ra được sự ngạc nhiên của anh. Ủng hộ chính chủ vào ngaу _ ??ù???u уện﹒?n _
Ôn Kỳ Du liếc mắt nhìn thời gian, kim giờ đang chỉ số mười hai, cậu hiểu được lý do Ôn Đông Lâm lại ngạc nhiên như vậy.
"Em đến đây đi."
Ôn Kỳ Du biết mình không thể từ chối được.
Khắp khố xá giăng đầy đèn lồng và các món đồ trang trí đầy màu sắc, không khí năm mới cực kỳ nhộn nhịp. Ngày mồng một Tết, Ôn Đông Lâm mới bắt đầu dán câu đối tết ở trước cửa, lúc Ôn Kỳ Du đến thì vừa dán xong, anh nghe thấy tiếng liền quay đầu lại.
"Kỳ Du, em đến rồi."
Ôn Kỳ Du không đoán được suy nghĩ của Ôn Đông Lâm, như thể dù có xảy ra chuyện gì thì anh vẫn cứ bình tĩnh như không.
"Em vào đi, tôi vừa dán câu đối xuân xong này, cũng không tệ lắm nhỉ?"
Ôn Kỳ Du nhìn câu đối phẳng phiu, "Rất đẹp."
Cái hôn đơn giản ngày hôm qua giống như gợn sóng trên mặt nước, đến khi lặng yên lại là không còn dấu vết, nó không khiến hai người trở nên thân mật hơn chút nào, cả hai vẫn nói chuyện khách sáo như những người bạn chưa thân thiết.
Ôn Kỳ Du đi theo Ôn Đông Lâm vào nhà và tiện tay đóng cửa lại, cậu nghe thấy trong phòng có tiếng nhạc, nhưng không phải nhạc thời này mà lại giống như những khúc nhạc buồn từ thập niên tám mươi chín mươi.
Ôn Kỳ Du vừa mới xoay lại thì Ôn Đông Lâm đã nghiêng người tới, tay anh đặt trên trán cậu đẩy về phía sau, Ôn Kỳ Du hơi ngước lên, đầu đụng vào cửa, vì nó khá cứng nên đầu cậu cũng hơi đau.
Ôn Đông Lâm vẫn mỉm cười như không có chuyện gì xảy ra.
"Kỳ Du à, em nên hỏi tôi chút gì đó đấy."
Ôn Kỳ Du nhìn Ôn Đông Lâm rồi trả lời: "Hỏi gì đây?"
Ôn Đông Lâm va vào cậu, chiếc hôn lần này không giống với cái chạm nhẹ lần trước, Ôn Kỳ Du cảm thấy môi mình có hơi tê tê.
Khi Ôn Đông Lâm rời khỏi đôi môi của Ôn Kỳ Du, cậu vẫn còn thở hổn hển chưa ổn định lại được, anh còn thấy được bộ ngực cậu đang phập phồng.
"Kỳ Du à, em nhịn giỏi thật đấy."
Ôn Kỳ Du lại nhìn thấy nụ cười như đã dự đoán trước được của Ôn Đông Lâm, cậu ngập ngừng vòng tay qua eo Ôn Đông Lâm, anh không từ chối mà còn nhích lại gần cậu hơn.
Ôn Đông Lâm lại hôn cậu, anh cảm giác được Ôn Kỳ Du đã từ chờ đợi biến thành hùa theo, Ôn Đông Lâm lùi về sau, Ôn Kỳ Du cũng theo anh tiến về phía trước, mãi đến khi lưng Ôn Đông Lâm chạm vào tủ, Ôn Kỳ Du mới chịu thả lỏng cánh tay đang ôm chặt lấy anh mà chuyển hướng lên ôm cổ Ôn Đông Lâm, cậu hôn anh càng thêm dùng sức.
Đến khi dừng lại, Ôn Kỳ Du thì thở hổn hển, còn Ôn Đông Lâm vẫn dựa vào cậu, đôi môi miết nhẹ trên mặt cậu cho đến đôi mắt mới quay trở lại bờ môi, đóng một cái dấu, hôn thêm một lần cuối.
"Ôn Đông Lâm, sao anh lại như vậy?"
Ôn Kỳ Du đúng là đồ đần, ngay chính lúc này Ôn Đông Lâm nảy ra ý nghĩ đó.
"Bởi vì anh rất vui vẻ đó." Ôn Đông Lâm trả lời như vậy.
"Gì cơ?" Ôn Kỳ Du không mong Ôn Đông Lâm sẽ trả lời kiểu như "Bởi vì tôi thích em", nhưng câu trả lời này của Ôn Đông Lâm làm cậu khó hiểu quá.
Cậu lại lần nữa có ý nghĩ Ôn Đông Lâm thật xấu xa, thậm chí còn cảm thấy Ôn Đông Lâm đang ghẹo mình.
Ôn Kỳ Du buông Ôn Đông Lâm ra, cậu giãy dụa lùi về sau nhưng Ôn Đông Lâm lại ôm chặt quá, cậu trốn không được.
"Ôn Kỳ Du à, bởi vì tôi..."
Ôn Kỳ Du chắc mẩm rằng Ôn Đông Lâm cố ý, anh biết mình rất cần một câu trả lời nên mới cố ý dừng lại như vậy để mình phải sốt ruột.
Ôn Đông Lâm ghé sát vào tai Ôn Kỳ Du, má kề bên má cậu.
"Bởi vì tôi muốn yêu em say đắm đó."
"Bùm" một tiếng, trước mắt Ôn Kỳ Du là trời đất quay cuồng.
Ôn Đông Lâm đặt vô số chiếc hôn khẽ lên cổ Ôn Kỳ Du, rồi lại càng dùng sức ôm cậu vào lòng mình.
Tiếng nhạc từ loa vẫn đang tiếp tục vang lên, một giai điệu mang hơi hướm xưa cũ truyền tới:
Chính em người dịu dàng ấy,
Đã cho tôi một ước mơ,
Rong chơi trên những gợn sóng nhấp nhô,
Trong vòng tay của em.
Updated - 25/12/23