Chương 10: "Trông thấy người mình thích, chắc là sẽ muốn cười mà nhỉ."
Editor: Yang Hy.
"Cậu có thích ai không?"
Ôn Đông Lâm vừa hỏi vừa sắp xếp lại những thứ mình đã mua.
Ôn Kỳ Du thấy đồ đạc anh mua phần lớn là đồ gia dụng và một số vật trang trí cho tết xuân, điều này cho cậu một loại cảm giác rằng anh sẽ ở lại Thượng Hải.
Nghe thấy câu hỏi của Ôn Đông Lâm, cậu do dự một hồi rồi mới trả lời: "Có."
Cậu không muốn lừa gạt Ôn Đông Lâm, cũng không cần phải nói dối anh.
"Thật sao? Vậy anh ta có thích cậu không?" Ôn Đông Lâm có vẻ như rất hứng thú với đời sống tình cảm của cậu.
Ôn Kỳ Du cũng giúp lấy đồ trong túi ra, là một đôi chén sứ màu xám đậm phối với đường viền màu lam, cậu nhẹ giọng trả lời: "Không thích."
"Anh ta từ chối cậu sao?"
"Tôi chưa nói với anh ấy."
"Vậy làm sao cậu biết là không thích?"
Ôn Kỳ Du không muốn phân tích với Ôn Đông Lâm tại sao người cậu thích lại không thích cậu nên chỉ ậm ờ giải thích: "Tôi biết vậy thôi."
Ôn Đông Lâm nhận lấy chiếc cốc trong tay Ôn Kỳ Du và đặt lên trên cái kệ chén phía sau, anh đưa lưng về phía cậu và nói: "Cậu nên nói cho anh ta biết, cậu tốt vậy mà, đừng lo lắng quá."
Ôn Kỳ Du nhìn Ôn Đông Lâm rồi tự giễu: "Tôi thì có gì tốt đâu.".
Ôn Đông Lâm không trả lời, thật ra Ôn Kỳ Du có chút chờ mong anh sẽ nói ra được dăm ba ưu điểm của mình, cho dù là khách sáo cũng được, nhưng anh lại không làm vậy.
"Chắc cậu không biết Kỳ Hoan ở sau lưng khen cậu thế nào đâu, cậu trong lời của cậu ta như một người hoàn hảo luôn đó."
Ôn Đông Lâm nhắc tới Kỳ Hoan rất tự nhiên, Ôn Kỳ Du đan hai tay lại, "Con bé hay nhắc đến tôi lắm hả?"
"Không có, tôi với Kỳ Hoan cũng chẳng liên lạc nhiều, thỉnh thoảng cậu ta sẽ nhắc đến cậu, nói cậu giống như người đứng ngoài cuộc ấy, cho nên vừa rồi cậu nói đã có người thích làm tôi bất ngờ thật đấy."
Người đứng ngoài cuộc, Ôn Kỳ Du cho rằng bốn chữ này không hề liên quan đến mình chút nào.
"Cho nên tôi nghĩ người cậu thích chắc phải rất ưu tú."
Ôn Kỳ Du không nhịn được cười, Ôn Đông Lâm lại dạt dào hứng thú đứng nhìn khuôn mặt tươi cười của cậu rồi nói với vẻ chân thành: "Kỳ Du à, cậu thật sự nên cười nhiều hơn đó."
Ôn Kỳ Du nghe vậy lại ngừng cười, cậu trả lời: "Bình thường cũng không có gì để cười cả."
Ôn Đông Lâm dường như đang thật sự suy nghĩ xem có điều gì có thể khiến Ôn Kỳ Du cười được, anh đột nhiên tới gần cậu.
"Trông thấy người mình thích, chắc là sẽ muốn cười mà nhỉ."
Updated - 25/12/23
"Cậu có thích ai không?"
Ôn Đông Lâm vừa hỏi vừa sắp xếp lại những thứ mình đã mua.
Ôn Kỳ Du thấy đồ đạc anh mua phần lớn là đồ gia dụng và một số vật trang trí cho tết xuân, điều này cho cậu một loại cảm giác rằng anh sẽ ở lại Thượng Hải.
Nghe thấy câu hỏi của Ôn Đông Lâm, cậu do dự một hồi rồi mới trả lời: "Có."
Cậu không muốn lừa gạt Ôn Đông Lâm, cũng không cần phải nói dối anh.
"Thật sao? Vậy anh ta có thích cậu không?" Ôn Đông Lâm có vẻ như rất hứng thú với đời sống tình cảm của cậu.
Ôn Kỳ Du cũng giúp lấy đồ trong túi ra, là một đôi chén sứ màu xám đậm phối với đường viền màu lam, cậu nhẹ giọng trả lời: "Không thích."
"Anh ta từ chối cậu sao?"
"Tôi chưa nói với anh ấy."
"Vậy làm sao cậu biết là không thích?"
Ôn Kỳ Du không muốn phân tích với Ôn Đông Lâm tại sao người cậu thích lại không thích cậu nên chỉ ậm ờ giải thích: "Tôi biết vậy thôi."
Ôn Đông Lâm nhận lấy chiếc cốc trong tay Ôn Kỳ Du và đặt lên trên cái kệ chén phía sau, anh đưa lưng về phía cậu và nói: "Cậu nên nói cho anh ta biết, cậu tốt vậy mà, đừng lo lắng quá."
Ôn Kỳ Du nhìn Ôn Đông Lâm rồi tự giễu: "Tôi thì có gì tốt đâu.".
Ôn Đông Lâm không trả lời, thật ra Ôn Kỳ Du có chút chờ mong anh sẽ nói ra được dăm ba ưu điểm của mình, cho dù là khách sáo cũng được, nhưng anh lại không làm vậy.
"Chắc cậu không biết Kỳ Hoan ở sau lưng khen cậu thế nào đâu, cậu trong lời của cậu ta như một người hoàn hảo luôn đó."
Ôn Đông Lâm nhắc tới Kỳ Hoan rất tự nhiên, Ôn Kỳ Du đan hai tay lại, "Con bé hay nhắc đến tôi lắm hả?"
"Không có, tôi với Kỳ Hoan cũng chẳng liên lạc nhiều, thỉnh thoảng cậu ta sẽ nhắc đến cậu, nói cậu giống như người đứng ngoài cuộc ấy, cho nên vừa rồi cậu nói đã có người thích làm tôi bất ngờ thật đấy."
Người đứng ngoài cuộc, Ôn Kỳ Du cho rằng bốn chữ này không hề liên quan đến mình chút nào.
"Cho nên tôi nghĩ người cậu thích chắc phải rất ưu tú."
Ôn Kỳ Du không nhịn được cười, Ôn Đông Lâm lại dạt dào hứng thú đứng nhìn khuôn mặt tươi cười của cậu rồi nói với vẻ chân thành: "Kỳ Du à, cậu thật sự nên cười nhiều hơn đó."
Ôn Kỳ Du nghe vậy lại ngừng cười, cậu trả lời: "Bình thường cũng không có gì để cười cả."
Ôn Đông Lâm dường như đang thật sự suy nghĩ xem có điều gì có thể khiến Ôn Kỳ Du cười được, anh đột nhiên tới gần cậu.
"Trông thấy người mình thích, chắc là sẽ muốn cười mà nhỉ."
Updated - 25/12/23