Chương 6
"Nghĩ lại năm ấy, tôi còn nhớ rõ ba ông mạnh mẽ đưa tôi từ cửa nhà đi vòng quanh nội thành một vòng, nói muốn giúp tôi tìm nhà, cuối cùng cũng đưa tôi quay trở lại nhà." Người đàn ông trung niên mang mắt kính cười ha hả nhìn lão bằng hữu bên cạnh trên mặt đầy ngượng ngùng, "Cái bóng ma tâm lý thời thơ ấu này hại tôi đến bây giờ cứ thấy nhiều đường là sẽ run chân. Lữ Hoằng xấu hổ xoa xoa mặt, "Thẩm Khương, tôi nói ông này, đều là chuyện của bao nhiêu năm trước, ông cư nhiên còn nhớ rõ." "Ha ha ha, đương nhiên, nếu không có Lữ thúc thúc, hai ta cũng không có khả năng nhận thức, rồi thành bạn tốt nhiều năm như vậy." Thẩm Khương rất hoài niệm, người tốt như vậy, như thế nào lại ra đi không lời từ biệt vậy đâu. Lữ Hoằng vẻ mặt trầm ngâm, trong lòng chua xót, "Nhiều năm như vậy, tôi vẫn luôn muốn hỏi ông ấy, vì cái gì bỏ tôi mà đi, ông ấy là trách tôi không nghe lời, không chịu ngoan ngoãn học tập cho tốt, nhiều năm như vậy cũng không gặp được ông ấy dù chỉ là một lần trong mơ, tuyệt nhiên không chịu nhìn lại tôi dù chỉ một lần." Thẩm Khương nhíu nhíu mày, vội trấn an, "Là tôi không tốt, không nên nói cái này. Hiện giờ Nam gia chịu trở về rót vốn hơn 1 tỷ cho một hạng mục lớn, đây là chuyện tốt, có lợi cho việc phát triển các ngành nghề trong nội thành, mau vui vẻ một chút đi." Lữ Hoằng lau mặt, không cười nữa, "Đúng vậy, ít nhiều có bạn tốt là ông giật dây. Lại nói chuyện này, tôi ngược lại tò mò, Nam Thừa Phong kia tuổi còn trẻ, rốt cuộc có bản lĩnh gì mà có thể khiến lão cáo già xảo quyệt như ông kiêng nể." "Không thể ngờ, tôi chưa từng nghĩ có ngày ông sẽ đánh giá cao một ai đó đến như vậy? Chẳng lẽ vì hắn là con trai nhà giàu số một? Nếu so tài phú, ông hiện giờ cũng không thua kém Nam gia nhiều lắm a." Lữ Hoằng rất ngạc nhiên. Thẩm Khương lại cười cười, nhỏ giọng nói, "Tôi chỉ có thể nói, kiến thức qua tính tình cùng thủ đoạn của Nam Thừa Phong này, tôi là tình nguyện đắc tội nhà giàu số một cũng không dám đắc tội hắn......" Thẩm Khương thở dài làm Lữ Hoằng ngạc nhiên không thôi, "Nói như vậy, thế nhưng không có ai chế phục được hắn?" "Chỉ sợ đời này không có ai." Thẩm Khương cười cười lắc lắc đầu, Lữ Hoằng ngạc nhiên không tin. (Có nha, có Chỉ Chỉ a!!!) Bí thư gõ cửa làm gián đoạn đối thoại của hai người, cẩn thận tiến vào hỏi. "Lãnh đạo, bên ngoài có người tên Chân Tùng muốn gặp ngài, nói là có chuyện quan trọng muốn thương lượng với ngài." "Chân Tùng? Ta không quen biết, nói hắn quay về đi." Hắn cũng Thẩm Khương đều là quý nhân bận rộn, hiện giờ khó khăn lắm mới gặp được nhau, sao có thể phí thời gian cho người ngoài chứ. "Hắn không chịu đi, nói cho ngài nhìn xem cái này, nói nếu ngài nhìn xong vẫn không muốn gặp, hắn liền rời khỏi." "Lấy đến đây đi." Lữ Hoằng nhíu mày, nhìn lướt qua hình ảnh trong di động bí thư, "Ta xem qua rồi, kêu hắn đi đi." Bí thư vừa muốn rời đi, lại nghe ông hét lớn một tiếng, "Từ từ! Cho hắn vào!" Thẩm Khương ngạc nhiên trước thái độ thay đổi 180 độ của Lữ Hoằng, "Hình ảnh gì vậy?" "Một lá bùa, ký hiệu trên lá bùa là của một môn phái đặc biệt hợp tác với bên trên." Lữ Hoằng mặt ngưng trọng, dùng ngón tay chỉ lên. Thẩm Khương hiểu rõ, nghiêm túc gật đầu, "Đó là đắc tội không nổi." Chân Tùng có chút không thể tin được, Lữ Hoằng thế mà chịu gặp hắn, chỉ bằng một lá bùa của Lục Chỉ? 'Chào ngài." Chân Tùng cung kính chào hỏi, bơi vì quá khẩn trương, thiếu chút nữa nói lắp. "Mau ngồi xuống." Không nghĩ Lữ Hoằng đối với hắn rất ân cần, còn dò hỏi lai lịch lá bùa, "Cậu quen biết đại sư môn phái này? Thực sự có phúc khí, vị đại sư kia hiện đang ở đâu a?" Thái độ của Lữ Hoằng làm Chân Tùng chấn động: Ông chủ của hắn rốt cuộc có thân phận gì vậy? Xong việc nhất định nghe theo ông chủ, ngoan ngoãn tiến hành sửa phong thuỷ, không dám không tin. Chân Tùng nghĩ xong liền lấy lá bùa ra đưa cho Lữ Hoằng, Lữ Hoằng không rõ nguyên nhân, tiếp nhận lá bùa. Bỗng nhiên, một luồng khí bay ra khiến ông theo bản năng ngả người ra sau tránh đi. Chờ sương khói tan hết, Lữ Hoằng sửng sốt, nháy mắt lệ rơi đầy mặt. "Con trai, con đã lớn như vậy rồi?!" Rốt cuộc vẫn là thân sinh nhi tử (con ruột), "mắt xanh" vẫn có thể nhận ra, "Ba lúc ấy là vì đi mua bánh kem cho con nên mới bị xe đụng phải, ba không phải bỏ đi, ba chính là muốn chuẩn bị sinh nhật cho con." Lữ Hoằng không nói hai lời, quỳ rạp xuống đất, ôm "mắt xanh" khóc lên. Chân Tùng nhìn một người đàn ông 40 tuổi ôm một quỷ hồn 20 tuổi khóc thảm như vậy, mũi không khỏi có chút chua xót, đi ra ngoài giúp bọn họ đóng cửa lại, nhường lại không gian cho hai cha con, để họ đem tiếc nuối bao năm nay phát tiết ra. Không biết qua bao lâu, Lữ Hoằng đi ra, đôi mắt vẫn còn đỏ hồng. Hắn lễ phép cười, "Làm cậu chê cười, sự tình cụ thể ba đã giải thích rõ cho ta, còn nhờ cậu dẫn ta đi gặp đại sư, ta muốn đích thân tới cửa bái tạ." Ngón tay Lữ Hoằng thả bên người vẫn còn hơi run rẩy. Hoá giải được khúc mắc suốt 30 năm nay, ba ông có thể hoàn thành tâm nguyện, được siêu độ chuyển thế, nói Lục Chỉ là ân nhân tái tạo cũng không quá. "Ông chủ nói không cần cảm tạ hắn, làm nhiều việc thiện, vì ba ngài tích phúc là tốt rồi." Chân Tùng truyền lại nguyên văn lời Lục Chỉ; Lục Chỉ sinh hoạt giàu có, vô ưu vô lự, căn bản không cần người khác cảm ơn cùng tạ lễ. Cậu chính là thật sự vô tư mà trợ giúp người khác, càng như vậy, Chân Tùng càng thấy cậu thiện lương, đáng yêu, toả sáng lấp lánh, cũng tình nguyện vì cậu mà làm bất cứ việc gì. "Việc này đại sư cứ yên tâm, ta sẽ cho người quyên góp một khoảng cho cô nhi viện, nhưng ân tình của đại sư ta không thể không cảm tạ, đây cũng là ý của ba ta, xin nhờ giúp ta gặp được đại sư." Lữ Hoằng cầu khẩn. "Này, ông chủ ta thật sự không cần...... Ngài đừng như vậy!" Chân Tùng hoảng sợ, một nhân vật lớn như Lữ Hoằng thế mà chỉ vì được gặp Lục Chỉ lại khom lưng thỉnh cầu với hắn, hắn nhanh chóng né sang hướng khác. "Kia...... thôi được rồi." Chân Tùng mềm lòng đáp ứng,trong lòng thầm cầu nguyện Lục Chỉ sẽ không vì chuyện này mà nổi giận. "Cảm ơn! Cảm ơn!" Lữ Hoằng kích động nói lời cảm tạ, đi theo hắn đến cửa hàng, trong lòng đầy chờ mong được gặp Lục Chỉ. Cùng lúc đó, Lục Chỉ đang đứng ở tiệm trà sữa bên đường, bị tiểu tỷ tỷ bán trà sữa đùa giỡn. "Tiểu soái ca lại tới mua trà sữa a, ngươi nếu chịu cho tỷ Wechat, muốn uống cái gì, tỷ miễn phí cho ngươi a?" "Không có Wechat." Lục Chỉ"thẳng nam" từ chối, từ túi áo rút ra một tờ trăm nguyên, "Bán một ly trà sữa truyền thống." Tiểu tỷ tỷ tiệm trà sữa cười ha hả báo đơn, không chịu thu tiền cậu, ôm cằm hướng cậu nháy mắt phóng điện, "Tiểu soái ca, nhìn ngươi quen quen a, giống như đã thấy ngươi ở đâu rồi a." Nàng chợt nghĩ đến, cầm di động lên, "Có phải hay không thấy trên Weibo?" Lục Chỉ vừa nghe, lập tức dùng tờ trăm nguyên che nửa khuôn mặt, "Không, ngươi nhận nhầm rồi." "Ai da, thật đúng là ngươi." Tiểu tỷ tỷ bị hành động đáng yêu của cậu chọc cười ha hả, giơ tay đến trước mặt cậu, toàn tâm toàn ý đùa giỡn, "Tiểu thần tiên, xem chỉ tay cho tỷ với nha?" Kỳ thật cô nàng không hề tin tưởng cậu có thể đoán mệnh, dù sao cũng sống ở thế kỷ 21, khoa học kỹ thuật phát triển, chỉ là nhìn tay Lục Chỉ trắng nõn nà, định ăn chút đậu hủ thôi. Lục Chỉ không tiếp chiêu, liếc qua tay nàng một cái, "Tình cảm không quá thuận lợi, bị bạn trai cũ lừa tiền? Tháng sau đến nhà hắn mà chờ, nói không chừng hắn quay về đâu." Tiểu tỷ tỷ hoảng sợ, lập tức đứng đắn lên, "Làm sao ngươi biết?!" Lục Chỉ nhún vai cầm trà sữa định đi, tiểu tỷ tỷ vội vàng ngăn cậu lại, lấy lòng nói, "Tiểu thần tiên, tôi không nghịch nữa, xin tính nghiêm túc cho tôi với? Tôi muốn biết lúc nào có thể kết hôn?" "Xem cung phu thê của ngươi, sang năm sẽ xuất hiện chân ái, cố gắng quý trọng, cả đời hạnh phúc vô ưu." Lục Chỉ cắn ống hút nói. Tiểu tỷ tỷ nghe xong trong lòng nở hoa, duỗi tay muốn ôm cậu một cái, "Tiểu thần tiên, mượn cát ngôn của ngài, về sau ngài muốn uống gì, chỉ cần gọi điện thoại, tôi đưa qua cho ngài miễn phí." "Miễn phí thì không cần, muốn tạ lễ thì quyên góp viện phúc lợi là được." Lục Chỉ chạy né sang một bên, khiến nàng ôm hụt một cái. "Từ thiện phải làm, tạ lễ cũng phải đưa." Tiểu tỷ tỷ kiên trì. Nhân viên cửa hàng đứng một bên đen mặt, nội tâm yên lặng phun tào: Cái gì mà tạ lễ, rõ ràng ngươi muốn mượn cơ hội lôi kéo làm quen với tiểu khả ái hòng ăn đậu hũ hắn! Trong lúc Lục Chỉ bị tiểu tỷ tỷ dây dưa, một chiếc xe xa hoa dừng cái kít trước cửa tiệm trà sữa, một thiếu nữ xinh đẹp trang điểm thanh thuần nhanh chóng bước xuống. Vốn Lục Chỉ muốn rời đi, nhìn thấy cô nàng thì dừng lại. Thiếu nữ sắc mặt hơi khó chịu liền khiến tiểu tỷ tỷ trà sữa liếc nhìn nàng một cái. "Người đẹp, trà sữa là để người nghèo uống, em muốn uống gì thì cùng anh đi khách sạn cao cấp a." Thanh niên trẻ tuổi lái siêu xe đuổi theo thiếu nữ nói. Tiểu tỷ tỷ tiệm trà sữa trợn trắng mắt, cái gì mà người nghèo, không mở mắt chó ra nhìn xem trước mặt mình là ai? Nàng tuy không rõ thân phận Lục Chỉ nhưng chuyện đồ nội thất trong tiệm cậu giá trị lên đến mấy chục vạn đã lan truyền khắp khu phố, nàng cũng là được người kể cho. "Ta...... Ta tương đối thích trà sữa." Thiếu nữ xấu hổ cười cười. "Người đẹp, em thật là một thiếu nữ giản dị thiện lương, giống như một quyển sách vậy." Thanh niên tiếp tục hỏi, "Người đẹp, em thế nào không hỏi anh vì sao nói em giống sách?" Thiếu nữ mím môi, miễn cưỡng cười cười, "Vì sao?" "Bởi vì, càng xem càng muốn ngủ a." Thanh niên nói xong cẩn thận quan sát sắc mặt thiếu nữ, thấy nàng càng cúi thấp đầu, nhịn không được cảm thán mình cơ trí, lời nói động lòng người như vậy, nhất định có thể khiến nàng đốt lên dục vọng. Tiểu tỷ tỷ tiệm trà sữa: Đkm ghê tởm!!! Lục Chỉ hút mãi không lên viên trân châu, không hiểu sao cứ hút lên rồi lại bị tụt về, cậu bất mãn ngẩng đầu, ghét bỏ nhìn tên thanh niên. Sắc mặt ửng hồng, mặt phiếm đào hoa, không chỉ có sinh hoạt cá nhân hỗn loạn, lại còn không chịu trách nhiệm, là một tên tra nam chơi xong liền quất ngựa truy phong. Lại nhìn mặt thiếu nữ xinh đẹp, thiện lương hiếu thuận, hôm nay chú định một đợt đào hoa kiếp, nếu không gặp quý nhân tương trợ, chỉ sợ sẽ huỷ hoại cả cuộc đời. "Người đẹp, em thích bơi lội, anh đã đặt khách sạn có bể bơi lớn, chúng ta đi bơi uyên ương." Thanh niên nói xong còn tự cho là hài hước, cười một cách đáng khinh, đôi mắt thì dính cứng trên người thiếu nữ như lang như hổ. Thiếu nữ nắm chặt di động trong tay, trong lòng cầu nguyện ly trà sữa này vĩnh viễn không làm xong, thậm chí ngẩng đầu nhìn tiểu tỷ tỷ tiệm trà sữa cầu cứu. Tiểu tỷ tỷ nhìn ra thiếu nữ khó xử, cũng nhìn ra tính toán đáng ghê tởm của thanh niên này, nhưng nghĩ thiếu nữ còn chưa phản kháng, một người ngoài như mình làm thế nào mà nhúng tay, lại lo lắng nếu mình mặc kệ, thiếu nữ thật sự bị lừa đi khách sạn, cả đời bị huỷ hoại; rối rắm khó xử,muốn nói lại thôi. "Chờ bơi mệt, chúng ta có thể cùng lên phòng khách sạn đánh vương giả a." Thanh niên tự cho là thâm tình, kỳ thật là đáng khinh nói, 'Em biết đó, nghĩ đến như vậy, anh liền muốn "thượng"." Thiếu nữ gấp đến độ đôi mắt phiếm hồng, cắn cắn môi, chẳng lẽ chính mình hôm nay thật sự bị huỷ hoại như vậy sao......" "Này, ngươi đủ rồi nha, ghê tởm như vậy có còn cho người khác uống trà sữa nữa không?" Thiếu nữ ngẩn ra, lập tức quay đầu, liền thấy một thiếu niên đáng yêu ra vẻ ghét bỏ nhìn tên thanh niên làm mình sợ hãi, nói, "Còn bơi uyên ương, ngươi diễn nổi sao, cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, còn kém xa lắm."Trà sữa trân châu Bonus: Một số loại trà sữa là lạ