Chương 3: Chương 2-2
Lời của Editor: Cách cắt chương trên wikidich có hơi kỳ, nên từ nay về sau, t sẽ làm theo cách ngắt chương gốc của truyện, chứ không theo cách ngắt chương của wikidich nữa. Nên giờ t up bổ sung phần còn lại của chương 2. Cảm ơn mn đã thông cảm. Note: Thiết lập vạn người sủng vs buff của Lục Chỉ thì phải nói là toàn thân vàng chứ không chỉ bàn tay vàng nữa rồi; nhưng nếu mn ráng đợi đến phiên ngoại thì sẽ hiểu được vì sao lại có thiết lập này. Nói ngắn gọn một câu thì chính là "Con cưng của trời" theo nghĩa đen LOL. Nếu ai không nuốt nổi thiết lập này thì cũng xin mn đừng buông lời cay đắng với Chỉ Chỉ, coi như là vì sự đáng yêu của ẻm vậy. Xin cảm ơn mn. <3 <3 <3 Lục Chỉ liếc hắn một cái, "Nửa thật nửa giả." Chân Tùng kinh ngạc, cậu làm sao mà biết được?! Nửa câu sau của hắn xác thật là giả. Có người vừa thấy liền muốn thân cận, liền muốn trở thành bạn bè, đó chính là cảm giác của hắn đối với Lục Chỉ. Chẳng lẽ là đoán? Chân Tùng lân lân nghĩ, lớn lên đẹp như vậy lại còn thông minh, thật càng khiến người yêu thích. "Mặc kệ như thế nào, trước cũng cảm ơn ngươi." Lục Chỉ nói. Chân Tùng vừa định khách khí hai câu chọc chọc hắn, liền thấy Lục Chỉ rút ra một xấp tiền mặt màu đỏ từ ngăn kéo. "Ta ăn hết bao nhiêu tiền, ngươi tự lấy đi." Chân Tùng:...... Như vậy còn giống người thường sao. Chừng này cũng phải một vạn đi, trách không được cậu đối với việc tăng fan trên Weibo chẳng có chút dao động nào, căn bản chút tiền quảng cáo còn chẳng lọt được vào mắt ấy chứ. Hắn nuốt nuốt nước miếng, đem xấp tiền đưa về, "Không cần, ta nói là muốn kết bạn với ngươi nên mới mời người ăn." Hắn khăng khăng không thu, Lục Chỉ cũng không miễn cưỡng, đem tiền ném trở về trong ngăn kéo. Chân Tùng nhìn lên trời, ngăn kéo cũng không khoá lại, thổ hào chính là tuỳ tiện như vậy sao! Lục Chỉ nhìn qua tướng mạo Chân Tùng, thấy hắn là người thiện lương lại trọng tình, nhưng vị trí quan trọng trên trán lại có dấu đen. Chân Tùng thấy hắn nhìn mình như vậy, có chút đỏ mặt, xuân tâm nhộn nhạo. "Như thế nào đột nhiên nhìn chằm chằm ta như vậy, thật ngượng ngùng." "Ảo tưởng là bệnh, phải chữa." Lục Chỉ nói thẳng. Chân Tùng bị cậu nhìn thấu xấu hổ cười cười, hơi thất vọng, thì ra không phải bị vẻ đẹp trai của mình thu hút a...... Mà cũng đúng, tuy rằng chính mình anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng đãng, nhưng thần tiên vốn sống trên trời, sao có thể nhìn trúng mình được. Lục Chỉ không để ý đến suy nghĩ của hắn, "Người không lấy tiền bữa sáng, ta đây liền tính một quẻ cho ngươi tạ lễ đi." Chân Tùng kỳ thật không tin Lục Chỉ sẽ đoán mệnh. Hot search tuy hắn nhìn thấy, nhưng cũng không có xem video của trò chơi. "Không cần, ta......" "Sinh thần bát tự." "Ngày 14 tháng 4 năm 90." Chân Tùng tuôn một lèo, thật không có biện pháp, Lục Chỉ chỉ cần mở miệng, tiềm thức hắn liền muốn đáp lại, sợ cự tuyệt sẽ khiến cậu không cao hứng, giống như cưng chiều cậu mới là chân lý. "Đây là cái gì a." Chân Tùng chỉ vào một khối hình vuông Lục Chỉ đang cầm. "Tử vi đấu số." Lục Chỉ nhìn bát quái nói, "Mệnh cách ngươi khá gian truân, thời trẻ lên xuống không ngừng, sau gặp được quý nhân trợ giúp, thuận buồm xuôi gió, sự nghiệp đại thành, hưởng thụ vinh hoa phú quý." Chân Tùng nghe nói đến nở hoa trong lòng, dù có không tin, chỉ cần nghe thấy lời dễ nghe tóm lại vẫn cảm thấy thoải mái. "Chỉ là, ấn đường ngươi biến đen khá nghiêm trọng, hôm nay có một đại kiếp nạn, nếu không qua được, đời này liền tiêu rồi." Lục Chỉ nói thẳng không cố kỵ. Chân Tùng sửng sốt, lại liền nở nụ cười. Hắn trước nay đều khịt mũi coi thường mê tín, tốt xấu gì năm đó điểm triết học Mác Lênin của hắn cũng đứng nhất toàn trường. "Tiểu thần tiên, ngươi đừng có mà trù ẻo ta, ta một không có ham mê bất lương, hai vẫn là độc thân không có vướng bận, sao có thể có cái gì đại kiếp nạn chứ?......" Lục Chỉ ngẩng đầu nhìn hắn cười cười, cười đến Chân Tùng có chút bực mình. "Không tin phải không?" Lục Chỉ từ từ bấm ngón tay, "Tới thật nhanh a, mười, chín, tám, bảy......" Chân Tùng sửng sốt, tiểu thần tiên đang đếm ngược cái gì vậy? "Ba, hai, một." Lục Chỉ vừa dứt lời, Chân Tùng liền nghe thấy ngoài cửa vang lên một tiếng hét, "A Tùng a!" Chân Tùng quay đầu liền thấy mẹ mình không biết sao vừa khóc lóc vừa chạy tới?! Mẹ Chân không tìm thấy Chân Tùng trong tiệm, hỏi người ta, biết được Chân Tùng đang ở trong tiệm của Lục Chỉ lập tức vọt vào. Bà đang khóc lóc thê thảm, vừa chạy vào tiệm liền bị sự xa hoa trong tiệm làm khiếp sợ, cho rằng mình đi nhầm nơi, lập tức xoay người chạy ra ngoài. Chân Tùng chạy theo về tiệm mình, "Mẹ, mẹ làm sao vậy?"Mẹ Chân run rẩy nói, "Xã hội đen nói nhà ta thiếu họ một món nợ khổng lồ, là một ngàn vạn, nếu không có tiền thì lấy mạng bù vào a!" Chân Tùng vừa nghe liền thiếu chút hôn mê bất tỉnh, nhớ tới lời Lục Chỉ vừa nói, chột dạ trong lòng. Thế mà đúng? Chẳng lẽ Lục Chỉ thật sự biết đoán mệnh, lại còn là cao thủ trong cao thủ?! Chân Tùng xoay người, run run rẩy rẩy nhìn Lục Chỉ, không có khả năng đi? Có phải hay không là trùng hợp a? "Ta còn chưa nói xong." Lục Chỉ thích làm việc đến nơi đến chốn, cậu chỉ chỉ vào cung cha mẹ, "Thiên Đồng Cự Môn ở cung cha mẹ, nhiều thị phi, chuyện này nguyên do đều từ cha của ngươi. Hắn thiếu tiền, đúng ra không có liên quan đến người, ngươi coi như là bị hắn bẫy." "Không đúng, không đúng, ta là gia đình đơn thân, cha ta mất sớm, ngươi tính không đúng." Chân Tùng vội vàng xua tay, nhẹ nhàng thở ra, hắn liền nói, sao có thể đúng như vậy, cũng không phải là thần tiên thật. Quay qua nhìn thấy mẹ hắn mặt chợt tái không còn giọt máu nhìn chằm chằm Lục Chỉ, đột nhiên nổi cả da gà, lông tơ dựng ngược. "Đại sư, ngài nói thật chính xác!" Mẹ Chân nhìn Lục Chỉ từ trên xuống dưới, ánh mắt giống như đang nhìn một vị thần tiên sống vậy. Bà lấy ra một tấm ảnh chụp, tay run run đưa cho Chân Tùng nói, "Đây là cha ruột của con, lúc trước vứt bỏ mẹ và con mà chạy, mẹ cũng không có liên lạc gì với ông ta, kết quả không biết hắn dùng phương pháp gì, lấy danh nghĩa của mẹ mượn ra một đống nợ." "Cái gì!" Chân Tùng thiếu chút nữa là nhảy dựng lên, hoá ra người hắn gọi là ba nhiều năm như vậy lại không phải là cha ruột, mà tên khốn nạn trong hình mới là cha hắn?! Chân Tùng càng nghĩ lại càng thấy kinh khủng, chấn động mà nhìn chằm chằm Lục Chỉ. Còn chưa kịp quỳ lạy,liền thấy vài tên xã hội đen hung thần ác sát đã đuổi theo tới đây. "Khóc đã chưa? Rồi có muốn giải quyết chuyện này hay không?" Chân Tùng liền hít một hơi lạnh, tên đầu trọc dẫn đầu này hắn biết, là người rất có thế lực, sau lưng có Cửu gia chống lưng, một người chuyên buôn bán như hắn cơ bản không đắc tội nổi. "Đại ca, chúng ta không có cầm tiền, các ngươi đi tìm ông ta mới đúng." Tên đầu trọc gật gật đầu nói, "Ta đương nhiên là đi tìm tên hèn nhát dùng tên vợ mượn tiền kia rồi, nếu không ngươi cho là hắn chết như thế nào. Tuy nhiên, tiền hắn còn thiếu nhiều quá, chỉ có thể tìm đến các ngươi thôi." "Chính là nhiều tiền như vậy, chúng ta biết kiếm đâu ra đây." Mẹ Chân luyến tiếc làm con trai phá sản. "No, cũng không phải đòi tiền các ngươi, đừng hiểu lầm." Tên đầu trọc lắc lắc ngón tay, "Chúng ta luôn nói đạo nghĩa, nếu không phải các ngươi mượn tiền, chính xác là không có lý do tìm các ngươi đòi tiền." "Trên tay ta có một căn phòng đã chết người, lại còn nháo quỷ, liền bán giá rẻ cho các ngươi, thế nào, có phải hay không thấy ta thật tốt bụng a." "Cái gì mà tốt bụng, nếu thật là ý tốt thì khi biết rõ bọn họ không mượn tiền, sao còn tìm bọn họ đòi tiền." Lục Chỉ giương cao lá cờ chính nghĩa, hừ một tiếng, khiến cho tên đầu trọc chú ý. Hắn nhướn mày một cái, làm mấy tên thuộc hạ phía sau rụt rụt cổ. "Ngươi như vậy lòng dạ hiểm độc, ba ngày sau sẽ có lệ quỷ dây dưa không dứt." Nghe Lục Chỉ nói vậy, mấy tên thuộc hạ mở to hai mắt nhìn cậu, thế mà có người dám nói chuyện với lão đại bọn họ như vậy, đây là không muốn sống nữa sao? Lại chăm chú nhìn mặt Lục Chỉ, không khỏi cảm khái, bóp chết thật đáng tiếc...... "Tiểu tử thúi từ đâu ra mà dám trù ẻo ta? Không muốn sống nữa à!" Ánh mắt tên đầu trọc sắc như lưỡi dao quét qua gương mặt Lục Chỉ. Đám đàn em hắn đều kinh hồn táng đảm, trong lòng hiểu rõ, lúc đại ca lộ ra ánh mắt này, thường thường là có người sắp gặp xui xẻo rồi. Bát quái tử vi