Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Trạm Trung Chuyển Tử Vong

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Trạm Trung Chuyển Tử Vong
  3. Chương : 75

Chương : 75

“Triển lãm giao lưu hiện vật văn hóa Trung Nhật sẽ được khai mạc trong tỉnh vào ngày mười bốn tháng này, hiện vật triển lãm bao gồm gần trăm món bảo vật quý giá đến từ Trung Quốc và Nhật Bản, trong đó đặc biệt nhất chính là một khối ngọc cổ lớn tính đến nay đã hơn ba ngàn năm tuổi…”

Nhâm Lê ngáp một cái, bấm điều khiển từ xa chuyển kênh, sau đó ôm Hi Hi đang nằm sấp dưới sàn nhà chơi rubic lên, Hi Hi vặn vẹo thân mình, ngồi thẳng trong lòng Nhâm Lê.

“Cha…”

Nhâm Lê ‘ừ’ một tiếng.

“Làm sao vậy?”

Hi hi lại vặn vẹo thân mình.

“Con muốn xuống…”

Nhâm Lê lại chuyển kênh.

“Thật nhàm chán, ngồi xem TV với cha đi.”

Hi Hi ấm ức ngồi ở trên đùi Nhâm Lê, đôi mắt tràn đầy trông mong nhìn rubic ở trên mặt đất, ngẫm nghĩ một lát hai tròng mắt hơi chuyển.

“Cha, cha nuôi khi nào mới về?”

Dưới đủ loại cố gắng của Nghiêm Dương, Hi Hi rốt cuộc cũng sửa miệng gọi Nghiêm Dương là ‘cha nuôi’, Nghiêm Dương vui mừng hớn hở ôm Hi Hi xoay vòng vòng.

“Có nghe tin tức vừa rồi không? Cha nuôi con phụ trách bảo vệ an toàn cho buổi triển lãm kia.”

Nhâm Lê phiền muộn, vết thương trên cánh tay trái của Nghiêm Dương còn chưa lành, lại không thể không đi bảo vệ cho ‘Triển lãm trao đổi hiện vật văn hóa Trung Nhật’, cũng không biết mấy thứ đồ Nhật Bản lai lịch không sạch sẽ ấy có gì đẹp nữa.

Hi Hi nghiêng đầu suy nghĩ.

“Cha, chúng ta đi tìm cha nuôi đi.”

Hai mắt Nhâm Lê khẽ chuyển, nhìn lên đồng hồ. Ừm, triển lãm sẽ kết thúc lúc ba giờ chiều, bây giờ còn chưa đến một giờ, vẫn kịp qua đó.

Nhâm Lê vui vẻ đặt Hi Hi xuống đất, xoa xoa gương mặt tròn của bé.

“Bảo bối, đi thay quần áo, chúng ta đi đón cha con tan ca.”

Triển lãm lần này được tổ chúc ở bảo tàng lịch sử, những thứ được triển lãm thật sự là bảo vật quý giá, trong đó có một chiếc khay bằng bạc hoa văn hai cây đào cùng hai con cáo mạ vàng thời nhà Đường khiến cho người đến xem luôn miệng khen ngợi không ngừng, lần này Nhâm Lê đến triển lãm xem cũng có ý định muốn nhìn chiếc khay bằng bạc hoa văn hai cây đào cùng hai con cáo mạ vàng này.

Nhâm Lê mua vé xong liền nắm tay Hi Hi mặc một bộ váy áo màu trắng đi vào phòng triển lãm, thỉnh thoảng còn nhìn xem Nghiêm Dương đang ở đâu —- Nghiêm Dương có nói qua, triển lãm lần này tiểu đội của họ phải mặc thường phục phụ trách cho an toàn của buổi triển lãm.

Có lẽ là bởi vì triển lãm đã diễn ra vài ngày, người ở đại sảnh triển lãm cũng không nhiều lắm, Nhâm Lê liếc mắt một cái đã nhận ra chiếc khay bằng bạc hoa văn hai cây đào cùng hai con cáo mạ vàng kia.

Nhâm Lê buông tay Hi Hi ra.

“Bảo bối tự đi chơi được không? Cha muốn đi xem chiếc khay kia.”

Hi Hi ngoan ngoãn gật đầu, chạy từng bước sang xem khu gốm sứ bên cạnh.

Nhâm Lê biết bản lĩnh của con gái mình, cũng không lo lắng, cười tủm tỉm tiêu sái đi qua xem chiếc khay kia. Chiếc khay bạc có hình hai cây đào đan vào nhau, dưới hai cây đào có hai con cáo đang đi trên lá, trong đó một con cáo đang quay đầu nhìn về phía sau, một con cáo khác ngẩng đầu nhìn lên, hai con cáo bày ra dáng vẻ nhạy bén. Chỗ đùi và bụng gần cổ của con cáo có chạm khắc văn tế, toàn bộ đều được mạ vàng, đẹp không sao tả xiết.

“Ngài thấy chiếc khay này thế nào?”

Ngay lúc Nhâm Lê tập trung ngắm nhìn thì một giọng nói truyền đến.

Nhâm Lê nhìn sang, là người Nhật Bản…

“Rất sống động, khéo léo áp đảo cả trời cao, đẹp không sao tả xiết.”

Nhâm Lê dùng mười hai chữ cái* khái quát về chiếc chiếc khay bằng bạc hoa văn hai cây đào cùng hai con cáo mạ vàng kia.

(*Nguyên văn là 活灵活现, 巧夺天功, 美不胜收 – Rất sống động, xảo đoạt thiên công, đẹp không sao tả xiết)

Người Nhật Bản nhìn qua rất nho nhã lễ độ kia sửng sốt, đại khái là thật không ngờ Nhâm Lê lại trêu cợt mình như vậy.

Nhâm Lê cười cười với người Nhật Bản kia, cũng không nói gì nữa, xoay người bỏ đi.

Khi Nghiêm Dương ôm Hi Hi từ khu gốm sứ đi ra liền thấy Nhâm Lê đang nói chuyện với một người Nhật Bản, lúc anh đang định đi qua thì Nhâm Lê lại xoay người bỏ đi, Nghiêm Dương ôm chặt Hi Hi chạy đuổi theo.

Giống như là có cảm ứng tâm linh, Nhâm Lê nhìn lại, liền thấy Nghiêm Dương ôm Hi Hi đi về phía mình.

Sao hôm nay lại rảnh rỗi đến đây?”

“Không có chuyện gì thì không thể đến đây xem thế nào sao?”

Nhâm Lê cười.

“Đương nhiên có thể, chồng mang em đi ngắm.”

Nghiêm Dương đặt Hi Hi xuống đất, cười nói với Nhâm Lê.

Nhâm Lê nhíu mi.

“Có đẹp không? Không đẹp thì em không đi.”

Nghiêm Dương cười ha ha, mắt nheo lại.

“Đương nhiên không đẹp bằng chồng em, nhưng mấy thứ kia là trọng điểm lần này bọn anh phải bảo về —— hẳn là có thể khiến em để mắt đến.”

Nhâm Lê nhớ đến tin tức mình vừa nghe qua lúc nãy.

“Là khối ngọc cổ của nhà Thương?”

Nghiêm Dương gật đầu, vừa đi vừa nói chuyện.

“Chồng cũng không nhìn ra có gì hay, nhưng thật sự là nhìn rất đẹp, chạm vào cảm xúc cũng rất tốt.”

“Các anh đã chạm vào rồi?”

Nhâm Lê hai mắt mở to.

“Ừ, mấy người trong đội nhìn thấy liền thèm, đã lén chạm vào rồi.”

Lúc nói chuyện, Nghiêm Dương đã dẫn Nhâm Lê cũng Hi Hi đến trước khối ngọc kia.

Khối ngọc trong suốt, chỉ to bằng bàn tay của Hi Hi, dày khoảng một centimet, là một khối ngọc rất nhỏ. Trên bề mặt ngọc không điêu khắc gì, toàn bộ là màu trắng ngà, ở giữa có một đường hoa văn màu đỏ rất nhạt.

“Chồng em không nghiên cứu về cái này, nhưng cũng cảm thấy rất thư thái.”

Nghiêm Dương nhìn khối ngọc tuy nhỏ nhưng không mất đi phong thái kia nói.

Nhâm Lê nhìn khối ngọc nói:

“Em cảm thấy khối ngọc này không có giá trị nghiên cứu gì đặc biệt, nhưng khí chất rất tốt. Ngọc trơn tiêu trừ sự nóng nảy trong lòng, ngọc màu biểu lộ tâm tư vui vẻ hay phiền muộn, ngọc tinh khiết có thể tinh lọc những thứ không sạch sẽ trong lòng. Cho nên quân tử yêu ngọc, hy vọng tìm được trên ngọc linh khí của thiên nhiên. Khối ngọc này có rất nhiều linh khí, cho nên anh mới cảm thấy thoải mái. Đúng rồi, ngọc này là trọng điểm bảo vệ của các anh, vì sao vậy?”

Nghiêm Dương cười khổ.

“Làm sao anh biết được, nhưng nghe nói ngọc này được tìm thấy trong mộ của một người phụ nữ giàu có…”

Nhâm Lê nhìn khối ngọc tràn ngập linh khí, cười cười.

“Ngọc trong mộ của người phụ nữ giàu có sao… Em thấy không giống. Khi khai quật ngôi mộ của một phụ nữ giàu có thời nhà Thương từng tìm được hơn bảy trăm món đồ bằng ngọc, chỉ tính riêng trang sức bằng ngọc đã chiếm quá nửa, những thứ khác đại đa số đều là đồ cúng lễ, đồ nghi trượng[1]hay công cụ gì đó. Mọi người đều biết, đồ đồng đen nhà Ân là xuất sắc nhất, nhưng rất nhiều người không biết thật ra đồ bằng ngọc và đồ bằng đồng đen giống nhau đều là đồ thủ công đại biểu rõ nét nhất của nhà Thương. Đặc biệt là đồ bằng ngọc, phát triển chưa từng thấy, theo [Dật Chu thư – thế phu giải]: ‘Thời Vũ Vương[2]nhà Thương có bốn ngàn bảo ngọc, ngọc bội ước chừng có trăm vạn’. Có thể nói rằng nghề chế ngọc thời nhà Thương rất phát triển.”

Nghiêm Dương đang muốn nói tiếp, đã bị một giọng nói bên cạnh chặn lời.

“Xem ra tiên sinh đây nghiên cứu khá nhiều về ngọc khí, kẻ bất tài này nghe ngài nói một hồi đã được mở mang rất nhiều.”

Nhâm Lê thấy có người đến, trong lòng thầm nhíu mày, ngoài miệng lại nói:

“Ha ha, tôi có nghiên cứu gì về ngọc khí đâu chứ, chỉ là có chút thông hiểu lịch sử mà thôi.”

Người Nhật Bản lại xuất hiện một lần nữa kia nghiêm mặt nói:

“Tiên sinh khiêm tốn rồi, lịch sử Trung Hoa rộng lớn uyên thâm, tiên sinh có thể dễ dàng nói về ngọc thời nhà Thương, có thể thấy được là người không tầm thường.”

Nhâm Lê thu hồi nụ cười.

“Tôi nói rồi, tôi chỉ có chút hiểu biết về lịch sử thôi.”

Người Nhật Bản kia nghe Nhâm Lê nói vậy, nụ cười trên mặt cũng không đổi, hai tay đưa ra một tấm danh thiếp.

“Nếu tiên sinh không ngại, kẻ bất tài này muốn giao thiệp với tiên sinh như những người quân tử.”

Nhâm Lê thầm nghĩ trong lòng ‘quân tử chi giao đạm nhược thủy’ (sự giao thiệp giữa những người quân tử xưa nay nhạt như nước lã), cầm lấy danh thiếp nhìn lướt qua, tổng giám đốc công ty Mitsushiro Kabushiki, ký tên Mitsushiro Shuujurou.

Mitsushiro Shuujurou thấy Nhâm Lê nhận danh thiếp, bộ dáng rõ ràng là thở phào.

“Nếu tiên sinh còn muốn tham quan triển lãm, kẻ hèn này không quấy rầy nữa, hy vọng ngày nào đó có thể cùng tiên sinh…”

Nói còn chưa nói xong, Nhâm Lê liền không nhẫn nại phất phất tay.

“Đã biết đã biết, phía tây đại hung, tôi đề nghị ông không đi hướng đó sẽ tốt hơn.”

Mitsushiro Shuujurou nghe xong lời Nhâm Lê nói, biến sắc, quân tử giao thiệp gì cũng không giao nữa, vội vàng từ biệt.

Nghiêm Dương ở bên cạnh đầy hứng thú nhìn một màn này.

“Ông ta làm sao vậy?”

Nhâm Lê không bị Mitsushiro Shuujurou quấy rầy nữa, bình tĩnh nhìn khối ngọc kia.

“Anh nói con nhện kia? Ông ta hình như nghe được gì đó, tìm em nhờ bói. Em ngại phiền liền nói thẳng một quẻ ra cho ông ta.”

Nghiêm Dương sửng sốt.

“Bị ông ta quấy rầy còn nói cho ông ta biết?”

Nhâm Lê gật đầu.

“Dù sao nơi ông ta đi cũng là nơi đại hung, không sao.”

Nghiêm Dương dở khóc dở cười.

“Em đúng là…”

Nhâm Lê cười hắc hắc, nghiêng đầu.

“Khi nào hết giờ làm? Đúng lúc Hi Hi nói con bé muốn đi mua quần áo.”

Hi Hi nghe thấy lời này, đôi mắt liền tràn đầy trông mong nhìn Nghiêm Dương. Nghiêm Dương nhìn Hi Hi đầy cưng chiều.

“Nếu con gái của cha muốn đi mua đồ, vậy bây giờ liền hết giờ làm thôi.”

“A, nói đi là đi như vậy, có được không?”

Nhâm Lê là muốn Nghiêm Dương ở bên cạnh mình, nhưng cũng không muốn Nghiêm Dương vì ở bên cậu mà ‘bỏ’ việc.

Chú:

[1]Đồ nghi trượng: vũ khí, quạt, dù, cờ… mà đội hộ vệ mang theo khi vua, quan lại đi tuần hành thời xưa.

[2]Vũ Vương Thành Thang: hay Thương Thang, là vị vua sáng lập ra nhà Thương. Ông còn được gọi là Vũ Thang, Thiên Ất, Vũ Vương; trong các bản khắc xương cổ xưa thường gọi ông là Đại Ất, Đường hay Cao Tổ Ất.

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
5676 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5220 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
3

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
4960 View
4
Ngôn Tình
Đại Boss Khó Hầu Hạ
4

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4540 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
5

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4465 View
3
Ngôn Tình
Chí tôn đặc công
6

Chí tôn đặc công

2566 chương
4361 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter