Chương 7: Thông báo
Hai ngón tay kẹp lấy điếu thuốc là dường như đã mất cảm giác từ lâu.
Kể từ giây phút cánh cửa kia mở ra, anh cứ ngơ ngẩn khi nhìn thấy cô gái mặc chiếc váy dài trắng tinh khôi bồng bềnh bước vào như vậy.
Cô chỉ trang điểm nhẹ, mái tóc dài đung đưa bên vòng eo thon thả, giống như chú bướm màu trắng đang chơi trốn tìm ở vườn hoa mà chỉ ai có duyên mới gặp được nó.
Tàn lửa chạm vào đầu ngón tay làm anh khẽ nhíu mày. Anh làm như không có việc gì dập tắt điếu thuốc lá.
''Đi thôi.''
Khương Thanh Vũ vẫn ngồi ở ghế sau như trước. Cô đang chống cằm, khuôn mặt trắng nõn mềm mại.
Hôm nay là thứ Hai nên hai người đã xuất phát sớm để tránh giờ cao điểm. Đoạn đường từ khu phố cũ vào trong nội thành cũng không quá tắc. Thời tiết hôm nay nhiều mây không có mưa, bầu trời màu xám xịt dễ khiến người ta thấy buồn lòng nhưng tâm trạng của Khương Thanh Vũ không hề chán nản mà ngược lại đang vô cùng tốt.
Cố Vân Dực vẫn luôn để ý đến sự thay đổi của cô. Đến trước cửa nhà hàng, con bướm trắng nhỏ ấy lại bay đến bên cửa gỗ.
Nơi đó là một sân nhỏ mang đậm phong cách Giang Nam cổ xưa, có tường trắng ngói xanh, tiếc rằng vì bây giờ trời đã tối nên không thể nhìn rõ cảnh vật ở bên trong.
Cố Vân Dực cũng không dừng ở đây lâu, anh rẽ vào một con đường, tìm một quán trà ở gần đó, đỗ xe ở cửa. Anh đi lên tầng cao nhất, cửa sổ kiểu cổ xưa đang được mở rộng khiến tầm nhìn được bao quát, nhìn thấy rất rõ mọi thứ ở trong sân bên cạnh.
Có lẽ Khương Thanh Vũ đến khá sớm. Kế đó có mấy nam nữ trông khá trẻ tuổi cũng lục tục đi vào, sau đấy là tiếng cười đùa phát ra từ trong căn nhà kia.
Cố Vân Dực thấy vậy khóe môi cũng cong lên, nghe tiếng đàn cổ và bắt đầu chợp mắt.
Chẳng bao lâu sau, đèn lồng trong sân đã bắt đầu tỏa ra ánh sáng ấm áp, chiếu lên hoa cỏ tạo thành những tia vàng kéo dài.
''Thanh Vũ.''
Lúc Khương Thanh Vũ đang rót nước, cánh tay bất chợt bị ai đó ôm lấy.
Chu Khả đang đứng ở sau lưng cô, chiếc áo màu hồng nhạt khiến vẻ mặt cô ấy trông rất dịu dàng. Cô gái cười ngọt ngào, đôi mắt to tròn quan sát cô.
''Tốt lắm, không nhìn ra chút gì cả.''
Hai cô gái ôm nhau một lúc. Sau đó cánh cửa lại bị đẩy ra, có ba người bước vào, gồm một nữ và hai nam, trong đó có một nam một nữ là một đôi tình nhân. Thời cấp ba hai người họ suốt ngày bị mời phụ huynh, cuối cùng bây giờ cũng tu thành chính quả. Mấy hôm trước đã đi đăng ký kết hôn, lần tụ họp này cũng là để chúc mừng tân hôn cho bọn họ.
''Vũ Nhiên, chúc mừng hai cậu.''
Tống Vũ Nhiên nhận bao lì xì lớn của Khương Thanh Vũ thoáng ước lượng, rồi nở một nụ cười để lộ hàm răng trắng phau.
''Ái chà, nặng như vậy sao, nhất định lúc cậu kết hôn tớ sẽ mừng lớn hơn nữa.''
Các cô gái cười nói vui vẻ, Kỷ Quan Đình vỗ nhẹ lên đầu vợ, sự chênh lệch chiều cao giữa hai người trông vừa đáng yêu vừa buồn cười. Sau đó, anh ấy nhân lúc mấy cô gái không chú ý, huých nhẹ vào tay chàng trai đứng bên cạnh.
Từ lúc bước vào phòng Trịnh Nham luôn nhìn chằm chằm Khương Thanh Vũ. Là anh em, đương nhiên anh ta biết trong lòng bạn mình đang nghĩ gì. Khi Khương Thanh Vũ xảy ra chuyện nằm viện, anh ta suốt ngày đến bệnh viện thăm cô, tuy mượn danh nghĩa bạn bè nhưng thực ra là đã yêu thầm từ lâu.
''Ầy.''
Cuối cùng Trịnh Nham cũng dời ánh mắt khỏi gương mặt xinh đẹp kia.
''Làm sao thế?''
''Nếu như cậu vẫn không chịu nói ra, người ta sẽ đi mất đấy. Thủ đô là nơi rất rộng lớn, không thể giống như Nam Thành được. Ở đó có đủ mọi loại người, cô ấy gặp gỡ nhiều người hơn thì cậu lại càng khó theo đuổi hơn đấy.''
Gương mặt chàng trai bên cạnh đỏ lên, yêu thầm suốt ba năm và nỗi nhớ nhung thời đại học, cả thanh xuân của anh ta đều dành cho một giấc mơ. Ngày đó khi nghe được thông tin cô sắp đến thủ đô anh ta chỉ cảm thấy đột ngột, có điều sau khi nghĩ lại cũng thấy hợp lý, dù sao điều kiện chữa bệnh ở thủ đô cũng tốt hơn.
''Hẳn là thủ đô sẽ phù hợp với cô ấy hơn.''
Kỷ Quan Đình đỡ trán.
''Vậy cậu cứ suy nghĩ đi, lát nữa tôi nói với Vũ Nhiên gọi cô ấy ra ngoài. Dù sao cậu cũng chỉ có cơ hội lần này thôi, nếu bỏ lỡ chắc cậu sẽ cô đơn suốt đời mất. Đến khi thấy rung động lần nữa cũng không biết là khi nào.''
Tiếp đó Kỷ Quan Đình một mình hát một bản tình ca rồi bày ra vẻ mặt cực kỳ đê tiện ôm lấy vợ, hôn một cái lên khuôn mặt cô ấy trong tiếng hò hét của mọi người. Thân mật xong cũng không quên ra nháy mắt ra hiệu với Trịnh Nham như đang ra oai.
Trịnh Nham liếc mắt nhìn cậu ta, xoay ly trà đầy nước trong tay.
Thật ra trong lòng anh ta biết rõ Kỷ Quan Đình nói đúng, nếu Khương Thanh Vũ đồng ý tiếp nhận tình cảm của anh ta thì anh ta cũng sẽ cùng cô chuyển đến thủ đô.
Cho nên lúc Kỷ Quan Đình nói sẽ nhờ Tống Vũ Nhiên gọi cô đi ra ngoài anh ta cũng không từ chối.
Ngoại trừ Khương Thanh Vũ thì tất cả những người khác đều lái xe đến nên trên bàn tiệc hoàn toàn không có rượu. Từ khi bắt đầu đến lúc kết thúc chỉ đơn giản là trò chuyện về phát triển sự nghiệp trong tương lai.
Khương Thanh Vũ nghe mà thấy hơi bối rối, những người ngồi trên bàn này, ngoại trừ cô đều đã có những dự tính riêng.
''Các cậu cũng sắp đến thủ đô sao?''
Khương Thanh Vũ nghe thấy Kỷ Quan Đình nói vậy thì mừng đến phát khóc, tự nhiên sinh ra một ít hy vọng đối với địa phương thủ đô xa lạ kia. Tống Vũ Nhiên gật đầu nói: ''Đúng vậy, đợi chúng tớ chuẩn bị có em bé xong thì sẽ chuyển qua.''
''Thanh Vũ, cậu còn vẽ truyện tranh không?''
''Có chứ, tớ vẫn đang vẽ.''
''Vậy tớ sẽ chờ đến khi cậu nổi tiếng, đợi tới lúc đó rồi ôm đùi cậu.''
Chu Khả giơ đồ uống lên. Tống Vũ Nhiên nhận được ánh mắt của Kỷ Quan Đình.
''Thanh Vũ, cậu đi vệ sinh với tớ nhé?''
Khi còn học cấp 3, bởi vì Tống Vũ Nhiên khá kén ăn nên cô mắc bệnh quáng gà nhẹ, dẫn tới mỗi lần đi ra ngoài vào buổi tối đều cần có người đi cùng. Lần này cũng giống như vậy, Khương Thanh Vũ không nghi ngờ có người khác mà chỉ đi cùng Tống Vũ Nhiên đi ra khỏi phòng.
Để đi đến nhà vệ sinh thì cần phải đi qua cái sân nhỏ, cũng gần như nằm ở góc đối với nơi bọn họ đang ăn tối.
Cố Vân Dực rũ mắt xuống, hàng lông mày khẽ nhúc nhích, cảnh vật trong sân nhỏ hoàn toàn không bị che khuất, hai cô gái đang đi ở giữa.
''Ầy, tớ phải quay lại lấy cái này, cậu đợi tớ một chút nhé.''
Khương Thanh Vũ còn chưa kịp mở miệng, Tống Vũ Nhiên đã chạy ngược lại trên hành lang, bước chân giống như đang chạy trốn.
''Không phải cậu ấy bị quáng gà à? Làm sao lại chạy nhanh như thế nhỉ?''
Khả năng tránh chướng ngại vật của cô ấy gần như đạt hạng nhất vậy, xem ra tật xấu kén ăn với cả bệnh quáng gà đều đã được Kỷ Quan Đình trị khỏi hết rồi.
Hai bóng người trong ánh mắt người đàn ông bây giờ chỉ còn lại một. Cô gái nhỏ đứng ở giữa sân, vừa nhỏ bé lại vừa gầy gò xanh xao. Bên cạnh cô là lá xanh, biến cô thành đóa hoa chỉ có thể nở rộ vào ban đêm.
Nhiệt độ chênh lệch giữa ngày và đêm vào thời đầu mùa xuân là rất lớn, không có ánh mặt trời, không khí ẩm ướt và lạnh lẽo bao trùm, Cố Vân Dực nhìn cô mấy giây rồi cầm áo khoác đang vắt ở lưng ghế lên đi xuống tầng.
Kể từ giây phút cánh cửa kia mở ra, anh cứ ngơ ngẩn khi nhìn thấy cô gái mặc chiếc váy dài trắng tinh khôi bồng bềnh bước vào như vậy.
Cô chỉ trang điểm nhẹ, mái tóc dài đung đưa bên vòng eo thon thả, giống như chú bướm màu trắng đang chơi trốn tìm ở vườn hoa mà chỉ ai có duyên mới gặp được nó.
Tàn lửa chạm vào đầu ngón tay làm anh khẽ nhíu mày. Anh làm như không có việc gì dập tắt điếu thuốc lá.
''Đi thôi.''
Khương Thanh Vũ vẫn ngồi ở ghế sau như trước. Cô đang chống cằm, khuôn mặt trắng nõn mềm mại.
Hôm nay là thứ Hai nên hai người đã xuất phát sớm để tránh giờ cao điểm. Đoạn đường từ khu phố cũ vào trong nội thành cũng không quá tắc. Thời tiết hôm nay nhiều mây không có mưa, bầu trời màu xám xịt dễ khiến người ta thấy buồn lòng nhưng tâm trạng của Khương Thanh Vũ không hề chán nản mà ngược lại đang vô cùng tốt.
Cố Vân Dực vẫn luôn để ý đến sự thay đổi của cô. Đến trước cửa nhà hàng, con bướm trắng nhỏ ấy lại bay đến bên cửa gỗ.
Nơi đó là một sân nhỏ mang đậm phong cách Giang Nam cổ xưa, có tường trắng ngói xanh, tiếc rằng vì bây giờ trời đã tối nên không thể nhìn rõ cảnh vật ở bên trong.
Cố Vân Dực cũng không dừng ở đây lâu, anh rẽ vào một con đường, tìm một quán trà ở gần đó, đỗ xe ở cửa. Anh đi lên tầng cao nhất, cửa sổ kiểu cổ xưa đang được mở rộng khiến tầm nhìn được bao quát, nhìn thấy rất rõ mọi thứ ở trong sân bên cạnh.
Có lẽ Khương Thanh Vũ đến khá sớm. Kế đó có mấy nam nữ trông khá trẻ tuổi cũng lục tục đi vào, sau đấy là tiếng cười đùa phát ra từ trong căn nhà kia.
Cố Vân Dực thấy vậy khóe môi cũng cong lên, nghe tiếng đàn cổ và bắt đầu chợp mắt.
Chẳng bao lâu sau, đèn lồng trong sân đã bắt đầu tỏa ra ánh sáng ấm áp, chiếu lên hoa cỏ tạo thành những tia vàng kéo dài.
''Thanh Vũ.''
Lúc Khương Thanh Vũ đang rót nước, cánh tay bất chợt bị ai đó ôm lấy.
Chu Khả đang đứng ở sau lưng cô, chiếc áo màu hồng nhạt khiến vẻ mặt cô ấy trông rất dịu dàng. Cô gái cười ngọt ngào, đôi mắt to tròn quan sát cô.
''Tốt lắm, không nhìn ra chút gì cả.''
Hai cô gái ôm nhau một lúc. Sau đó cánh cửa lại bị đẩy ra, có ba người bước vào, gồm một nữ và hai nam, trong đó có một nam một nữ là một đôi tình nhân. Thời cấp ba hai người họ suốt ngày bị mời phụ huynh, cuối cùng bây giờ cũng tu thành chính quả. Mấy hôm trước đã đi đăng ký kết hôn, lần tụ họp này cũng là để chúc mừng tân hôn cho bọn họ.
''Vũ Nhiên, chúc mừng hai cậu.''
Tống Vũ Nhiên nhận bao lì xì lớn của Khương Thanh Vũ thoáng ước lượng, rồi nở một nụ cười để lộ hàm răng trắng phau.
''Ái chà, nặng như vậy sao, nhất định lúc cậu kết hôn tớ sẽ mừng lớn hơn nữa.''
Các cô gái cười nói vui vẻ, Kỷ Quan Đình vỗ nhẹ lên đầu vợ, sự chênh lệch chiều cao giữa hai người trông vừa đáng yêu vừa buồn cười. Sau đó, anh ấy nhân lúc mấy cô gái không chú ý, huých nhẹ vào tay chàng trai đứng bên cạnh.
Từ lúc bước vào phòng Trịnh Nham luôn nhìn chằm chằm Khương Thanh Vũ. Là anh em, đương nhiên anh ta biết trong lòng bạn mình đang nghĩ gì. Khi Khương Thanh Vũ xảy ra chuyện nằm viện, anh ta suốt ngày đến bệnh viện thăm cô, tuy mượn danh nghĩa bạn bè nhưng thực ra là đã yêu thầm từ lâu.
''Ầy.''
Cuối cùng Trịnh Nham cũng dời ánh mắt khỏi gương mặt xinh đẹp kia.
''Làm sao thế?''
''Nếu như cậu vẫn không chịu nói ra, người ta sẽ đi mất đấy. Thủ đô là nơi rất rộng lớn, không thể giống như Nam Thành được. Ở đó có đủ mọi loại người, cô ấy gặp gỡ nhiều người hơn thì cậu lại càng khó theo đuổi hơn đấy.''
Gương mặt chàng trai bên cạnh đỏ lên, yêu thầm suốt ba năm và nỗi nhớ nhung thời đại học, cả thanh xuân của anh ta đều dành cho một giấc mơ. Ngày đó khi nghe được thông tin cô sắp đến thủ đô anh ta chỉ cảm thấy đột ngột, có điều sau khi nghĩ lại cũng thấy hợp lý, dù sao điều kiện chữa bệnh ở thủ đô cũng tốt hơn.
''Hẳn là thủ đô sẽ phù hợp với cô ấy hơn.''
Kỷ Quan Đình đỡ trán.
''Vậy cậu cứ suy nghĩ đi, lát nữa tôi nói với Vũ Nhiên gọi cô ấy ra ngoài. Dù sao cậu cũng chỉ có cơ hội lần này thôi, nếu bỏ lỡ chắc cậu sẽ cô đơn suốt đời mất. Đến khi thấy rung động lần nữa cũng không biết là khi nào.''
Tiếp đó Kỷ Quan Đình một mình hát một bản tình ca rồi bày ra vẻ mặt cực kỳ đê tiện ôm lấy vợ, hôn một cái lên khuôn mặt cô ấy trong tiếng hò hét của mọi người. Thân mật xong cũng không quên ra nháy mắt ra hiệu với Trịnh Nham như đang ra oai.
Trịnh Nham liếc mắt nhìn cậu ta, xoay ly trà đầy nước trong tay.
Thật ra trong lòng anh ta biết rõ Kỷ Quan Đình nói đúng, nếu Khương Thanh Vũ đồng ý tiếp nhận tình cảm của anh ta thì anh ta cũng sẽ cùng cô chuyển đến thủ đô.
Cho nên lúc Kỷ Quan Đình nói sẽ nhờ Tống Vũ Nhiên gọi cô đi ra ngoài anh ta cũng không từ chối.
Ngoại trừ Khương Thanh Vũ thì tất cả những người khác đều lái xe đến nên trên bàn tiệc hoàn toàn không có rượu. Từ khi bắt đầu đến lúc kết thúc chỉ đơn giản là trò chuyện về phát triển sự nghiệp trong tương lai.
Khương Thanh Vũ nghe mà thấy hơi bối rối, những người ngồi trên bàn này, ngoại trừ cô đều đã có những dự tính riêng.
''Các cậu cũng sắp đến thủ đô sao?''
Khương Thanh Vũ nghe thấy Kỷ Quan Đình nói vậy thì mừng đến phát khóc, tự nhiên sinh ra một ít hy vọng đối với địa phương thủ đô xa lạ kia. Tống Vũ Nhiên gật đầu nói: ''Đúng vậy, đợi chúng tớ chuẩn bị có em bé xong thì sẽ chuyển qua.''
''Thanh Vũ, cậu còn vẽ truyện tranh không?''
''Có chứ, tớ vẫn đang vẽ.''
''Vậy tớ sẽ chờ đến khi cậu nổi tiếng, đợi tới lúc đó rồi ôm đùi cậu.''
Chu Khả giơ đồ uống lên. Tống Vũ Nhiên nhận được ánh mắt của Kỷ Quan Đình.
''Thanh Vũ, cậu đi vệ sinh với tớ nhé?''
Khi còn học cấp 3, bởi vì Tống Vũ Nhiên khá kén ăn nên cô mắc bệnh quáng gà nhẹ, dẫn tới mỗi lần đi ra ngoài vào buổi tối đều cần có người đi cùng. Lần này cũng giống như vậy, Khương Thanh Vũ không nghi ngờ có người khác mà chỉ đi cùng Tống Vũ Nhiên đi ra khỏi phòng.
Để đi đến nhà vệ sinh thì cần phải đi qua cái sân nhỏ, cũng gần như nằm ở góc đối với nơi bọn họ đang ăn tối.
Cố Vân Dực rũ mắt xuống, hàng lông mày khẽ nhúc nhích, cảnh vật trong sân nhỏ hoàn toàn không bị che khuất, hai cô gái đang đi ở giữa.
''Ầy, tớ phải quay lại lấy cái này, cậu đợi tớ một chút nhé.''
Khương Thanh Vũ còn chưa kịp mở miệng, Tống Vũ Nhiên đã chạy ngược lại trên hành lang, bước chân giống như đang chạy trốn.
''Không phải cậu ấy bị quáng gà à? Làm sao lại chạy nhanh như thế nhỉ?''
Khả năng tránh chướng ngại vật của cô ấy gần như đạt hạng nhất vậy, xem ra tật xấu kén ăn với cả bệnh quáng gà đều đã được Kỷ Quan Đình trị khỏi hết rồi.
Hai bóng người trong ánh mắt người đàn ông bây giờ chỉ còn lại một. Cô gái nhỏ đứng ở giữa sân, vừa nhỏ bé lại vừa gầy gò xanh xao. Bên cạnh cô là lá xanh, biến cô thành đóa hoa chỉ có thể nở rộ vào ban đêm.
Nhiệt độ chênh lệch giữa ngày và đêm vào thời đầu mùa xuân là rất lớn, không có ánh mặt trời, không khí ẩm ướt và lạnh lẽo bao trùm, Cố Vân Dực nhìn cô mấy giây rồi cầm áo khoác đang vắt ở lưng ghế lên đi xuống tầng.