CHƯƠNG 7 LỤC MỘ DIỄN BỊ LIÊN LỤY
CHƯƠNG 7 LỤC MINH DÂN BỊ LIÊN LỤY
Cố Thanh Hà nghĩ rằng là công việc nên liền không do dự mà nghe máy.
“Là Thanh Hà đúng không...” Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói có chút quen thuộc của người phụ nữ trung niên, “Bác là mẹ của Lục Minh Dân.”
“Bác gái...” Cố Thanh Hà ngơ ngác, từ sau khi Lục Minh Dân ra nước ngoài, cô đã không còn liên lạc gì với người nhà họ Lục Minh Dân nữa.
“Có chuyện gì không ạ?” Cố Thanh Hà kiên nhẫn hỏi.
“Dạo này cháu có thời gian không, có thể ra ngoài gặp mặt không, tốt nhất có thể... gọi thêm tổng tài Phó.” Giọng nói của Bác Lục gái rất cẩn thận.
Cố Thanh Hà có chút không yên tâm: “Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
Bác Lục gái bỗng nhiên khóc nức nở: “Thanh Hà, bác không biết rốt cuộc là tại sao, nhưng nhà họ Phó bắt đầu công kích công ty của bác, mấy ngày nay, bác đã tổn thất hàng mấy trăm tỉ, những hợp đồng đã kí trước kia đều liên tiếp giở quẻ, thà phải trả chi phí làm trái hợp đồng, cũng không muốn tiếp tục hợp tác với bác nữa... Nhà họ Lục bác sắp bị phá sản rồi!”
Cố Thanh Hà bỗng không thở nổi, cô không ngờ được rằng, Phó Nhi Thương lại ra tay với nhà họ Lục như vậy.
“Thanh Hà, rốt cuộc đã có hiểu lầm gì rồi, cháu có thể đi giải thích với Tổng giám đốc Phó không? Sự nghiệp hơn một trăm năm của nhà họ Lục, sắp bị hủy rồi.” Bác Lục gái không biết làm gì mà khóc òa lên, “Mấy ngày nay Mộ Diện bận đến tóc cũng bạc cả ra rồi, nó mới hơn hai mươi tuổi thôi...”
Cố Thanh Hà áy náy không thôi, nhà họ Lục rõ ràng đều là bị cô làm liên lụy.
“Bác gái, bác yên tâm, cháu sẽ đi giải thích giúp bác.”
“Vậy thì nhờ cháu nha, Thanh Hà.” Bác Lục gái nghẹn ngào nói, “Cháu giúp bác nói cho tốt, hôm nào bác nhất định sẽ cảm ơn cháu!”
Bà càng nói những lời nói khách sáo như vậy, Cố Thanh Hà càng cảm thấy áy náy.
Nhà họ Lục rõ ràng không làm gì sai cả...
Cô nhanh chóng tắm rửa, sau đó gọi điện cho Phó Nhi Thương.
Gọi hàng chục cuộc liền, Phó Nhi Thương đều không nghe.
Thật không dễ dàng gì cuối cùng cũng có thể gọi được, giọng nói đầu dây bên kia vang lên, nhưng lại là giọng nói ấm áp mà giả dối của Bạch Nhiên Khuyên: “Cố Thanh Hà, cô có chuyện gì sao?”
Cố Thanh Hà lạnh nhạt hỏi: “Phó Nhi Thương đâu, tôi có chuyện muốn nói với anh ta.”
Bạch Nhiên Khuyên cười nhẹ nũng nịu: “Nhi Thương đang thử bộ vest cho hôn lễ, tối nay chúng tôi còn phải đi ăn cơm nữa, mấy ngày này, anh ấy đều không có thời gian, cô đừng gọi đến cản trở công việc nữa...”
“Bảo anh ta đến nghe điện thoại đi, nếu không tôi sẽ trực tiếp đến tìm hai người, không để cho hai người yên lòng mà thử đồ cưới đâu!” Cố Thanh Hà không phí lời với cô ta, mà trực tiếp uy hiếp.
Nhưng Bạch Nhiên Khuyên lại cười lạnh nhạt: “Được thôi, Cố Thanh Hà, có giỏi thì cô cứ đến thẳng đây, xem Nhi Thương có để cho cô vào hay không.”
Cô ta nói xong, không băn khoăn gì mà tắt luôn điện thoại.
Cố Thanh Hà không còn cách nào khác, lại không thể đứng yên nhìn nhà họ Lục phá sản, thực sự đá sửa soạn đồ rồi tìm đến tiệm đồ cưới.
Lúc này, Bạch Nhiên Khuyên đang mặc bộ váy cưới trắng thiêng liêng, đang khoác tay Phó Nhi Thương, hai người cười cười nói nói, vô cùng đằm thắm.
Phó Nhi Thương trước giờ chưa từng cười với Cố Thanh Hà như vậy.
“Phó Nhi Thương.” Cố Thanh Hà mở lời, ngắt đoạn hai người, “Có thể cho tôi mười phút được không, tôi có lời muốn nói với anh...”
Bạch Nhiên Khuyên nghiêm mặt lại, kéo chặt cánh tay Phó Nhi Thương.
Phó Nhi Thương quay người lại, lạnh lùng nhìn cô, nói ba chữ: “Cút ra ngoài.”
Trái tim Cố Thanh Hà đau đớn, không chịu khuất phục nói: “Tôi có chuyện gấp muốn nói với anh...”
Phó Nhi Thương chau mày không kiên nhẫn được, vẫn là một câu: “Cố Thanh Hà, tôi bảo cô cút ra ngoài!”
Cố Thanh Hà ngước mắt lên dứt khoát, ánh mắt chán ghét trực tiếp nhìn thẳng vào Phó Nhi Thương: “Không nói xong mọi việc, tôi sẽ không đi.”
“Nhi Thương...” Bạch Nhiên Khuyên lúc này mở lời, cô ta cúi đầu xuống, giọng nói dịu dàng mà uất ức, “Những lúc khác, em đều không quản hai người, nhưng mà bây giờ, anh có thể làm cho cô ta đừng xuất hiện nữa được không? Bây giờ em chỉ muốn một mình ở bên cạnh anh thôi.”
Vẻ mặt Phó Nhi Thương dịu dàng vỗ nhẹ vào lưng cô ta, nghiêng mắt lạnh lùng u ám nhìn Cố Thanh Hà.
“Người đâu, đuổi người phụ nữ này ra ngoài cho tôi! Nếu như cô ta không đi, thì hãy đập nát chân cô ta ra.”
Vừa nói xong, hai vệ sĩ đã lập tức xông lại, nắm lấy cánh tay Cố Thanh Hà kéo ra ngoài.
“Buông tôi ra!” Cô vùng vẫy gào thét, “Phó Nhi Thương, nếu như ngay cả mười phút anh cũng không thể cho tôi, vậy anh có tin tôi sẽ làm loạn ở tiệm đồ cưới, để cho mọi người biết, anh đã có vợ sắp cưới rồi mà vẫn còn theo chân tôi không!”
Cố Thanh Hà nghĩ rằng là công việc nên liền không do dự mà nghe máy.
“Là Thanh Hà đúng không...” Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói có chút quen thuộc của người phụ nữ trung niên, “Bác là mẹ của Lục Minh Dân.”
“Bác gái...” Cố Thanh Hà ngơ ngác, từ sau khi Lục Minh Dân ra nước ngoài, cô đã không còn liên lạc gì với người nhà họ Lục Minh Dân nữa.
“Có chuyện gì không ạ?” Cố Thanh Hà kiên nhẫn hỏi.
“Dạo này cháu có thời gian không, có thể ra ngoài gặp mặt không, tốt nhất có thể... gọi thêm tổng tài Phó.” Giọng nói của Bác Lục gái rất cẩn thận.
Cố Thanh Hà có chút không yên tâm: “Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
Bác Lục gái bỗng nhiên khóc nức nở: “Thanh Hà, bác không biết rốt cuộc là tại sao, nhưng nhà họ Phó bắt đầu công kích công ty của bác, mấy ngày nay, bác đã tổn thất hàng mấy trăm tỉ, những hợp đồng đã kí trước kia đều liên tiếp giở quẻ, thà phải trả chi phí làm trái hợp đồng, cũng không muốn tiếp tục hợp tác với bác nữa... Nhà họ Lục bác sắp bị phá sản rồi!”
Cố Thanh Hà bỗng không thở nổi, cô không ngờ được rằng, Phó Nhi Thương lại ra tay với nhà họ Lục như vậy.
“Thanh Hà, rốt cuộc đã có hiểu lầm gì rồi, cháu có thể đi giải thích với Tổng giám đốc Phó không? Sự nghiệp hơn một trăm năm của nhà họ Lục, sắp bị hủy rồi.” Bác Lục gái không biết làm gì mà khóc òa lên, “Mấy ngày nay Mộ Diện bận đến tóc cũng bạc cả ra rồi, nó mới hơn hai mươi tuổi thôi...”
Cố Thanh Hà áy náy không thôi, nhà họ Lục rõ ràng đều là bị cô làm liên lụy.
“Bác gái, bác yên tâm, cháu sẽ đi giải thích giúp bác.”
“Vậy thì nhờ cháu nha, Thanh Hà.” Bác Lục gái nghẹn ngào nói, “Cháu giúp bác nói cho tốt, hôm nào bác nhất định sẽ cảm ơn cháu!”
Bà càng nói những lời nói khách sáo như vậy, Cố Thanh Hà càng cảm thấy áy náy.
Nhà họ Lục rõ ràng không làm gì sai cả...
Cô nhanh chóng tắm rửa, sau đó gọi điện cho Phó Nhi Thương.
Gọi hàng chục cuộc liền, Phó Nhi Thương đều không nghe.
Thật không dễ dàng gì cuối cùng cũng có thể gọi được, giọng nói đầu dây bên kia vang lên, nhưng lại là giọng nói ấm áp mà giả dối của Bạch Nhiên Khuyên: “Cố Thanh Hà, cô có chuyện gì sao?”
Cố Thanh Hà lạnh nhạt hỏi: “Phó Nhi Thương đâu, tôi có chuyện muốn nói với anh ta.”
Bạch Nhiên Khuyên cười nhẹ nũng nịu: “Nhi Thương đang thử bộ vest cho hôn lễ, tối nay chúng tôi còn phải đi ăn cơm nữa, mấy ngày này, anh ấy đều không có thời gian, cô đừng gọi đến cản trở công việc nữa...”
“Bảo anh ta đến nghe điện thoại đi, nếu không tôi sẽ trực tiếp đến tìm hai người, không để cho hai người yên lòng mà thử đồ cưới đâu!” Cố Thanh Hà không phí lời với cô ta, mà trực tiếp uy hiếp.
Nhưng Bạch Nhiên Khuyên lại cười lạnh nhạt: “Được thôi, Cố Thanh Hà, có giỏi thì cô cứ đến thẳng đây, xem Nhi Thương có để cho cô vào hay không.”
Cô ta nói xong, không băn khoăn gì mà tắt luôn điện thoại.
Cố Thanh Hà không còn cách nào khác, lại không thể đứng yên nhìn nhà họ Lục phá sản, thực sự đá sửa soạn đồ rồi tìm đến tiệm đồ cưới.
Lúc này, Bạch Nhiên Khuyên đang mặc bộ váy cưới trắng thiêng liêng, đang khoác tay Phó Nhi Thương, hai người cười cười nói nói, vô cùng đằm thắm.
Phó Nhi Thương trước giờ chưa từng cười với Cố Thanh Hà như vậy.
“Phó Nhi Thương.” Cố Thanh Hà mở lời, ngắt đoạn hai người, “Có thể cho tôi mười phút được không, tôi có lời muốn nói với anh...”
Bạch Nhiên Khuyên nghiêm mặt lại, kéo chặt cánh tay Phó Nhi Thương.
Phó Nhi Thương quay người lại, lạnh lùng nhìn cô, nói ba chữ: “Cút ra ngoài.”
Trái tim Cố Thanh Hà đau đớn, không chịu khuất phục nói: “Tôi có chuyện gấp muốn nói với anh...”
Phó Nhi Thương chau mày không kiên nhẫn được, vẫn là một câu: “Cố Thanh Hà, tôi bảo cô cút ra ngoài!”
Cố Thanh Hà ngước mắt lên dứt khoát, ánh mắt chán ghét trực tiếp nhìn thẳng vào Phó Nhi Thương: “Không nói xong mọi việc, tôi sẽ không đi.”
“Nhi Thương...” Bạch Nhiên Khuyên lúc này mở lời, cô ta cúi đầu xuống, giọng nói dịu dàng mà uất ức, “Những lúc khác, em đều không quản hai người, nhưng mà bây giờ, anh có thể làm cho cô ta đừng xuất hiện nữa được không? Bây giờ em chỉ muốn một mình ở bên cạnh anh thôi.”
Vẻ mặt Phó Nhi Thương dịu dàng vỗ nhẹ vào lưng cô ta, nghiêng mắt lạnh lùng u ám nhìn Cố Thanh Hà.
“Người đâu, đuổi người phụ nữ này ra ngoài cho tôi! Nếu như cô ta không đi, thì hãy đập nát chân cô ta ra.”
Vừa nói xong, hai vệ sĩ đã lập tức xông lại, nắm lấy cánh tay Cố Thanh Hà kéo ra ngoài.
“Buông tôi ra!” Cô vùng vẫy gào thét, “Phó Nhi Thương, nếu như ngay cả mười phút anh cũng không thể cho tôi, vậy anh có tin tôi sẽ làm loạn ở tiệm đồ cưới, để cho mọi người biết, anh đã có vợ sắp cưới rồi mà vẫn còn theo chân tôi không!”