Chương 34
Sau khi về phòng, Ôn Dư đã ngẫm lại thật lâu lời mà Tưởng Vũ Hách nói. Kỳ lạ thật, cái kiểu nằm trên giường suy ngẫm từng câu từng chữ trong câu nói của người kia là điều mà trước kia khi yêu đương với Thẩm Minh Gia cô chưa làm bao giờ. Lúc Thẩm Minh Gia theo đuổi Ôn Dư thì cực kỳ chu đáo, đều suy nghĩ trước mọi chuyện. Giờ đây nghĩ lại, đúng là thủ đoạn lấy lòng người khác, rồi dùng cái thủ đoạn đó mà thành công lừa được Ôn Dư.
Ôn Dư chưa yêu đương bao giờ, từ bé đã rời xa anh trai, bố công việc bận rộn lại rất ít khi bầu bạn, lần đầu tiên có một người chu đáo như vậy xuất hiện trong cuộc đời của cô, một người con trai tốt như vậy, đã hoàn toàn lấp đầy những suy tưởng trong thế giới tình cảm của cô với người đàn ông.
Thẩm Minh Gia cứ như vậy bước vào thế giới của cô, trở thành bạn trai. Bây giờ Ôn Dư nghĩ lại, từ khi bắt đầu, trái tim cô chưa từng một lần vì hắn mà đập nhanh, cũng chưa từng đỏ mặt lần nào. Cho dù là chưa có, nhưng khi ấy cô đã khờ dại mà trao trọn tấm chân tình của mình cho hắn, để rồi cuối cùng thứ nhận lại được chỉ là sự lừa gạt và phản bội.
Nhưng bây giờ, Ôn Dư cảm nhận được khi Tưởng Vũ Hách ở trong tim mình đem tới một cảm giác hoàn toàn khác. Hình như tất cả mọi thứ đều thay đổi sau cái hôn đó.
Ôn Dư nghĩ lại lời anh nói
“Kiểu anh trai đó thì cũng được.”
Anh trai mà còn có nhiều kiểu nữa sao... Câu nói này thật mơ hồ, khiến người ta phải ngẫm nghĩ.
Ôn Dư lấy gối che mặt lại, chợt lại nghĩ tới cái câu trước câu nói ấy.
“Có những chuyện nếu tạm thời em chưa chấp nhận được, thì có thể coi anh là anh trai trước.”
Ôn Dư cảm thấy câu nói này có chỗ nào đó không đúng, ngẫm nghĩ một lúc mới tìm thấy ẩn ý của nó.
Coi anh làm anh trai trước? Chữ trước này dùng tinh tế quá.
Ồ, làm anh trai trước, lỡ sau này không muốn làm nữa thì sao? Anh mau nói ra hết đi.
A a a.
Ôn Dư lăn qua lăn lại trên giường, lúc thì mỉm cười vì những suy đoán khác nhau của mình, lúc lại ngồi dậy nghiêm túc khoanh chân suy nghĩ về cuộc đời. Chủ yếu là nghĩ tới cảnh mười ngày sau mình đi tự thú.
Đừng nói Tưởng Vũ Hách, cho dù là một người bình thường khi thấy chính mình bị lừa một thời gian lâu như vậy thì nhất định sẽ tức giận, nhưng chỉ cần nụ hôn của Ôn Dư tới thật nhanh thì sự tức giận ấy nhất định sẽ không đuổi tới cô đâu.
Nhất! Định!
Những viễn cảnh ấy khiến cho cô hoàn toàn tin tưởng. Mười giờ tối, sau khi suy nghĩ xong về cuộc đời thì cô định tắt đèn đi ngủ, đúng lúc này thì Ôn Thanh Hữu gọi điện tới.
“Về rồi à?”
Ôn Dư: “Ừ.”
Hai anh em yên lặng vài giây, cuối cùng thì Ôn Thanh Hữu cũng thở dài vài tiếng: “Nếu em nhất quyết muốn quay lại đâm đầu vào cái tường phía Nam kia một lần nữa thì anh cũng không cản đâu.”
Cảm giác như có con gái lớn trong nhà không giữ nổi nữa vậy.
Ôn Dư biết lựa chọn lần này của mình là cứng đầu, nhưng dù sao cô cũng đã quyết định rồi thì sẽ không hối hận.
Qua một lát, cô hỏi Ôn Thanh Hữu: “Vậy anh định khi nào về Mỹ.”
“Vốn định thăm bố đã rồi mới về, nhưng bây giờ anh đổi ý rồi.”
“Sao cơ?”
Bên đầu kia điện thoại, Ôn Thanh Hữu chợt cười lên: “Có lẽ anh bị em nhiễm cho rồi đấy, anh muốn ở lại thêm một thời gian nữa để đi thăm thú mọi nơi chút đã, hy vọng…có thể tìm thấy một thứ khiến anh có cơ hội để lựa chọn lại lần nữa.”
Ôn Dư không hiểu lời của Ôn Thanh Hữu lắm, nhưng nghe thấy tin anh trai tạm thời sẽ không về nữa nên cô rất vui: “Tốt quá rồi.”
“Với lại lỡ may tới lúc đó em với Tưởng Vũ Hách…” Ôn Thanh Hữu ngập ngừng, dùng từ một cách thận trọng: “Anh chỉ nói là lỡ may, bọn em trở mặt với nhau, thì anh vẫn còn ở cạnh làm hậu thuẫn cho em.”
“...”
Ôn Thanh Hữu lớn hơn Tưởng Vũ Hách hai tuổi, còn bôn ba nhiều năm ở nước ngoài nữa, bất kể là về suy nghĩ hay về trải nghiệm đều chững chạc hơn Ôn Dư rất nhiều.
Lời nói của anh trai khiến cho những viễn cảnh đẹp đẽ trong đầu của Ôn Dư trong phút chốc bỗng bị vụt tắt. Vưu Hân và Ôn Thanh Hữu, một người tích cực lạc quan, một người thận trọng bảo thủ. Nhưng đã đi tới bước đường này, sau này cho dù kết quả ra sao, Ôn Dư cũng sẽ thẳng thừng đối mặt. Dù gì đây cũng là điều cô nhất định sẽ gặp phải cho nên dù thế nào cũng sẽ gặp nó thôi.
Ngày hôm sau, rõ ràng vẫn giống như bao ngày khác nhưng Ôn Dư lại cảm thấy tất cả mọi thứ đều đã thay đổi. Thứ biểu hiện rõ ràng nhất chính là sự thay đổi trong lòng.
Ăn sáng xong, cô vẫn đi làm cùng Tưởng Vũ Hách như mọi khi, trải qua thời gian mưa dần thấm lâu này, Ôn Dư ít nhiều cũng đã học được một chút mánh khóe, chẳng qua là muốn biết cách Tưởng Vũ Hách làm để tích thêm nhiều kinh nghiệm, mà chuyện này không phải một sớm một chiều là biết được.
Hai người vẫn ngồi trên xe tán gẫu như mọi khi.
“Anh à, hôm nay là thứ hai, anh có cuộc họp đúng không?”
“Ừ.”
“Đúng rồi, bộ “Bản án tìm rồng” có phải sắp chính thức lên sóng rồi không?”
“Ừ.”
“...”
Ôn Dư cảm thấy mình có chút bị coi thường, trong lòng không vừa ý mà nói lại: “Anh chỉ biết nói mỗi ừ với em thôi à.”
Tưởng Vũ Hách quay người nhìn cô, vừa định mở lời thì chú Hà đột nhiên đạp chân phanh, động tĩnh quá lớn, do quán tính nên Ôn Dư bị ngã về phía trước, mắt như sắp đập vào lưng của ghế phụ, Tưởng Vũ Hách đưa tay ra đỡ cô lại.
Đôi má Ôn Dư nằm gọn trong lòng bàn tay của Tưởng Vũ Hách.
Cảm giác hơi mát mát, lại như chạm vào điện vậy, khiến cho từ mặt đến toàn thân của Ôn Dư nhanh chóng bị tê liệt. Cô gần như hoảng rồi, liền ngồi thẳng dậy, cũng may lúc này chú Hà liên tục xin lỗi: “Xin lỗi cậu, xin lỗi! Do tôi không chú ý đèn đỏ.”
Bầu không khí ấm áp đó đã hoàn toàn phá tan sắc vàng của cảnh biệt ly của tình yêu.
Tưởng Vũ Hách thu tay lại, liếc nhìn Ôn Dư: “Lần sau không thắt dây an toàn thì đừng đi xe nữa, tự đi bộ mà đi làm.”
Ôn Dư thực sự cũng có những lúc lười biếng, ngồi ghế sau thì sẽ quên thắt dây an toàn, nhưng Tưởng Vũ Hách mới sáng ngày ra đã hung với cô.
Có nhầm không vậy, hôm qua em còn bỏ mặc anh trai ruột để đi tìm anh đấy, mà anh thế này à?
Ôn Dư lẩm bẩm hai câu, bỗng nhiên quay mặt lại mở lời uy hiếp: “Lần sau còn hung như này với em nữa, thì không cần anh làm anh trai nữa đâu.”
Tưởng Vũ Hách: “...”
Mẹ nó ai muốn làm anh trai em chứ, nhưng anh cũng bị uy hiếp mất rồi.
Anh thắt lại cà vạt, đột nhiên lại dựa về phía Ôn Dư, cả người đều sát vào người cô, kéo dây an toàn ra và thắt hộ cô. Những đường nét chỉnh tề pha chút lạnh lùng của bộ đồ Tây trên người đàn ông, cơ thể anh lại tỏa ra một mùi hương hấp dẫn, nó âm thầm truyền vào hơi thở..
Cho dù trái tim đang đập thình thịch trong lồng ngực nhưng Ôn Dư vẫn cố làm ra vẻ bình tĩnh mà nhìn ra ngoài cửa sổ. Ôn Dư có thể cảm nhận được ánh mắt của Tưởng Vũ Hách đang nhìn cô từ phía sau. Nhưng cô vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa, ngước nhìn bầu trời ở tư thế góc 45 độ.
Không biết đã qua bao lâu, Tưởng Vũ Hách mới cười nhẹ một tiếng: “Em nhìn gì thế.”
Ôn Dư: “Trai đẹp.”
Đi qua một ngã tư thì đúng lúc này là một trung tâm mua sắm, trên màn hình quảng cáo đang chiếu tấm ảnh của một nam minh tinh. Thực ra thì không phải Ôn Dư đang xem, nhưng sau khi thuận miệng nói ra, thì cũng ngước lên nhìn tấm ảnh đó.
Không nhìn thì đã tốt, nhìn xong muốn nôn. Trên màn hình quảng cáo lại là tấm hình của Thẩm Minh Gia! Ôn Dư lúc này rất muốn bọc vàng cho một bên mắt chưa nhìn lên tòa nhà kia.
Tưởng Vũ Hách cũng theo hướng cô mà nhìn tấm hình ấy, dừng lại chốc lát, không nói gì cả.
Hai giây sau.
Nhẹ nhàng không thần sắc gì mà đưa tay ra.
Cốc vào đầu Ôn Dư.
Ôn Dư: “...”
Đột nhiên có một tiếng còi liên tiếp dội lên từ phía sau, đèn xanh đã bật lên, chú Hà không biết thần trí đang để đi đâu, mà cũng thu ánh nhìn lại từ tấm quảng cáo đó, vừa xin lỗi vừa nhìn gương chiếu hậu:
“Xin lỗi cậu chủ.”
Ôn Dư cảm thấy có gì đó không bình thường: “Chú Hà chú có phải không khỏe đúng không?”
Chú Hà lắc đầu: “Không sao.”
Sau khi hai người tới công ty, thư ký Ninh vẫn như thường lệ báo cáo hết lịch trình của ngày hôm nay cho Tưởng Vũ Hách, Ôn Dư nghe cái lịch trình dày đặc của anh thôi cũng thấy mệt mỏi.
Đúng là làm tổng tài không dễ mà, đằng sau ánh hào quang ấy thì cái giá phải trả là sự nỗ lực và bận rộn gấp người khác cả trăm lần.
Thư ký Ninh báo cáo xong, Tưởng Vũ Hách nói: “Tiệc rượu tối nay hủy đi, tôi có việc khác.”
“Vâng.” Thư ký Ninh cũng không hỏi Tưởng Vũ Hách là việc gì, cô ấy là thư ký, bất kể lúc nào cũng phải nghe theo lệnh của ông chủ.
Ôn Dư lại cảm thấy tò mò nên hỏi: “Anh có việc gì à?”
Tưởng Vũ Hách nhìn cô: “Đi xem buổi hòa nhạc.”
“...”
Thật không nhìn ra anh còn có sở thích tao nhã như vậy đấy.
Ôn Dư vẫn tiếp tục đợi câu nói tiếp theo của anh. Chờ mãi mà chẳng thấy anh nói muốn dẫn cô theo cùng. Ôn Dư định hỏi mấy lần rồi, lại cảm thấy nếu mình mà chủ động hỏi thì giống như cô rất nóng lòng muốn đi cùng anh vậy đó. Nghĩ vậy cô bèn ngậm miệng lại, buồn chán ngồi ở bên cạnh xem tài liệu.
Ai mà biết được là mấy phút sau, Tưởng Vũ Hách đột nhiên nói: “Tối nay đi cùng anh nhé.”
A a a đợi được rồi!
Khóe miệng của Ôn Dư hơi cong nhẹ, mà vẫn cố ý làm giá, ho một tiếng: “Ờ, đợi em xem lịch trình đã.”
Tưởng Vũ Hách: “?”
Anh kéo cô lại: “Đi với anh mà cũng xem lịch trình?”
Ôn Dư: “...”
Tưởng Vũ Hách anh đúng là không có tâm.
Cuối cùng, kế tiếp cái tên “Quý cô văn phòng” được lan truyền cả công ty, thì hôm nay cô lại được thăng chức thành “Quý cô phòng họp”.
Lần đầu ông chủ họp lại để một cô gái ngồi nghe bên cạnh, đây là điều trước nay chưa từng có. Đến cả Ôn Dư cũng không nghĩ rằng Tưởng Vũ Hách sẽ dẫn cô đi họp cùng, lại còn ngồi bên cạnh anh.
Lớn từng này rồi, nhưng đây là lần đầu tiên cô tham gia một cuộc họp chính thức như vậy nên Ôn Dư vô cùng thận trọng, lưng ngồi thẳng một cách đoan trang, chỉ sợ có chỗ nào không đúng sẽ làm mất mặt Tưởng Vũ Hách.
Cuộc họp hôm nay trừ việc báo cáo và tổng kết lại một tuần như bình thường, thì hạng mục quan trọng nhất là thảo luận về cuộc bán đấu giá bản quyền văn học truyền hình và điện ảnh lần thứ ba sẽ diễn ra vào tháng sau.
Mấy năm nay việc phát triển ip rất thịnh hành, các cuộc bán đấu giá ip mỗi năm đều thu hút rất nhiều sự quan tâm của các nhà đầu tư, các công ty truyền hình và điện ảnh và các công ty giải trí. Một ông trùm trong ngành giải trí như Á Thịnh đây thì càng không bỏ qua.
Ôn Dư ngồi nghe chăm chú họ thảo luận mười mấy hạng mục sắp tới sẽ tham gia trong cuộc bán đấu giá, phân tích kỹ lợi nhuận và bối cảnh thị trường của từng tác phẩm, y hệt như một công ty cao cấp.
Hội nghị kết thúc, trở về phòng làm việc, Ôn Du nghe hạng mục văn hóa liên tiếp ba giờ đồng hồ nên có chút mệt mỏi, Tưởng Vũ Hách liếc mắt hỏi cô: “Nghe mệt rồi à?”
Ôn Dư lắc lắc đầu.
“Em nghe rồi, vậy em thấy anh sẽ đấu giá bộ nào.”
Tới rồi đó, lại là một bài kiểm tra đột xuất nữa.
Ôn Dư lấy lại tinh thần, chớp chớp mắt: “Trả lời đúng có thưởng không?”
Tưởng Vũ Hách theo thói quen tựa vào ghế: “Em trả lời đã rồi nói.”
Hôm nay Ôn Dư thực sự đã nghe rất kỹ càng, hơn nữa còn quan sát cả những thay đổi trong biểu cảm của Tưởng Vũ Hách. Ngưng lại chốc lát, cô ngập ngừng nói: “Là bộ “Khoảnh khắc ấy anh yêu em” à?”. Đây là bộ tiểu thuyết thanh xuân có lượng bình chọn cao với hơn 100 triệu lượt truy cập trên trang web.
Nói xong, Ôn Dư đang chờ phản ứng của Tưởng Vũ Hách, nhưng người đàn ông đó không rõ ý tứ như nào chỉ cười nhẹ một cái, chẳng nói gì cả.
Ôn Dư biết, biểu cảm này của anh chỉ là muốn giữ thể diện cho mình, không muốn nói toẹt ra là mắt nhìn kém mà thôi.
Cô lập tức im lặng, chăm chú ngồi bên cạnh xem lại bản tổng kết cuộc họp, nhìn lại biểu đồ một lần nữa để xem rốt cuộc đâu mới là ip hợp ý Tưởng Vũ Hách nhất.
Đến khoảng 5 giờ rưỡi chiều, người đàn ông bên cạnh mới nhìn đồng hồ, đột nhiên đóng tài liệu lại: “Đi thôi.”
Ôn Dư đang chìm đắm trong biển tri thức, hơi do dự: “Đi đâu.”
“Thưởng cho em.”
Ôn Dư chưa yêu đương bao giờ, từ bé đã rời xa anh trai, bố công việc bận rộn lại rất ít khi bầu bạn, lần đầu tiên có một người chu đáo như vậy xuất hiện trong cuộc đời của cô, một người con trai tốt như vậy, đã hoàn toàn lấp đầy những suy tưởng trong thế giới tình cảm của cô với người đàn ông.
Thẩm Minh Gia cứ như vậy bước vào thế giới của cô, trở thành bạn trai. Bây giờ Ôn Dư nghĩ lại, từ khi bắt đầu, trái tim cô chưa từng một lần vì hắn mà đập nhanh, cũng chưa từng đỏ mặt lần nào. Cho dù là chưa có, nhưng khi ấy cô đã khờ dại mà trao trọn tấm chân tình của mình cho hắn, để rồi cuối cùng thứ nhận lại được chỉ là sự lừa gạt và phản bội.
Nhưng bây giờ, Ôn Dư cảm nhận được khi Tưởng Vũ Hách ở trong tim mình đem tới một cảm giác hoàn toàn khác. Hình như tất cả mọi thứ đều thay đổi sau cái hôn đó.
Ôn Dư nghĩ lại lời anh nói
“Kiểu anh trai đó thì cũng được.”
Anh trai mà còn có nhiều kiểu nữa sao... Câu nói này thật mơ hồ, khiến người ta phải ngẫm nghĩ.
Ôn Dư lấy gối che mặt lại, chợt lại nghĩ tới cái câu trước câu nói ấy.
“Có những chuyện nếu tạm thời em chưa chấp nhận được, thì có thể coi anh là anh trai trước.”
Ôn Dư cảm thấy câu nói này có chỗ nào đó không đúng, ngẫm nghĩ một lúc mới tìm thấy ẩn ý của nó.
Coi anh làm anh trai trước? Chữ trước này dùng tinh tế quá.
Ồ, làm anh trai trước, lỡ sau này không muốn làm nữa thì sao? Anh mau nói ra hết đi.
A a a.
Ôn Dư lăn qua lăn lại trên giường, lúc thì mỉm cười vì những suy đoán khác nhau của mình, lúc lại ngồi dậy nghiêm túc khoanh chân suy nghĩ về cuộc đời. Chủ yếu là nghĩ tới cảnh mười ngày sau mình đi tự thú.
Đừng nói Tưởng Vũ Hách, cho dù là một người bình thường khi thấy chính mình bị lừa một thời gian lâu như vậy thì nhất định sẽ tức giận, nhưng chỉ cần nụ hôn của Ôn Dư tới thật nhanh thì sự tức giận ấy nhất định sẽ không đuổi tới cô đâu.
Nhất! Định!
Những viễn cảnh ấy khiến cho cô hoàn toàn tin tưởng. Mười giờ tối, sau khi suy nghĩ xong về cuộc đời thì cô định tắt đèn đi ngủ, đúng lúc này thì Ôn Thanh Hữu gọi điện tới.
“Về rồi à?”
Ôn Dư: “Ừ.”
Hai anh em yên lặng vài giây, cuối cùng thì Ôn Thanh Hữu cũng thở dài vài tiếng: “Nếu em nhất quyết muốn quay lại đâm đầu vào cái tường phía Nam kia một lần nữa thì anh cũng không cản đâu.”
Cảm giác như có con gái lớn trong nhà không giữ nổi nữa vậy.
Ôn Dư biết lựa chọn lần này của mình là cứng đầu, nhưng dù sao cô cũng đã quyết định rồi thì sẽ không hối hận.
Qua một lát, cô hỏi Ôn Thanh Hữu: “Vậy anh định khi nào về Mỹ.”
“Vốn định thăm bố đã rồi mới về, nhưng bây giờ anh đổi ý rồi.”
“Sao cơ?”
Bên đầu kia điện thoại, Ôn Thanh Hữu chợt cười lên: “Có lẽ anh bị em nhiễm cho rồi đấy, anh muốn ở lại thêm một thời gian nữa để đi thăm thú mọi nơi chút đã, hy vọng…có thể tìm thấy một thứ khiến anh có cơ hội để lựa chọn lại lần nữa.”
Ôn Dư không hiểu lời của Ôn Thanh Hữu lắm, nhưng nghe thấy tin anh trai tạm thời sẽ không về nữa nên cô rất vui: “Tốt quá rồi.”
“Với lại lỡ may tới lúc đó em với Tưởng Vũ Hách…” Ôn Thanh Hữu ngập ngừng, dùng từ một cách thận trọng: “Anh chỉ nói là lỡ may, bọn em trở mặt với nhau, thì anh vẫn còn ở cạnh làm hậu thuẫn cho em.”
“...”
Ôn Thanh Hữu lớn hơn Tưởng Vũ Hách hai tuổi, còn bôn ba nhiều năm ở nước ngoài nữa, bất kể là về suy nghĩ hay về trải nghiệm đều chững chạc hơn Ôn Dư rất nhiều.
Lời nói của anh trai khiến cho những viễn cảnh đẹp đẽ trong đầu của Ôn Dư trong phút chốc bỗng bị vụt tắt. Vưu Hân và Ôn Thanh Hữu, một người tích cực lạc quan, một người thận trọng bảo thủ. Nhưng đã đi tới bước đường này, sau này cho dù kết quả ra sao, Ôn Dư cũng sẽ thẳng thừng đối mặt. Dù gì đây cũng là điều cô nhất định sẽ gặp phải cho nên dù thế nào cũng sẽ gặp nó thôi.
Ngày hôm sau, rõ ràng vẫn giống như bao ngày khác nhưng Ôn Dư lại cảm thấy tất cả mọi thứ đều đã thay đổi. Thứ biểu hiện rõ ràng nhất chính là sự thay đổi trong lòng.
Ăn sáng xong, cô vẫn đi làm cùng Tưởng Vũ Hách như mọi khi, trải qua thời gian mưa dần thấm lâu này, Ôn Dư ít nhiều cũng đã học được một chút mánh khóe, chẳng qua là muốn biết cách Tưởng Vũ Hách làm để tích thêm nhiều kinh nghiệm, mà chuyện này không phải một sớm một chiều là biết được.
Hai người vẫn ngồi trên xe tán gẫu như mọi khi.
“Anh à, hôm nay là thứ hai, anh có cuộc họp đúng không?”
“Ừ.”
“Đúng rồi, bộ “Bản án tìm rồng” có phải sắp chính thức lên sóng rồi không?”
“Ừ.”
“...”
Ôn Dư cảm thấy mình có chút bị coi thường, trong lòng không vừa ý mà nói lại: “Anh chỉ biết nói mỗi ừ với em thôi à.”
Tưởng Vũ Hách quay người nhìn cô, vừa định mở lời thì chú Hà đột nhiên đạp chân phanh, động tĩnh quá lớn, do quán tính nên Ôn Dư bị ngã về phía trước, mắt như sắp đập vào lưng của ghế phụ, Tưởng Vũ Hách đưa tay ra đỡ cô lại.
Đôi má Ôn Dư nằm gọn trong lòng bàn tay của Tưởng Vũ Hách.
Cảm giác hơi mát mát, lại như chạm vào điện vậy, khiến cho từ mặt đến toàn thân của Ôn Dư nhanh chóng bị tê liệt. Cô gần như hoảng rồi, liền ngồi thẳng dậy, cũng may lúc này chú Hà liên tục xin lỗi: “Xin lỗi cậu, xin lỗi! Do tôi không chú ý đèn đỏ.”
Bầu không khí ấm áp đó đã hoàn toàn phá tan sắc vàng của cảnh biệt ly của tình yêu.
Tưởng Vũ Hách thu tay lại, liếc nhìn Ôn Dư: “Lần sau không thắt dây an toàn thì đừng đi xe nữa, tự đi bộ mà đi làm.”
Ôn Dư thực sự cũng có những lúc lười biếng, ngồi ghế sau thì sẽ quên thắt dây an toàn, nhưng Tưởng Vũ Hách mới sáng ngày ra đã hung với cô.
Có nhầm không vậy, hôm qua em còn bỏ mặc anh trai ruột để đi tìm anh đấy, mà anh thế này à?
Ôn Dư lẩm bẩm hai câu, bỗng nhiên quay mặt lại mở lời uy hiếp: “Lần sau còn hung như này với em nữa, thì không cần anh làm anh trai nữa đâu.”
Tưởng Vũ Hách: “...”
Mẹ nó ai muốn làm anh trai em chứ, nhưng anh cũng bị uy hiếp mất rồi.
Anh thắt lại cà vạt, đột nhiên lại dựa về phía Ôn Dư, cả người đều sát vào người cô, kéo dây an toàn ra và thắt hộ cô. Những đường nét chỉnh tề pha chút lạnh lùng của bộ đồ Tây trên người đàn ông, cơ thể anh lại tỏa ra một mùi hương hấp dẫn, nó âm thầm truyền vào hơi thở..
Cho dù trái tim đang đập thình thịch trong lồng ngực nhưng Ôn Dư vẫn cố làm ra vẻ bình tĩnh mà nhìn ra ngoài cửa sổ. Ôn Dư có thể cảm nhận được ánh mắt của Tưởng Vũ Hách đang nhìn cô từ phía sau. Nhưng cô vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa, ngước nhìn bầu trời ở tư thế góc 45 độ.
Không biết đã qua bao lâu, Tưởng Vũ Hách mới cười nhẹ một tiếng: “Em nhìn gì thế.”
Ôn Dư: “Trai đẹp.”
Đi qua một ngã tư thì đúng lúc này là một trung tâm mua sắm, trên màn hình quảng cáo đang chiếu tấm ảnh của một nam minh tinh. Thực ra thì không phải Ôn Dư đang xem, nhưng sau khi thuận miệng nói ra, thì cũng ngước lên nhìn tấm ảnh đó.
Không nhìn thì đã tốt, nhìn xong muốn nôn. Trên màn hình quảng cáo lại là tấm hình của Thẩm Minh Gia! Ôn Dư lúc này rất muốn bọc vàng cho một bên mắt chưa nhìn lên tòa nhà kia.
Tưởng Vũ Hách cũng theo hướng cô mà nhìn tấm hình ấy, dừng lại chốc lát, không nói gì cả.
Hai giây sau.
Nhẹ nhàng không thần sắc gì mà đưa tay ra.
Cốc vào đầu Ôn Dư.
Ôn Dư: “...”
Đột nhiên có một tiếng còi liên tiếp dội lên từ phía sau, đèn xanh đã bật lên, chú Hà không biết thần trí đang để đi đâu, mà cũng thu ánh nhìn lại từ tấm quảng cáo đó, vừa xin lỗi vừa nhìn gương chiếu hậu:
“Xin lỗi cậu chủ.”
Ôn Dư cảm thấy có gì đó không bình thường: “Chú Hà chú có phải không khỏe đúng không?”
Chú Hà lắc đầu: “Không sao.”
Sau khi hai người tới công ty, thư ký Ninh vẫn như thường lệ báo cáo hết lịch trình của ngày hôm nay cho Tưởng Vũ Hách, Ôn Dư nghe cái lịch trình dày đặc của anh thôi cũng thấy mệt mỏi.
Đúng là làm tổng tài không dễ mà, đằng sau ánh hào quang ấy thì cái giá phải trả là sự nỗ lực và bận rộn gấp người khác cả trăm lần.
Thư ký Ninh báo cáo xong, Tưởng Vũ Hách nói: “Tiệc rượu tối nay hủy đi, tôi có việc khác.”
“Vâng.” Thư ký Ninh cũng không hỏi Tưởng Vũ Hách là việc gì, cô ấy là thư ký, bất kể lúc nào cũng phải nghe theo lệnh của ông chủ.
Ôn Dư lại cảm thấy tò mò nên hỏi: “Anh có việc gì à?”
Tưởng Vũ Hách nhìn cô: “Đi xem buổi hòa nhạc.”
“...”
Thật không nhìn ra anh còn có sở thích tao nhã như vậy đấy.
Ôn Dư vẫn tiếp tục đợi câu nói tiếp theo của anh. Chờ mãi mà chẳng thấy anh nói muốn dẫn cô theo cùng. Ôn Dư định hỏi mấy lần rồi, lại cảm thấy nếu mình mà chủ động hỏi thì giống như cô rất nóng lòng muốn đi cùng anh vậy đó. Nghĩ vậy cô bèn ngậm miệng lại, buồn chán ngồi ở bên cạnh xem tài liệu.
Ai mà biết được là mấy phút sau, Tưởng Vũ Hách đột nhiên nói: “Tối nay đi cùng anh nhé.”
A a a đợi được rồi!
Khóe miệng của Ôn Dư hơi cong nhẹ, mà vẫn cố ý làm giá, ho một tiếng: “Ờ, đợi em xem lịch trình đã.”
Tưởng Vũ Hách: “?”
Anh kéo cô lại: “Đi với anh mà cũng xem lịch trình?”
Ôn Dư: “...”
Tưởng Vũ Hách anh đúng là không có tâm.
Cuối cùng, kế tiếp cái tên “Quý cô văn phòng” được lan truyền cả công ty, thì hôm nay cô lại được thăng chức thành “Quý cô phòng họp”.
Lần đầu ông chủ họp lại để một cô gái ngồi nghe bên cạnh, đây là điều trước nay chưa từng có. Đến cả Ôn Dư cũng không nghĩ rằng Tưởng Vũ Hách sẽ dẫn cô đi họp cùng, lại còn ngồi bên cạnh anh.
Lớn từng này rồi, nhưng đây là lần đầu tiên cô tham gia một cuộc họp chính thức như vậy nên Ôn Dư vô cùng thận trọng, lưng ngồi thẳng một cách đoan trang, chỉ sợ có chỗ nào không đúng sẽ làm mất mặt Tưởng Vũ Hách.
Cuộc họp hôm nay trừ việc báo cáo và tổng kết lại một tuần như bình thường, thì hạng mục quan trọng nhất là thảo luận về cuộc bán đấu giá bản quyền văn học truyền hình và điện ảnh lần thứ ba sẽ diễn ra vào tháng sau.
Mấy năm nay việc phát triển ip rất thịnh hành, các cuộc bán đấu giá ip mỗi năm đều thu hút rất nhiều sự quan tâm của các nhà đầu tư, các công ty truyền hình và điện ảnh và các công ty giải trí. Một ông trùm trong ngành giải trí như Á Thịnh đây thì càng không bỏ qua.
Ôn Dư ngồi nghe chăm chú họ thảo luận mười mấy hạng mục sắp tới sẽ tham gia trong cuộc bán đấu giá, phân tích kỹ lợi nhuận và bối cảnh thị trường của từng tác phẩm, y hệt như một công ty cao cấp.
Hội nghị kết thúc, trở về phòng làm việc, Ôn Du nghe hạng mục văn hóa liên tiếp ba giờ đồng hồ nên có chút mệt mỏi, Tưởng Vũ Hách liếc mắt hỏi cô: “Nghe mệt rồi à?”
Ôn Dư lắc lắc đầu.
“Em nghe rồi, vậy em thấy anh sẽ đấu giá bộ nào.”
Tới rồi đó, lại là một bài kiểm tra đột xuất nữa.
Ôn Dư lấy lại tinh thần, chớp chớp mắt: “Trả lời đúng có thưởng không?”
Tưởng Vũ Hách theo thói quen tựa vào ghế: “Em trả lời đã rồi nói.”
Hôm nay Ôn Dư thực sự đã nghe rất kỹ càng, hơn nữa còn quan sát cả những thay đổi trong biểu cảm của Tưởng Vũ Hách. Ngưng lại chốc lát, cô ngập ngừng nói: “Là bộ “Khoảnh khắc ấy anh yêu em” à?”. Đây là bộ tiểu thuyết thanh xuân có lượng bình chọn cao với hơn 100 triệu lượt truy cập trên trang web.
Nói xong, Ôn Dư đang chờ phản ứng của Tưởng Vũ Hách, nhưng người đàn ông đó không rõ ý tứ như nào chỉ cười nhẹ một cái, chẳng nói gì cả.
Ôn Dư biết, biểu cảm này của anh chỉ là muốn giữ thể diện cho mình, không muốn nói toẹt ra là mắt nhìn kém mà thôi.
Cô lập tức im lặng, chăm chú ngồi bên cạnh xem lại bản tổng kết cuộc họp, nhìn lại biểu đồ một lần nữa để xem rốt cuộc đâu mới là ip hợp ý Tưởng Vũ Hách nhất.
Đến khoảng 5 giờ rưỡi chiều, người đàn ông bên cạnh mới nhìn đồng hồ, đột nhiên đóng tài liệu lại: “Đi thôi.”
Ôn Dư đang chìm đắm trong biển tri thức, hơi do dự: “Đi đâu.”
“Thưởng cho em.”