Chương 28
Ngay khi Tưởng Vũ Hách lái xe đến ngã tư gần trung tâm mua sắm, anh nhận được tin nhắn từ Ôn Dư.
“Anh à, em tạm thời có chút việc, anh không cần tới đón em, lát nữa em bắt taxi về.”
Tưởng Vũ Hách đạp phanh dừng lại, anh nhìn chằm chằm vào màn hình một lúc, đột nhiên không biết tại sao mà anh cảm thấy khó chịu.
Kể từ khi anh ích kỷ giấu chiếc điện thoại đó, anh luôn bị bao trùm bởi cảm giác buồn bã mất mát.
Dường như anh cảm thấy rằng mình sẽ mất đi Ôn Dư sớm hơn.
Mỗi người đều phải trả giá cho quyết định của mình, Tưởng Vũ Hách không biết anh ích kỷ giữ Ôn Dư lại như vậy liệu anh có nhận được kết quả như ý muốn hay không.
Tưởng Vũ Hách có chút khó chịu khi anh không giữ Ôn Dư lại.
Anh muốn hỏi cô đang ở đâu, đi cùng với ai, nhưng anh buộc phải kiềm chế bản thân lại.
Anh từng nói chỉ cần cô ở bên anh, anh sẽ không sao cả.
Dù chỉ là anh trai, anh cũng sẵn lòng.
Lòng tham phải có giới hạn, vì vậy bất cứ khi nào ham muốn chiếm hữu mạnh mẽ đó xuất hiện, Tưởng Vũ Hách chỉ có thể cưỡng ép nhắc nhở bản thân không được vượt quá giới hạn.
Đó là những ranh giới anh đặt ra.
Sau khi hút một điếu thuốc, Tưởng Vũ Hách một mình trở về biệt thự mà không hỏi bất kỳ câu hỏi nào.
Cuộc hội ngộ này đến quá đột ngột, nằm ngoài dự đoán của Ôn Dư.
Cô không ngờ rằng sau hơn mười năm xa cách, Ôn Thanh Hữu lại bất ngờ xuất hiện trước mặt cô trên đường phố Bắc Kinh.
Đúng là rất kỳ quái, có thể là bởi vì tình cảm gia đình, một giọt máu đào hơn ao nước lã, cho dù đã nhiều năm không gặp, nhưng khi anh ấy đứng trước mặt cô, Ôn Dư lập tức nhận ra anh ấy.
Có lẽ là bởi vì quá lâu không gặp, trong quán cà phê, hai anh em nhất thời không có gì để nói.
Dù sao hai người đã xa cách trong một thời gian dài như vậy, sự ngăn cách luôn là điều không thể tránh khỏi.
Đặc biệt là thời gian qua, Ôn Dư đã dần coi Tưởng Vũ Hách là Ôn Thanh Hữu, để anh thay thế vị trí của người anh trai trong lòng cô.
Nhưng bây giờ anh trai cô đột nhiên xuất hiện, khiến Ôn Dư có chút không quen.
Ôn Dư lễ phép ngồi xuống, hỏi: "Sao anh biết em ở đây?"
Người phục vụ mang tới hai ly đồ uống, Ôn Thanh Hữu đưa một ly cho Ôn Dư, nhàn nhạt nói: "Chu Việt nói cho anh biết."
“Chu Việt?” Ôn Dư sửng sốt: “Anh biết Chu Việt à?”
Ôn Thanh Hữu cúi đầu cười nói: “Nếu không em cảm thấy với một công ty phá sản, một chỗ không có giá trị gì, thì tại sao một sinh viên ưu tú đầy danh tiếng như Chu Việt có thể nguyện ý ở lại?”
Ôn Dư dường như đã hiểu nhưng cô chỉ hiểu được một nửa, cô mờ mịt nhìn Ôn Thanh Hữu.
“Mặc dù anh ở nước ngoài, nhưng điều đó không có nghĩa là anh không quan tâm đến em ở Trung Quốc. Cha làm ăn xông xáo và không nghe lời khuyên, vì vậy vài năm trước anh đã nhờ Chu Việt giúp ông ấy, nhưng anh không ngờ cuối cùng lại đi đến bước này.”
Ôn Thanh Hữu nói rất nhiều, cuối cùng Ôn Dư cũng nhận ra rằng sự tận tâm và vị tha của Chu Việt chẳng qua là sự sắp xếp cẩn thận của Ôn Thanh Hữu trong những năm qua.
"Nếu anh đã có tâm như vậy, vì sao anh không trở về?"
Những lời của Ôn Dư có vài phần trách móc.
Khi còn nhỏ tình cảm hai anh em họ thật sự rất tốt, nhưng xa cách nhiều năm như vậy, Ôn Thanh Hữu chưa từng quay lại một lần.
“Dư Dư.” Ôn Thanh Hữu rũ mắt khuấy cà phê trong tay: “Mẹ ra nước ngoài không lâu thì bị bệnh, cuộc sống của mẹ và anh cũng không quá tốt, anh làm phiền hai người làm gì?”
“Bà ấy ốm à?”
“Từ năm mười sáu tuổi, anh vừa đi học vừa đi làm thêm, em không thể tưởng tượng được lúc khó khăn nhất anh như thế nào đâu. Sau này tốt nghiệp và lập nghiệp luôn có nhiều việc không như ý muốn. Nhưng bất kể như thế nào, anh hy vọng em tin rằng người anh trai này chưa bao giờ quên em.”
Ôn Dư hơi dịu giọng: “Vậy tại sao bây giờ anh lại muốn trở về?”
Ôn Thanh Hữu dừng tay, ngẩng đầu nhìn Ôn Dư và nói: “Bởi vì em gái anh đang làm một việc vô cùng nực cười nên anh phải quay lại và ngăn em ấy lại.”
Ôn Dư giật mình: “Anh đã biết được những gì rồi?”
“Những gì em đang làm anh đều biết.”
“...”
Ôn Dư đột nhiên nhớ tới lúc cô ở Giang Thành, Chu Việt đã gặp được Tưởng Vũ Hách, anh ta cũng nghe thấy cô gọi anh là anh trai.
Nếu anh ta là người của Ôn Thanh Hữu, anh ta chắc chắn đã nghi ngờ và cũng không khó để anh ta tìm hiểu ra những gì cô đang làm.
“Cho nên…” Ôn Dư hỏi: “Anh trở về là có mục đích gì?”
Ôn Thanh Hữu thẳng thắn: “Đưa em đi.”
“…”
“Giới giải trí là một nơi bẩn thỉu và sâu thẳm, có rất nhiều điều em không thể tưởng tượng được. Người có thể leo lên đỉnh cao trong ngành này chắc chắn không phải là người mà em có thể tùy tiện chơi đùa. Trước khi mọi chuyện trở nên nghiêm trọng, anh ấy chưa biết em đang nói dối anh ấy, hãy kết thúc nó.”
Ôn Dư hiểu những gì mà Ôn Thanh Hữu nói, nhưng cô không thể dừng việc này được: “Em vẫn chưa khiến cho Thẩm Minh Gia phải trả giá.”
“Dư Dư.” Ôn Thanh Hữu thở dài: “Một người đàn ông như vậy có đáng để em hao tổn tâm sức vì hắn ta không? Anh trai em hiện đang điều hành một công ty ở Phố Wall, nơi có vô số người đàn ông xuất sắc. Mỗi ngày anh trai em có thể giới thiệu cho em một người, cho đến khi nào em hài lòng thì thôi.”
"Em đang lãng phí thời gian và tuổi trẻ của mình với một thứ rác rưởi."
Lý trí nói cho Ôn Dư biết, Ôn Thanh Hữu nói đúng, nhưng từ mức độ tình cảm mà nói...
Ôn Dư không thể nuốt trôi cục tức đó.
Sau một lúc im lặng, cô hỏi: “Anh nói với cha rồi à?”
“Không có.” Ôn Thanh Hữu dừng một chút: “Nhưng nếu như em không nghe lời, vẫn tiếp tục làm loạn như vậy, anh sẽ nói cho cha biết.”
Ôn Dư: “…”
Sự xuất hiện của Ôn Thanh Hữu giống như thả một quả bom vào cuộc sống vốn đã quen thuộc của Ôn Dư, đảo lộn thế giới và phá vỡ mọi sự bình yên của cô.
“Anh biết chuyện này xảy ra đột ngột, nhưng Dư Dư, anh trai chỉ muốn tốt cho em, em chơi đùa với lửa sẽ không có kết quả tốt.”
Bây giờ tâm trí của Ôn Dư giống như một mớ hỗn độn, cô đột nhiên cảm thấy bất an và muốn nhanh chóng quay về bên cạnh Tưởng Vũ Hách:
“Để em suy nghĩ.”
“Em phải quay về, nếu không anh ấy sẽ nghi ngờ.”
Ôn Thanh Hữu biết không thể thuyết phục Ôn Dư ngay được nên cũng không ép buộc nữa, anh ấy lấy ra từ trong túi một tấm danh thiếp, nhân tiện lấy một cây bút viết số phòng ở của mình vào đó: “Anh đang ở trong khách sạn này, em suy nghĩ cho kỹ rồi đến nói với anh.”
Ôn Dư nhét tấm danh thiếp vào trong túi, cô dạ một tiếng rồi xoay người rời đi, sau lưng vang lên một thanh âm…
“Em không định cho anh số của mình à?”
“…”
Ôn Dư suýt chút nữa đã quên.
Cô quay lại người, cùng Ôn Thanh Hữu trao đổi số điện thoại di động: “Tạm biệt, anh… trai.”
Cô không biết tại sao, nhưng cô có chút không quen khi gọi anh trai mình là anh trai.
Hai người đi tới con đường bên ngoài quán cà phê, Ôn Thanh Hữu hỏi: “Cần anh đưa em về không?”
“Không cần.”
Ôn Dư sợ rằng Tưởng Vũ Hách sẽ lại tức giận giống như lần trước cô đi gặp Chu Việt vậy.
Dưới ánh đèn đường, khuôn mặt Ôn Dư gầy đi một chút, nhiều năm không gặp, Ôn Thanh Hữu luôn cảm thấy áy náy và yêu thương cô.
Anh ấy vươn tay muốn xoa bóp mặt Ôn Dư, nhưng Ôn Dư đột nhiên lùi lại.
Hai tay Ôn Thanh Hữu cứng ngắc trên không trung, anh ấy dừng một chút, sau đó cười nói: "Không quen."
Ôn Dư có chút lúng túng, càng thêm xấu hổ: “Em xin lỗi, có lẽ em vẫn chưa bình tĩnh được, bởi vì thực sự, anh trở về quá đột ngột."
Ôn Thanh Hữu có thể cảm nhận được sự xa lạ mà em gái dành cho mình, trầm mặc một lát, anh ấy gọi tên của cô: “Dư Dư.”
“Vâng?”
Anh ấy lấy ra từ trong túi một tờ giấy, đưa cho Ôn Dư.
Ôn Dư cầm lấy, tờ giấy đã cũ có vệt ố vàng, bên trên còn có một bức tranh trẻ con.
Một cậu bé và một cô bé đang nắm tay nhau dưới ánh mặt trời.
Ôn Dư nhớ rằng đây là món quà cô tặng Ôn Thanh Hữu vào ngày sinh nhật thứ mười hai của anh ấy.
Năm đó cô sáu tuổi.
Không lâu sau đó, họ chia cách.
Ôn Thanh Hữu nói: “Mỗi tuần Chu Việt sẽ nói cho anh biết em đã làm gì, em đã đi chơi ở đâu và em đã kết bạn như thế nào. Anh gần như biết dấu vết trưởng thành của em trong những năm qua.”
“…”
“Anh trai của em thực sự không quên em.”
Bức tranh làm chứng cho tình anh em này đột nhiên khiến Ôn Dư cay mũi, cô biết mình đã gọi tên anh trai mình trong vô số giấc mơ, hy vọng anh ấy sẽ quay lại, nhưng mỗi lần cô tỉnh dậy khỏi giấc mơ đều không có gì. Sau nhiều năm như vậy, mặc dù cô khao khát có được nó, nhưng cô cũng thực sự oán trách anh ấy.
Một bức tranh dễ dàng phản bội cảm xúc của cô.
Hai mắt cô đỏ hoe, giọng cô có chút nghẹn ngào: “Em còn tưởng rằng các anh đã quên em rồi.”
Ôn Thanh Hữu đi tới, nhẹ nhàng ôm cô vào trong lòng: “Anh không có, thật sự không có.”
Hai anh em họ đã có được một cái ôm đoàn tụ sau hơn mười năm xa cách.
Và không ai trong số họ biết rằng cùng lúc đó, một bóng người bên kia đường đã chụp lại tất cả những điều này.
Trên đường trở về, Ôn Dư không ngừng nghĩ tới lời của Ôn Thanh Hữu nói.
Trước khi sự việc bại lộ, trước khi Tưởng Vũ Hách biết cô đang nói dối, cô nên rời khỏi đây.
Không phải Ôn Dư không biết hậu quả khi sự việc bị bại lộ, chỉ là cô muốn biết kết cục của Lê Mạn khi cô ta có ý đồ lợi dụng Tưởng Vũ Hách.
Cô là con gái của một gia đình phá sản, cô không có bất kỳ bối cảnh thế lực nào và cô đang lừa dối tình cảm của một ông chủ...
Ôn Dư không dám nghĩ tới.
“Cho dù là vì cha, em cũng không nên làm loại chuyện này.” Lời nói Ôn Thanh Hữu lại vang lên trong đầu cô.
Ôn Dư bị lay động.
Quả thật, cô thực sự không cần lãng phí tuổi hai mươi hai tươi đẹp của mình cho một tên cặn bã như Thẩm Minh Gia, vả lại hiện tại độ nổi tiếng của hắn đã giảm đi rất nhiều, cuối cùng hắn cũng bị trừng phạt.
Vì vậy, cô nên rời đi?
Ôn Dư nhắm mắt lại, tâm tình hỗn độn.
Lúc này điện thoại vang lên một tiếng tít.
Ôn Dư cụp mắt xuống, cô nhìn thấy một thông báo WeChat mới.
Cô nghĩ đó là tin nhắn của Tưởng Vũ Hách, cho nên cô đã nhấp vào nó, nhưng nó lại là của Thẩm Minh Gia.
(Xin chào.)
Hiện tại tâm tình Ôn Dư không tốt, cô không muốn nói chuyện cùng hắn.
Không ngờ một lúc sau, hắn lại gửi đến một tin nhắn khác: (Em là em gái của giám đốc Tưởng à? Chúng ta đã gặp nhau trước đây, trong nhà hàng của khách sạn Châu Dật, em có nhớ không?)
Ôn Dư cẩn thận đọc tin nhắn hai ba lần, đột nhiên cô hình như hiểu được ý tứ của Thẩm Minh Gia khi nhắn tin với cô.
Người đàn ông này đang bị đẩy vào bước đường cùng không có cách nào xoay chuyển, tất cả dư luận đều đang hướng về phía hắn. Cho nên hắn muốn tìm cách lấy lòng cô em gái của giám đốc lớn này để cô cứu vớt hắn.
Ôn Dư phối hợp trả lời hắn: (Anh là ai?)
Có thể thấy Thẩm Minh Gia rất phấn khích khi hắn nhận được phản hồi của cô, đầu tiên hắn giới thiệu bản thân. Sau đó hắn không ngừng tìm kiếm các chủ đề khác nhau để trò chuyện với Ôn Dư.
Ôn Dư cố nén buồn nôn cùng hắn nói chuyện một lúc, về đến nhà thì cô tắt điện thoại.
Tưởng Vũ Hách đã về từ sớm, nhưng Ôn Dư không đi tìm anh, cô lặng lẽ quay trở lại phòng.
Cô nằm ở trên giường, nghĩ đi nghĩ lại những lời của Ôn Thanh Hữu nói.
Bình thường Ôn Dư trở về đều líu ríu, nếu không phải cô vây quanh dì Mười Hai, thì cô sẽ gây chuyện, làm những việc khác thường như thế khiến cho Tưởng Vũ Hách chú ý đến cô.
Anh gõ cửa phòng cô, cửa mở ra: “Tại sao em lại trốn trong phòng một mình?”
Ôn Dư xốc lại tinh thần: “Không có, có lẽ vừa rồi em đi dạo nên hơi mệt mỏi."
Tưởng Vũ Hách không hỏi thêm câu nào nữa, nhưng khi anh quay người rời đi, Ôn Dư lại gọi anh: “Anh.”
Tưởng Vũ Hách quay đầu lại.
Thật ra Ôn Dư cũng không có gì để nói, nhưng vào lúc này, cô rất muốn gọi một tiếng anh này.
“Không có việc gì, chỉ là…” Ôn Dư cúi đầu: “Anh cho em xin lỗi chuyện ở văn phòng lúc chiều, là do em tùy hứng. ”
Sau một lúc im lặng, Tưởng Vũ Hách ừ một tiếng, anh đang định nói điều gì đó, đột nhiên điện thoại di động của Ôn Dư vang lên trong phòng.
Đó là chuông của WeChat.
Nó kêu lên một tiếng rồi lại kêu lên vài tiếng nữa, giống như tin tức liên tục.
Vẻ mặt của Tưởng Vũ Hách thoáng lộ ra chút vi diệu, nhưng anh rất nhanh đã kiềm chế lại: “Có người đang tìm em.”
Ôn Dư lập tức chạy trở về, tắt điện thoại đi: “... Cái đó, Nhân Nhân đang tìm em hỏi một việc.”
Đôi mắt của Tưởng Vũ Hách rất nham hiểm, anh có thể nhìn thấy sự mất tự nhiên thoáng qua trong mắt Ôn Dư.
Anh biết Ôn Dư có chút sợ anh, hoặc là kiêng dè và anh cũng biết nguyên nhân của điều này có thể là do trước kia anh đã nghiêm khắc quá mức.
Nhưng bây giờ dù cô ở bên cạnh anh với tư cách gì thì cũng là lựa chọn của chính anh.
Nhưng sự lựa chọn của anh đó là để cho cô tự do.
Vì vậy, Tưởng Vũ Hách gật đầu, không đề cập đến bất cứ điều gì nữa, anh quay người rời khỏi phòng.
Ôn Dư thở phào nhẹ nhõm.
Wechat là do Thẩm Minh Gia chết tiệt gửi đến, hắn thấy Văn Dục hồi lâu không trả lời, lại bắt đầu trêu ghẹo.
(Em đang làm gì đấy?)
(Lần đó tôi thấy em buộc hai bím tóc, siêu dễ thương.)
(Quan hệ của em với anh trai em không tốt à?)
(Nếu em không vui có thể nói chuyện với tôi, em có muốn nghe những câu chuyện thú vị về quay phim không?)
Nói mẹ anh.
Ôn Dư thực sự chui vào màn hình và đánh tên hèn hạ này một trận, nhưng cô cũng biết rằng những tin nhắn mà Thẩm Minh Gia gửi bây giờ đều có thể trở thành bằng chứng cho thấy hắn sẽ bị đánh chết trong tương lai.
Ôn Dư trả lời hắn: (Anh nói anh là Thẩm Minh Gia, tôi làm sao biết được có phải là anh không, anh gửi cho tôi mấy tấm ảnh đi, tôi xem một chút.)
Tên cặn bã thực sự bị lừa, không chỉ gửi liên tiếp vài bức ảnh riêng tư mà còn gửi cả ảnh cơ bắp với phần thân trên không mảnh vải che thân.
Sau khi Ôn Dư nhìn thấy nó đã nôn mửa.
Cô nghi ngờ những cơ bắp đó là photoshop, làm sao hắn có thể có dáng người đẹp như vậy.
Lại tùy tiện nói thêm vài câu, Ôn Dư kết thúc trò chuyện bằng cách nói rằng cô sẽ xuống nhà ăn tối với anh trai mình.
Nói chung, cho đến nay, lời nói của Thẩm Minh Gia đã được kiềm chế, nhưng Ôn Dư tin rằng không lâu nữa cái đuôi cáo của hắn sẽ lộ ra.
Ngày hôm sau, cuộc sống vẫn diễn ra như bình thường, nhưng đối với Ôn Dư, sự tốt đẹp cô mong chờ vào mỗi buổi sáng nhạt nhẽo dường như đang dần trôi qua kẽ tay.
Lúc đi làm, đầu óc cô thường xuyên bị phân tâm, mấy lần Tưởng Vũ Hách hỏi Ôn Dư chuyện gì cô đều trả lời sai, cả người cô đều bị lời nói của Ôn Thanh Hữu ảnh hưởng, tư tưởng không lúc nào bình tĩnh được.
Tưởng Vũ Hách nhẹ nhàng ném tập tài liệu lên bàn, hỏi cô: “Em đang suy nghĩ gì vậy, bộ dạng lúc nào cũng thất thần.”
Ôn Dư mệt mỏi xoa xoa thái dương: “Có lẽ là tối hôm qua em ngủ không ngon.”
“Tại sao ngủ không ngon?”
Ôn Dư do dự mở miệng mấy lần, nhưng cô không cách nào biểu đạt ra vướng mắc trong lòng.
Làm thế nào để cô nói với Tưởng Vũ Hách rằng anh trai của cô đã trở về và anh ấy nhất quyết muốn đưa cô đi.
Tưởng Vũ Hách khoanh tay nhìn cô mấy giây sau, hình như anh hơi bất đắc dĩ: “Quên đi.”
Anh xoay người: “Nếu thật sự không thoải mái, thì em vào trong đó ngủ một lát đi.”
Trong tình trạng hôm nay, Ôn Dư quả thực không đọc được bất cứ tài liệu nào, nhất là khi cô ở bên cạnh Tưởng Vũ Hách, nhìn thấy mặt anh, nghe thấy giọng nói của anh, trong lòng cô lại muốn rời khỏi đây.
Điều này là quá khó khăn.
Ôn Dư không bao giờ tưởng tượng được rằng kế hoạch chạy trốn một cách thanh cao của cô lúc ban đầu sẽ trở nên rối rắm như vậy.
Cô không biết điều gì đang giữ cô lại.
“Được, em đi ngủ một lát.”
Trong văn phòng có một gian phòng ngủ tạm thời mà Tưởng Vũ Hách thường dùng để nghỉ ngơi, Ôn Dư chậm rãi đứng dậy đi vào, vừa đi được vài bước, Tưởng Vũ Hách đột nhiên nói:
“Tang Thần chỉ là nghệ sĩ, diễn viên của công ty, chỉ thế thôi, em đừng đọc mấy tin nhảm nhí đó.”
Tưởng Vũ Hách không biết tại sao anh lại giải thích điều này với cô.
Nhưng nhìn dáng vẻ uể oải của cô, anh tự trách mình hôm qua không thừa nhận cô trước đám đông, thật quá nhẫn tâm.
Đặc biệt, cô luôn hiểu lầm anh thích Tang Thần.
Ôn Dư nghe xong lời của anh, tâm tư tựa hồ còn đang phiêu bạt: “Được, sau này em sẽ không đọc nữa.”
Rồi im lặng quay đi.
?
Tóm lại em hiểu ý anh muốn nói không?
Anh không thích người phụ nữ đó!
Tưởng Vũ Hách uống một ngụm nước mới bình tĩnh lại, nghĩ rằng mình nhất định đã nuôi dạy một kẻ ngốc.
Ôn Dư vào phòng ngủ không bao lâu, thư ký Ninh gõ cửa đi vào: “Giám đốc Tưởng.”
“Có việc gì?”
“… Tôi vừa nhận được một email gửi cho anh.”
“?” Tưởng Vũ Hách nhướng mắt: “Biểu cảm của cô là sao, email có vấn đề gì.”
Tài khoản email công việc của Tưởng Vũ Hách nằm dưới sự quản lý thống nhất của thư ký Ninh, bình thường cô ấy sẽ lọc ra những thông tin vô ích, sau đó sắp xếp nội dung và chuyển tiếp đến tài khoản cá nhân của Tưởng Vũ Hách.
Nhưng lúc này, dường như thư ký Ninh rất khó mở miệng, cân nhắc hồi lâu mới nói: "Là một số bức ảnh, vừa rồi tôi gửi vào hộp thư của anh."
Tưởng Vũ Hách có thể nhận ra những bức ảnh trong miệng của thư ký Ninh chắc chắn không có nội dung tốt, ở trong ngành giải trí, chụp ảnh lén là thói quen cơ bản và cấp thấp nhất.
Trước khi mở email, Tưởng Vũ Hách luôn nghĩ rằng có thể đối thủ của anh đã chụp ảnh ** của một ngôi sao lớn nào đó thuộc tập đoàn Á Thịnh, sau đó kêu người đã gửi nó vào hộp thư của anh, nhưng khi anh thực sự mở email và nhìn thấy những bức ảnh đó…
Không khí đột nhiên yên lặng, thậm chí đông cứng như băng.
Đôi mắt của Tưởng Vũ Hách dần trở nên ảm đạm và âm trầm, cho đến cuối cùng, chúng chìm xuống đáy sâu.
Có một tiếng cạch, âm thanh của một cái gì đó bị bẻ gãy.
“Anh à, em tạm thời có chút việc, anh không cần tới đón em, lát nữa em bắt taxi về.”
Tưởng Vũ Hách đạp phanh dừng lại, anh nhìn chằm chằm vào màn hình một lúc, đột nhiên không biết tại sao mà anh cảm thấy khó chịu.
Kể từ khi anh ích kỷ giấu chiếc điện thoại đó, anh luôn bị bao trùm bởi cảm giác buồn bã mất mát.
Dường như anh cảm thấy rằng mình sẽ mất đi Ôn Dư sớm hơn.
Mỗi người đều phải trả giá cho quyết định của mình, Tưởng Vũ Hách không biết anh ích kỷ giữ Ôn Dư lại như vậy liệu anh có nhận được kết quả như ý muốn hay không.
Tưởng Vũ Hách có chút khó chịu khi anh không giữ Ôn Dư lại.
Anh muốn hỏi cô đang ở đâu, đi cùng với ai, nhưng anh buộc phải kiềm chế bản thân lại.
Anh từng nói chỉ cần cô ở bên anh, anh sẽ không sao cả.
Dù chỉ là anh trai, anh cũng sẵn lòng.
Lòng tham phải có giới hạn, vì vậy bất cứ khi nào ham muốn chiếm hữu mạnh mẽ đó xuất hiện, Tưởng Vũ Hách chỉ có thể cưỡng ép nhắc nhở bản thân không được vượt quá giới hạn.
Đó là những ranh giới anh đặt ra.
Sau khi hút một điếu thuốc, Tưởng Vũ Hách một mình trở về biệt thự mà không hỏi bất kỳ câu hỏi nào.
Cuộc hội ngộ này đến quá đột ngột, nằm ngoài dự đoán của Ôn Dư.
Cô không ngờ rằng sau hơn mười năm xa cách, Ôn Thanh Hữu lại bất ngờ xuất hiện trước mặt cô trên đường phố Bắc Kinh.
Đúng là rất kỳ quái, có thể là bởi vì tình cảm gia đình, một giọt máu đào hơn ao nước lã, cho dù đã nhiều năm không gặp, nhưng khi anh ấy đứng trước mặt cô, Ôn Dư lập tức nhận ra anh ấy.
Có lẽ là bởi vì quá lâu không gặp, trong quán cà phê, hai anh em nhất thời không có gì để nói.
Dù sao hai người đã xa cách trong một thời gian dài như vậy, sự ngăn cách luôn là điều không thể tránh khỏi.
Đặc biệt là thời gian qua, Ôn Dư đã dần coi Tưởng Vũ Hách là Ôn Thanh Hữu, để anh thay thế vị trí của người anh trai trong lòng cô.
Nhưng bây giờ anh trai cô đột nhiên xuất hiện, khiến Ôn Dư có chút không quen.
Ôn Dư lễ phép ngồi xuống, hỏi: "Sao anh biết em ở đây?"
Người phục vụ mang tới hai ly đồ uống, Ôn Thanh Hữu đưa một ly cho Ôn Dư, nhàn nhạt nói: "Chu Việt nói cho anh biết."
“Chu Việt?” Ôn Dư sửng sốt: “Anh biết Chu Việt à?”
Ôn Thanh Hữu cúi đầu cười nói: “Nếu không em cảm thấy với một công ty phá sản, một chỗ không có giá trị gì, thì tại sao một sinh viên ưu tú đầy danh tiếng như Chu Việt có thể nguyện ý ở lại?”
Ôn Dư dường như đã hiểu nhưng cô chỉ hiểu được một nửa, cô mờ mịt nhìn Ôn Thanh Hữu.
“Mặc dù anh ở nước ngoài, nhưng điều đó không có nghĩa là anh không quan tâm đến em ở Trung Quốc. Cha làm ăn xông xáo và không nghe lời khuyên, vì vậy vài năm trước anh đã nhờ Chu Việt giúp ông ấy, nhưng anh không ngờ cuối cùng lại đi đến bước này.”
Ôn Thanh Hữu nói rất nhiều, cuối cùng Ôn Dư cũng nhận ra rằng sự tận tâm và vị tha của Chu Việt chẳng qua là sự sắp xếp cẩn thận của Ôn Thanh Hữu trong những năm qua.
"Nếu anh đã có tâm như vậy, vì sao anh không trở về?"
Những lời của Ôn Dư có vài phần trách móc.
Khi còn nhỏ tình cảm hai anh em họ thật sự rất tốt, nhưng xa cách nhiều năm như vậy, Ôn Thanh Hữu chưa từng quay lại một lần.
“Dư Dư.” Ôn Thanh Hữu rũ mắt khuấy cà phê trong tay: “Mẹ ra nước ngoài không lâu thì bị bệnh, cuộc sống của mẹ và anh cũng không quá tốt, anh làm phiền hai người làm gì?”
“Bà ấy ốm à?”
“Từ năm mười sáu tuổi, anh vừa đi học vừa đi làm thêm, em không thể tưởng tượng được lúc khó khăn nhất anh như thế nào đâu. Sau này tốt nghiệp và lập nghiệp luôn có nhiều việc không như ý muốn. Nhưng bất kể như thế nào, anh hy vọng em tin rằng người anh trai này chưa bao giờ quên em.”
Ôn Dư hơi dịu giọng: “Vậy tại sao bây giờ anh lại muốn trở về?”
Ôn Thanh Hữu dừng tay, ngẩng đầu nhìn Ôn Dư và nói: “Bởi vì em gái anh đang làm một việc vô cùng nực cười nên anh phải quay lại và ngăn em ấy lại.”
Ôn Dư giật mình: “Anh đã biết được những gì rồi?”
“Những gì em đang làm anh đều biết.”
“...”
Ôn Dư đột nhiên nhớ tới lúc cô ở Giang Thành, Chu Việt đã gặp được Tưởng Vũ Hách, anh ta cũng nghe thấy cô gọi anh là anh trai.
Nếu anh ta là người của Ôn Thanh Hữu, anh ta chắc chắn đã nghi ngờ và cũng không khó để anh ta tìm hiểu ra những gì cô đang làm.
“Cho nên…” Ôn Dư hỏi: “Anh trở về là có mục đích gì?”
Ôn Thanh Hữu thẳng thắn: “Đưa em đi.”
“…”
“Giới giải trí là một nơi bẩn thỉu và sâu thẳm, có rất nhiều điều em không thể tưởng tượng được. Người có thể leo lên đỉnh cao trong ngành này chắc chắn không phải là người mà em có thể tùy tiện chơi đùa. Trước khi mọi chuyện trở nên nghiêm trọng, anh ấy chưa biết em đang nói dối anh ấy, hãy kết thúc nó.”
Ôn Dư hiểu những gì mà Ôn Thanh Hữu nói, nhưng cô không thể dừng việc này được: “Em vẫn chưa khiến cho Thẩm Minh Gia phải trả giá.”
“Dư Dư.” Ôn Thanh Hữu thở dài: “Một người đàn ông như vậy có đáng để em hao tổn tâm sức vì hắn ta không? Anh trai em hiện đang điều hành một công ty ở Phố Wall, nơi có vô số người đàn ông xuất sắc. Mỗi ngày anh trai em có thể giới thiệu cho em một người, cho đến khi nào em hài lòng thì thôi.”
"Em đang lãng phí thời gian và tuổi trẻ của mình với một thứ rác rưởi."
Lý trí nói cho Ôn Dư biết, Ôn Thanh Hữu nói đúng, nhưng từ mức độ tình cảm mà nói...
Ôn Dư không thể nuốt trôi cục tức đó.
Sau một lúc im lặng, cô hỏi: “Anh nói với cha rồi à?”
“Không có.” Ôn Thanh Hữu dừng một chút: “Nhưng nếu như em không nghe lời, vẫn tiếp tục làm loạn như vậy, anh sẽ nói cho cha biết.”
Ôn Dư: “…”
Sự xuất hiện của Ôn Thanh Hữu giống như thả một quả bom vào cuộc sống vốn đã quen thuộc của Ôn Dư, đảo lộn thế giới và phá vỡ mọi sự bình yên của cô.
“Anh biết chuyện này xảy ra đột ngột, nhưng Dư Dư, anh trai chỉ muốn tốt cho em, em chơi đùa với lửa sẽ không có kết quả tốt.”
Bây giờ tâm trí của Ôn Dư giống như một mớ hỗn độn, cô đột nhiên cảm thấy bất an và muốn nhanh chóng quay về bên cạnh Tưởng Vũ Hách:
“Để em suy nghĩ.”
“Em phải quay về, nếu không anh ấy sẽ nghi ngờ.”
Ôn Thanh Hữu biết không thể thuyết phục Ôn Dư ngay được nên cũng không ép buộc nữa, anh ấy lấy ra từ trong túi một tấm danh thiếp, nhân tiện lấy một cây bút viết số phòng ở của mình vào đó: “Anh đang ở trong khách sạn này, em suy nghĩ cho kỹ rồi đến nói với anh.”
Ôn Dư nhét tấm danh thiếp vào trong túi, cô dạ một tiếng rồi xoay người rời đi, sau lưng vang lên một thanh âm…
“Em không định cho anh số của mình à?”
“…”
Ôn Dư suýt chút nữa đã quên.
Cô quay lại người, cùng Ôn Thanh Hữu trao đổi số điện thoại di động: “Tạm biệt, anh… trai.”
Cô không biết tại sao, nhưng cô có chút không quen khi gọi anh trai mình là anh trai.
Hai người đi tới con đường bên ngoài quán cà phê, Ôn Thanh Hữu hỏi: “Cần anh đưa em về không?”
“Không cần.”
Ôn Dư sợ rằng Tưởng Vũ Hách sẽ lại tức giận giống như lần trước cô đi gặp Chu Việt vậy.
Dưới ánh đèn đường, khuôn mặt Ôn Dư gầy đi một chút, nhiều năm không gặp, Ôn Thanh Hữu luôn cảm thấy áy náy và yêu thương cô.
Anh ấy vươn tay muốn xoa bóp mặt Ôn Dư, nhưng Ôn Dư đột nhiên lùi lại.
Hai tay Ôn Thanh Hữu cứng ngắc trên không trung, anh ấy dừng một chút, sau đó cười nói: "Không quen."
Ôn Dư có chút lúng túng, càng thêm xấu hổ: “Em xin lỗi, có lẽ em vẫn chưa bình tĩnh được, bởi vì thực sự, anh trở về quá đột ngột."
Ôn Thanh Hữu có thể cảm nhận được sự xa lạ mà em gái dành cho mình, trầm mặc một lát, anh ấy gọi tên của cô: “Dư Dư.”
“Vâng?”
Anh ấy lấy ra từ trong túi một tờ giấy, đưa cho Ôn Dư.
Ôn Dư cầm lấy, tờ giấy đã cũ có vệt ố vàng, bên trên còn có một bức tranh trẻ con.
Một cậu bé và một cô bé đang nắm tay nhau dưới ánh mặt trời.
Ôn Dư nhớ rằng đây là món quà cô tặng Ôn Thanh Hữu vào ngày sinh nhật thứ mười hai của anh ấy.
Năm đó cô sáu tuổi.
Không lâu sau đó, họ chia cách.
Ôn Thanh Hữu nói: “Mỗi tuần Chu Việt sẽ nói cho anh biết em đã làm gì, em đã đi chơi ở đâu và em đã kết bạn như thế nào. Anh gần như biết dấu vết trưởng thành của em trong những năm qua.”
“…”
“Anh trai của em thực sự không quên em.”
Bức tranh làm chứng cho tình anh em này đột nhiên khiến Ôn Dư cay mũi, cô biết mình đã gọi tên anh trai mình trong vô số giấc mơ, hy vọng anh ấy sẽ quay lại, nhưng mỗi lần cô tỉnh dậy khỏi giấc mơ đều không có gì. Sau nhiều năm như vậy, mặc dù cô khao khát có được nó, nhưng cô cũng thực sự oán trách anh ấy.
Một bức tranh dễ dàng phản bội cảm xúc của cô.
Hai mắt cô đỏ hoe, giọng cô có chút nghẹn ngào: “Em còn tưởng rằng các anh đã quên em rồi.”
Ôn Thanh Hữu đi tới, nhẹ nhàng ôm cô vào trong lòng: “Anh không có, thật sự không có.”
Hai anh em họ đã có được một cái ôm đoàn tụ sau hơn mười năm xa cách.
Và không ai trong số họ biết rằng cùng lúc đó, một bóng người bên kia đường đã chụp lại tất cả những điều này.
Trên đường trở về, Ôn Dư không ngừng nghĩ tới lời của Ôn Thanh Hữu nói.
Trước khi sự việc bại lộ, trước khi Tưởng Vũ Hách biết cô đang nói dối, cô nên rời khỏi đây.
Không phải Ôn Dư không biết hậu quả khi sự việc bị bại lộ, chỉ là cô muốn biết kết cục của Lê Mạn khi cô ta có ý đồ lợi dụng Tưởng Vũ Hách.
Cô là con gái của một gia đình phá sản, cô không có bất kỳ bối cảnh thế lực nào và cô đang lừa dối tình cảm của một ông chủ...
Ôn Dư không dám nghĩ tới.
“Cho dù là vì cha, em cũng không nên làm loại chuyện này.” Lời nói Ôn Thanh Hữu lại vang lên trong đầu cô.
Ôn Dư bị lay động.
Quả thật, cô thực sự không cần lãng phí tuổi hai mươi hai tươi đẹp của mình cho một tên cặn bã như Thẩm Minh Gia, vả lại hiện tại độ nổi tiếng của hắn đã giảm đi rất nhiều, cuối cùng hắn cũng bị trừng phạt.
Vì vậy, cô nên rời đi?
Ôn Dư nhắm mắt lại, tâm tình hỗn độn.
Lúc này điện thoại vang lên một tiếng tít.
Ôn Dư cụp mắt xuống, cô nhìn thấy một thông báo WeChat mới.
Cô nghĩ đó là tin nhắn của Tưởng Vũ Hách, cho nên cô đã nhấp vào nó, nhưng nó lại là của Thẩm Minh Gia.
(Xin chào.)
Hiện tại tâm tình Ôn Dư không tốt, cô không muốn nói chuyện cùng hắn.
Không ngờ một lúc sau, hắn lại gửi đến một tin nhắn khác: (Em là em gái của giám đốc Tưởng à? Chúng ta đã gặp nhau trước đây, trong nhà hàng của khách sạn Châu Dật, em có nhớ không?)
Ôn Dư cẩn thận đọc tin nhắn hai ba lần, đột nhiên cô hình như hiểu được ý tứ của Thẩm Minh Gia khi nhắn tin với cô.
Người đàn ông này đang bị đẩy vào bước đường cùng không có cách nào xoay chuyển, tất cả dư luận đều đang hướng về phía hắn. Cho nên hắn muốn tìm cách lấy lòng cô em gái của giám đốc lớn này để cô cứu vớt hắn.
Ôn Dư phối hợp trả lời hắn: (Anh là ai?)
Có thể thấy Thẩm Minh Gia rất phấn khích khi hắn nhận được phản hồi của cô, đầu tiên hắn giới thiệu bản thân. Sau đó hắn không ngừng tìm kiếm các chủ đề khác nhau để trò chuyện với Ôn Dư.
Ôn Dư cố nén buồn nôn cùng hắn nói chuyện một lúc, về đến nhà thì cô tắt điện thoại.
Tưởng Vũ Hách đã về từ sớm, nhưng Ôn Dư không đi tìm anh, cô lặng lẽ quay trở lại phòng.
Cô nằm ở trên giường, nghĩ đi nghĩ lại những lời của Ôn Thanh Hữu nói.
Bình thường Ôn Dư trở về đều líu ríu, nếu không phải cô vây quanh dì Mười Hai, thì cô sẽ gây chuyện, làm những việc khác thường như thế khiến cho Tưởng Vũ Hách chú ý đến cô.
Anh gõ cửa phòng cô, cửa mở ra: “Tại sao em lại trốn trong phòng một mình?”
Ôn Dư xốc lại tinh thần: “Không có, có lẽ vừa rồi em đi dạo nên hơi mệt mỏi."
Tưởng Vũ Hách không hỏi thêm câu nào nữa, nhưng khi anh quay người rời đi, Ôn Dư lại gọi anh: “Anh.”
Tưởng Vũ Hách quay đầu lại.
Thật ra Ôn Dư cũng không có gì để nói, nhưng vào lúc này, cô rất muốn gọi một tiếng anh này.
“Không có việc gì, chỉ là…” Ôn Dư cúi đầu: “Anh cho em xin lỗi chuyện ở văn phòng lúc chiều, là do em tùy hứng. ”
Sau một lúc im lặng, Tưởng Vũ Hách ừ một tiếng, anh đang định nói điều gì đó, đột nhiên điện thoại di động của Ôn Dư vang lên trong phòng.
Đó là chuông của WeChat.
Nó kêu lên một tiếng rồi lại kêu lên vài tiếng nữa, giống như tin tức liên tục.
Vẻ mặt của Tưởng Vũ Hách thoáng lộ ra chút vi diệu, nhưng anh rất nhanh đã kiềm chế lại: “Có người đang tìm em.”
Ôn Dư lập tức chạy trở về, tắt điện thoại đi: “... Cái đó, Nhân Nhân đang tìm em hỏi một việc.”
Đôi mắt của Tưởng Vũ Hách rất nham hiểm, anh có thể nhìn thấy sự mất tự nhiên thoáng qua trong mắt Ôn Dư.
Anh biết Ôn Dư có chút sợ anh, hoặc là kiêng dè và anh cũng biết nguyên nhân của điều này có thể là do trước kia anh đã nghiêm khắc quá mức.
Nhưng bây giờ dù cô ở bên cạnh anh với tư cách gì thì cũng là lựa chọn của chính anh.
Nhưng sự lựa chọn của anh đó là để cho cô tự do.
Vì vậy, Tưởng Vũ Hách gật đầu, không đề cập đến bất cứ điều gì nữa, anh quay người rời khỏi phòng.
Ôn Dư thở phào nhẹ nhõm.
Wechat là do Thẩm Minh Gia chết tiệt gửi đến, hắn thấy Văn Dục hồi lâu không trả lời, lại bắt đầu trêu ghẹo.
(Em đang làm gì đấy?)
(Lần đó tôi thấy em buộc hai bím tóc, siêu dễ thương.)
(Quan hệ của em với anh trai em không tốt à?)
(Nếu em không vui có thể nói chuyện với tôi, em có muốn nghe những câu chuyện thú vị về quay phim không?)
Nói mẹ anh.
Ôn Dư thực sự chui vào màn hình và đánh tên hèn hạ này một trận, nhưng cô cũng biết rằng những tin nhắn mà Thẩm Minh Gia gửi bây giờ đều có thể trở thành bằng chứng cho thấy hắn sẽ bị đánh chết trong tương lai.
Ôn Dư trả lời hắn: (Anh nói anh là Thẩm Minh Gia, tôi làm sao biết được có phải là anh không, anh gửi cho tôi mấy tấm ảnh đi, tôi xem một chút.)
Tên cặn bã thực sự bị lừa, không chỉ gửi liên tiếp vài bức ảnh riêng tư mà còn gửi cả ảnh cơ bắp với phần thân trên không mảnh vải che thân.
Sau khi Ôn Dư nhìn thấy nó đã nôn mửa.
Cô nghi ngờ những cơ bắp đó là photoshop, làm sao hắn có thể có dáng người đẹp như vậy.
Lại tùy tiện nói thêm vài câu, Ôn Dư kết thúc trò chuyện bằng cách nói rằng cô sẽ xuống nhà ăn tối với anh trai mình.
Nói chung, cho đến nay, lời nói của Thẩm Minh Gia đã được kiềm chế, nhưng Ôn Dư tin rằng không lâu nữa cái đuôi cáo của hắn sẽ lộ ra.
Ngày hôm sau, cuộc sống vẫn diễn ra như bình thường, nhưng đối với Ôn Dư, sự tốt đẹp cô mong chờ vào mỗi buổi sáng nhạt nhẽo dường như đang dần trôi qua kẽ tay.
Lúc đi làm, đầu óc cô thường xuyên bị phân tâm, mấy lần Tưởng Vũ Hách hỏi Ôn Dư chuyện gì cô đều trả lời sai, cả người cô đều bị lời nói của Ôn Thanh Hữu ảnh hưởng, tư tưởng không lúc nào bình tĩnh được.
Tưởng Vũ Hách nhẹ nhàng ném tập tài liệu lên bàn, hỏi cô: “Em đang suy nghĩ gì vậy, bộ dạng lúc nào cũng thất thần.”
Ôn Dư mệt mỏi xoa xoa thái dương: “Có lẽ là tối hôm qua em ngủ không ngon.”
“Tại sao ngủ không ngon?”
Ôn Dư do dự mở miệng mấy lần, nhưng cô không cách nào biểu đạt ra vướng mắc trong lòng.
Làm thế nào để cô nói với Tưởng Vũ Hách rằng anh trai của cô đã trở về và anh ấy nhất quyết muốn đưa cô đi.
Tưởng Vũ Hách khoanh tay nhìn cô mấy giây sau, hình như anh hơi bất đắc dĩ: “Quên đi.”
Anh xoay người: “Nếu thật sự không thoải mái, thì em vào trong đó ngủ một lát đi.”
Trong tình trạng hôm nay, Ôn Dư quả thực không đọc được bất cứ tài liệu nào, nhất là khi cô ở bên cạnh Tưởng Vũ Hách, nhìn thấy mặt anh, nghe thấy giọng nói của anh, trong lòng cô lại muốn rời khỏi đây.
Điều này là quá khó khăn.
Ôn Dư không bao giờ tưởng tượng được rằng kế hoạch chạy trốn một cách thanh cao của cô lúc ban đầu sẽ trở nên rối rắm như vậy.
Cô không biết điều gì đang giữ cô lại.
“Được, em đi ngủ một lát.”
Trong văn phòng có một gian phòng ngủ tạm thời mà Tưởng Vũ Hách thường dùng để nghỉ ngơi, Ôn Dư chậm rãi đứng dậy đi vào, vừa đi được vài bước, Tưởng Vũ Hách đột nhiên nói:
“Tang Thần chỉ là nghệ sĩ, diễn viên của công ty, chỉ thế thôi, em đừng đọc mấy tin nhảm nhí đó.”
Tưởng Vũ Hách không biết tại sao anh lại giải thích điều này với cô.
Nhưng nhìn dáng vẻ uể oải của cô, anh tự trách mình hôm qua không thừa nhận cô trước đám đông, thật quá nhẫn tâm.
Đặc biệt, cô luôn hiểu lầm anh thích Tang Thần.
Ôn Dư nghe xong lời của anh, tâm tư tựa hồ còn đang phiêu bạt: “Được, sau này em sẽ không đọc nữa.”
Rồi im lặng quay đi.
?
Tóm lại em hiểu ý anh muốn nói không?
Anh không thích người phụ nữ đó!
Tưởng Vũ Hách uống một ngụm nước mới bình tĩnh lại, nghĩ rằng mình nhất định đã nuôi dạy một kẻ ngốc.
Ôn Dư vào phòng ngủ không bao lâu, thư ký Ninh gõ cửa đi vào: “Giám đốc Tưởng.”
“Có việc gì?”
“… Tôi vừa nhận được một email gửi cho anh.”
“?” Tưởng Vũ Hách nhướng mắt: “Biểu cảm của cô là sao, email có vấn đề gì.”
Tài khoản email công việc của Tưởng Vũ Hách nằm dưới sự quản lý thống nhất của thư ký Ninh, bình thường cô ấy sẽ lọc ra những thông tin vô ích, sau đó sắp xếp nội dung và chuyển tiếp đến tài khoản cá nhân của Tưởng Vũ Hách.
Nhưng lúc này, dường như thư ký Ninh rất khó mở miệng, cân nhắc hồi lâu mới nói: "Là một số bức ảnh, vừa rồi tôi gửi vào hộp thư của anh."
Tưởng Vũ Hách có thể nhận ra những bức ảnh trong miệng của thư ký Ninh chắc chắn không có nội dung tốt, ở trong ngành giải trí, chụp ảnh lén là thói quen cơ bản và cấp thấp nhất.
Trước khi mở email, Tưởng Vũ Hách luôn nghĩ rằng có thể đối thủ của anh đã chụp ảnh ** của một ngôi sao lớn nào đó thuộc tập đoàn Á Thịnh, sau đó kêu người đã gửi nó vào hộp thư của anh, nhưng khi anh thực sự mở email và nhìn thấy những bức ảnh đó…
Không khí đột nhiên yên lặng, thậm chí đông cứng như băng.
Đôi mắt của Tưởng Vũ Hách dần trở nên ảm đạm và âm trầm, cho đến cuối cùng, chúng chìm xuống đáy sâu.
Có một tiếng cạch, âm thanh của một cái gì đó bị bẻ gãy.