Chương 18
Lúc 10:40, một vài khách hàng bước vào cửa hàng, Ôn Dư đã nhìn thấy họ nhưng tất cả cô đều không quen.
Mười giờ bốn mươi lăm, tất cả đều bình thường.
Có lẽ đã chán với việc chờ đợi, Vưu Hân gửi cho Ôn Dư một tin nhắn WeChat. Đó là ảnh chụp màn hình bài viết của ai đó.
"Triệu Văn Tịnh gần đây luôn giữ vị trí tiểu thư số một của Giang thành. Ngay cả sinh nhật của cô ta cũng làm giống như một người nổi tiếng. Hiện tại cô ta chỉ sợ rằng mọi người trong thành phố không biết việc cô ta đã thay thế cậu."
Ôn Dư nhấp vào ảnh chụp màn hình. Đó là một đoạn mà Triệu Văn Tịnh viết lên để mập mờ khoe với bạn bè rằng cô ta đã mời một ban nhạc tuyệt vời như thế nào để giúp mình tổ chức sinh nhật vào ngày mai. Bài viết vô cùng làm màu.
Ôn Dư cười nhạo một tiếng, cô đang định tìm biểu tượng đảo mắt gửi cho Vưu Hân. Bỗng nhiên bên tai truyền đến một giọng nói: "Này, đây không phải là Vưu Hân sao, đã lâu không gặp."
Dù cho đang nhắm mắt, Ôn Dư cũng biết giọng nói ngang ngược bá đạo này là của ai.
Cô nhanh chóng nhìn Vưu Hân, cả hai trao đổi ánh mắt, bộ dạng không thể tin được.
Không, không, không, không.
Có khi nào cô tiểu thư bí ẩn họ Triệu kia là Triệu Văn Tịnh?
Đối thủ đầu tiên đã bị Ôn Dư loại bỏ! Triệu! Văn! Tịnh!
Ôn Dư không thể tin xoa xoa trán.
Vưu Hân lấy lệ đáp lại Triệu Văn Tịnh: "Chà, thật là trùng hợp."
Triệu Văn Tịnh hoàn toàn không nhận ra Ôn Dư đang ngồi đối diện. Cô ta hỏi Vưu Hân với giọng điệu quan tâm: "Tại sao cô lại rời khỏi hội những người nổi tiếng? Chúng tôi đá Ôn Dư ra nhưng chúng tôi không muốn đá cô. Có muốn được thêm lại không?"
"Không cần." Vưu Hân giữ thái độ rất lãnh đạm.
Triệu Văn Tịnh ôm ngực nhìn xuống Vưu Hân: "Thật ra, tôi cảm thấy cô tốt hơn nhiều so với Ôn Dư. Ít nhất cô cũng tự biết rằng chỗ dựa của mình không ổn nữa mà chủ động rút lui. Còn tốt hơn cái người cô dựa vào. Trước đây cô ta kiêu ngạo như vậy, nhưng bây giờ gia đình phá sản, ngay cả mặt cũng không dám ló ra."
Vưu Hân mím môi, nhìn Ôn Dư đang đối mặt với mình. Cô ấy lại do dự không nói gì cả.
"Tại sao cô không nói gì cả? Thế này thì sao, nếu sau này cô chơi với tôi, tôi sẽ có thể giới thiệu tài nguyên cho cô." Triệu Văn Tịnh cười nhẹ nói: "Vưu Hân, chắc cô biết Tưởng Vũ Hách là ai đúng không?"
Cơ thể của Vưu Hân hơi di chuyển, đôi mắt của cô ấy chạm vào mắt của Ôn Dư.
Cô nhìn qua cũng hiểu. Vị tiểu thư bí ẩn là Triệu Văn Tịnh.
Một tiếng sét từ trời xanh không đủ để diễn tả tâm trạng của Ôn Dư lúc này.
Dựa theo những gì đã nói với Vưu Hân từ trước, nếu là người quen thì Ôn Dư sẽ bỏ chạy.
Nhưng không hiểu sao lúc này cô đột nhiên rất tức giận.
Tưởng Vũ Hách bị mù sao? Thích ai không thích lại đi thích Triệu Văn Tịnh!
Không! Cô không cho phép! Không thể!
Người phụ nữ này đầu tiên là giễu cợt mình, sau đó là bạn thân của mình. Hiện tại lại muốn cướp anh trai cô? Đừng có mơ!
Trong nháy mắt, Ôn Dư giống như biến thành một con thú nhỏ hung ác. Cô nghe theo lý trí đi thẳng tới chỗ hai người kia mà không chút do dự.
Cô đứng dậy đi vòng ra phía sau Triệu Văn Tịnh, đặt tay lên bàn của Vưu Hân, cười nhàn nhạt nói: "Tìm tôi?"
Triệu Văn Tịnh giật mình, quay đầu lại. Rõ ràng cô ta đã phải sững sờ khi nhìn thấy Ôn Dư. Mặc dù cô ta đã cố gắng che giấu điều đó, nhưng cô vẫn nhìn thấy sự hoảng sợ nhất thời trong biểu cảm của đối phương.
Ôn Dư vội vàng tháo kính râm xuống: "Cô sốt ruột muốn thấy tôi xuất hiện hả? Sao thế? Không biết nên mặc quần áo gì, làm kiểu tóc gì sao?"
Mặc dù Triệu Văn Tịnh cũng là thế hệ thứ hai trong gia đình giàu có. Nhưng ở Giang thành, trước khi gia đình họ Ôn phá sản thì cô ta luôn bị so sánh với Ôn Dư.
Và tất nhiên người này sẽ vĩnh viễn không thể so sánh được với cô.
Xét về học vấn, ngoại hình, sở thích, khí chất, bất kể thế nào thì Triệu Văn Tịnh chỉ có thể làm theo và bắt chước Ôn Dư.
Bây giờ nhà họ Ôn mất đi quyền lực, mọi người xem gió bẻ măng nên ủng hộ cô ta.
Cuối cùng Triệu Văn Tịnh đã treo lên được vị trí quý cô nổi tiếng nhất Giang thành. Trong những ngày này, cô ta như đang đi trên mây.
Cuối cùng cô ta cũng nhìn thấy Vưu Hân. Vốn định nhân cơ hội này để chế giễu Ôn Dư, nhưng cô ta không ngờ rằng cô luôn ở đây
Hiện tại Ôn Dư đang đứng trước mặt Triệu Văn Tịnh. Quan trọng nhất chính là cô ăn mặc theo phong cách của mùa mới. Phong thái quyến rũ và trông không hề nghèo túng như cô ta tưởng tượng.
Sự tự tin của Triệu Văn Tịnh vừa mới có đã mất đi ngay lập tức trước mặt Ôn Dư. Nhưng cô ta vẫn cố gắng hết sức để giả vờ bình tĩnh: "Cô đã trở lại khi nào?"
Ôn Dư cúi đầu và thì thầm điều gì đó với Vưu Hân. Sau khi cô ấy đứng dậy và rời khỏi nhà hàng cô mới tùy ý nhìn qua Triệu Văn Tịnh một lượt. Đột nhiên cô cười nói: "Tôi đã không về Giang thành được một tháng rồi. Vậy mà cô chỉ sao chép và giữ nguyên cách tôi ăn mặc một tháng trước ư?"
Triệu Văn Tịnh mặc một chiếc váy nhung màu đỏ rượu vang với mái tóc xoăn dài xõa ngang lưng. Vẻ ngoài giống y hệt với diện mạo của cô trong đêm hòa nhạc.
"Tưởng Thành đệ nhất cô nương, ta cảm thấy xưng là Tưởng Thành đệ nhất thư sinh cũng không sai." Ôn Dư cười nhạt một tiếng, không che giấu châm chọc.
Triệu Văn Tịnh có chút bực bội: "Ôn Dư, cô không cần giả bộ ngang bướng. Hiện nay gia đình cô mắc nợ, tại sao cô cứ phải giả vờ bình tĩnh ở đây."
"Không phải việc của cô, đồ học theo!"
"..."
"Mặt đỏ vậy, tức giận sao? Chậc chậc." Ôn Dư khinh thường nhếch nhếch khóe môi nói: "Triệu Văn Tịnh, cô sợ tôi à? Nếu không sợ tại sao khi tức giận lại có bộ dáng hèn nhát yếu đuối như vậy?"
"Cô…"
Điện thoại trong túi cô cuối cùng cũng rung lên.
Ôn Dư biết rằng chính Vưu Hân đã gửi nó. Cô cũng biết tín hiệu đó có ý nghĩa gì.
Cô bình tĩnh tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa: "Lấy năng lực nhỏ bé của cô thì việc trở thành Ôn Dư thứ hai còn không xứng. Vậy mà dám mơ tưởng đến vị trí tiểu thư số một Giang thành? Lúc cô rửa mặt soi gương thấy xứng à?"
Lời vừa dứt, Ôn Dư liếc mắt nhìn thấy bóng dáng thẳng tắp của Tưởng Vũ Hách xuất hiện trên hành lang cẩm thạch ngoài cửa sổ nhà ăn. Mà lúc này Triệu Văn Tịnh quay lưng lại với anh nên hoàn toàn không biết.
Phổi của cô ta tức đến muốn nổ tung. Cuối cùng người phụ nữ không kìm được mà đẩy Ôn Dư một cái thật mạnh trong nhà hàng cao cấp. Cô ta nói: "Tự mình đa tình! Ai thèm làm Ôn Dư thứ hai cơ chứ!"
Tốt lắm. Lúc này cô chỉ chờ đợi cho cú đánh của đối phương hạ xuống.
Mặc dù Ôn Dư bị dùng sức đẩy mạnh nhưng khóe môi cô lại khẽ nhếch lên.
Bởi vì Tưởng Vũ Hách dừng lại rồi. Điều đó có nghĩa là anh đã nhìn thấy cô.
Ôn Dư cúi đầu, vội vàng thay đổi sắc mặt, cô giả bộ khiêm tốn nói: "Được rồi, tôi không quấy rầy cô nữa."
Nói xong, cô bước ra ngoài.
Triệu Văn Tịnh: "?"
Ôn Dư bước nhanh ra khỏi nhà hàng, cô vẫn cúi đầu, hai chân cố ý đi về phía chỗ của Tưởng Vũ Hách giả vờ như tình cờ gặp anh.
Khi cô ngẩng đầu nhìn thấy đối phương thì bắt đầu giả bộ kinh ngạc, do dự, cam chịu và bất đắc dĩ.
Cô không nói một lời đã cúi đầu bỏ chạy.
Nhìn bóng lưng của đối phương, Tưởng Vũ Hách muốn đuổi theo nhưng anh đã kìm lại được.
Anh cau mày quay lại nhìn vào nhà hàng.
Triệu Văn Tịnh đang ngồi trên một chiếc bàn cạnh cửa sổ, cô ta cầm chiếc gương để trang điểm lại.
Anh không biết tại sao Ôn Dư lại ở đây, càng không biết tại sao hai người lại xung đột. Anh suy nghĩ một chút rồi đi về phía nhà hàng.
Trong nhà hàng không có nhiều người, Tưởng Vũ Hách vừa bước vào đã ngửi thấy mùi hoa hồng thoang thoảng quen thuộc.
Khi anh đến gần Triệu Văn Tịnh, hương thơm dường như càng nồng nàn hơn trong không khí.
Người phụ nữ trước mặt đang mặc một chiếc váy nhung giống kiểu đêm đó, mái tóc xoăn dài buông xõa sau lưng.
Nghiêm túc mà nói dáng vẻ này cũng đẹp.
Nhưng anh luôn cảm thấy nó quá gượng ép và có chút giống như đang cố bắt chước ai đó.
Người này không giống cô.
Có vẻ như giống nhưng đó không phải là cô.
Cảm giác khao khát vẫn còn vương vấn trong lòng Tưởng Vũ Hách, nó giống như loại thuốc nghiện mà anh mãi mãi không thể quên. Anh muốn nhìn thấy cô gái đã biến mất không dấu vết sau khi thực sự đứng trước mặt mình.
Có lẽ là sau khi rời khỏi ánh đèn đêm đó và tình huống của đêm đó, con người thật của cô ấy là như thế này.
Tưởng Vũ Hách bắt đầu do dự có nên ngồi xuống hay không.
Nhưng Triệu Văn Tịnh đã ngẩng đầu và nhìn thấy anh. Đôi mắt cô ta sáng lên, gương mặt có chút xấu hổ nói: "Xin chào, Tưởng tiên sinh, mời anh ngồi."
Triệu Văn Tịnh rất nhiệt tình. Mặc dù cô ta vừa trang điểm xong nhưng khi Tưởng Vũ Hách nhìn thấy son môi đỏ tươi kia, không hiểu sao anh thấy có chút không yên.
Anh do dự một lúc, nhưng vẫn ngồi xuống. Anh muốn hỏi về những gì mình thấy vừa rồi: "Cô Triệu, vừa rồi…"
Anh chưa kịp nói xong thì chuông điện thoại reo lên.
Tưởng Vũ Hách có trực giác rằng tin nhắn này là của Ôn Dư. Tất nhiên cảm giác của anh đúng.
"Anh ơi, chiều em muốn ra ngoài chơi với anh nên đến quán đợi anh trước. Hơn nữa em muốn nhìn trộm bạn gái của anh... Ai ngờ vô tình đụng phải chị đó khi vừa bước vào cửa. Mặc dù em đã nói xin lỗi, nhưng cô ấy chỉ nói em làm bẩn quần áo hàng hiệu của cô ấy rồi... Em thực sự không biết rằng chị này là bạn gái của anh. Em không cố ý, anh giúp em nói lời xin lỗi với cô ấy nhé. Em sẽ không làm phiền cuộc hẹn của hai người nữa."
Tiếp theo là một số biểu tượng cảm xúc khóc.
Khi biết Triệu Văn Tịnh là người mà Tưởng Vũ Hách muốn gặp, Ôn Dư đã quyết định dốc toàn lực lật đổ cô ta.
Dù sao, hôm nay hoặc là Triệu Văn Tịnh rời đi, hoặc là cô.
Vì có quan hệ đặc biệt với cô ta nên cô sẽ giúp anh thoát khỏi người này.
Bên kia, Tưởng Vũ Hách nhướng mày sau khi đọc tin nhắn. Anh liếc mắt ra ngoài thấy Ôn Dư đang đứng nhìn trộm mình. Sau khi cô thấy anh nhìn ra ngoài lập tức trốn đi.
Tưởng Vũ Hách cất điện thoại, khẽ nhếch môi.
Lúc này người phục vụ đi tới: "Hai vị có muốn gọi món luôn không?"
"Không cần."
"...?" Triệu Văn Tịnh hơi giật mình, cô ta khẽ gọi: "Giám đốc Tưởng?"
"Xin lỗi, tôi còn phải đi trước." Tưởng Vũ Hách đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi. Anh đi hai bước mới quay người lại nói: "Triệu tiểu thư..."
Anh hơi dừng lại, liếc nhìn cô ta từ trên xuống dưới, nhàn nhạt nói: "Quần áo của cô có bẩn hay không cũng không quan trọng."
"Bởi cô ta chỉ là con người nhạt nhẽo và nhàm chán." Anh thầm nghĩ.
Vừa rồi, Triệu Văn Tịnh định ăn tối với người đàn ông này và chụp ảnh để đăng lên khoảnh khắc wechat. Nhưng bây giờ anh lại rời đi mà không gọi đồ ăn?
Vẻ mặt cô ta thất thần đi theo sau lưng Tưởng Vũ Hách. Cô ta nhìn thấy anh đi ra ngoài không bao lâu…
Ôn Dư?
Anh ấy thực sự đã kéo tay của cô.
Tưởng Vũ Hách kéo Ôn Dư từ phía sau bảng quảng cáo ra hỏi: "Còn trốn?"
Ôn Dư bất an vặn vẹo ngón tay, thận trọng hỏi: "Anh, không phải anh đàn cùng Triệu tiểu thư hẹn hò sao?"
Tưởng Vũ Hách không trả lời vấn đề này mà nhìn cô: "Người ta đẩy em mà em không biết phản đòn sao?"
Ôn Dư dừng một chút, liếm môi hai cái: "...Em… Em không biết đánh nhau."
Cô là một bé gái tội nghiệp cần sự bảo vệ của anh trai.
Tưởng Vũ Hách cảm nhận được cảm xúc mà cô muốn truyền tải.
Vài giây sau, anh vừa đi vừa giật mạnh cà vạt.
"Em tìm anh có chuyện gì?"
"Anh rảnh lắm sao? Anh có nhiều thời gian chơi với em tới vậy à?"
"Muốn đi thăm cầu Vọng Giang lần nữa à?"
"Không."
"Em thật phiền phức."
"... Chỉ một tiếng thôi."
Ôn Dư đi theo Tưởng Vũ Hách từng bước nhỏ. Khi chuẩn bị rời khỏi nhà hàng, cô lặng lẽ quay đầu lại, nhướng mày với Triệu Văn Tịnh vẫn đang đứng bên cửa sổ với vẻ mặt kinh ngạc. Ôn Dư vui vẻ nở nụ cười.
Chỉ cần Triệu Văn Tịnh thông minh và lý trí hơn một chút, thì người ra đi hôm nay chính là Ôn Dư.
Vì vậy, bộ não là một thứ tốt, nhưng đáng tiếc Triệu Văn Tịnh lại không có.
Quay trở lại xe và ngồi xuống, Ôn Dư lặng lẽ gửi cho Vưu Hân một tin nhắn rằng mọi việc đã hoàn thành. Lúc này, điện thoại di động của thư ký Ninh đang ngồi ở ghế phụ vang lên.
"Anh Tưởng, là Triệu tiểu thư gọi tới, cô ta có chuyện muốn nói với anh."
Ôn Dư không ngờ rằng Triệu Văn Tịnh có thể làm như vậy. Cô sửng sốt, lo lắng nhìn Tưởng Vũ Hách, tim cô đập như trống, đập liên hồi.
Người đàn ông này có muốn nghe hay không?
Chỉ cần anh nghe thì mọi chuyện sẽ kết thúc.
Đã quá muộn để cô có thể nhảy ra khỏi xe và chạy đi.
Trong lúc nguy cấp, Ôn Dư giả vờ như bị thứ gì đụng phải. Cô khẽ hừ một tiếng, sau đó giơ tay áo lên, nhìn khuỷu tay của mình lẩm bẩm nói: "Ở đây xanh tím rồi."
Khi vừa bị Triệu Văn Tịnh đẩy, cô đã ngả người ra sau, chống khuỷu tay lên bàn để giữ thăng bằng.
Tưởng Vũ Hách bình tĩnh liếc nhìn cô. Anh dừng lại hai giây và nói với thư ký Ninh: "Từ nay về sau chỉ cần là điện thoại của Triệu tiểu thư thì không cần nghe nữa."
Ôn Dư cúi đầu, bên môi nở một nụ cười rất nhẹ. Cô vừa định bỏ ống tay áo xuống thì nửa cánh tay trắng nõn đột nhiên bị người đàn ông bên cạnh nắm lấy.
Giật mình, cô nhìn lên.
Ánh mắt người đàn ông tối sầm, anh nhìn cô thật lâu mới trầm giọng nói: em cho rằng mình thông minh nghĩ tôi không nhìn thấy sao."
Mười giờ bốn mươi lăm, tất cả đều bình thường.
Có lẽ đã chán với việc chờ đợi, Vưu Hân gửi cho Ôn Dư một tin nhắn WeChat. Đó là ảnh chụp màn hình bài viết của ai đó.
"Triệu Văn Tịnh gần đây luôn giữ vị trí tiểu thư số một của Giang thành. Ngay cả sinh nhật của cô ta cũng làm giống như một người nổi tiếng. Hiện tại cô ta chỉ sợ rằng mọi người trong thành phố không biết việc cô ta đã thay thế cậu."
Ôn Dư nhấp vào ảnh chụp màn hình. Đó là một đoạn mà Triệu Văn Tịnh viết lên để mập mờ khoe với bạn bè rằng cô ta đã mời một ban nhạc tuyệt vời như thế nào để giúp mình tổ chức sinh nhật vào ngày mai. Bài viết vô cùng làm màu.
Ôn Dư cười nhạo một tiếng, cô đang định tìm biểu tượng đảo mắt gửi cho Vưu Hân. Bỗng nhiên bên tai truyền đến một giọng nói: "Này, đây không phải là Vưu Hân sao, đã lâu không gặp."
Dù cho đang nhắm mắt, Ôn Dư cũng biết giọng nói ngang ngược bá đạo này là của ai.
Cô nhanh chóng nhìn Vưu Hân, cả hai trao đổi ánh mắt, bộ dạng không thể tin được.
Không, không, không, không.
Có khi nào cô tiểu thư bí ẩn họ Triệu kia là Triệu Văn Tịnh?
Đối thủ đầu tiên đã bị Ôn Dư loại bỏ! Triệu! Văn! Tịnh!
Ôn Dư không thể tin xoa xoa trán.
Vưu Hân lấy lệ đáp lại Triệu Văn Tịnh: "Chà, thật là trùng hợp."
Triệu Văn Tịnh hoàn toàn không nhận ra Ôn Dư đang ngồi đối diện. Cô ta hỏi Vưu Hân với giọng điệu quan tâm: "Tại sao cô lại rời khỏi hội những người nổi tiếng? Chúng tôi đá Ôn Dư ra nhưng chúng tôi không muốn đá cô. Có muốn được thêm lại không?"
"Không cần." Vưu Hân giữ thái độ rất lãnh đạm.
Triệu Văn Tịnh ôm ngực nhìn xuống Vưu Hân: "Thật ra, tôi cảm thấy cô tốt hơn nhiều so với Ôn Dư. Ít nhất cô cũng tự biết rằng chỗ dựa của mình không ổn nữa mà chủ động rút lui. Còn tốt hơn cái người cô dựa vào. Trước đây cô ta kiêu ngạo như vậy, nhưng bây giờ gia đình phá sản, ngay cả mặt cũng không dám ló ra."
Vưu Hân mím môi, nhìn Ôn Dư đang đối mặt với mình. Cô ấy lại do dự không nói gì cả.
"Tại sao cô không nói gì cả? Thế này thì sao, nếu sau này cô chơi với tôi, tôi sẽ có thể giới thiệu tài nguyên cho cô." Triệu Văn Tịnh cười nhẹ nói: "Vưu Hân, chắc cô biết Tưởng Vũ Hách là ai đúng không?"
Cơ thể của Vưu Hân hơi di chuyển, đôi mắt của cô ấy chạm vào mắt của Ôn Dư.
Cô nhìn qua cũng hiểu. Vị tiểu thư bí ẩn là Triệu Văn Tịnh.
Một tiếng sét từ trời xanh không đủ để diễn tả tâm trạng của Ôn Dư lúc này.
Dựa theo những gì đã nói với Vưu Hân từ trước, nếu là người quen thì Ôn Dư sẽ bỏ chạy.
Nhưng không hiểu sao lúc này cô đột nhiên rất tức giận.
Tưởng Vũ Hách bị mù sao? Thích ai không thích lại đi thích Triệu Văn Tịnh!
Không! Cô không cho phép! Không thể!
Người phụ nữ này đầu tiên là giễu cợt mình, sau đó là bạn thân của mình. Hiện tại lại muốn cướp anh trai cô? Đừng có mơ!
Trong nháy mắt, Ôn Dư giống như biến thành một con thú nhỏ hung ác. Cô nghe theo lý trí đi thẳng tới chỗ hai người kia mà không chút do dự.
Cô đứng dậy đi vòng ra phía sau Triệu Văn Tịnh, đặt tay lên bàn của Vưu Hân, cười nhàn nhạt nói: "Tìm tôi?"
Triệu Văn Tịnh giật mình, quay đầu lại. Rõ ràng cô ta đã phải sững sờ khi nhìn thấy Ôn Dư. Mặc dù cô ta đã cố gắng che giấu điều đó, nhưng cô vẫn nhìn thấy sự hoảng sợ nhất thời trong biểu cảm của đối phương.
Ôn Dư vội vàng tháo kính râm xuống: "Cô sốt ruột muốn thấy tôi xuất hiện hả? Sao thế? Không biết nên mặc quần áo gì, làm kiểu tóc gì sao?"
Mặc dù Triệu Văn Tịnh cũng là thế hệ thứ hai trong gia đình giàu có. Nhưng ở Giang thành, trước khi gia đình họ Ôn phá sản thì cô ta luôn bị so sánh với Ôn Dư.
Và tất nhiên người này sẽ vĩnh viễn không thể so sánh được với cô.
Xét về học vấn, ngoại hình, sở thích, khí chất, bất kể thế nào thì Triệu Văn Tịnh chỉ có thể làm theo và bắt chước Ôn Dư.
Bây giờ nhà họ Ôn mất đi quyền lực, mọi người xem gió bẻ măng nên ủng hộ cô ta.
Cuối cùng Triệu Văn Tịnh đã treo lên được vị trí quý cô nổi tiếng nhất Giang thành. Trong những ngày này, cô ta như đang đi trên mây.
Cuối cùng cô ta cũng nhìn thấy Vưu Hân. Vốn định nhân cơ hội này để chế giễu Ôn Dư, nhưng cô ta không ngờ rằng cô luôn ở đây
Hiện tại Ôn Dư đang đứng trước mặt Triệu Văn Tịnh. Quan trọng nhất chính là cô ăn mặc theo phong cách của mùa mới. Phong thái quyến rũ và trông không hề nghèo túng như cô ta tưởng tượng.
Sự tự tin của Triệu Văn Tịnh vừa mới có đã mất đi ngay lập tức trước mặt Ôn Dư. Nhưng cô ta vẫn cố gắng hết sức để giả vờ bình tĩnh: "Cô đã trở lại khi nào?"
Ôn Dư cúi đầu và thì thầm điều gì đó với Vưu Hân. Sau khi cô ấy đứng dậy và rời khỏi nhà hàng cô mới tùy ý nhìn qua Triệu Văn Tịnh một lượt. Đột nhiên cô cười nói: "Tôi đã không về Giang thành được một tháng rồi. Vậy mà cô chỉ sao chép và giữ nguyên cách tôi ăn mặc một tháng trước ư?"
Triệu Văn Tịnh mặc một chiếc váy nhung màu đỏ rượu vang với mái tóc xoăn dài xõa ngang lưng. Vẻ ngoài giống y hệt với diện mạo của cô trong đêm hòa nhạc.
"Tưởng Thành đệ nhất cô nương, ta cảm thấy xưng là Tưởng Thành đệ nhất thư sinh cũng không sai." Ôn Dư cười nhạt một tiếng, không che giấu châm chọc.
Triệu Văn Tịnh có chút bực bội: "Ôn Dư, cô không cần giả bộ ngang bướng. Hiện nay gia đình cô mắc nợ, tại sao cô cứ phải giả vờ bình tĩnh ở đây."
"Không phải việc của cô, đồ học theo!"
"..."
"Mặt đỏ vậy, tức giận sao? Chậc chậc." Ôn Dư khinh thường nhếch nhếch khóe môi nói: "Triệu Văn Tịnh, cô sợ tôi à? Nếu không sợ tại sao khi tức giận lại có bộ dáng hèn nhát yếu đuối như vậy?"
"Cô…"
Điện thoại trong túi cô cuối cùng cũng rung lên.
Ôn Dư biết rằng chính Vưu Hân đã gửi nó. Cô cũng biết tín hiệu đó có ý nghĩa gì.
Cô bình tĩnh tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa: "Lấy năng lực nhỏ bé của cô thì việc trở thành Ôn Dư thứ hai còn không xứng. Vậy mà dám mơ tưởng đến vị trí tiểu thư số một Giang thành? Lúc cô rửa mặt soi gương thấy xứng à?"
Lời vừa dứt, Ôn Dư liếc mắt nhìn thấy bóng dáng thẳng tắp của Tưởng Vũ Hách xuất hiện trên hành lang cẩm thạch ngoài cửa sổ nhà ăn. Mà lúc này Triệu Văn Tịnh quay lưng lại với anh nên hoàn toàn không biết.
Phổi của cô ta tức đến muốn nổ tung. Cuối cùng người phụ nữ không kìm được mà đẩy Ôn Dư một cái thật mạnh trong nhà hàng cao cấp. Cô ta nói: "Tự mình đa tình! Ai thèm làm Ôn Dư thứ hai cơ chứ!"
Tốt lắm. Lúc này cô chỉ chờ đợi cho cú đánh của đối phương hạ xuống.
Mặc dù Ôn Dư bị dùng sức đẩy mạnh nhưng khóe môi cô lại khẽ nhếch lên.
Bởi vì Tưởng Vũ Hách dừng lại rồi. Điều đó có nghĩa là anh đã nhìn thấy cô.
Ôn Dư cúi đầu, vội vàng thay đổi sắc mặt, cô giả bộ khiêm tốn nói: "Được rồi, tôi không quấy rầy cô nữa."
Nói xong, cô bước ra ngoài.
Triệu Văn Tịnh: "?"
Ôn Dư bước nhanh ra khỏi nhà hàng, cô vẫn cúi đầu, hai chân cố ý đi về phía chỗ của Tưởng Vũ Hách giả vờ như tình cờ gặp anh.
Khi cô ngẩng đầu nhìn thấy đối phương thì bắt đầu giả bộ kinh ngạc, do dự, cam chịu và bất đắc dĩ.
Cô không nói một lời đã cúi đầu bỏ chạy.
Nhìn bóng lưng của đối phương, Tưởng Vũ Hách muốn đuổi theo nhưng anh đã kìm lại được.
Anh cau mày quay lại nhìn vào nhà hàng.
Triệu Văn Tịnh đang ngồi trên một chiếc bàn cạnh cửa sổ, cô ta cầm chiếc gương để trang điểm lại.
Anh không biết tại sao Ôn Dư lại ở đây, càng không biết tại sao hai người lại xung đột. Anh suy nghĩ một chút rồi đi về phía nhà hàng.
Trong nhà hàng không có nhiều người, Tưởng Vũ Hách vừa bước vào đã ngửi thấy mùi hoa hồng thoang thoảng quen thuộc.
Khi anh đến gần Triệu Văn Tịnh, hương thơm dường như càng nồng nàn hơn trong không khí.
Người phụ nữ trước mặt đang mặc một chiếc váy nhung giống kiểu đêm đó, mái tóc xoăn dài buông xõa sau lưng.
Nghiêm túc mà nói dáng vẻ này cũng đẹp.
Nhưng anh luôn cảm thấy nó quá gượng ép và có chút giống như đang cố bắt chước ai đó.
Người này không giống cô.
Có vẻ như giống nhưng đó không phải là cô.
Cảm giác khao khát vẫn còn vương vấn trong lòng Tưởng Vũ Hách, nó giống như loại thuốc nghiện mà anh mãi mãi không thể quên. Anh muốn nhìn thấy cô gái đã biến mất không dấu vết sau khi thực sự đứng trước mặt mình.
Có lẽ là sau khi rời khỏi ánh đèn đêm đó và tình huống của đêm đó, con người thật của cô ấy là như thế này.
Tưởng Vũ Hách bắt đầu do dự có nên ngồi xuống hay không.
Nhưng Triệu Văn Tịnh đã ngẩng đầu và nhìn thấy anh. Đôi mắt cô ta sáng lên, gương mặt có chút xấu hổ nói: "Xin chào, Tưởng tiên sinh, mời anh ngồi."
Triệu Văn Tịnh rất nhiệt tình. Mặc dù cô ta vừa trang điểm xong nhưng khi Tưởng Vũ Hách nhìn thấy son môi đỏ tươi kia, không hiểu sao anh thấy có chút không yên.
Anh do dự một lúc, nhưng vẫn ngồi xuống. Anh muốn hỏi về những gì mình thấy vừa rồi: "Cô Triệu, vừa rồi…"
Anh chưa kịp nói xong thì chuông điện thoại reo lên.
Tưởng Vũ Hách có trực giác rằng tin nhắn này là của Ôn Dư. Tất nhiên cảm giác của anh đúng.
"Anh ơi, chiều em muốn ra ngoài chơi với anh nên đến quán đợi anh trước. Hơn nữa em muốn nhìn trộm bạn gái của anh... Ai ngờ vô tình đụng phải chị đó khi vừa bước vào cửa. Mặc dù em đã nói xin lỗi, nhưng cô ấy chỉ nói em làm bẩn quần áo hàng hiệu của cô ấy rồi... Em thực sự không biết rằng chị này là bạn gái của anh. Em không cố ý, anh giúp em nói lời xin lỗi với cô ấy nhé. Em sẽ không làm phiền cuộc hẹn của hai người nữa."
Tiếp theo là một số biểu tượng cảm xúc khóc.
Khi biết Triệu Văn Tịnh là người mà Tưởng Vũ Hách muốn gặp, Ôn Dư đã quyết định dốc toàn lực lật đổ cô ta.
Dù sao, hôm nay hoặc là Triệu Văn Tịnh rời đi, hoặc là cô.
Vì có quan hệ đặc biệt với cô ta nên cô sẽ giúp anh thoát khỏi người này.
Bên kia, Tưởng Vũ Hách nhướng mày sau khi đọc tin nhắn. Anh liếc mắt ra ngoài thấy Ôn Dư đang đứng nhìn trộm mình. Sau khi cô thấy anh nhìn ra ngoài lập tức trốn đi.
Tưởng Vũ Hách cất điện thoại, khẽ nhếch môi.
Lúc này người phục vụ đi tới: "Hai vị có muốn gọi món luôn không?"
"Không cần."
"...?" Triệu Văn Tịnh hơi giật mình, cô ta khẽ gọi: "Giám đốc Tưởng?"
"Xin lỗi, tôi còn phải đi trước." Tưởng Vũ Hách đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi. Anh đi hai bước mới quay người lại nói: "Triệu tiểu thư..."
Anh hơi dừng lại, liếc nhìn cô ta từ trên xuống dưới, nhàn nhạt nói: "Quần áo của cô có bẩn hay không cũng không quan trọng."
"Bởi cô ta chỉ là con người nhạt nhẽo và nhàm chán." Anh thầm nghĩ.
Vừa rồi, Triệu Văn Tịnh định ăn tối với người đàn ông này và chụp ảnh để đăng lên khoảnh khắc wechat. Nhưng bây giờ anh lại rời đi mà không gọi đồ ăn?
Vẻ mặt cô ta thất thần đi theo sau lưng Tưởng Vũ Hách. Cô ta nhìn thấy anh đi ra ngoài không bao lâu…
Ôn Dư?
Anh ấy thực sự đã kéo tay của cô.
Tưởng Vũ Hách kéo Ôn Dư từ phía sau bảng quảng cáo ra hỏi: "Còn trốn?"
Ôn Dư bất an vặn vẹo ngón tay, thận trọng hỏi: "Anh, không phải anh đàn cùng Triệu tiểu thư hẹn hò sao?"
Tưởng Vũ Hách không trả lời vấn đề này mà nhìn cô: "Người ta đẩy em mà em không biết phản đòn sao?"
Ôn Dư dừng một chút, liếm môi hai cái: "...Em… Em không biết đánh nhau."
Cô là một bé gái tội nghiệp cần sự bảo vệ của anh trai.
Tưởng Vũ Hách cảm nhận được cảm xúc mà cô muốn truyền tải.
Vài giây sau, anh vừa đi vừa giật mạnh cà vạt.
"Em tìm anh có chuyện gì?"
"Anh rảnh lắm sao? Anh có nhiều thời gian chơi với em tới vậy à?"
"Muốn đi thăm cầu Vọng Giang lần nữa à?"
"Không."
"Em thật phiền phức."
"... Chỉ một tiếng thôi."
Ôn Dư đi theo Tưởng Vũ Hách từng bước nhỏ. Khi chuẩn bị rời khỏi nhà hàng, cô lặng lẽ quay đầu lại, nhướng mày với Triệu Văn Tịnh vẫn đang đứng bên cửa sổ với vẻ mặt kinh ngạc. Ôn Dư vui vẻ nở nụ cười.
Chỉ cần Triệu Văn Tịnh thông minh và lý trí hơn một chút, thì người ra đi hôm nay chính là Ôn Dư.
Vì vậy, bộ não là một thứ tốt, nhưng đáng tiếc Triệu Văn Tịnh lại không có.
Quay trở lại xe và ngồi xuống, Ôn Dư lặng lẽ gửi cho Vưu Hân một tin nhắn rằng mọi việc đã hoàn thành. Lúc này, điện thoại di động của thư ký Ninh đang ngồi ở ghế phụ vang lên.
"Anh Tưởng, là Triệu tiểu thư gọi tới, cô ta có chuyện muốn nói với anh."
Ôn Dư không ngờ rằng Triệu Văn Tịnh có thể làm như vậy. Cô sửng sốt, lo lắng nhìn Tưởng Vũ Hách, tim cô đập như trống, đập liên hồi.
Người đàn ông này có muốn nghe hay không?
Chỉ cần anh nghe thì mọi chuyện sẽ kết thúc.
Đã quá muộn để cô có thể nhảy ra khỏi xe và chạy đi.
Trong lúc nguy cấp, Ôn Dư giả vờ như bị thứ gì đụng phải. Cô khẽ hừ một tiếng, sau đó giơ tay áo lên, nhìn khuỷu tay của mình lẩm bẩm nói: "Ở đây xanh tím rồi."
Khi vừa bị Triệu Văn Tịnh đẩy, cô đã ngả người ra sau, chống khuỷu tay lên bàn để giữ thăng bằng.
Tưởng Vũ Hách bình tĩnh liếc nhìn cô. Anh dừng lại hai giây và nói với thư ký Ninh: "Từ nay về sau chỉ cần là điện thoại của Triệu tiểu thư thì không cần nghe nữa."
Ôn Dư cúi đầu, bên môi nở một nụ cười rất nhẹ. Cô vừa định bỏ ống tay áo xuống thì nửa cánh tay trắng nõn đột nhiên bị người đàn ông bên cạnh nắm lấy.
Giật mình, cô nhìn lên.
Ánh mắt người đàn ông tối sầm, anh nhìn cô thật lâu mới trầm giọng nói: em cho rằng mình thông minh nghĩ tôi không nhìn thấy sao."