CHƯƠNG 3: THỰC CHẤT CÔ KHÔNG MUỐN ANH TỨC GIẬN
CHƯƠNG 3: THỰC CHẤT CÔ KHÔNG MUỐN ANH TỨC GIẬN
“Sao bần thần ra thế?”
Khiết Ninh giật mình khi nghe giọng nói của anh, cô bình tĩnh lại và trả lời: “Cũng không có gì, vừa rồi ở bữa tiệc đóng máy phim, đạo diễn Triệu ngồi dựa sát em, và còn nói này nọ với em.”
Thấy người đàn ông nhíu mày, cô tiếp tục nói: “Đạo diễn Triệu nói ông ta là bạn của anh, rất nhiều người phụ nữ bên cạnh anh đều là do ông ta giới thiệu, còn nói nếu em chịu ngủ với ông ta mấy đêm, ông ta sẽ giới thiệu em cho anh.”
Nói xong Khiết Ninh lén quan sát sắc mặt của người đàn ông đối diện.
Cô theo Lưu Hoài Khang cũng đã hai năm, nên ít nhiều cũng hiểu được phần nào tính cách của anh. Anh thích sạch sẽ, không thích người khác đụng vào đồ của anh, tuy cô chỉ là vật tiêu khiển, nhưng cũng chỉ được phép là vật tiêu khiển của riêng anh.
Không ngoài dự đoán của cô, Lưu Hoài Khang vừa nghe xong, mắt hiện lên nét không vui, anh buông đũa xuống bình thản nói: “Bộ phim truyền hình em mới đóng xong không cần chờ lịch chiếu đâu, bảo quản lý tìm kịch bản khác cho em đi.”
“Đừng mà?” Khiết Ninh nhìn anh vẻ như muốn ‘đuổi cùng giết tận’ đạo diễn Triệu thì cô khẽ mấp máy môi mọng: “Bộ đó em mất nửa năm trời mới đóng xong, mệt mỏi lắm, với lại em cũng phải nhờ nó để tạo danh tiếng mà…”
Người đàn ông đột ngột ngẩng đầu lên, trong ánh mắt anh có chút mất kiên nhẫn, Khiết Ninh tự giác im lặng, không dám lên tiếng nữa.
Trút giận thì trút giận, nhưng thật sự cô không muốn chọc giận anh.
Khiết Ninh cũng không biết sao người đàn ông này mới đi công tác nước ngoài về mà vẫn sung sức như vậy, sau bữa tối về phòng, anh lại không để cô yên.
Mãi cho đến khi cổ họng cô khàn hẳn, cơ thể đau nhức, cô khẽ chửi thầm anh trong bụng.
Chỉ mới nửa tháng thôi, anh có cần phải giày vò cô đến như vậy không?
Sau khi tắm gội xong, cô mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, trong cơn mê cô nghe được Lưu Hoài Khang nói tháng sau đưa cô đi Nam Thành.
Đi Nam Thành làm gì?
Nhưng lúc đó Khiết Ninh rất mệt mỏi, nên cô cũng không nghĩ nhiều mà ngủ thiếp đi.
Lúc cô tỉnh dậy, trời đã sáng.
Ánh nắng bên ngoài cửa sổ rọi vào trong phòng, chỗ nằm bên cạnh đã nguội lạnh, chứng tỏ anh đã đi khỏi một lúc lâu rồi, Khiết Ninh biết anh công việc bận rộn, không cần biết đêm hôm trước mấy giờ ngủ, nhưng sáng nào anh cũng giữ đúng thói quen dậy lúc bảy giờ sáng.
Căn hộ mỗi ngày đều có người đến quét dọn, cho nên Khiết Ninh cũng không cần bận tâm chuyện dọn dẹp, cô thức dậy thay đồ rồi ra ngoài.
Xe của quản lý đã dừng đợi trước cửa khu chung cư rồi.
Khiết Ninh vừa lên xe thì Hạ Lâm đã mở luôn hộp đồ trang điểm luôn cho cô.
Nhìn thấy quầng thâm mắt của Khiết Ninh, cô ấy tỏ vẻ không vui, lên tiếng cảnh cáo: “Em lần sau nhớ ngủ sớm chút, quầng thâm đen sì!”
“Đâu phải em không muốn ngủ sớm.” Khiết Ninh trợn ngược mắt lên, bất lực nói: “Anh ấy đi công tác nửa tháng thôi mà về đã thay đổi cách thức giày vò em!”
Hạ Lâm là quản lý do Lưu Hoài Khang sắp xếp cho cô, Hạ Lâm từng làm quản lý cho ba Ảnh hậu, nên trong giới nghệ sỹ cô ấy khá nổi tiếng, nhưng bây giờ chỉ phụ trách quản lý mỗi mình Khiết Ninh.
Nghe Khiết Ninh nói vậy, Hạ Lâm chỉ hừ một tiếng rồi không nói gì nữa.
Hạ Lâm không chỉ là quản lý giỏi mà kỹ thuật trang điểm cũng không thua kém chuyên gia chuyên nghiệp nào, ngoài những lúc đóng phim, hầu như việc trang điểm của Khiết Ninh đều do cô ấy đảm nhận. Chẳng mất bao lâu, Khiết Ninh đã được trang điểm tươi tắn xinh đẹp hẳn ra.
“Tay nghề của chị Lâm thật là cao siêu!” Khiết Ninh nhìn mình trong gương, quả thật rất đẹp, đồng thời cô cũng cao hứng lên giọng nịnh nọt: “Được chị làm quản lý, chăm sóc em đúng là phước ba đời của em!”
“Thôi nịnh nọt đi, hôm qua đã xảy ra chuyện gì?” Hạ Lâm vừa thu dọn dụng cụ, vừa lên tiếng hỏi Khiết Ninh: “Đạo diễn Triệu của bộ phim truyền hình em đóng vừa bị bắt do phạm chuyện gì đó, giờ đang lên trang đầu của các báo kìa!”
Khiết Ninh giật mình.
Cô biết với tính cách của Lưu Hoài Khang, chắc chắn sẽ không buông tha cho đạo diễn Triệu, nhưng mà có cần nhanh vậy không? Chỉ mới mấy tiếng thôi mà đã có thể khiến cho ông ta phải ngồi tù rồi?
“Làm gì mà thất thần vậy?” Hạ Lâm nhìn thấy dáng vẻ thất thần của Khiết Ninh, bèn vỗ vai cô nhắc: “Rốt cuộc là chuyện gì!”
“Cũng không có chuyện gì, là đạo diễn Triệu nói muốn bao nuôi em.” Khiết Ninh vừa xoa vai mình vừa nói với vẻ mặt vô tội: “Lúc anh ấy về, em có lỡ miệng nói ra, ai dè…”
Quản lí khá bất ngờ, nhưng sau khi bình tĩnh lại, cô chỉ trừng mắt nhìn Khiết Ninh, nghiến răng nói: “Chị thấy em cố ý thì đúng hơn! Lần này em vui rồi ha? Thời gian nửa năm vừa rồi đổ sông đổ biển rồi!”
“Em thực sự không cố ý mà.” Khiết Ninh nói, đẩy hết trách nhiệm cho người đàn ông đó: “Em đâu biết anh Lưu lại ra tay nhanh như vậy! Uổng công sức nửa năm trời, em cũng buồn lắm chứ.”
Hạ Lâm không buồn để ý đến cô nữa.
“Sao bần thần ra thế?”
Khiết Ninh giật mình khi nghe giọng nói của anh, cô bình tĩnh lại và trả lời: “Cũng không có gì, vừa rồi ở bữa tiệc đóng máy phim, đạo diễn Triệu ngồi dựa sát em, và còn nói này nọ với em.”
Thấy người đàn ông nhíu mày, cô tiếp tục nói: “Đạo diễn Triệu nói ông ta là bạn của anh, rất nhiều người phụ nữ bên cạnh anh đều là do ông ta giới thiệu, còn nói nếu em chịu ngủ với ông ta mấy đêm, ông ta sẽ giới thiệu em cho anh.”
Nói xong Khiết Ninh lén quan sát sắc mặt của người đàn ông đối diện.
Cô theo Lưu Hoài Khang cũng đã hai năm, nên ít nhiều cũng hiểu được phần nào tính cách của anh. Anh thích sạch sẽ, không thích người khác đụng vào đồ của anh, tuy cô chỉ là vật tiêu khiển, nhưng cũng chỉ được phép là vật tiêu khiển của riêng anh.
Không ngoài dự đoán của cô, Lưu Hoài Khang vừa nghe xong, mắt hiện lên nét không vui, anh buông đũa xuống bình thản nói: “Bộ phim truyền hình em mới đóng xong không cần chờ lịch chiếu đâu, bảo quản lý tìm kịch bản khác cho em đi.”
“Đừng mà?” Khiết Ninh nhìn anh vẻ như muốn ‘đuổi cùng giết tận’ đạo diễn Triệu thì cô khẽ mấp máy môi mọng: “Bộ đó em mất nửa năm trời mới đóng xong, mệt mỏi lắm, với lại em cũng phải nhờ nó để tạo danh tiếng mà…”
Người đàn ông đột ngột ngẩng đầu lên, trong ánh mắt anh có chút mất kiên nhẫn, Khiết Ninh tự giác im lặng, không dám lên tiếng nữa.
Trút giận thì trút giận, nhưng thật sự cô không muốn chọc giận anh.
Khiết Ninh cũng không biết sao người đàn ông này mới đi công tác nước ngoài về mà vẫn sung sức như vậy, sau bữa tối về phòng, anh lại không để cô yên.
Mãi cho đến khi cổ họng cô khàn hẳn, cơ thể đau nhức, cô khẽ chửi thầm anh trong bụng.
Chỉ mới nửa tháng thôi, anh có cần phải giày vò cô đến như vậy không?
Sau khi tắm gội xong, cô mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, trong cơn mê cô nghe được Lưu Hoài Khang nói tháng sau đưa cô đi Nam Thành.
Đi Nam Thành làm gì?
Nhưng lúc đó Khiết Ninh rất mệt mỏi, nên cô cũng không nghĩ nhiều mà ngủ thiếp đi.
Lúc cô tỉnh dậy, trời đã sáng.
Ánh nắng bên ngoài cửa sổ rọi vào trong phòng, chỗ nằm bên cạnh đã nguội lạnh, chứng tỏ anh đã đi khỏi một lúc lâu rồi, Khiết Ninh biết anh công việc bận rộn, không cần biết đêm hôm trước mấy giờ ngủ, nhưng sáng nào anh cũng giữ đúng thói quen dậy lúc bảy giờ sáng.
Căn hộ mỗi ngày đều có người đến quét dọn, cho nên Khiết Ninh cũng không cần bận tâm chuyện dọn dẹp, cô thức dậy thay đồ rồi ra ngoài.
Xe của quản lý đã dừng đợi trước cửa khu chung cư rồi.
Khiết Ninh vừa lên xe thì Hạ Lâm đã mở luôn hộp đồ trang điểm luôn cho cô.
Nhìn thấy quầng thâm mắt của Khiết Ninh, cô ấy tỏ vẻ không vui, lên tiếng cảnh cáo: “Em lần sau nhớ ngủ sớm chút, quầng thâm đen sì!”
“Đâu phải em không muốn ngủ sớm.” Khiết Ninh trợn ngược mắt lên, bất lực nói: “Anh ấy đi công tác nửa tháng thôi mà về đã thay đổi cách thức giày vò em!”
Hạ Lâm là quản lý do Lưu Hoài Khang sắp xếp cho cô, Hạ Lâm từng làm quản lý cho ba Ảnh hậu, nên trong giới nghệ sỹ cô ấy khá nổi tiếng, nhưng bây giờ chỉ phụ trách quản lý mỗi mình Khiết Ninh.
Nghe Khiết Ninh nói vậy, Hạ Lâm chỉ hừ một tiếng rồi không nói gì nữa.
Hạ Lâm không chỉ là quản lý giỏi mà kỹ thuật trang điểm cũng không thua kém chuyên gia chuyên nghiệp nào, ngoài những lúc đóng phim, hầu như việc trang điểm của Khiết Ninh đều do cô ấy đảm nhận. Chẳng mất bao lâu, Khiết Ninh đã được trang điểm tươi tắn xinh đẹp hẳn ra.
“Tay nghề của chị Lâm thật là cao siêu!” Khiết Ninh nhìn mình trong gương, quả thật rất đẹp, đồng thời cô cũng cao hứng lên giọng nịnh nọt: “Được chị làm quản lý, chăm sóc em đúng là phước ba đời của em!”
“Thôi nịnh nọt đi, hôm qua đã xảy ra chuyện gì?” Hạ Lâm vừa thu dọn dụng cụ, vừa lên tiếng hỏi Khiết Ninh: “Đạo diễn Triệu của bộ phim truyền hình em đóng vừa bị bắt do phạm chuyện gì đó, giờ đang lên trang đầu của các báo kìa!”
Khiết Ninh giật mình.
Cô biết với tính cách của Lưu Hoài Khang, chắc chắn sẽ không buông tha cho đạo diễn Triệu, nhưng mà có cần nhanh vậy không? Chỉ mới mấy tiếng thôi mà đã có thể khiến cho ông ta phải ngồi tù rồi?
“Làm gì mà thất thần vậy?” Hạ Lâm nhìn thấy dáng vẻ thất thần của Khiết Ninh, bèn vỗ vai cô nhắc: “Rốt cuộc là chuyện gì!”
“Cũng không có chuyện gì, là đạo diễn Triệu nói muốn bao nuôi em.” Khiết Ninh vừa xoa vai mình vừa nói với vẻ mặt vô tội: “Lúc anh ấy về, em có lỡ miệng nói ra, ai dè…”
Quản lí khá bất ngờ, nhưng sau khi bình tĩnh lại, cô chỉ trừng mắt nhìn Khiết Ninh, nghiến răng nói: “Chị thấy em cố ý thì đúng hơn! Lần này em vui rồi ha? Thời gian nửa năm vừa rồi đổ sông đổ biển rồi!”
“Em thực sự không cố ý mà.” Khiết Ninh nói, đẩy hết trách nhiệm cho người đàn ông đó: “Em đâu biết anh Lưu lại ra tay nhanh như vậy! Uổng công sức nửa năm trời, em cũng buồn lắm chứ.”
Hạ Lâm không buồn để ý đến cô nữa.