Chương 1
1
“Cốc cốc cốc.”
Ngoài của liên tục truyền đến tiếng gõ cửa.
Tôi từ trong giấc mộng giật mình tỉnh lại.
Cơn ác mộng vừa rồi khiến tôi ớn lạnh khắp người.
Tôi mơ thấy Châu Cảnh Thừa đưa tôi đi nhảy bungee, khoảnh khắc anh ta đẩy tôi xuống, lấy ra một chiếc kéo.
“Đi chết đi!” Châu Cảnh Thừa dùng kéo cắt dây thừng, tôi rơi từ trên cao xuống tử vong.
Tiếng gõ cửa bên ngoài không ngừng vang lên, truyền đến một giọng nói quen thuộc: “Châu Cảnh Thừa, anh có nhà không?”
Tôi chợt lấy lại tinh thần, đây là giọng nói của Bạch Đường.
Bạch Đường là người mà Châu Cảnh Thừa yêu thầm thời đại học. Kiếp trước tôi và Châu Cảnh Thừa kết hôn được nửa năm thì Bạch Đường tìm đến cửa.
Cô ta nói rằng cô ta đang có thai, bố của đứa bé không muốn nhận nó, càng không muốn cưới cô ta.
Nhưng cô ta muốn sinh đứa bé này ra, đến bước đường cùng mới cầu xin Châu Cảnh Thừa cho cô ta sống cùng.
Lúc đó tôi cũng đang mang thai nên đương nhiên không muốn để Bạch Nguyệt Quang của Châu Cảnh Thừa chuyển đến sống.
Thế nên tôi đã từ chối cô ta.
Bạch Đường tuyệt vọng rời đi, ngày đó tôi và Châu Cảnh Thừa chiến tranh lạnh cả một ngày.
Đêm đó, Châu Cảnh Thừa nhận được điện thoại của Bạch Đường.
Trong điện thoại, Bạch Đường nói với anh ta: “Cảnh Thừa, ngay cả anh cũng muốn bỏ rơi em sao? Em không còn bất cứ nỗi nhớ nhung nào trên thế giới này nữa, bây giờ em đang ở trên cầu vượt, hẹn gặp lại ở kiếp sau!”
“Bạch Đường, em đừng suy nghĩ nhiều, chờ anh tới!” Châu Cảnh Thừa đang ăn tối, ngày lập tức đặt đũa xuống, cầm chìa khóa xe đi ra ngoài.
Tôi nhìn Châu Cảnh Thừa lo lắng rời khỏi nhà, lái xe đến chiếc cầu vượt mà Bạch Đường đã đề cập.
Trái tim tôi trở nên lạnh giá.
Mãi đến rạng sáng ngày hôm sau, Châu Cảnh Thừa mới quay lại, ngồi trong phòng khách chán nản hút thuốc.
Tôi ra khỏi phòng, hỏi anh ta: “Bạch Đường thế nào rồi?”
“Cô ấy chết rồi, một xác hai mạng.”
Hai mắt Châu Cảnh Thừa đỏ hoe, trong mắt anh ta hiện lên vẻ xót xa, ân hận và tiếc nuối: “Tri Hoan, lẽ ra em không nên từ chối cô ấy, nhà chúng ta không thiếu phòng cho cô ấy ở, sao em lại tàn nhẫn như vậy chứ?”
Tôi hỏi vặn lại: “Châu Cảnh Thừa, anh cho rằng đây là lỗi của em sao? Khách sạn có rất nhiều phòng, sao cô ta lại chọn ở nhà chúng ta?”
Anh ta không nói gì, chỉ vùi đầu hút thuốc.
Từ đó trở đi, chúng tôi bắt đầu xảy ra chiến tranh lạnh một thời gian. Khi đứa con trong bụng tôi ngày càng lớn, anh ta bắt đầu tự kiểm điểm bản thân.
Anh ta nhận ra đó không phải lỗi của tôi.
Anh ta mua cho tôi một rương đầy hoa để xin lỗi tôi.
Anh ta nắm tay tôi, nói: “Tri Hoan, anh sai rồi, là Bạch Đường nghĩ không thông, anh không nên trách em.”
Tôi vì đứa con trong bụng mà nhẫn nại.
Từ đó trở đi, anh ta không bao giờ nhắc đến chuyện đó nữa mà chuyên tâm sống chung với tôi.
Ngày nào anh ta cũng nấu cháo cho tôi, nhưng tôi vẫn bị sảy thai.
Tôi cứ suy sụp tinh thần mãi, anh ta an ủi tôi: “Tri Hoan, em đừng buồn nữa, sau này chúng ta vẫn có thể có con, anh sẽ đưa em nhảy bungee. Anh nghe nói chỉ cần em từ trên cao nhảy xuống, mọi phiền muộn đều sẽ tan biến.”
Tôi đi nhảy bungee với anh ta vì muốn giải tỏa những phiền muộn trong lòng mình.
Nhưng anh ta đã giáng cho tôi một đòn chí mạng.
Thì ra anh ta vẫn luôn không buông bỏ được Bạch Đường, luôn oán hận tôi.
Anh ta hận tôi đến mức đẩy tôi từ trên cao xuống.
Trước khi đẩy tôi xuống, anh ta còn tàn nhẫn nói với tôi: “Em có biết tại sao em không thể giữ được đứa bé trong bụng không? Là vì trong bát canh mà anh đưa cho em, anh đã cho thêm thứ gì đó lạnh vào.”
Nghĩ đến những chuyện đã qua, tôi run lên vì tức giận.
Anh ta vậy mà vì Bạch Đường, sát hại chính máu mủ của mình.
Tôi xuống giường, kéo rèm và nhìn ra
ngoài cửa sổ.
Tôi được trọng sinh rồi.
Trọng sinh vào ngày mà Bạch Đường mang bụng to tới cửa xin vào ở.
2
Sáng sớm hôm nay Châu Cảnh Thừa đã đi làm rồi, không có ở nhà.
Tôi lấy que thử thai ra khỏi ngăn kéo. Lúc này tôi đã có thai được hai tháng.
Thật là xui xẻo, nếu tôi trọng sinh trước khi cưới anh ta thì tốt biết mấy?
Tôi chắc chắn sẽ không do dự lựa chọn hủy bỏ hôn ước.
Đứa trẻ này, đến không đúng lúc.
Bạch Đường ngoài cửa kêu lớn: “Châu Cảnh Thừa, anh có ở đó không? Hạ Tri Hoan, có phải là chị đang ở nhà không? Mau mở cửa ra.”
Tôi cất que thử thai rồi chậm rãi đi vào phòng tắm để tắm rửa sạch sẽ.
Tôi nghe thấy Bạch Đường đang nhấc máy gọi cho Châu Cảnh Thừa.
“Huhu, Cảnh Thành, anh đang bận à? Em đang ở trước cửa nhà anh, chị Tri Hoan không mở cửa cho em.”
“Xảy ra chuyện gì vậy? Em đừng khóc nữa.” Châu Cảnh Thừa trả lời cô ta qua điện thoại: “Chờ anh, anh quay lại ngay bây giờ!”
Bạch Đường đợi ở ngoài cửa suốt hai mươi phút, tôi mở cửa nhìn cô ta: “Có chuyện gì à?”
Dưới chân Bạch Đường có một chiếc vali.
Cô ta sờ bụng, nói với tôi: “Chị Tri Hoan, em đang mang thai, bố của đứa nhỏ không muốn nó, hiện tại em không có chỗ ở, chị và Cảnh Thừa có thể cho tôi vào ở được không?”
Bạch Đường và tôi không hề quen nhau.
Khi chúng tôi kết hôn, cô ta đến.
Lúc đó, tôi không biết cô ta là người Châu Cảnh Thừa yêu thầm thời đại học.
Nếu ban đầu tôi biết Châu Cảnh Thừa có Bạch Nguyệt Quang mà mình nhớ mãi không quên, thì tôi đã không gả cho anh ta.
Chu Cảnh Thành đang trên đường trở về.
Tôi kéo Bạch Đường vào nhà, cười nói: “Thật trùng hợp, tôi cũng có thai, chúng ta cùng nhau dưỡng thai đi.”
Bạch Đường nhìn bụng tôi, hỏi: “Chị được bao nhiêu tháng rồi? Cảnh Thừa có biết không?”
“Đã hơn hai tháng rồi, anh ấy còn chưa biết, tôi vẫn chưa định nói cho anh ấy biết.” Vừa nói xong, ngoài cửa đã vang lên tiếng bước chân.
Châu Cảnh Thừa đã quay về, nhìn thấy tôi và Bạch Đường ngồi trên sô pha, sửng sốt một lát, mới thở phào nhẹ nhõm.
Anh ta đi rót nước cho Bạch Đường, hỏi thăm: “Bạch Đường, sao em lại tới đây? Có chuyện gì à?”
“Em mang thai rồi, hiện tại đến bước đường cùng, muốn đến nhà anh ở một thời gian.” Bạch Đường nói xong, liếc nhìn tôi một cái, nói thêm: “Chị Tri Hoan đã đồng ý rồi.”
Châu Cảnh Thừa có chút kinh ngạc, kéo tôi vào thư phòng, đóng cửa lại hỏi tôi: “Tri Hoan, em thật sự đồng ý cho Bạch Đường vào ở sao?”
Tôi hào phóng nói: “Đúng vậy, hiện tại cô ta đang bước đến đường cùng. Nếu chúng ta không cho cô ấy vào ở, cô ấy nghĩ không thông tìm đến cái chết thì phải làm sao? Dù sao thì trong nhà có ba phòng, cũng không thiếu phòng cho cô ấy.”
“Tri Hoan, em thật hào phóng.” Châu Cảnh Thừa trên mặt đầy vui mừng, vòng tay qua eo tôi, chuẩn bị hôn tôi.
Tôi cảm thấy ghê tởm, bình tĩnh đẩy anh ta ra. Anh ta cười nói: “Em nói đúng, trong nhà có rất nhiều phòng, để cô ấy ở đó một thời gian đi.”
3
Châu Cảnh Thừa đi tới phòng khách đối với hỏi han ân cần. Bạch Đường nói cô ta vẫn chưa ăn sáng. Châu Cảnh Thừa lập tức đeo tạp dề, vào bếp nấu bữa sáng cho Bạch Đường, còn nói lát nữa sẽ đi siêu thị mua gà về hầm canh cho cô ta uống.
Anh ta còn hỏi Bạch Đường thích ăn trái cây gì.
Bạch Đường ngượng ngùng nói: “Anh biết rồi mà, em thích ăn anh đào, dâu tây, còn có sầu riêng, thích nhất là sầu riêng Musang King.”
Châu Cảnh Thừa kiêu ngạo, trả lời: “Được, sau này anh sẽ mua hết cho em!” Tôi ở trong phòng nhịn không được trợn mắt lên.
Bây giờ quả anh đào đắt như vậy, tôi còn không nỡ ăn.
Còn có sầu riêng Musang King, hơn mấy trăm một quả. Cô ta có biết xấu hổ không chứ?
Châu Cảnh Thừa dọn dẹp phòng ngủ thứ hai cho Bạch Đường ở.
Anh ta bước tới báo với tôi: “Tri Hoan, anh dẫn Bạch Đường đi siêu thị, em đi cùng không?”
Tôi bình tĩnh nói: “Em không đi, hai người đi đi.”
Châu Cảnh Thừa gật đầu: “Ừm, vậy em dọn dẹp nhà cửa một chút, anh sẽ đi mua cho em cam mà em thích.”
“Đi đi.” Tôi lạnh lùng nhìn Châu Cảnh Thừa và Bạch Đường rời đi.
Sau khi bọn họ rời đi, tôi chỉ đơn giản là thu dọn hành lý và gọi một cuộc điện thoại đã lâu không liên lạc.
“Thẩm Du An, bây giờ anh có rảnh không? Chúng ta có thể gặp nhau không?”
Thẩm Du An không chút do dự trả lời: “Được, em ở đâu? Anh tới đón em.”
“Không cần, em tự mình lái xe tới đó là được, chúng ta gặp nhau ở quán cà phê nhé.”
Thẩm Du An vui vẻ nói: “Được.”
Tôi lái xe đến quán cà phê để gặp Thẩm Du An.
Thẩm Du An là bạn học đại học của tôi, lúc đó anh là giáo thảo* của trường chúng tôi.
(*): 校草[xiào cǎo]: chỉ người con trai đẹp trai nhất trường; bao hàm tất cả các mặt về học lực; thành tích,...
Trước đây anh đã từng theo đuổi tôi, sau khi nghe tin tôi kết hôn, anh - người chưa bao giờ đến quán bar, đêm đó đã say khướt trong quán bar.
Sau khi kết hôn, chúng tôi chưa từng liên lạc, nhưng tôi biết được từ những người bạn chơi chung rằng anh đang kinh doanh ở thành phố này và hiện đang độc thân.
Quán cà phê.
Thẩm Du An đã ngồi đó đợi tôi rồi.
Đã lâu lắm rồi tôi mới gặp lại anh, anh đã trưởng thành hơn trước vài phần. Anh cao 1,88 mét, đẹp trai và tỏa nắng, ngồi trước cửa sổ sát đất, thu hút rất nhiều ánh nhìn.
Hàn huyên xong, tôi nói với anh: “Thẩm Du An, em có chuyện cần làm phiền anh.”
“Tri Hoan, có chuyện gì em cứ nói ra.”
Tôi mở miệng, nói: “Em và chồng cãi nhau. Em muốn ở nhà anh một thời gian, được không?”
Nếu kiếp trước không xảy ra chuyện, tôi chắc chắn sẽ không mở miệng nói với bạn nam rằng tôi sẽ ở nhà anh ấy.
Nhưng bây giờ tâm lý của tôi đã khác.
Châu Cảnh Thừa cho rằng Bạch Đường đến ở cùng chúng tôi cũng không có vấn đề gì cả.
Vậy thì tôi muốn xem Châu Cảnh Thừa sẽ cảm thấy thế nào nếu tôi đến sống với một bạn nam cùng lớp đã từng theo đuổi tôi.
Thẩm Du An sửng sốt một chút, sau đó gật đầu: “Được, em muốn ở bao lâu cũng được.”
Cứ như vậy, tôi chuyển đến nhà Thẩm Du An.
Sau khi Châu Cảnh Thừa và Bạch Đường đi siêu thị xong, anh ta lại đưa cô ta đi trung tâm thương mại, mua cho cô ta rất nhiều bộ quần áo bà bầu, còn có đồ dùng hàng ngày. Họ xách túi lớn, túi nhỏ về nhà.
Châu Cảnh Thừa tách vỏ sầu riêng Musang King cho Bạch Đường, rửa sạch anh đào và dâu tây rồi mang đến cho cô ta ăn.
Sau đó, anh ta bước vào phòng ngủ chính, mời tôi ra ngoài ăn chút trái cây.
Phòng ngủ chính trống rỗng.
Châu Cảnh Thừa nhìn thấy chiếc vali trong góc đã biến mất, khi mở tủ ra, anh ta thấy những bộ quần áo tôi thường mặc nhất cũng không còn nữa.
Anh ta ngay lập tức gọi cho tôi.
Khi tôi nhận được cuộc gọi của anh ta, tôi đang ăn trái cây Thẩm Du An gọt cho tôi.
Châu Cảnh Thừa hỏi: “Tri Hoan, em đang ở đâu? Tại sao lại không thấy vali của em đâu?”
Tôi bình tĩnh nói: “Nhà hơi đông đúc nên tôi đã chuyển đến nhà Thẩm Du An ở.”
Châu Cảnh Thừa biết Thẩm Du An, cũng biết trước đây anh từng theo đuổi tôi.
Anh luôn ta coi Thẩm Du An là tình địch của mình.
Châu Cảnh Thừa nghe xong, tức giận nói: “Sao em lại chuyển đến nhà Thẩm Du An? Em không biết nam nữ khác biệt à? Mau quay về đi!”
“Cốc cốc cốc.”
Ngoài của liên tục truyền đến tiếng gõ cửa.
Tôi từ trong giấc mộng giật mình tỉnh lại.
Cơn ác mộng vừa rồi khiến tôi ớn lạnh khắp người.
Tôi mơ thấy Châu Cảnh Thừa đưa tôi đi nhảy bungee, khoảnh khắc anh ta đẩy tôi xuống, lấy ra một chiếc kéo.
“Đi chết đi!” Châu Cảnh Thừa dùng kéo cắt dây thừng, tôi rơi từ trên cao xuống tử vong.
Tiếng gõ cửa bên ngoài không ngừng vang lên, truyền đến một giọng nói quen thuộc: “Châu Cảnh Thừa, anh có nhà không?”
Tôi chợt lấy lại tinh thần, đây là giọng nói của Bạch Đường.
Bạch Đường là người mà Châu Cảnh Thừa yêu thầm thời đại học. Kiếp trước tôi và Châu Cảnh Thừa kết hôn được nửa năm thì Bạch Đường tìm đến cửa.
Cô ta nói rằng cô ta đang có thai, bố của đứa bé không muốn nhận nó, càng không muốn cưới cô ta.
Nhưng cô ta muốn sinh đứa bé này ra, đến bước đường cùng mới cầu xin Châu Cảnh Thừa cho cô ta sống cùng.
Lúc đó tôi cũng đang mang thai nên đương nhiên không muốn để Bạch Nguyệt Quang của Châu Cảnh Thừa chuyển đến sống.
Thế nên tôi đã từ chối cô ta.
Bạch Đường tuyệt vọng rời đi, ngày đó tôi và Châu Cảnh Thừa chiến tranh lạnh cả một ngày.
Đêm đó, Châu Cảnh Thừa nhận được điện thoại của Bạch Đường.
Trong điện thoại, Bạch Đường nói với anh ta: “Cảnh Thừa, ngay cả anh cũng muốn bỏ rơi em sao? Em không còn bất cứ nỗi nhớ nhung nào trên thế giới này nữa, bây giờ em đang ở trên cầu vượt, hẹn gặp lại ở kiếp sau!”
“Bạch Đường, em đừng suy nghĩ nhiều, chờ anh tới!” Châu Cảnh Thừa đang ăn tối, ngày lập tức đặt đũa xuống, cầm chìa khóa xe đi ra ngoài.
Tôi nhìn Châu Cảnh Thừa lo lắng rời khỏi nhà, lái xe đến chiếc cầu vượt mà Bạch Đường đã đề cập.
Trái tim tôi trở nên lạnh giá.
Mãi đến rạng sáng ngày hôm sau, Châu Cảnh Thừa mới quay lại, ngồi trong phòng khách chán nản hút thuốc.
Tôi ra khỏi phòng, hỏi anh ta: “Bạch Đường thế nào rồi?”
“Cô ấy chết rồi, một xác hai mạng.”
Hai mắt Châu Cảnh Thừa đỏ hoe, trong mắt anh ta hiện lên vẻ xót xa, ân hận và tiếc nuối: “Tri Hoan, lẽ ra em không nên từ chối cô ấy, nhà chúng ta không thiếu phòng cho cô ấy ở, sao em lại tàn nhẫn như vậy chứ?”
Tôi hỏi vặn lại: “Châu Cảnh Thừa, anh cho rằng đây là lỗi của em sao? Khách sạn có rất nhiều phòng, sao cô ta lại chọn ở nhà chúng ta?”
Anh ta không nói gì, chỉ vùi đầu hút thuốc.
Từ đó trở đi, chúng tôi bắt đầu xảy ra chiến tranh lạnh một thời gian. Khi đứa con trong bụng tôi ngày càng lớn, anh ta bắt đầu tự kiểm điểm bản thân.
Anh ta nhận ra đó không phải lỗi của tôi.
Anh ta mua cho tôi một rương đầy hoa để xin lỗi tôi.
Anh ta nắm tay tôi, nói: “Tri Hoan, anh sai rồi, là Bạch Đường nghĩ không thông, anh không nên trách em.”
Tôi vì đứa con trong bụng mà nhẫn nại.
Từ đó trở đi, anh ta không bao giờ nhắc đến chuyện đó nữa mà chuyên tâm sống chung với tôi.
Ngày nào anh ta cũng nấu cháo cho tôi, nhưng tôi vẫn bị sảy thai.
Tôi cứ suy sụp tinh thần mãi, anh ta an ủi tôi: “Tri Hoan, em đừng buồn nữa, sau này chúng ta vẫn có thể có con, anh sẽ đưa em nhảy bungee. Anh nghe nói chỉ cần em từ trên cao nhảy xuống, mọi phiền muộn đều sẽ tan biến.”
Tôi đi nhảy bungee với anh ta vì muốn giải tỏa những phiền muộn trong lòng mình.
Nhưng anh ta đã giáng cho tôi một đòn chí mạng.
Thì ra anh ta vẫn luôn không buông bỏ được Bạch Đường, luôn oán hận tôi.
Anh ta hận tôi đến mức đẩy tôi từ trên cao xuống.
Trước khi đẩy tôi xuống, anh ta còn tàn nhẫn nói với tôi: “Em có biết tại sao em không thể giữ được đứa bé trong bụng không? Là vì trong bát canh mà anh đưa cho em, anh đã cho thêm thứ gì đó lạnh vào.”
Nghĩ đến những chuyện đã qua, tôi run lên vì tức giận.
Anh ta vậy mà vì Bạch Đường, sát hại chính máu mủ của mình.
Tôi xuống giường, kéo rèm và nhìn ra
ngoài cửa sổ.
Tôi được trọng sinh rồi.
Trọng sinh vào ngày mà Bạch Đường mang bụng to tới cửa xin vào ở.
2
Sáng sớm hôm nay Châu Cảnh Thừa đã đi làm rồi, không có ở nhà.
Tôi lấy que thử thai ra khỏi ngăn kéo. Lúc này tôi đã có thai được hai tháng.
Thật là xui xẻo, nếu tôi trọng sinh trước khi cưới anh ta thì tốt biết mấy?
Tôi chắc chắn sẽ không do dự lựa chọn hủy bỏ hôn ước.
Đứa trẻ này, đến không đúng lúc.
Bạch Đường ngoài cửa kêu lớn: “Châu Cảnh Thừa, anh có ở đó không? Hạ Tri Hoan, có phải là chị đang ở nhà không? Mau mở cửa ra.”
Tôi cất que thử thai rồi chậm rãi đi vào phòng tắm để tắm rửa sạch sẽ.
Tôi nghe thấy Bạch Đường đang nhấc máy gọi cho Châu Cảnh Thừa.
“Huhu, Cảnh Thành, anh đang bận à? Em đang ở trước cửa nhà anh, chị Tri Hoan không mở cửa cho em.”
“Xảy ra chuyện gì vậy? Em đừng khóc nữa.” Châu Cảnh Thừa trả lời cô ta qua điện thoại: “Chờ anh, anh quay lại ngay bây giờ!”
Bạch Đường đợi ở ngoài cửa suốt hai mươi phút, tôi mở cửa nhìn cô ta: “Có chuyện gì à?”
Dưới chân Bạch Đường có một chiếc vali.
Cô ta sờ bụng, nói với tôi: “Chị Tri Hoan, em đang mang thai, bố của đứa nhỏ không muốn nó, hiện tại em không có chỗ ở, chị và Cảnh Thừa có thể cho tôi vào ở được không?”
Bạch Đường và tôi không hề quen nhau.
Khi chúng tôi kết hôn, cô ta đến.
Lúc đó, tôi không biết cô ta là người Châu Cảnh Thừa yêu thầm thời đại học.
Nếu ban đầu tôi biết Châu Cảnh Thừa có Bạch Nguyệt Quang mà mình nhớ mãi không quên, thì tôi đã không gả cho anh ta.
Chu Cảnh Thành đang trên đường trở về.
Tôi kéo Bạch Đường vào nhà, cười nói: “Thật trùng hợp, tôi cũng có thai, chúng ta cùng nhau dưỡng thai đi.”
Bạch Đường nhìn bụng tôi, hỏi: “Chị được bao nhiêu tháng rồi? Cảnh Thừa có biết không?”
“Đã hơn hai tháng rồi, anh ấy còn chưa biết, tôi vẫn chưa định nói cho anh ấy biết.” Vừa nói xong, ngoài cửa đã vang lên tiếng bước chân.
Châu Cảnh Thừa đã quay về, nhìn thấy tôi và Bạch Đường ngồi trên sô pha, sửng sốt một lát, mới thở phào nhẹ nhõm.
Anh ta đi rót nước cho Bạch Đường, hỏi thăm: “Bạch Đường, sao em lại tới đây? Có chuyện gì à?”
“Em mang thai rồi, hiện tại đến bước đường cùng, muốn đến nhà anh ở một thời gian.” Bạch Đường nói xong, liếc nhìn tôi một cái, nói thêm: “Chị Tri Hoan đã đồng ý rồi.”
Châu Cảnh Thừa có chút kinh ngạc, kéo tôi vào thư phòng, đóng cửa lại hỏi tôi: “Tri Hoan, em thật sự đồng ý cho Bạch Đường vào ở sao?”
Tôi hào phóng nói: “Đúng vậy, hiện tại cô ta đang bước đến đường cùng. Nếu chúng ta không cho cô ấy vào ở, cô ấy nghĩ không thông tìm đến cái chết thì phải làm sao? Dù sao thì trong nhà có ba phòng, cũng không thiếu phòng cho cô ấy.”
“Tri Hoan, em thật hào phóng.” Châu Cảnh Thừa trên mặt đầy vui mừng, vòng tay qua eo tôi, chuẩn bị hôn tôi.
Tôi cảm thấy ghê tởm, bình tĩnh đẩy anh ta ra. Anh ta cười nói: “Em nói đúng, trong nhà có rất nhiều phòng, để cô ấy ở đó một thời gian đi.”
3
Châu Cảnh Thừa đi tới phòng khách đối với hỏi han ân cần. Bạch Đường nói cô ta vẫn chưa ăn sáng. Châu Cảnh Thừa lập tức đeo tạp dề, vào bếp nấu bữa sáng cho Bạch Đường, còn nói lát nữa sẽ đi siêu thị mua gà về hầm canh cho cô ta uống.
Anh ta còn hỏi Bạch Đường thích ăn trái cây gì.
Bạch Đường ngượng ngùng nói: “Anh biết rồi mà, em thích ăn anh đào, dâu tây, còn có sầu riêng, thích nhất là sầu riêng Musang King.”
Châu Cảnh Thừa kiêu ngạo, trả lời: “Được, sau này anh sẽ mua hết cho em!” Tôi ở trong phòng nhịn không được trợn mắt lên.
Bây giờ quả anh đào đắt như vậy, tôi còn không nỡ ăn.
Còn có sầu riêng Musang King, hơn mấy trăm một quả. Cô ta có biết xấu hổ không chứ?
Châu Cảnh Thừa dọn dẹp phòng ngủ thứ hai cho Bạch Đường ở.
Anh ta bước tới báo với tôi: “Tri Hoan, anh dẫn Bạch Đường đi siêu thị, em đi cùng không?”
Tôi bình tĩnh nói: “Em không đi, hai người đi đi.”
Châu Cảnh Thừa gật đầu: “Ừm, vậy em dọn dẹp nhà cửa một chút, anh sẽ đi mua cho em cam mà em thích.”
“Đi đi.” Tôi lạnh lùng nhìn Châu Cảnh Thừa và Bạch Đường rời đi.
Sau khi bọn họ rời đi, tôi chỉ đơn giản là thu dọn hành lý và gọi một cuộc điện thoại đã lâu không liên lạc.
“Thẩm Du An, bây giờ anh có rảnh không? Chúng ta có thể gặp nhau không?”
Thẩm Du An không chút do dự trả lời: “Được, em ở đâu? Anh tới đón em.”
“Không cần, em tự mình lái xe tới đó là được, chúng ta gặp nhau ở quán cà phê nhé.”
Thẩm Du An vui vẻ nói: “Được.”
Tôi lái xe đến quán cà phê để gặp Thẩm Du An.
Thẩm Du An là bạn học đại học của tôi, lúc đó anh là giáo thảo* của trường chúng tôi.
(*): 校草[xiào cǎo]: chỉ người con trai đẹp trai nhất trường; bao hàm tất cả các mặt về học lực; thành tích,...
Trước đây anh đã từng theo đuổi tôi, sau khi nghe tin tôi kết hôn, anh - người chưa bao giờ đến quán bar, đêm đó đã say khướt trong quán bar.
Sau khi kết hôn, chúng tôi chưa từng liên lạc, nhưng tôi biết được từ những người bạn chơi chung rằng anh đang kinh doanh ở thành phố này và hiện đang độc thân.
Quán cà phê.
Thẩm Du An đã ngồi đó đợi tôi rồi.
Đã lâu lắm rồi tôi mới gặp lại anh, anh đã trưởng thành hơn trước vài phần. Anh cao 1,88 mét, đẹp trai và tỏa nắng, ngồi trước cửa sổ sát đất, thu hút rất nhiều ánh nhìn.
Hàn huyên xong, tôi nói với anh: “Thẩm Du An, em có chuyện cần làm phiền anh.”
“Tri Hoan, có chuyện gì em cứ nói ra.”
Tôi mở miệng, nói: “Em và chồng cãi nhau. Em muốn ở nhà anh một thời gian, được không?”
Nếu kiếp trước không xảy ra chuyện, tôi chắc chắn sẽ không mở miệng nói với bạn nam rằng tôi sẽ ở nhà anh ấy.
Nhưng bây giờ tâm lý của tôi đã khác.
Châu Cảnh Thừa cho rằng Bạch Đường đến ở cùng chúng tôi cũng không có vấn đề gì cả.
Vậy thì tôi muốn xem Châu Cảnh Thừa sẽ cảm thấy thế nào nếu tôi đến sống với một bạn nam cùng lớp đã từng theo đuổi tôi.
Thẩm Du An sửng sốt một chút, sau đó gật đầu: “Được, em muốn ở bao lâu cũng được.”
Cứ như vậy, tôi chuyển đến nhà Thẩm Du An.
Sau khi Châu Cảnh Thừa và Bạch Đường đi siêu thị xong, anh ta lại đưa cô ta đi trung tâm thương mại, mua cho cô ta rất nhiều bộ quần áo bà bầu, còn có đồ dùng hàng ngày. Họ xách túi lớn, túi nhỏ về nhà.
Châu Cảnh Thừa tách vỏ sầu riêng Musang King cho Bạch Đường, rửa sạch anh đào và dâu tây rồi mang đến cho cô ta ăn.
Sau đó, anh ta bước vào phòng ngủ chính, mời tôi ra ngoài ăn chút trái cây.
Phòng ngủ chính trống rỗng.
Châu Cảnh Thừa nhìn thấy chiếc vali trong góc đã biến mất, khi mở tủ ra, anh ta thấy những bộ quần áo tôi thường mặc nhất cũng không còn nữa.
Anh ta ngay lập tức gọi cho tôi.
Khi tôi nhận được cuộc gọi của anh ta, tôi đang ăn trái cây Thẩm Du An gọt cho tôi.
Châu Cảnh Thừa hỏi: “Tri Hoan, em đang ở đâu? Tại sao lại không thấy vali của em đâu?”
Tôi bình tĩnh nói: “Nhà hơi đông đúc nên tôi đã chuyển đến nhà Thẩm Du An ở.”
Châu Cảnh Thừa biết Thẩm Du An, cũng biết trước đây anh từng theo đuổi tôi.
Anh luôn ta coi Thẩm Du An là tình địch của mình.
Châu Cảnh Thừa nghe xong, tức giận nói: “Sao em lại chuyển đến nhà Thẩm Du An? Em không biết nam nữ khác biệt à? Mau quay về đi!”