Chương 73
Hơn mười tiếng sau khi mang người giấy Trà Lê rời khỏi cơ sở xuyên truyện tranh, Úc Bách nhận được điện thoại của cơ sở xuyên truyện tranh gọi tới.
Tổ trưởng Lưu hẹn gặp hắn, địa điểm là một quán trà nổi tiếng lâu đời.
Trước khi đến cuộc hẹn, Úc Bách bỏ Trà Lê vào túi áo, cùng với một ít đồ ăn vặt và đồ uống bằng giấy mới vẽ xong.
Người giấy Trà Lê vốn dĩ muốn ngồi ở ghế phụ, nhưng lại cảm thấy rất không an toàn, thấy tài xế Úc Bách thắt dây an toàn liền nhảy qua, tìm một góc thích hợp, chen vào giữa dây an toàn và ngực Úc Bách.
– Thế này thì tốt rồi, không thì em sợ mình sẽ bị thổi bay mất. – Trà Lê nhắc nhở, – Lúc đi anh nhớ đừng có mở cửa xe đấy.
– …Ừ. – Úc Bách bất giác gồng cơ ngực, tự cảm thấy mình duy trì áo sơ mi ở hình dạng đẹp nhất, hoàn toàn là một hành động khoe mình theo bản năng.
Rồi sau đó hắn mới khởi động xe.
Tình trạng ùn tắc ở Hàng Châu còn tệ hơn ở thành phố Noah rất nhiều, đang là buổi chiều, cách thời gian cao điểm còn rất nhiều, nhưng mà hắn đi vẫn rất chậm.
Trà Lê chưa bao giờ nhìn thấy tình trạng đường sá khó chịu như vậy, cũng bắt đầu lo lắng về cuộc đàm phán sắp tới, anh quay đi quay về giữa dây an toàn, căn bản không hề chú ý tới cơ ngực đẹp đẽ gì cả. Anh ngẩng lên nhìn Úc Bách, nhưng góc độ này chỉ nhìn thấy cằm hắn, anh vỗ vỗ vào hắn.
Lực độ này đối với Úc Bách chỉ là cái vỗ nhẹ trêu đùa, hắn cúi xuống nhìn Trà Lê, khoé môi hơi nhướng lên, lại ngẩng lên nhìn đường, hỏi:
– Có gì vậy em?
Trà Lê nói:
– Anh nói đi, nhỡ đâu họ không đồng ý cho anh xuyên vào truyện tranh lần nữa thì chúng ta phải làm sao đây?
Úc Bách thực ra cũng không ôm hy vọng về lần đàm phán này, nói:
– Họ sẽ không dễ dàng đồng ý đâu, chắc là hôm nay gặp anh để thuyết phục anh từ bỏ.
Trà Lê khó hiểu:
– Vậy anh còn đồng ý gặp họ?
– Đàm phán mà. – Úc Bách nói, – Rất ít khi một lần là thành công.
Trà Lê nói:
– Anh đã nghĩ được lý do gì để thuyết phục họ chưa?
Úc Bách nói:
– Điều kiện anh đưa ra chắc hẳn rất hấp dẫn họ, họ muốn biết nhiều điều bí ẩn hơn trong thế giới truyện tranh nhưng lại không có kênh để hiểu chúng.
Trà Lê nghĩ một chút nói:
– Chả lẽ họ không giống viện nghiên cứu thành phố Noah cử tình nguyện viên thử đi xuyên vào truyện tranh hay sao?
– Em đã hỏi đúng câu hỏi rồi đó. – Úc Bách nói, – Anh đoán chắc chắn họ sẽ cử một người đi xuyên truyện tranh. Sinh vật cacbon thế giới thực tất nhiên là không thể nào bước vào truyện tranh dưới hình thức của chính họ. Từ kinh nghiệm mấy lần chúng ta xuyên đi xuyên về là có thể nhìn ra được, một người, nếu như trong truyện tranh không có nhân vật tương ứng thì sẽ không thể nào thuận lợi tiến vào thế giới truyện tranh, hành động của tình nguyện viên của họ nhất định sẽ thất bại.
Trà Lê lại suy nghĩ rồi nói:
– Thực ra họ cũng có thể giống như viện nghiên cứu thành phố Noah sáng tác ra thế giới Nại Lạc mà đi sáng tạo ra một thế giới truyện tranh chẳng hạn.
Úc Bách nói:
– Anh nghi ngờ họ cũng từng thử làm như vậy rồi, nhưng mà thử nghiệm này cũng không thành công. Từ phản ứng của họ là đoán ra được, nếu họ đã được trải nghiệm thế giới truyện tranh thực sự thì nhận thức của họ đối với truyện tranh sẽ không ngạo mạn giống như hiện tại rồi. Tất cả những ngạo mạn của họ đều bắt nguồn từ sự vô tri, anh cho rằng họ chưa thật sự tiến vào truyện tranh.
Trà Lê nói:
– Nếu chúng ta để họ hiểu được nguyên lý trong đó, họ vì tiến vào thế giới truyện tranh mà đi uy hiếp Thất Hoa vẽ một trong những nhân vật của họ trong “Con tàu từ bên ngoài” rồi xuyên vào trong đó để phá huỷ nó, thế phải làm sao đây?
Úc Bách cũng đã có sự chuẩn bị cho điều này, nói:
– Bản quyền của “Con tàu từ bên ngoài” đã được xử lý hợp lý, em có thể yên tâm, Thất Hoa chỉ là chủ bút chứ em ấy cũng không có quyền tự ý sửa đổi hoặc điều chỉnh đối với cốt truyện trong truyện tranh đó.
Trà Lê hỏi:. Cập ?hật tru?ệ? ?ha?h tại ~ ???M ????Ệ?.v? ~
– Truyện tranh cuối cùng sẽ kết thúc. Đến lúc đó thế giới sẽ như thế nào ạ?
Úc Bách giải thích:
– Vậy thì cũng chỉ là đóng cửa sổ hiển thị truyện tranh ra bên ngoài, còn sự tồn tại và vận hành của thế giới truyện tranh sẽ không bị ảnh hưởng. Lần đầu tiên anh xuyên truyện tranh đã xem hiển thị của họ, họ không hiểu chuyện gì đang diễn ra bên trong truyện tranh, nhưng đã thông qua tính toán mà đã tìm ra cơ chế vận hành của thế giới truyện tranh. Một khi thế giới được xây dựng thành công thì nó sẽ tồn tại một cách khách quan, còn kết thúc của bộ truyện hoặc thậm chí chấm dứt ngang cũng đều không thể phá huỷ được thế giới khách quan đang tồn tại.
– … – Trà Lê thoáng chốc nhớ tới hiểu biết trong thành phố Noah, nói, – À, cái này có chút giống với Nại Lạc. Em nghe nghiên cứu viên của viện nghiên cứu nói, nếu như “Lạc lối ở Nại Lạc” trong thành phố Noah ngừng cập nhật, thế giới của Nại Lạc vẫn tiếp tục vận hành, có điều là nhóm nhân vật chính chơi thể thao điện tử rất bối rối và có thể mất mục tiêu, bởi vì nhân vật chính đi theo mạch truyện, một khi truyện tranh ngừng cập nhật, họ sẽ mất đi tư cách nhân vật chính, sau này muốn sống như thế nào thì phải dựa vào chính mình.
Lần đầu tiên Úc Bách nghe nói đến nhân vật chính sẽ bị ảnh hưởng, nghĩ một chút nói:
– Thế này cũng tốt, vốn dĩ sống cuộc sống như thế nào phải do mình quyết định mới phải.
– Em ở trong xe chờ anh. – Sau đó không lâu Úc Bách đỗ xe ở bãi đỗ xe dưới tầng của quán trà.
Hắn tháo dây an toàn, Trà Lê nhảy lên lưng ghế ngồi, hắn để lại một chiếc di động dự phòng cho Trà Lê, nói:
– Chúng ta sẽ giữ cuộc trò chuyện nhé.
Như thế thì Trà Lê cũng có thể nghe được toàn bộ nội dung cuộc nói chuyện của hắn với cơ sở xuyên truyện tranh.
Cân nhắc đến vấn đề thời gian trò chuyện dài điện thoại di động sẽ bị nóng lên và có khả năng làm Trà Lê bị bỏng, vì thế Úc Bách lại cắm vào một bộ tai nghe, đưa tai nghe cho Trà Lê thử, Trà Lê vừa vặn có thể ôm lấy một chiếc tai nghe đặt ở bên tai, thoạt nhìn rất giống cái ống nghe thời xưa.
Úc Bách dùng ngón tay sờ sờ mặt Trà Lê:
– Anh đi lên đây.
– Bái bai. – Trà Lê phất phất tay, nói, – Cố lên nha.
Đây là quán trà nhìn ra hồ, khung cảnh rất đẹp, tổ trưởng Lưu đã đang uống trà và đợi Úc Bách.
Trà Lê ở trong xe ôm tai nghe nghe tổ trưởng Lưu giới thiệu với Úc Bách:
– Đây là Long Tỉnh mới của năm nay.
Trà Lê nghe hai người khách sáo giả lịch sự với nhau, anh lấy một tờ giấy có vẽ chai nước trà có chữ “Orange Peel Oolong” ở chồng giấy bên cạnh mở nắp ra uống một ngụm lớn. Tai nghe hai người khách sáo chào hỏi nhau xong, họ đi thẳng vào vấn đề, không lãng phí thêm lời nào nữa.
Úc Bách nhắc lại yêu cầu của mình, chính là muốn xuyên truyện tranh lần nữa, mà tổ trưởng Lưu không tỏ thái độ rõ ràng, Trà Lê nghe âm thanh ở bên kia, hình như tổ trưởng Lưu đang lấy ra thứ gì đó.
Úc Bách cũng không nói gì.
Giọng điệu của tổ trưởng Lưu rất giống hiệu trưởng của trường trung học Trà Lê, chỉ nghe anh ta nói:
– Anh Úc Bách, chúng tôi đã tìm hiểu được một chút về bối cảnh của anh.
Úc Bách hình như bật cười lên, nói:
– Đã gần một ngày trôi qua, tôi tưởng các anh đang nghiêm túc xem xét yêu cầu của tôi, nào ngờ là đi điều tra tôi hả?
Tổ trưởng Lưu làm như không nghe được sự chế nhạo trong đó, nói:
– Anh có trình độ học vấn cao, điều kiện gia đình cũng rất tốt, trên con đường trưởng thành của anh, bố mẹ anh đã cố gắng hết sức để đáp ứng nhu cầu của cho anh, anh trở thành “con nhà người ta” vừa có tính cách, thành tích học tập tốt, được nhiều người yêu quý. Ở độ tuổi 25, anh có được thành tựu vượt xa so với chúng bạn cùng lứa tuổi, anh không thể phủ nhận điều này không thể tách rời khỏi hoàn cảnh gia đình và bố mẹ anh được.
Trà Lê không nghe được Úc Bách nói gì.
Tổ trưởng Lưu dừng một chút rồi nói tiếp:
– Nhưng cuối cùng, bố mẹ anh đã lựa chọn đoạn tuyệt quan hệ với anh, chúng tôi vừa biết được, họ đã lấy danh nghĩa của anh nhận nuôi một đứa trẻ vừa tròn một tuổi. Bố mẹ anh đã 50 tuổi, họ có còn đủ thời gian và sức khoẻ để nuôi đứa bé này trưởng thành không? Đứa bé này liệu có giúp họ sống nốt quãng đời còn lại không? Những điều này anh đã nghĩ tới chưa?
Trà Lê nghĩ, vì sao lại nói như vậy? Không phải Úc Bách bảo bố mẹ đi nhận nuôi trẻ con, nếu để Úc Bách quyết định, hắn sẽ tuyệt đối không đồng ý.
Anh lại liên tưởng đến mình, nếu tương lai quan hệ giữa bố hoặc mẹ anh cùng với con cái mới của họ không hoà thuận, bố hoặc mẹ tìm anh để nối lại quan hệ, anh sẽ lựa chọn như thế nào?
Không, anh sẽ không làm lành. Có một vài thứ đã vỡ rồi thì không thể hàn gắn lại được.
Trong quán trà, tổ trưởng Lưu nói:
– Anh muốn xuyên vào truyện tranh vì anh muốn trốn tránh trách nhiệm làm con người và hiện thực xã hội không chấp nhận đồng tính luyến ái. Đừng trách tôi đã nói thẳng, anh đã vào xã hội nhiều năm, anh không phải là đứa trẻ, có một số thứ anh cần phải đối mặt, trốn tránh căn bản không phải là biện pháp nên làm.
Úc Bách im lặng, Trà Lê không nghe được giọng nói của hắn, nhưng anh có thể cảm nhận rõ ràng, lúc này hắn nhất định rất đau lòng.
– Chiêm Tinh là một bệnh nhân bị mắc bệnh trầm cảm mức độ nặng khi vừa mới thành niên. – Tổ trưởng Lưu nhắc tới hoạ sĩ truyện tranh, – Chúng tôi đều biết bệnh trầm cảm không phải là vấn đề cảm xúc, nó là một căn bệnh hữu cơ. Cậu ấy đã từng thử trị liệu nhưng hiệu quả rất kém. Cậu ấy đã không có người thân nào, bởi vậy cậu ấy đúng là không thể sống như bình thường, cậu ấy đã tạo nên một xã hội không tưởng và trốn vào trong đó. Chúng tôi có thể hiểu sự lựa chọn của một bệnh nhân, nhưng chúng tôi cảm thấy tình huống của anh khác với cậu ấy.
Trong giọng nói của tổ trưởng Lưu có chút thương hại cùng khinh thường:
– Thừa nhận đi, anh chỉ tạm thời yếu đuối nên mới muốn lựa chọn con đường trốn tránh hiện thực này thôi. Chúng tôi vẫn hy vọng anh suy nghĩ kỹ lại lần nữa.
Cuộc gặp mặt này kết thúc rất nhanh.
Thậm chí di động còn chưa bị nóng thì Úc Bách đã trở ra rồi.
Hắn kéo cửa ghế lái ra ngồi vào.
Trà Lê từ hàng sau nhảy lên hàng đầu, ngồi vào lòng Úc Bách, lo lắng nhìn hắn.
Vẻ mặt Úc Bách có chút u sầu, khi nhìn vào mắt Trà Lê, hắn nhẹ nhàng nói:
– Anh xin lỗi.
Trà Lê hỏi:
– Vì sao phải xin lỗi em?
– … – Úc Bách bị lời nói của tổ trưởng Lưu đánh động trúng những vướng bận sâu nhất ở trong lòng, đồng thời cảm thấy buồn bã vì cuộc đàm phán không có kết quả ngày hôm nay, hắn nói, – Lúc người của cơ sở xuyên truyện tranh nói ra những lời đó, trong lòng anh rất dao động. Anh biết anh ta nói không đúng, nhưng anh lại không thể phản bác được.
Hắn rất khổ sở, nói với Trà Lê:
– Anh xin lỗi, chắc em cũng không biết người mà em yêu lại yếu đuối đến như thế.
Trà Lê tiến lên vài bước và vòng tay ôm lấy cơ thể hắn, giống như một cái ôm.
Úc Bách nhẹ nhàng dùng tay vuốt ve người giấy nói:
– Em từng hỏi anh vì sao ở thành phố Noah anh lại có một người anh trai, vừa rồi lúc tổ trưởng Lưu chất vấn anh, anh nghĩ, có phải Chiêm Tinh từ lâu đã nhận ra anh là một người yếu đuối, cho nên mới tạo ra một người anh trai che mưa chắn gió cho anh không.
– Không phải như thế đâu. – Trà Lê nắm lấy cúc áo sơ mi của hắn, nhẹ nhàng trèo lên vai hắn, vòng tay qua cổ hắn nói, – Anh trai anh nghe được thế sẽ đau lòng lắm đó, anh ấy từ trước đến nay chỉ bảo vệ anh thôi.
Khi Úc Bách muốn vạch trần âm mưu của Vị Bảo Biện, muốn đến sở cảnh sát làm cảnh sát thực tập, muốn yêu đương với Trà Lê lớn hơn mình năm tuổi…Nếu Úc Tùng chỉ muốn bảo vệ em trai mình, anh ấy sẽ kiên quyết ngăn cản em trai mình đi làm những chuyện này, nhưng anh ấy không làm.
– Anh trai anh không phải ô dù của anh. – Trà Lê nói, – Có lẽ ban đầu Chiêm Tinh muốn đặt giả thiết như thế, nhưng mà anh trai anh là một người trong sách có suy nghĩ của mình, anh ấy yêu anh, tình yêu của anh ấy dành cho anh xuất phát từ trái tim anh ấy, anh ấy hiểu anh, anh ấy yêu anh, cho nên sau khi biết về anh mới đưa ra kết luận đây là nhân cách hoàn thiện mà em trai mình có được. Tất cả là bởi vì anh ấy yêu anh.
– … – Lông mày Úc Bách giãn ra một chút, hắn quả thực có được tình cảm gia đình như hắn mong đợi ở bên trong thế giới truyện tranh.
Trà Lê nói:
– Thế giới này của anh, anh rất yêu gia đình của mình, yêu bố mẹ của mình, và anh cũng yêu thế giới này, nhưng mà anh lại luôn bị thất vọng.
Ở thành phố Noah,, Úc Bách nói rằng mình không có gì lưu luyến ở thế giới thực, Trà Lê cũng không hiểu sâu về nó, nhưng sau khi đến chiều không gian thứ ba, anh cũng đã cảm nhận được, ở nơi này Úc Bách đã trao ra toàn bộ tình cảm của mình, giống như nước biển vô biên cố gắng muốn xô vào bờ, để rồi khi thủy triều rút đi, chẳng còn gì lưu lại.
– Mỗi một người, đều nên có thất vọng và quyền được từ bỏ. – Trà Lê nói.
Anh biết, nếu không phải bởi vì anh đến đây, Úc Bách sẽ ở lại thế giới này, với năng lực và trí tuệ của hắn, sớm hay muộn có một ngày, Úc Bách sẽ tìm được ý nghĩa cuộc sống một lần nữa. Nhưng mà vận mệnh đã để hai người họ gặp nhau, để họ yêu nhau, và sau đó cùng quyết định công khai giao nộp tất cả những gì mình có cho đối phương.
Lần này, Úc Bách muốn đến một thế giới khác và làm lại từ đầu, không phải để trốn tránh bất cứ điều gì mà để níu giữ món quà quý giá của số phận.
Trà Lê dựa thân hình mỏng manh của mình vào một bên cổ Úc Bách, thú nhận:
– Thực ra, ngay từ ban đầu em đã thích anh rồi. Anh có một sức hấp dẫn mềm mại với em, từ trước đến nay em không cho rằng đó là sự yếu đuối.
Thời điểm Úc Bách đi đến bên cạnh anh, là một thanh niên luôn nở nụ cười, tính tình ôn hòa vui vẻ, thực ra khi đó Úc Bách vốn dĩ không cần phải gánh vác trách nhiệm với vai trò một người xuyên qua đi cứu vớt người khác.
Lần trước lúc mà Úc Bách rời đi, bên cạnh vườn hoa diên vĩ ở trong cơn mưa và trong làn gió đầu thu cuối hè, trong mắt hắn ngậm chứa nước mắt ly biệt, nhưng lại không nói lời nào với anh. Úc Bách từ bỏ hạnh phúc và tình yêu mà hắn có được ở thành phố Noah, dùng phương thức tự hiến tế bản thân để đi thực hiện một cuộc cứu rỗi.
– Với em, – Trà Lê nhón chân, thử dùng đôi môi của mình hôn lên gương mặt Úc Bách, nói, – Anh là người dịu dàng nhất trong toàn bộ vũ trụ này.
Hết chương 73
Tổ trưởng Lưu hẹn gặp hắn, địa điểm là một quán trà nổi tiếng lâu đời.
Trước khi đến cuộc hẹn, Úc Bách bỏ Trà Lê vào túi áo, cùng với một ít đồ ăn vặt và đồ uống bằng giấy mới vẽ xong.
Người giấy Trà Lê vốn dĩ muốn ngồi ở ghế phụ, nhưng lại cảm thấy rất không an toàn, thấy tài xế Úc Bách thắt dây an toàn liền nhảy qua, tìm một góc thích hợp, chen vào giữa dây an toàn và ngực Úc Bách.
– Thế này thì tốt rồi, không thì em sợ mình sẽ bị thổi bay mất. – Trà Lê nhắc nhở, – Lúc đi anh nhớ đừng có mở cửa xe đấy.
– …Ừ. – Úc Bách bất giác gồng cơ ngực, tự cảm thấy mình duy trì áo sơ mi ở hình dạng đẹp nhất, hoàn toàn là một hành động khoe mình theo bản năng.
Rồi sau đó hắn mới khởi động xe.
Tình trạng ùn tắc ở Hàng Châu còn tệ hơn ở thành phố Noah rất nhiều, đang là buổi chiều, cách thời gian cao điểm còn rất nhiều, nhưng mà hắn đi vẫn rất chậm.
Trà Lê chưa bao giờ nhìn thấy tình trạng đường sá khó chịu như vậy, cũng bắt đầu lo lắng về cuộc đàm phán sắp tới, anh quay đi quay về giữa dây an toàn, căn bản không hề chú ý tới cơ ngực đẹp đẽ gì cả. Anh ngẩng lên nhìn Úc Bách, nhưng góc độ này chỉ nhìn thấy cằm hắn, anh vỗ vỗ vào hắn.
Lực độ này đối với Úc Bách chỉ là cái vỗ nhẹ trêu đùa, hắn cúi xuống nhìn Trà Lê, khoé môi hơi nhướng lên, lại ngẩng lên nhìn đường, hỏi:
– Có gì vậy em?
Trà Lê nói:
– Anh nói đi, nhỡ đâu họ không đồng ý cho anh xuyên vào truyện tranh lần nữa thì chúng ta phải làm sao đây?
Úc Bách thực ra cũng không ôm hy vọng về lần đàm phán này, nói:
– Họ sẽ không dễ dàng đồng ý đâu, chắc là hôm nay gặp anh để thuyết phục anh từ bỏ.
Trà Lê khó hiểu:
– Vậy anh còn đồng ý gặp họ?
– Đàm phán mà. – Úc Bách nói, – Rất ít khi một lần là thành công.
Trà Lê nói:
– Anh đã nghĩ được lý do gì để thuyết phục họ chưa?
Úc Bách nói:
– Điều kiện anh đưa ra chắc hẳn rất hấp dẫn họ, họ muốn biết nhiều điều bí ẩn hơn trong thế giới truyện tranh nhưng lại không có kênh để hiểu chúng.
Trà Lê nghĩ một chút nói:
– Chả lẽ họ không giống viện nghiên cứu thành phố Noah cử tình nguyện viên thử đi xuyên vào truyện tranh hay sao?
– Em đã hỏi đúng câu hỏi rồi đó. – Úc Bách nói, – Anh đoán chắc chắn họ sẽ cử một người đi xuyên truyện tranh. Sinh vật cacbon thế giới thực tất nhiên là không thể nào bước vào truyện tranh dưới hình thức của chính họ. Từ kinh nghiệm mấy lần chúng ta xuyên đi xuyên về là có thể nhìn ra được, một người, nếu như trong truyện tranh không có nhân vật tương ứng thì sẽ không thể nào thuận lợi tiến vào thế giới truyện tranh, hành động của tình nguyện viên của họ nhất định sẽ thất bại.
Trà Lê lại suy nghĩ rồi nói:
– Thực ra họ cũng có thể giống như viện nghiên cứu thành phố Noah sáng tác ra thế giới Nại Lạc mà đi sáng tạo ra một thế giới truyện tranh chẳng hạn.
Úc Bách nói:
– Anh nghi ngờ họ cũng từng thử làm như vậy rồi, nhưng mà thử nghiệm này cũng không thành công. Từ phản ứng của họ là đoán ra được, nếu họ đã được trải nghiệm thế giới truyện tranh thực sự thì nhận thức của họ đối với truyện tranh sẽ không ngạo mạn giống như hiện tại rồi. Tất cả những ngạo mạn của họ đều bắt nguồn từ sự vô tri, anh cho rằng họ chưa thật sự tiến vào truyện tranh.
Trà Lê nói:
– Nếu chúng ta để họ hiểu được nguyên lý trong đó, họ vì tiến vào thế giới truyện tranh mà đi uy hiếp Thất Hoa vẽ một trong những nhân vật của họ trong “Con tàu từ bên ngoài” rồi xuyên vào trong đó để phá huỷ nó, thế phải làm sao đây?
Úc Bách cũng đã có sự chuẩn bị cho điều này, nói:
– Bản quyền của “Con tàu từ bên ngoài” đã được xử lý hợp lý, em có thể yên tâm, Thất Hoa chỉ là chủ bút chứ em ấy cũng không có quyền tự ý sửa đổi hoặc điều chỉnh đối với cốt truyện trong truyện tranh đó.
Trà Lê hỏi:. Cập ?hật tru?ệ? ?ha?h tại ~ ???M ????Ệ?.v? ~
– Truyện tranh cuối cùng sẽ kết thúc. Đến lúc đó thế giới sẽ như thế nào ạ?
Úc Bách giải thích:
– Vậy thì cũng chỉ là đóng cửa sổ hiển thị truyện tranh ra bên ngoài, còn sự tồn tại và vận hành của thế giới truyện tranh sẽ không bị ảnh hưởng. Lần đầu tiên anh xuyên truyện tranh đã xem hiển thị của họ, họ không hiểu chuyện gì đang diễn ra bên trong truyện tranh, nhưng đã thông qua tính toán mà đã tìm ra cơ chế vận hành của thế giới truyện tranh. Một khi thế giới được xây dựng thành công thì nó sẽ tồn tại một cách khách quan, còn kết thúc của bộ truyện hoặc thậm chí chấm dứt ngang cũng đều không thể phá huỷ được thế giới khách quan đang tồn tại.
– … – Trà Lê thoáng chốc nhớ tới hiểu biết trong thành phố Noah, nói, – À, cái này có chút giống với Nại Lạc. Em nghe nghiên cứu viên của viện nghiên cứu nói, nếu như “Lạc lối ở Nại Lạc” trong thành phố Noah ngừng cập nhật, thế giới của Nại Lạc vẫn tiếp tục vận hành, có điều là nhóm nhân vật chính chơi thể thao điện tử rất bối rối và có thể mất mục tiêu, bởi vì nhân vật chính đi theo mạch truyện, một khi truyện tranh ngừng cập nhật, họ sẽ mất đi tư cách nhân vật chính, sau này muốn sống như thế nào thì phải dựa vào chính mình.
Lần đầu tiên Úc Bách nghe nói đến nhân vật chính sẽ bị ảnh hưởng, nghĩ một chút nói:
– Thế này cũng tốt, vốn dĩ sống cuộc sống như thế nào phải do mình quyết định mới phải.
– Em ở trong xe chờ anh. – Sau đó không lâu Úc Bách đỗ xe ở bãi đỗ xe dưới tầng của quán trà.
Hắn tháo dây an toàn, Trà Lê nhảy lên lưng ghế ngồi, hắn để lại một chiếc di động dự phòng cho Trà Lê, nói:
– Chúng ta sẽ giữ cuộc trò chuyện nhé.
Như thế thì Trà Lê cũng có thể nghe được toàn bộ nội dung cuộc nói chuyện của hắn với cơ sở xuyên truyện tranh.
Cân nhắc đến vấn đề thời gian trò chuyện dài điện thoại di động sẽ bị nóng lên và có khả năng làm Trà Lê bị bỏng, vì thế Úc Bách lại cắm vào một bộ tai nghe, đưa tai nghe cho Trà Lê thử, Trà Lê vừa vặn có thể ôm lấy một chiếc tai nghe đặt ở bên tai, thoạt nhìn rất giống cái ống nghe thời xưa.
Úc Bách dùng ngón tay sờ sờ mặt Trà Lê:
– Anh đi lên đây.
– Bái bai. – Trà Lê phất phất tay, nói, – Cố lên nha.
Đây là quán trà nhìn ra hồ, khung cảnh rất đẹp, tổ trưởng Lưu đã đang uống trà và đợi Úc Bách.
Trà Lê ở trong xe ôm tai nghe nghe tổ trưởng Lưu giới thiệu với Úc Bách:
– Đây là Long Tỉnh mới của năm nay.
Trà Lê nghe hai người khách sáo giả lịch sự với nhau, anh lấy một tờ giấy có vẽ chai nước trà có chữ “Orange Peel Oolong” ở chồng giấy bên cạnh mở nắp ra uống một ngụm lớn. Tai nghe hai người khách sáo chào hỏi nhau xong, họ đi thẳng vào vấn đề, không lãng phí thêm lời nào nữa.
Úc Bách nhắc lại yêu cầu của mình, chính là muốn xuyên truyện tranh lần nữa, mà tổ trưởng Lưu không tỏ thái độ rõ ràng, Trà Lê nghe âm thanh ở bên kia, hình như tổ trưởng Lưu đang lấy ra thứ gì đó.
Úc Bách cũng không nói gì.
Giọng điệu của tổ trưởng Lưu rất giống hiệu trưởng của trường trung học Trà Lê, chỉ nghe anh ta nói:
– Anh Úc Bách, chúng tôi đã tìm hiểu được một chút về bối cảnh của anh.
Úc Bách hình như bật cười lên, nói:
– Đã gần một ngày trôi qua, tôi tưởng các anh đang nghiêm túc xem xét yêu cầu của tôi, nào ngờ là đi điều tra tôi hả?
Tổ trưởng Lưu làm như không nghe được sự chế nhạo trong đó, nói:
– Anh có trình độ học vấn cao, điều kiện gia đình cũng rất tốt, trên con đường trưởng thành của anh, bố mẹ anh đã cố gắng hết sức để đáp ứng nhu cầu của cho anh, anh trở thành “con nhà người ta” vừa có tính cách, thành tích học tập tốt, được nhiều người yêu quý. Ở độ tuổi 25, anh có được thành tựu vượt xa so với chúng bạn cùng lứa tuổi, anh không thể phủ nhận điều này không thể tách rời khỏi hoàn cảnh gia đình và bố mẹ anh được.
Trà Lê không nghe được Úc Bách nói gì.
Tổ trưởng Lưu dừng một chút rồi nói tiếp:
– Nhưng cuối cùng, bố mẹ anh đã lựa chọn đoạn tuyệt quan hệ với anh, chúng tôi vừa biết được, họ đã lấy danh nghĩa của anh nhận nuôi một đứa trẻ vừa tròn một tuổi. Bố mẹ anh đã 50 tuổi, họ có còn đủ thời gian và sức khoẻ để nuôi đứa bé này trưởng thành không? Đứa bé này liệu có giúp họ sống nốt quãng đời còn lại không? Những điều này anh đã nghĩ tới chưa?
Trà Lê nghĩ, vì sao lại nói như vậy? Không phải Úc Bách bảo bố mẹ đi nhận nuôi trẻ con, nếu để Úc Bách quyết định, hắn sẽ tuyệt đối không đồng ý.
Anh lại liên tưởng đến mình, nếu tương lai quan hệ giữa bố hoặc mẹ anh cùng với con cái mới của họ không hoà thuận, bố hoặc mẹ tìm anh để nối lại quan hệ, anh sẽ lựa chọn như thế nào?
Không, anh sẽ không làm lành. Có một vài thứ đã vỡ rồi thì không thể hàn gắn lại được.
Trong quán trà, tổ trưởng Lưu nói:
– Anh muốn xuyên vào truyện tranh vì anh muốn trốn tránh trách nhiệm làm con người và hiện thực xã hội không chấp nhận đồng tính luyến ái. Đừng trách tôi đã nói thẳng, anh đã vào xã hội nhiều năm, anh không phải là đứa trẻ, có một số thứ anh cần phải đối mặt, trốn tránh căn bản không phải là biện pháp nên làm.
Úc Bách im lặng, Trà Lê không nghe được giọng nói của hắn, nhưng anh có thể cảm nhận rõ ràng, lúc này hắn nhất định rất đau lòng.
– Chiêm Tinh là một bệnh nhân bị mắc bệnh trầm cảm mức độ nặng khi vừa mới thành niên. – Tổ trưởng Lưu nhắc tới hoạ sĩ truyện tranh, – Chúng tôi đều biết bệnh trầm cảm không phải là vấn đề cảm xúc, nó là một căn bệnh hữu cơ. Cậu ấy đã từng thử trị liệu nhưng hiệu quả rất kém. Cậu ấy đã không có người thân nào, bởi vậy cậu ấy đúng là không thể sống như bình thường, cậu ấy đã tạo nên một xã hội không tưởng và trốn vào trong đó. Chúng tôi có thể hiểu sự lựa chọn của một bệnh nhân, nhưng chúng tôi cảm thấy tình huống của anh khác với cậu ấy.
Trong giọng nói của tổ trưởng Lưu có chút thương hại cùng khinh thường:
– Thừa nhận đi, anh chỉ tạm thời yếu đuối nên mới muốn lựa chọn con đường trốn tránh hiện thực này thôi. Chúng tôi vẫn hy vọng anh suy nghĩ kỹ lại lần nữa.
Cuộc gặp mặt này kết thúc rất nhanh.
Thậm chí di động còn chưa bị nóng thì Úc Bách đã trở ra rồi.
Hắn kéo cửa ghế lái ra ngồi vào.
Trà Lê từ hàng sau nhảy lên hàng đầu, ngồi vào lòng Úc Bách, lo lắng nhìn hắn.
Vẻ mặt Úc Bách có chút u sầu, khi nhìn vào mắt Trà Lê, hắn nhẹ nhàng nói:
– Anh xin lỗi.
Trà Lê hỏi:
– Vì sao phải xin lỗi em?
– … – Úc Bách bị lời nói của tổ trưởng Lưu đánh động trúng những vướng bận sâu nhất ở trong lòng, đồng thời cảm thấy buồn bã vì cuộc đàm phán không có kết quả ngày hôm nay, hắn nói, – Lúc người của cơ sở xuyên truyện tranh nói ra những lời đó, trong lòng anh rất dao động. Anh biết anh ta nói không đúng, nhưng anh lại không thể phản bác được.
Hắn rất khổ sở, nói với Trà Lê:
– Anh xin lỗi, chắc em cũng không biết người mà em yêu lại yếu đuối đến như thế.
Trà Lê tiến lên vài bước và vòng tay ôm lấy cơ thể hắn, giống như một cái ôm.
Úc Bách nhẹ nhàng dùng tay vuốt ve người giấy nói:
– Em từng hỏi anh vì sao ở thành phố Noah anh lại có một người anh trai, vừa rồi lúc tổ trưởng Lưu chất vấn anh, anh nghĩ, có phải Chiêm Tinh từ lâu đã nhận ra anh là một người yếu đuối, cho nên mới tạo ra một người anh trai che mưa chắn gió cho anh không.
– Không phải như thế đâu. – Trà Lê nắm lấy cúc áo sơ mi của hắn, nhẹ nhàng trèo lên vai hắn, vòng tay qua cổ hắn nói, – Anh trai anh nghe được thế sẽ đau lòng lắm đó, anh ấy từ trước đến nay chỉ bảo vệ anh thôi.
Khi Úc Bách muốn vạch trần âm mưu của Vị Bảo Biện, muốn đến sở cảnh sát làm cảnh sát thực tập, muốn yêu đương với Trà Lê lớn hơn mình năm tuổi…Nếu Úc Tùng chỉ muốn bảo vệ em trai mình, anh ấy sẽ kiên quyết ngăn cản em trai mình đi làm những chuyện này, nhưng anh ấy không làm.
– Anh trai anh không phải ô dù của anh. – Trà Lê nói, – Có lẽ ban đầu Chiêm Tinh muốn đặt giả thiết như thế, nhưng mà anh trai anh là một người trong sách có suy nghĩ của mình, anh ấy yêu anh, tình yêu của anh ấy dành cho anh xuất phát từ trái tim anh ấy, anh ấy hiểu anh, anh ấy yêu anh, cho nên sau khi biết về anh mới đưa ra kết luận đây là nhân cách hoàn thiện mà em trai mình có được. Tất cả là bởi vì anh ấy yêu anh.
– … – Lông mày Úc Bách giãn ra một chút, hắn quả thực có được tình cảm gia đình như hắn mong đợi ở bên trong thế giới truyện tranh.
Trà Lê nói:
– Thế giới này của anh, anh rất yêu gia đình của mình, yêu bố mẹ của mình, và anh cũng yêu thế giới này, nhưng mà anh lại luôn bị thất vọng.
Ở thành phố Noah,, Úc Bách nói rằng mình không có gì lưu luyến ở thế giới thực, Trà Lê cũng không hiểu sâu về nó, nhưng sau khi đến chiều không gian thứ ba, anh cũng đã cảm nhận được, ở nơi này Úc Bách đã trao ra toàn bộ tình cảm của mình, giống như nước biển vô biên cố gắng muốn xô vào bờ, để rồi khi thủy triều rút đi, chẳng còn gì lưu lại.
– Mỗi một người, đều nên có thất vọng và quyền được từ bỏ. – Trà Lê nói.
Anh biết, nếu không phải bởi vì anh đến đây, Úc Bách sẽ ở lại thế giới này, với năng lực và trí tuệ của hắn, sớm hay muộn có một ngày, Úc Bách sẽ tìm được ý nghĩa cuộc sống một lần nữa. Nhưng mà vận mệnh đã để hai người họ gặp nhau, để họ yêu nhau, và sau đó cùng quyết định công khai giao nộp tất cả những gì mình có cho đối phương.
Lần này, Úc Bách muốn đến một thế giới khác và làm lại từ đầu, không phải để trốn tránh bất cứ điều gì mà để níu giữ món quà quý giá của số phận.
Trà Lê dựa thân hình mỏng manh của mình vào một bên cổ Úc Bách, thú nhận:
– Thực ra, ngay từ ban đầu em đã thích anh rồi. Anh có một sức hấp dẫn mềm mại với em, từ trước đến nay em không cho rằng đó là sự yếu đuối.
Thời điểm Úc Bách đi đến bên cạnh anh, là một thanh niên luôn nở nụ cười, tính tình ôn hòa vui vẻ, thực ra khi đó Úc Bách vốn dĩ không cần phải gánh vác trách nhiệm với vai trò một người xuyên qua đi cứu vớt người khác.
Lần trước lúc mà Úc Bách rời đi, bên cạnh vườn hoa diên vĩ ở trong cơn mưa và trong làn gió đầu thu cuối hè, trong mắt hắn ngậm chứa nước mắt ly biệt, nhưng lại không nói lời nào với anh. Úc Bách từ bỏ hạnh phúc và tình yêu mà hắn có được ở thành phố Noah, dùng phương thức tự hiến tế bản thân để đi thực hiện một cuộc cứu rỗi.
– Với em, – Trà Lê nhón chân, thử dùng đôi môi của mình hôn lên gương mặt Úc Bách, nói, – Anh là người dịu dàng nhất trong toàn bộ vũ trụ này.
Hết chương 73