Chương 59
Thự trưởng nói:
– Hôm qua tới đây sao cháu không nói gì với chú về tình hình cảnh sát? Sáng nay chú mới biết, bây giờ thế nào rồi?
– Cháu đang nghĩ cách ạ. – Ánh mắt Trà Lê rơi vào khuôn mặt gầy gò của thự trưởng, trong lòng cảm thấy rất đau lòng, tại sao ông mập này lại trở nên như thế này?
– Cháu đừng để cho mình áp lực lớn quán. – Thự trưởng hiểu sai ý, nói, – Hôm qua cháu không ngủ ngon đúng không? Nhìn quầng thâm mắt một đống kìa.
– Không ạ, cháu ngủ ngon mà. – Trà Lê nói, anh không nén được mắt hoe đỏ.
Thự trưởng cười nói:
– Sao tới nhà chú lại khóc nhè thế? Nhà chú là nơi để buồn à?
Trà Lê nhớ tới những gì Úc Bách đã nói hôm qua, rằng hắn đã nhìn thấy sân của thự trưởng trong những bức ảnh cũ của họa sĩ truyện tranh.
Trong thâm tâm anh biết, đối với họa sĩ truyện tranh, nơi này là một nơi đầy kỷ niệm và nỗi buồn, việc nó được tái hiện ở trong truyện tranh chắc hẳn đã mang theo rất nhiều tiếc nuối của họa sĩ truyện tranh.
Thự trưởng ra hiệu Trà Lê ngồi xuống, Trà Lê ngồi trên chiếc ghế tre nhỏ nơi học sinh cấp ba vừa ngồi, còn thự trưởng ngồi trên một chiếc ghế tựa mây khác bên cạnh.
Trà Lê muốn hỏi thự trưởng về cái nhìn của ông đối với cái chết, nhưng lại không thể hỏi ra miệng, anh sợ nếu hỏi ra, thự trưởng sẽ bị anh nguyền rủa.
Trong tiếng ve kêu râm ran, thự trưởng uống một ngụm trà, nói:
– Có lẽ chú phải xin nghỉ bệnh một thời gian.
Trà Lê: -…
Thự trưởng nói:
– Không biết chú bị bệnh gì nữa, ăn uống không vào. Chú dự tính đi bệnh viện kiểm tra sức khoẻ toàn diện, sau đó nghỉ ngơi một thời gian.
– Vâng, chú nghỉ ngơi cho tốt vào ạ. – Trà Lê nói.
Anh suy nghĩ hồi lâu nói:
– Cháu…Cháu nghe nói có một nơi, mà ở nơi đó mọi người sẽ chết vì tuổi già và bệnh tật.
Thự trưởng mới đầu nghe còn mù mờ, rồi sau đó nghiêm túc lên, nói:
– Ồ? Còn có nơi như thế à.
Trà Lê nói:
– Cháu cảm thấy nơi đó rất đáng sợ. Nhưng mà có người nói với cháu, cái chết, có nghĩa là nó phải tồn tại.
Thự trưởng cười nói:
– Là Úc Bách đúng không?
– … – Trà Lê đôi khi sẽ cảm thấy thự trưởng cái gì cũng biết, chỉ là quen giả ngốc thôi.
Anh hỏi thự trưởng:
– Chú có nghĩ cái chết có ý nghĩa không?
Thự trưởng nhẹ nhàng thổi nước trà, suy nghĩ hồi lâu buông chén trà xuống, nói:
– Nơi mà cháu nói, nếu có cơ hội, chú lại muốn đi đến đó.
Trà Lê ngẩn người.
Thự trưởng nói:
– Có sự sống và cái chết, có sự bắt đầu và sự kết thúc, sinh sôi không thôi, điều đó còn tốt hơn cục diện đáng buồn của thành phố Noah.
Trà Lê giật mình, không nghĩ tới thự trưởng sẽ nói như vậy, càng không nghĩ tới Thành phố Noah trong cái nhìn của ông lại bi quan đến vậy.
– Vì sao ạ? – Trà Lê hỏi, – Trước kia chú chưa từng nói vậy cả.
Thự trưởng nói:
– Từ sau sự việc của Vị Bảo Biện, chú đã nghĩ tới vấn đề này. Vị Bảo Biện tồn tại đã lâu, còn có được quyền thực thi pháp luật độc lập, điều này cho thấy cơ chế vận hành của thành phố từ lâu đã mặc định chấp nhận việc sử dụng công cụ sửa chữa, thế nhưng vì sao những người lập quy định trong thành phố lại mặc định có sự tồn tại của công cụ sửa chữa? Cháu nghĩ tới chưa?
Trà Lê không trả lời được, trước kia anh không nghĩ tới, gần đây anh bị buộc và đi hiểu nguyên nhân đằng sau.
Thự trưởng nói:
– Chú nghĩ đây là một cơ chế được tạo ra từ sự tuyệt vọng, nếu sự khao khát cái đẹp và tự do của bọn trẻ không bị cắt đứt thì làm sao chúng có thể yên tâm sống một cuộc sống dài đằng đẵng và nhàm chán ở Thành phố Noah khi lớn lên?
Trà Lê nghĩ đến những đồng nghiệp không làm gì cả và một số bệnh nhân mà anh đã tiếp xúc gần đây. Anh cứng họng không trả lời được. Đồng thời anh cũng cho rằng thự trưởng thật sự rất biết giả ngu, có thể ông đã biết hành vi làm sau lưng của Vị Bảo Biện, lúc ấy mình đi điều tra chuyện này, thự trưởng ngoài mặt thì cản trở nhưng thực ra thì lại rất vui.
– Vì sao chú cứ luôn giả ngốc vậy? – Trà Lê hỏi.
– Thì tìm niềm vui chứ sao. – Thự trưởng cười hà hà, – Không thì mỗi ngày còn có việc gì để làm đây?
Có tiếng ve sầu ồn ào.
Thự trưởng nói:
– Mùa hè của thành phố Noah quá dài.
Hai người im lặng một lúc lâu.
Trà Lê nói:
– Cháu nghĩ đến…nghĩ đến việc rất có thể phải xa chú mãi mãi, cháu rất sợ.
Thự trưởng ngẩn người rất lâu, nói:
– Chú mơ một giấc mơ, trong mơ chú có một đứa cháu trai, rất nhỏ, còn nhỏ hơn cháu mấy tuổi.
– … – Trà Lê há hốc mồm, từ đã, đây là mơ? Hay là?
– Hai người bọn chú sống nương tựa vào nhau. – Thự trưởng nói, – Có một ngày, chú đột ngột phải rời đi, không thể dẫn nó đi cùng, nó không đồng ý, khóc rất to, khóc rất lâu, cứ lôi kéo chú không cho chú đi. Ở trong mơ không biết là chuyện gì, tóm lại là chú không đi không được, cuối cùng, chú không còn thời gian nữa, vẫn phải rời đi.
– … – Trà Lê khóc lên.
Thự trưởng nói:
– Về sau chú luôn muốn mơ gặp lại nó một lần nhưng tiếc là không được.
Trà Lê nói:
– Vì sao lại muốn mơ thấy cậu ấy ạ?
Thự trưởng nói:
– Vì lần đó chú chưa thể nghiêm túc nói tạm biệt với nó, nên muốn được mơ lại một lần, chú vẫn còn có lời muốn nói với nó.
Trà Lê lấy tay áo lên lau nước mắt, nói:
– Chú muốn nói với cậu ấy cái gì?
Thự trưởng nhìn chăm chú vào Trà Lê, nói:
– Hãy chấp nhận mọi sự chia ly, đừng sợ hãi, hãy trưởng thành thật tốt nhé.
– Cháu…- Trà Lê nghẹn ngào, – Cháu không làm được.
Thự trưởng cười nói:
– Hãy thử xem, chú luôn tin vào cháu, cháu có thể vượt qua mọi khó khăn trên thế giới này.
Tại nhà hàng hamburger, Úc Bách mua hai suất ăn khác nhau cho học sinh cấp ba.
Từ lúc ra khỏi nhà, học sinh cấp ba không nói mình muốn hắn mua cho mình thứ đồ xa xỉ gì, lúc này ăn hamburger, tròng mắt đảo qua lại đánh giá hắn.
Úc Bách đang nghĩ đến Trà Lê, có chút thất thần, bị học sinh cấp ba “Chiêm Tinh” đánh giá cũng có chút xấu hổ, hỏi:
– Em còn muốn ăn gì nữa không?
Học sinh cấp ba lắc đầu, Úc Bách nói:
– Dẫn em đi mua xe đổi tốc độ nhé?
– Em không cần anh mua gì cho em cả. – Học sinh cấp ba tàn nhẫn vạch trần sự thật, nói, – Anh với Trà Lê chắc chắn sẽ không kết hôn.
Úc Bách: – …
Học sinh cấp ba nói:
– Trà Lê ngoại từ hơi nghèo ra thì chính là hình tượng đàn ông độc thân lý tưởng thành phố Noah. Nếu anh không đối tốt với anh ấy, còn muốn ức hiếp anh ấy, em cũng không đồng ý hôn sự này.
Úc Bách nói:
– Em không hiểu.
Học sinh cấp ba bày ra dáng vẻ ông cụ non:
– Bây giờ em không hiểu, sau này em sẽ hiểu. Chờ em lớn lên rồi nếu Trà Lê còn chưa kết hôn, em sẽ kết hôn với anh ấy.
– … – Úc Bách nói, – Em cũng cho rằng em ấy là hình mẫu lý tưởng à?
Học sinh cấp ba trên thực tế không hiểu khái niệm tình yêu và hôn nhân, chỉ là theo bản năng ủng hộ Trà Lê, nói:
– Đúng vậy, anh ấy chính là đàn ông hoàn mỹ 360 độ không góc chết, ai mà không thích anh ấy được chứ?
Úc Bách như suy tư gì đó, nói:
– Em…
Trước quầy tính tiền bỗng nhiên xảy ra một cuộc cãi vã, nhân viên bán hàng và khách hàng vô tình đụng phải nhau, việc rất nhỏ nhưng hai bên lại đổ lỗi cho nhau, cãi vã càng ngày càng căng thẳng, hai người như chọi gà không ai nhường ai.
– Gần đây em thường xuyên nhìn thấy những người như thế này, – Học sinh cấp ba thì thầm, – Người dân ở thành phố Noah đã phát điên hết rồi.
Úc Bách: – …
Cuộc cãi vã ngày càng leo thang, nhân viên đẩy khách, đĩa của khách rơi xuống sàn, đồ uống và khoai tây chiên đổ tràn ra sàn và đổ sang những khách hàng khác gần đó, vì thế lại có người khác cũng tham gia, tất cả mọi người rất hung hãn, còn có trẻ con liên tục la hét.
Úc Bách không thể chịu đựng được nữa, đứng dậy định tiến lên ngăn cản nhưng vừa mới đến bên ngoài đám đông, mọi người đột nhiên im lặng.
Úc Bách: –?
Tích, tích, tích —— ba giây sau.
Những người đang cãi nhau nhìn nhau, vẻ mặt bối rối mờ mịt, nhìn nhau một lúc rồi vội vàng thì thầm xin lỗi nhau, người nào cũng tỏ vẻ xấu hổ, vội vàng nhặt đồ ăn và đĩa do cãi vã mà bị ném xuống đất.
Nhân viên thu ngân vốn dĩ vẻ mặt chết lặng, bấy giờ cũng xấu hổ nói với khách hàng:
– Tôi xin lỗi, để tôi lấy cho ngài một phần cơm khác ạ.
Tất cả mọi người từ biểu cảm kỳ lạ trở về trạng thái bình thường, đều cảm thấy quỷ dị về hành vi khác lạ nổi điên vừa rồi của mình, mình bị điên rồi hay sao? Vừa rồi mình đã làm gì vậy?
Úc Bách trở lại chỗ ngồi, học sinh cấp ba cũng lạ lẫm hỏi:
– Họ làm sao vậy anh? Họ đã bình thường lại chưa ạ?
– … – Úc Bách biết mọi chuyện đã kết thúc, cũng biết điều này có ý nghĩa gì, nói, – Không ăn hết thì gói lại, anh đưa em về.
Hắn đưa học sinh cấp ba về tiểu viện.
Đến ngoài cổng, Trà Lê đã đứng ở bên ngoài, yên lặng đối mặt với bức tường.
Úc Bách dẫn học sinh cấp ba vào trong viện, học sinh cấp ba dường như đã cảm nhận được chuyện gì sắp xảy ra, thay vì nói chuyện thoải mái như thường ngày, mà là kéo ghế tre của mình dịch qua, ngồi sát vào thự trưởng đang ngồi ở ghế mây và cứ nhìn ông chăm chú.
Thự trưởng xoa đầu cậu, lại mỉm cười với Úc Bách.
Úc Bách không đi vào, đứng ở cổng tò vò, cúi người xuống gật đầu nhẹ chào thự trưởng.
Hơn mười phút sau, Úc Bách và Trà Lê đứng ở dưới bóng cây bên đường, chiếc motor kia đỗ cách họ vài bước.
Vẻ mặt Trà Lê vẫn mê man, nói:
– Em không khóc ra được, nhưng trong lòng em khổ sở lắm.
Úc Bách nói:
– Anh biết, sẽ tốt lên thôi.
Trà Lê lấy di động, mở APP Trung tâm Thông tin Cảnh sát và đăng nhập vào, anh thấy tất cả các chấm đỏ mờ dần cho đến khi biến mất.
– Em xem đi. – Úc Bách nói, – Đã tốt lên rồi.
– Vâng. – Trà Lê nói.
Hai người đã đứng cạnh nhau rất lâu. Một chiếc lá lượn vòng từ trước mặt Úc Bách bay xuống, rơi xuống mặt đường nhựa.
Úc Bách nhìn chăm chú vào chiếc lá kia, nói:
– Anh phải đi rồi.
Trà Lê ngẩn ra, hỏi:
– Anh đi đâu?
Úc Bách nói:
– Đi gặp anh trai anh, báo với anh ấy chúng ta đã giải quyết được tình hình. Sau đó…Anh không còn là cảnh sát thực tập nữa.
– … – Trà Lê nói, – Được.
Úc Bách nói:
– Thủ tục ở sở cảnh sát, anh trai anh sẽ làm hộ anh. Hành lý ở nhà em, hôm nào nhóm chấp sự sẽ đi lấy về. Còn mèo, em cứ nuôi nó đi, thường xuyên đổi chỗ ở không tốt mấy cho nó.
Trà Lê chậm chạp gật đầu.
Có lẽ sau này họ sẽ không gặp lại nhau nữa.
Thành phố Noah rất lớn, có sáu quận, phố Bagel cách xa đường Thích Phong, cuộc sống của họ chưa bao giờ giao nhau và trước đây cũng chưa từng gặp nhau.
Trà Lê nói:
– Anh phải sống tốt đó.
Úc Bách nói:
– Em cũng vậy.
Úc Bách đi đến bên motor, Trà Lê nhìn hắn.
Hắn lại quay đầu lại, nói:
– Anh có thể ôm em một lần không?
– Được ạ. – Trà Lê không keo kiệt mà giang hai tay ra, ý bảo đến đây ôm một cái.
Úc Bách lao đến ôm chặt lấy Trà Lê.
Hắn lại khóc, Trà Lê cảm thấy vai mình có chút ươn ướt, nghĩ đến lần đầu đến đây, hắn rõ ràng là một người thích cười. Lúc này Trà Lê có vẻ đã trưởng thành hơn, vỗ nhẹ vào lưng Úc Bách nói:
– Chúng ta vẫn là bạn, có việc cần hỗ trợ anh cứ tới tìm em.
Úc Bách không nói gì, Trà Lê nghe tiếng hít mũi của hắn.
Úc Bách buông anh ra, không hề dừng lại sải bước thật nhanh trèo lên motor, không quay đầu lại, xoay tay ga khởi động xe, chiếc xe gầm lên rồi như một cơn gió biến mất khỏi tầm mắt của Trà Lê.
Tiếng ve sầu râm ran dường như đã dừng lại trong giây lát.
Hai ngày sau, tình hình trong bệnh viện ổn định hơn, Trà Lê đưa thự trưởng đi khám. Quả nhiên, trong bệnh viện đã có mấy khoa mới mà anh chưa từng thấy bao giờ, Trà Lê đã tái tạo lại nhận thức của mình, nhưng vẫn khó tránh khỏi sợ hãi.
Trong lúc chờ kết quả xét nghiệm, thự trưởng ăn táo do vợ gọt cho, vui vẻ nói:
– Không sao đâu, hôm nay ăn ngon miệng hơn, sáng sớm dậy đã bắt đầu thèm thịt bò rồi.
Học sinh cấp ba cũng đi cùng nói:
– Cháu muốn ăn dê nồi đồng, cháu có thấy một nhà hàng được xếp hạng 4,9 điểm lận đấy.
Trà Lê: – …
Khi có kết quả, bác sĩ rất sốc tuyên bố:
– Đây là ca bệnh nghiêm trọng nhất mà tôi từng gặp trong nhiều năm hành nghề y!
Trà Lê hai mắt tối sầm.
Học sinh cấp ba chân mềm nhũn quỳ sụp xuống đất ôm lấy chân thự trưởng gào khóc lên.
Vợ chồng thự trưởng: – …
Bác sĩ nói:
– Chú xem, loét dạ dày, viêm ruột, trĩ sang, còn có thiếu máu nữa.
Trà Lê lo sợ hỏi:
– Có…chết không ạ?
Bác sĩ không hiểu được:
– Sao cháu lại trù ẻo lãnh đạo của cháu thế? Chỉ cần kê đơn thuốc, về uống đúng giờ và điều chỉnh từ từ là sẽ khỏi bệnh.
Học sinh cấp ba bò dậy, lấy túi đậu phộng trong túi thự trưởng ra ăn.
Vợ chồng thự trưởng:
– Thật sự không sao rồi.
Chỉ có Trà Lê treo nước mắt thành sông sống sót sau tai nạn, đi thanh toán viện phí và mua thuốc.
“Một ít thuốc” là cả hai túi to tướng.
Trà Lê bảo học sinh cấp ba cầm túi thuốc, cậu lẩm bẩm:
– Em còn là trẻ con, vì sao anh không để bạn trai cũ của anh tới làm thể lực sống?
Trà Lê suýt chút nữa thì tan vỡ, nói:
– Em câm miệng cho anh.
Thự trưởng rất thèm ăn, vừa đi vừa ăn bánh quy, nói:
– Chia tay cũng tốt, chú đã thấy nó không đáng tin từ sớm rồi.
Trà Lê dựng lỗ tai lên, muốn nghe xem thự trưởng còn nắm giữ bí mật gì nữa.
Thự trưởng nói:
– Chú thúc đẩy hai đứa cháu yêu đương lâu như thế, thế mà nó mỗi lần đến nhà chú đều đi tay không, có đáng tin không hả.
Trà Lê hộc ra búng máu.
Từ sau ngày chia tay hôm đó, Úc Bách không đến gặp anh nữa. Nhóm chấp sự vào ngày hôm sau đã đến lấy hành lý đi, đúng như Úc Bách nói, mèo để lại cho Trà Lê.
Nếu không có sự tồn tại của con mèo này, người xuyên truyện tranh này tựa như chưa bao giờ xuất hiện trong cuộc sống của Trà Lê.
Quyển thứ ba – Mùa hè vô tận – Xong.
Hết chương 59
– Hôm qua tới đây sao cháu không nói gì với chú về tình hình cảnh sát? Sáng nay chú mới biết, bây giờ thế nào rồi?
– Cháu đang nghĩ cách ạ. – Ánh mắt Trà Lê rơi vào khuôn mặt gầy gò của thự trưởng, trong lòng cảm thấy rất đau lòng, tại sao ông mập này lại trở nên như thế này?
– Cháu đừng để cho mình áp lực lớn quán. – Thự trưởng hiểu sai ý, nói, – Hôm qua cháu không ngủ ngon đúng không? Nhìn quầng thâm mắt một đống kìa.
– Không ạ, cháu ngủ ngon mà. – Trà Lê nói, anh không nén được mắt hoe đỏ.
Thự trưởng cười nói:
– Sao tới nhà chú lại khóc nhè thế? Nhà chú là nơi để buồn à?
Trà Lê nhớ tới những gì Úc Bách đã nói hôm qua, rằng hắn đã nhìn thấy sân của thự trưởng trong những bức ảnh cũ của họa sĩ truyện tranh.
Trong thâm tâm anh biết, đối với họa sĩ truyện tranh, nơi này là một nơi đầy kỷ niệm và nỗi buồn, việc nó được tái hiện ở trong truyện tranh chắc hẳn đã mang theo rất nhiều tiếc nuối của họa sĩ truyện tranh.
Thự trưởng ra hiệu Trà Lê ngồi xuống, Trà Lê ngồi trên chiếc ghế tre nhỏ nơi học sinh cấp ba vừa ngồi, còn thự trưởng ngồi trên một chiếc ghế tựa mây khác bên cạnh.
Trà Lê muốn hỏi thự trưởng về cái nhìn của ông đối với cái chết, nhưng lại không thể hỏi ra miệng, anh sợ nếu hỏi ra, thự trưởng sẽ bị anh nguyền rủa.
Trong tiếng ve kêu râm ran, thự trưởng uống một ngụm trà, nói:
– Có lẽ chú phải xin nghỉ bệnh một thời gian.
Trà Lê: -…
Thự trưởng nói:
– Không biết chú bị bệnh gì nữa, ăn uống không vào. Chú dự tính đi bệnh viện kiểm tra sức khoẻ toàn diện, sau đó nghỉ ngơi một thời gian.
– Vâng, chú nghỉ ngơi cho tốt vào ạ. – Trà Lê nói.
Anh suy nghĩ hồi lâu nói:
– Cháu…Cháu nghe nói có một nơi, mà ở nơi đó mọi người sẽ chết vì tuổi già và bệnh tật.
Thự trưởng mới đầu nghe còn mù mờ, rồi sau đó nghiêm túc lên, nói:
– Ồ? Còn có nơi như thế à.
Trà Lê nói:
– Cháu cảm thấy nơi đó rất đáng sợ. Nhưng mà có người nói với cháu, cái chết, có nghĩa là nó phải tồn tại.
Thự trưởng cười nói:
– Là Úc Bách đúng không?
– … – Trà Lê đôi khi sẽ cảm thấy thự trưởng cái gì cũng biết, chỉ là quen giả ngốc thôi.
Anh hỏi thự trưởng:
– Chú có nghĩ cái chết có ý nghĩa không?
Thự trưởng nhẹ nhàng thổi nước trà, suy nghĩ hồi lâu buông chén trà xuống, nói:
– Nơi mà cháu nói, nếu có cơ hội, chú lại muốn đi đến đó.
Trà Lê ngẩn người.
Thự trưởng nói:
– Có sự sống và cái chết, có sự bắt đầu và sự kết thúc, sinh sôi không thôi, điều đó còn tốt hơn cục diện đáng buồn của thành phố Noah.
Trà Lê giật mình, không nghĩ tới thự trưởng sẽ nói như vậy, càng không nghĩ tới Thành phố Noah trong cái nhìn của ông lại bi quan đến vậy.
– Vì sao ạ? – Trà Lê hỏi, – Trước kia chú chưa từng nói vậy cả.
Thự trưởng nói:
– Từ sau sự việc của Vị Bảo Biện, chú đã nghĩ tới vấn đề này. Vị Bảo Biện tồn tại đã lâu, còn có được quyền thực thi pháp luật độc lập, điều này cho thấy cơ chế vận hành của thành phố từ lâu đã mặc định chấp nhận việc sử dụng công cụ sửa chữa, thế nhưng vì sao những người lập quy định trong thành phố lại mặc định có sự tồn tại của công cụ sửa chữa? Cháu nghĩ tới chưa?
Trà Lê không trả lời được, trước kia anh không nghĩ tới, gần đây anh bị buộc và đi hiểu nguyên nhân đằng sau.
Thự trưởng nói:
– Chú nghĩ đây là một cơ chế được tạo ra từ sự tuyệt vọng, nếu sự khao khát cái đẹp và tự do của bọn trẻ không bị cắt đứt thì làm sao chúng có thể yên tâm sống một cuộc sống dài đằng đẵng và nhàm chán ở Thành phố Noah khi lớn lên?
Trà Lê nghĩ đến những đồng nghiệp không làm gì cả và một số bệnh nhân mà anh đã tiếp xúc gần đây. Anh cứng họng không trả lời được. Đồng thời anh cũng cho rằng thự trưởng thật sự rất biết giả ngu, có thể ông đã biết hành vi làm sau lưng của Vị Bảo Biện, lúc ấy mình đi điều tra chuyện này, thự trưởng ngoài mặt thì cản trở nhưng thực ra thì lại rất vui.
– Vì sao chú cứ luôn giả ngốc vậy? – Trà Lê hỏi.
– Thì tìm niềm vui chứ sao. – Thự trưởng cười hà hà, – Không thì mỗi ngày còn có việc gì để làm đây?
Có tiếng ve sầu ồn ào.
Thự trưởng nói:
– Mùa hè của thành phố Noah quá dài.
Hai người im lặng một lúc lâu.
Trà Lê nói:
– Cháu nghĩ đến…nghĩ đến việc rất có thể phải xa chú mãi mãi, cháu rất sợ.
Thự trưởng ngẩn người rất lâu, nói:
– Chú mơ một giấc mơ, trong mơ chú có một đứa cháu trai, rất nhỏ, còn nhỏ hơn cháu mấy tuổi.
– … – Trà Lê há hốc mồm, từ đã, đây là mơ? Hay là?
– Hai người bọn chú sống nương tựa vào nhau. – Thự trưởng nói, – Có một ngày, chú đột ngột phải rời đi, không thể dẫn nó đi cùng, nó không đồng ý, khóc rất to, khóc rất lâu, cứ lôi kéo chú không cho chú đi. Ở trong mơ không biết là chuyện gì, tóm lại là chú không đi không được, cuối cùng, chú không còn thời gian nữa, vẫn phải rời đi.
– … – Trà Lê khóc lên.
Thự trưởng nói:
– Về sau chú luôn muốn mơ gặp lại nó một lần nhưng tiếc là không được.
Trà Lê nói:
– Vì sao lại muốn mơ thấy cậu ấy ạ?
Thự trưởng nói:
– Vì lần đó chú chưa thể nghiêm túc nói tạm biệt với nó, nên muốn được mơ lại một lần, chú vẫn còn có lời muốn nói với nó.
Trà Lê lấy tay áo lên lau nước mắt, nói:
– Chú muốn nói với cậu ấy cái gì?
Thự trưởng nhìn chăm chú vào Trà Lê, nói:
– Hãy chấp nhận mọi sự chia ly, đừng sợ hãi, hãy trưởng thành thật tốt nhé.
– Cháu…- Trà Lê nghẹn ngào, – Cháu không làm được.
Thự trưởng cười nói:
– Hãy thử xem, chú luôn tin vào cháu, cháu có thể vượt qua mọi khó khăn trên thế giới này.
Tại nhà hàng hamburger, Úc Bách mua hai suất ăn khác nhau cho học sinh cấp ba.
Từ lúc ra khỏi nhà, học sinh cấp ba không nói mình muốn hắn mua cho mình thứ đồ xa xỉ gì, lúc này ăn hamburger, tròng mắt đảo qua lại đánh giá hắn.
Úc Bách đang nghĩ đến Trà Lê, có chút thất thần, bị học sinh cấp ba “Chiêm Tinh” đánh giá cũng có chút xấu hổ, hỏi:
– Em còn muốn ăn gì nữa không?
Học sinh cấp ba lắc đầu, Úc Bách nói:
– Dẫn em đi mua xe đổi tốc độ nhé?
– Em không cần anh mua gì cho em cả. – Học sinh cấp ba tàn nhẫn vạch trần sự thật, nói, – Anh với Trà Lê chắc chắn sẽ không kết hôn.
Úc Bách: – …
Học sinh cấp ba nói:
– Trà Lê ngoại từ hơi nghèo ra thì chính là hình tượng đàn ông độc thân lý tưởng thành phố Noah. Nếu anh không đối tốt với anh ấy, còn muốn ức hiếp anh ấy, em cũng không đồng ý hôn sự này.
Úc Bách nói:
– Em không hiểu.
Học sinh cấp ba bày ra dáng vẻ ông cụ non:
– Bây giờ em không hiểu, sau này em sẽ hiểu. Chờ em lớn lên rồi nếu Trà Lê còn chưa kết hôn, em sẽ kết hôn với anh ấy.
– … – Úc Bách nói, – Em cũng cho rằng em ấy là hình mẫu lý tưởng à?
Học sinh cấp ba trên thực tế không hiểu khái niệm tình yêu và hôn nhân, chỉ là theo bản năng ủng hộ Trà Lê, nói:
– Đúng vậy, anh ấy chính là đàn ông hoàn mỹ 360 độ không góc chết, ai mà không thích anh ấy được chứ?
Úc Bách như suy tư gì đó, nói:
– Em…
Trước quầy tính tiền bỗng nhiên xảy ra một cuộc cãi vã, nhân viên bán hàng và khách hàng vô tình đụng phải nhau, việc rất nhỏ nhưng hai bên lại đổ lỗi cho nhau, cãi vã càng ngày càng căng thẳng, hai người như chọi gà không ai nhường ai.
– Gần đây em thường xuyên nhìn thấy những người như thế này, – Học sinh cấp ba thì thầm, – Người dân ở thành phố Noah đã phát điên hết rồi.
Úc Bách: – …
Cuộc cãi vã ngày càng leo thang, nhân viên đẩy khách, đĩa của khách rơi xuống sàn, đồ uống và khoai tây chiên đổ tràn ra sàn và đổ sang những khách hàng khác gần đó, vì thế lại có người khác cũng tham gia, tất cả mọi người rất hung hãn, còn có trẻ con liên tục la hét.
Úc Bách không thể chịu đựng được nữa, đứng dậy định tiến lên ngăn cản nhưng vừa mới đến bên ngoài đám đông, mọi người đột nhiên im lặng.
Úc Bách: –?
Tích, tích, tích —— ba giây sau.
Những người đang cãi nhau nhìn nhau, vẻ mặt bối rối mờ mịt, nhìn nhau một lúc rồi vội vàng thì thầm xin lỗi nhau, người nào cũng tỏ vẻ xấu hổ, vội vàng nhặt đồ ăn và đĩa do cãi vã mà bị ném xuống đất.
Nhân viên thu ngân vốn dĩ vẻ mặt chết lặng, bấy giờ cũng xấu hổ nói với khách hàng:
– Tôi xin lỗi, để tôi lấy cho ngài một phần cơm khác ạ.
Tất cả mọi người từ biểu cảm kỳ lạ trở về trạng thái bình thường, đều cảm thấy quỷ dị về hành vi khác lạ nổi điên vừa rồi của mình, mình bị điên rồi hay sao? Vừa rồi mình đã làm gì vậy?
Úc Bách trở lại chỗ ngồi, học sinh cấp ba cũng lạ lẫm hỏi:
– Họ làm sao vậy anh? Họ đã bình thường lại chưa ạ?
– … – Úc Bách biết mọi chuyện đã kết thúc, cũng biết điều này có ý nghĩa gì, nói, – Không ăn hết thì gói lại, anh đưa em về.
Hắn đưa học sinh cấp ba về tiểu viện.
Đến ngoài cổng, Trà Lê đã đứng ở bên ngoài, yên lặng đối mặt với bức tường.
Úc Bách dẫn học sinh cấp ba vào trong viện, học sinh cấp ba dường như đã cảm nhận được chuyện gì sắp xảy ra, thay vì nói chuyện thoải mái như thường ngày, mà là kéo ghế tre của mình dịch qua, ngồi sát vào thự trưởng đang ngồi ở ghế mây và cứ nhìn ông chăm chú.
Thự trưởng xoa đầu cậu, lại mỉm cười với Úc Bách.
Úc Bách không đi vào, đứng ở cổng tò vò, cúi người xuống gật đầu nhẹ chào thự trưởng.
Hơn mười phút sau, Úc Bách và Trà Lê đứng ở dưới bóng cây bên đường, chiếc motor kia đỗ cách họ vài bước.
Vẻ mặt Trà Lê vẫn mê man, nói:
– Em không khóc ra được, nhưng trong lòng em khổ sở lắm.
Úc Bách nói:
– Anh biết, sẽ tốt lên thôi.
Trà Lê lấy di động, mở APP Trung tâm Thông tin Cảnh sát và đăng nhập vào, anh thấy tất cả các chấm đỏ mờ dần cho đến khi biến mất.
– Em xem đi. – Úc Bách nói, – Đã tốt lên rồi.
– Vâng. – Trà Lê nói.
Hai người đã đứng cạnh nhau rất lâu. Một chiếc lá lượn vòng từ trước mặt Úc Bách bay xuống, rơi xuống mặt đường nhựa.
Úc Bách nhìn chăm chú vào chiếc lá kia, nói:
– Anh phải đi rồi.
Trà Lê ngẩn ra, hỏi:
– Anh đi đâu?
Úc Bách nói:
– Đi gặp anh trai anh, báo với anh ấy chúng ta đã giải quyết được tình hình. Sau đó…Anh không còn là cảnh sát thực tập nữa.
– … – Trà Lê nói, – Được.
Úc Bách nói:
– Thủ tục ở sở cảnh sát, anh trai anh sẽ làm hộ anh. Hành lý ở nhà em, hôm nào nhóm chấp sự sẽ đi lấy về. Còn mèo, em cứ nuôi nó đi, thường xuyên đổi chỗ ở không tốt mấy cho nó.
Trà Lê chậm chạp gật đầu.
Có lẽ sau này họ sẽ không gặp lại nhau nữa.
Thành phố Noah rất lớn, có sáu quận, phố Bagel cách xa đường Thích Phong, cuộc sống của họ chưa bao giờ giao nhau và trước đây cũng chưa từng gặp nhau.
Trà Lê nói:
– Anh phải sống tốt đó.
Úc Bách nói:
– Em cũng vậy.
Úc Bách đi đến bên motor, Trà Lê nhìn hắn.
Hắn lại quay đầu lại, nói:
– Anh có thể ôm em một lần không?
– Được ạ. – Trà Lê không keo kiệt mà giang hai tay ra, ý bảo đến đây ôm một cái.
Úc Bách lao đến ôm chặt lấy Trà Lê.
Hắn lại khóc, Trà Lê cảm thấy vai mình có chút ươn ướt, nghĩ đến lần đầu đến đây, hắn rõ ràng là một người thích cười. Lúc này Trà Lê có vẻ đã trưởng thành hơn, vỗ nhẹ vào lưng Úc Bách nói:
– Chúng ta vẫn là bạn, có việc cần hỗ trợ anh cứ tới tìm em.
Úc Bách không nói gì, Trà Lê nghe tiếng hít mũi của hắn.
Úc Bách buông anh ra, không hề dừng lại sải bước thật nhanh trèo lên motor, không quay đầu lại, xoay tay ga khởi động xe, chiếc xe gầm lên rồi như một cơn gió biến mất khỏi tầm mắt của Trà Lê.
Tiếng ve sầu râm ran dường như đã dừng lại trong giây lát.
Hai ngày sau, tình hình trong bệnh viện ổn định hơn, Trà Lê đưa thự trưởng đi khám. Quả nhiên, trong bệnh viện đã có mấy khoa mới mà anh chưa từng thấy bao giờ, Trà Lê đã tái tạo lại nhận thức của mình, nhưng vẫn khó tránh khỏi sợ hãi.
Trong lúc chờ kết quả xét nghiệm, thự trưởng ăn táo do vợ gọt cho, vui vẻ nói:
– Không sao đâu, hôm nay ăn ngon miệng hơn, sáng sớm dậy đã bắt đầu thèm thịt bò rồi.
Học sinh cấp ba cũng đi cùng nói:
– Cháu muốn ăn dê nồi đồng, cháu có thấy một nhà hàng được xếp hạng 4,9 điểm lận đấy.
Trà Lê: – …
Khi có kết quả, bác sĩ rất sốc tuyên bố:
– Đây là ca bệnh nghiêm trọng nhất mà tôi từng gặp trong nhiều năm hành nghề y!
Trà Lê hai mắt tối sầm.
Học sinh cấp ba chân mềm nhũn quỳ sụp xuống đất ôm lấy chân thự trưởng gào khóc lên.
Vợ chồng thự trưởng: – …
Bác sĩ nói:
– Chú xem, loét dạ dày, viêm ruột, trĩ sang, còn có thiếu máu nữa.
Trà Lê lo sợ hỏi:
– Có…chết không ạ?
Bác sĩ không hiểu được:
– Sao cháu lại trù ẻo lãnh đạo của cháu thế? Chỉ cần kê đơn thuốc, về uống đúng giờ và điều chỉnh từ từ là sẽ khỏi bệnh.
Học sinh cấp ba bò dậy, lấy túi đậu phộng trong túi thự trưởng ra ăn.
Vợ chồng thự trưởng:
– Thật sự không sao rồi.
Chỉ có Trà Lê treo nước mắt thành sông sống sót sau tai nạn, đi thanh toán viện phí và mua thuốc.
“Một ít thuốc” là cả hai túi to tướng.
Trà Lê bảo học sinh cấp ba cầm túi thuốc, cậu lẩm bẩm:
– Em còn là trẻ con, vì sao anh không để bạn trai cũ của anh tới làm thể lực sống?
Trà Lê suýt chút nữa thì tan vỡ, nói:
– Em câm miệng cho anh.
Thự trưởng rất thèm ăn, vừa đi vừa ăn bánh quy, nói:
– Chia tay cũng tốt, chú đã thấy nó không đáng tin từ sớm rồi.
Trà Lê dựng lỗ tai lên, muốn nghe xem thự trưởng còn nắm giữ bí mật gì nữa.
Thự trưởng nói:
– Chú thúc đẩy hai đứa cháu yêu đương lâu như thế, thế mà nó mỗi lần đến nhà chú đều đi tay không, có đáng tin không hả.
Trà Lê hộc ra búng máu.
Từ sau ngày chia tay hôm đó, Úc Bách không đến gặp anh nữa. Nhóm chấp sự vào ngày hôm sau đã đến lấy hành lý đi, đúng như Úc Bách nói, mèo để lại cho Trà Lê.
Nếu không có sự tồn tại của con mèo này, người xuyên truyện tranh này tựa như chưa bao giờ xuất hiện trong cuộc sống của Trà Lê.
Quyển thứ ba – Mùa hè vô tận – Xong.
Hết chương 59