Chương 87
Hạ Châu không nhìn thấy gì cả, hắn thậm chí không có cách nào xác định được có phải mình đang nằm trên mặt đất hay không nhưng vẫn có thể cảm nhận được những hạt mưa rơi trên mặt mình.
Không biết trước mắt là xám hay đen mà chỉ là một vùng mênh mông.
Khâu Ngôn Chí…
Hạ Châu mở miệng nhưng không thể phát ra âm thanh nào.
“Lộp bộp”
Lại một hạt mưa khác rơi trên mặt Hạ Châu.
Khâu Ngôn Chí…
Hạ Châu liên tục gọi tên người yêu của mình.
Những hạt mưa dường như rơi mạnh hơn một chút, trộn với một số chất lỏng ấm áp không rõ nguồn gốc.
Lông mi Hạ Châu run rẩy, cuối cùng mở mắt ra.
Những mảng màu đen xám giống như đám mây đen kia từ từ mờ đi, trước mắt hắn dường như ánh lên một tia đỏ mờ ảo.
Ngay sau đó, một đôi tay xuất hiện trước mặt hắn.
Là bàn tay của một cậu bé.
Các mạch máu xanh lam mỏng manh, nhợt nhạt nổi rõ, dường như có một giọt máu rơi trên tay cậu bé, nhưng nhanh chóng bị nước mưa hòa tan, rồi từng đợt từng đợt nhẹ nhàng rơi xuống đất.
Hạ Châu ngẩng đầu lên, lập tức nhìn thấy một khuôn mặt non nớt.
Đó là một cậu bé chừng mười ba mười bốn tuổi, sắc mặt tái nhợt, thân hình gầy gò, khiến cho quần áo trên người cậu trông có vẻ rộng thùng thình, tóc mái của cậu hơi dài, giờ phút này đã bị nước mưa làm ướt bị chủ nhân không kiên nhẫn vén sang hai bên, để lộ cái trán nhẵn nhụi sạch sẽ và đôi mắt trong veo, làn môi nhợt nhạt.
Đó là người mà Hạ Châu từng nhìn thấy trong cuốn album của Tần Hạ… Khâu Ngôn Chí mười bốn tuổi.
Khâu Ngôn Chí kéo chặt cánh tay hắn, hạt mưa rơi trên sống mũi, chảy xuống chóp mũi cậu, cậu nhíu mày, có chút khó khăn nói: “Tần Hạ, cậu cử động một chút đi!”
Dường như ở chân trời lại xuất hiện một tia sấm sét.
Cả thế giới của hắn lại biến thành một vùng trắng xóa.
Vô số hình ảnh đập vào tâm trí hắn theo tiếng vang lên của sấm sét.
…
Ngoài cửa sổ, mây đen dày đặc, tia chớp lóe lên trong màn đêm sáng như ban ngày, tiếng gầm rú vang dội khiến hắn rùng mình. Một đứa trẻ đánh rơi Lego trên tay, cả người run rẩy, cuối cùng sợ hãi khóc thét lên, ngồi bệt dưới đất gọi bố mẹ nhưng không có ai trả lời.
Trời đang mưa lại chuyển thành trời nắng.
Một đứa bé đang bò trên mặt đất học cách chơi đùa một mình. Cậu lớn đã hơn một chút, có thể đi, có thể chạy, có thể nhảy, không cần bố mẹ phải dắt tay hay bế bồng nữa.
Vào một ngày nắng đẹp, khi cả nhà cùng nhau đi dã ngoại, người mẹ nở một nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt, cậu bé vui vẻ và cũng cười theo.
Người mẹ mặc một chiếc váy rất đẹp, người bố tươi cười chụp ảnh, còn cậu thì ngồi xổm sang một bên và nhổ mấy ngọn cỏ một mình.
Sau đó hình ảnh chuyển sang trường học, một cậu bé đột nhiên ném cặp sách vào chỗ ngồi bên cạnh cậu: “Không có ai ngồi đây phải không?”
Cậu lắc đầu, cậu bé kia lập tức ngồi vào bên cạnh cậu, rồi ghé người lên bàn bắt đầu ngủ. Không biết đã qua bao lâu, cậu bé kia cuối cùng cũng tỉnh dậy sau giấc ngủ say.
Cậu bé kia phát hiện dường như cậu đang nhìn mình, cậu bé nhướng mi, trông như một con mèo lạnh lùng và kiêu ngạo.
“Tôi là Hạ Viễn.”
“Tần Hạ.”
Hạ Châu nghe thấy chính mình nói.
Hình ảnh lại xoay chuyển, hắn nhìn thấy con mèo xa cách và kiêu ngạo kia đang cuộn tròn, nằm trên sàn trung tâm thương mại, bị một đám người chỉ vào mặt mà thô bạo nhục mạ, lại còn bị một người phụ nữ vừa đá vừa đánh nữa.
Hắn lao vào, đẩy đám người sang một bên, kéo Hạ Viễn trên mặt đất lên rồi chạy ra ngoài cửa.
Họ nắm tay nhau chạy thật nhanh ra khỏi trung tâm thương mại, chạy vào những con phố không người.
Cuối cùng đã dừng lại.
Trái tim của hắn đập rất nhanh, hắn nặng nề thở hổn hển.
Hạ Viễn vừa thở dốc vừa đột nhiên hất tay hắn ra, Hạ Viễn lau mồ hôi trên trán, do vừa chạy nên khuôn mặt có chút đỏ lên, nhưng lúc này khi ngẩng đầu nhìn Hạ Châu thì ánh mắt lại lạnh như băng. Hạ Viễn nhếch khóe miệng, dường như lộ ra một nụ cười mỉa mai, sau đó xoay người rời đi.
Hắn ngơ ngác đứng tại chỗ, không biết phải làm sao.
Tiếp theo là những ký ức rời rạc và lộn xộn.
Ánh đèn pha, trời mưa đêm, một chiếc xe tải cực lớn bất ngờ lọt vào tầm mắt. Máu tươi, tiếng kêu la thảm thiết, cha mẹ ôm chặt nhau chết ngay trước mắt.
Hình ảnh chuyển từ hỗn loạn sang ổn định…
Hắn được Hạ Viễn kéo ra khỏi xe.
Hắn ở lại nhà Hạ Viễn.
Hắn tỏ tình nhưng bị từ chối.
Hắn và Hạ Viễn cãi nhau, rồi chia tay.
Sau đó hắn được ông ngoại đón về và sửa lại tên thành Hạ Châu.
Thật ra hắn rất giận Hạ Viễn, giận cậu không thích hắn, giận cậu là kẻ máu lạnh, lãnh đạm và đầy dối trá.
Lúc rời khỏi Hạ Viễn, hắn đã nghĩ đến việc cả đời sẽ không qua lại với Hạ Viễn nữa. Nhưng không lâu sau, hắn lại lén lút chạy đến nhà Hạ Viễn để nhìn.
Hạ Viễn không còn ở nhà, có người nói rằng cậu đã đến trại trẻ mồ côi.
Để lấy lòng đứa cháu trai vừa mới bắt đầu của mình, ông ngoại nói rằng ông sẽ nhận nuôi Hạ Viễn.
Ngoài miệng thì nói việc ông nhận nuôi cậu không liên quan gì tới hắn, nhưng sau khi ông ngoại ra khỏi cửa, hắn đã không nhịn được chạy ngay lên lầu và nhìn ra ngoài cửa sổ.
Sau khi xe của ông ngoại quay về, tim hắn như ngừng đập trong giây lát, cũng quên mất những lời cay nghiệt mà hắn đã nói với Hạ Viễn lúc chia tay. Hắn hoang mang xoay người lại, một bước ba bậc chạy xuống lầu thật nhanh.
Ông ngoại bước xuống xe nhưng lại nắm tay một bé gái xa lạ.
Ông ngoại nói với vẻ xấu hổ rằng Hạ Viễn đã được bố ruột dẫn đi rồi.
Hắn mím môi, không nói lời nào.
“Đây là em gái ông nhận nuôi cho cháu.” Ông ngoại thật cẩn thận nói.
Cô bé mở to đôi mắt đen láy, khuôn mặt đầy vui sướng và cất tiếng gọi anh trai. Hắn vô cảm gật đầu rồi xoay người rời đi.
“Này… Ông đã tìm được trường học hiện tại của Hạ Viễn, con có muốn chuyển qua đó không?” Ông ngoại hỏi hắn từ phía sau.
Hắn lắc đầu, nói không cần, nhưng chưa đi được hai bước lại xoay người hỏi: “… Bây giờ Hạ Viễn học trường nào ạ?”
Sau khi biết được trường học của Hạ Viễn, hắn không thể không đến đó nhìn cậu.
Mãi cho đến khi hắn đi du học, nghĩ rằng không có cách nào nhìn lén Hạ Viễn nữa, nên lần cuối cùng nhìn thấy cậu, hắn đã lén chụp ảnh Hạ Viễn đang nằm sấp ngủ gục trên bàn
Sau khi về nước, hắn đã đầu tư vào một trò chơi thực tế ảo.
Trò chơi có tên “Nuốt Mộng”, cải biên từ một bộ truyện tranh không có tuyến tình cảm chỉ có tuyến tình anh em.
Trò chơi theo hướng nội dung bị cưỡng chế sửa đổi thành trò chơi tình cảm. Bị sửa tới mức hoàn toàn thay đổi.
Game vẫn mang tên của truyện tranh, ý đồ ké fame từ nguyên tác.
Vốn dĩ Hạ Châu không định đầu tư trò chơi này, nhưng công ty trò chơi bám riết không buông chạy tới nhà hắn đòi đầu tư. Khi hắn miễn cưỡng xem video 3d mà công ty trò chơi phát cho hắn, lại kinh ngạc trước độ chân thực của trò chơi này.
Sau khi hắn phát hiện trò chơi này cũng không chế tác cẩu thả như trong tưởng tượng bèn sảng khoái đầu tư.
Trước khi trò chơi chuẩn bị được tung ra thị trường, người đầu tư là hắn được chơi thử, tiến hành bước kiểm nghiệm cuối cùng của trò chơi.
Nhưng không ngờ lần thử nghiệm này đã xảy ra chuyện.
Bởi vì chỉ chơi thử, hắn không liên kết tài khoản ngân hàng điện tử với trò chơi, ngay từ đầu cũng không phải chọn bất cứ nhiệm vụ tấn công nào.
Hắn dựa vào sự chỉ dẫn của người máy thông minh trong trò chơi, thứ tên Đại Hoàng, từng bước thăm dò thế giới trò chơi quá mức chân thực này.
Khi còn chưa được gặp năm nhân vật chính, hắn được tìm hiểu về thân phận của mình trong trò chơi trước.
Hắn tên Hạ Châu, có bố mẹ yêu thương nha, có một người mình thích từ nhỏ tên “anh Tề Khang”.
Nhưng “anh Tề Khang” không phải là một trong năm nhân vật phải tấn công mà chỉ là một trong những nhân vật được cài đặt cho riêng hắn mà thôi.
Trò chơi sắp xếp hàng chục danh tính và trải nghiệm khác nhau cho người chơi. Chẳng qua thân phận mà hắn nhận được vừa hay có người trong lòng.
Hạ Châu đã từng nhìn thấy Mạnh Tề Khang, nhưng cũng không chú ý, hắn chỉ một lòng cùng đi du lịch với bố mẹ.
Trò chơi này thực sự quá chân thực, chân thực tới mức thậm chí hắn còn vọng tưởng muốn bù đắp những gì còn thiếu trong hiện thực.
Kết quả vừa mới ra ngoài, trời đổ mưa.
Bởi vì vụ tai nạn xảy ra trong thời niên thiếu. Hạ Châu sẽ cảm thấy đau đầu chóng mặt, buồn nôn mỗi khi ngồi xe dưới trời mưa.
Hắn đề nghị lái xe đưa về nhà.
Lái xe ngây người một lát, cuối cùng vẫn đồng ý. Chẳng qua xe của bọn họ vừa quay đầu đã bị một chiếc xe khác đụng trúng.
Người mẹ trong trò chơi của hắn hét lên nhào vào lòng người bố.
Một đôi vợ chồng trong trò chơi vô cùng yêu thương nhau, ôm nhau trước mặt hắn, cho tới giây phút cuối cùng của sinh mệnh.
Chỉ để lại một mình Hạ Châu, đầu đổ máu tươi, nhìn thấy tất cả cảnh tượng này. Hắn hoang mang mở to mắt, dường như không thể phân được rõ đây là hiện thực hay trò chơi.
Đầu óc hắn hỗn loạn, tựa hồ đã chẳng còn chút ý thức nào.
Một lần nữa mở mắt ra, hắn nhìn thấy Mạnh Tề Khang mở cửa chiếc xe đổ, kéo hắn ra ngoài.
Trong màn mưa, gương mặt của Mạnh Tề Khang dần dần hợp lại với gương mặt thiếu niên mười bốn tuổi trong trí nhớ.
Cảnh tượng này một lần nữa đánh vào thần kinh yếu ớt của hắn, cũng khiến hắn hoàn toàn chìm đắm vào trò chơi này.
Cuối cùng Hạ Châu cũng nhớ ra tất cả.
Thậm chí hắn còn nhớ, ngay khi vụ tai nạn vừa xảy ra.
Hắn nhìn thấy Diệp Hoành Viễn lảo đảo bước ra khỏi chiếc xe đối diện. Ngẩng đầu nhìn lỗ hổng xanh thẳm nơi xa, sắc mặt vừa hoang mang vừa khiếp sợ.
Thậm chí Hạ Châu còn nhớ rõ trước khi đầu tư vào trò chơi này, phía trò chơi đã cho hắn xem năm NPC nhân vật chính.
Đàn em Diệp Minh Húc, ca sĩ Cốc Tinh Vũ, hotboy trường Văn Thanh Hoa, họa sĩ Vân Phong Vũ.
Cùng với, sếp tổng Diệp Đồng Phương.
Từ đầu tới cuối, không có NPC nào là Hạ Châu hết.
Càng không có NPC xây dựng dựa vào hình tượng nhà đầu tư.
Diệp Hoành Viễn nói như vậy chỉ để mê hoặc hắn, làm hắn rối loạn, từ đó che dấu thân phận thật sự của bản thân.
***
Mà sau khi nhìn thấy lỗ hổng xanh thẳm kia, đồng thời nhặt được trang bị thực tế của người chơi là hắn, Diệp Hoành Viễn đã cướp đi thân phận người chơi, đồng thời phát hiện ra bí mật của thế giới trò chơi này.
Diệp Hoành Viễn đổi tên, rời khỏi thân phận nhân vật chính để người chơi tấn công của mình. Cầm theo trang bị thực thể trò chơi của Hạ Châu, trở thành một “người chơi” đặc biệt.
Còn Hạ Châu – người chơi thực sự, vì vụ tai nạn trùng hợp ăn khớp với hiện thực, lẫn lộn trò chơi và thực tế. Hiểu lầm rằng mình chính là nhân vật chính trong trò chơi, bị nhốt trong trò chơi này, cũng vì nhân vật chính sếp tổng tự dưng biến mất mà bằng một cách kỳ diệu nào đó hắn trở thành nhân vật thay thế.
Vốn dĩ hắn không phải NPC, không phải mô hình, không phải chế phẩm mô phỏng, càng không phải thế thân, mà chính là Tần Hạ, người hắn vừa ngưỡng mộ vừa căm ghét.
Hắn là Tần Hạ, nhưng trong trò chơi, dùng thân phận của NPC gặp gỡ và yêu thương người hắn từng thích thời niên thiếu.
***
Một suy nghĩ mãnh liệt nảy sinh trong đầu Hạ Châu.
Hắn muốn đi tìm Khâu Ngôn Chí, muốn nói với cậu tất cả.
Nhưng hắn không nhìn thấy gì hết.
Hạ Châu cố gắng để nhìn ra thứ gì đó, cuối cùng mới thấy loáng thoáng một tia sáng.
Bên tai hắn ù ù, chợt nghe thấy một tiếng “ting” lanh lảnh.
Tiếng bước chân vang vọng trên hành lang rộng.
Hạ Châu cố gắng nhìn, điểm sáng này lớn dần lên.
Hắn nhìn thấy loáng thoáng một ngọn đèn.
Tầm mắt hắn dần trở nên rõ ràng.
Thiết bị quen thuộc của hành lang hiện lên trước mắt hắn.
Nội tâm Hạ Châu có chút mừng rỡ, hắn nhấc chân lên muốn đi về phía căn hộ của Khâu Ngôn Chí, nhưng phát hiện mình không thể khống chế bất cứ thứ gì.
Hắn nghe thấy tiếng bước chân dừng lại.
Trong tầm mắt xuất hiện một bàn tay vươn tới, dường như ấn vào huyệt thái dương.
Sau đó bàn tay ấy buông xuống dưới, con dao đa năng Thụy Sĩ chuyển từ tay trái sang tay phải. “Tạch” một tiếng, con dao mở ra, lưỡi dao phản chiếu ánh sáng lạnh bên dưới ngọn đèn.
Toàn thân Hạ Châu phát lạnh.
Vụ tai nạn mấy phút trước hắn gặp phải đã đâm nát vụn cơ thể làm từ số liệu mà hắn mang ra khỏi trò chơi.
Mấy phút sau, hắn trở về cơ thể của bản thân, nhưng không thể khống chế được mình.
Người đang khống chế cơ thể hắn là Diệp Hoành Viễn.
Mà hiện tại Diệp Hoành Viễn đang cầm một con dao, đi về phía căn hộ của Khâu Ngôn Chí.
***
Diệp Hoành Viễn vừa bước vào khu nhà thì quay đầu nhìn về phía sau.
Vết máu nơi Hạ Châu vừa chết đã biến mất sạch sẽ.
Chỉ có số liệu màu xanh thẫm đang tản ra không trung.
Diệp Hoành Viễn cong khóe môi, phát ra tiếng cười châm chọc.
Sớm biết đâm chết là được, trước đây hắn đã chẳng cần tốn công suy nghĩ làm gì.
Diệp Hoành Viễn thừa nhận vừa rồi mình đâm chết Hạ Châu có hơi nóng nảy. Nhưng gã đã chẳng còn thời gian suy nghĩ phương án giết người hoàn hảo hơn.
Không ngờ Hạ Châu lại nhân lúc hắn hôn mê để cướp đi đạo cụ và quyền khống chế cơ thể này. Thậm chí còn vọng tưởng liên lạc với đám nhân viên kỹ thuật kia hủy số liệu gốc của hắn trong trò chơi.
Vừa rồi đâm Hạ Châu chết luôn, có lẽ lỗ mãng nhưng lại là cách tốt nhất.
Huống hồ sau khi Hạ Châu chết không để lại thi thể.
Với thân phận của hắn hiện tại, xử lý những camera giám sát kia là chuyện quá đơn giản.
Chẳng qua, vẫn còn một phiền phức nho nhỏ.
Con dao lại quay một vòng quanh đầu ngón tay gã. Gã giấu dao sau lưng, ấn vang chuông cửa nhà trước mắt.
Vốn dĩ gã còn định vòng vo với Khâu Ngôn Chí một hồi. Nhưng hiện tại Khâu Ngôn Chí đã biết gã là ai, vậy gã không thể không nhanh chóng xử lý cậu.
Chỉ cần Khâu Ngôn Chí chết rồi, sẽ chẳng ai biết bí mật của gã nữa.
Nghĩ tới đây, khóe miệng gã vui vẻ nhếch lên.
Gã đã ấn chuông cửa được hai phút rồi.
Có lẽ Khâu Ngôn Chí vẫn còn đang ngủ.
Diệp Hoành Viễn vươn tay, kiên nhẫn ấn thêm một lần nữa.
Cuối cùng bên trong cũng vang lên một vài âm thanh.
Trước lúc ngủ Khâu Ngôn Chí đã uống thuốc, bởi vậy lúc này vô cùng mệt mỏi. Cậu lê dép bước tới, vừa mở mắt mèo thông minh, vừa lẩm bẩm hỏi: “Ai đấy?”
Màn hình của mắt mèo thông minh hiển thị gương mặt của Hạ Châu.
Cùng với giọng nói dịu dàng của Hạ Châu vang lên qua loa: “Là anh, anh quên mang chìa khóa xe.”
Khâu Ngôn Chí dụi mắt, nói: “Tại sao lần nào anh cũng quên trước quên sau, lần sau mở thẳng cửa luôn đi.”
Khâu Ngôn Chí đặt tay trên ván cửa, nhìn góc tường trước mặt.
… Lạ thật, lần nào Hạ Châu cũng treo chìa khóa trên tường mà. Nhưng tại sao bây giờ lại không thấy trên tường, anh ấy để đâu rồi nhỉ?
Khâu Ngôn Chí vô thức nhìn lên màn hình hiển thị của mắt mèo thông minh, cậu chợt dừng động tác tay lại.
Bên cạnh cửa nhà Phí Tư Hạo ở đối diện có một bình hoa cao nửa người. Bình hoa kim loại dài mảnh, trơn bóng phản quang.
Sáng tới mức có thể soi gương.
Nhìn vào trong bình hoa, Khâu Ngôn Chí thấy ngón tay Hạ Châu đang chuyển động con dao sau lưng.
Khâu Ngôn Chí nuốt nước bọt.
Ngón tay cậu chậm chạp buông xuống khỏi tay nắm cửa.
“Hạ Châu, không phải anh quên sinh nhật em cho nên mới không tự mở cửa được đấy chứ.” Giọng nói Khâu Ngôn Chí mang ý cười.
“Làm sao mà quên được.” Người đàn ông bên ngoài cửa cũng cười.
Khâu Ngôn Chí nói: “Vậy anh nhập mật mã đi.”
Hạ Châu lắc đầu, có vẻ bất đắc dĩ, ngón tay hắn ấn lên khóa mật mã, khẽ cười nói: “Sao anh có thể quên sinh nhật em được.”
Gương mặt Khâu Ngôn Chí chợt trở nên lạnh lùng.
Diệp Hoành Viễn căn cứ vào thông tin cá nhân của Khâu Ngôn Chí trong trí nhớ, nhập ngày sinh của Khâu Ngôn Chí vào, khóa cửa vang lên âm thanh báo lỗi.
Mật mã sai.
Giọng nói lạnh lùng của Khâu Ngôn Chí vang lên qua loa: “Diệp Hoành Viễn, anh tới đây làm gì.”
Mật mã không phải là sinh nhật cậu, mà là 666888. Ngày đầu tiên Hạ Châu tới đây, Khâu Ngôn Chí đã nói cho anh rồi.
***
Khâu Ngôn Chí vừa dứt lời, nụ cười trên gương mặt Diệp Hoành Viễn đông cứng.
Hắn nhìn chằm chằm camera, trong mắt không còn ấm áp, khóe miệng nhếch lên nụ cười như có như không: “Em đang nói gì thế? Bây giờ em vẫn còn sốt à? Hay khó chịu ở đâu?”
“Con dao của anh.” Khâu Ngôn Chí lạnh lùng nói, “Tôi nhìn thấy anh đang cầm dao.”
Diệp Hoành Viễn nhướng mày, xoay người lại, vừa hay nhìn thấy bình hoa màu bạc to sáng loáng mới tinh phía đối diện.
“Ánh mắt không tệ.”
Diệp Hoành Viễn hạ giọng cười.
Hắn cúi đầu sờ khóa mật mã, nghĩ tới gì đó, hắn nhướng mày, ấn nhập vân tay của mình.
Ting.
Khóa cửa mở ra.
Quả nhiên, vân tay của gã giống ý hệt với vân tay của NPC Hạ Châu.
Cổ họng gã phát ra tiếng cười sung sướng. Ngón trỏ tay trái dịu dàng vuốt qua con dao trong tay, sau đó hắn dùng tay phải đẩy cửa.
Lưỡi dao sượt qua đầu ngón tay, gã còn chưa kịp đâm con dao xinh đẹp này vào lồng ngực ấm nóng đã cảm thấy hoa mắt chóng mặt, khiến gã nháy mắt hoảng loạn.
Ngay sau đó, một luồng bột khô nồng nặc phun thẳng vào mặt gã. Tầm nhìn của gã trở nên mơ hồ, con dao trong tay rơi xuống đất, hắn cúi người không ngừng ho sặc sụa, đầu óc mơ màng, gần như không thể hít thở.
Khâu Ngôn Chí đá con dao ra, sau đó quăng bình chữa cháy phun bột trong tay đi, thuận tay với lấy chiếc cà vạt treo trên giá quần áo, vừa ho vừa nhanh chóng buộc tay Diệp Hoành Viễn lại.
Diệp Hoành Viễn muốn vùng ra, nhưng bản thân cơ thể này đã chẳng còn sức lực, hơn nữa bình phun chữa cháy dạng bột vừa rồi đã kích thích quá mạnh đến hắn. Hắn ho còn không kịp, căn bản chẳng còn sức lực đối phó Khâu Ngôn Chí.
Khâu Ngôn Chí trói tay Diệp Hoành Viễn, lại lấy thêm một chiếc cà vạt nữa trói chặt chân gã.
Diệp Hoành Viễn chỉ có thể để mặc cả người dính bột, bị trói chặt hai tay hai chân, nằm thẳng trên đất giống như một con sâu dài.
“Hạ Châu đâu?” Khâu Ngôn Chí đá Diệp Hoành Viễn.
“… Khụ khụ…” Cả mặt Diệp Hoành Viễn đều là bột trắng. Gã muốn hất văng bột trên mặt mình đi, nhưng tay bị trói chặt không thể cử động. Hắn ngẩng đầu mỉm cười nhìn Khâu Ngôn Chí, bột trên mặt rơi rào rào xuống: “Mày đoán xem nó đang ở đâu?”
Khâu Ngôn Chí không biết.
Có lẽ Hạ Châu đã thoát khỏi cơ thể Tần Hạ, nhưng cũng không về nhà.
Khâu Ngôn Chí do dự một lát, nhìn Diệp Hoành Viễn dưới đất, xoay người đi tới bên cửa sổ, bám cửa nhìn ra bên ngoài.
Bây giờ trời đã tối, khu nhà vắng tanh không một bóng người, chỉ còn mấy ngọn đèn hỗ trợ nhau chiếu sáng.
Hạ Châu không ở dưới tầng.
Hạ Châu đã đi đâu.
Khâu Ngôn Chí hoảng loạn.
Diệp Hoành Viễn nằm dưới đất vừa ho vừa như thể đang cười.
Vô cùng chói tai.
Khâu Ngôn Chí đóng cửa sổ rầm một tiếng.
Cậu quay người đi tới trước mặt Diệp Hoành Viễn, đạp một cái vào bụng gã: “Câm họng!”
Diệp Hoành Viễn đau đớn rên một tiếng, khóe môi cong lên: “Mày cầu xin tao đi, tao sẽ nói cho mày biết Hạ Châu đang ở đâu.”
Khâu Ngôn Chí nhấc chân, đạp vào ngực gã. Cậu dồn thêm sức xoay đế dép trên ngực gã.
Khâu Ngôn Chí cúi người nhìn Diệp Hoành Viễn, sắc mặt âm trầm: “Mày nghĩ giờ mày có quyền mặc cả với tao à?”
Diệp Hoành Viễn ngẩng đầu nhìn cậu, nói: “Mày tới gần đây, tao nói cho mày nghe.”
Khâu Ngôn Chí cảnh giác nhìn gã.
“Chết rồi.” Diệp Hoành Viễn bật cười, “Vừa mới bị tao đâm chết.”
Khâu Ngôn Chí mở to mắt, sau đó đá lên người Diệp HoànhViễn, hơi lạnh toát ra từ kẽ răng theo từng câu nói chuyện với gã: “Mày nói gì cơ?”
“Tao nói Hạ Châu chết rồi.” Diệp Hoành Viễn cười híp mắt, “Bị tao đâm một cú, cứ thế chết rồi. Nó nằm dưới đất, máu chảy lênh láng. Nhưng mày biết không, chỉ một lát mà nó đã biến thành một chuỗi số liệu rồi biến mất.”
“Nếu như nó là người.” Diệp Hoành Viễn ngừng một lát, cau mày nói, “Phải chăng sẽ hồn phi phách tán… theo cách mà mấy người thường nói?”
Khâu Ngôn Chí muốn mắng gã, muốn đánh gã, muốn khiến gã đừng nói dối nữa.
Nhưng cả người cậu run lên lẩy bẩy.
Khâu Ngôn Chí ngồi xuống, cầm con dao dưới đất lên kề sát cổ Diệp Hoành Viễn.
“Mày muốn giết người diệt khẩu à?” Diệp Hoành Viễn hỏi.
Giọng Khâu Ngôn Chí vừa khô khốc vừa khàn khàn: “Tao có thể giết mày được một lần thì đương nhiên cũng có thể giết mày lần hai.”
“Nhưng đây là cơ thể của Tần Hạ.” Diệp Hoành Viễn cười lơ đãng, “Hạ Châu đã chết, nếu như mày giết tao, mày không sợ Tần Hạ sẽ chẳng bao giờ tỉnh lại nữa sao?”
Gã dừng một chút, giọng điệu vừa độc ác vừa đê tiện: “Giết người vì một NPC, mà còn là một người hết lòng thương mày, Khâu Ngôn Chí, mày thật sự ra tay được sao? Nếu mày muốn giết thì giết đi, giết chết tao cũng có nghĩa là giết chết luôn cơ thể của Tần Hạ.”
“Là cơ thể của tôi.” Một giọng nói chợt vang lên từ nơi xa xăm truyền vào tai Diệp Hoành Viễn.
Toàn thân Diệp Hoành Viễn cứng đờ.
Hắn ngẩng đầu nhìn Khâu Ngôn Chí, vành mắt Khâu Ngôn Chí đỏ ửng, tay run run, lưỡi dao bất cẩn sượt qua cổ gã rướm máu.
Miệng Khâu Ngôn Chí không cử động, nhưng Diệp Hoành Viễn lại nghe thấy âm thanh kia một lần nữa.
“Diệp Hoành Viễn, anh chiếm cơ thể tôi, cướp thân phận của tôi, người phải hồn phi phách tán là anh mới đúng.”
Hạ Châu?
Anh ta vẫn chưa chết sao? Hơn nữa còn khôi phục ký ức rồi.
Diệp Hoành Viễn chỉ cảm thấy đầu óc mình kêu lên ù ù, cảnh tượng trước mắt cũng dần trở nên mơ hồ không rõ.
Vậy mà Hạ Châu còn chưa biến mất?!
“Đương nhiên tôi sẽ không biến mất.” Âm thanh kia lại vang lên, “Tôi đang ở trong cơ thể của mình, cần gì phải nhường đường cho một tên trộm.”
Diệp Hoành Viễn cố gắng mở mắt ra, gã muốn vùng vẫy nhưng phát hiện mình không thể cử động.
Kỳ thực tay Khâu Ngôn Chí đang run rẩy không ngừng.
Cậu cố gắng nói với bản thân mình đừng tin tưởng những gì Diệp Hoành Viễn đã nói. Diệp Hoành Viễn lừa cậu không ít chuyện đâu.
Nhưng nỗi sợ hãi không ngừng dâng trào trong tim cậu.
… Nếu như… nếu như lời Diệp Hoành Viễn nói là thật thì sao?
Nếu như… Hạ Châu thực sự… biến mất thì sao.
Tay cậu run lên, con dao rơi xuống đất.
Sau đó Khâu Ngôn Chí cắn răng đứng dậy, lại đi cầm bình cứu hỏa vừa rồi.
Cậu nhìn đầu Diệp Hoành Viễn.
Lần trước… lần trước vì cậu cầm bình hoa đập vào đầu Diệp Hoành Viễn, cho nên Hạ Châu mới xuất hiện. Cậu đập thêm lần nữa, đập thêm lần nữa… biết đâu Hạ Châu lại thoát được ra thì sao?
Bàn tay cầm bình cứu hỏa của Khâu Ngôn Chí toát mồ hôi.
Cậu bước từng bước tới gần Diệp Hoành Viễn, muốn lật người gã lại.
… Để cậu có thể đập chính xác vào gáy Diệp Hoành Viễn.
“Khâu Ngôn Chí, là anh.”
Diệp Hoành Viễn lại đột ngột mở miệng, mắt gã trong trẻo, khóe môi cong lên rất khẽ, “Anh vừa mới đá tên Diệp Hoành Viễn đi rồi.”
Khâu Ngôn Chí ngây người, cậu nhanh chóng cau mày, lớn tiếng quát: “Im miệng, đừng có giở trò ở đây!”
Đá cái gì mà đá, diễn kịch nhanh vừa thôi… cậu còn chưa đập đâu!
“…”
Người nằm dưới đất nhìn bình cứu hỏa trong tay Khâu Ngôn Chí, do dự một lát mới nói: “Bình cứu hỏa trong tay em có thể đập chết anh đấy.”
Khâu Ngôn Chí chớp chớp mắt, cúi đầu nhìn bình cứu hỏa trong tay.
… Hình như, có hơi bự.
Khâu Ngôn Chí liếm môi, đặt bình cứu hỏa qua một bên, sau đó cầm bình hoa trên bàn.
Thứ này tương đồng với hung khí lần trước hơn.
Chưa biết chừng còn có thể tăng khả năng Hạ Châu quay về.
Khâu Ngôn Chí cắn răng, cầm bình hoa đập xuống gáy Diệp Hoành Viễn.
Nhưng cậu vừa đập xuống, người kia né ra, khiến Khâu Ngôn Chí đập vào khoảng không.
Ngay sau đó, không biết Diệp Hoành Viễn vùng thoát khỏi cà vạt trói cổ tay kiểu gì, gã vươn tay cướp đi bình hoa trong tay Khâu Ngôn Chí.
Ôm cậu vào lòng.
Rồi thở dài một tiếng: “Là anh thật mà.”
Khâu Ngôn Chí ngơ ngác nhìn hắn: “…Hạ…Hạ Châu?”
Hạ Châu gật đầu.
Khâu Ngôn Chí nhìn chiếc cà vạt bị tháo quăng ở bên cạnh.
Cậu chớp chớp mắt.
Là Hạ Châu, Hạ Châu có thể tự cởi trói.
Giống như lần cậu trói Hạ Châu vào vô lăng, giống như lần… Diệp Hoành Viễn sai người treo Hạ Châu ở tầng cao.
“Có chuyện gì thế, Diệp Hoành Viễn vừa mới lừa em đã đâm anh, dọa em sợ chết khiếp.” Cuối cùng Khâu Ngôn Chí mới thở phào một hơi, vành mắt nhanh chóng đỏ thêm.
Hạ Châu nói: “Vừa nãy đúng là anh ta đã đâm vào anh, nhưng anh không chết, ngược lại còn khôi phục ký ức.”
Khâu Ngôn Chí ngây người, ngẩng đầu nhìn hắn: “Ký ức, ký ức gì?”
Hạ Châu xoa xoa đầu cậu, đang định mở miệng nói chuyện thì trong đầu chợt xuất hiện thêm một đoạn âm thanh.
“Đây là miệng của Tần Hạ!”
“Chưa biết chừng vì Tần Hạ nợ tiền điện.”
“Có người vẻ ngoài thì sáng láng, nhưng thực ra sau lưng còn không nộp cả tiền điện.”
“Khâu Ngôn Chí, không được.”
“Rốt cuộc em đang nhớ anh, hay đang nhớ Tần Hạ.”
“Em có thể coi anh như Tần Hạ, anh không để bụng đâu.”
“Em ở bên anh, chẳng phải vì anh có gương mặt giống như Tần Hạ hay sao?”
“Con người rồi cũng sẽ thay đổi. Anh từng thấy một quyển album khác của anh ta, bên trong sưu tầm ảnh chụp thẻ, ảnh tập thể và các loại ảnh của em trong thời gian học cấp ba. Có thể anh ta đã từng thực sự thích em, nhưng tới mức này đã có thể coi như xâm phạm quyền riêng tư của em rồi.”
“Anh nghe em gái anh ta nói, từ năm học cấp ba anh ta đã bắt đầu tới trường học nhìn lén em.”
“Không chỉ nhìn em, anh ta còn chụp trộm em nữa.”
“Em xem, từ hồi học cấp ba anh ta đã chụp lén em rồi, chứng minh rằng từ khi ấy anh ta đã có khuynh hướng biến thái. Trưởng thành như thế kia cũng không có gì lạ.”
“Đúng vậy, đúng vậy, anh ta hoàn toàn xứng danh một tên biến thái. Không thể ở bên loại người như thế được, may mắn năm ấy em không ở bên anh ta.”
Hạ Châu: “…”
Đôi môi hắn run rẩy, bị chính sự ngu xuẩn của mình làm cho không thở nổi.
Không biết trước mắt là xám hay đen mà chỉ là một vùng mênh mông.
Khâu Ngôn Chí…
Hạ Châu mở miệng nhưng không thể phát ra âm thanh nào.
“Lộp bộp”
Lại một hạt mưa khác rơi trên mặt Hạ Châu.
Khâu Ngôn Chí…
Hạ Châu liên tục gọi tên người yêu của mình.
Những hạt mưa dường như rơi mạnh hơn một chút, trộn với một số chất lỏng ấm áp không rõ nguồn gốc.
Lông mi Hạ Châu run rẩy, cuối cùng mở mắt ra.
Những mảng màu đen xám giống như đám mây đen kia từ từ mờ đi, trước mắt hắn dường như ánh lên một tia đỏ mờ ảo.
Ngay sau đó, một đôi tay xuất hiện trước mặt hắn.
Là bàn tay của một cậu bé.
Các mạch máu xanh lam mỏng manh, nhợt nhạt nổi rõ, dường như có một giọt máu rơi trên tay cậu bé, nhưng nhanh chóng bị nước mưa hòa tan, rồi từng đợt từng đợt nhẹ nhàng rơi xuống đất.
Hạ Châu ngẩng đầu lên, lập tức nhìn thấy một khuôn mặt non nớt.
Đó là một cậu bé chừng mười ba mười bốn tuổi, sắc mặt tái nhợt, thân hình gầy gò, khiến cho quần áo trên người cậu trông có vẻ rộng thùng thình, tóc mái của cậu hơi dài, giờ phút này đã bị nước mưa làm ướt bị chủ nhân không kiên nhẫn vén sang hai bên, để lộ cái trán nhẵn nhụi sạch sẽ và đôi mắt trong veo, làn môi nhợt nhạt.
Đó là người mà Hạ Châu từng nhìn thấy trong cuốn album của Tần Hạ… Khâu Ngôn Chí mười bốn tuổi.
Khâu Ngôn Chí kéo chặt cánh tay hắn, hạt mưa rơi trên sống mũi, chảy xuống chóp mũi cậu, cậu nhíu mày, có chút khó khăn nói: “Tần Hạ, cậu cử động một chút đi!”
Dường như ở chân trời lại xuất hiện một tia sấm sét.
Cả thế giới của hắn lại biến thành một vùng trắng xóa.
Vô số hình ảnh đập vào tâm trí hắn theo tiếng vang lên của sấm sét.
…
Ngoài cửa sổ, mây đen dày đặc, tia chớp lóe lên trong màn đêm sáng như ban ngày, tiếng gầm rú vang dội khiến hắn rùng mình. Một đứa trẻ đánh rơi Lego trên tay, cả người run rẩy, cuối cùng sợ hãi khóc thét lên, ngồi bệt dưới đất gọi bố mẹ nhưng không có ai trả lời.
Trời đang mưa lại chuyển thành trời nắng.
Một đứa bé đang bò trên mặt đất học cách chơi đùa một mình. Cậu lớn đã hơn một chút, có thể đi, có thể chạy, có thể nhảy, không cần bố mẹ phải dắt tay hay bế bồng nữa.
Vào một ngày nắng đẹp, khi cả nhà cùng nhau đi dã ngoại, người mẹ nở một nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt, cậu bé vui vẻ và cũng cười theo.
Người mẹ mặc một chiếc váy rất đẹp, người bố tươi cười chụp ảnh, còn cậu thì ngồi xổm sang một bên và nhổ mấy ngọn cỏ một mình.
Sau đó hình ảnh chuyển sang trường học, một cậu bé đột nhiên ném cặp sách vào chỗ ngồi bên cạnh cậu: “Không có ai ngồi đây phải không?”
Cậu lắc đầu, cậu bé kia lập tức ngồi vào bên cạnh cậu, rồi ghé người lên bàn bắt đầu ngủ. Không biết đã qua bao lâu, cậu bé kia cuối cùng cũng tỉnh dậy sau giấc ngủ say.
Cậu bé kia phát hiện dường như cậu đang nhìn mình, cậu bé nhướng mi, trông như một con mèo lạnh lùng và kiêu ngạo.
“Tôi là Hạ Viễn.”
“Tần Hạ.”
Hạ Châu nghe thấy chính mình nói.
Hình ảnh lại xoay chuyển, hắn nhìn thấy con mèo xa cách và kiêu ngạo kia đang cuộn tròn, nằm trên sàn trung tâm thương mại, bị một đám người chỉ vào mặt mà thô bạo nhục mạ, lại còn bị một người phụ nữ vừa đá vừa đánh nữa.
Hắn lao vào, đẩy đám người sang một bên, kéo Hạ Viễn trên mặt đất lên rồi chạy ra ngoài cửa.
Họ nắm tay nhau chạy thật nhanh ra khỏi trung tâm thương mại, chạy vào những con phố không người.
Cuối cùng đã dừng lại.
Trái tim của hắn đập rất nhanh, hắn nặng nề thở hổn hển.
Hạ Viễn vừa thở dốc vừa đột nhiên hất tay hắn ra, Hạ Viễn lau mồ hôi trên trán, do vừa chạy nên khuôn mặt có chút đỏ lên, nhưng lúc này khi ngẩng đầu nhìn Hạ Châu thì ánh mắt lại lạnh như băng. Hạ Viễn nhếch khóe miệng, dường như lộ ra một nụ cười mỉa mai, sau đó xoay người rời đi.
Hắn ngơ ngác đứng tại chỗ, không biết phải làm sao.
Tiếp theo là những ký ức rời rạc và lộn xộn.
Ánh đèn pha, trời mưa đêm, một chiếc xe tải cực lớn bất ngờ lọt vào tầm mắt. Máu tươi, tiếng kêu la thảm thiết, cha mẹ ôm chặt nhau chết ngay trước mắt.
Hình ảnh chuyển từ hỗn loạn sang ổn định…
Hắn được Hạ Viễn kéo ra khỏi xe.
Hắn ở lại nhà Hạ Viễn.
Hắn tỏ tình nhưng bị từ chối.
Hắn và Hạ Viễn cãi nhau, rồi chia tay.
Sau đó hắn được ông ngoại đón về và sửa lại tên thành Hạ Châu.
Thật ra hắn rất giận Hạ Viễn, giận cậu không thích hắn, giận cậu là kẻ máu lạnh, lãnh đạm và đầy dối trá.
Lúc rời khỏi Hạ Viễn, hắn đã nghĩ đến việc cả đời sẽ không qua lại với Hạ Viễn nữa. Nhưng không lâu sau, hắn lại lén lút chạy đến nhà Hạ Viễn để nhìn.
Hạ Viễn không còn ở nhà, có người nói rằng cậu đã đến trại trẻ mồ côi.
Để lấy lòng đứa cháu trai vừa mới bắt đầu của mình, ông ngoại nói rằng ông sẽ nhận nuôi Hạ Viễn.
Ngoài miệng thì nói việc ông nhận nuôi cậu không liên quan gì tới hắn, nhưng sau khi ông ngoại ra khỏi cửa, hắn đã không nhịn được chạy ngay lên lầu và nhìn ra ngoài cửa sổ.
Sau khi xe của ông ngoại quay về, tim hắn như ngừng đập trong giây lát, cũng quên mất những lời cay nghiệt mà hắn đã nói với Hạ Viễn lúc chia tay. Hắn hoang mang xoay người lại, một bước ba bậc chạy xuống lầu thật nhanh.
Ông ngoại bước xuống xe nhưng lại nắm tay một bé gái xa lạ.
Ông ngoại nói với vẻ xấu hổ rằng Hạ Viễn đã được bố ruột dẫn đi rồi.
Hắn mím môi, không nói lời nào.
“Đây là em gái ông nhận nuôi cho cháu.” Ông ngoại thật cẩn thận nói.
Cô bé mở to đôi mắt đen láy, khuôn mặt đầy vui sướng và cất tiếng gọi anh trai. Hắn vô cảm gật đầu rồi xoay người rời đi.
“Này… Ông đã tìm được trường học hiện tại của Hạ Viễn, con có muốn chuyển qua đó không?” Ông ngoại hỏi hắn từ phía sau.
Hắn lắc đầu, nói không cần, nhưng chưa đi được hai bước lại xoay người hỏi: “… Bây giờ Hạ Viễn học trường nào ạ?”
Sau khi biết được trường học của Hạ Viễn, hắn không thể không đến đó nhìn cậu.
Mãi cho đến khi hắn đi du học, nghĩ rằng không có cách nào nhìn lén Hạ Viễn nữa, nên lần cuối cùng nhìn thấy cậu, hắn đã lén chụp ảnh Hạ Viễn đang nằm sấp ngủ gục trên bàn
Sau khi về nước, hắn đã đầu tư vào một trò chơi thực tế ảo.
Trò chơi có tên “Nuốt Mộng”, cải biên từ một bộ truyện tranh không có tuyến tình cảm chỉ có tuyến tình anh em.
Trò chơi theo hướng nội dung bị cưỡng chế sửa đổi thành trò chơi tình cảm. Bị sửa tới mức hoàn toàn thay đổi.
Game vẫn mang tên của truyện tranh, ý đồ ké fame từ nguyên tác.
Vốn dĩ Hạ Châu không định đầu tư trò chơi này, nhưng công ty trò chơi bám riết không buông chạy tới nhà hắn đòi đầu tư. Khi hắn miễn cưỡng xem video 3d mà công ty trò chơi phát cho hắn, lại kinh ngạc trước độ chân thực của trò chơi này.
Sau khi hắn phát hiện trò chơi này cũng không chế tác cẩu thả như trong tưởng tượng bèn sảng khoái đầu tư.
Trước khi trò chơi chuẩn bị được tung ra thị trường, người đầu tư là hắn được chơi thử, tiến hành bước kiểm nghiệm cuối cùng của trò chơi.
Nhưng không ngờ lần thử nghiệm này đã xảy ra chuyện.
Bởi vì chỉ chơi thử, hắn không liên kết tài khoản ngân hàng điện tử với trò chơi, ngay từ đầu cũng không phải chọn bất cứ nhiệm vụ tấn công nào.
Hắn dựa vào sự chỉ dẫn của người máy thông minh trong trò chơi, thứ tên Đại Hoàng, từng bước thăm dò thế giới trò chơi quá mức chân thực này.
Khi còn chưa được gặp năm nhân vật chính, hắn được tìm hiểu về thân phận của mình trong trò chơi trước.
Hắn tên Hạ Châu, có bố mẹ yêu thương nha, có một người mình thích từ nhỏ tên “anh Tề Khang”.
Nhưng “anh Tề Khang” không phải là một trong năm nhân vật phải tấn công mà chỉ là một trong những nhân vật được cài đặt cho riêng hắn mà thôi.
Trò chơi sắp xếp hàng chục danh tính và trải nghiệm khác nhau cho người chơi. Chẳng qua thân phận mà hắn nhận được vừa hay có người trong lòng.
Hạ Châu đã từng nhìn thấy Mạnh Tề Khang, nhưng cũng không chú ý, hắn chỉ một lòng cùng đi du lịch với bố mẹ.
Trò chơi này thực sự quá chân thực, chân thực tới mức thậm chí hắn còn vọng tưởng muốn bù đắp những gì còn thiếu trong hiện thực.
Kết quả vừa mới ra ngoài, trời đổ mưa.
Bởi vì vụ tai nạn xảy ra trong thời niên thiếu. Hạ Châu sẽ cảm thấy đau đầu chóng mặt, buồn nôn mỗi khi ngồi xe dưới trời mưa.
Hắn đề nghị lái xe đưa về nhà.
Lái xe ngây người một lát, cuối cùng vẫn đồng ý. Chẳng qua xe của bọn họ vừa quay đầu đã bị một chiếc xe khác đụng trúng.
Người mẹ trong trò chơi của hắn hét lên nhào vào lòng người bố.
Một đôi vợ chồng trong trò chơi vô cùng yêu thương nhau, ôm nhau trước mặt hắn, cho tới giây phút cuối cùng của sinh mệnh.
Chỉ để lại một mình Hạ Châu, đầu đổ máu tươi, nhìn thấy tất cả cảnh tượng này. Hắn hoang mang mở to mắt, dường như không thể phân được rõ đây là hiện thực hay trò chơi.
Đầu óc hắn hỗn loạn, tựa hồ đã chẳng còn chút ý thức nào.
Một lần nữa mở mắt ra, hắn nhìn thấy Mạnh Tề Khang mở cửa chiếc xe đổ, kéo hắn ra ngoài.
Trong màn mưa, gương mặt của Mạnh Tề Khang dần dần hợp lại với gương mặt thiếu niên mười bốn tuổi trong trí nhớ.
Cảnh tượng này một lần nữa đánh vào thần kinh yếu ớt của hắn, cũng khiến hắn hoàn toàn chìm đắm vào trò chơi này.
Cuối cùng Hạ Châu cũng nhớ ra tất cả.
Thậm chí hắn còn nhớ, ngay khi vụ tai nạn vừa xảy ra.
Hắn nhìn thấy Diệp Hoành Viễn lảo đảo bước ra khỏi chiếc xe đối diện. Ngẩng đầu nhìn lỗ hổng xanh thẳm nơi xa, sắc mặt vừa hoang mang vừa khiếp sợ.
Thậm chí Hạ Châu còn nhớ rõ trước khi đầu tư vào trò chơi này, phía trò chơi đã cho hắn xem năm NPC nhân vật chính.
Đàn em Diệp Minh Húc, ca sĩ Cốc Tinh Vũ, hotboy trường Văn Thanh Hoa, họa sĩ Vân Phong Vũ.
Cùng với, sếp tổng Diệp Đồng Phương.
Từ đầu tới cuối, không có NPC nào là Hạ Châu hết.
Càng không có NPC xây dựng dựa vào hình tượng nhà đầu tư.
Diệp Hoành Viễn nói như vậy chỉ để mê hoặc hắn, làm hắn rối loạn, từ đó che dấu thân phận thật sự của bản thân.
***
Mà sau khi nhìn thấy lỗ hổng xanh thẳm kia, đồng thời nhặt được trang bị thực tế của người chơi là hắn, Diệp Hoành Viễn đã cướp đi thân phận người chơi, đồng thời phát hiện ra bí mật của thế giới trò chơi này.
Diệp Hoành Viễn đổi tên, rời khỏi thân phận nhân vật chính để người chơi tấn công của mình. Cầm theo trang bị thực thể trò chơi của Hạ Châu, trở thành một “người chơi” đặc biệt.
Còn Hạ Châu – người chơi thực sự, vì vụ tai nạn trùng hợp ăn khớp với hiện thực, lẫn lộn trò chơi và thực tế. Hiểu lầm rằng mình chính là nhân vật chính trong trò chơi, bị nhốt trong trò chơi này, cũng vì nhân vật chính sếp tổng tự dưng biến mất mà bằng một cách kỳ diệu nào đó hắn trở thành nhân vật thay thế.
Vốn dĩ hắn không phải NPC, không phải mô hình, không phải chế phẩm mô phỏng, càng không phải thế thân, mà chính là Tần Hạ, người hắn vừa ngưỡng mộ vừa căm ghét.
Hắn là Tần Hạ, nhưng trong trò chơi, dùng thân phận của NPC gặp gỡ và yêu thương người hắn từng thích thời niên thiếu.
***
Một suy nghĩ mãnh liệt nảy sinh trong đầu Hạ Châu.
Hắn muốn đi tìm Khâu Ngôn Chí, muốn nói với cậu tất cả.
Nhưng hắn không nhìn thấy gì hết.
Hạ Châu cố gắng để nhìn ra thứ gì đó, cuối cùng mới thấy loáng thoáng một tia sáng.
Bên tai hắn ù ù, chợt nghe thấy một tiếng “ting” lanh lảnh.
Tiếng bước chân vang vọng trên hành lang rộng.
Hạ Châu cố gắng nhìn, điểm sáng này lớn dần lên.
Hắn nhìn thấy loáng thoáng một ngọn đèn.
Tầm mắt hắn dần trở nên rõ ràng.
Thiết bị quen thuộc của hành lang hiện lên trước mắt hắn.
Nội tâm Hạ Châu có chút mừng rỡ, hắn nhấc chân lên muốn đi về phía căn hộ của Khâu Ngôn Chí, nhưng phát hiện mình không thể khống chế bất cứ thứ gì.
Hắn nghe thấy tiếng bước chân dừng lại.
Trong tầm mắt xuất hiện một bàn tay vươn tới, dường như ấn vào huyệt thái dương.
Sau đó bàn tay ấy buông xuống dưới, con dao đa năng Thụy Sĩ chuyển từ tay trái sang tay phải. “Tạch” một tiếng, con dao mở ra, lưỡi dao phản chiếu ánh sáng lạnh bên dưới ngọn đèn.
Toàn thân Hạ Châu phát lạnh.
Vụ tai nạn mấy phút trước hắn gặp phải đã đâm nát vụn cơ thể làm từ số liệu mà hắn mang ra khỏi trò chơi.
Mấy phút sau, hắn trở về cơ thể của bản thân, nhưng không thể khống chế được mình.
Người đang khống chế cơ thể hắn là Diệp Hoành Viễn.
Mà hiện tại Diệp Hoành Viễn đang cầm một con dao, đi về phía căn hộ của Khâu Ngôn Chí.
***
Diệp Hoành Viễn vừa bước vào khu nhà thì quay đầu nhìn về phía sau.
Vết máu nơi Hạ Châu vừa chết đã biến mất sạch sẽ.
Chỉ có số liệu màu xanh thẫm đang tản ra không trung.
Diệp Hoành Viễn cong khóe môi, phát ra tiếng cười châm chọc.
Sớm biết đâm chết là được, trước đây hắn đã chẳng cần tốn công suy nghĩ làm gì.
Diệp Hoành Viễn thừa nhận vừa rồi mình đâm chết Hạ Châu có hơi nóng nảy. Nhưng gã đã chẳng còn thời gian suy nghĩ phương án giết người hoàn hảo hơn.
Không ngờ Hạ Châu lại nhân lúc hắn hôn mê để cướp đi đạo cụ và quyền khống chế cơ thể này. Thậm chí còn vọng tưởng liên lạc với đám nhân viên kỹ thuật kia hủy số liệu gốc của hắn trong trò chơi.
Vừa rồi đâm Hạ Châu chết luôn, có lẽ lỗ mãng nhưng lại là cách tốt nhất.
Huống hồ sau khi Hạ Châu chết không để lại thi thể.
Với thân phận của hắn hiện tại, xử lý những camera giám sát kia là chuyện quá đơn giản.
Chẳng qua, vẫn còn một phiền phức nho nhỏ.
Con dao lại quay một vòng quanh đầu ngón tay gã. Gã giấu dao sau lưng, ấn vang chuông cửa nhà trước mắt.
Vốn dĩ gã còn định vòng vo với Khâu Ngôn Chí một hồi. Nhưng hiện tại Khâu Ngôn Chí đã biết gã là ai, vậy gã không thể không nhanh chóng xử lý cậu.
Chỉ cần Khâu Ngôn Chí chết rồi, sẽ chẳng ai biết bí mật của gã nữa.
Nghĩ tới đây, khóe miệng gã vui vẻ nhếch lên.
Gã đã ấn chuông cửa được hai phút rồi.
Có lẽ Khâu Ngôn Chí vẫn còn đang ngủ.
Diệp Hoành Viễn vươn tay, kiên nhẫn ấn thêm một lần nữa.
Cuối cùng bên trong cũng vang lên một vài âm thanh.
Trước lúc ngủ Khâu Ngôn Chí đã uống thuốc, bởi vậy lúc này vô cùng mệt mỏi. Cậu lê dép bước tới, vừa mở mắt mèo thông minh, vừa lẩm bẩm hỏi: “Ai đấy?”
Màn hình của mắt mèo thông minh hiển thị gương mặt của Hạ Châu.
Cùng với giọng nói dịu dàng của Hạ Châu vang lên qua loa: “Là anh, anh quên mang chìa khóa xe.”
Khâu Ngôn Chí dụi mắt, nói: “Tại sao lần nào anh cũng quên trước quên sau, lần sau mở thẳng cửa luôn đi.”
Khâu Ngôn Chí đặt tay trên ván cửa, nhìn góc tường trước mặt.
… Lạ thật, lần nào Hạ Châu cũng treo chìa khóa trên tường mà. Nhưng tại sao bây giờ lại không thấy trên tường, anh ấy để đâu rồi nhỉ?
Khâu Ngôn Chí vô thức nhìn lên màn hình hiển thị của mắt mèo thông minh, cậu chợt dừng động tác tay lại.
Bên cạnh cửa nhà Phí Tư Hạo ở đối diện có một bình hoa cao nửa người. Bình hoa kim loại dài mảnh, trơn bóng phản quang.
Sáng tới mức có thể soi gương.
Nhìn vào trong bình hoa, Khâu Ngôn Chí thấy ngón tay Hạ Châu đang chuyển động con dao sau lưng.
Khâu Ngôn Chí nuốt nước bọt.
Ngón tay cậu chậm chạp buông xuống khỏi tay nắm cửa.
“Hạ Châu, không phải anh quên sinh nhật em cho nên mới không tự mở cửa được đấy chứ.” Giọng nói Khâu Ngôn Chí mang ý cười.
“Làm sao mà quên được.” Người đàn ông bên ngoài cửa cũng cười.
Khâu Ngôn Chí nói: “Vậy anh nhập mật mã đi.”
Hạ Châu lắc đầu, có vẻ bất đắc dĩ, ngón tay hắn ấn lên khóa mật mã, khẽ cười nói: “Sao anh có thể quên sinh nhật em được.”
Gương mặt Khâu Ngôn Chí chợt trở nên lạnh lùng.
Diệp Hoành Viễn căn cứ vào thông tin cá nhân của Khâu Ngôn Chí trong trí nhớ, nhập ngày sinh của Khâu Ngôn Chí vào, khóa cửa vang lên âm thanh báo lỗi.
Mật mã sai.
Giọng nói lạnh lùng của Khâu Ngôn Chí vang lên qua loa: “Diệp Hoành Viễn, anh tới đây làm gì.”
Mật mã không phải là sinh nhật cậu, mà là 666888. Ngày đầu tiên Hạ Châu tới đây, Khâu Ngôn Chí đã nói cho anh rồi.
***
Khâu Ngôn Chí vừa dứt lời, nụ cười trên gương mặt Diệp Hoành Viễn đông cứng.
Hắn nhìn chằm chằm camera, trong mắt không còn ấm áp, khóe miệng nhếch lên nụ cười như có như không: “Em đang nói gì thế? Bây giờ em vẫn còn sốt à? Hay khó chịu ở đâu?”
“Con dao của anh.” Khâu Ngôn Chí lạnh lùng nói, “Tôi nhìn thấy anh đang cầm dao.”
Diệp Hoành Viễn nhướng mày, xoay người lại, vừa hay nhìn thấy bình hoa màu bạc to sáng loáng mới tinh phía đối diện.
“Ánh mắt không tệ.”
Diệp Hoành Viễn hạ giọng cười.
Hắn cúi đầu sờ khóa mật mã, nghĩ tới gì đó, hắn nhướng mày, ấn nhập vân tay của mình.
Ting.
Khóa cửa mở ra.
Quả nhiên, vân tay của gã giống ý hệt với vân tay của NPC Hạ Châu.
Cổ họng gã phát ra tiếng cười sung sướng. Ngón trỏ tay trái dịu dàng vuốt qua con dao trong tay, sau đó hắn dùng tay phải đẩy cửa.
Lưỡi dao sượt qua đầu ngón tay, gã còn chưa kịp đâm con dao xinh đẹp này vào lồng ngực ấm nóng đã cảm thấy hoa mắt chóng mặt, khiến gã nháy mắt hoảng loạn.
Ngay sau đó, một luồng bột khô nồng nặc phun thẳng vào mặt gã. Tầm nhìn của gã trở nên mơ hồ, con dao trong tay rơi xuống đất, hắn cúi người không ngừng ho sặc sụa, đầu óc mơ màng, gần như không thể hít thở.
Khâu Ngôn Chí đá con dao ra, sau đó quăng bình chữa cháy phun bột trong tay đi, thuận tay với lấy chiếc cà vạt treo trên giá quần áo, vừa ho vừa nhanh chóng buộc tay Diệp Hoành Viễn lại.
Diệp Hoành Viễn muốn vùng ra, nhưng bản thân cơ thể này đã chẳng còn sức lực, hơn nữa bình phun chữa cháy dạng bột vừa rồi đã kích thích quá mạnh đến hắn. Hắn ho còn không kịp, căn bản chẳng còn sức lực đối phó Khâu Ngôn Chí.
Khâu Ngôn Chí trói tay Diệp Hoành Viễn, lại lấy thêm một chiếc cà vạt nữa trói chặt chân gã.
Diệp Hoành Viễn chỉ có thể để mặc cả người dính bột, bị trói chặt hai tay hai chân, nằm thẳng trên đất giống như một con sâu dài.
“Hạ Châu đâu?” Khâu Ngôn Chí đá Diệp Hoành Viễn.
“… Khụ khụ…” Cả mặt Diệp Hoành Viễn đều là bột trắng. Gã muốn hất văng bột trên mặt mình đi, nhưng tay bị trói chặt không thể cử động. Hắn ngẩng đầu mỉm cười nhìn Khâu Ngôn Chí, bột trên mặt rơi rào rào xuống: “Mày đoán xem nó đang ở đâu?”
Khâu Ngôn Chí không biết.
Có lẽ Hạ Châu đã thoát khỏi cơ thể Tần Hạ, nhưng cũng không về nhà.
Khâu Ngôn Chí do dự một lát, nhìn Diệp Hoành Viễn dưới đất, xoay người đi tới bên cửa sổ, bám cửa nhìn ra bên ngoài.
Bây giờ trời đã tối, khu nhà vắng tanh không một bóng người, chỉ còn mấy ngọn đèn hỗ trợ nhau chiếu sáng.
Hạ Châu không ở dưới tầng.
Hạ Châu đã đi đâu.
Khâu Ngôn Chí hoảng loạn.
Diệp Hoành Viễn nằm dưới đất vừa ho vừa như thể đang cười.
Vô cùng chói tai.
Khâu Ngôn Chí đóng cửa sổ rầm một tiếng.
Cậu quay người đi tới trước mặt Diệp Hoành Viễn, đạp một cái vào bụng gã: “Câm họng!”
Diệp Hoành Viễn đau đớn rên một tiếng, khóe môi cong lên: “Mày cầu xin tao đi, tao sẽ nói cho mày biết Hạ Châu đang ở đâu.”
Khâu Ngôn Chí nhấc chân, đạp vào ngực gã. Cậu dồn thêm sức xoay đế dép trên ngực gã.
Khâu Ngôn Chí cúi người nhìn Diệp Hoành Viễn, sắc mặt âm trầm: “Mày nghĩ giờ mày có quyền mặc cả với tao à?”
Diệp Hoành Viễn ngẩng đầu nhìn cậu, nói: “Mày tới gần đây, tao nói cho mày nghe.”
Khâu Ngôn Chí cảnh giác nhìn gã.
“Chết rồi.” Diệp Hoành Viễn bật cười, “Vừa mới bị tao đâm chết.”
Khâu Ngôn Chí mở to mắt, sau đó đá lên người Diệp HoànhViễn, hơi lạnh toát ra từ kẽ răng theo từng câu nói chuyện với gã: “Mày nói gì cơ?”
“Tao nói Hạ Châu chết rồi.” Diệp Hoành Viễn cười híp mắt, “Bị tao đâm một cú, cứ thế chết rồi. Nó nằm dưới đất, máu chảy lênh láng. Nhưng mày biết không, chỉ một lát mà nó đã biến thành một chuỗi số liệu rồi biến mất.”
“Nếu như nó là người.” Diệp Hoành Viễn ngừng một lát, cau mày nói, “Phải chăng sẽ hồn phi phách tán… theo cách mà mấy người thường nói?”
Khâu Ngôn Chí muốn mắng gã, muốn đánh gã, muốn khiến gã đừng nói dối nữa.
Nhưng cả người cậu run lên lẩy bẩy.
Khâu Ngôn Chí ngồi xuống, cầm con dao dưới đất lên kề sát cổ Diệp Hoành Viễn.
“Mày muốn giết người diệt khẩu à?” Diệp Hoành Viễn hỏi.
Giọng Khâu Ngôn Chí vừa khô khốc vừa khàn khàn: “Tao có thể giết mày được một lần thì đương nhiên cũng có thể giết mày lần hai.”
“Nhưng đây là cơ thể của Tần Hạ.” Diệp Hoành Viễn cười lơ đãng, “Hạ Châu đã chết, nếu như mày giết tao, mày không sợ Tần Hạ sẽ chẳng bao giờ tỉnh lại nữa sao?”
Gã dừng một chút, giọng điệu vừa độc ác vừa đê tiện: “Giết người vì một NPC, mà còn là một người hết lòng thương mày, Khâu Ngôn Chí, mày thật sự ra tay được sao? Nếu mày muốn giết thì giết đi, giết chết tao cũng có nghĩa là giết chết luôn cơ thể của Tần Hạ.”
“Là cơ thể của tôi.” Một giọng nói chợt vang lên từ nơi xa xăm truyền vào tai Diệp Hoành Viễn.
Toàn thân Diệp Hoành Viễn cứng đờ.
Hắn ngẩng đầu nhìn Khâu Ngôn Chí, vành mắt Khâu Ngôn Chí đỏ ửng, tay run run, lưỡi dao bất cẩn sượt qua cổ gã rướm máu.
Miệng Khâu Ngôn Chí không cử động, nhưng Diệp Hoành Viễn lại nghe thấy âm thanh kia một lần nữa.
“Diệp Hoành Viễn, anh chiếm cơ thể tôi, cướp thân phận của tôi, người phải hồn phi phách tán là anh mới đúng.”
Hạ Châu?
Anh ta vẫn chưa chết sao? Hơn nữa còn khôi phục ký ức rồi.
Diệp Hoành Viễn chỉ cảm thấy đầu óc mình kêu lên ù ù, cảnh tượng trước mắt cũng dần trở nên mơ hồ không rõ.
Vậy mà Hạ Châu còn chưa biến mất?!
“Đương nhiên tôi sẽ không biến mất.” Âm thanh kia lại vang lên, “Tôi đang ở trong cơ thể của mình, cần gì phải nhường đường cho một tên trộm.”
Diệp Hoành Viễn cố gắng mở mắt ra, gã muốn vùng vẫy nhưng phát hiện mình không thể cử động.
Kỳ thực tay Khâu Ngôn Chí đang run rẩy không ngừng.
Cậu cố gắng nói với bản thân mình đừng tin tưởng những gì Diệp Hoành Viễn đã nói. Diệp Hoành Viễn lừa cậu không ít chuyện đâu.
Nhưng nỗi sợ hãi không ngừng dâng trào trong tim cậu.
… Nếu như… nếu như lời Diệp Hoành Viễn nói là thật thì sao?
Nếu như… Hạ Châu thực sự… biến mất thì sao.
Tay cậu run lên, con dao rơi xuống đất.
Sau đó Khâu Ngôn Chí cắn răng đứng dậy, lại đi cầm bình cứu hỏa vừa rồi.
Cậu nhìn đầu Diệp Hoành Viễn.
Lần trước… lần trước vì cậu cầm bình hoa đập vào đầu Diệp Hoành Viễn, cho nên Hạ Châu mới xuất hiện. Cậu đập thêm lần nữa, đập thêm lần nữa… biết đâu Hạ Châu lại thoát được ra thì sao?
Bàn tay cầm bình cứu hỏa của Khâu Ngôn Chí toát mồ hôi.
Cậu bước từng bước tới gần Diệp Hoành Viễn, muốn lật người gã lại.
… Để cậu có thể đập chính xác vào gáy Diệp Hoành Viễn.
“Khâu Ngôn Chí, là anh.”
Diệp Hoành Viễn lại đột ngột mở miệng, mắt gã trong trẻo, khóe môi cong lên rất khẽ, “Anh vừa mới đá tên Diệp Hoành Viễn đi rồi.”
Khâu Ngôn Chí ngây người, cậu nhanh chóng cau mày, lớn tiếng quát: “Im miệng, đừng có giở trò ở đây!”
Đá cái gì mà đá, diễn kịch nhanh vừa thôi… cậu còn chưa đập đâu!
“…”
Người nằm dưới đất nhìn bình cứu hỏa trong tay Khâu Ngôn Chí, do dự một lát mới nói: “Bình cứu hỏa trong tay em có thể đập chết anh đấy.”
Khâu Ngôn Chí chớp chớp mắt, cúi đầu nhìn bình cứu hỏa trong tay.
… Hình như, có hơi bự.
Khâu Ngôn Chí liếm môi, đặt bình cứu hỏa qua một bên, sau đó cầm bình hoa trên bàn.
Thứ này tương đồng với hung khí lần trước hơn.
Chưa biết chừng còn có thể tăng khả năng Hạ Châu quay về.
Khâu Ngôn Chí cắn răng, cầm bình hoa đập xuống gáy Diệp Hoành Viễn.
Nhưng cậu vừa đập xuống, người kia né ra, khiến Khâu Ngôn Chí đập vào khoảng không.
Ngay sau đó, không biết Diệp Hoành Viễn vùng thoát khỏi cà vạt trói cổ tay kiểu gì, gã vươn tay cướp đi bình hoa trong tay Khâu Ngôn Chí.
Ôm cậu vào lòng.
Rồi thở dài một tiếng: “Là anh thật mà.”
Khâu Ngôn Chí ngơ ngác nhìn hắn: “…Hạ…Hạ Châu?”
Hạ Châu gật đầu.
Khâu Ngôn Chí nhìn chiếc cà vạt bị tháo quăng ở bên cạnh.
Cậu chớp chớp mắt.
Là Hạ Châu, Hạ Châu có thể tự cởi trói.
Giống như lần cậu trói Hạ Châu vào vô lăng, giống như lần… Diệp Hoành Viễn sai người treo Hạ Châu ở tầng cao.
“Có chuyện gì thế, Diệp Hoành Viễn vừa mới lừa em đã đâm anh, dọa em sợ chết khiếp.” Cuối cùng Khâu Ngôn Chí mới thở phào một hơi, vành mắt nhanh chóng đỏ thêm.
Hạ Châu nói: “Vừa nãy đúng là anh ta đã đâm vào anh, nhưng anh không chết, ngược lại còn khôi phục ký ức.”
Khâu Ngôn Chí ngây người, ngẩng đầu nhìn hắn: “Ký ức, ký ức gì?”
Hạ Châu xoa xoa đầu cậu, đang định mở miệng nói chuyện thì trong đầu chợt xuất hiện thêm một đoạn âm thanh.
“Đây là miệng của Tần Hạ!”
“Chưa biết chừng vì Tần Hạ nợ tiền điện.”
“Có người vẻ ngoài thì sáng láng, nhưng thực ra sau lưng còn không nộp cả tiền điện.”
“Khâu Ngôn Chí, không được.”
“Rốt cuộc em đang nhớ anh, hay đang nhớ Tần Hạ.”
“Em có thể coi anh như Tần Hạ, anh không để bụng đâu.”
“Em ở bên anh, chẳng phải vì anh có gương mặt giống như Tần Hạ hay sao?”
“Con người rồi cũng sẽ thay đổi. Anh từng thấy một quyển album khác của anh ta, bên trong sưu tầm ảnh chụp thẻ, ảnh tập thể và các loại ảnh của em trong thời gian học cấp ba. Có thể anh ta đã từng thực sự thích em, nhưng tới mức này đã có thể coi như xâm phạm quyền riêng tư của em rồi.”
“Anh nghe em gái anh ta nói, từ năm học cấp ba anh ta đã bắt đầu tới trường học nhìn lén em.”
“Không chỉ nhìn em, anh ta còn chụp trộm em nữa.”
“Em xem, từ hồi học cấp ba anh ta đã chụp lén em rồi, chứng minh rằng từ khi ấy anh ta đã có khuynh hướng biến thái. Trưởng thành như thế kia cũng không có gì lạ.”
“Đúng vậy, đúng vậy, anh ta hoàn toàn xứng danh một tên biến thái. Không thể ở bên loại người như thế được, may mắn năm ấy em không ở bên anh ta.”
Hạ Châu: “…”
Đôi môi hắn run rẩy, bị chính sự ngu xuẩn của mình làm cho không thở nổi.