Chương 58
Khâu Ngôn Chí ngớ người tại chỗ, mãi đến khi có người ở phía trước gọi thì cậu mới bừng tỉnh.
Cậu run rẩy nhặt khẩu súng mà Hạ Châu vừa đánh rơi trên mặt đất nhét vào ngực, vội vàng chạy đến cửa. Hạ Châu được người của công ty vệ sĩ kè lên một chiếc xe Limousine
Khâu Ngôn Chí cũng ngồi vào theo.
Khâu Ngôn Chí vốn muốn dùng thẻ trị thương cho Hạ Châu nhưng trên xe có tận 3, 4 vệ sĩ, cậu không dám chữa lộ liễu trước mặt mọi người.
Có lẽ vì sắc mặt cậu quá hoảng loạn tái nhợt khi thấy miệng vết thương, nên Hạ Châu cố nhúc nhích ngón tay đụng vào tay Khâu Ngôn Chí.
Khâu Ngôn Chí sửng sốt, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt không còn chút máu của Hạ Châu, môi của cậu run bần bật, vội nắm chặt tay Hạ Châu.
Hạ Châu thở dốc, tuy không nghe thấy âm thanh nhưng cậu có thể lờ mờ đoán được khẩu hình miệng của hắn.
“Khâu Ngôn Chí, em đừng sợ.”
Mũi cậu cay xè, hốc mắt đều đỏ cả, cậu nắm chặt tay Hạ Châu hơn, cúi xuống cầm tay của Hạ Châu đặt lên má mình, khàn giọng nói: “Em không sợ.”
Khi Hạ Châu được đẩy vào phòng phẫu thuật, nhân viên của công ty vệ sĩ đã chuẩn bị rời đi.
Người dẫn đường Trình Di đưa Khâu Ngôn Chí một tấm danh thiếp, nói: “Anh Hạ gặp sự cố ở công ty của chúng tôi nên dù anh ấy bị thương thế nào, công ty chúng tôi cũng sẽ chịu trách nhiệm.”
Đầu óc của Khâu Ngôn Chí rối bời và mệt mỏi nên không muốn nói nhiều, sau khi nhận tấm danh thiếp, cậu ngẩng đầu cau mày hỏi Trình Di: “Chị nói, dù anh ấy bị thương thế nào là có ý gì?”
Trình Di sửng sốt: “Lúc xảy ra sự cố thì huấn luyện viên đã ra ngoài, trong trường bắn chỉ có cậu và anh Hạ…”
Ý là bọn họ tự làm mình bị thương sao?
Khâu Ngôn Chí mím môi, nói: “Trường bắn của chị có camera không?”
Trình Di lắc lắc đầu: “Trường bắn nơi cậu và anh Hạ luyện súng là chỗ dành riêng cho khách hàng, vì để bảo vệ sự riêng tư của khách hàng, chúng tôi không gắn camera.”
Khâu Ngôn Chí hỏi: “Còn bên ngoài trường bắn thì sao?”
Trình Di: “Ngoài trường bắn thì có.”
Khâu Ngôn Chí: “Tôi muốn xem video giám sát trong vòng một giờ sau khi có sự cố ở bên ngoài trường bắn.”
Trình Di: “Được, lát nữa tôi sẽ gửi mail cho cậu.”
Chờ nhóm vệ sĩ về hết, Khâu Ngôn Chí lại ngơ ngác đứng ngoài cửa. Cậu đứng một hồi thì chân đau nên ngồi xổm xuống, vùi đầu vào đầu gối.
Ban nãy nói chuyện với Trình Di, cậu đã cố gượng lắm rồi. Giờ đầu óc cậu rối như tơ vò, chẳng nghĩ được gì nữa.
Tin nhắn khiêu khích quái dị và người đàn ông biến mất sau khi bị Hạ Châu bắn lủng đầu, khiến cả người cậu ớn lạnh.
Khâu Ngôn Chí sờ đường viền khẩu súng trên tay, miễn cưỡng an lòng đôi chút.
Hôm nay Hạ Châu bảo cậu mang súng, cậu còn vùng vằng bảo không cần thiết, nhưng bây giờ cậu hận không thể vác theo quả lựu đạn trong người.
Hóa ra Khâu Ngôn Chí đang phải đối mặt với bug số 3, lý do duy nhất mà cậu dùng để tự an ủi mình chính là bug số 3 chỉ là một NPC bug, cùng lắm có tiền có thế. Khâu Ngôn Chí là người chơi có quyền sử dụng thẻ bài, sự tồn tại của cậu giống như hack vậy.
Mà nay cậu đã biết không phải chỉ có mình cậu có thể hack. Sự biến mất đột ngột của người nọ trong trường bắn thực sự rất kỳ lạ.
Trong thế giới trò chơi này, ngoài hiệu ứng thẻ bài, Khâu Ngôn Chí không thể nghĩ ra thứ gì khác có thể khiến một người bỗng nhiên biến mất như thế!?
Chẳng lẽ…… Bug số 3 cũng sử dụng thẻ bài sao?
Có điều gì đó chợt lóe lên trong đầu của Khâu Ngôn Chí, khiến cậu đứng hình ngay lập tức.
“Người chơi ba năm trước, tao nghi ngờ anh ta chưa chết.”
“Thật ra ngoài bảng điều khiển 3D kích hoạt bằng giọng nói thì bọn tôi còn thiết bị điều khiển thực thể, chức năng tương tự bảng điều khiển 3D của cậu.”
“Khi người chơi cuối cùng gặp tai nạn, trên người anh ta đang mang theo thiết bị điều khiển thực thể.”
“Dường như hai ngày trước tôi đã cảm ứng được tín hiệu từ thiết bị điều khiển thực thể đó.”
Những gì Đại Hoàng từng nói lại vang lên bên tai cậu.
“Đại Hoàng.” Khâu Ngôn Chí khẽ run rẩy.
Đại Hoàng bay ra: “Sao vậy?”
Khâu Ngôn Chí nhìn nó rồi nói: “Mày có nhận được tín hiệu nào từ thiết bị điều khiển thực thể kia nữa không?”
Động tác vỗ cánh của Đại Hoàng dừng lại một lúc, sau đó nó lắc đầu, nói: “Không có, sao vậy?”
Khâu Ngôn Chí nhìn Đại Hoàng, nói từng chữ: “Người chơi kia, có khả năng anh ta thật sự chưa chết.”
Đại Hoàng sửng sốt, nói: “Không, không thể nào.”
Bug số 3 có lẽ không phải là NPC, mà là người chơi.
Điện thoại của Khâu Ngôn Chí đột nhiên rung lên. Lại là một dãy số xa lạ kèm theo tin nhắn của gã kia.
[Mày thông minh hơn tao nghĩ đó, nhanh vậy đã đoán được.]
Gã đàn ông này vẫn đang theo dõi cậu!
Cậu nói gì, gã cũng biết ngay lập tức.
Khâu Ngôn Chí sởn da gà nhưng đầu óc càng sáng tỏ, nghiến răng trả lời: “Không phải mày cố ý để cho tao đoán ra à?”
[Sao nói vậy?]
Khâu Ngôn Chí: “Mày dùng thẻ để người kia biến mất trước mặt tao, thẻ ‘biến mất nhân vật phiền toái’ phải không? Hay thẻ ‘dịch chuyển trong vòng ba km’? Nếu người đã chết thì mày đâu phải lo chuyện bại lộ, cần gì lãng phí thẻ chứ, mày làm vậy là muốn thể hiện năng lực cho tao thấy thôi, không phải à?”
[Mày quả thật thông minh hơn tao nghĩ nhiều.]
Khâu Ngôn Chí: “Đồ ngu.”
Khâu Ngôn Chí: “Có bản lĩnh thì ra đây nói chuyện với tao, cứ trốn trong cống rãnh tính toán mấy chuyện xấu xa tào lao chết tiệt làm gì?”
Người nọ không trả lời cậu.
Ban đầu Khâu Ngôn Chí không biết bug số 3 là ai nên cứ lo lắng bất an, giờ biết rồi thì không còn sợ nữa mà chuyển sang tức giận.
Đều là người chơi như nhau, mắc gì bố phải sợ mày?
Sợ mày vì mày bị nhốt trong trò chơi này ba năm ư? Hay vì mày núp lùm làm mấy trò không thể ra ánh sáng?
Còn con mẹ nó theo dõi bố mày nữa chứ.
Khâu Ngôn Chí hỏi Đại Hoàng: “Đại Hoàng, trong số tất cả các thẻ bài, bao gồm thẻ VIP và thẻ ở sảnh, có cái nào dùng theo dõi người khác không?”
Đại Hoàng lắc đầu nói: “Không có thẻ nào mang chức năng đó hết!’
Nếu vậy thì chỉ còn thiết bị.
Ban nãy cậu nói chuyện với Đại Hoàng đều bị người nọ nghe thấy, vậy chắc chắn trên người cậu có gắn máy nghe trộm.
Khâu Ngôn Chí kiểm tra bản thân từ trên xuống dưới. Quần áo hôm nay thay ở nhà Hạ Châu nên sẽ không có vấn đề gì. Còn điện thoại và đồng hồ, cậu luôn mang theo điện thoại bên người, vì sự cố gần đây nên phải thay màn hình nhưng toàn bộ quá trình đều được tiến hành dưới mí mắt của cậu.
Nhưng chiếc đồng hồ trên tay cậu đã được đưa đi trùng tu cách đây hai tuần, lúc đó cậu còn bận làm việc ở công ty của Hạ Châu, không có thời gian đến lấy nên chiếc đồng hồ đó đã được cất giữ trong cửa hàng đó ba bốn ngày.
Nếu gã cố tình thì chừng ấy thời gian cũng đủ lắp máy nghe trộm mini vào chiếc đồng hồ này rồi.
Khâu Ngôn Chí nghĩ xong, lập tức tới chỗ bác sĩ mượn đồ nghề tháo đồng hồ ra coi thử. Quả nhiên Khâu Ngôn Chí phát hiện một cái máy nghe trộm mini bên trong.
Khâu Ngôn Chí bắt đầu hỏi thăm phụ mẫu tổ tiên gã đàn ông kia trước máy nghe nghiệp, phát huy triệt để cái mỏ khẩu nghiệp của mình, sau đó làm chút tác động vật lý rồi quăng nó vào thùng rác.
Khâu Ngôn Chí vẫn chưa yên tâm mà kiểm tra luôn điện thoại, nhưng cậu không biết cách tháo.
Cậu dứt khoát xông ra khỏi bệnh viện, tới cửa hàng di động gần nhất mua luôn điện thoại mới, thay sim và ném điện cũ vào thùng rác.
Mà trước khi vứt, cậu không quên tháo chiếc ốp lưng cùng tờ giấy ghi chú nhỏ, kẹp nó vào sau chiếc ốp lưng của điện thoại mới.
Bởi vì nhớ tới Hạ Châu vẫn còn đang phẫu thuật, nên cả quá trình Khâu Ngôn Chí chạy như vắt giò lên cổ, khi cậu thở hổn hển chạy thì phòng giải phẫu vẫn đóng cửa im lìm.
Khâu Ngôn Chí tiếp tục đợi bên ngoài phòng phẫu thuật, cậu dẫm từng bước lên đường kẻ gạch men sứ trắng, miệng thầm đếm số.
Đếm số càng ngày càng dài, nhưng Hạ Châu vẫn như cũ chưa ra.
Khâu Ngôn Chí ngó đồng hồ, nhíu mày.
Sao ca mổ kéo dài lâu vậy nhỉ? Vết thương nặng quá hả?
Khâu Ngôn Chí rất muốn đá văng cửa phòng phẫu thuật, lôi Hạ Châu ra khỏi bàn mổ rồi dùng thẻ trị thương để trị cho Hạ Châu.
May mắn là lúc Khâu Ngôn Chí nôn nóng chạy tới dòm khe cửa phòng phẫu thuật thì ca mổ cũng kết thúc.
Khâu Ngôn Chí cảm thấy bản thân rất kỳ lạ, hồi đợi ở bên ngoài thì tức giận, nôn nóng, bất an. Mà lúc nhìn thấy đôi mắt nhắm nghiền, khuôn mặt tái nhợt của Hạ Châu thì trái tim cậu bình lặng trở lại.
Mọi cảm xúc bồn chồn, bất an đều giống như thủy triều rút xuống hết.
Khâu Ngôn Chí bước tới ôn hoà hỏi bác sĩ chủ trị: “Bác sĩ, Hạ Châu sao rồi ạ?”
Bác sĩ tháo khẩu trang xuống, nói: “Bệnh nhân không bị thương chỗ hiểm, ca mổ cũng rất thành công, thuốc mê hết tác dụng thì cậu ta sẽ tỉnh.”
“Cảm ơn bác sĩ.”
Sau khi ra khỏi phòng phẫu thuật thì Hạ Châu được đẩy đến phòng bệnh bình thường, bác sĩ dặn dò vài điều cần chú ý rồi cũng rời đi.
Trong phòng bệnh chỉ còn hai người Khâu Ngôn Chí và Hạ Châu.
Khâu Ngôn Chí khẽ vén quần áo của Hạ Châu lên, chạm nhẹ vào miếng băng gạc.
Cậu gọi Đại Hoàng: “Đại Hoàng, tao muốn mua thẻ trị thương cho nhân vật phụ.”
Đại Hoàng bay ra ngoài: “Cậu chắc chứ? Vết thương của Hạ Châu dòm thì nặng nhưng nằm bệnh viện mười ngày nửa tháng là khỏi à.”
Khâu Ngôn Chí nhíu mày liếc Đại Hoàng: “Gì vậy Đại Hoàng? Không phải mày khoái tao tiêu tiền lắm à? Sao giờ lại cản tao?”
Đại Hoàng bay đến trước mặt cậu: “Thì tôi cũng lo vì số dư của cậu sắp cạn đáy rồi…”
Khâu Ngôn Chí: “Nín mỏ ngay, giờ tao muốn mua thẻ.”
Mua thẻ xong, một giọng nữ máy móc quen thuộc vang lên.
“Vui lòng nhập tên NPC muốn chữa trị…”
“Hạ Châu.”
“Đang ở trong quá trình chữa trị, xin chờ trong chốc lát.”
Khâu Ngôn Chí ngồi bên giường, lặng lẽ nhìn Hạ Châu trên giường bệnh.
Đúng lúc này, giọng nữ máy móc thông báo: “Chữa trị không thành công, xin hãy thử lại.”
Khâu Ngôn Chí sững người, cậu chớp mắt do dự nói: “…Thử lại.”
Bầu không khí trở nên yên tĩnh, Khâu Ngôn Chí gần như có thể nghe thấy âm thanh chuyển động của kim giây đồng hồ trên tường.
Giọng nữ máy móc lạnh lùng vang lên.
“Chữa trị thành công.”
Khâu Ngôn Chí cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cậu cẩn thận nâng một góc băng gạc trên bụng Hạ Châu, cúi xuống nghiêm túc nhìn. Khi xác nhận miệng vết thương không còn nữa thì mới nhẹ lòng, lột hết băng gạc ra.
Khâu Ngôn Chí nhìn làn da mịn màng bóng loáng của Hạ Châu, trong đầu bỗng nhiên xuất hiện cảnh tượng đẫm máu kia. Tim cậu đau thắt, lo sợ mà sờ eo Hạ Châu rồi úp mặt vào đó.
“Khâu Ngôn Chí, em đang làm gì vậy?”
Giọng Hạ Châu bỗng nhiên vang lên.
Khâu Ngôn Chí chậm rãi chớp mắt nhìn Hạ Châu, nói: “Em trị thương cho anh.”
Hạ Châu trầm mặc một hồi, nói: “Ý anh là…Em nằm ở trên eo anh làm gì?”
Khâu Ngôn Chí sửng sốt, đột nhiên mình vén quần áo của Hạ Châu còn áp mặt vào eo của người ta, trông chẳng khác gì tên biến thái.
Khâu Ngôn Chí đỏ mặt, vội vàng ngồi thẳng dậy sửa quần áo cho Hạ Châu, nói: “Em, em chỉ đang giúp anh kiểm tra vết thương thôi.”
Hạ Châu hỏi: “Em dùng thẻ trị thương sao?”
Khâu Ngôn Chí gật đầu.
“Quá lãng phí.” Hạ Châu nhíu mày, “Nếu muốn đối đầu với bug số 3 thì em phải tiết kiệm tiền, không thể lãng phí vậy được.”
Khâu Ngôn Chí lắc đầu, nói: “Xài cho anh thì đâu có lãng phí!”
Hạ Châu im lặng một lúc rồi nói:
“Khâu Ngôn Chí, em lại đây.”
Khâu Ngôn Chí không biết hắn muốn làm gì nhưng cậu vẫn nhích tới, hỏi: “Sao vậy?”
Hạ Châu đưa tay trái ra đặt sau đầu Khâu Ngôn Chí, đột nhiên ép cậu lại gần hắn hơn, khoảng cách giữa hai người có chút nguy hiểm, hơi thở ấm áp phả vào má nhau càng lúc càng dồn dập, chóp mũi của cả hai va chạm và tách ra theo từng nhịp thở.
Tim của Khâu Ngôn Chí đập nhanh như trống, đôi mắt của cậu mở to vì khẩn trương.
Đôi đồng tử đen nhánh của Hạ Châu như mực lắng đọng không thể hòa tan, hắn nhìn Khâu Ngôn Chí, nói:
“Khâu Ngôn Chí, hôm nay anh đã chắn đạn vì em.”
Hắn hơi ngừng, giọng khàn khàn như đang cố kìm chế gì đó, “Em phải trả ơn cho anh.”
Khâu Ngôn Chí: “Trả… Trả ơn như thế nào?”
Hạ Châu luồn năm ngón tay vào mái tóc đen mềm mại của Khâu Ngôn Chí, chậm rãi dùng sức.
Khâu Ngôn Chí nhào tới hôn hắn.
Cậu run rẩy nhặt khẩu súng mà Hạ Châu vừa đánh rơi trên mặt đất nhét vào ngực, vội vàng chạy đến cửa. Hạ Châu được người của công ty vệ sĩ kè lên một chiếc xe Limousine
Khâu Ngôn Chí cũng ngồi vào theo.
Khâu Ngôn Chí vốn muốn dùng thẻ trị thương cho Hạ Châu nhưng trên xe có tận 3, 4 vệ sĩ, cậu không dám chữa lộ liễu trước mặt mọi người.
Có lẽ vì sắc mặt cậu quá hoảng loạn tái nhợt khi thấy miệng vết thương, nên Hạ Châu cố nhúc nhích ngón tay đụng vào tay Khâu Ngôn Chí.
Khâu Ngôn Chí sửng sốt, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt không còn chút máu của Hạ Châu, môi của cậu run bần bật, vội nắm chặt tay Hạ Châu.
Hạ Châu thở dốc, tuy không nghe thấy âm thanh nhưng cậu có thể lờ mờ đoán được khẩu hình miệng của hắn.
“Khâu Ngôn Chí, em đừng sợ.”
Mũi cậu cay xè, hốc mắt đều đỏ cả, cậu nắm chặt tay Hạ Châu hơn, cúi xuống cầm tay của Hạ Châu đặt lên má mình, khàn giọng nói: “Em không sợ.”
Khi Hạ Châu được đẩy vào phòng phẫu thuật, nhân viên của công ty vệ sĩ đã chuẩn bị rời đi.
Người dẫn đường Trình Di đưa Khâu Ngôn Chí một tấm danh thiếp, nói: “Anh Hạ gặp sự cố ở công ty của chúng tôi nên dù anh ấy bị thương thế nào, công ty chúng tôi cũng sẽ chịu trách nhiệm.”
Đầu óc của Khâu Ngôn Chí rối bời và mệt mỏi nên không muốn nói nhiều, sau khi nhận tấm danh thiếp, cậu ngẩng đầu cau mày hỏi Trình Di: “Chị nói, dù anh ấy bị thương thế nào là có ý gì?”
Trình Di sửng sốt: “Lúc xảy ra sự cố thì huấn luyện viên đã ra ngoài, trong trường bắn chỉ có cậu và anh Hạ…”
Ý là bọn họ tự làm mình bị thương sao?
Khâu Ngôn Chí mím môi, nói: “Trường bắn của chị có camera không?”
Trình Di lắc lắc đầu: “Trường bắn nơi cậu và anh Hạ luyện súng là chỗ dành riêng cho khách hàng, vì để bảo vệ sự riêng tư của khách hàng, chúng tôi không gắn camera.”
Khâu Ngôn Chí hỏi: “Còn bên ngoài trường bắn thì sao?”
Trình Di: “Ngoài trường bắn thì có.”
Khâu Ngôn Chí: “Tôi muốn xem video giám sát trong vòng một giờ sau khi có sự cố ở bên ngoài trường bắn.”
Trình Di: “Được, lát nữa tôi sẽ gửi mail cho cậu.”
Chờ nhóm vệ sĩ về hết, Khâu Ngôn Chí lại ngơ ngác đứng ngoài cửa. Cậu đứng một hồi thì chân đau nên ngồi xổm xuống, vùi đầu vào đầu gối.
Ban nãy nói chuyện với Trình Di, cậu đã cố gượng lắm rồi. Giờ đầu óc cậu rối như tơ vò, chẳng nghĩ được gì nữa.
Tin nhắn khiêu khích quái dị và người đàn ông biến mất sau khi bị Hạ Châu bắn lủng đầu, khiến cả người cậu ớn lạnh.
Khâu Ngôn Chí sờ đường viền khẩu súng trên tay, miễn cưỡng an lòng đôi chút.
Hôm nay Hạ Châu bảo cậu mang súng, cậu còn vùng vằng bảo không cần thiết, nhưng bây giờ cậu hận không thể vác theo quả lựu đạn trong người.
Hóa ra Khâu Ngôn Chí đang phải đối mặt với bug số 3, lý do duy nhất mà cậu dùng để tự an ủi mình chính là bug số 3 chỉ là một NPC bug, cùng lắm có tiền có thế. Khâu Ngôn Chí là người chơi có quyền sử dụng thẻ bài, sự tồn tại của cậu giống như hack vậy.
Mà nay cậu đã biết không phải chỉ có mình cậu có thể hack. Sự biến mất đột ngột của người nọ trong trường bắn thực sự rất kỳ lạ.
Trong thế giới trò chơi này, ngoài hiệu ứng thẻ bài, Khâu Ngôn Chí không thể nghĩ ra thứ gì khác có thể khiến một người bỗng nhiên biến mất như thế!?
Chẳng lẽ…… Bug số 3 cũng sử dụng thẻ bài sao?
Có điều gì đó chợt lóe lên trong đầu của Khâu Ngôn Chí, khiến cậu đứng hình ngay lập tức.
“Người chơi ba năm trước, tao nghi ngờ anh ta chưa chết.”
“Thật ra ngoài bảng điều khiển 3D kích hoạt bằng giọng nói thì bọn tôi còn thiết bị điều khiển thực thể, chức năng tương tự bảng điều khiển 3D của cậu.”
“Khi người chơi cuối cùng gặp tai nạn, trên người anh ta đang mang theo thiết bị điều khiển thực thể.”
“Dường như hai ngày trước tôi đã cảm ứng được tín hiệu từ thiết bị điều khiển thực thể đó.”
Những gì Đại Hoàng từng nói lại vang lên bên tai cậu.
“Đại Hoàng.” Khâu Ngôn Chí khẽ run rẩy.
Đại Hoàng bay ra: “Sao vậy?”
Khâu Ngôn Chí nhìn nó rồi nói: “Mày có nhận được tín hiệu nào từ thiết bị điều khiển thực thể kia nữa không?”
Động tác vỗ cánh của Đại Hoàng dừng lại một lúc, sau đó nó lắc đầu, nói: “Không có, sao vậy?”
Khâu Ngôn Chí nhìn Đại Hoàng, nói từng chữ: “Người chơi kia, có khả năng anh ta thật sự chưa chết.”
Đại Hoàng sửng sốt, nói: “Không, không thể nào.”
Bug số 3 có lẽ không phải là NPC, mà là người chơi.
Điện thoại của Khâu Ngôn Chí đột nhiên rung lên. Lại là một dãy số xa lạ kèm theo tin nhắn của gã kia.
[Mày thông minh hơn tao nghĩ đó, nhanh vậy đã đoán được.]
Gã đàn ông này vẫn đang theo dõi cậu!
Cậu nói gì, gã cũng biết ngay lập tức.
Khâu Ngôn Chí sởn da gà nhưng đầu óc càng sáng tỏ, nghiến răng trả lời: “Không phải mày cố ý để cho tao đoán ra à?”
[Sao nói vậy?]
Khâu Ngôn Chí: “Mày dùng thẻ để người kia biến mất trước mặt tao, thẻ ‘biến mất nhân vật phiền toái’ phải không? Hay thẻ ‘dịch chuyển trong vòng ba km’? Nếu người đã chết thì mày đâu phải lo chuyện bại lộ, cần gì lãng phí thẻ chứ, mày làm vậy là muốn thể hiện năng lực cho tao thấy thôi, không phải à?”
[Mày quả thật thông minh hơn tao nghĩ nhiều.]
Khâu Ngôn Chí: “Đồ ngu.”
Khâu Ngôn Chí: “Có bản lĩnh thì ra đây nói chuyện với tao, cứ trốn trong cống rãnh tính toán mấy chuyện xấu xa tào lao chết tiệt làm gì?”
Người nọ không trả lời cậu.
Ban đầu Khâu Ngôn Chí không biết bug số 3 là ai nên cứ lo lắng bất an, giờ biết rồi thì không còn sợ nữa mà chuyển sang tức giận.
Đều là người chơi như nhau, mắc gì bố phải sợ mày?
Sợ mày vì mày bị nhốt trong trò chơi này ba năm ư? Hay vì mày núp lùm làm mấy trò không thể ra ánh sáng?
Còn con mẹ nó theo dõi bố mày nữa chứ.
Khâu Ngôn Chí hỏi Đại Hoàng: “Đại Hoàng, trong số tất cả các thẻ bài, bao gồm thẻ VIP và thẻ ở sảnh, có cái nào dùng theo dõi người khác không?”
Đại Hoàng lắc đầu nói: “Không có thẻ nào mang chức năng đó hết!’
Nếu vậy thì chỉ còn thiết bị.
Ban nãy cậu nói chuyện với Đại Hoàng đều bị người nọ nghe thấy, vậy chắc chắn trên người cậu có gắn máy nghe trộm.
Khâu Ngôn Chí kiểm tra bản thân từ trên xuống dưới. Quần áo hôm nay thay ở nhà Hạ Châu nên sẽ không có vấn đề gì. Còn điện thoại và đồng hồ, cậu luôn mang theo điện thoại bên người, vì sự cố gần đây nên phải thay màn hình nhưng toàn bộ quá trình đều được tiến hành dưới mí mắt của cậu.
Nhưng chiếc đồng hồ trên tay cậu đã được đưa đi trùng tu cách đây hai tuần, lúc đó cậu còn bận làm việc ở công ty của Hạ Châu, không có thời gian đến lấy nên chiếc đồng hồ đó đã được cất giữ trong cửa hàng đó ba bốn ngày.
Nếu gã cố tình thì chừng ấy thời gian cũng đủ lắp máy nghe trộm mini vào chiếc đồng hồ này rồi.
Khâu Ngôn Chí nghĩ xong, lập tức tới chỗ bác sĩ mượn đồ nghề tháo đồng hồ ra coi thử. Quả nhiên Khâu Ngôn Chí phát hiện một cái máy nghe trộm mini bên trong.
Khâu Ngôn Chí bắt đầu hỏi thăm phụ mẫu tổ tiên gã đàn ông kia trước máy nghe nghiệp, phát huy triệt để cái mỏ khẩu nghiệp của mình, sau đó làm chút tác động vật lý rồi quăng nó vào thùng rác.
Khâu Ngôn Chí vẫn chưa yên tâm mà kiểm tra luôn điện thoại, nhưng cậu không biết cách tháo.
Cậu dứt khoát xông ra khỏi bệnh viện, tới cửa hàng di động gần nhất mua luôn điện thoại mới, thay sim và ném điện cũ vào thùng rác.
Mà trước khi vứt, cậu không quên tháo chiếc ốp lưng cùng tờ giấy ghi chú nhỏ, kẹp nó vào sau chiếc ốp lưng của điện thoại mới.
Bởi vì nhớ tới Hạ Châu vẫn còn đang phẫu thuật, nên cả quá trình Khâu Ngôn Chí chạy như vắt giò lên cổ, khi cậu thở hổn hển chạy thì phòng giải phẫu vẫn đóng cửa im lìm.
Khâu Ngôn Chí tiếp tục đợi bên ngoài phòng phẫu thuật, cậu dẫm từng bước lên đường kẻ gạch men sứ trắng, miệng thầm đếm số.
Đếm số càng ngày càng dài, nhưng Hạ Châu vẫn như cũ chưa ra.
Khâu Ngôn Chí ngó đồng hồ, nhíu mày.
Sao ca mổ kéo dài lâu vậy nhỉ? Vết thương nặng quá hả?
Khâu Ngôn Chí rất muốn đá văng cửa phòng phẫu thuật, lôi Hạ Châu ra khỏi bàn mổ rồi dùng thẻ trị thương để trị cho Hạ Châu.
May mắn là lúc Khâu Ngôn Chí nôn nóng chạy tới dòm khe cửa phòng phẫu thuật thì ca mổ cũng kết thúc.
Khâu Ngôn Chí cảm thấy bản thân rất kỳ lạ, hồi đợi ở bên ngoài thì tức giận, nôn nóng, bất an. Mà lúc nhìn thấy đôi mắt nhắm nghiền, khuôn mặt tái nhợt của Hạ Châu thì trái tim cậu bình lặng trở lại.
Mọi cảm xúc bồn chồn, bất an đều giống như thủy triều rút xuống hết.
Khâu Ngôn Chí bước tới ôn hoà hỏi bác sĩ chủ trị: “Bác sĩ, Hạ Châu sao rồi ạ?”
Bác sĩ tháo khẩu trang xuống, nói: “Bệnh nhân không bị thương chỗ hiểm, ca mổ cũng rất thành công, thuốc mê hết tác dụng thì cậu ta sẽ tỉnh.”
“Cảm ơn bác sĩ.”
Sau khi ra khỏi phòng phẫu thuật thì Hạ Châu được đẩy đến phòng bệnh bình thường, bác sĩ dặn dò vài điều cần chú ý rồi cũng rời đi.
Trong phòng bệnh chỉ còn hai người Khâu Ngôn Chí và Hạ Châu.
Khâu Ngôn Chí khẽ vén quần áo của Hạ Châu lên, chạm nhẹ vào miếng băng gạc.
Cậu gọi Đại Hoàng: “Đại Hoàng, tao muốn mua thẻ trị thương cho nhân vật phụ.”
Đại Hoàng bay ra ngoài: “Cậu chắc chứ? Vết thương của Hạ Châu dòm thì nặng nhưng nằm bệnh viện mười ngày nửa tháng là khỏi à.”
Khâu Ngôn Chí nhíu mày liếc Đại Hoàng: “Gì vậy Đại Hoàng? Không phải mày khoái tao tiêu tiền lắm à? Sao giờ lại cản tao?”
Đại Hoàng bay đến trước mặt cậu: “Thì tôi cũng lo vì số dư của cậu sắp cạn đáy rồi…”
Khâu Ngôn Chí: “Nín mỏ ngay, giờ tao muốn mua thẻ.”
Mua thẻ xong, một giọng nữ máy móc quen thuộc vang lên.
“Vui lòng nhập tên NPC muốn chữa trị…”
“Hạ Châu.”
“Đang ở trong quá trình chữa trị, xin chờ trong chốc lát.”
Khâu Ngôn Chí ngồi bên giường, lặng lẽ nhìn Hạ Châu trên giường bệnh.
Đúng lúc này, giọng nữ máy móc thông báo: “Chữa trị không thành công, xin hãy thử lại.”
Khâu Ngôn Chí sững người, cậu chớp mắt do dự nói: “…Thử lại.”
Bầu không khí trở nên yên tĩnh, Khâu Ngôn Chí gần như có thể nghe thấy âm thanh chuyển động của kim giây đồng hồ trên tường.
Giọng nữ máy móc lạnh lùng vang lên.
“Chữa trị thành công.”
Khâu Ngôn Chí cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cậu cẩn thận nâng một góc băng gạc trên bụng Hạ Châu, cúi xuống nghiêm túc nhìn. Khi xác nhận miệng vết thương không còn nữa thì mới nhẹ lòng, lột hết băng gạc ra.
Khâu Ngôn Chí nhìn làn da mịn màng bóng loáng của Hạ Châu, trong đầu bỗng nhiên xuất hiện cảnh tượng đẫm máu kia. Tim cậu đau thắt, lo sợ mà sờ eo Hạ Châu rồi úp mặt vào đó.
“Khâu Ngôn Chí, em đang làm gì vậy?”
Giọng Hạ Châu bỗng nhiên vang lên.
Khâu Ngôn Chí chậm rãi chớp mắt nhìn Hạ Châu, nói: “Em trị thương cho anh.”
Hạ Châu trầm mặc một hồi, nói: “Ý anh là…Em nằm ở trên eo anh làm gì?”
Khâu Ngôn Chí sửng sốt, đột nhiên mình vén quần áo của Hạ Châu còn áp mặt vào eo của người ta, trông chẳng khác gì tên biến thái.
Khâu Ngôn Chí đỏ mặt, vội vàng ngồi thẳng dậy sửa quần áo cho Hạ Châu, nói: “Em, em chỉ đang giúp anh kiểm tra vết thương thôi.”
Hạ Châu hỏi: “Em dùng thẻ trị thương sao?”
Khâu Ngôn Chí gật đầu.
“Quá lãng phí.” Hạ Châu nhíu mày, “Nếu muốn đối đầu với bug số 3 thì em phải tiết kiệm tiền, không thể lãng phí vậy được.”
Khâu Ngôn Chí lắc đầu, nói: “Xài cho anh thì đâu có lãng phí!”
Hạ Châu im lặng một lúc rồi nói:
“Khâu Ngôn Chí, em lại đây.”
Khâu Ngôn Chí không biết hắn muốn làm gì nhưng cậu vẫn nhích tới, hỏi: “Sao vậy?”
Hạ Châu đưa tay trái ra đặt sau đầu Khâu Ngôn Chí, đột nhiên ép cậu lại gần hắn hơn, khoảng cách giữa hai người có chút nguy hiểm, hơi thở ấm áp phả vào má nhau càng lúc càng dồn dập, chóp mũi của cả hai va chạm và tách ra theo từng nhịp thở.
Tim của Khâu Ngôn Chí đập nhanh như trống, đôi mắt của cậu mở to vì khẩn trương.
Đôi đồng tử đen nhánh của Hạ Châu như mực lắng đọng không thể hòa tan, hắn nhìn Khâu Ngôn Chí, nói:
“Khâu Ngôn Chí, hôm nay anh đã chắn đạn vì em.”
Hắn hơi ngừng, giọng khàn khàn như đang cố kìm chế gì đó, “Em phải trả ơn cho anh.”
Khâu Ngôn Chí: “Trả… Trả ơn như thế nào?”
Hạ Châu luồn năm ngón tay vào mái tóc đen mềm mại của Khâu Ngôn Chí, chậm rãi dùng sức.
Khâu Ngôn Chí nhào tới hôn hắn.