Chương : 24
Cả người Khương Xá cứng đờ, đại não nháy mắt trống rỗng.
Qua hồi lâu, hắn mới cúi đầu nâng mặt Lâm Gia lên, do dự, nghiêm túc, mờ mịt, giọng nói gần như nỉ non hỏi cậu: “Ông chủ bỏ trốn?”
Trong lòng bàn tay Lâm Gia vẫn còn nắm điếu thuốc Hầu tử đưa cho cậu, tay nắm thành quả đấm đến mức ngón tay trắng bệch, nhìn biểu tình của Khương Xá, cậu không nhịn được mà cả người phát run, dù vậy, cậu vẫn muốn đem sự thật tàn nhẫn này nói ra: “Đúng, bao gồm tớ, tất cả mọi người trong công trường đều không nhận được tiền.”
Mất đi đường lui, tương lai cũng biến mất.
Khương Xá kinh ngạc nhìn cậu, chậm rãi thả tay xuống, kinh hồn bạt vía.
Mà giọng nói của hắn trái lại rất bình tĩnh, “Xảy ra chuyện gì?”
Lâm Gia gian nan nhắm hai mắt lại, đem sự việc mà cậu nhìn thấy ở công trường nói ra tất cả, nhưng mà cậu còn chưa nói hết, Khương Xá đột ngột đứng lên, Lâm Gia hốt hoảng mở mắt nhìn hắn thì đã thấy hắn mở cửa ra, không khỏi hô thất thanh: “Cậu đi đâu vậy?”
Khương Xá ngừng bước, gắt gao nắm chốt cửa, cắn răng nghiến lợi nói: “Tớ không tin.”
“Sao cậu lại cố chấp như vậy?” Lâm Gia gần như muốn phát cáu, “Cậu không tin cái gì?”
Khương Xá quay đầu lại, hung tợn nhìn cậu: “Trải qua bao gian khổ đi tới ngày hôm nay, tớ không tin mọi việc sẽ tệ hơn, cũng không tin không còn lý do để tớ không phải trở về, tớ không cam lòng, tớ đi hỏi rõ giúp cậu, chờ tớ trở về.” Hắn đột nhiên kéo cửa ra, gió bên ngoài thổi vào vù vù, một giây trước bầu trời vẫn còn trong trẻo, một giây sau mây đen đã giăng kín, sắc trời một mảnh tối đen, mây đen nặng nề làm người ta nghẹt thở, Khương Xá giống như một cơn gió chạy trốn trên đường phố.
Hắn không nghe thấy bất kỳ âm thanh gì, càng không cảm giác được dạ dày thiêu đốt đau đớn.
Hắn không tin, cũng không cam lòng.
Việc nghĩa chẳng từ nan thế mà lại bị dồn vào đường cùng.
Nước mưa rơi xuống, Lâm Gia đuổi theo tới cửa, nhìn bóng lưng hắn dần dần biến mất ở bên trong màn mưa, không bước theo nữa, mặt không thay đổi im lặng hồi lâu, khoảnh khắc quay người trở vào nhà, cậu cuộn nắm đấm dữ dằn đập vào trên tường, một cái lại một cái, cho đến khi máu thịt lẫn lộn.
Cậu cũng không cam lòng, nhưng bọn họ đã tới bước đường cùng.
Tại sao A Xá không hiểu?
Thời điểm Khương Xá đi đến công trường, các công nhân đã vén tay áo lên chuẩn bị cùng nhân viên an ninh đánh nhau, cả người bị nước mưa thấm đến ướt đẫm, trời âm u, trên mặt mỗi người đều là lửa giận hung ác. Bọn họ có người trong nhà có năm, sáu đứa con, ngàn dặm xa xôi từ nông thôn đi lên thành phố làm công, bởi vì không có học vấn, chỉ có thể làm những việc này để lo toan cuộc sống, ở bên ngoài nhịn ăn nhịn mặc, cái gì cũng không dám mua, trong lòng chỉ có một niềm tin, muốn dành tiền để cho con cái cùng người nhà.
Bọn họ không có cơm ăn, người nhà cũng không có cơm ăn.
Khổ cực hơn một tháng cuối cùng lại không có gì cả.
Thỉnh thoảng có người bị đẩy ngã té lăn trên đất, liền bò lên tiếp tục, tình cảnh vô cùng hỗn loạn.
Khương Xá kìm nén một hơi chạy đến nơi đây, trên giày dính đầy bùn bẩn, bên cạnh bỗng nhiên có người vỗ hắn một cái, “Khương Xá?”
Quay đầu nhìn lại, là một người đàn ông trên mặt có rất nhiều nốt ruồi, mọi người đều gọi hắn là Lão Chí (*).
*chí: nốt ruồi (Cái này mình có giải thích rồi, nhắc lại một chút)
Lão Chí có ấn tượng rất sâu sắc với Khương Xá, “Anh rất thân với Lâm Gia, Lâm Gia không phải đi rồi sao, sao chú lại tới đây?”
Khương Xá im lặng nửa ngày, “Em đến hỏi rõ ràng giúp Lâm Gia.”
Dọc theo con đường đến đây, trong đầu lặp đi lặp lại đều là ánh mắt tuyệt vọng của Lâm Gia, nước mưa tích tách từng giọt đập vào trên mặt, hắn trái lại dần dần bình tĩnh lại, không có tiền cũng không sao, ít nhất, không thể để cho Lâm Gia khó chịu.
“Hỏi cái gì?” Lão Chí châm biếm mà nói một câu, dừng một chút, liền không nhịn được nhìn Khương Xá cảm khái, “Thật tốt.”
Hắn đã rất mệt mỏi, trên mặt trên tay đều bị trầy da, đấu tranh hồi lâu, những người bên trong đã nhiều lần nói rằng tiền đã được trao, nhưng bọn họ nửa phân tiền cũng không có.
Rất nhiều năm trước Lão Chí cũng đã trải qua chuyện tương tự, kết cục tám chín phần mười là đòi không được tiền.
Lâm Gia thật tốt, có một người anh em thay cậu đòi lẽ phải, hắn ra đi nhiều năm như vậy mà cũng chỉ dám nói mình ăn uống no đủ với người cùng quê hương, không dám kể khổ, người trong nhà còn trách hắn hơn nửa năm không về nhà một chuyến. Nhưng hắn làm sao mà trở lại đây? Trở về để cho người nhà nhìn thấy bộ dáng chán nản đau khổ của mình sao?
Nghĩ tới nghĩ lui, nước mắt Lão Chí liền rơi xuống, cuộc sống thật khổ.
Người đàn ông mấy chục tuổi trong nháy mắt khóc lên, lúc đầu trong miệng chỉ phát ra tiếng khóc nhỏ, dần dần trở thành gào khóc, vừa khóc vừa nói lên những việc từng trải trong mấy năm qua mà không có bất kỳ người nào chế nhạo hắn, càng không có bất kỳ người nào xem thường hắn.
Vóc dáng Khương Xá cao lớn, đã sắp cao hơn Lão Chí. Hắn cúi thấp đầu, giọng nói đè xuống rất thấp, như là cực kỳ cố gắng kiềm chế cái gì.
“Không báo cảnh sát sao?”
Lão Chí cũng cảm thấy được mình thất thố, xoa xoa nước mắt nói: “Ông chủ đã bỏ chạy, báo cảnh sát thì có ích gì?”
Nếu như bắt được mà đối phương nói không có tiền trả thì làm được gì đây?
Giọng điệu Khương Xá đột nhiên tăng cao, Lão Chí bỗng nhiên nhìn thấy ánh mắt kiên định không chút sợ sệt của hắn thì không khỏi sửng sốt.
“Báo cảnh sát đi, em chờ.”
“Chú không chờ được kết quả đâu.”
“Em không tin.”
“Cái này, cái này có gì mà không tin?”
Khương Xá cau mày mím môi môi, “Các anh cực khổ lâu như vậy, không thể không có kết quả, Lâm Gia cũng không thể không có gì cả.”
“Cái gì?” Lão Chí quên luôn cả khóc, nhịn không được mà cười nhạo, “Chú ngây thơ quá rồi.”
Khương Xá nắm chặt nắm đấm, con ngươi tựa hồ bùng lên ngọn lửa, cố chấp nói, “Còn chưa phải là kết thúc.”
“Chú đây là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ…”
Khương Xá xoay người, Lão Chí liền vội vàng hỏi hắn: “Chú đi đâu vậy?”
“Về nhà tìm Lâm Gia.” Hắn khẩn cấp muốn nói cho Lâm Gia, mọi chuyện còn chưa kết thúc, cho nên đừng khổ sở, còn có cơ hội.
Hắn sẽ cùng Lâm Gia trải qua mọi chuyện.
Mặc cho đói khổ, bất luận ra sao hắn cũng sẽ ở cạnh Lâm Gia.
Điều muốn hỏi đã hỏi rõ, đáp án chính là vẫn có một con đường sống, hi vọng vẫn còn ở đó.
Khương Xá vội vã chạy tới, vội vã rời đi, cả người đều là nước mưa lẫn mồ hôi ướt đẫm, dì Cảnh Trực dưới lầu nhìn bộ dạng hắn liền thét lên muốn cản lại, nhưng hắn đã bước vài bước vượt đến cửa phòng, nước nhỏ tong tong từ trên quần áo ướt nhẹp.
Cuối cùng lại đứng ở cửa không nhúc nhích.
Cúi thấp đầu, muốn đem tin tức tốt này lớn tiếng nói cho Lâm Gia biết, đôi môi run rẩy cong lên một độ cong, chính mình cũng cảm thấy nụ cười này khó coi biết bao, đây mà là tin tốt sao, hắn không thể tự lừa mình dối người được.
Hắn đứng trước cửa, ngón tay đã đặt trên tay cầm run run trắng bệch, trong con ngươi của hắn tựa hồ cất giấu một đầm nước biếc, gò má tinh xảo đẹp đẽ hơi có mấy phần ưu thương khổ sở. Khương Xá lúc này mới phát hiện, cho dù lúc hắn mặt đối với người khác dũng cảm kiên định ra sao thì khi đối mặt với Lâm Gia hắn vẫn không đủ dũng khí.
Kết quả việc này đã định sẽ làm Lâm Gia thất vọng.
Nhưng cuối cùng cũng không quá tệ.
Lòng Khương Xá chùng xuống, hắn luôn đặt hy vọng vào tương lai, lúc này không muốn cứ như vậy mà bỏ cuộc. Rất nhanh hắn lại kinh ngạc mà nhướn mày, một luồng khí vừa lạ vừa quen từ trong nhà tràn, chợt đẩy cửa ra, một luồng khí gay mũi liền phả vào mặt.
Trong phòng lượn lờ khói thuốc, động tác Khương Xá ngừng lại, chậm rãi tìm kiếm hình bóng Lâm Gia.
Cuối cùng hắn thấy được Lâm Gia khoanh chân híp mắt ngồi ở cạnh cửa.
“Cậu về rồi? Thế nào?”
Lòng Khương Xá phát lạnh, đóng cửa lại ngồi cạnh Lâm Gia, vai kề vai, quần áo của hắn ướt đẫm, tim cũng có chút lạnh.
“Báo cảnh sát, trước mắt hẳn là có thể bắt được.”
“Hẳn là?” Lâm Gia hung hăng hút một hơi thuốc, lại bị sặc không ngừng ho khan, Khương Xá vỗ vỗ lưng cậu, Lâm Gia ho một lúc mới đỏ viền mắt hỏi: “Cậu còn chưa chịu từ bỏ sao?”
Khương Xá không hề trả lời vấn đề này, chỉ hỏi cậu: “Cậu có còn nhớ có một năm, ở đó có một người bị ung thư phổi mà chết, cậu nói đời này sẽ không hút thuốc?”
Điếu thuốc trong tay Lâm Gia vừa vặn cháy hết, sau đó cậu chôn mặt giữa hai đầu gối, thống khổ nói: “Đời này tớ sẽ không bao giờ hút thuốc, đây là lần thứ nhất, cũng là một lần cuối cùng.”
Chỉ cần ngửi thấy được mùi thuốc lá, cậu sẽ nhớ tới tất cả mọi việc xảy ra trong ngày hôm nay.
Khương Xá ôm cậu, cằm nhẹ nhàng cọ lên tóc cậu, “Lâm Gia, tiền không có cũng không sao, cậu còn có tớ, huống hồ, không chừng có thể xoay chuyển tình thế. Tớ có thể nhẫn nhịn, cái gì cũng có thể ăn.”
Cả người Lâm Gia run lên, chỉ chốc lát liền truyền đến tiếng khóc đè nén.
Khương Xá ôm cậu không buông tay, nói: “Tớ không tin chúng ta đi tới đường cùng, tớ đã nói với cậu, kỳ thực tớ vẫn cảm thấy, chỉ cần cùng với cậu, cái gì tớ cũng làm được.”
“A Xá, tớ không được.”
“Vậy cậu lẽ nào có thể chịu đựng người khác quyết tâm làm được mà mình lại không?”
Khương Xá rũ mắt, cho dù nước mắt gợn sóng thế nhưng trong con ngươi vẫn cứ mang theo ánh sáng chói mắt, hắn luôn tràn trề hy vọng như vậy.
Mãi đến lúc Lâm Gia nói ra một câu, ánh sáng trong mắt hắn mới hoàn toàn ảm đạm đi, như người máy bị cắt đứt nguồn điện, hoàn toàn tê liệt.
“Tớ cái gì cũng không làm được.”
À, hắn quên mất, hắn bằng lòng chịu khổ, nhưng Lâm Gia e rằng sẽ không bằng lòng.
Dù sao ngay từ lúc bắt đầu, chính hắn mang Lâm Gia đi theo.
Lâm Gia không phải hắn, hắn không phải Lâm Gia.
Khương Xá nhắm mắt lại, che giấu tất cả mất mác, gần như nỉ non mà nói một câu.
“Được rồi, quay về đi.”
D: Đi được 1/2 chặng đường roài *tung bông*
A: Con mẹ D điên thật rồi!!!
Qua hồi lâu, hắn mới cúi đầu nâng mặt Lâm Gia lên, do dự, nghiêm túc, mờ mịt, giọng nói gần như nỉ non hỏi cậu: “Ông chủ bỏ trốn?”
Trong lòng bàn tay Lâm Gia vẫn còn nắm điếu thuốc Hầu tử đưa cho cậu, tay nắm thành quả đấm đến mức ngón tay trắng bệch, nhìn biểu tình của Khương Xá, cậu không nhịn được mà cả người phát run, dù vậy, cậu vẫn muốn đem sự thật tàn nhẫn này nói ra: “Đúng, bao gồm tớ, tất cả mọi người trong công trường đều không nhận được tiền.”
Mất đi đường lui, tương lai cũng biến mất.
Khương Xá kinh ngạc nhìn cậu, chậm rãi thả tay xuống, kinh hồn bạt vía.
Mà giọng nói của hắn trái lại rất bình tĩnh, “Xảy ra chuyện gì?”
Lâm Gia gian nan nhắm hai mắt lại, đem sự việc mà cậu nhìn thấy ở công trường nói ra tất cả, nhưng mà cậu còn chưa nói hết, Khương Xá đột ngột đứng lên, Lâm Gia hốt hoảng mở mắt nhìn hắn thì đã thấy hắn mở cửa ra, không khỏi hô thất thanh: “Cậu đi đâu vậy?”
Khương Xá ngừng bước, gắt gao nắm chốt cửa, cắn răng nghiến lợi nói: “Tớ không tin.”
“Sao cậu lại cố chấp như vậy?” Lâm Gia gần như muốn phát cáu, “Cậu không tin cái gì?”
Khương Xá quay đầu lại, hung tợn nhìn cậu: “Trải qua bao gian khổ đi tới ngày hôm nay, tớ không tin mọi việc sẽ tệ hơn, cũng không tin không còn lý do để tớ không phải trở về, tớ không cam lòng, tớ đi hỏi rõ giúp cậu, chờ tớ trở về.” Hắn đột nhiên kéo cửa ra, gió bên ngoài thổi vào vù vù, một giây trước bầu trời vẫn còn trong trẻo, một giây sau mây đen đã giăng kín, sắc trời một mảnh tối đen, mây đen nặng nề làm người ta nghẹt thở, Khương Xá giống như một cơn gió chạy trốn trên đường phố.
Hắn không nghe thấy bất kỳ âm thanh gì, càng không cảm giác được dạ dày thiêu đốt đau đớn.
Hắn không tin, cũng không cam lòng.
Việc nghĩa chẳng từ nan thế mà lại bị dồn vào đường cùng.
Nước mưa rơi xuống, Lâm Gia đuổi theo tới cửa, nhìn bóng lưng hắn dần dần biến mất ở bên trong màn mưa, không bước theo nữa, mặt không thay đổi im lặng hồi lâu, khoảnh khắc quay người trở vào nhà, cậu cuộn nắm đấm dữ dằn đập vào trên tường, một cái lại một cái, cho đến khi máu thịt lẫn lộn.
Cậu cũng không cam lòng, nhưng bọn họ đã tới bước đường cùng.
Tại sao A Xá không hiểu?
Thời điểm Khương Xá đi đến công trường, các công nhân đã vén tay áo lên chuẩn bị cùng nhân viên an ninh đánh nhau, cả người bị nước mưa thấm đến ướt đẫm, trời âm u, trên mặt mỗi người đều là lửa giận hung ác. Bọn họ có người trong nhà có năm, sáu đứa con, ngàn dặm xa xôi từ nông thôn đi lên thành phố làm công, bởi vì không có học vấn, chỉ có thể làm những việc này để lo toan cuộc sống, ở bên ngoài nhịn ăn nhịn mặc, cái gì cũng không dám mua, trong lòng chỉ có một niềm tin, muốn dành tiền để cho con cái cùng người nhà.
Bọn họ không có cơm ăn, người nhà cũng không có cơm ăn.
Khổ cực hơn một tháng cuối cùng lại không có gì cả.
Thỉnh thoảng có người bị đẩy ngã té lăn trên đất, liền bò lên tiếp tục, tình cảnh vô cùng hỗn loạn.
Khương Xá kìm nén một hơi chạy đến nơi đây, trên giày dính đầy bùn bẩn, bên cạnh bỗng nhiên có người vỗ hắn một cái, “Khương Xá?”
Quay đầu nhìn lại, là một người đàn ông trên mặt có rất nhiều nốt ruồi, mọi người đều gọi hắn là Lão Chí (*).
*chí: nốt ruồi (Cái này mình có giải thích rồi, nhắc lại một chút)
Lão Chí có ấn tượng rất sâu sắc với Khương Xá, “Anh rất thân với Lâm Gia, Lâm Gia không phải đi rồi sao, sao chú lại tới đây?”
Khương Xá im lặng nửa ngày, “Em đến hỏi rõ ràng giúp Lâm Gia.”
Dọc theo con đường đến đây, trong đầu lặp đi lặp lại đều là ánh mắt tuyệt vọng của Lâm Gia, nước mưa tích tách từng giọt đập vào trên mặt, hắn trái lại dần dần bình tĩnh lại, không có tiền cũng không sao, ít nhất, không thể để cho Lâm Gia khó chịu.
“Hỏi cái gì?” Lão Chí châm biếm mà nói một câu, dừng một chút, liền không nhịn được nhìn Khương Xá cảm khái, “Thật tốt.”
Hắn đã rất mệt mỏi, trên mặt trên tay đều bị trầy da, đấu tranh hồi lâu, những người bên trong đã nhiều lần nói rằng tiền đã được trao, nhưng bọn họ nửa phân tiền cũng không có.
Rất nhiều năm trước Lão Chí cũng đã trải qua chuyện tương tự, kết cục tám chín phần mười là đòi không được tiền.
Lâm Gia thật tốt, có một người anh em thay cậu đòi lẽ phải, hắn ra đi nhiều năm như vậy mà cũng chỉ dám nói mình ăn uống no đủ với người cùng quê hương, không dám kể khổ, người trong nhà còn trách hắn hơn nửa năm không về nhà một chuyến. Nhưng hắn làm sao mà trở lại đây? Trở về để cho người nhà nhìn thấy bộ dáng chán nản đau khổ của mình sao?
Nghĩ tới nghĩ lui, nước mắt Lão Chí liền rơi xuống, cuộc sống thật khổ.
Người đàn ông mấy chục tuổi trong nháy mắt khóc lên, lúc đầu trong miệng chỉ phát ra tiếng khóc nhỏ, dần dần trở thành gào khóc, vừa khóc vừa nói lên những việc từng trải trong mấy năm qua mà không có bất kỳ người nào chế nhạo hắn, càng không có bất kỳ người nào xem thường hắn.
Vóc dáng Khương Xá cao lớn, đã sắp cao hơn Lão Chí. Hắn cúi thấp đầu, giọng nói đè xuống rất thấp, như là cực kỳ cố gắng kiềm chế cái gì.
“Không báo cảnh sát sao?”
Lão Chí cũng cảm thấy được mình thất thố, xoa xoa nước mắt nói: “Ông chủ đã bỏ chạy, báo cảnh sát thì có ích gì?”
Nếu như bắt được mà đối phương nói không có tiền trả thì làm được gì đây?
Giọng điệu Khương Xá đột nhiên tăng cao, Lão Chí bỗng nhiên nhìn thấy ánh mắt kiên định không chút sợ sệt của hắn thì không khỏi sửng sốt.
“Báo cảnh sát đi, em chờ.”
“Chú không chờ được kết quả đâu.”
“Em không tin.”
“Cái này, cái này có gì mà không tin?”
Khương Xá cau mày mím môi môi, “Các anh cực khổ lâu như vậy, không thể không có kết quả, Lâm Gia cũng không thể không có gì cả.”
“Cái gì?” Lão Chí quên luôn cả khóc, nhịn không được mà cười nhạo, “Chú ngây thơ quá rồi.”
Khương Xá nắm chặt nắm đấm, con ngươi tựa hồ bùng lên ngọn lửa, cố chấp nói, “Còn chưa phải là kết thúc.”
“Chú đây là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ…”
Khương Xá xoay người, Lão Chí liền vội vàng hỏi hắn: “Chú đi đâu vậy?”
“Về nhà tìm Lâm Gia.” Hắn khẩn cấp muốn nói cho Lâm Gia, mọi chuyện còn chưa kết thúc, cho nên đừng khổ sở, còn có cơ hội.
Hắn sẽ cùng Lâm Gia trải qua mọi chuyện.
Mặc cho đói khổ, bất luận ra sao hắn cũng sẽ ở cạnh Lâm Gia.
Điều muốn hỏi đã hỏi rõ, đáp án chính là vẫn có một con đường sống, hi vọng vẫn còn ở đó.
Khương Xá vội vã chạy tới, vội vã rời đi, cả người đều là nước mưa lẫn mồ hôi ướt đẫm, dì Cảnh Trực dưới lầu nhìn bộ dạng hắn liền thét lên muốn cản lại, nhưng hắn đã bước vài bước vượt đến cửa phòng, nước nhỏ tong tong từ trên quần áo ướt nhẹp.
Cuối cùng lại đứng ở cửa không nhúc nhích.
Cúi thấp đầu, muốn đem tin tức tốt này lớn tiếng nói cho Lâm Gia biết, đôi môi run rẩy cong lên một độ cong, chính mình cũng cảm thấy nụ cười này khó coi biết bao, đây mà là tin tốt sao, hắn không thể tự lừa mình dối người được.
Hắn đứng trước cửa, ngón tay đã đặt trên tay cầm run run trắng bệch, trong con ngươi của hắn tựa hồ cất giấu một đầm nước biếc, gò má tinh xảo đẹp đẽ hơi có mấy phần ưu thương khổ sở. Khương Xá lúc này mới phát hiện, cho dù lúc hắn mặt đối với người khác dũng cảm kiên định ra sao thì khi đối mặt với Lâm Gia hắn vẫn không đủ dũng khí.
Kết quả việc này đã định sẽ làm Lâm Gia thất vọng.
Nhưng cuối cùng cũng không quá tệ.
Lòng Khương Xá chùng xuống, hắn luôn đặt hy vọng vào tương lai, lúc này không muốn cứ như vậy mà bỏ cuộc. Rất nhanh hắn lại kinh ngạc mà nhướn mày, một luồng khí vừa lạ vừa quen từ trong nhà tràn, chợt đẩy cửa ra, một luồng khí gay mũi liền phả vào mặt.
Trong phòng lượn lờ khói thuốc, động tác Khương Xá ngừng lại, chậm rãi tìm kiếm hình bóng Lâm Gia.
Cuối cùng hắn thấy được Lâm Gia khoanh chân híp mắt ngồi ở cạnh cửa.
“Cậu về rồi? Thế nào?”
Lòng Khương Xá phát lạnh, đóng cửa lại ngồi cạnh Lâm Gia, vai kề vai, quần áo của hắn ướt đẫm, tim cũng có chút lạnh.
“Báo cảnh sát, trước mắt hẳn là có thể bắt được.”
“Hẳn là?” Lâm Gia hung hăng hút một hơi thuốc, lại bị sặc không ngừng ho khan, Khương Xá vỗ vỗ lưng cậu, Lâm Gia ho một lúc mới đỏ viền mắt hỏi: “Cậu còn chưa chịu từ bỏ sao?”
Khương Xá không hề trả lời vấn đề này, chỉ hỏi cậu: “Cậu có còn nhớ có một năm, ở đó có một người bị ung thư phổi mà chết, cậu nói đời này sẽ không hút thuốc?”
Điếu thuốc trong tay Lâm Gia vừa vặn cháy hết, sau đó cậu chôn mặt giữa hai đầu gối, thống khổ nói: “Đời này tớ sẽ không bao giờ hút thuốc, đây là lần thứ nhất, cũng là một lần cuối cùng.”
Chỉ cần ngửi thấy được mùi thuốc lá, cậu sẽ nhớ tới tất cả mọi việc xảy ra trong ngày hôm nay.
Khương Xá ôm cậu, cằm nhẹ nhàng cọ lên tóc cậu, “Lâm Gia, tiền không có cũng không sao, cậu còn có tớ, huống hồ, không chừng có thể xoay chuyển tình thế. Tớ có thể nhẫn nhịn, cái gì cũng có thể ăn.”
Cả người Lâm Gia run lên, chỉ chốc lát liền truyền đến tiếng khóc đè nén.
Khương Xá ôm cậu không buông tay, nói: “Tớ không tin chúng ta đi tới đường cùng, tớ đã nói với cậu, kỳ thực tớ vẫn cảm thấy, chỉ cần cùng với cậu, cái gì tớ cũng làm được.”
“A Xá, tớ không được.”
“Vậy cậu lẽ nào có thể chịu đựng người khác quyết tâm làm được mà mình lại không?”
Khương Xá rũ mắt, cho dù nước mắt gợn sóng thế nhưng trong con ngươi vẫn cứ mang theo ánh sáng chói mắt, hắn luôn tràn trề hy vọng như vậy.
Mãi đến lúc Lâm Gia nói ra một câu, ánh sáng trong mắt hắn mới hoàn toàn ảm đạm đi, như người máy bị cắt đứt nguồn điện, hoàn toàn tê liệt.
“Tớ cái gì cũng không làm được.”
À, hắn quên mất, hắn bằng lòng chịu khổ, nhưng Lâm Gia e rằng sẽ không bằng lòng.
Dù sao ngay từ lúc bắt đầu, chính hắn mang Lâm Gia đi theo.
Lâm Gia không phải hắn, hắn không phải Lâm Gia.
Khương Xá nhắm mắt lại, che giấu tất cả mất mác, gần như nỉ non mà nói một câu.
“Được rồi, quay về đi.”
D: Đi được 1/2 chặng đường roài *tung bông*
A: Con mẹ D điên thật rồi!!!