Chương : 22
Khương Xá lật tung hành lý của mình, tên trộm kia một phân tiền cũng không để lại cho bọn họ, chút ít phí sinh hoạt còn sót lại cũng bị cướp sạch sành sanh.
Hắn cảm thấy dạ dày có chút đau.
Một luồng cảm giác mát mẻ từ lòng bàn chân truyền lên, hắn quay đầu nhìn lại, Lâm Gia gắt gao nhìn chằm chằm túi hành lý, tựa như phát điên mà đem đồ vật bên trong bới ra, lăn qua lộn lại tìm kiếm cái gì đó, trong miệng không ngừng lẩm bẩm đồ vật của mình không thấy đâu nữa.
Khương Xá nuốt một ngụm nước bọt, im lặng đóng cửa lại.
Động tác của hắn rất chậm, kèm theo giọng nói tuyệt vọng của Lâm Gia, mỗi một bước đi đều đặc biệt mê man.
Làm sao bây giờ?
Tiền không còn, rõ ràng vừa nãy, bọn họ đã bàn xong kế hoạch sau phải làm gì.
Hắn đứng ở cửa, nhìn bóng lưng Lâm Gia mà trầm tư.
Sau đó Lâm Gia bất động, quỳ trên mặt đất, trong tay cầm một ít đồ vật còn sót lại trong túi hành lý, cúi thấp đầu cả người vô lực, tựa hồ rốt cuộc cũng từ bỏ tìm kiếm.
Khương Xá phục hồi lại tinh thần, âm thầm cắn răng, đi tới quỳ xuống, từ sau lưng ôm lấy cậu.
“Cậu mất cái gì?”
“Một cái khuyên tai.”
“Khuyên tai nào?”
Sinh nhật năm ngoái, cậu tặng cho tớ.
Lâm Gia há miệng, sau đó cậu cảm giác được cả người Khương Xá run rẩy, vì vậy cậu lắc lắc đầu, nói mà không có biểu cảm gì: “Không phải thứ quan trọng gì.”
Người như bọn họ, chưa bao giờ để ý đến sinh nhật của mình, càng khỏi nói đến tặng quà, nhưng một ngày nào đó của năm ngoái, Khương Xá bỗng nhiên cho cậu một cái khuyên tai. Lâm Gia cùng Khương Xá đều tuổi hổ, mặt trên cái khuyên tai kia đính một con hổ nhỏ, trước đây Khương Xá luôn đeo, có thể nói là cả cuộc đời mười mấy năm qua đều gắn liền với nó, là món đồ đeo trên người quý trọng nhất.
Gần như là chưa từng rời thân.
Nhưng mà hắn lại đem cái khuyên tai này đưa cho Lâm Gia, bởi vì đó là sinh nhật của cậu, cảm ơn Lâm Gia mười mấy năm qua luôn cạnh hắn. Hắn nói, Lâm Gia so với cái khuyên tai này quan trọng hơn.
Trước giờ Lâm Gia đều cất cái khuyên tai này ở nơi bí mật, chính mình cũng không nỡ lấy ra nhìn, chỉ sợ sẽ làm hư nó.
Nhưng bây giờ vật quan trọng như vậy mất rồi, đầu óc Lâm Gia trống rỗng, cả người phát lạnh.
Cậu không muốn đem chuyện này nói cho Khương Xá.
Cái khuyên tai kia, đối Khương Xá mà nói cũng vô cùng quan trọng.
Ánh sáng trước mắt như biến mất, mặc cậu làm cách gì cũng không thể ngăn cản ánh sáng còn sót lại dần dần trôi qua khỏi tay.
Khương Xá không chịu từ bỏ.
“Lâm Gia.”
“Ừm.” Lâm Gia cảm giác được cánh tay của hắn đang phát run.
“May là số tiền còn lại của chúng ta không nhiều, bị trộm cũng không gây ra nhiều tổn thất lớn.” Khương Xá cười một tiếng, tiếng cười như bị ai bóp lấy cổ họng, “Huống hồ, ngày mai công trường bên kia lại phát lương, vào lúc này bị trộm tiền, kỳ thực chúng ta cũng rất may mắn.”
Nói xong, hắn liền đem mặt chôn ở trên vai Lâm Gia, giống như khóc không ra tiếng.
Lý trí Lâm Gia dần dần trở lại, cậu xoay người ôm lấy Khương Xá, mấy giọt nước mắt kìm nén nãy giờ liền rơi xuống.
Khóe môi run run muốn cười, nụ cười còn khó coi hơn so với khóc.
“Ừ, chúng ta rất may mắn. A Xá, tớ không sao, vừa nãy tớ biểu hiện hơi quá, dù sao cũng là lần đầu gặp tên trộm đáng ghét như thế nên bị chọc tức.”
“Chúng ta ngày mai đi báo cảnh sát, tìm lại đồ bị mất trở về.” Khương Xá có chút trẻ con mà nói, “Bắt được tên trộm sẽ đánh hắn một trận.”
“Được, tớ giữ chân của hắn, cậu phụ trách đánh hắn, đánh vào chỗ đau ấy.”
“Lỡ như cảnh sát ngăn chúng ta lại thì làm sao bây giờ?”
“Vậy thì ra sau cục cảnh sát, trùm bao tải đánh.”
Từ thiên đường rơi xuống địa ngục chỉ là chuyện trong nháy mắt.
Sau khi tỉnh táo lại vẫn là nên làm cái gì thì làm cái đó, chỉ có điều nhìn đống đồ ăn mua về, rốt cuộc cũng không còn tâm tình vui sướng. Bọn họ im lặng làm cơm trong phòng bếp, im lặng sắp xếp lại căn phòng, ai cũng không nói gì, ai cũng không còn tâm tình vui đùa.
Vợ chồng dì Cảnh Trực rất muộn mới trở về, Khương Xá ra ngoài nói chuyện này cho họ biết, dì Cảnh Trực nghe xong liền vội vàng hỏi bọn họ có sao không.
Khương Xá suy nghĩ một chút, không còn gì để nói, nói câu không có chuyện gì liền trở về.
Dì Cảnh Trực nhìn bóng lưng thon dài của hắn, cảm thấy rất buồn phiền, “Ngày hôm nay Khương Xá nói chuyện đều không cười, thằng bé này trước đây rất đáng yêu, nhìn nó liền cảm thấy dương quang xán lạn (*), tên trộm này cũng thực là thiếu đạo đức!”
(* nguyên văn 阳光灿烂, mình hay đọc đam mỹ cũng thấy để là dương quang xán lạn mà không biết dịch ra như nào nữa QAQ)
Lý Tín Điền mở cửa nhà mình, sắc mặt cũng khó coi, “Xem thử nhà chúng ta có bị trộm không đi.”
Lâm Gia nằm trên giường, không nhịn được mà nghĩ nếu lục lại túi hành lý một lần nữa có khi sẽ tìm được cái khuyên tai kia. Khương Xá trở về, im lặng nằm dài trên giường, thân thể cuộn lại một cục.
Cậu nhớ tới Khương Xá lúc còn rất nhỏ, lúc chưa quen biết cậu, khi bị người lớn mắng thì buổi tối đi ngủ cũng là trốn trong chăn cuộn người lại thành một cục.
Biểu tình Lâm Gia có chút thống khổ vặn vẹo, ôm Khương Xá thật chặt, trong đầu từng lần từng lần một nhớ lại cảnh lúc mình ra cửa.
Đều là lỗi của cậu, là cậu chưa đóng cửa.
Cậu chẳng những không bảo vệ tốt Khương Xá mà còn gây phiền phức cho hắn.
Trong chăn rất nhanh liền ấm lên, Lâm Gia chốc chốc lại vuốt ve phía sau lưng Khương Xá, thân thể Khương Xá từ từ duỗi ra, chậm rãi ôm lấy Lâm Gia, sau đó ôm trọn Lâm Gia vào trong lòng.
Lâm Gia nhìn thấy Khương Xá lúc mơ cũng cau chặt mày, có chút không rõ, có chút mờ mịt, lại có chút luống cuống.
Hắn cũng bị tổn thương nhưng lại ở trước mặt Lâm Gia cố gắng bình tĩnh mà an ủi Lâm Gia.
Khuôn mặt tuấn tú còn mang theo nét ngây ngô của trẻ con, lúc ngủ tựa hồ tản ra mùi sữa nhàn nhạt, bất cứ lúc nào Lâm Gia cũng luôn cảm thấy Khương Xá vô cùng đáng yêu, hiện tại cũng như vậy.
Nhưng bây giờ cậu không có tâm tình thưởng thức, nghĩ đến chiếc khuyên tai bị mất lại cảm thấy trong lòng trống rỗng, cũng cảm thấy có chút tuyệt vọng.
Đáng sợ hơn chính là, tất cả những thứ này chỉ mới là bắt đầu.
Lâm Gia ở trong công trường làm ba mươi mấy ngày, trình độ chăm chỉ không thua kém bất cứ người nào, thậm chí có thể nói là liều mạng.
Nhưng mà hôm nay lúc cậu đi đến công trường, tất cả công nhân đều nổi giận đùng đùng tập trung trước cửa, âm thanh gào thét gần như muốn chấn động chân trời, tình cảnh hỗn loạn, vẻ mặt mỗi người đều âm u, ánh mắt đáng sợ.
Có người lôi ra một tấm biểu ngữ (*) có viết mấy chữ bằng máu trên đó: Trả lại tiền mồ hôi nước mắt! Nhìn mà giật mình.
(*) Tấm băng có viết khẩu hiệu căng ở nơi công cộng hoặc đem đi biểu tình.
Lâm Gia đến trễ một chút nên không rõ có chuyện gì xảy ra.
Hầu Tử nhìn thấy cậu, rốt cuộc không còn cợt nhả như thường ngày, trái lại đưa cho cậu một điếu thuốc. Lâm Gia mím mím môi, trực giác nói cho cậu biết rằng đây không phải chuyện tốt đẹp gì.
Sau đó cậu nhìn thấy Lão Chí bị bảo an phía trước mạnh mẽ đẩy ngã xuống đất, ai cũng không dìu hắn, dồn dập chen chúc về phía trước. Lão Chí cắn răng giãy dụa trên đất, đôi mắt hoàn toàn đỏ ngầu, tựa như không muốn sống bò lên trước mặt rống to.
Lâm Gia có chút không hiểu, Hầu Tử nhìn cậu sững sờ, liền đem thuốc cưỡng ép nhét vào trong tay cậu.
“Hút điếu thuốc đi, Lâm Gia, ông chủ bỏ trốn, tiền công khả năng không nhận được, hút điếu thuốc cho bình tĩnh.”
Trong phút chốc, trong đầu Lâm Gia trống rỗng.
Cậu tựa hồ nghe thấy tiếng vỡ vụn của vật gì trong lòng.
Hắn cảm thấy dạ dày có chút đau.
Một luồng cảm giác mát mẻ từ lòng bàn chân truyền lên, hắn quay đầu nhìn lại, Lâm Gia gắt gao nhìn chằm chằm túi hành lý, tựa như phát điên mà đem đồ vật bên trong bới ra, lăn qua lộn lại tìm kiếm cái gì đó, trong miệng không ngừng lẩm bẩm đồ vật của mình không thấy đâu nữa.
Khương Xá nuốt một ngụm nước bọt, im lặng đóng cửa lại.
Động tác của hắn rất chậm, kèm theo giọng nói tuyệt vọng của Lâm Gia, mỗi một bước đi đều đặc biệt mê man.
Làm sao bây giờ?
Tiền không còn, rõ ràng vừa nãy, bọn họ đã bàn xong kế hoạch sau phải làm gì.
Hắn đứng ở cửa, nhìn bóng lưng Lâm Gia mà trầm tư.
Sau đó Lâm Gia bất động, quỳ trên mặt đất, trong tay cầm một ít đồ vật còn sót lại trong túi hành lý, cúi thấp đầu cả người vô lực, tựa hồ rốt cuộc cũng từ bỏ tìm kiếm.
Khương Xá phục hồi lại tinh thần, âm thầm cắn răng, đi tới quỳ xuống, từ sau lưng ôm lấy cậu.
“Cậu mất cái gì?”
“Một cái khuyên tai.”
“Khuyên tai nào?”
Sinh nhật năm ngoái, cậu tặng cho tớ.
Lâm Gia há miệng, sau đó cậu cảm giác được cả người Khương Xá run rẩy, vì vậy cậu lắc lắc đầu, nói mà không có biểu cảm gì: “Không phải thứ quan trọng gì.”
Người như bọn họ, chưa bao giờ để ý đến sinh nhật của mình, càng khỏi nói đến tặng quà, nhưng một ngày nào đó của năm ngoái, Khương Xá bỗng nhiên cho cậu một cái khuyên tai. Lâm Gia cùng Khương Xá đều tuổi hổ, mặt trên cái khuyên tai kia đính một con hổ nhỏ, trước đây Khương Xá luôn đeo, có thể nói là cả cuộc đời mười mấy năm qua đều gắn liền với nó, là món đồ đeo trên người quý trọng nhất.
Gần như là chưa từng rời thân.
Nhưng mà hắn lại đem cái khuyên tai này đưa cho Lâm Gia, bởi vì đó là sinh nhật của cậu, cảm ơn Lâm Gia mười mấy năm qua luôn cạnh hắn. Hắn nói, Lâm Gia so với cái khuyên tai này quan trọng hơn.
Trước giờ Lâm Gia đều cất cái khuyên tai này ở nơi bí mật, chính mình cũng không nỡ lấy ra nhìn, chỉ sợ sẽ làm hư nó.
Nhưng bây giờ vật quan trọng như vậy mất rồi, đầu óc Lâm Gia trống rỗng, cả người phát lạnh.
Cậu không muốn đem chuyện này nói cho Khương Xá.
Cái khuyên tai kia, đối Khương Xá mà nói cũng vô cùng quan trọng.
Ánh sáng trước mắt như biến mất, mặc cậu làm cách gì cũng không thể ngăn cản ánh sáng còn sót lại dần dần trôi qua khỏi tay.
Khương Xá không chịu từ bỏ.
“Lâm Gia.”
“Ừm.” Lâm Gia cảm giác được cánh tay của hắn đang phát run.
“May là số tiền còn lại của chúng ta không nhiều, bị trộm cũng không gây ra nhiều tổn thất lớn.” Khương Xá cười một tiếng, tiếng cười như bị ai bóp lấy cổ họng, “Huống hồ, ngày mai công trường bên kia lại phát lương, vào lúc này bị trộm tiền, kỳ thực chúng ta cũng rất may mắn.”
Nói xong, hắn liền đem mặt chôn ở trên vai Lâm Gia, giống như khóc không ra tiếng.
Lý trí Lâm Gia dần dần trở lại, cậu xoay người ôm lấy Khương Xá, mấy giọt nước mắt kìm nén nãy giờ liền rơi xuống.
Khóe môi run run muốn cười, nụ cười còn khó coi hơn so với khóc.
“Ừ, chúng ta rất may mắn. A Xá, tớ không sao, vừa nãy tớ biểu hiện hơi quá, dù sao cũng là lần đầu gặp tên trộm đáng ghét như thế nên bị chọc tức.”
“Chúng ta ngày mai đi báo cảnh sát, tìm lại đồ bị mất trở về.” Khương Xá có chút trẻ con mà nói, “Bắt được tên trộm sẽ đánh hắn một trận.”
“Được, tớ giữ chân của hắn, cậu phụ trách đánh hắn, đánh vào chỗ đau ấy.”
“Lỡ như cảnh sát ngăn chúng ta lại thì làm sao bây giờ?”
“Vậy thì ra sau cục cảnh sát, trùm bao tải đánh.”
Từ thiên đường rơi xuống địa ngục chỉ là chuyện trong nháy mắt.
Sau khi tỉnh táo lại vẫn là nên làm cái gì thì làm cái đó, chỉ có điều nhìn đống đồ ăn mua về, rốt cuộc cũng không còn tâm tình vui sướng. Bọn họ im lặng làm cơm trong phòng bếp, im lặng sắp xếp lại căn phòng, ai cũng không nói gì, ai cũng không còn tâm tình vui đùa.
Vợ chồng dì Cảnh Trực rất muộn mới trở về, Khương Xá ra ngoài nói chuyện này cho họ biết, dì Cảnh Trực nghe xong liền vội vàng hỏi bọn họ có sao không.
Khương Xá suy nghĩ một chút, không còn gì để nói, nói câu không có chuyện gì liền trở về.
Dì Cảnh Trực nhìn bóng lưng thon dài của hắn, cảm thấy rất buồn phiền, “Ngày hôm nay Khương Xá nói chuyện đều không cười, thằng bé này trước đây rất đáng yêu, nhìn nó liền cảm thấy dương quang xán lạn (*), tên trộm này cũng thực là thiếu đạo đức!”
(* nguyên văn 阳光灿烂, mình hay đọc đam mỹ cũng thấy để là dương quang xán lạn mà không biết dịch ra như nào nữa QAQ)
Lý Tín Điền mở cửa nhà mình, sắc mặt cũng khó coi, “Xem thử nhà chúng ta có bị trộm không đi.”
Lâm Gia nằm trên giường, không nhịn được mà nghĩ nếu lục lại túi hành lý một lần nữa có khi sẽ tìm được cái khuyên tai kia. Khương Xá trở về, im lặng nằm dài trên giường, thân thể cuộn lại một cục.
Cậu nhớ tới Khương Xá lúc còn rất nhỏ, lúc chưa quen biết cậu, khi bị người lớn mắng thì buổi tối đi ngủ cũng là trốn trong chăn cuộn người lại thành một cục.
Biểu tình Lâm Gia có chút thống khổ vặn vẹo, ôm Khương Xá thật chặt, trong đầu từng lần từng lần một nhớ lại cảnh lúc mình ra cửa.
Đều là lỗi của cậu, là cậu chưa đóng cửa.
Cậu chẳng những không bảo vệ tốt Khương Xá mà còn gây phiền phức cho hắn.
Trong chăn rất nhanh liền ấm lên, Lâm Gia chốc chốc lại vuốt ve phía sau lưng Khương Xá, thân thể Khương Xá từ từ duỗi ra, chậm rãi ôm lấy Lâm Gia, sau đó ôm trọn Lâm Gia vào trong lòng.
Lâm Gia nhìn thấy Khương Xá lúc mơ cũng cau chặt mày, có chút không rõ, có chút mờ mịt, lại có chút luống cuống.
Hắn cũng bị tổn thương nhưng lại ở trước mặt Lâm Gia cố gắng bình tĩnh mà an ủi Lâm Gia.
Khuôn mặt tuấn tú còn mang theo nét ngây ngô của trẻ con, lúc ngủ tựa hồ tản ra mùi sữa nhàn nhạt, bất cứ lúc nào Lâm Gia cũng luôn cảm thấy Khương Xá vô cùng đáng yêu, hiện tại cũng như vậy.
Nhưng bây giờ cậu không có tâm tình thưởng thức, nghĩ đến chiếc khuyên tai bị mất lại cảm thấy trong lòng trống rỗng, cũng cảm thấy có chút tuyệt vọng.
Đáng sợ hơn chính là, tất cả những thứ này chỉ mới là bắt đầu.
Lâm Gia ở trong công trường làm ba mươi mấy ngày, trình độ chăm chỉ không thua kém bất cứ người nào, thậm chí có thể nói là liều mạng.
Nhưng mà hôm nay lúc cậu đi đến công trường, tất cả công nhân đều nổi giận đùng đùng tập trung trước cửa, âm thanh gào thét gần như muốn chấn động chân trời, tình cảnh hỗn loạn, vẻ mặt mỗi người đều âm u, ánh mắt đáng sợ.
Có người lôi ra một tấm biểu ngữ (*) có viết mấy chữ bằng máu trên đó: Trả lại tiền mồ hôi nước mắt! Nhìn mà giật mình.
(*) Tấm băng có viết khẩu hiệu căng ở nơi công cộng hoặc đem đi biểu tình.
Lâm Gia đến trễ một chút nên không rõ có chuyện gì xảy ra.
Hầu Tử nhìn thấy cậu, rốt cuộc không còn cợt nhả như thường ngày, trái lại đưa cho cậu một điếu thuốc. Lâm Gia mím mím môi, trực giác nói cho cậu biết rằng đây không phải chuyện tốt đẹp gì.
Sau đó cậu nhìn thấy Lão Chí bị bảo an phía trước mạnh mẽ đẩy ngã xuống đất, ai cũng không dìu hắn, dồn dập chen chúc về phía trước. Lão Chí cắn răng giãy dụa trên đất, đôi mắt hoàn toàn đỏ ngầu, tựa như không muốn sống bò lên trước mặt rống to.
Lâm Gia có chút không hiểu, Hầu Tử nhìn cậu sững sờ, liền đem thuốc cưỡng ép nhét vào trong tay cậu.
“Hút điếu thuốc đi, Lâm Gia, ông chủ bỏ trốn, tiền công khả năng không nhận được, hút điếu thuốc cho bình tĩnh.”
Trong phút chốc, trong đầu Lâm Gia trống rỗng.
Cậu tựa hồ nghe thấy tiếng vỡ vụn của vật gì trong lòng.