Chương : 15
Sau đó Lâm Gia lại tới công trường, thời điểm nhìn về phía Lão Chí và Hầu Tử liền thấy sắc mặt hai người không được đúng lắm.
Cậu còn chưa trưởng thành thế nhưng hai người lớn này lại “mở cửa” trước thời hạn cho cậu, “mở cửa” cũng thôi đi đằng này lại mở sai cửa. Bây giờ trong đầu Lâm Gia toàn là ý nghĩ tự trách mình sinh ra dục niệm không bình thường với Khương Xá. Mỗi sáng tỉnh dậy đũng quần đều ẩm ướt lành lạnh, nửa đêm không dám ngủ sâu, rất sợ Khương Xá biết được thứ đồ chơi nửa người dưới kia của cậu hướng về phía hắn.
Cuộc sống vẫn phải tiếp tục. Cho dù sợ, cậu cũng không thể bỏ được Khương Xá.
Lâm Gia nghĩ đến chuyện khác, hết tháng này là đến mùa xuân rồi. Mỗi ngày nhìn tay Khương Xá cậu cảm thấy thật đau lòng, vết thương ở lòng bàn tay hắn vẫn chưa lành. Lâm Gia mặc dù có chút hoài nghi nhưng cũng không nghĩ quá nhiều, chỉ cảm thấy có thể lúc Khương Xá nhặt đồ phế thải bị cắt đứt tay.
Nhiều lần đi ngang qua cửa tiệm cậu đều muốn mua cho Khương Xá một đôi găng tay. Nhưng lúc móc túi lại không có một đồng.
Hôm nay cậu vẫn không nhịn được, hỏi mượn Lão Chí ít tiền. Số tiền rất ít, Lão Chí vừa nghe liền nhìn cậu bằng ánh mắt đồng tình: “Cuộc sống của mấy chú cũng thảm quá rồi, chút tiền ấy mà cũng phải đi mượn?”
Lâm Gia cười lắc đầu một cái: “Vẫn ổn, nhưng mà giờ không có tiền. Giữa tháng chúng ta mới nhận lương, bây giờ em không thể nhận, tháng sau phát lương em liền trả cho anh.”
Lão Chí kín đáo đưa cho cậu mấy tờ mười tệ, khoát khoát tay, “Được được được.”
Quản đốc vừa vặn đi ngang qua, nhìn bọn họ một cái, “Làm gì vậy, còn không mau đi làm việc, ta sẽ trừ tiền!”
Hầu Tử bên kia liếc mắt, “Trừ trừ trừ, làm gì cũng trừ tiền, người khác không biết còn tưởng rằng ông bị thiếu nợ tiền triệu cơ!”
Mỗi nơi mỗi khác, nhưng bọn họ đi làm công nhân, nếu bị trừ tiền thì số tiền bị trừ kia sẽ rơi vào tay quản đốc. Dưới tình huống bình thường quản đốc sẽ không trừ tiền, dù có lòng tham đi nữa thì phía trên vẫn còn người giám sát, vì vậy cho đến hôm nay vẫn không có chuyện gì xảy ra. Quản đốc nghe thấy giọng Hầu Tử, dừng chân, thâm trầm quay đầu lại nhìn Hầu Tử: “Bớt nói nhảm!”
Hầu Tử nhún nhún vai không lên tiếng nữa.
Kết thúc ngày làm việc, Lâm Gia cầm chút tiền Lão Chí cho mượn, cuối cùng cũng mua được một đôi găng tay. Cậu lặng lẽ giấu dưới chăn, mong đợi phản ứng của Khương Xá sau khi nhìn thấy nó.
Khương Xá gội đầu xong, vừa lau tóc vừa đi ra, thấy Lâm Gia yên lặng ngồi bên mép giường thì không khỏi cười lên, “Cậu làm gì vậy?”
Lâm Gia nhận lấy khăn lông lau tóc cho hắn, “Chờ cậu đi ngủ.”
“Lời này nghe thật lạ.” Khương Xá cong môi, ngoan ngoãn cúi đầu để cho cậu giúp mình lau tóc, ngón tay lại nghịch ngợm đâm đâm eo Lâm Gia, “Lâm Gia, cậu còn nhớ dáng vẻ lúc ra ngoài của cậu không?”
Lâm Gia đỏ mặt, kéo ngón tay đang làm loạn của hắn ra, cố ra vẻ trấn định nói: “Thế nào, có gì đặc biệt sao?”
“Dĩ nhiên đặc biệt.” Khương Xá không nghe lời, dùng ngón tay vén lên vạt áo ngủ của Lâm Gia, nốt chai mong mỏng ở bàn tay vuốt ve eo Lâm Gia, “Lúc ra cậu ngoài ở đây chỉ có một lớp da, bây giờ lại có thêm một chút thịt, ừ, thật đẹp mắt.”
Động tác Lâm Gia ngừng một lát, mồ hôi nóng lập tức túa ra, nghiêm giọng nói một câu: “Đừng nghịch.”
Trước kia hai người vẫn hay đùa như vậy, đây là lần đầu tiên Khương Xá nghe cậu nói như vậy, không khỏi ngẩng đầu liếc mắt một cái, phát hiện sắc mặt Lâm Gia đỏ lên không bình thường. Hắn ngơ ngẩn, đột nhiên phát hiện không khí có hơi nóng, trừng mắt nhìn, cũng không biết cảm thấy xấu hổ kì quái ở đâu, ngượng ngùng rụt tay lại.
Lâm Gia nhìn đôi mắt sâu thẳm như những vì sao của hắn, thiếu chút nữa không nhịn được, dùng khăn lông phủ lên mặt hắn, bỏ lại một câu chạy mất dạng: “Tớ đột nhiên muốn đi vệ sinh, cậu tự lau đi, lau khô tóc mới được đi ngủ!”
Su nghĩ của Khương Xá bị động tác bất ngờ của cậu làm cho dừng lại, mờ mịt đem khăn lông lấy xuống, “Cậu ấy bị sao vậy?”
Lâm Gia thật lâu vẫn không đi ra.
Khương Xá dọn dẹp lại giường, hắn lôi chăn ra giũ một cái, bên trong liền rớt ra một cái túi, hắn mở ra nhìn. Trong túi là một đôi găng tay, chất vải mềm mại ấm áp, Lâm Gia thả vào bên trong một mẫu giấy nhỏ. Khương Xá cẩn thận đọc, mím môi, bước tới nhà vệ sinh công cộng trước mặt.
Lâm Gia thật vất vả bình ổn lại tâm tình, vừa mới đứng lên, cửa nhà vệ sinh liền bị kéo ra.
Khương Xá biểu tình nghiêm túc đứng ở phía trước, bình tĩnh nhìn cậu.
Lâm Gia vừa thấy hắn liền cảm thấy khẩn trương, “Sao, sao thế?”
“Tớ thấy cậu đưa tớ đôi găng tay.”
Lâm Gia gật đầu một cái, “Cảm thấy thế nào?”
“Không cảm thấy thế nào.” Khương Xá cau mày nói. “Quá tốn tiền.”
“Vậy hả.” Lâm Gia có chút thất vọng, cậu nghĩ rằng Khương Xá sẽ vui mừng.
Nhưng mà nháy mắt tiếp theo, Khương Xá bỗng đi tới nâng mặt cậu lên, ánh mắt nóng bỏng nhìn cậu, biểu tình trong giây lát đó giống như sông băng tan chảy, mùa xuân ấm áp hoa nở, khóe mắt chân mày đều là nụ cười, “Nhưng mà, bây giờ tớ đặc biệt muốn hôn cậu.”
Lâm Gia bất ngờ không kịp đề phòng nghe được câu nói của hắn, cả người bối rối, phản ứng không kịp, gương mặt Khương Xá liền phóng đại, ngay sau đó cậu nghe “chụt” một tiếng thật to, gò má ẩm ướt nóng một chút, Khương Xá thế mà lại hôn cậu thật!
Ở trên mặt!
“Lâm Gia! Cậu vừa hỏi tớ có cảm giác gì sao, tớ cảm thấy đôi găng tay kia thật ấm áp, giống như cậu vậy!” Khương Xá vui vẻ cả người như sắp bay lên, ôm Lâm Gia không ngừng lắc lư, “Cảm giác như sau này đều mang theo cậu.”
“Đùng” một tiếng—–
Cái gì mà giống như mang theo cậu.
Lý trí Lâm Gia hoàn toàn đình trệ, oa một tiếng ôm ngược lại Khương Xá, dùng sức xoa đầu hắn, “Cậu nói cái gì vậy! Tên xấu xa này, sao không nói chuyện đàng hoàng! Cậu lại đi hôn mặt tớ, đời này tớ còn chưa bị người khác hôn đâu, không được, cậu phải để tớ hôn lại!”
Vừa nói cậu vừa nâng mặt Khương Xá lên, tim đập thình thịch, không có ý tốt, mà là có dụng ý khác—-
Hôn ở khóe môi Khương Xá.
Thiếu chút nữa là hôn đến môi của hắn.
Lâm Gia âm thầm vui vẻ, Khương Xá quả nhiên không nhận ra được, cảm thấy không đủ, lại hôn Lâm Gia thêm mấy lần, Lâm Gia cũng không chịu yếu thế, hôn cho đến khi cả hai khuôn mặt đều dính đầy nước miếng mới cũng nhau cười trở về.
Đợi sau khi bọn họ đi, Lý Tín Điền từ trong nhà ông đi ra, nhìn cửa phòng Lâm Gia và Khương Xá, vẻ mặt phiền muộn.
Đêm đó Lâm Gia cùng Khương Xá đều tràn đầy hưng phấn. Khương Xá đời này cũng chỉ thấy qua mấy cô gái, cộng thêm bây giờ vì mưu sinh nên trong đầu căn bản không nghĩ đến chuyện yêu đương, hắn chẳng qua vui vẻ vì mình có một người bạn tốt. Mà Lâm Gia bởi vì được hôn Khương Xá, được Khương Xá hôn nên mới phấn khích. Hai người nằm trên giường một hồi lâu mà vẫn không thể ngủ. Cũng không biết là tiến vào mộng đẹp từ lúc nào.
Lâm Gia cảm thấy mình quá mức hưng phấn, trước nửa đêm vẫn luôn là nửa tỉnh nửa mê. Vì vậy sau nửa đêm, cậu bị người bên gối run rẩy thống khổ đánh thức.
Cậu chợt mở mắt ra, đập vào mắt chính là hình ảnh Khương Xá đang cuộn mình ôm bụng, mồ hôi lạnh nhễ nhại.
A: Phần lớn truyện sẽ do D edit, có một vài chương mình tập tành edit vì D có việc bận hoặc gặp vấn đề khác; nên danh từ riêng hay ngôi xưng chưa được thống nhất. Mình sẽ cố gắng chỉnh sửa trong thời gian nhanh nhất có thể, .
Cảm ơn các bạn đã ủng hộ chúng mình
Cậu còn chưa trưởng thành thế nhưng hai người lớn này lại “mở cửa” trước thời hạn cho cậu, “mở cửa” cũng thôi đi đằng này lại mở sai cửa. Bây giờ trong đầu Lâm Gia toàn là ý nghĩ tự trách mình sinh ra dục niệm không bình thường với Khương Xá. Mỗi sáng tỉnh dậy đũng quần đều ẩm ướt lành lạnh, nửa đêm không dám ngủ sâu, rất sợ Khương Xá biết được thứ đồ chơi nửa người dưới kia của cậu hướng về phía hắn.
Cuộc sống vẫn phải tiếp tục. Cho dù sợ, cậu cũng không thể bỏ được Khương Xá.
Lâm Gia nghĩ đến chuyện khác, hết tháng này là đến mùa xuân rồi. Mỗi ngày nhìn tay Khương Xá cậu cảm thấy thật đau lòng, vết thương ở lòng bàn tay hắn vẫn chưa lành. Lâm Gia mặc dù có chút hoài nghi nhưng cũng không nghĩ quá nhiều, chỉ cảm thấy có thể lúc Khương Xá nhặt đồ phế thải bị cắt đứt tay.
Nhiều lần đi ngang qua cửa tiệm cậu đều muốn mua cho Khương Xá một đôi găng tay. Nhưng lúc móc túi lại không có một đồng.
Hôm nay cậu vẫn không nhịn được, hỏi mượn Lão Chí ít tiền. Số tiền rất ít, Lão Chí vừa nghe liền nhìn cậu bằng ánh mắt đồng tình: “Cuộc sống của mấy chú cũng thảm quá rồi, chút tiền ấy mà cũng phải đi mượn?”
Lâm Gia cười lắc đầu một cái: “Vẫn ổn, nhưng mà giờ không có tiền. Giữa tháng chúng ta mới nhận lương, bây giờ em không thể nhận, tháng sau phát lương em liền trả cho anh.”
Lão Chí kín đáo đưa cho cậu mấy tờ mười tệ, khoát khoát tay, “Được được được.”
Quản đốc vừa vặn đi ngang qua, nhìn bọn họ một cái, “Làm gì vậy, còn không mau đi làm việc, ta sẽ trừ tiền!”
Hầu Tử bên kia liếc mắt, “Trừ trừ trừ, làm gì cũng trừ tiền, người khác không biết còn tưởng rằng ông bị thiếu nợ tiền triệu cơ!”
Mỗi nơi mỗi khác, nhưng bọn họ đi làm công nhân, nếu bị trừ tiền thì số tiền bị trừ kia sẽ rơi vào tay quản đốc. Dưới tình huống bình thường quản đốc sẽ không trừ tiền, dù có lòng tham đi nữa thì phía trên vẫn còn người giám sát, vì vậy cho đến hôm nay vẫn không có chuyện gì xảy ra. Quản đốc nghe thấy giọng Hầu Tử, dừng chân, thâm trầm quay đầu lại nhìn Hầu Tử: “Bớt nói nhảm!”
Hầu Tử nhún nhún vai không lên tiếng nữa.
Kết thúc ngày làm việc, Lâm Gia cầm chút tiền Lão Chí cho mượn, cuối cùng cũng mua được một đôi găng tay. Cậu lặng lẽ giấu dưới chăn, mong đợi phản ứng của Khương Xá sau khi nhìn thấy nó.
Khương Xá gội đầu xong, vừa lau tóc vừa đi ra, thấy Lâm Gia yên lặng ngồi bên mép giường thì không khỏi cười lên, “Cậu làm gì vậy?”
Lâm Gia nhận lấy khăn lông lau tóc cho hắn, “Chờ cậu đi ngủ.”
“Lời này nghe thật lạ.” Khương Xá cong môi, ngoan ngoãn cúi đầu để cho cậu giúp mình lau tóc, ngón tay lại nghịch ngợm đâm đâm eo Lâm Gia, “Lâm Gia, cậu còn nhớ dáng vẻ lúc ra ngoài của cậu không?”
Lâm Gia đỏ mặt, kéo ngón tay đang làm loạn của hắn ra, cố ra vẻ trấn định nói: “Thế nào, có gì đặc biệt sao?”
“Dĩ nhiên đặc biệt.” Khương Xá không nghe lời, dùng ngón tay vén lên vạt áo ngủ của Lâm Gia, nốt chai mong mỏng ở bàn tay vuốt ve eo Lâm Gia, “Lúc ra cậu ngoài ở đây chỉ có một lớp da, bây giờ lại có thêm một chút thịt, ừ, thật đẹp mắt.”
Động tác Lâm Gia ngừng một lát, mồ hôi nóng lập tức túa ra, nghiêm giọng nói một câu: “Đừng nghịch.”
Trước kia hai người vẫn hay đùa như vậy, đây là lần đầu tiên Khương Xá nghe cậu nói như vậy, không khỏi ngẩng đầu liếc mắt một cái, phát hiện sắc mặt Lâm Gia đỏ lên không bình thường. Hắn ngơ ngẩn, đột nhiên phát hiện không khí có hơi nóng, trừng mắt nhìn, cũng không biết cảm thấy xấu hổ kì quái ở đâu, ngượng ngùng rụt tay lại.
Lâm Gia nhìn đôi mắt sâu thẳm như những vì sao của hắn, thiếu chút nữa không nhịn được, dùng khăn lông phủ lên mặt hắn, bỏ lại một câu chạy mất dạng: “Tớ đột nhiên muốn đi vệ sinh, cậu tự lau đi, lau khô tóc mới được đi ngủ!”
Su nghĩ của Khương Xá bị động tác bất ngờ của cậu làm cho dừng lại, mờ mịt đem khăn lông lấy xuống, “Cậu ấy bị sao vậy?”
Lâm Gia thật lâu vẫn không đi ra.
Khương Xá dọn dẹp lại giường, hắn lôi chăn ra giũ một cái, bên trong liền rớt ra một cái túi, hắn mở ra nhìn. Trong túi là một đôi găng tay, chất vải mềm mại ấm áp, Lâm Gia thả vào bên trong một mẫu giấy nhỏ. Khương Xá cẩn thận đọc, mím môi, bước tới nhà vệ sinh công cộng trước mặt.
Lâm Gia thật vất vả bình ổn lại tâm tình, vừa mới đứng lên, cửa nhà vệ sinh liền bị kéo ra.
Khương Xá biểu tình nghiêm túc đứng ở phía trước, bình tĩnh nhìn cậu.
Lâm Gia vừa thấy hắn liền cảm thấy khẩn trương, “Sao, sao thế?”
“Tớ thấy cậu đưa tớ đôi găng tay.”
Lâm Gia gật đầu một cái, “Cảm thấy thế nào?”
“Không cảm thấy thế nào.” Khương Xá cau mày nói. “Quá tốn tiền.”
“Vậy hả.” Lâm Gia có chút thất vọng, cậu nghĩ rằng Khương Xá sẽ vui mừng.
Nhưng mà nháy mắt tiếp theo, Khương Xá bỗng đi tới nâng mặt cậu lên, ánh mắt nóng bỏng nhìn cậu, biểu tình trong giây lát đó giống như sông băng tan chảy, mùa xuân ấm áp hoa nở, khóe mắt chân mày đều là nụ cười, “Nhưng mà, bây giờ tớ đặc biệt muốn hôn cậu.”
Lâm Gia bất ngờ không kịp đề phòng nghe được câu nói của hắn, cả người bối rối, phản ứng không kịp, gương mặt Khương Xá liền phóng đại, ngay sau đó cậu nghe “chụt” một tiếng thật to, gò má ẩm ướt nóng một chút, Khương Xá thế mà lại hôn cậu thật!
Ở trên mặt!
“Lâm Gia! Cậu vừa hỏi tớ có cảm giác gì sao, tớ cảm thấy đôi găng tay kia thật ấm áp, giống như cậu vậy!” Khương Xá vui vẻ cả người như sắp bay lên, ôm Lâm Gia không ngừng lắc lư, “Cảm giác như sau này đều mang theo cậu.”
“Đùng” một tiếng—–
Cái gì mà giống như mang theo cậu.
Lý trí Lâm Gia hoàn toàn đình trệ, oa một tiếng ôm ngược lại Khương Xá, dùng sức xoa đầu hắn, “Cậu nói cái gì vậy! Tên xấu xa này, sao không nói chuyện đàng hoàng! Cậu lại đi hôn mặt tớ, đời này tớ còn chưa bị người khác hôn đâu, không được, cậu phải để tớ hôn lại!”
Vừa nói cậu vừa nâng mặt Khương Xá lên, tim đập thình thịch, không có ý tốt, mà là có dụng ý khác—-
Hôn ở khóe môi Khương Xá.
Thiếu chút nữa là hôn đến môi của hắn.
Lâm Gia âm thầm vui vẻ, Khương Xá quả nhiên không nhận ra được, cảm thấy không đủ, lại hôn Lâm Gia thêm mấy lần, Lâm Gia cũng không chịu yếu thế, hôn cho đến khi cả hai khuôn mặt đều dính đầy nước miếng mới cũng nhau cười trở về.
Đợi sau khi bọn họ đi, Lý Tín Điền từ trong nhà ông đi ra, nhìn cửa phòng Lâm Gia và Khương Xá, vẻ mặt phiền muộn.
Đêm đó Lâm Gia cùng Khương Xá đều tràn đầy hưng phấn. Khương Xá đời này cũng chỉ thấy qua mấy cô gái, cộng thêm bây giờ vì mưu sinh nên trong đầu căn bản không nghĩ đến chuyện yêu đương, hắn chẳng qua vui vẻ vì mình có một người bạn tốt. Mà Lâm Gia bởi vì được hôn Khương Xá, được Khương Xá hôn nên mới phấn khích. Hai người nằm trên giường một hồi lâu mà vẫn không thể ngủ. Cũng không biết là tiến vào mộng đẹp từ lúc nào.
Lâm Gia cảm thấy mình quá mức hưng phấn, trước nửa đêm vẫn luôn là nửa tỉnh nửa mê. Vì vậy sau nửa đêm, cậu bị người bên gối run rẩy thống khổ đánh thức.
Cậu chợt mở mắt ra, đập vào mắt chính là hình ảnh Khương Xá đang cuộn mình ôm bụng, mồ hôi lạnh nhễ nhại.
A: Phần lớn truyện sẽ do D edit, có một vài chương mình tập tành edit vì D có việc bận hoặc gặp vấn đề khác; nên danh từ riêng hay ngôi xưng chưa được thống nhất. Mình sẽ cố gắng chỉnh sửa trong thời gian nhanh nhất có thể, .
Cảm ơn các bạn đã ủng hộ chúng mình