Chương : 11
Trong phòng không có nhiều nội thất, chỉ có một cái bàn, hai cái ghế, một cái giường, trên tường dán báo cũ, bên trong phòng bếp có một ít dụng cụ sơ sài. Chạng vạng Lâm Gia kết thúc công việc, mang hành lý tới, hai người dọn dẹp một phen thì cũng giống chỗ người có thể ở được.
Ánh đèn tờ mờ, đây là nơi đầu tiên có thể được gọi là nhà của bọn họ, mặc dù đơn sơ nhưng cảm thấy rất hài lòng.
Dì Cảnh Trực cũng tới giúp một tay, trước khi ra về còn lải nhải nói: “Có chuyện gì thì cứ tới tìm ta giúp đỡ, buổi tối đi ngủ nhớ đóng chặt cửa sổ, chúng ta mặc dù nghèo nhưng cũng sẽ có một vài tên trộm tán tận lương tâm mò tới, nếu không ăn trộm đồ của mấy đứa thì cũng sẽ đem phòng đảo lộn, tốt nhất là nên cẩn thận, còn có —-“
Bà còn chưa nói hết thì bên cách vách có một giọng đàn ông gào lên: “Lục Cảnh Trực! Làm gì vậy chứ! Lo cho hai đứa lang thang đó làm gì! Không sợ gặp phải chuyện rắc rối à! Về mau! Ông đây đói rồi!”
Dì Cảnh Trực lúng túng nhìn Khương Xá và Lâm Gia một cái, “Đừng nghe ông ấy nói càn, được rồi, nếu không còn chuyện gì thì dì đi trước.”
Khương Xá cũng không để bụng, mấy ngày nay hắn bị hiểu lầm thành lưu manh vô công rỗi nghề cũng không ít, ai bảo bọn họ tuổi còn nhỏ nhưng không đi học. Lâm Gia cười cười gật đầu một cái, dì Cảnh Trực lúc này mới vừa mắng vừa đi trở về: “Ông đói thì không biết tự mình nấu ăn à! Tàn phế hay gì!”
Chồng dì Cảnh Trực tên là Lý Tín Điền, lúc chạng vạng bọn họ dọn tới có gặp qua một lần, khuôn mặt phổ thông, là loại gặp một lần là quên. Lúc ông vừa nghe Khương Xá và Lâm Gia muốn dọn tới ở liền lộ ra vẻ mặt không vui, nói chuyện cũng không dễ nghe, có chút chanh chua khắc nghiệt. Giọng nói dì Cảnh Trực càng ngày càng xa, Lâm Gia cẩn thận đóng cửa, hoàn toàn không thèm để ý đến chuyện của vợ chồng phòng bên cạnh, hai mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm Khương Xá, “Cậu làm sao mà tìm được một chỗ tốt như vậy?”
Khương Xá nháy mắt mấy cái, “Nếu tớ muốn tìm thì không gì là không tìm được.”
Lâm Gia vui vẻ đập vai hắn một cái, “Bất kể thế nào thì sao này chúng ta cũng có nhà để về rồi.”
Khương Xá lúc nay cũng không kiềm được nở nụ cười, đôi mắt cong cong.
“Nhưng mà để nộp tiền nhà sau này thì chúng ta cần phải chi tiêu tiết kiệm hơn, tiền không còn nhiều lắm.” Khương Xá nghĩ tới vấn đề này, “Công trường nơi cậu làm có cấp thức ăn trưa, còn tớ thì cậu không cần lo lắng, tớ nhất định có cách khác.”
Lâm Gia cười một tiếng, cũng không đem chuyện trong lòng nói ra.
Cậu làm sao có thể không lo cho Khương Xá?
Trong phòng chỉ có một cái giường, buổi tối hai người phải nằm chen chúc một chỗ nên không cảm thấy lạnh lắm, trong không khí đều là hơi thở ấm áp của đối phương, ngoài cửa sổ gió rét xào xạc, bọn họ trải qua một đêm ngon giấc.
Trước lúc đi ngủ Lâm Gia nói với Khương Xá công trường bên kia thời gian này đặc biệt bận rộn, mỗi khi Lâm Gia trở về trên người đều là mồ hôi nhễ nhại, Khương Xá cũng không nghĩ nhiều, chẳng qua là nghe Lâm Gia nói cậu bắt đầu từ sáng mai phải dậy sớm đến công trường.
Vì vậy hôm sau, hắn còn đang trong giấc mộng, trong lúc mơ mơ màng màng thì nghe Lâm Gia sờ đầu hắn thấp giọng nói: “Tớ ra ngoài đây, cậu ngủ tiếp đi nha.”
Khương Xá lầu bầu đáp một tiếng, song khi tiếng đóng cửa vừa vang lên thì hắn lại mở mắt, trong con ngươi không còn chút buồn ngủ, sau đó lại lập tức bật dậy thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra cửa.
Đợi hắn đi xa, trong khúc quanh mới đi ra một người, lẳng lặng nhìn bóng lưng hắn một lúc, rồi sau đó lặng lẽ đi theo.
Trời còn chưa sáng, Lâm Gia nhìn bóng lưng Khương Xá trong sương mù giá rét, thu hút ánh mắt cậu là túi nylon cực lớn trong tay Khương Xá.
Rốt cuộc là hắn muốn làm gì?
Trong lòng Lâm Gia có một dự cảm xấu.
Dọc theo đường đi Khương Xá như tìm kiếm thứ gì trên mặt đất, Lâm Gia lo lắng bị hắn phát hiện nên không dám theo quá gần, xa xa chỉ nhìn thấy bóng lưng hắn còng xuống, đi tới đi lui dừng một chút, cúi đầu giống như một con chó hoang lưu lạc đang kiếm ăn. Lâm Gia siết chặt nắm đấm nhìn từ đằng xa, không biết tại sao cơ thể lại cảm thấy lạnh như băng, lúc này thì cậu đã mơ hồ biết được “công việc” mà Khương Xá nói là gì, cậu nhìn thấy bước chân Khương Xá hoàn toàn dừng lại.
Bọn họ đi tới một con đường khác.
Chợ đêm vừa đóng cửa không lâu, dưới đất vứt đầy rác rưởi, Khương Xá tới còn sớm hơn so với công nhân vệ sinh sáng sớm.
Hắn cúi người xuống, trên mặt không có bất kì một chút không chịu nổi nào, cẩn thận cầm lên lon nước bị người ta vứt xuống đất, sau khi chắc chắn bên trong không còn nước thừa thì mới bóp dẹp rồi ném vào trong túi nylon. Toàn bộ quá trình diễn ra trong im lặng, tĩnh táo, kiên định. Gió lạnh lướt qua, thấm vào cổ hắn, làm hắn không khỏi nhíu lại chân mày, giơ tay lên muốn sửa lại cổ áo, động tác trên tay ngừng một lát, Khương Xá hít một ngụm khí lạnh, cuối cùng ngại tay bẩn, mím môi chấp nhận gió lạnh mang túi nylon đi về cái lon kế tiếp.
“Bành” một tiếng.
Một cái lon còn nước từ phía đối diện phóng tới.
Khương Xá bị đập trúng đầu gối, hắn rên lên một tiếng, ngẩng đầu nhìn lại, hóa ra là một gã đàn ông say xỉn đang nằm trên ghế uống rượu, nhìn Khương Xá một cái, đắc ý hô to: “Này! Nhặt rác! Ông đây cho ngươi tiền cơm đó, nên cảm ơn ta đi!”
Khương Xá lạnh lùng liếc hắn một cái, xoay người đi mấy bước, lại dừng lại, lạnh mặt đem cái lon lúc nãy nhặt lên.
Từ lúc tới đến giờ, mấy chục phút trôi qua, nhưng vẫn không được nhiều.
Khương Xá nắm chặt tay khép lại hai mắt, lúc mở mắt ra, ý lạnh trong mắt đã tản đi hết.
Đầu gối bị lon đập trúng tê dại, ngày hôm nay mở đầu không được tốt, hắn thở một hơi, khập khễnh rời đi, trong lòng suy nghĩ: Hôm nay sẽ kết thúc tốt đẹp, bây giờ mà tức giận thì quá sớm.
Hắn đi không nhanh, một lát sau bỗng dưng phía sau lưng truyền đến tiếng kêu rên, nghe giọng nói thì là gã say rượu kia, quay đầu nhìn lại, xa xa không nhìn thấy gì, vì vậy nhún vai một cái, cong môi cười, “Đáng đời.”
Khương Xá không biết rằng, lúc này Lâm Gia đang đứng bên cạnh gã say rượu nọ, trong tay cầm chai rượu của gã, mặt không đổi sắc đem tất cả rượu đổ lên người gã làm gã lạnh đến nổi gào khóc, giương nanh múa vuốt muốn bò dậy đánh Lâm Gia.
Tiếng vỡ vụn bén nhọn xé rách yên tĩnh.
Lâm Gia đập bể chai rượu, ánh mắt âm lãnh nhìn gã say một cái: “Ông dám đánh cậu ấy, tôi liền gõ nát đầu ông.”
Ánh đèn tờ mờ, đây là nơi đầu tiên có thể được gọi là nhà của bọn họ, mặc dù đơn sơ nhưng cảm thấy rất hài lòng.
Dì Cảnh Trực cũng tới giúp một tay, trước khi ra về còn lải nhải nói: “Có chuyện gì thì cứ tới tìm ta giúp đỡ, buổi tối đi ngủ nhớ đóng chặt cửa sổ, chúng ta mặc dù nghèo nhưng cũng sẽ có một vài tên trộm tán tận lương tâm mò tới, nếu không ăn trộm đồ của mấy đứa thì cũng sẽ đem phòng đảo lộn, tốt nhất là nên cẩn thận, còn có —-“
Bà còn chưa nói hết thì bên cách vách có một giọng đàn ông gào lên: “Lục Cảnh Trực! Làm gì vậy chứ! Lo cho hai đứa lang thang đó làm gì! Không sợ gặp phải chuyện rắc rối à! Về mau! Ông đây đói rồi!”
Dì Cảnh Trực lúng túng nhìn Khương Xá và Lâm Gia một cái, “Đừng nghe ông ấy nói càn, được rồi, nếu không còn chuyện gì thì dì đi trước.”
Khương Xá cũng không để bụng, mấy ngày nay hắn bị hiểu lầm thành lưu manh vô công rỗi nghề cũng không ít, ai bảo bọn họ tuổi còn nhỏ nhưng không đi học. Lâm Gia cười cười gật đầu một cái, dì Cảnh Trực lúc này mới vừa mắng vừa đi trở về: “Ông đói thì không biết tự mình nấu ăn à! Tàn phế hay gì!”
Chồng dì Cảnh Trực tên là Lý Tín Điền, lúc chạng vạng bọn họ dọn tới có gặp qua một lần, khuôn mặt phổ thông, là loại gặp một lần là quên. Lúc ông vừa nghe Khương Xá và Lâm Gia muốn dọn tới ở liền lộ ra vẻ mặt không vui, nói chuyện cũng không dễ nghe, có chút chanh chua khắc nghiệt. Giọng nói dì Cảnh Trực càng ngày càng xa, Lâm Gia cẩn thận đóng cửa, hoàn toàn không thèm để ý đến chuyện của vợ chồng phòng bên cạnh, hai mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm Khương Xá, “Cậu làm sao mà tìm được một chỗ tốt như vậy?”
Khương Xá nháy mắt mấy cái, “Nếu tớ muốn tìm thì không gì là không tìm được.”
Lâm Gia vui vẻ đập vai hắn một cái, “Bất kể thế nào thì sao này chúng ta cũng có nhà để về rồi.”
Khương Xá lúc nay cũng không kiềm được nở nụ cười, đôi mắt cong cong.
“Nhưng mà để nộp tiền nhà sau này thì chúng ta cần phải chi tiêu tiết kiệm hơn, tiền không còn nhiều lắm.” Khương Xá nghĩ tới vấn đề này, “Công trường nơi cậu làm có cấp thức ăn trưa, còn tớ thì cậu không cần lo lắng, tớ nhất định có cách khác.”
Lâm Gia cười một tiếng, cũng không đem chuyện trong lòng nói ra.
Cậu làm sao có thể không lo cho Khương Xá?
Trong phòng chỉ có một cái giường, buổi tối hai người phải nằm chen chúc một chỗ nên không cảm thấy lạnh lắm, trong không khí đều là hơi thở ấm áp của đối phương, ngoài cửa sổ gió rét xào xạc, bọn họ trải qua một đêm ngon giấc.
Trước lúc đi ngủ Lâm Gia nói với Khương Xá công trường bên kia thời gian này đặc biệt bận rộn, mỗi khi Lâm Gia trở về trên người đều là mồ hôi nhễ nhại, Khương Xá cũng không nghĩ nhiều, chẳng qua là nghe Lâm Gia nói cậu bắt đầu từ sáng mai phải dậy sớm đến công trường.
Vì vậy hôm sau, hắn còn đang trong giấc mộng, trong lúc mơ mơ màng màng thì nghe Lâm Gia sờ đầu hắn thấp giọng nói: “Tớ ra ngoài đây, cậu ngủ tiếp đi nha.”
Khương Xá lầu bầu đáp một tiếng, song khi tiếng đóng cửa vừa vang lên thì hắn lại mở mắt, trong con ngươi không còn chút buồn ngủ, sau đó lại lập tức bật dậy thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra cửa.
Đợi hắn đi xa, trong khúc quanh mới đi ra một người, lẳng lặng nhìn bóng lưng hắn một lúc, rồi sau đó lặng lẽ đi theo.
Trời còn chưa sáng, Lâm Gia nhìn bóng lưng Khương Xá trong sương mù giá rét, thu hút ánh mắt cậu là túi nylon cực lớn trong tay Khương Xá.
Rốt cuộc là hắn muốn làm gì?
Trong lòng Lâm Gia có một dự cảm xấu.
Dọc theo đường đi Khương Xá như tìm kiếm thứ gì trên mặt đất, Lâm Gia lo lắng bị hắn phát hiện nên không dám theo quá gần, xa xa chỉ nhìn thấy bóng lưng hắn còng xuống, đi tới đi lui dừng một chút, cúi đầu giống như một con chó hoang lưu lạc đang kiếm ăn. Lâm Gia siết chặt nắm đấm nhìn từ đằng xa, không biết tại sao cơ thể lại cảm thấy lạnh như băng, lúc này thì cậu đã mơ hồ biết được “công việc” mà Khương Xá nói là gì, cậu nhìn thấy bước chân Khương Xá hoàn toàn dừng lại.
Bọn họ đi tới một con đường khác.
Chợ đêm vừa đóng cửa không lâu, dưới đất vứt đầy rác rưởi, Khương Xá tới còn sớm hơn so với công nhân vệ sinh sáng sớm.
Hắn cúi người xuống, trên mặt không có bất kì một chút không chịu nổi nào, cẩn thận cầm lên lon nước bị người ta vứt xuống đất, sau khi chắc chắn bên trong không còn nước thừa thì mới bóp dẹp rồi ném vào trong túi nylon. Toàn bộ quá trình diễn ra trong im lặng, tĩnh táo, kiên định. Gió lạnh lướt qua, thấm vào cổ hắn, làm hắn không khỏi nhíu lại chân mày, giơ tay lên muốn sửa lại cổ áo, động tác trên tay ngừng một lát, Khương Xá hít một ngụm khí lạnh, cuối cùng ngại tay bẩn, mím môi chấp nhận gió lạnh mang túi nylon đi về cái lon kế tiếp.
“Bành” một tiếng.
Một cái lon còn nước từ phía đối diện phóng tới.
Khương Xá bị đập trúng đầu gối, hắn rên lên một tiếng, ngẩng đầu nhìn lại, hóa ra là một gã đàn ông say xỉn đang nằm trên ghế uống rượu, nhìn Khương Xá một cái, đắc ý hô to: “Này! Nhặt rác! Ông đây cho ngươi tiền cơm đó, nên cảm ơn ta đi!”
Khương Xá lạnh lùng liếc hắn một cái, xoay người đi mấy bước, lại dừng lại, lạnh mặt đem cái lon lúc nãy nhặt lên.
Từ lúc tới đến giờ, mấy chục phút trôi qua, nhưng vẫn không được nhiều.
Khương Xá nắm chặt tay khép lại hai mắt, lúc mở mắt ra, ý lạnh trong mắt đã tản đi hết.
Đầu gối bị lon đập trúng tê dại, ngày hôm nay mở đầu không được tốt, hắn thở một hơi, khập khễnh rời đi, trong lòng suy nghĩ: Hôm nay sẽ kết thúc tốt đẹp, bây giờ mà tức giận thì quá sớm.
Hắn đi không nhanh, một lát sau bỗng dưng phía sau lưng truyền đến tiếng kêu rên, nghe giọng nói thì là gã say rượu kia, quay đầu nhìn lại, xa xa không nhìn thấy gì, vì vậy nhún vai một cái, cong môi cười, “Đáng đời.”
Khương Xá không biết rằng, lúc này Lâm Gia đang đứng bên cạnh gã say rượu nọ, trong tay cầm chai rượu của gã, mặt không đổi sắc đem tất cả rượu đổ lên người gã làm gã lạnh đến nổi gào khóc, giương nanh múa vuốt muốn bò dậy đánh Lâm Gia.
Tiếng vỡ vụn bén nhọn xé rách yên tĩnh.
Lâm Gia đập bể chai rượu, ánh mắt âm lãnh nhìn gã say một cái: “Ông dám đánh cậu ấy, tôi liền gõ nát đầu ông.”