Chương 4: Thỏ Con Ngốc Nghếch Bị Lạc Đường
Long Mặc Uyên đón lấy tập hồ sơ từ tay thư ký anh chạm nhẹ lên bức ảnh chụp Lăng trong tập hồ sơ một cách đầy yêu chiều, rồi nhanh chóng cất tập hồ sơ vào ngăn kéo bí mật. Long Mặc Uyên bỗng dưng nhớ ra lúc tổ chức hôn lễ đám nhà báo chụp rất nhiều ảnh nên phân phó cho thư ký tìm những tấm ảnh chụp chung của anh và cô đẹp nhất rồi in ra và đóng khung."Ngoài in hình cưới hôm đó ra, cậu còn phải nhớ chú ý động thái của Lăng gia nếu như có gì không ổn hoặc có chuyện gì liên quan đến Nguyệt Nguyệt cũng phải thông báo cho tôi biết ngay lập tức."Thời gian vô tình cứ thế thấm thoát trôi qua anh và cô chưa từng gặp lại sau buổi hôn lễ lần đó. Long Mặc Uyên lao đầu vào công việc như con thiêu thân để cố gắng quên đi hình bóng của cô. Còn Nguyệt Nguyệt của chúng ta với trí tuệ của một đứa trẻ năm tuổi, cô hồn nhiên ngây thơ như tờ giấy trắng làm sao biết được cái gì gọi là tương tư và tình yêu đâu.Từ lần cô bị ngất được đưa trở về từ hôn lễ thì ông nội đã ban lệnh cấm túc cô. Sau bảy bảy bốn chín lần làm khóc nháo ăn vạ cuối cùng ông nội mới chịu đem cô ra ngoài hóng gió. Lăng Du Nguyệt lắc lắc cánh tay của ông nội nhỏ giọng làm nũng hệt như đứa trẻ con."Ông nội ơi chúng ta đến trung tâm thương mại mại chơi đi. Hôm bữa Nguyệt Nguyệt nghe mấy người nói ở đó chơi rất vui, chúng ta bây giờ liền đến đó chơi có được không? Ông nội à! Nguyệt Nguyệt muốn tới chỗ đó chơi mà, con sẽ ngoan ngoãn nghe lời ông nội!"Lăng lão gia chỉ có thể cười lắc đầu thở dài. Đứa cháu này của ông tuy ngốc nghếch nhưng ông mong nó có thể mãi mãi hồn nhiên ngây thơ như lúc này.Nguyệt Nguyệt vui vẻ, lon ta lon ton chạy theo phía sau lưng Lăng lão gia. Hai người trên đường tới trung tâm thương mại thì nói chuyện vô cùng rôm rả. Chủ yếu là Nguyệt Nguyệt nói còn Lăng lão gia phụ họa, rất nhanh hai người đã đến được trung tâm thương mại.Đối với trung tâm thương mại sầm uất tấp nập người ra vào thì mọi thứ xung quanh đều thu hút và kích thích sự tò mò của Nguyệt Nguyệt. Cô kéo tay ông đi hết chỗ này tới chỗ khác nhìn ngó một cách chăm chú. Có đôi lúc Nguyệt Nguyệt còn vô tình đụng phải người đi đường, nhưng vì cái khuôn mặt hệt như thiên sứ với đôi mắt long lanh to tròn cộng thêm là cái thái độ thành khẩn nhận lỗi khiến cho người ta không nỡ trách khứ luôn.Khi Nguyệt Nguyệt đang chơi vô cùng vui vẻ thì bị tiếng điện thoại của ông nội làm cho ngừng lại. Lăng lão gia ra hiệu để Nguyệt Nguyệt nhỏ tiếng một chút sau đó bắt đầu nghe điện thoại. Cuộc điện thoại kéo dài mãi cuối cùng mới kết thúc nhưng câu nói của ông nội trực tiếp làm cho Nguyệt Nguyệt phụng phịu."Được tôi lập tức tới ngay. Kêu tổng giám đốc Kiều chuẩn bị mở cuộc họp cổ đông sau ba mươi phút nữa!"Lăng Du Nguyệt cúi đầu yên lặng nhìn mũi bàn chân không nói gì cả. Lúc Lăng lão gia phát hiện sự khác thường của Nguyệt Nguyệt thì nước mắt của bạn nhỏ nào đó đã lưng tròng chuẩn bị òa khóc rồi. Lăng lão gia đành phải hạ mình dỗ ngọt đứa cháu gái nhỏ một cách ôn tồn."Bảo bối nhỏ à ông thật sự không có cố ý mà. Ông để quản gia ở lại tiếp tục chơi với bảo bối có được không? Bảo bối muốn gì thì cứ trực tiếp nói với quản gia, ông nội rất nhanh sẽ trở lại đón bảo bối!"Nguyệt Nguyệt nghe ông nội nói vậy cũng do dự một chút mới gật đầu đồng ý. Nhưng biểu cảm chú cún nhỏ đang sắp bị bỏ rơi của Lăng Du Nguyệt, triệt để làm cho hình tượng nghiêm nghị của Lăng lão gia sụp đổ, ông bật cười mà xoa đầu cô an ủi, rồi mới cùng trợ lý rời đi.Nguyệt Nguyệt dẫn theo quản gia một trước một sau tung ta tung tăng chạy khắp trung tâm thương mại. Quản gia tuổi đã vào trung tuần làm sao có thể đi nhanh được như Lăng Du Nguyệt thế là mới có một lúc hai người đã lạc mất nhau.Quản gia thì hớt ha hớt hải chạy đôn chạy đáo tìm Nguyệt Nguyệt khắp nơi. Còn cô thì vẫn đi một cách vô tư tới lúc mệt mới phát hiện ra là mình để lạc mất quản gia rồi. Nguyệt Nguyệt giật giật tóc suy nghĩ một lát rồi lẩm bẩm lại lời dặn lần trước của ông nội."Nếu như lần sau có đi lạc thì hãy đứng yên đó đợi ông nội biết chưa? Trong chiếc vòng tay này có thông tin liên lạc của ông con tìm người đi đường tốt bụng nhờ họ liên hệ thông báo cho ông ngay."Nguyệt Nguyệt tiến vào một cửa hàng quần áo gần nhất sau đó ánh mắt lấp lánh nhìn cô tiếp tân rồi ngọt ngào nhờ giúp đỡ."Chị gái xinh đẹp ơi! Em bị lạc mất người nhà rồi chị có thể giúp em liên hệ với người nhà có được không?"Nhưng xúi quẩy thay người tốt thì ít mà người xấu thì nhiều cô tiếp tân kia sau khi nhìn thấy Nguyệt Nguyệt thì trong mặt nổi lên sự ghen tị cùng với thù hận. Bởi vì Nguyệt Nguyệt đẹp như vậy hơn nữa nhìn hai người trạc tuổi nhau mà cô lại gọi cô ta là chị. Khiến cho cô gái tiếp tân kia nghĩ là Nguyệt Nguyệt sỉ nhục cô ta.