Chương 14: Vợ chưa cưới
Sự quan tâm của Hạ Trì khiến cho một cô gái chưa từng nhận được tình yêu thương như Mộc Tử Niên thấy vô cùng cảm động. Nhưng Mộc Tử Niên không trả lời ông, cô chỉ đáp:
- Cháu sẽ suy nghĩ thật kĩ ạ.
Đưa Mộc Tử Niên trở về nhà, trên đường đi Hạ Tuấn Thiên liền quay sang nói với cô:
- Chuyện ở chung mà hôm nay ông nội tôi nhắc đến tôi thấy cũng không phải là không hợp lý. Cô cứ thử xem xét xem sao. Mọi người ở Hạ gia cũng rất thích cô nên cô không phải sợ việc họ sẽ thấy khó xử đâu.
Mộc Tử Niên trong phút chốc trở nên trầm lặng. Cô không đồng ý cũng không từ chối. Câu hỏi này cô không muốn trả lời ngay mà muốn mình có thể có thời gian suy nghĩ kĩ một chút.
Trở về nhà, mở điện thoại ra xem, không ngờ điện thoại lại sập nguồn. Chắc tại cô không sạc nên điện thoại hết pin đây mà. Vừa cắm sạc, ở bên ngoài cửa tiếng gõ cửa vang lên liên hồi. Đi ra ngoài mở cửa, đập vào mắt của Mộc Tử Niên là khuôn mặt đẫm mồ hôi cùng hơi thở gấp gáp qua lớp khẩu trang của Adis. Nhìn thấy Adis, Mộc Tử Niên kinh ngạc:
- Adis? Sao cậu lại ở đây?
Adis nhìn thấy Mộc Tử Niên vẫn an toàn và nguyên vẹn ở trước mặt, anh vui mừng không để ý bất cứ điều gì, anh lao vào ôm chặt lấy Mộc Tử Niên. Không liên lạc được cho cô anh cứ sợ cô bị người khác bắt nạt.
- May quá cậu không sao. Sao tôi gọi cho cậu mà cậu không nghe máy vậy? Tôi phải xin địa chỉ nhà của cậu từ Lệ Lệ đó.
Tôi lo cho cậu lắm đấy.
Vỗ nhẹ vào tấm lưng của Adis, Mộc Tử Niên trấn an anh:
- Cậu bình tĩnh coi. Thở từ từ thôi, tôi thì làm gì có chuyện gì được chứ. Cậu lo xa quá đó.
Cảnh tượng thân mật này của Mộc Tử Niên và Adis đã được Hạ Tuấn Thiên thu hết vào trong tầm mắt. Không hiểu sao trong lòng anh là có một cảm giác vô cùng khó tả. Anh nắm chặt bàn tay, bước chân dài tiến tới kéo Adis ra khỏi người Mộc Tử Niên, anh lạnh lùng hỏi:
- Cậu là ai vậy?
Sự xuất hiện bất ngờ của Hạ Tuấn Thiên khiến cho cả Adis và Mộc Tử Niên đều kinh ngạc. Nhìn khuôn mặt đang cau có của Hạ Tuấn Thiên, Mộc Tử Niên liền có cảm giác bản thân mình đang làm chuyện có lỗi và bị phát hiện. Còn Adis, anh chỉ cần nhìn qua, cũng có thể nhận ra người trước mặt mình là ai. Đưa tay tháo khẩu trang xuống, Adis đưa đôi mắt màu xanh lam lên nhìn Hạ Tuấn Thiên:
- Xin chào! Tôi là Adis Focus. Bạn thân của Ela. Rất vui được gặp anh Hạ tổng.
- Chào! Rất vinh hạnh khi được anh biết đến.
Tuy bên ngoài cười nói với nhau nhưng hai người đàn ông lại âm thầm nhìn nhau bằng ánh mắt hình viên đạn. Ai cũng mang trong mình một suy nghĩ riêng. Bầu không khí trong phút chốc trở lên căng thẳng. Mộc Tử Niên có thể cảm nhận được sát khí vô cùng nặng nề ở xung quanh mình đành lên tiếng phá vỡ đi bầu không khí này:
- Hạ tổng, anh tới đây có chuyện gì vậy?
Đưa chiếc túi xách về phía cô, Hạ Tuấn Thiên đáp:
- Em để quên túi trên xe, anh đem lên cho em.
Thấy câu từ thân thiết của Hạ Tuấn Thiên, Adis có chút ghen tị. Nhận lấy túi xách từ tay Hạ Tuấn Thiên, Mộc Tử Niên cất tiếng nói:
- Anh đưa xong rồi thì về đi.
- Em đuổi anh sao?
Quay sang nhìn Adis, Hạ Tuấn Thiên mặt dày nói tiếp:
- Anh hơi khát, vào trong uống nước rồi về. Chúng ta cũng đâu thể đứng mãi ở bên ngoài được.
Adis im lặng bây giờ mới lên tiếng:
- Thôi chúng ta cứ vào trong rồi nói chuyện tiếp đi.
Mộc Tử Niên nhìn hai người đàn ông rồi tỏ vẻ khó xử:
- Thật ngại quá, phòng tôi còn có Lệ Lệ, hai người vào trong có vẻ không hợp lý lắm nhỉ?
Bây giờ đã khó xử rồi để hai người này vào trong lỡ họ quậy tanh bành cả căn phòng lên thì sao? Lúc đấy còn khó xử hơn bây giờ. Tốt nhất là cứ né đi cho lành.
Nhưng mọi chuyện lại không như những gì Mộc Tử Niên nghĩ, Lệ Lệ từ phía sau đi lên. Nhìn ba người ở trước mặt cô nói:
- Ba người làm gì ở ngoài này vậy? Hạ tổng, Adis mau vào trong ngồi đi.
Thấy Lệ Lên nhiệt tình chào đón như vậy, Hạ Tuấn Thiên đánh mắt sang nhìn Mộc Tử Niên:
- Có vẻ như bạn em không có vấn đề gì đâu. Vậy chúng ta cùng vào thôi.
Lúc này Mộc Tử Niên đã hoàn toàn bất lực. Muốn tránh cũng không được thôi thì phải tập chấp nhận nó vậy.
Ngồi ở trong nhà, Adis liền lên tiếng hỏi thăm:
- Ela, dạo này cậu vẫn ổn chứ? Tớ thấy có nhiều tin tức không đúng về cậu quá. Không thể đợi được cậu quay lại Mỹ lên tớ tới đây tìm cậu.
Hạ Tuấn Thiên nhìn Adis, anh liền mở miệng nói đầy ẩn ý:
- Chà! Cậu là người Mỹ mà nói tiếng nước tôi chuẩn quá nhỉ? Chắc học cũng phải mất nhiều thời gian lắm.
Adis cũng không ngần ngại mà chia sẻ:
- Cũng nhờ có Ela chỉ dạy nên tôi mới có thể nói thành thạo như vậy đấy.
Hạ Tuấn Thiên gật đầu:
- Quả nhiên vợ chưa cưới của tôi rất tài năng.
- Cháu sẽ suy nghĩ thật kĩ ạ.
Đưa Mộc Tử Niên trở về nhà, trên đường đi Hạ Tuấn Thiên liền quay sang nói với cô:
- Chuyện ở chung mà hôm nay ông nội tôi nhắc đến tôi thấy cũng không phải là không hợp lý. Cô cứ thử xem xét xem sao. Mọi người ở Hạ gia cũng rất thích cô nên cô không phải sợ việc họ sẽ thấy khó xử đâu.
Mộc Tử Niên trong phút chốc trở nên trầm lặng. Cô không đồng ý cũng không từ chối. Câu hỏi này cô không muốn trả lời ngay mà muốn mình có thể có thời gian suy nghĩ kĩ một chút.
Trở về nhà, mở điện thoại ra xem, không ngờ điện thoại lại sập nguồn. Chắc tại cô không sạc nên điện thoại hết pin đây mà. Vừa cắm sạc, ở bên ngoài cửa tiếng gõ cửa vang lên liên hồi. Đi ra ngoài mở cửa, đập vào mắt của Mộc Tử Niên là khuôn mặt đẫm mồ hôi cùng hơi thở gấp gáp qua lớp khẩu trang của Adis. Nhìn thấy Adis, Mộc Tử Niên kinh ngạc:
- Adis? Sao cậu lại ở đây?
Adis nhìn thấy Mộc Tử Niên vẫn an toàn và nguyên vẹn ở trước mặt, anh vui mừng không để ý bất cứ điều gì, anh lao vào ôm chặt lấy Mộc Tử Niên. Không liên lạc được cho cô anh cứ sợ cô bị người khác bắt nạt.
- May quá cậu không sao. Sao tôi gọi cho cậu mà cậu không nghe máy vậy? Tôi phải xin địa chỉ nhà của cậu từ Lệ Lệ đó.
Tôi lo cho cậu lắm đấy.
Vỗ nhẹ vào tấm lưng của Adis, Mộc Tử Niên trấn an anh:
- Cậu bình tĩnh coi. Thở từ từ thôi, tôi thì làm gì có chuyện gì được chứ. Cậu lo xa quá đó.
Cảnh tượng thân mật này của Mộc Tử Niên và Adis đã được Hạ Tuấn Thiên thu hết vào trong tầm mắt. Không hiểu sao trong lòng anh là có một cảm giác vô cùng khó tả. Anh nắm chặt bàn tay, bước chân dài tiến tới kéo Adis ra khỏi người Mộc Tử Niên, anh lạnh lùng hỏi:
- Cậu là ai vậy?
Sự xuất hiện bất ngờ của Hạ Tuấn Thiên khiến cho cả Adis và Mộc Tử Niên đều kinh ngạc. Nhìn khuôn mặt đang cau có của Hạ Tuấn Thiên, Mộc Tử Niên liền có cảm giác bản thân mình đang làm chuyện có lỗi và bị phát hiện. Còn Adis, anh chỉ cần nhìn qua, cũng có thể nhận ra người trước mặt mình là ai. Đưa tay tháo khẩu trang xuống, Adis đưa đôi mắt màu xanh lam lên nhìn Hạ Tuấn Thiên:
- Xin chào! Tôi là Adis Focus. Bạn thân của Ela. Rất vui được gặp anh Hạ tổng.
- Chào! Rất vinh hạnh khi được anh biết đến.
Tuy bên ngoài cười nói với nhau nhưng hai người đàn ông lại âm thầm nhìn nhau bằng ánh mắt hình viên đạn. Ai cũng mang trong mình một suy nghĩ riêng. Bầu không khí trong phút chốc trở lên căng thẳng. Mộc Tử Niên có thể cảm nhận được sát khí vô cùng nặng nề ở xung quanh mình đành lên tiếng phá vỡ đi bầu không khí này:
- Hạ tổng, anh tới đây có chuyện gì vậy?
Đưa chiếc túi xách về phía cô, Hạ Tuấn Thiên đáp:
- Em để quên túi trên xe, anh đem lên cho em.
Thấy câu từ thân thiết của Hạ Tuấn Thiên, Adis có chút ghen tị. Nhận lấy túi xách từ tay Hạ Tuấn Thiên, Mộc Tử Niên cất tiếng nói:
- Anh đưa xong rồi thì về đi.
- Em đuổi anh sao?
Quay sang nhìn Adis, Hạ Tuấn Thiên mặt dày nói tiếp:
- Anh hơi khát, vào trong uống nước rồi về. Chúng ta cũng đâu thể đứng mãi ở bên ngoài được.
Adis im lặng bây giờ mới lên tiếng:
- Thôi chúng ta cứ vào trong rồi nói chuyện tiếp đi.
Mộc Tử Niên nhìn hai người đàn ông rồi tỏ vẻ khó xử:
- Thật ngại quá, phòng tôi còn có Lệ Lệ, hai người vào trong có vẻ không hợp lý lắm nhỉ?
Bây giờ đã khó xử rồi để hai người này vào trong lỡ họ quậy tanh bành cả căn phòng lên thì sao? Lúc đấy còn khó xử hơn bây giờ. Tốt nhất là cứ né đi cho lành.
Nhưng mọi chuyện lại không như những gì Mộc Tử Niên nghĩ, Lệ Lệ từ phía sau đi lên. Nhìn ba người ở trước mặt cô nói:
- Ba người làm gì ở ngoài này vậy? Hạ tổng, Adis mau vào trong ngồi đi.
Thấy Lệ Lên nhiệt tình chào đón như vậy, Hạ Tuấn Thiên đánh mắt sang nhìn Mộc Tử Niên:
- Có vẻ như bạn em không có vấn đề gì đâu. Vậy chúng ta cùng vào thôi.
Lúc này Mộc Tử Niên đã hoàn toàn bất lực. Muốn tránh cũng không được thôi thì phải tập chấp nhận nó vậy.
Ngồi ở trong nhà, Adis liền lên tiếng hỏi thăm:
- Ela, dạo này cậu vẫn ổn chứ? Tớ thấy có nhiều tin tức không đúng về cậu quá. Không thể đợi được cậu quay lại Mỹ lên tớ tới đây tìm cậu.
Hạ Tuấn Thiên nhìn Adis, anh liền mở miệng nói đầy ẩn ý:
- Chà! Cậu là người Mỹ mà nói tiếng nước tôi chuẩn quá nhỉ? Chắc học cũng phải mất nhiều thời gian lắm.
Adis cũng không ngần ngại mà chia sẻ:
- Cũng nhờ có Ela chỉ dạy nên tôi mới có thể nói thành thạo như vậy đấy.
Hạ Tuấn Thiên gật đầu:
- Quả nhiên vợ chưa cưới của tôi rất tài năng.