Chương : 60
Trong phòng bệnh yên tĩnh có âm thanh cãi cọ, mọi người đều dừng lại nhìn vào bên trong.
Mềm mại tựa đóa hoa bách hợp đứng im tại chỗ, Lâm Hi Hi nhìn Tống Viện Y, ánh mắt mang một tia ảm đạm.
Tống Viện Y hơi đỏ mặt, vẻ mặt cũng rất khó chịu.
“Hi Hi…” Cô đi qua ôm lấy Lâm Hi Hi, cằm gác tại vai nàng nức nở khóc nói: “Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi, mình thực sự không có dũng khí, mình biết cậu đều là muốn tốt cho mình, mình cũng hối hận, mình hận chính mình vô dụng, Hi Hi cậu giúp mình, cậu đừng bỏ rơi mình, mình thực sự muốn hắn bị trừng phạt thích đáng…”
Nước mắt ấm áp rơi trên vai nàng, trong lòng Lâm Hi Hi có chút phức tạp, chỉ có thể nhẹ nhàng ôm lấy Tống Viện Y, vỗ lưng cô.
Nàng có thể lý giải tâm tình của cô ấy, chính là như vậy, nàng thà rằng người chịu thống khổ là mình.
Không có khả năng biết trước được điều gì, thời gian tới kỳ thực rất đáng sợ.
“Mình sẽ cố hết sức giúp cậu, đuợc chứ?” Thanh âm của Lâm Hi Hi mềm nhẹ mang theo một chút khàn khàn, an ủi cô.
Ánh mặt trời buổi chiều vương vãi đầy mặt đất, ánh sáng đỏ rực khiến nàng mê muội.
“Còn muốn tiếp tục sao?” thanh âm trầm thấp của Tần Dịch Dương lộ ra nhu tình ấm áp, nhẹ giọng hỏi nàng.
Bọn họ không lái xe, chỉ là cùng ngồi ở ghế sau, nhìn ngoài cửa sổ, ánh chiều tà dần dần buông xuống. Ngoài kia rất đẹp, đẹp đến mức có thể khiến nàng tạm thời quên đi những tội ác đẫm máu, ánh mắt nàng mê ly, cổ tay mảnh khảnh để bên người, có chút vô lực.
Nàng biết, việc hắn hỏi đến chính là vụ kiện.
“ …Còn muốn.” Lâm Hi Hi nhẹ giọng nói, giọng điệu tựa như gió thoảng, mềm nhẹ lại lộ ra một tia cứng cỏi, “Tôi phải làm như vậy, Nhạc Phong hẳn phải bị trừng phạt đích đáng, thế nhưng tôi duy nhất …có thể phản kháng cũng chỉ có thế này, còn chuyện khác tôi không thể động đến hắn dù chỉ một chút…Rất vô dụng có phải hay không?’’
“Đúng là rất vô dụng.” Tần Dịch Dương tiếp nhận lời của nàng.
Lâm Hi Hi hơi có một tia kích thích, ánh mắt trong veo nhìn hắn, không nghĩ tới hắn lại nói như vậy.
“Là Tống Viện Y phải không?” Hắn lẳng lặng nhớ lại tên bạn cùng phòng của nàng, “Cô đã từng cứu cô ta, ngăn cản cô ta tự sát, hiện tại giúp cô ta khởi tố, thế nhưng vừa rồi trong phòng bệnh, ngay cả toàn thân cô bị thương cô ta cũng không hề thấy, Lâm Hi Hi, cô thực sự rất vô dụng.”
Tiếng nói mát lạnh của hắn rất êm tai, du dương lộ ra một tia mị hoặc, khiến người ta mê say.
Lâm Hi Hi bị nói như vậy, chẳng khác bị một gáo nước lạnh hung hăng tạt vào người.
Nhá nhem tối ngày hè, cửa sổ xe mở ra có chút oi bức, Lâm Hi Hi cảm thấy tâm tư của mình đều bị hắn nhìn thấu, rất tàn nhẫn mà nói đúng tim đen, nàng không thể trốn tránh, thậm chí không thể cãi lại, chỉ có thể lẳng lặng thừa nhận.
Đúng vậy… bọn họ ngay từ đầu đã không biết, không biết vì cái gì mà đưa đơn tố cáo.
Thật là kỳ quái, trên môi nàng nổi lên ý cười, rất trong sáng mỹ lệ, thoát tục khiến kẻ khác phải chú ý.
“Đau quá…” những ngón tay mảnh khảnh của Lâm Hi Hi nhẹ nhàng vuốt ve vết thương giống như nuối tiếc một con thú bị thương, nhẹ giọng mà nói, như là nói cho chính mình, “Vừa vặn cũng chưa từng nghĩ, hiện tại thấy đau quá, tôi gần đây hình như thực sự rất dễ bị thương, trước đây chưa từng nghĩ đến lại yếu đuối như vậy, hơi một chút là chịu không nổi, trước đây cũng không nghĩ tới thế giới thật sự rất ghê tởm, nhìn chỗ nào cũng là cạm bẫy…”
Nàng nhẹ nhàng cuộn mình ngồi trên ghế, đầu dựa vào vai Tần Dịch Dương: “Mặt trời chiều đẹp quá, thế nhưng cũng mau lặn xuống…”
Thanh âm của nàng cũng không bi thương, chẳng qua là hờ hững tự kể, rất bình tĩnh, yên ả.
Vai Tần Dịch Dương rất rộng, rất thoải mái, Lâm Hi Hi vô thức mà dựa sát vào, mãi cho tới khi ngửi được mùi nước hoa nhẹ nhàng khoan khoái trên người hắn, mới ý thức được mình đang làm gì.
Thời điểm này, nàng có chút xấu hổ, khuôn mặt trắng nõn đỏ ửng, đón nhận ánh mắt chăm chú của hắn.
“Tôi…Tôi có thể dựa vào một chút không?” Tay nàng chống lên ghế, nhỏ giọng hỏi.
Mặc dù hiện tại có vẻ hơi muộn, thế nhưng nàng vẫn là có chút thất thố.
Tần Dịch Dương đột nhiên cảm thấy thời gian chưa bao giờ yên tĩnh như vậy, như vậy thật tốt, nàng không nghĩ ngợi mà nhìn hắn, giống cầu xin cùng tin tưởng, lạnh lùng như hắn, cuối cùng cũng không thể khước từ.
Vòng tay túm lấy bàn tay của nàng kéo qua, đem cả người nàng ôm vào lòng, khiến cho nàng thoải mái mà nằm trong lòng hắn.
Lâm Hi Hi càng thêm kinh ngạc, nàng bất quá chỉ cầu xin một bờ vai, nhưng lại mang tới vòng ôm ấp của một người.
Thân hình nàng vốn nhỏ nhắn xinh xắn, tại trong khuỷu tay hắn càng có vẻ mềm mại xinh đẹp, ngực hắn rất rộng lớn và vững chắc, Lâm Hi Hi nhẹ nhàng dựa vào, nghe sóng biển dâng trào trong tim, mái tóc mền mại rơi lả tả trong lòng hắn. Đen và trắng, lớn và nhỏ, mạnh và yếu, sắc nét tương phản rõ rệt, lại đẹp đẽ khác thường.
Những khớp tay thon dài của hắn cùng ngón tay trắng noãn của nàng dây dưa, xinh đẹp, quấn quanh, đắm chìm và mệt mỏi muốn ngủ.
Lâm Hi Hi quyết định buông thả chính mình một lần, dưới ánh mặt trời chiều mỹ lệ, nàng không muốn nghĩ đến những chuyện lộn xộn kia, nàng cũng biết ngày mai khi mặt trời mọc lên, có lẽ Tần Dịch Dương sẽ đứng ở bên đối lập với nàng, miệng bình thản mà phán xét và ra quyết định số phận của nàng, thế nhưng lúc này đây nàng không muốn nghĩ đến.
Cuộc sống thực sự đầy rẫy những cuồng phong kéo đến, chờ một chút sẽ trở lại.
***
Sáng sớm, Lâm Hi Hi ở bên ngoài phòng làm việc gặp Nguyên Đồng.
Vốn là hai người không cùng một chỗ, Nguyên Đồng hết lần này đến lần khác đều không tránh đường, lẳng lặng nhìn nàng.
“Chị Đồng, tôi đang vội tới phòng họp của hội đồng quản trị.’’ Lâm Hi Hi ôn nhu nhắc nhở.
Nguyên Đồng nhìn nàng một hồi, buồn bã nói: “Tôi biết cô hận tôi, thế nhưng cô hiện tại tìm cách cầu xin tôi một chút, e rằng tôi có thể rút về tài liệu, có khả năng cô không phải rời đi Bác Viễn.”
Lâm Hi Hi biết rõ không có chuyện tốt như vậy, ổn định tâm tình, nhẹ giọng hỏi: “Xin chị cái gì?”
“Tùy tiện cầu xin, đến khi tôi vừa lòng mới thôi.” Nguyên Đồng khinh miệt nhìn nàng một cái, có khói thuốc tỏa ra từ tay cô ta.
Từ ngón tay cô ta tỏa ra làn khói trắng, màu móng tay sơn đỏ càng làm nổi rõ màu khói thuốc trắng, lộ ra một nét xinh đẹp hoàn mĩ. Lâm Hi Hi nhìn thoáng qua làn khói thuốc, khuôn mặt Nguyên Đồng bị khói thuốc che mờ làm nàng không nhìn được rõ lắm.
Quên đi.
“Chị Đồng, nhừơng một chút được chứ? Chuyện cần phải đối mặt, tôi sẽ đối mặt.”
Nguyên Đồng thoáng nhíu mày, lạnh lùng nhìn nàng: “Đều không phải bảo cô cầu xin tôi sao? Lâm Hi Hi, cô tình nguyện bị sa thải cũng không muốn hạ thấp tự tôn của mình đúng không?”
Lâm Hi Hi lắc đầu: “Tự tôn của tôi cũng không lớn, chỉ là hiện tại tôi cầu xin, chị cũng không thể vừa lòng, trên đời này khả năng có thể thỏa mãn chị chỉ có một việc, đó chính là toàn bộ đàn bà trên thế giới đều chết hết, như vậy sẽ không có người chia sẻ chủ tịch với chị… chị Đồng, điều này tôi cũng thấy đủ rõ ràng, con người phải tu nhân tích đức, không nên dùng loại thủ đoạn này đùa giỡn người khác, chị nói xem có đúng không?”
Ánh mắt nàng lành lạnh ánh lên vẻ thông minh, mỹ lệ mà chói mắt.
Ngón tay Nguyên Đồng run lên, cô ta trừng mắt nhìn Lâm Hi Hi, ánh mắt nổi lên tia ngoan độc.
Lạnh lùng cười, cô ta tránh đường: “Vậy cô đi đi…cô gái ngoan, tạm biệt, không tiễn nhé.”
Mềm mại tựa đóa hoa bách hợp đứng im tại chỗ, Lâm Hi Hi nhìn Tống Viện Y, ánh mắt mang một tia ảm đạm.
Tống Viện Y hơi đỏ mặt, vẻ mặt cũng rất khó chịu.
“Hi Hi…” Cô đi qua ôm lấy Lâm Hi Hi, cằm gác tại vai nàng nức nở khóc nói: “Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi, mình thực sự không có dũng khí, mình biết cậu đều là muốn tốt cho mình, mình cũng hối hận, mình hận chính mình vô dụng, Hi Hi cậu giúp mình, cậu đừng bỏ rơi mình, mình thực sự muốn hắn bị trừng phạt thích đáng…”
Nước mắt ấm áp rơi trên vai nàng, trong lòng Lâm Hi Hi có chút phức tạp, chỉ có thể nhẹ nhàng ôm lấy Tống Viện Y, vỗ lưng cô.
Nàng có thể lý giải tâm tình của cô ấy, chính là như vậy, nàng thà rằng người chịu thống khổ là mình.
Không có khả năng biết trước được điều gì, thời gian tới kỳ thực rất đáng sợ.
“Mình sẽ cố hết sức giúp cậu, đuợc chứ?” Thanh âm của Lâm Hi Hi mềm nhẹ mang theo một chút khàn khàn, an ủi cô.
Ánh mặt trời buổi chiều vương vãi đầy mặt đất, ánh sáng đỏ rực khiến nàng mê muội.
“Còn muốn tiếp tục sao?” thanh âm trầm thấp của Tần Dịch Dương lộ ra nhu tình ấm áp, nhẹ giọng hỏi nàng.
Bọn họ không lái xe, chỉ là cùng ngồi ở ghế sau, nhìn ngoài cửa sổ, ánh chiều tà dần dần buông xuống. Ngoài kia rất đẹp, đẹp đến mức có thể khiến nàng tạm thời quên đi những tội ác đẫm máu, ánh mắt nàng mê ly, cổ tay mảnh khảnh để bên người, có chút vô lực.
Nàng biết, việc hắn hỏi đến chính là vụ kiện.
“ …Còn muốn.” Lâm Hi Hi nhẹ giọng nói, giọng điệu tựa như gió thoảng, mềm nhẹ lại lộ ra một tia cứng cỏi, “Tôi phải làm như vậy, Nhạc Phong hẳn phải bị trừng phạt đích đáng, thế nhưng tôi duy nhất …có thể phản kháng cũng chỉ có thế này, còn chuyện khác tôi không thể động đến hắn dù chỉ một chút…Rất vô dụng có phải hay không?’’
“Đúng là rất vô dụng.” Tần Dịch Dương tiếp nhận lời của nàng.
Lâm Hi Hi hơi có một tia kích thích, ánh mắt trong veo nhìn hắn, không nghĩ tới hắn lại nói như vậy.
“Là Tống Viện Y phải không?” Hắn lẳng lặng nhớ lại tên bạn cùng phòng của nàng, “Cô đã từng cứu cô ta, ngăn cản cô ta tự sát, hiện tại giúp cô ta khởi tố, thế nhưng vừa rồi trong phòng bệnh, ngay cả toàn thân cô bị thương cô ta cũng không hề thấy, Lâm Hi Hi, cô thực sự rất vô dụng.”
Tiếng nói mát lạnh của hắn rất êm tai, du dương lộ ra một tia mị hoặc, khiến người ta mê say.
Lâm Hi Hi bị nói như vậy, chẳng khác bị một gáo nước lạnh hung hăng tạt vào người.
Nhá nhem tối ngày hè, cửa sổ xe mở ra có chút oi bức, Lâm Hi Hi cảm thấy tâm tư của mình đều bị hắn nhìn thấu, rất tàn nhẫn mà nói đúng tim đen, nàng không thể trốn tránh, thậm chí không thể cãi lại, chỉ có thể lẳng lặng thừa nhận.
Đúng vậy… bọn họ ngay từ đầu đã không biết, không biết vì cái gì mà đưa đơn tố cáo.
Thật là kỳ quái, trên môi nàng nổi lên ý cười, rất trong sáng mỹ lệ, thoát tục khiến kẻ khác phải chú ý.
“Đau quá…” những ngón tay mảnh khảnh của Lâm Hi Hi nhẹ nhàng vuốt ve vết thương giống như nuối tiếc một con thú bị thương, nhẹ giọng mà nói, như là nói cho chính mình, “Vừa vặn cũng chưa từng nghĩ, hiện tại thấy đau quá, tôi gần đây hình như thực sự rất dễ bị thương, trước đây chưa từng nghĩ đến lại yếu đuối như vậy, hơi một chút là chịu không nổi, trước đây cũng không nghĩ tới thế giới thật sự rất ghê tởm, nhìn chỗ nào cũng là cạm bẫy…”
Nàng nhẹ nhàng cuộn mình ngồi trên ghế, đầu dựa vào vai Tần Dịch Dương: “Mặt trời chiều đẹp quá, thế nhưng cũng mau lặn xuống…”
Thanh âm của nàng cũng không bi thương, chẳng qua là hờ hững tự kể, rất bình tĩnh, yên ả.
Vai Tần Dịch Dương rất rộng, rất thoải mái, Lâm Hi Hi vô thức mà dựa sát vào, mãi cho tới khi ngửi được mùi nước hoa nhẹ nhàng khoan khoái trên người hắn, mới ý thức được mình đang làm gì.
Thời điểm này, nàng có chút xấu hổ, khuôn mặt trắng nõn đỏ ửng, đón nhận ánh mắt chăm chú của hắn.
“Tôi…Tôi có thể dựa vào một chút không?” Tay nàng chống lên ghế, nhỏ giọng hỏi.
Mặc dù hiện tại có vẻ hơi muộn, thế nhưng nàng vẫn là có chút thất thố.
Tần Dịch Dương đột nhiên cảm thấy thời gian chưa bao giờ yên tĩnh như vậy, như vậy thật tốt, nàng không nghĩ ngợi mà nhìn hắn, giống cầu xin cùng tin tưởng, lạnh lùng như hắn, cuối cùng cũng không thể khước từ.
Vòng tay túm lấy bàn tay của nàng kéo qua, đem cả người nàng ôm vào lòng, khiến cho nàng thoải mái mà nằm trong lòng hắn.
Lâm Hi Hi càng thêm kinh ngạc, nàng bất quá chỉ cầu xin một bờ vai, nhưng lại mang tới vòng ôm ấp của một người.
Thân hình nàng vốn nhỏ nhắn xinh xắn, tại trong khuỷu tay hắn càng có vẻ mềm mại xinh đẹp, ngực hắn rất rộng lớn và vững chắc, Lâm Hi Hi nhẹ nhàng dựa vào, nghe sóng biển dâng trào trong tim, mái tóc mền mại rơi lả tả trong lòng hắn. Đen và trắng, lớn và nhỏ, mạnh và yếu, sắc nét tương phản rõ rệt, lại đẹp đẽ khác thường.
Những khớp tay thon dài của hắn cùng ngón tay trắng noãn của nàng dây dưa, xinh đẹp, quấn quanh, đắm chìm và mệt mỏi muốn ngủ.
Lâm Hi Hi quyết định buông thả chính mình một lần, dưới ánh mặt trời chiều mỹ lệ, nàng không muốn nghĩ đến những chuyện lộn xộn kia, nàng cũng biết ngày mai khi mặt trời mọc lên, có lẽ Tần Dịch Dương sẽ đứng ở bên đối lập với nàng, miệng bình thản mà phán xét và ra quyết định số phận của nàng, thế nhưng lúc này đây nàng không muốn nghĩ đến.
Cuộc sống thực sự đầy rẫy những cuồng phong kéo đến, chờ một chút sẽ trở lại.
***
Sáng sớm, Lâm Hi Hi ở bên ngoài phòng làm việc gặp Nguyên Đồng.
Vốn là hai người không cùng một chỗ, Nguyên Đồng hết lần này đến lần khác đều không tránh đường, lẳng lặng nhìn nàng.
“Chị Đồng, tôi đang vội tới phòng họp của hội đồng quản trị.’’ Lâm Hi Hi ôn nhu nhắc nhở.
Nguyên Đồng nhìn nàng một hồi, buồn bã nói: “Tôi biết cô hận tôi, thế nhưng cô hiện tại tìm cách cầu xin tôi một chút, e rằng tôi có thể rút về tài liệu, có khả năng cô không phải rời đi Bác Viễn.”
Lâm Hi Hi biết rõ không có chuyện tốt như vậy, ổn định tâm tình, nhẹ giọng hỏi: “Xin chị cái gì?”
“Tùy tiện cầu xin, đến khi tôi vừa lòng mới thôi.” Nguyên Đồng khinh miệt nhìn nàng một cái, có khói thuốc tỏa ra từ tay cô ta.
Từ ngón tay cô ta tỏa ra làn khói trắng, màu móng tay sơn đỏ càng làm nổi rõ màu khói thuốc trắng, lộ ra một nét xinh đẹp hoàn mĩ. Lâm Hi Hi nhìn thoáng qua làn khói thuốc, khuôn mặt Nguyên Đồng bị khói thuốc che mờ làm nàng không nhìn được rõ lắm.
Quên đi.
“Chị Đồng, nhừơng một chút được chứ? Chuyện cần phải đối mặt, tôi sẽ đối mặt.”
Nguyên Đồng thoáng nhíu mày, lạnh lùng nhìn nàng: “Đều không phải bảo cô cầu xin tôi sao? Lâm Hi Hi, cô tình nguyện bị sa thải cũng không muốn hạ thấp tự tôn của mình đúng không?”
Lâm Hi Hi lắc đầu: “Tự tôn của tôi cũng không lớn, chỉ là hiện tại tôi cầu xin, chị cũng không thể vừa lòng, trên đời này khả năng có thể thỏa mãn chị chỉ có một việc, đó chính là toàn bộ đàn bà trên thế giới đều chết hết, như vậy sẽ không có người chia sẻ chủ tịch với chị… chị Đồng, điều này tôi cũng thấy đủ rõ ràng, con người phải tu nhân tích đức, không nên dùng loại thủ đoạn này đùa giỡn người khác, chị nói xem có đúng không?”
Ánh mắt nàng lành lạnh ánh lên vẻ thông minh, mỹ lệ mà chói mắt.
Ngón tay Nguyên Đồng run lên, cô ta trừng mắt nhìn Lâm Hi Hi, ánh mắt nổi lên tia ngoan độc.
Lạnh lùng cười, cô ta tránh đường: “Vậy cô đi đi…cô gái ngoan, tạm biệt, không tiễn nhé.”