Chương : 53
Lâm Hi Hi lạnh cả sống lưng, nhẹ giọng nói: “Cái gì?”
Nguyên Đồng dừng mắt ở làn da trắng nõn của nàng, hít sâu một hơi, hạ giọng nói: “Cô dạy tôi đi, làm thế nào để bò lên được giường của Dịch Dương? Tôi đã thử qua rất nhiều lần, cũng đã tưởng anh ấy không thích phụ nữ, nhưng đến ngày đó khi thấy anh ấy ôm cô tại phòng họp, vẫn chỉ là Hi Hi cô, cô dạy tôi phải làm sao?”
Nghe xong mấy lời này, mặt Lâm Hi Hi nóng bừng lên, không thể tin được những lời này lại do chính từ miệng Nguyên Đồng nói ra!
Lâm Hi Hi lắc đầu, lắc lắc khuôn mặt nóng rẫy, chân thành nói: “Chị Đồng, em nghĩ…Em nghĩ chị tìm lộn người rồi, em không có…không có…” Đôi lông mi thanh tú của Lâm Hi Hi khẽ rũ xuống, nàng nói không thành lời.
Nàng cũng không có cùng Tần Dịch Dương lên giường! Việc này, nàng làm sao có thể nói được?
“A…” Nguyên Đồng nở nụ cười mê hồn, những ngón tay sơn màu bóng loáng quấn lấy tóc, đôi mắt sắc lẻm nhìn nàng, “Đừng nói cô với anh ta chưa làm gì cả, Lâm Hi Hi, tôi đã quá rộng lượng rồi, cô không thấy tôi không hề muốn so đo tính toán với cô sao? Chỉ cần cô cũng có thể chỉ dạy lại cho tôi một ít, làm thế nào để có thể quyến rũ được anh ấy, tôi có thể bỏ qua hết mọi chuyện, cô phải hiểu rằng, người chỉ cần liếc mắt cũng khiến người khác phải e sợ như tôi, lại chịu như thế này cũng không phải là điều dễ dàng đâu.”
Trong gian phòng nho nhỏ, Lâm Hi Hi chỉ cảm thấy hô hấp đều trở nên cứng ngắc.
Mùi nước hoa trên người Nguyên Đồng thật đậm, lại có thêm chút gì đó giống mùi chất gây nghiện, Lâm Hi Hi nhíu mày khó chịu, tay nàng phải chống lên bệ sứ lạnh mới có thể thấy đỡ đôi chút. Nếu cứ tiếp tục thế này chỉ có thể gây thêm nhiều hiểu lầm mà thôi, Lâm Hi Hi đưa mắt nhìn lại cô, nhẹ giọng nói: “Chị Đồng, quan hệ giữa em và Tần tiên sinh không phải như chị nghĩ đâu, chỉ là em có chút việc cần nhờ Tần tiên sinh giúp đỡ, cho nên mới ở gần ngài ấy, chị tin em được không?”
Nguyên Đồng cười lớn làm người khác có chút run rẩy, lại càng làm Lâm Hi Hi sợ hãi.
Trên khuôn mặt đang cười của cô lộ ra nét dữ tợn. Nguyên Đồng nắm lấy hai vai nàng nói: “Lâm Hi Hi, cô giả bộ gì thế? Tôi phải tin cô à? Cô thử nói xem, cô có thể tin một người phụ nữ chủ động hôn một người đàn ông không? Đê tiện, cô cố ý khoe khoang đúng không?”
Những móng tay sắc nhọn đâm vào da thịt nàng, Lâm Hi Hi đau đớn, nàng rụt vai lại nhưng đôi mắt của nàng không lộ chút sợ hãi nào.
“Chị Đồng, phiền chị buông tay ra, đây là công ty.” Lâm Hi Hi nhẹ giọng nói.
“Cô cũng biết đây là công ty à! Ở trước mặt tôi cũng chẳng kiêng nể gì, tôi phải cảnh cáo cô thế nào đây?”
Lâm Hi Hi nhắm mắt, cảm giác càng giải thích thì càng hiểu lầm.
Khuôn mặt xinh đẹp của nàng ngước lên, lướt qua vai Nguyên Đồng nhìn về phía cửa, ánh mắt rơi xuống, kêu lên một tiếng “Tần tổng”.
Cả người Nguyên Đồng run lên, buông vai nàng ra, lưng căng lên cứng ngắc.
Lâm Hi Hi chậm rãi thở một hơi, nhân cơ hội đẩy cô ta ra, cầm lấy tách chậm rãi bước về phía phòng trà. Tiếng gọi lúc nãy quả nhiên có sức ảnh hưởng đến Nguyên Đồng.
Lâm Hi Hi trở về bàn làm việc, tự nghĩ vừa rồi là tự mình ôm rơm nặng bụng. Vừa lúc đó có tiếng điện thoại vang lên, giọng nói của viên trợ lí vang lên lanh lảnh: “Lâm Hi Hi, Nguyễn chủ quản có việc tìm cô, cô đi xem xem.”
“Vâng …. anh ta đang ở tầng hai mươi bốn đúng không?” “Đang ở phòng làm việc của chủ tịch, cô đi thẳng đến đó đi nhé.”
Lâm Hi Hi cầm bút, chậm rãi đứng dậy, ra ngoài.
Tần Dịch Dương đang ngồi ở bàn làm việc, dáng người nghiêm nghị khiến người khác phải kính nể, Lâm Hi Hi bước vào chỉ liếc nhẹ hắn một cái, lưng vô thức căng cứng, nàng nhìn ngón tay thon dài của hắn đang để trên bàn làm việc, nàng cũng không dám nhìn lâu, chỉ dám nhìn sang Nguyễn Húc đang ngồi kế bên, nàng cảm giác như mình trở thành người thừa.
“Có việc gì?” Lâm Hi Hi nhẹ giọng hỏi.
Nguyễn Húc nhìn nàng một lát, cười cười, giơ tay vẫy vẫy nàng, đưa cho nàng một xấp tài liệu: “Cô tự mình xem cái này đi.”
Lâm Hi Hi không hiểu gì, nhận lấy tập tài liệu.
Đó là một phần bản báo cáo nội bộ.
Lâm Hi Hi mở ra nhìn vài tờ, đôi mắt trong veo đảo qua toàn bộ nội dung, mới nhìn một chút đã không thể chịu nổi, chậm rãi nắm chặt xấp tài liệu. Có điểm buồn cười, trước mặt không biết là bản báo cáo của ai, điều tra sinh hoạt trước đây của Lâm Hi Hi, phát hiện nàng và Nhạc Phong cấu kết với nhau, nàng vào Bác Viễn Thế Kỷ là có mưu đồ, hoài nghi nàng tiết lộ cơ mật của công ty, gần đây lại còn giở trò, làm cho kế hoạch của Bác Viễn đối với Hoành Cơ bị lộ tẩy, mức độ ra tay càng lúc càng lợi hại.
“Cô chịu khó hồi tưởng một chút, sáng nay trên tầng hội nghị, chính là đã nhắc đến vấn đề này.” trên mặt Nguyễn Húc thoáng nở nụ cười, “Lời lẽ trong đó có sức thuyết phục rất cao, tôi hoài nghi gần đây công suất của Hoành Cơ liên tục giảm sút, có liênn quan đến cô đấy.”
Lâm Hi Hi trầm mặc im lặng.
Thật nực cười, nàng làm việc tại Bác Viễn cho đến bây giờ cũng không tham gia vào chuyện định hướng của công ty, không chỉ việc ra quyết định, ngay cả mảng tiêu thụ đều có phân công rõ ràng, vì sao nàng phải dây vào?
Cho nên điểm mấu chốt chính là tập tài liệu này, rốt cuộc là do người nào quá rảnh rỗi làm đây? “Cho nên tôi phải làm gì?” Lâm Hi Hi trực tiếp hỏi, khuôn mặt mỹ lệ lộ nét thản nhiên, “Tạm thời cách chức chuẩn bị điều tra, hay là làm cái gì khác?”
Nguyễn Húc nhìn chằm chằm vào nàng, trong chốc lát bị vẻ nhu mì mà cứng cỏi của nàng thu hút, bên môi hé nở nụ cười nhàn nhạt.
“Đừng hỏi tôi…Chuyện này do Dịch Dương quyết định, cậu ấy tạm thời không có thái độ gì, dù sao ban giám đốc cũng không phải là do cậu ấy một người quyết định là được,” Nguyễn Húc đứng dậy, nhẹ giọng nói, “Cô cùng cậu ấy nói chuyện đi, tôi ra ngoài trước.”
Sự tình phát sinh cũng có chút bất ngời, Lâm Hi Hi còn muốn nói gì đấy nhưng Nguyễn Húc cũng đã đi ra ngoài.
Hắn thậm chí còn cẩn thận đóng cửa phòng làm việc lại.
Trong nháy mắt, bầu không khí phòng làm việc trở nên lạnh lẽo hơn hẳn, Lâm Hi Hi đứng yên tại chỗ không dám nhúc nhích, nàng chà xát tay, cảm nhận được luồng khí lạnh. “Tần tiên sinh…” cuối cùng nàng cũng có dũng khí phá vỡ sự yên lặng.
“Mười phút.” đôi mắt thâm thúy của Tần Dịch Dương vẫn không rời khỏi màn hình máy tính, lạnh lùng cắt ngang lời nàng, “Chờ tôi xử lí xong, mười phút nữa. Cô ngồi xuống trước đi.”
Lâm Hi Hi chỉ có thể ngồi xuống.
Trong phòng làm việc trống trải, sợi tóc mềm mại của nàng rủ xuống, nắng mặt trời chiếu rọi qua làn da nàng. Tần Dịch Dương dừng tay, ngước mắt nhìn, cảnh tượng trước mắt đúng là làm say lòng người.
Nguyên Đồng dừng mắt ở làn da trắng nõn của nàng, hít sâu một hơi, hạ giọng nói: “Cô dạy tôi đi, làm thế nào để bò lên được giường của Dịch Dương? Tôi đã thử qua rất nhiều lần, cũng đã tưởng anh ấy không thích phụ nữ, nhưng đến ngày đó khi thấy anh ấy ôm cô tại phòng họp, vẫn chỉ là Hi Hi cô, cô dạy tôi phải làm sao?”
Nghe xong mấy lời này, mặt Lâm Hi Hi nóng bừng lên, không thể tin được những lời này lại do chính từ miệng Nguyên Đồng nói ra!
Lâm Hi Hi lắc đầu, lắc lắc khuôn mặt nóng rẫy, chân thành nói: “Chị Đồng, em nghĩ…Em nghĩ chị tìm lộn người rồi, em không có…không có…” Đôi lông mi thanh tú của Lâm Hi Hi khẽ rũ xuống, nàng nói không thành lời.
Nàng cũng không có cùng Tần Dịch Dương lên giường! Việc này, nàng làm sao có thể nói được?
“A…” Nguyên Đồng nở nụ cười mê hồn, những ngón tay sơn màu bóng loáng quấn lấy tóc, đôi mắt sắc lẻm nhìn nàng, “Đừng nói cô với anh ta chưa làm gì cả, Lâm Hi Hi, tôi đã quá rộng lượng rồi, cô không thấy tôi không hề muốn so đo tính toán với cô sao? Chỉ cần cô cũng có thể chỉ dạy lại cho tôi một ít, làm thế nào để có thể quyến rũ được anh ấy, tôi có thể bỏ qua hết mọi chuyện, cô phải hiểu rằng, người chỉ cần liếc mắt cũng khiến người khác phải e sợ như tôi, lại chịu như thế này cũng không phải là điều dễ dàng đâu.”
Trong gian phòng nho nhỏ, Lâm Hi Hi chỉ cảm thấy hô hấp đều trở nên cứng ngắc.
Mùi nước hoa trên người Nguyên Đồng thật đậm, lại có thêm chút gì đó giống mùi chất gây nghiện, Lâm Hi Hi nhíu mày khó chịu, tay nàng phải chống lên bệ sứ lạnh mới có thể thấy đỡ đôi chút. Nếu cứ tiếp tục thế này chỉ có thể gây thêm nhiều hiểu lầm mà thôi, Lâm Hi Hi đưa mắt nhìn lại cô, nhẹ giọng nói: “Chị Đồng, quan hệ giữa em và Tần tiên sinh không phải như chị nghĩ đâu, chỉ là em có chút việc cần nhờ Tần tiên sinh giúp đỡ, cho nên mới ở gần ngài ấy, chị tin em được không?”
Nguyên Đồng cười lớn làm người khác có chút run rẩy, lại càng làm Lâm Hi Hi sợ hãi.
Trên khuôn mặt đang cười của cô lộ ra nét dữ tợn. Nguyên Đồng nắm lấy hai vai nàng nói: “Lâm Hi Hi, cô giả bộ gì thế? Tôi phải tin cô à? Cô thử nói xem, cô có thể tin một người phụ nữ chủ động hôn một người đàn ông không? Đê tiện, cô cố ý khoe khoang đúng không?”
Những móng tay sắc nhọn đâm vào da thịt nàng, Lâm Hi Hi đau đớn, nàng rụt vai lại nhưng đôi mắt của nàng không lộ chút sợ hãi nào.
“Chị Đồng, phiền chị buông tay ra, đây là công ty.” Lâm Hi Hi nhẹ giọng nói.
“Cô cũng biết đây là công ty à! Ở trước mặt tôi cũng chẳng kiêng nể gì, tôi phải cảnh cáo cô thế nào đây?”
Lâm Hi Hi nhắm mắt, cảm giác càng giải thích thì càng hiểu lầm.
Khuôn mặt xinh đẹp của nàng ngước lên, lướt qua vai Nguyên Đồng nhìn về phía cửa, ánh mắt rơi xuống, kêu lên một tiếng “Tần tổng”.
Cả người Nguyên Đồng run lên, buông vai nàng ra, lưng căng lên cứng ngắc.
Lâm Hi Hi chậm rãi thở một hơi, nhân cơ hội đẩy cô ta ra, cầm lấy tách chậm rãi bước về phía phòng trà. Tiếng gọi lúc nãy quả nhiên có sức ảnh hưởng đến Nguyên Đồng.
Lâm Hi Hi trở về bàn làm việc, tự nghĩ vừa rồi là tự mình ôm rơm nặng bụng. Vừa lúc đó có tiếng điện thoại vang lên, giọng nói của viên trợ lí vang lên lanh lảnh: “Lâm Hi Hi, Nguyễn chủ quản có việc tìm cô, cô đi xem xem.”
“Vâng …. anh ta đang ở tầng hai mươi bốn đúng không?” “Đang ở phòng làm việc của chủ tịch, cô đi thẳng đến đó đi nhé.”
Lâm Hi Hi cầm bút, chậm rãi đứng dậy, ra ngoài.
Tần Dịch Dương đang ngồi ở bàn làm việc, dáng người nghiêm nghị khiến người khác phải kính nể, Lâm Hi Hi bước vào chỉ liếc nhẹ hắn một cái, lưng vô thức căng cứng, nàng nhìn ngón tay thon dài của hắn đang để trên bàn làm việc, nàng cũng không dám nhìn lâu, chỉ dám nhìn sang Nguyễn Húc đang ngồi kế bên, nàng cảm giác như mình trở thành người thừa.
“Có việc gì?” Lâm Hi Hi nhẹ giọng hỏi.
Nguyễn Húc nhìn nàng một lát, cười cười, giơ tay vẫy vẫy nàng, đưa cho nàng một xấp tài liệu: “Cô tự mình xem cái này đi.”
Lâm Hi Hi không hiểu gì, nhận lấy tập tài liệu.
Đó là một phần bản báo cáo nội bộ.
Lâm Hi Hi mở ra nhìn vài tờ, đôi mắt trong veo đảo qua toàn bộ nội dung, mới nhìn một chút đã không thể chịu nổi, chậm rãi nắm chặt xấp tài liệu. Có điểm buồn cười, trước mặt không biết là bản báo cáo của ai, điều tra sinh hoạt trước đây của Lâm Hi Hi, phát hiện nàng và Nhạc Phong cấu kết với nhau, nàng vào Bác Viễn Thế Kỷ là có mưu đồ, hoài nghi nàng tiết lộ cơ mật của công ty, gần đây lại còn giở trò, làm cho kế hoạch của Bác Viễn đối với Hoành Cơ bị lộ tẩy, mức độ ra tay càng lúc càng lợi hại.
“Cô chịu khó hồi tưởng một chút, sáng nay trên tầng hội nghị, chính là đã nhắc đến vấn đề này.” trên mặt Nguyễn Húc thoáng nở nụ cười, “Lời lẽ trong đó có sức thuyết phục rất cao, tôi hoài nghi gần đây công suất của Hoành Cơ liên tục giảm sút, có liênn quan đến cô đấy.”
Lâm Hi Hi trầm mặc im lặng.
Thật nực cười, nàng làm việc tại Bác Viễn cho đến bây giờ cũng không tham gia vào chuyện định hướng của công ty, không chỉ việc ra quyết định, ngay cả mảng tiêu thụ đều có phân công rõ ràng, vì sao nàng phải dây vào?
Cho nên điểm mấu chốt chính là tập tài liệu này, rốt cuộc là do người nào quá rảnh rỗi làm đây? “Cho nên tôi phải làm gì?” Lâm Hi Hi trực tiếp hỏi, khuôn mặt mỹ lệ lộ nét thản nhiên, “Tạm thời cách chức chuẩn bị điều tra, hay là làm cái gì khác?”
Nguyễn Húc nhìn chằm chằm vào nàng, trong chốc lát bị vẻ nhu mì mà cứng cỏi của nàng thu hút, bên môi hé nở nụ cười nhàn nhạt.
“Đừng hỏi tôi…Chuyện này do Dịch Dương quyết định, cậu ấy tạm thời không có thái độ gì, dù sao ban giám đốc cũng không phải là do cậu ấy một người quyết định là được,” Nguyễn Húc đứng dậy, nhẹ giọng nói, “Cô cùng cậu ấy nói chuyện đi, tôi ra ngoài trước.”
Sự tình phát sinh cũng có chút bất ngời, Lâm Hi Hi còn muốn nói gì đấy nhưng Nguyễn Húc cũng đã đi ra ngoài.
Hắn thậm chí còn cẩn thận đóng cửa phòng làm việc lại.
Trong nháy mắt, bầu không khí phòng làm việc trở nên lạnh lẽo hơn hẳn, Lâm Hi Hi đứng yên tại chỗ không dám nhúc nhích, nàng chà xát tay, cảm nhận được luồng khí lạnh. “Tần tiên sinh…” cuối cùng nàng cũng có dũng khí phá vỡ sự yên lặng.
“Mười phút.” đôi mắt thâm thúy của Tần Dịch Dương vẫn không rời khỏi màn hình máy tính, lạnh lùng cắt ngang lời nàng, “Chờ tôi xử lí xong, mười phút nữa. Cô ngồi xuống trước đi.”
Lâm Hi Hi chỉ có thể ngồi xuống.
Trong phòng làm việc trống trải, sợi tóc mềm mại của nàng rủ xuống, nắng mặt trời chiếu rọi qua làn da nàng. Tần Dịch Dương dừng tay, ngước mắt nhìn, cảnh tượng trước mắt đúng là làm say lòng người.