Chương : 50
“Mình chưa bao giờ làm ăn lỗ vốn cả.” Giọng hắn du dương, hắn cúi đầu xoay người đứng lên.
Rượu vang bắt đầu phát huy tác dụng, men say chấp choáng.
Nguyễn Húc không sao mở lời, đôi mắt đào hoa mê li nhìn Tần Dịch Dương, không biết nên nói gì cho phải.
Người đàn ông này quá vô tình, trước sau vẫn vậy.
Hắn chơi đùa thế này, không sợ một ngày nào đó Nhạc Phong bị bức đến đường cùng, sẽ làm chuyện không thể cứu vãn được với Lâm Hi Hi sao? Nguyễn Húc mím chặt môi, sắc mặt tái nhợt, trong lòng cảm thấy khiếp sợ.
“Cô ấy hôm nay chắc là dọn tới nhà mới rồi, cậu không đến thăm à?” Lúc lâu sao, Nguyễn Húc không nhịn được mới nói.
Hé ra khuôn mặt tuấn tú đến từng góc cạnh, đôi mắt thâm sâu nhìn ánh đèn rực rỡ, Tần Dịch Dương nhấp ngụm rượu sau cùng, lạnh lùng thản nhiên nói: “Cô ấy tự lo được.”
Hắn vừa nói xong, đã nghe tiếng gõ cửa nhẹ nhàng.
Nguyễn Húc đứng dậy mở cửa, Lâm Hi Hi ăn mặc gọn gàng đang đứng ngoài cửa, tóc dài mềm mại rũ trên vai, nàng đeo một dải nơ mềm quanh thắt lưng mảnh khảnh, cổ tay vẫn còn buộc băng gạc. Nguyễn Húc nắm chặt cửa, cúi đầu kêu một tiếng “Hi Hi”, nhất thời quên mời nàng vào.
Lâm Hi Hi khẽ đỏ mặt, nhẹ giọng nói: “Nguyễn chủ quản, tôi tìm Tần tiên sinh.”
Nguyễn Húc sửng sốt một lúc, nhìn lại phía sau, mở miệng nói: “Hai người cứ trò chuyện đi, tôi không quấy rầy đâu.”
Hắn nói xong cười với Lâm Hi Hi, rồi bước ra cửa.
Vừa vào cửa nàng đã ngửi thấy mùi rượu vang tinh khiết thơm mát, Lâm Hi Hi nhìn lướt qua gian phòng khách xa hoa, Tần Dịch Dương đang nhàn nhã ngồi trên ghế sofa, hắn đưa mắt nhìn nàng, nàng nhẹ giọng nói: “Tần tiên sinh”
“Ngồi xuống rồi nói.” Tần Dịch Dương không ngẩng đầu, giọng nói trầm thấp làm tim nàng đập loạn vài nhịp.
“Đã nhận được thông báo từ tòa án chưa?” hắn hờ hững hỏi.
Lâm Hi Hi khẽ gật đầu, ánh mắt trong veo mà kiên định: “Buổi hòa giải, tôi không đến có được không?”
Đôi mắt thâm thúy của Tần Dịch Dương dừng ở ly rượu, chậm rãi suy ngẫm, từ chối cho ý kiến.
Lâm Hi Hi nhẹ nhàng thở một hơi: “Tôi nghĩ, nếu như giữa chúng tôi có vấn đề, có thể nhờ người thứ ba can thiệp, có lẽ chỉ cần ngồi xuống nói vài ba câu là xong, cũng không đến mức nháo nhào thế này, Nhạc Phong biết rõ tính tôi, tôi không muốn tiếp tục dây dưa nữa, cứ nghe theo quyết định của tòa án.”
Màn đêm tĩnh lặng, không khí thoảng mùi rượu tinh khiết và thơm nồng, Lâm Hi Hi không được câu trả lời, có chút sốt ruột.
“Cô muốn trực tiếp đến tòa án, có thể sẽ đảo ngược được hắn sao?” Tần Dịch Dương nhã nhặn cầm ly rượu, đôi mắt thâm thúy bao phủ nàng, chậm rãi nói.
Lâm Hi Hi cảm giác như có vật nhọn đâm vào người, khe khẽ cắn môi, bàn tay nắm chặt lại.
Nàng lắc đầu: “Tôi không biết, thế nhưng cũng nên thử một lần…tôi chỉ muốn làm một cái gì đó, coi như là làm thay Viện Y, nhất định phải làm được cái gì đó.”
Tần Dịch Dương trầm ngâm trong chốc lát rồi đứng dậy, Lâm Hi Hi cảm thấy hoảng hốt, thân người cao lớn kia đang chậm rãi đè xuống nàng, nàng vô thức ngừng thở, thân thể hắn dựa sát vào nàng, hơi thở của Tần Dịch Dương mang theo mùi rượu tinh khiết thơm nồng say mê áp xuống, cánh tay hắn đặt bên người nàng, đè nàng chặt xuống ghế sofa.
“Ly rượu này, để tôi dạy cô uống.” Giọng nói trầm thấp vang lên bên tai nàng, mang theo hơi nóng, đảo qua vành tai nàng.
Lâm Hi Hi run rẩy một chút, vai run run, nhìn chiếc lychân dài chứa đầy rượu vang đỏ, bàn tay run rẩy cầm lấy.
“Tần tiên sinh, tôi…” hàng lông mi của nàng khẽ rung động, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, “Tửu lượng của tôi không tốt.”
Nếu như là hát, thì nàng còn có thể, đằng này ——
Tần Dịch Dương cuốn sợi tóc nồng đậm của nàng vào tay, vững vàng khống chế thân thể nàng, lạnh lùng nói: “Tôi không muốn làm ướt người cô, mau uống đi.”
Ánh mắt Lâm Hi Hi khẩn trương, nàng nhìn không rõ dáng người hắn, nhưng nàng có thể cảm nhận được lực bàn tay hắn phía sau gáy nàng, lại càng không rõ ý đồ của hắn. Nàng chỉ thấy được xương quai xanh từ trong cổ áo hắn lộ ra, nàng khó khăn hô hấp, vị rượu cay cay đã kề bên môi nàng.
Rượu vang bắt đầu phát huy tác dụng, men say chấp choáng.
Nguyễn Húc không sao mở lời, đôi mắt đào hoa mê li nhìn Tần Dịch Dương, không biết nên nói gì cho phải.
Người đàn ông này quá vô tình, trước sau vẫn vậy.
Hắn chơi đùa thế này, không sợ một ngày nào đó Nhạc Phong bị bức đến đường cùng, sẽ làm chuyện không thể cứu vãn được với Lâm Hi Hi sao? Nguyễn Húc mím chặt môi, sắc mặt tái nhợt, trong lòng cảm thấy khiếp sợ.
“Cô ấy hôm nay chắc là dọn tới nhà mới rồi, cậu không đến thăm à?” Lúc lâu sao, Nguyễn Húc không nhịn được mới nói.
Hé ra khuôn mặt tuấn tú đến từng góc cạnh, đôi mắt thâm sâu nhìn ánh đèn rực rỡ, Tần Dịch Dương nhấp ngụm rượu sau cùng, lạnh lùng thản nhiên nói: “Cô ấy tự lo được.”
Hắn vừa nói xong, đã nghe tiếng gõ cửa nhẹ nhàng.
Nguyễn Húc đứng dậy mở cửa, Lâm Hi Hi ăn mặc gọn gàng đang đứng ngoài cửa, tóc dài mềm mại rũ trên vai, nàng đeo một dải nơ mềm quanh thắt lưng mảnh khảnh, cổ tay vẫn còn buộc băng gạc. Nguyễn Húc nắm chặt cửa, cúi đầu kêu một tiếng “Hi Hi”, nhất thời quên mời nàng vào.
Lâm Hi Hi khẽ đỏ mặt, nhẹ giọng nói: “Nguyễn chủ quản, tôi tìm Tần tiên sinh.”
Nguyễn Húc sửng sốt một lúc, nhìn lại phía sau, mở miệng nói: “Hai người cứ trò chuyện đi, tôi không quấy rầy đâu.”
Hắn nói xong cười với Lâm Hi Hi, rồi bước ra cửa.
Vừa vào cửa nàng đã ngửi thấy mùi rượu vang tinh khiết thơm mát, Lâm Hi Hi nhìn lướt qua gian phòng khách xa hoa, Tần Dịch Dương đang nhàn nhã ngồi trên ghế sofa, hắn đưa mắt nhìn nàng, nàng nhẹ giọng nói: “Tần tiên sinh”
“Ngồi xuống rồi nói.” Tần Dịch Dương không ngẩng đầu, giọng nói trầm thấp làm tim nàng đập loạn vài nhịp.
“Đã nhận được thông báo từ tòa án chưa?” hắn hờ hững hỏi.
Lâm Hi Hi khẽ gật đầu, ánh mắt trong veo mà kiên định: “Buổi hòa giải, tôi không đến có được không?”
Đôi mắt thâm thúy của Tần Dịch Dương dừng ở ly rượu, chậm rãi suy ngẫm, từ chối cho ý kiến.
Lâm Hi Hi nhẹ nhàng thở một hơi: “Tôi nghĩ, nếu như giữa chúng tôi có vấn đề, có thể nhờ người thứ ba can thiệp, có lẽ chỉ cần ngồi xuống nói vài ba câu là xong, cũng không đến mức nháo nhào thế này, Nhạc Phong biết rõ tính tôi, tôi không muốn tiếp tục dây dưa nữa, cứ nghe theo quyết định của tòa án.”
Màn đêm tĩnh lặng, không khí thoảng mùi rượu tinh khiết và thơm nồng, Lâm Hi Hi không được câu trả lời, có chút sốt ruột.
“Cô muốn trực tiếp đến tòa án, có thể sẽ đảo ngược được hắn sao?” Tần Dịch Dương nhã nhặn cầm ly rượu, đôi mắt thâm thúy bao phủ nàng, chậm rãi nói.
Lâm Hi Hi cảm giác như có vật nhọn đâm vào người, khe khẽ cắn môi, bàn tay nắm chặt lại.
Nàng lắc đầu: “Tôi không biết, thế nhưng cũng nên thử một lần…tôi chỉ muốn làm một cái gì đó, coi như là làm thay Viện Y, nhất định phải làm được cái gì đó.”
Tần Dịch Dương trầm ngâm trong chốc lát rồi đứng dậy, Lâm Hi Hi cảm thấy hoảng hốt, thân người cao lớn kia đang chậm rãi đè xuống nàng, nàng vô thức ngừng thở, thân thể hắn dựa sát vào nàng, hơi thở của Tần Dịch Dương mang theo mùi rượu tinh khiết thơm nồng say mê áp xuống, cánh tay hắn đặt bên người nàng, đè nàng chặt xuống ghế sofa.
“Ly rượu này, để tôi dạy cô uống.” Giọng nói trầm thấp vang lên bên tai nàng, mang theo hơi nóng, đảo qua vành tai nàng.
Lâm Hi Hi run rẩy một chút, vai run run, nhìn chiếc lychân dài chứa đầy rượu vang đỏ, bàn tay run rẩy cầm lấy.
“Tần tiên sinh, tôi…” hàng lông mi của nàng khẽ rung động, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, “Tửu lượng của tôi không tốt.”
Nếu như là hát, thì nàng còn có thể, đằng này ——
Tần Dịch Dương cuốn sợi tóc nồng đậm của nàng vào tay, vững vàng khống chế thân thể nàng, lạnh lùng nói: “Tôi không muốn làm ướt người cô, mau uống đi.”
Ánh mắt Lâm Hi Hi khẩn trương, nàng nhìn không rõ dáng người hắn, nhưng nàng có thể cảm nhận được lực bàn tay hắn phía sau gáy nàng, lại càng không rõ ý đồ của hắn. Nàng chỉ thấy được xương quai xanh từ trong cổ áo hắn lộ ra, nàng khó khăn hô hấp, vị rượu cay cay đã kề bên môi nàng.