Chương : 4
CHƯƠNG 4: CÔ CHỦ
“Xã hội pháp luật thế này làm gì có ai sẽ hại con chứ? Ba có thấy người nào đi ra ngoài còn dẫn theo vệ sĩ không? Con biết là ba đang lo lắng chuyện gì, nhưng mà vệ sĩ cũng là do ba mời đến mà, ba mới là tổng giám đốc của tập đoàn, cho dù có người muốn làm chuyện gì thì đối tượng bị hại cũng không phải là con, con chẳng qua chỉ là một giám đốc của một công ty con mà thôi. Lại nói, con là một đứa con gái, suốt ngày có một thằng đàn ông kè kè bên cạnh coi sao được chứ?” Lý Vũ Hân lại nhìn thoáng qua Diệp Lăng Thiên vẻ chán ghét.
“Con thì biết cái gì hả? Xã hội bây giờ đúng là có pháp luật đó, nhưng mà con chưa từng nghe qua một câu nói sao, mặt trời càng sáng, bóng cũng sẽ càng tối, không thể có lòng hại người, nhưng không thể không có lòng đề phòng người, nếu như chúng ta cứ không quan tâm đến những chuyện này, chờ đến khi thật sự có chuyện xảy ra thì chậm rồi.”
“Con tưởng là vệ sĩ chỉ có trong mấy bộ phim trên TV thôi sao? Ba nói cho con biết, không nói những người khác, chỉ nói chú Trương của con, cái ông tài xế luôn đi theo phía sau chú ấy thật sự chỉ là một người tài xế sao? Đó là vệ sĩ, chú Trương của con lúc trước từng bị người ta bắt cóc suýt chút nữa là mất mạng đó. Còn nữa, con nhìn mấy ông tổng giám đốc của mấy công ty lớn xem, ông nào mà không có mấy người vệ sĩ đi theo chứ?”
“Lý Tiên Nguyên ba trước giờ chưa từng sợ người nào, ba không mời vệ sĩ là vì ba tin chắc rằng chẳng có kẻ nào dám làm gì ba, nhưng mà ba lại không dám lấy tính mạng của con ra cược, người muốn hại ba đều biết, Lý Tiên Nguyên ba trước giờ là một người cố chấp bảo thủ, cho dù có giết chết ba thì ba cũng sẽ không thỏa hiệp với mấy thế lực ác độc đó, nhưng mà ba lại có một điểm yếu, chính là con, cho nên, bọn họ sẽ coi việc đối phó con để uy hiếp ba.”
“Đây là thứ mấy hôm trước ba vừa mới nhận được, con tự xem cho kỹ đi, ba cũng không phải là người thích làm chuyện dư thừa. Vũ Hân, con nói con không muốn yêu đương, không muốn lấy chồng, ba có thể chiều con, lúc đó con kiên trì muốn đi du học, ba cũng đồng ý cho con, con nói con muốn tự lập, muốn sống một mình, không muốn ở chung nhà với ba, ba cũng chiều theo con, nhưng mà, chuyện lần này ba sẽ không làm theo ý con, con nhất định phải nghe lời ba.”
“Từ giờ trở đi, cậu Diệp đây chính là vệ sĩ của con, đồng thời cũng là tài xế của con, sẽ bảo vệ con suốt hai mươi bốn giờ, mặc kệ con ở nơi nào, cậu ta cũng phải đi theo con, trừ những thời gian con tắm rửa và đi vệ sinh ra. Lúc con đi làm, con thu xếp cho cậu ta một văn phòng bên ngoài văn phòng của con, tất cả những người muốn bước vào phòng của con đều phải đi ngang qua cậu ta, cậu ta ở lầu dưới, con ở lầu trên, ba cảnh cáo con, không được phép dùng bất cứ lý do gì để rời khỏi cậu Diệp, nếu không ba sẽ tức giận thật đó.” Lý Tiên Nguyên đột nhiên giận dữ mà nói.
“Ba, ba không có lầm chứ? Anh ta ở cùng với con hả? Có người ba nào như ba không hả? Con gái của ba là một người phụ nữ độc thân, ba lại đưa một thằng đàn ông vào sống chung trong một căn nhà với con? Ba không sợ…” Lý Vũ Hân trợn to hai mắt hỏi.
“Sợ cái gì? Ba nói cho con biết, cả đời của ba có thể từ một thằng bán gạo đi đến ngày hôm nay cũng không phải chỉ dựa vào thông minh, có đầu óc kinh doanh mà là dựa vào mắt nhìn người, cả đời ba chưa từng nhìn sai người nào. Cậu Diệp là một người chính trực, có thể tin tưởng được, ba có thể dung tính mạng của ba đảm bảo với con, cậu ta tuyệt đối sẽ không làm ra bất cứ hành vi vượt mức cho phép nào với con cả.”
“Được rồi, ba không muốn nói nhiều với con nữa, có còn cần số tài chính sáu tỷ của dự án công ty con mới vừa trình lên nữa không? Nếu muốn thì nghe lời ba, ba lập tức ký tên, nếu không nghe theo sự sắp xếp của ba, vậy con đi ngay đi, đề xuất tài chính sáu tỷ cho dự án lần này ba cũng coi như chưa bao giờ nhìn thấy nó, con tự quyết định đi.” Lý Tiên Nguyên nói lời chốt.
“Ba, sao ba lại có thể làm vậy chứ? Việc nào ra việc đó, công là công, tư là tư, sao ba lại nhập nhằng hai chuyện vào làm một như vậy.” Lý Vũ Hân vô cùng tức giận nói.
“Cả cái tập đoàn này là của ba, đối với ba mà nói thì chuyện tập đoàn cũng chính là chuyện trong nhà, ba không nói với con nữa, con chỉ cần trả lời cho ba biết, con có đồng ý để cậu Diệp làm vệ sĩ cho mình hay không thôi.” Lý Tiên Nguyên khoát tay nói.
“Được, ba, ba ác lắm, đây là ba ép con đó. Con đồng ý là được đúng không, nhưng mà, nếu như có một ngày con gái của ba bị người ta làm bậy bạ gì đó thì ba cứ hối hận đi ha. Nhớ rõ, ngày mai con muốn nhìn thấy sáu tỷ được chuyển đến tài khoản của công ty con.” Lý Vũ Hân nói xong thì thở phì phò tức giận rời đi.
Nhìn thấy Lý Vũ Hân rời đi, Lý Tiên Nguyên đột nhiên bật cười, cười gian vô cùng, sau đó nói với Diệp Lăng Thiên: “Con nhóc này tính tình giống hệt tôi, rất hiếu thắng, không đánh đòn sát thủ với nó là nó sẽ không chịu thỏa hiệp. Sau này con bé phải nhờ vào cậu rồi, có việc gì thì cậu cứ gọi điện thoại cho tôi bất cứ lúc nào, đây là danh thiếp của chú.
“Vâng, tổng giám đốc Lý.” Diệp Lăng Thiên gật đầu, sau đó cũng ra khỏi văn phòng của Lý Tiên Nguyên.
Diệp Lăng Thiên bước nhanh vài bước, đuổi kịp Lý Vũ Hân, anh cũng không định nói chuyện với Lý Vũ Hân quá nhiều, anh biết cô chủ này cũng không có thiện cảm gì với anh, không phải vì chuyện mình hút thuốc, cho dù là bởi vì Lý Tiên Nguyên ép buộc cô, sắp xếp anh làm vệ sĩ cho cô ấy, xuất phát từ tình cảm bản năng, cô cũng sẽ cảm thấy ghét anh, cho nên Diệp Lăng Thiên cũng sẽ không tự rước lấy nhục mà đi lấy lòng Lý Vũ Hân, anh cũng không thể nào làm được mấy cái chuyện khom lưng uốn gối lấy lòng này. Anh cứ chậm rãi, không nhanh không chậm đi theo phía sau Lý Vũ Hân, cách nhau khoảng chừng hơn hai mét.
“Tôi nói này, anh có thể đừng đi theo tôi được không?” Lý Vũ Hân hơi tức giận quay đầu sang nói với Diệp Lăng Thiên.
“Đây là công việc của tôi, nếu như cô không hài lòng thì có thể đi nói chuyện với ba của cô.” Diệp Lăng Thiên lạnh nhạt nói.
“Tôi hỏi anh, ba của tôi trả anh bao nhiêu tiền hả?” Lý Vũ Hân nhìn Diệp Lăng Thiên hỏi.
“Một năm một tỷ rưỡi.” Diệp Lăng Thiên lạnh nhạt trả lời.
“Vậy được rồi, tôi lại trả cho anh thêm một tỷ rưỡi nữa, chỉ cần mỗi ngày anh nằm ở nhà ngủ, không cần đi theo tôi, không xuất hiện trước mặt tôi là được, OK?” Lý Vũ Hân nói xong lập tức lấy một tấm thẻ ngân hàng đưa cho Diệp Lăng Thiên.
Diệp Lăng Thiên nhìn tấm thẻ Lý Vũ Hân đưa qua, lạnh lùng cười, sau đó nói: “Tôi đã hứa với ba của cô, sẽ hết lòng bảo vệ cô, cho nên, đây không phải là vấn đề tiền bạc. Mặt khác, đừng tùy tiện lấy tiền ra sai khiến người khác phải làm thế này thế kia, tôn nghiêm của một người không thể đong đếm được bằng tiền. Cất thẻ ngân hàng của cô vào đi, bây giờ, cô muốn làm gì thì cứ làm. Cô yên tâm, tôi hiểu rất rõ đạo đức nghề nghiệp cơ bản nhất của một vệ sĩ, tôi chỉ phụ trách bảo vệ an toàn cho cô, còn lại cô làm cái gì nói cái gì cũng không có liên quan đến tôi, tôi cũng sẽ không nói chuyện của cô cho bất cứ người nào biết, đi thôi.”
Nhìn ánh mắt lạnh lùng của Diệp Lăng Thiên, không hiểu sao lòng của Lý Vũ Hân đột nhiên có cảm giác lạnh lẽo, sau đó tức giận nhét tấm thẻ ngân hàng vào trong túi, quay đầu bước vào trong thang máy, không hề liếc mắt nhìn Diệp Lăng Thiên thêm cái nào nữa.